Chương : 155
Thân là một nhân vật tượng trưng cho sự chính trực và lương thiện, đương nhiên Mạch Đinh sẽ không quên những ngày được Lý Minh giúp đỡ. Anh ta thật không có tiền đồ. Không giúp được thằng bạn này đúng là không được mà. Chờ đến lúc Lý Minh lấy hết dũng khí mà tỏ tình, nhắm An Tố sẽ chỉ như nhìn thấy mấy đứa điên diễn hề. An Tử Yến nhất định sẽ không giúp. Dùng danh nghĩa của mình cũng không nói năng gì với An Tố được. Thiết nghĩ chỉ có thể dùng chiêu.
Đêm khuya vắng người, Mạch Đinh xác nhận An Tử Yến đã ngủ say, cậu len lén với lấy di động của An Tử Yến đặt ở đầu giường. Nhìn chằm chằm vào màn hình phát sáng giữa đêm, không ngừng bấm nội dung rồi lại xóa. Cố gắng bắt chước ngữ điệu của An Tử Yến một cách chuẩn xác nhất. Mất cả nửa tiếng cậu mới bấm gởi tin. Đại khái nội dung là như vầy: [Tố, 8 giờ tối mai xuống nhà hàng chỗ chị ăn cơm]. Có hơn mười chữ, chả biết sao phải mất đến ba mươi phút cuộc đời.
“Em làm gì đấy?”. Giọng nói vang lên giữa đêm yên tĩnh khiến Mạch Đinh bị dọa đến mức làm rơi cả điện thoại. Cậu để điện thoại lại chỗ cũ, quay người về phía An Tử Yến: “Không… có gì đâu. Trong phim có cái cô kia lén kiểm tra điện thoại của người chồng xem anh ta có lén phén gì không. Em cũng muốn thử một chút”. Đang múa may thì Mạch Đinh bị đá một cước. Nhưng cậu cũng có dám phản kháng lại đâu. Mạch Đinh cắn răng làm bộ ngủ say. Sau đó, cậu đúng là ngủ luôn thật.
Thấp thỏm, lo lắng qua một ngày. Mạch Đinh vừa mới tan việc liền chạy đến nhà Lý Minh. Cậu điên cuồng gõ cửa. Lý Minh tha cái bộ dạng lôi thôi nhớp nhúa đi ra mở cửa, than thở: “Làm cái gì vậy? Lại cãi nhau với An Tử Yến nữa hả?”
“Con khỉ, đồ miệng quạ. Đừng có nói mấy thứ đó biết chưa. Ôi chao cái bộ dạng của ông. Đừng nói chị tôi không thích ông. Ngay đến mấy bà sồn sồn cũng không thèm ông. Mau. Không có thời gian đâu, đi tắm nhanh lên”. Mạch Đinh kéo Lý Minh đang không biết đâu là đâu vào phòng tắm. Cậu còn đứng bên ngoài thúc giục. Anh vừa tắm xong thì Mạch Đinh chọn hộ quần áo. Đương nhiên dựa vào thẩm mỹ của Mạch Đinh thì chỉ khiến Lý Minh trở thành một vĩ nhân. Cậu cũng tự biết mình biết ta, mời luôn cứu binh: Phạm Thiếu Quân. Điện thoại di động ngày càng trở nên tiện dụng. Mạch Đinh gọi video trực tiếp toàn bộ tủ quần áo của Lý Minh cho Phạm Thiếu Quân quan sát. Phạm Thiếu Quân xém chút hét ầm lên: “Mấy cái thứ kia là giẻ lau chân nhá”.
“Tôi tin vào năng lực của anh. Bây giờ đi mua đã quá muộn rồi. Thành bại của bạn tôi đều nhờ cả vào anh đó”.
“Tôi tận lực giúp vậy”.
Đầu óc Lý Minh mơ hồ, đứng đần tại chỗ nhìn Mạch Đinh xâm lược phòng ngủ của anh: “Rốt cuộc là có chuyện gì?” Mạch Đinh chỉ lo lôi lôi kéo kéo đồ trong tủ: “Còn có thể có chuyện gì? Tôi giúp ông hẹn chị tôi”.
“Không, không, không, không thể nào… tôi phải làm sao?”
