Chương : 156
Bọn họ quả nhiên là có quan hệ máu mủ. Nói có vài câu mà chẳng nghe được điều gì tốt đẹp. Cơ nghe An Tử Yến nói xong, Mạch Đinh phát hiện từ lúc biết Lý Minh đến nay, cậu chưa từng cảm thấy thằng bạn mình tức giận trông như thế nào. Đúng là oắt con vô dụng. An Tố mất hứng: “Nghe trong lời nói của em, chị kiểu khó khăn với người khác?”. Ngay đến Mạch Đinh cũng im lặng. Chị An Tố có ưu điểm là dáng người chuẩn, gia cảnh tốt, ngoài hai điểm đó ra thì chỉ còn lại khuyết điểm. Khó tính, kiêu ngạo, nóng nảy… Đại khái là rất nhiều đi. So sánh một chút, An Tử Yến chẳng qua là thích chơi mấy trò tai quái thôi, nhưng sẽ không hơi tí mà lên cơn. Thấy tất cả mọi người đều không lên tiếng, An Tố chỉ thẳng mặt Mạch Đinh: “Mạch Đinh, tôi muốn nghe cậu nói”.
“Nói gì ạ?”. Mạch Đinh làm bộ không hiểu. Lý Minh lắc đầu: “Không phải khó khăn. Tôi chính là thích tính tình An Tố như vậy. Không đúng. Tôi thích tất cả mọi thứ của An Tố. Tôi biết chị không thể nào thích tôi được. Nhưng trước khi chị tìm được người mình thích, nếu cảm thấy ăn cơm một mình hiu quạnh, nếu cảm thấy đi làm một mình cô đơn, nếu cảm thấy tôi không phiền, tôi có thể cùng ăn cơm với chị, đưa chị đi làm. Chị yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không vì vậy mà hiểu lầm gì cả. Tôi sẽ luôn nghĩ rằng tôi chỉ giúp đỡ chị thôi. Lúc chị cần ai đó, hãy gọi cho tôi. Lúc chị không cần, cứ việc đuổi tôi đi”. Đây là lời tỏ tình kì lạ và gây ức chế nhất mà Mạch Đinh từng nghe. Cậu thật sự muốn hỏi Lý Minh: Ông là kiểu M* hả?
(Chú thích: M trong SM đó các bạn =]])
An Tố không trả lời, hừ một tiếng. An Tử Yến đứng lên đẩy đầu Mạch Đinh: “Anh có việc cần đi, em theo anh”.
“Hả? Giờ luôn hả?”. Không khí thế này mà để hai người họ lại thì không được đâu. Mạch Đinh rất muốn tận lực giúp hai người. Nhưng chị An Tố lại không muốn, không thể cưỡng cầu được. Cậu hỏi An Tố: “Chị ơi, chúng ta hẹn bữa sau nhỉ, hôm nay…”. An Tố dậm chân: “Tôi còn chưa ăn, sao phải đi? Coi nhưng gặp cái loại vô dụng như cậu thì cũng không ảnh hưởng đến việc ăn uống của tôi”. Mạch Đinh tổn thương tính bám vào An Tử Yến: “Chị… chị ấy nói em là loại vô dụng kìa”.
“Chị ấy nói không sai”. Nghe vậy, Mạch Đinh tức giận, chuẩn bị phản công thì đã bị An Tử Yến lôi đi. Lý Minh thấp thỏm: “Nếu ảnh hưởng đến bữa cơm của chị, vậy tôi nên đi rồi”.
“Tuỳ cậu”.
“Vậy tôi không đi”.
“Tuỳ cậu”.
“Vâng”. Lý Minh gãi đầu, len lén nhìn biểu cảm trên mặt An Tố. Bây giờ có cả đám nam nữ mặc bikini đi ngang, anh cũng chẳng thèm quan tâm.
Mạch Đinh lo lắng quay đầu lại nhìn hai người: “Không có chuyện gì chứ? Sao em cứ thấy can thiệp quá nhiều vào chuyện tình cảm của chị ấy thế nhờ?”. An Tử Yến nhìn thẳng con đường trước mặt: “Em cũng biết?”.
“Cần gì đùn đẩy trách nhiệm. Chẳng phải anh cũng giúp em còn gì”.
