Chương 33: Tết (3)
Sáng mùng một, gia đình phú ông lên chùa lễ phật, hái lộc đầu năm xong thì lại chèo đò một quận lên xã để xông đất cho gia đình xã trưởng, cậu Hai cũng đi, lần này cậu dắt theo cả Lợn đi cùng, phú bà biết được thì phát hoả lên, phú ông phải ra can một tiếng, cậu Hai thì bênh Lợn chằm chằm.
Đây là lần đầu tiên Lợn đến nhà xã trưởng, dinh thự của xã trưởng cũng to chà bá lửa chẳng thua kém gì nhà phú ông cả, ông Bách vừa thấy gia đình phú ông đến cửa đã tay bắt mặt mừng, đoạn ông mời phú ông phú bà với cậu Hai, cô Út vào ăn bánh, uống trà.
Lợn là người hầu nên đi cùng con Mận xuống dưới bếp để phụ giúp dăm ba chuyện vặt vãnh, cái nhà bếp cũng to quá là to đi, hơn chục người ở dưới nào là lặt rau, rửa bát, cắm hoa, chặt gà, đun nước, thổi lửa kho thịt, nào là nặn bánh trôi, gói bánh chưng, nhổ lông vịt, vậy mà còn dư một khoảng khá rộng.
Lợn bắt ghế ngồi xuống giúp một chị xé măng, nhìn thôi à biết nấu món “Canh Măng Lưỡi Lợn”, Lợn làm rất là thạo tay nha, phút chốc nguyên một rổ măng đã được xé ra thành từng miếng đều và đẹp mắt. Cái chị đó tên là Bông, tuổi chắc cỡ Cậu Hai, chị Bông ngồi coi Lợn xé măng mà hốc mắt.
Đoạn, Lợn giục đem măng đi luộc lên thì Bông mới hoàn hồn, Bông không khỏi sửng sốt vì một người con trai như Lợn lại thành thạo việc bếp núc như vậy. Nói nào ngay, đầy tớ nam ở chỗ của Bông không kéo xe thì cũng đi ra đồng cày thuê, không ra đồng cày thuê thì cũng phải giã gạo, không giã gạo thì cũng khiêng vác nặng nhọc, hiếm có ai rành việc bếp núc lắm.
- Cậu tên gì vậy?.
- Dạ, tui tên Lợn.
- Cậu là đầy tớ nhà phú ông phải không?.
- Dạ, đúng rồi.
Bông vừa bỏ măng vào nồi vừa khen.
- Lợn làm cho tui hơi bất ngờ, con trai mà làm bếp giỏi thật luôn á.
Lợn cầm cái ống thổi lửa, vừa thổi vừa cười, khiêm tốn.
- Giỏi gì đâu hả chị? Tui chỉ biết nấu vài món đơn giản thôi à, hồi lúc trước tui thấy bu tui làm rồi tui bắt chước học theo.
- Lợn là con trai mà cũng có hứng thú với bếp núc quá ha.
- Dạ do chị không biết chứ lúc trước tui phụ ở dưới bếp mà.
- Lợn giỏi quá đi.
- Dạ tui cảm ơn chị vì lời khen ạ.
- Tui tên Bông, Lợn cứ gọi tui là Bông đi, đừng gọi tui là chị, nghe già lắm.
- Vâng, Bông.
Hai người đó cười nói vui vẻ với nhau, Mận ngồi phụ cắm hoa gốc bên dưới mà lửa giận sôi sùng sục, bình thường Lợn nói chuyện với nó thì tỏ ra xa cách, vậy mà bữa nay mới gặp Bông lần đầu đã cười cười nói nói vui vẻ, bình thường thì một tiếng chị Mận hai tiếng chị Mận, vậy mà bây giờ lại xưng hô thân thiết với con Bông đó quá. Rõ ghét.
Mận ghen, Mận điên chết được. Đã vậy, mấy con ả xung quanh còn quang quác cái mồm, rõ bực.
Mấy ả xì xào bàn tán, giọng điệu nom có vẻ giễu cợt, không tốt lành là mấy, Lợn nghe thấy được, Lợn ngại, Bông cũng nhìn ra, Bông hiểu hết, mà Bông kệ, Bông còn lạ gì cái sạp dưa lê nhà mình, buôn từ đầu làng đến cuối xóm, buôn từ rạng sáng đến tối thui, buôn từ năm này sang năm nọ, buôn từ mùa mưa sang mùa khô, buôn từ vụ ngô tháng tám đến vụ khoai lang tháng mười, chừng nào còn chuyện là còn buôn.