“Không phải còn có tôi ở đây sao?”. Mạch Đinh cỗ vũ tinh thần cho thằng bạn thân, nhưng nó lại chẳng nghe được gì. Lý Minh khẩn trương lấy điện thoại ra, lầm bầm lầu bầu: “Tôi phải báo cho An Tử Yến mới được”. Mạch Đinh tức giận đoạt lấy điện thoại rồi ném lên ghế salon: “Anh ta liên quan gì? Chỉ có thể dựa vào tôi thôi. Được rồi. Nhanh lên”. Thật may là Lý Minh nói rất nhỏ nên Phạm Thiếu Quân không thể nghe được đoạn nói chuyện vừa rồi. Bốn mươi phút tiếp theo, Lý Minh buộc phải nghe lời Mạch Đinh. Mà Mạch Đinh lại nghe theo chỉ dẫn của Phạm Thiếu Quân. Cuối cùng cũng vớt vát được bộ dạng không ra người của Lý Minh. Mạch Đinh trầm tư suy ngẫm. Mặc dù cậu muốn biến Lý Minh trở thành đại soái ca trong vòng một nốt nhạc, nhưng ít ra bây giờ cũng không đến nỗi. Mạch Đinh nhìn đồng hồ: “Còn nửa tiếng nữa. Tiếp theo tôi sẽ dạy cho ông cách nói chuyện”. Lý Minh thể hiện thái độ xa lánh rất rõ ràng: “Khỏi đi. Ông dạy thì chưa cần mở miệng cũng bị từ chối”.
“Cậu có muốn để lại ấn tượng tốt không? Đừng nói nhiều. Cậu cứ thấy cỡ đối tượng có độ khó cực cao như An Tử Yến mà tôi còn theo đuổi được là biết”.
“Cậu chẳng qua là chó giẫm phải cứt thôi”.
“Nín. Nghe cho kĩ mấy câu theo đuổi phụ nữ đây”.
“Ông cũng có kinh nghiệm theo đuổi phụ nữ à?”. Mạch Đinh không quan tâm Lý Minh có nghe hay không, cậu cứ bất chấp truyện thụ kinh nghiệm. Hại người tiến vào quán ăn bên dưới chung cư tìm chỗ ngồi xuống. Lý Minh lấm la lấm lét nhìn bốn phía, hỏi Mạch Đinh: “Thật có được không đấy? Nhỡ nói cho chị ấy biết rồi, sau này chị ấy không thèm để ý đến tôi nữa thì sao?”
“Ông tin tôi đi a”.
“Tin ông khẳng định là sai lầm”.
Mạch Đinh đang muốn nói gì đó thì An Tố đến. Tầm mắt cô căn bản không dừng lại trên trang phục gọn gàng của Lý Minh, Mạch Đinh lại càng không: “Yến đâu?”. Mạch Đinh lấp liếm: “Anh ấy sẽ đến trễ một chút”. An Tố bĩu môi ngồi xuống: “Làm gì vậy? Hai đứa ngốc ngồi ở đây, rốt cuộc là có chuyện gì? Mạch Đinh, cậu có biết không?”.
“Không, không biết”. Thấy An Tố, đừng nói giúp Lý Minh, ngay đến chính cậu còn không lo nổi cho mình. An Tố nói tiếp: “Có chuyện gì thì nó sẽ gọi điện. Hiếm thấy gởi tin nhắn. Thành thật mà nói, tôi còn tưởng cậu trộm điện thoại của nó gởi tin nhắn cho tôi”.
“Sao… sao có thể?”. Trực giác của phụ nữ thật đáng sợ a.
“Cho nên tôi đã gọi điện cho nó xác nhận”. Lời nói của cô khiến Mạch Đinh nuốt nước bọt một cách khó khăn. Cậu cà lăm: “Chị… chị… gọi… chị gọi cho anh ấy. Vậy… anh ấy nói gì?”
“Chỉ nói tan việc thì đến đây”. An Tố không có biểu hiện gì là nhìn thấy sự tồn tại của Lý Minh. Cứ như vậy mà thờ ơ nói chuyện. Không bao lâu sau, An Tử Yến đến. Hắn quét mắt nhìn Mạch Đinh rồi kéo ghế ngồi xuống. An Tố lên tiếng: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Để Mạch Đinh nói đi”. An Tử Yến lạnh lùng trả lời. Mạch Đinh cảm kích nhìn An Tử Yến. Hắn thật tốt, không vạch trần cậu.
“Chị, là như vậy”.