An Tử Yến ngồi vào xe: “Đừng lôi anh và em vào cũng một chuyện. Lúc An Tố gọi, anh đã nói cho chị ấy biết Lý Minh có lời muốn nói rồi”. Mạch Đinh cũng nhanh lẹ leo vào xe, thắt dây an toàn: “Làm sao mà anh biết chuyện của Lý Minh…”.
“Em nghĩ cái hạt đậu trong đầu em sẽ làm được chuyện gì?”
“Điểm chính không phải ở đó. Chị biết chuyện rồi sao còn làm điệu bộ như vậy…”. Mạch Đinh không cần hỏi nữa. Cậu ngẫm lại, chị An Tố vẫn còn một ưu điểm nữa: Đao tử chuỷ đậu hủ tâm.
(Đao tử chuỷ đậu hủ tâm: thành ngữ. Ý chỉ người ăn nói chua ngoa nhưng tâm địa thì lương thiện, không có ý xấu)
Hai người họ sau này như thế nào, Mạch Đinh không biết. Cậu nghiêng đầu nhìn gò má An Tử Yến. Cậu và An Tử Yến sau này sẽ thế nào, cậu lại càng không biết. Cậu mong mỗi ngày trôi qua, cậu sẽ càng tốt hơn. Hy vọng như vậy. Nhất định sẽ như vậy.
Mạch Đinh ngồi trước bàn làm việc chuyển động cây bút trên tay với tinh thần phấn chấn. Mặt mày nghiêm túc suy nghĩ. Đồ nội thất đã chuyển vào nhà mới. Vì lý do sức khoẻ nên cần chút thời gian để cả không gian thông gió. Cũng may bình thường hay ghé sang xem nhà nên cũng không đáng ngại gì. Cậu đang tính tính toán toán thì giọng nói của Vương tổng truyền vào lỗ tai: “Năm ngoài đã tính đến thăm nhà cậu. Cậu xem bây giờ đã là tháng mấy rồi? Cậu còn kéo dài bao lâu nữa?”
“Ông đã nói đến đâu”.
“Cậu không nóng lòng mời sếp đến nhà còn muốn tôi mặt dày mở lời?”
“Bây giờ không phải ông đang mặt dày sao?”
“Nhóc con, nếu không vì Viên Viên, tôi đã sớm cho cậu chịu khổ rồi”.
An Tử Yến nhún vai, xem lời nói của Vương tổng như gió thoảng qua tai. Vương tổng thể hiện bộ dạng ra lệnh của cấp trên: “Mai đến”.
“Chúng tôi cũng muốn đi. Chúng tôi đợi ngày này đã lâu lắm rồi”, Các đồng nghiệp rối rít. Cây bút trong Mạch Đinh rơi xuống. Cậu đã hoàn toàn quên mất chuyện này. Trời ơi, Mạch Đinh muốn nhào đến đá phăng đi đề nghị của mọi người, rồi sau đó thẳng chân đạp An Tử Yến: Đồ điên.
Tan việc về nhà, trong đầu Mạch Đinh chỉ toàn là sầu não. Cậu cảm thấy mình sẽ chết sớm. Cậu đã lải nhải cả chục phút bên tai An Tử Yến. Có vài người ít ra còn vào tai này ra tai kia, nhưng cái thằng cha đó lại lờ luôn lời của cậu. Cho dù cậu có nói thế nào, hắn cũng không đau không nhột gì. Cuối cùng cậu lại phải suy nghĩ. Đầu tiên là phải dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, che dấu hết sự tồn tại của cậu trong nhà.
Mạch Đinh tìm một cái túi lớn nhét hết đồ của cậu vào đó. Đĩa phim thì không cần phải giấu. Qua lần dọn dẹp này, Mạch Đinh mới phát hiện những thứ của cậu trong nhà vô cùng ít. Dường như cả căn nhà đều thuộc sỡ hữu của An Tử Yến. Ngay đến đồ dùng cũng có thể nhìn ra địa vị của hai người họ rồi.