Bông bảo Lợn kệ những người đó đi, quan tâm làm chi cho mệt người, tự dưng cái áo của Lợn bị bung cúc ra, Bông phải giúp Lợn chỉnh lại áo, Bông bảo Lợn đi theo Bông vào phòng Bông, Bông đơm cúc lại cho. Bỏ công việc đang làm dang dở lại cho cho con Bình với con Bát, hai người lủi thủi đi, đến gian nhà dành cho người hầu, có nhiều dãy phòng, phòng Bông nằm ở dãy cuối.
Con Mận cũng túm váy đi theo, đứng ngoài cửa phòng nghe trộm được con Bông dụ dỗ Lợn cởi áo ra, còn nghe thấy giọng điệu Lợn phản kháng giống như đang bị cưỡng ép vậy, Mận điên máu Mận đạp tung cánh cửa ra, thấy Lợn nằm dưới đang khư khư che ngực lại, Bông ở trên, hai bàn tay hư hỏng đang toan cởi áo Lợn ra.
Hiểu lầm gấp đôi hiểu lầm, Mận khi đã điên thì chả ngán bố con thằng nào, Mận nhào đến muốn sống chết với Bông, Bông cũng chả vừa, Mận đẩy Bông ngã sấp mặt xuống đất thì Bông túm tóc của Mận lại vả cho méo mồm, Mận xé rách cái váy mới của Bông, thì Bông cũng nhiệt tình tuột lại áo của Mận.
Hai nàng choảng nhau ì xèo, đấm nhau túi bụi, khung cảnh rất là lộn xộn, hai nàng coi cái mặt hiền hiền vậy mà máu, đánh nhau từ trên giường lăn xuống đất, từ dưới đất phóng lên trên giường, vẫn không ngừng đánh, Lợn nhào vô can mà hai nàng đẩy Lợn ngã nhào ra luôn, Lợn hoảng Lợn sợ Lợn la làng cầu cứu.
Chu Anh vô tình đi ngang qua nghe được mới vào phụ can, bên Lợn giữ Mận, bên Chu Anh giữ Bông lại, khi tách hai nàng ra được thì nàng nào nàng nấy hai bên má sưng vù, váy áo tả tơi, đầu tóc rũ rượi, trông thật giống hai bà điên, đợi hai nàng bình tĩnh lại, Chu Anh mới dò hỏi lí do tại sao hai nàng đánh nhau.
Đây là lần đầu tiên Lợn đến nhà xã trưởng, dinh thự của xã trưởng cũng to chà bá lửa chẳng thua kém gì nhà phú ông cả, ông Bách vừa thấy gia đình phú ông đến cửa đã tay bắt mặt mừng, đoạn ông mời phú ông phú bà với cậu Hai, cô Út vào ăn bánh, uống trà.
Lợn là người hầu nên đi cùng con Mận xuống dưới bếp để phụ giúp dăm ba chuyện vặt vãnh, cái nhà bếp cũng to quá là to đi, hơn chục người ở dưới nào là lặt rau, rửa bát, cắm hoa, chặt gà, đun nước, thổi lửa kho thịt, nào là nặn bánh trôi, gói bánh chưng, nhổ lông vịt, vậy mà còn dư một khoảng khá rộng.
Lợn bắt ghế ngồi xuống giúp một chị xé măng, nhìn thôi à biết nấu món “Canh Măng Lưỡi Lợn”, Lợn làm rất là thạo tay nha, phút chốc nguyên một rổ măng đã được xé ra thành từng miếng đều và đẹp mắt. Cái chị đó tên là Bông, tuổi chắc cỡ Cậu Hai, chị Bông ngồi coi Lợn xé măng mà hốc mắt.
Đoạn, Lợn giục đem măng đi luộc lên thì Bông mới hoàn hồn, Bông không khỏi sửng sốt vì một người con trai như Lợn lại thành thạo việc bếp núc như vậy. Nói nào ngay, đầy tớ nam ở chỗ của Bông không kéo xe thì cũng đi ra đồng cày thuê, không ra đồng cày thuê thì cũng phải giã gạo, không giã gạo thì cũng khiêng vác nặng nhọc, hiếm có ai rành việc bếp núc lắm.
- Cậu tên gì vậy?.
- Dạ, tui tên Lợn.
- Cậu là đầy tớ nhà phú ông phải không?.
- Dạ, đúng rồi.
Bông vừa bỏ măng vào nồi vừa khen.