“Đừng gọi tôi là chị. Có gì nói mau. Nói rõ ràng một chút, đừng dài dòng văn tự. Nếu không chị đây sẽ đánh cậu”. An Tố uy hiếp Mạch Đinh nhỏ bé. Cậu hít một hơi thật sâu: “Lý Minh thích chị đã lâu nhưng không có dũng khí bày tỏ. Chị có thể suy nghĩ được không?”.
Sắc mặt Lý Minh nhanh chóng thay đổi. Anh có ý muốn đứng lên chạy trốn nhưng bị Mạch Đinh bắt lại. Biểu cảm của An Tố vô cùng lạnh nhạt. Cô dùng giọng điệu cực kỳ cao ngạo nói: “Cậu ta? Muốn yêu tôi? Cậu không nhầm đó chứ?”.
Thật ra An Tố cũng không phải kẻ ngóc. Lý Minh đối với cô thế nào, lòng cô đương nhiên hiểu. Nhưng Lý Minh và Phó Thúc hoàn toàn không giống nhau. Cô thích Phó Thúc đã quá lâu rồi. Cô tin rằng cô thích mẫu người đàn ông trưởng thành, thông minh. Lý Minh lại không phải người như vậy.
“Lý Minh rất tốt, cậu ấy…”. Mạch Đinh đang muốn nói tốt cho Lý Minh thì bị anh ngăn lại. Anh lắc đầu với Mạch Đinh, sau đó mỉm cười với An Tố: “Chị nói đúng. Tôi cũng cảm thấy mình không xứng với chị”.
“Cậu biết là tốt. Chết tâm đi. Đừng nghĩ ăn cùng cậu một bữa cơm là tôi thích cậu. Chúng ta làm sao có thể ở chung một chỗ được”.
“Vâng, tôi hiểu”. Lý Minh không hề tức giận chút nào cả. Chẳng qua anh chỉ cúi đầu. Không khí vô cùng lúng túng. Mạch Đinh dù biết An Tố là người cao ngạo, là môt đại tiểu thư được cưng chìu, nhưng như vậy thật quá đáng. Mạch Đinh giận nhưng không dám nói gì.
Đột nhiên chủ nhân chiếc điện thoại bị lợi dụng lên tiếng: “Có người chịu chị cũng thấy ghê lắm rồi, đồ trạch nữ”.
Lời nói của hắn khiến Mạch Đinh hết hồn. An Tố lại càng sôi máu: “Ai cần em lo”.
“Em có lo sao? Chẳng qua là đang cười nhạo chị thôi”.
“Tôi là chị cậu hay kẻ thù của cậu?”
“Có người như Lý Minh chịu được chị cũng hiếm lắm đấy”.
– Hết chương 155 –
Đêm khuya vắng người, Mạch Đinh xác nhận An Tử Yến đã ngủ say, cậu len lén với lấy di động của An Tử Yến đặt ở đầu giường. Nhìn chằm chằm vào màn hình phát sáng giữa đêm, không ngừng bấm nội dung rồi lại xóa. Cố gắng bắt chước ngữ điệu của An Tử Yến một cách chuẩn xác nhất. Mất cả nửa tiếng cậu mới bấm gởi tin. Đại khái nội dung là như vầy: [Tố, 8 giờ tối mai xuống nhà hàng chỗ chị ăn cơm]. Có hơn mười chữ, chả biết sao phải mất đến ba mươi phút cuộc đời.
“Em làm gì đấy?”. Giọng nói vang lên giữa đêm yên tĩnh khiến Mạch Đinh bị dọa đến mức làm rơi cả điện thoại. Cậu để điện thoại lại chỗ cũ, quay người về phía An Tử Yến: “Không… có gì đâu. Trong phim có cái cô kia lén kiểm tra điện thoại của người chồng xem anh ta có lén phén gì không. Em cũng muốn thử một chút”. Đang múa may thì Mạch Đinh bị đá một cước. Nhưng cậu cũng có dám phản kháng lại đâu. Mạch Đinh cắn răng làm bộ ngủ say. Sau đó, cậu đúng là ngủ luôn thật.
Thấp thỏm, lo lắng qua một ngày. Mạch Đinh vừa mới tan việc liền chạy đến nhà Lý Minh. Cậu điên cuồng gõ cửa. Lý Minh tha cái bộ dạng lôi thôi nhớp nhúa đi ra mở cửa, than thở: “Làm cái gì vậy? Lại cãi nhau với An Tử Yến nữa hả?”