Sau khi dọn dẹp xong, Mạch Đinh cẩn thận kiểm tra thêm lần nữa. Không còn bất kỳ dấu vết gì của mình nữa, giữa bộ dạng đắc ý còn có thêm sự khổ não. Xoá đi dấu vết của bản thân cũng chỉ tốn một tiếng đồng hồ ngắn ngủi. Cậu đúng là đối tượng dễ dàng xoá dấu vết nhất trong cái căn nhà này mà. Cậu đứng dọc hành lang nhìn nhìn các phòng. Hình như còn thiếu thiếu. Sau đó cậu hạ quyết tâm. Cần phải có một người bạn gái mới được. Nhất định phải giết chết tà niệm trong đầu đám yêu nữ trong công ty. Nếu không kiểu gì cũng cướp An Tử Yến a~ Dễ hiểu cả thôi. Đẹp trai, trẻ tuổi, lại có năng lực, phụ nữ ai mà chả thích. Trên thế giời này, kiểu đàn ông như vậy chính là cung không đủ cầu đó.
– Hết chương 156 –
“Nói gì ạ?”. Mạch Đinh làm bộ không hiểu. Lý Minh lắc đầu: “Không phải khó khăn. Tôi chính là thích tính tình An Tố như vậy. Không đúng. Tôi thích tất cả mọi thứ của An Tố. Tôi biết chị không thể nào thích tôi được. Nhưng trước khi chị tìm được người mình thích, nếu cảm thấy ăn cơm một mình hiu quạnh, nếu cảm thấy đi làm một mình cô đơn, nếu cảm thấy tôi không phiền, tôi có thể cùng ăn cơm với chị, đưa chị đi làm. Chị yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không vì vậy mà hiểu lầm gì cả. Tôi sẽ luôn nghĩ rằng tôi chỉ giúp đỡ chị thôi. Lúc chị cần ai đó, hãy gọi cho tôi. Lúc chị không cần, cứ việc đuổi tôi đi”. Đây là lời tỏ tình kì lạ và gây ức chế nhất mà Mạch Đinh từng nghe. Cậu thật sự muốn hỏi Lý Minh: Ông là kiểu M* hả?
(Chú thích: M trong SM đó các bạn =]])
An Tố không trả lời, hừ một tiếng. An Tử Yến đứng lên đẩy đầu Mạch Đinh: “Anh có việc cần đi, em theo anh”.
“Hả? Giờ luôn hả?”. Không khí thế này mà để hai người họ lại thì không được đâu. Mạch Đinh rất muốn tận lực giúp hai người. Nhưng chị An Tố lại không muốn, không thể cưỡng cầu được. Cậu hỏi An Tố: “Chị ơi, chúng ta hẹn bữa sau nhỉ, hôm nay…”. An Tố dậm chân: “Tôi còn chưa ăn, sao phải đi? Coi nhưng gặp cái loại vô dụng như cậu thì cũng không ảnh hưởng đến việc ăn uống của tôi”. Mạch Đinh tổn thương tính bám vào An Tử Yến: “Chị… chị ấy nói em là loại vô dụng kìa”.
“Chị ấy nói không sai”. Nghe vậy, Mạch Đinh tức giận, chuẩn bị phản công thì đã bị An Tử Yến lôi đi. Lý Minh thấp thỏm: “Nếu ảnh hưởng đến bữa cơm của chị, vậy tôi nên đi rồi”.
“Tuỳ cậu”.
“Vậy tôi không đi”.
“Tuỳ cậu”.
“Vâng”. Lý Minh gãi đầu, len lén nhìn biểu cảm trên mặt An Tố. Bây giờ có cả đám nam nữ mặc bikini đi ngang, anh cũng chẳng thèm quan tâm.
Mạch Đinh lo lắng quay đầu lại nhìn hai người: “Không có chuyện gì chứ? Sao em cứ thấy can thiệp quá nhiều vào chuyện tình cảm của chị ấy thế nhờ?”. An Tử Yến nhìn thẳng con đường trước mặt: “Em cũng biết?”.
“Cần gì đùn đẩy trách nhiệm. Chẳng phải anh cũng giúp em còn gì”.
An Tử Yến ngồi vào xe: “Đừng lôi anh và em vào cũng một chuyện. Lúc An Tố gọi, anh đã nói cho chị ấy biết Lý Minh có lời muốn nói rồi”. Mạch Đinh cũng nhanh lẹ leo vào xe, thắt dây an toàn: “Làm sao mà anh biết chuyện của Lý Minh…”.
“Em nghĩ cái hạt đậu trong đầu em sẽ làm được chuyện gì?”
“Điểm chính không phải ở đó. Chị biết chuyện rồi sao còn làm điệu bộ như vậy…”. Mạch Đinh không cần hỏi nữa. Cậu ngẫm lại, chị An Tố vẫn còn một ưu điểm nữa: Đao tử chuỷ đậu hủ tâm.