- Lợn làm cho tui hơi bất ngờ, con trai mà làm bếp giỏi thật luôn á.
Lợn cầm cái ống thổi lửa, vừa thổi vừa cười, khiêm tốn.
- Giỏi gì đâu hả chị? Tui chỉ biết nấu vài món đơn giản thôi à, hồi lúc trước tui thấy bu tui làm rồi tui bắt chước học theo.
- Lợn là con trai mà cũng có hứng thú với bếp núc quá ha.
- Dạ do chị không biết chứ lúc trước tui phụ ở dưới bếp mà.
- Lợn giỏi quá đi.
- Dạ tui cảm ơn chị vì lời khen ạ.
- Tui tên Bông, Lợn cứ gọi tui là Bông đi, đừng gọi tui là chị, nghe già lắm.
- Vâng, Bông.
Hai người đó cười nói vui vẻ với nhau, Mận ngồi phụ cắm hoa gốc bên dưới mà lửa giận sôi sùng sục, bình thường Lợn nói chuyện với nó thì tỏ ra xa cách, vậy mà bữa nay mới gặp Bông lần đầu đã cười cười nói nói vui vẻ, bình thường thì một tiếng chị Mận hai tiếng chị Mận, vậy mà bây giờ lại xưng hô thân thiết với con Bông đó quá. Rõ ghét.
Mận ghen, Mận điên chết được. Đã vậy, mấy con ả xung quanh còn quang quác cái mồm, rõ bực.
Mấy ả xì xào bàn tán, giọng điệu nom có vẻ giễu cợt, không tốt lành là mấy, Lợn nghe thấy được, Lợn ngại, Bông cũng nhìn ra, Bông hiểu hết, mà Bông kệ, Bông còn lạ gì cái sạp dưa lê nhà mình, buôn từ đầu làng đến cuối xóm, buôn từ rạng sáng đến tối thui, buôn từ năm này sang năm nọ, buôn từ mùa mưa sang mùa khô, buôn từ vụ ngô tháng tám đến vụ khoai lang tháng mười, chừng nào còn chuyện là còn buôn.
Bông bảo Lợn kệ những người đó đi, quan tâm làm chi cho mệt người, tự dưng cái áo của Lợn bị bung cúc ra, Bông phải giúp Lợn chỉnh lại áo, Bông bảo Lợn đi theo Bông vào phòng Bông, Bông đơm cúc lại cho. Bỏ công việc đang làm dang dở lại cho cho con Bình với con Bát, hai người lủi thủi đi, đến gian nhà dành cho người hầu, có nhiều dãy phòng, phòng Bông nằm ở dãy cuối.
Con Mận cũng túm váy đi theo, đứng ngoài cửa phòng nghe trộm được con Bông dụ dỗ Lợn cởi áo ra, còn nghe thấy giọng điệu Lợn phản kháng giống như đang bị cưỡng ép vậy, Mận điên máu Mận đạp tung cánh cửa ra, thấy Lợn nằm dưới đang khư khư che ngực lại, Bông ở trên, hai bàn tay hư hỏng đang toan cởi áo Lợn ra.
Hiểu lầm gấp đôi hiểu lầm, Mận khi đã điên thì chả ngán bố con thằng nào, Mận nhào đến muốn sống chết với Bông, Bông cũng chả vừa, Mận đẩy Bông ngã sấp mặt xuống đất thì Bông túm tóc của Mận lại vả cho méo mồm, Mận xé rách cái váy mới của Bông, thì Bông cũng nhiệt tình tuột lại áo của Mận.
Hai nàng choảng nhau ì xèo, đấm nhau túi bụi, khung cảnh rất là lộn xộn, hai nàng coi cái mặt hiền hiền vậy mà máu, đánh nhau từ trên giường lăn xuống đất, từ dưới đất phóng lên trên giường, vẫn không ngừng đánh, Lợn nhào vô can mà hai nàng đẩy Lợn ngã nhào ra luôn, Lợn hoảng Lợn sợ Lợn la làng cầu cứu.
Chu Anh vô tình đi ngang qua nghe được mới vào phụ can, bên Lợn giữ Mận, bên Chu Anh giữ Bông lại, khi tách hai nàng ra được thì nàng nào nàng nấy hai bên má sưng vù, váy áo tả tơi, đầu tóc rũ rượi, trông thật giống hai bà điên, đợi hai nàng bình tĩnh lại, Chu Anh mới dò hỏi lí do tại sao hai nàng đánh nhau.