“Con khỉ, đồ miệng quạ. Đừng có nói mấy thứ đó biết chưa. Ôi chao cái bộ dạng của ông. Đừng nói chị tôi không thích ông. Ngay đến mấy bà sồn sồn cũng không thèm ông. Mau. Không có thời gian đâu, đi tắm nhanh lên”. Mạch Đinh kéo Lý Minh đang không biết đâu là đâu vào phòng tắm. Cậu còn đứng bên ngoài thúc giục. Anh vừa tắm xong thì Mạch Đinh chọn hộ quần áo. Đương nhiên dựa vào thẩm mỹ của Mạch Đinh thì chỉ khiến Lý Minh trở thành một vĩ nhân. Cậu cũng tự biết mình biết ta, mời luôn cứu binh: Phạm Thiếu Quân. Điện thoại di động ngày càng trở nên tiện dụng. Mạch Đinh gọi video trực tiếp toàn bộ tủ quần áo của Lý Minh cho Phạm Thiếu Quân quan sát. Phạm Thiếu Quân xém chút hét ầm lên: “Mấy cái thứ kia là giẻ lau chân nhá”.
“Tôi tin vào năng lực của anh. Bây giờ đi mua đã quá muộn rồi. Thành bại của bạn tôi đều nhờ cả vào anh đó”.
“Tôi tận lực giúp vậy”.
Đầu óc Lý Minh mơ hồ, đứng đần tại chỗ nhìn Mạch Đinh xâm lược phòng ngủ của anh: “Rốt cuộc là có chuyện gì?” Mạch Đinh chỉ lo lôi lôi kéo kéo đồ trong tủ: “Còn có thể có chuyện gì? Tôi giúp ông hẹn chị tôi”.
“Không, không, không, không thể nào… tôi phải làm sao?”
“Không phải còn có tôi ở đây sao?”. Mạch Đinh cỗ vũ tinh thần cho thằng bạn thân, nhưng nó lại chẳng nghe được gì. Lý Minh khẩn trương lấy điện thoại ra, lầm bầm lầu bầu: “Tôi phải báo cho An Tử Yến mới được”. Mạch Đinh tức giận đoạt lấy điện thoại rồi ném lên ghế salon: “Anh ta liên quan gì? Chỉ có thể dựa vào tôi thôi. Được rồi. Nhanh lên”. Thật may là Lý Minh nói rất nhỏ nên Phạm Thiếu Quân không thể nghe được đoạn nói chuyện vừa rồi. Bốn mươi phút tiếp theo, Lý Minh buộc phải nghe lời Mạch Đinh. Mà Mạch Đinh lại nghe theo chỉ dẫn của Phạm Thiếu Quân. Cuối cùng cũng vớt vát được bộ dạng không ra người của Lý Minh. Mạch Đinh trầm tư suy ngẫm. Mặc dù cậu muốn biến Lý Minh trở thành đại soái ca trong vòng một nốt nhạc, nhưng ít ra bây giờ cũng không đến nỗi. Mạch Đinh nhìn đồng hồ: “Còn nửa tiếng nữa. Tiếp theo tôi sẽ dạy cho ông cách nói chuyện”. Lý Minh thể hiện thái độ xa lánh rất rõ ràng: “Khỏi đi. Ông dạy thì chưa cần mở miệng cũng bị từ chối”.
“Cậu có muốn để lại ấn tượng tốt không? Đừng nói nhiều. Cậu cứ thấy cỡ đối tượng có độ khó cực cao như An Tử Yến mà tôi còn theo đuổi được là biết”.
“Cậu chẳng qua là chó giẫm phải cứt thôi”.
“Nín. Nghe cho kĩ mấy câu theo đuổi phụ nữ đây”.
“Ông cũng có kinh nghiệm theo đuổi phụ nữ à?”. Mạch Đinh không quan tâm Lý Minh có nghe hay không, cậu cứ bất chấp truyện thụ kinh nghiệm. Hại người tiến vào quán ăn bên dưới chung cư tìm chỗ ngồi xuống. Lý Minh lấm la lấm lét nhìn bốn phía, hỏi Mạch Đinh: “Thật có được không đấy? Nhỡ nói cho chị ấy biết rồi, sau này chị ấy không thèm để ý đến tôi nữa thì sao?”
“Ông tin tôi đi a”.
“Tin ông khẳng định là sai lầm”.