(Đao tử chuỷ đậu hủ tâm: thành ngữ. Ý chỉ người ăn nói chua ngoa nhưng tâm địa thì lương thiện, không có ý xấu)
Hai người họ sau này như thế nào, Mạch Đinh không biết. Cậu nghiêng đầu nhìn gò má An Tử Yến. Cậu và An Tử Yến sau này sẽ thế nào, cậu lại càng không biết. Cậu mong mỗi ngày trôi qua, cậu sẽ càng tốt hơn. Hy vọng như vậy. Nhất định sẽ như vậy.
Mạch Đinh ngồi trước bàn làm việc chuyển động cây bút trên tay với tinh thần phấn chấn. Mặt mày nghiêm túc suy nghĩ. Đồ nội thất đã chuyển vào nhà mới. Vì lý do sức khoẻ nên cần chút thời gian để cả không gian thông gió. Cũng may bình thường hay ghé sang xem nhà nên cũng không đáng ngại gì. Cậu đang tính tính toán toán thì giọng nói của Vương tổng truyền vào lỗ tai: “Năm ngoài đã tính đến thăm nhà cậu. Cậu xem bây giờ đã là tháng mấy rồi? Cậu còn kéo dài bao lâu nữa?”
“Ông đã nói đến đâu”.
“Cậu không nóng lòng mời sếp đến nhà còn muốn tôi mặt dày mở lời?”
“Bây giờ không phải ông đang mặt dày sao?”
“Nhóc con, nếu không vì Viên Viên, tôi đã sớm cho cậu chịu khổ rồi”.
An Tử Yến nhún vai, xem lời nói của Vương tổng như gió thoảng qua tai. Vương tổng thể hiện bộ dạng ra lệnh của cấp trên: “Mai đến”.
“Chúng tôi cũng muốn đi. Chúng tôi đợi ngày này đã lâu lắm rồi”, Các đồng nghiệp rối rít. Cây bút trong Mạch Đinh rơi xuống. Cậu đã hoàn toàn quên mất chuyện này. Trời ơi, Mạch Đinh muốn nhào đến đá phăng đi đề nghị của mọi người, rồi sau đó thẳng chân đạp An Tử Yến: Đồ điên.
Tan việc về nhà, trong đầu Mạch Đinh chỉ toàn là sầu não. Cậu cảm thấy mình sẽ chết sớm. Cậu đã lải nhải cả chục phút bên tai An Tử Yến. Có vài người ít ra còn vào tai này ra tai kia, nhưng cái thằng cha đó lại lờ luôn lời của cậu. Cho dù cậu có nói thế nào, hắn cũng không đau không nhột gì. Cuối cùng cậu lại phải suy nghĩ. Đầu tiên là phải dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, che dấu hết sự tồn tại của cậu trong nhà.
Mạch Đinh tìm một cái túi lớn nhét hết đồ của cậu vào đó. Đĩa phim thì không cần phải giấu. Qua lần dọn dẹp này, Mạch Đinh mới phát hiện những thứ của cậu trong nhà vô cùng ít. Dường như cả căn nhà đều thuộc sỡ hữu của An Tử Yến. Ngay đến đồ dùng cũng có thể nhìn ra địa vị của hai người họ rồi.
Sau khi dọn dẹp xong, Mạch Đinh cẩn thận kiểm tra thêm lần nữa. Không còn bất kỳ dấu vết gì của mình nữa, giữa bộ dạng đắc ý còn có thêm sự khổ não. Xoá đi dấu vết của bản thân cũng chỉ tốn một tiếng đồng hồ ngắn ngủi. Cậu đúng là đối tượng dễ dàng xoá dấu vết nhất trong cái căn nhà này mà. Cậu đứng dọc hành lang nhìn nhìn các phòng. Hình như còn thiếu thiếu. Sau đó cậu hạ quyết tâm. Cần phải có một người bạn gái mới được. Nhất định phải giết chết tà niệm trong đầu đám yêu nữ trong công ty. Nếu không kiểu gì cũng cướp An Tử Yến a~ Dễ hiểu cả thôi. Đẹp trai, trẻ tuổi, lại có năng lực, phụ nữ ai mà chả thích. Trên thế giời này, kiểu đàn ông như vậy chính là cung không đủ cầu đó.
– Hết chương 156 –