Mạch Đinh đang muốn nói gì đó thì An Tố đến. Tầm mắt cô căn bản không dừng lại trên trang phục gọn gàng của Lý Minh, Mạch Đinh lại càng không: “Yến đâu?”. Mạch Đinh lấp liếm: “Anh ấy sẽ đến trễ một chút”. An Tố bĩu môi ngồi xuống: “Làm gì vậy? Hai đứa ngốc ngồi ở đây, rốt cuộc là có chuyện gì? Mạch Đinh, cậu có biết không?”.
“Không, không biết”. Thấy An Tố, đừng nói giúp Lý Minh, ngay đến chính cậu còn không lo nổi cho mình. An Tố nói tiếp: “Có chuyện gì thì nó sẽ gọi điện. Hiếm thấy gởi tin nhắn. Thành thật mà nói, tôi còn tưởng cậu trộm điện thoại của nó gởi tin nhắn cho tôi”.
“Sao… sao có thể?”. Trực giác của phụ nữ thật đáng sợ a.
“Cho nên tôi đã gọi điện cho nó xác nhận”. Lời nói của cô khiến Mạch Đinh nuốt nước bọt một cách khó khăn. Cậu cà lăm: “Chị… chị… gọi… chị gọi cho anh ấy. Vậy… anh ấy nói gì?”
“Chỉ nói tan việc thì đến đây”. An Tố không có biểu hiện gì là nhìn thấy sự tồn tại của Lý Minh. Cứ như vậy mà thờ ơ nói chuyện. Không bao lâu sau, An Tử Yến đến. Hắn quét mắt nhìn Mạch Đinh rồi kéo ghế ngồi xuống. An Tố lên tiếng: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Để Mạch Đinh nói đi”. An Tử Yến lạnh lùng trả lời. Mạch Đinh cảm kích nhìn An Tử Yến. Hắn thật tốt, không vạch trần cậu.
“Chị, là như vậy”.
“Đừng gọi tôi là chị. Có gì nói mau. Nói rõ ràng một chút, đừng dài dòng văn tự. Nếu không chị đây sẽ đánh cậu”. An Tố uy hiếp Mạch Đinh nhỏ bé. Cậu hít một hơi thật sâu: “Lý Minh thích chị đã lâu nhưng không có dũng khí bày tỏ. Chị có thể suy nghĩ được không?”.
Sắc mặt Lý Minh nhanh chóng thay đổi. Anh có ý muốn đứng lên chạy trốn nhưng bị Mạch Đinh bắt lại. Biểu cảm của An Tố vô cùng lạnh nhạt. Cô dùng giọng điệu cực kỳ cao ngạo nói: “Cậu ta? Muốn yêu tôi? Cậu không nhầm đó chứ?”.
Thật ra An Tố cũng không phải kẻ ngóc. Lý Minh đối với cô thế nào, lòng cô đương nhiên hiểu. Nhưng Lý Minh và Phó Thúc hoàn toàn không giống nhau. Cô thích Phó Thúc đã quá lâu rồi. Cô tin rằng cô thích mẫu người đàn ông trưởng thành, thông minh. Lý Minh lại không phải người như vậy.
“Lý Minh rất tốt, cậu ấy…”. Mạch Đinh đang muốn nói tốt cho Lý Minh thì bị anh ngăn lại. Anh lắc đầu với Mạch Đinh, sau đó mỉm cười với An Tố: “Chị nói đúng. Tôi cũng cảm thấy mình không xứng với chị”.
“Cậu biết là tốt. Chết tâm đi. Đừng nghĩ ăn cùng cậu một bữa cơm là tôi thích cậu. Chúng ta làm sao có thể ở chung một chỗ được”.
“Vâng, tôi hiểu”. Lý Minh không hề tức giận chút nào cả. Chẳng qua anh chỉ cúi đầu. Không khí vô cùng lúng túng. Mạch Đinh dù biết An Tố là người cao ngạo, là môt đại tiểu thư được cưng chìu, nhưng như vậy thật quá đáng. Mạch Đinh giận nhưng không dám nói gì.
Đột nhiên chủ nhân chiếc điện thoại bị lợi dụng lên tiếng: “Có người chịu chị cũng thấy ghê lắm rồi, đồ trạch nữ”.
Lời nói của hắn khiến Mạch Đinh hết hồn. An Tố lại càng sôi máu: “Ai cần em lo”.
“Em có lo sao? Chẳng qua là đang cười nhạo chị thôi”.
“Tôi là chị cậu hay kẻ thù của cậu?”
“Có người như Lý Minh chịu được chị cũng hiếm lắm đấy”.
– Hết chương 155 –