Chương 20: Bước vào thế giới người lớn
Gõ phím: Dứa
"Bạn nhỏ Nguyễn Nguyễn, lại đây."
Khương Nguyễn tắm xong đi ra ngoài, thấy đèn trong ký túc xá đã tắt, trên bàn Lam Diễm chỉ còn một ngọn đèn nhỏ, Lam Diễm vẫy tay với cậu.
Cậu thắc mắc bước tới: "Sao thế?"
Lam Diễm đẩy cậu ngồi trên ghế nói: "Bạn nhỏ Nguyễn Nguyễn, bây giờ cậu đã trưởng thành, có thể bước vào thế giới người lớn."
Khương Nguyễn: "?"
Lam Diễm: "Tớ tìm được một thứ cho cậu, cậu xem kỹ tí nha."
Lam Diễm bấm vào video, một lúc sau, màn hình tối đen, trên máy tính xuất hiện một cặp đôi đồng tính đang mua ăn về nhà.
Một người được ước tính bằng mắt thường cao hai mét, cơ bắp trên người căng chặt lấy quần áo, chàng trai còn lại có khuôn mặt tuấn tú xinh đẹp, chiều cao chưa tới vai của người còn lại.
Hai người đang thảo luận xem nên nấu món gì.
"Làm sữa chua và hoa quả đi, đã lâu rồi anh chưa ăn sữa chua." Anh chàng cao lớn nói như vậy.
"Thôi, mỗi lần nấu xong cả người em cứ thấy dính dính, tắm lâu lắm mới sạch, với cả em vừa mua táo rồi, táo giòn lắm, ăn không nổi."
"Được rồi."
Chàng trai nhìn vẻ tiếc nuối của bạn trai, tức giận đập anh một cái: "Không có sữa chua với trái cây, chỉ có rau xào thôi. Em mua cà rốt và hạt ngô rồi."
"Vậy ra em thích ăn hai thứ này. Mua một củ cà rốt lớn à?"
"Em chọn củ lớn nhất trên kệ rau. Với cả, đừng cho em ăn nhiều hạt ngô quá, nếu không người nóng nẩy cáu kỉnh là anh đó."
Khương Nguyễn ngáp một cái, vừa định nói với Lam Diễm không xem nữa thì lại thấy hai người vừa vào nhà đã đóng cửa nhanh chóng dính vào nhau như nam châm, đồ ăn vừa cầm trên tay thì lăn lóc dưới sàn.
Chàng trai trẻ bị ép vào cửa, người đàn ông cao lớn nhấc bổng cậu lên, dẫm lên đầu gối mình, trao nhau nụ hôn mãnh liệt và đầy cảm xúc.
Video có độ phân giải rất cao, thậm chí Khương Nguyễn có thể nhìn thấy lưỡi của hai người quấn vào nhau.
Khương Nguyễn ngơ ngác: "Diễm Diễm, đây là cái gì?"
Lam Diễm vừa xem say sưa vừa trả lời: "Phim đó."
Khương Nguyễn đứng dậy muốn rời đi, lại bị Lam Diễm đẩy về chỗ ngồi, cậu che mắt không dám nhìn, bởi vì người trên hình chỉ còn mỗi quần chip thôi.
"Diễm Diễm, cậu đừng lôi kéo tớ, tớ không nhìn được." Cậu có bạn trai rồi, sao có thể nhìn thân thể người khác được.
Lam Diễm gỡ sao cũng không tách tay cậu ra được, nhưng cũng không sao, để cậu nghe tiếng thôi cũng được.
Lam Diễm ngồi bên cạnh giải thích: "Tên ngựa trâu* bế bổng ngay hông cậu trai trẻ bằng một tay, tay còn lại xách đồ ăn vào bếp."
Ngựa trâu, một từ thông dụng trên Internet, ban đầu có nghĩa là gia súc và ngựa, một loại vật nuôi hiện nay được dùng như một phép ẩn dụ để chỉ những người bị buộc phải lao động khổ sai để sống. Sau này trên mạng, người ta sử dụng như một từ châm biếm người khác nên từ này không phải là một từ hay.
Khương Nguyễn cố gắng nói chuyện để đánh lạc hướng bản thân, nếu không cạnh tai cậu sẽ tràn ngập những âm thanh kích thích tư duy.
"Tại sao lại gọi người ta là ngựa trâu?" Hình như đây là từ không hay mà.
"Dáng dấp người ta có khác gì trâu cao ngựa lớn đâu, gọi là ngựa trâu rất hợp còn gì?"
Khương Nguyễn gật đầu, sau đó suy nghĩ của cậu bị giọng nói trong video phân tán.
"Em yêu, em thích nấu ăn bằng mỡ lợn hay bằng dầu đậu phộng hơn?"
"Ừm...đều, đều thích."
"Vậy để anh thêm gia vị cho món ăn này nhé em yêu."
Đây cũng là lần đầu tiên Lam Diễm nhìn thấy đồ chơi thế này, trong lòng có chút khó chịu: "Cái này thật sự có thể đi vào sao? Không chết người đấy chứ?"
Khương Nguyễn: "Cái gì? Vào đâu cơ?"
Lam Diễm thản nhiên trả lời câu hỏi của cậu, nghe xong bừng một cái mặt của Khương Nguyễn đỏ au.
Lam Diễm nghĩ đến mục đích của mình, cố ý nói: "Bạn nhỏ Nguyễn Nguyễn, lần đầu tiên của cậu vẫn còn nên không biết chuyện đó đau đớn thế nào đâu."
Khương Nguyễn giữ im lặng, vì lần đầu tiên cậu đã không còn ở đây nữa.
Lam Diễm tiếp tục hù doạ: "Cậu không thấy trên tin tức bây giờ khắp nơi đều có nam sinh phải nhập viện vì việc đó hả? Đều là làm xong phải vào viện hết, có bao nhiêu đau đớn không cần tớ nói cụ thể nhỉ."
Lam Diễm biết Khương Nguyễn sợ đau, cho nên mới đặc biệt nhấn mạnh phương diện này.
Khương Nguyễn vặn lại: "Mấy người trên báo đều thừa nhận là vì họ muốn thử nhiều tư thế với trò chơi mới lạ mà, bây giờ các cặp đôi đồng tính hay dị tính đều không khác gì nhảu cả, còn có cả vài người là nam nhưng thậm chí mang thai được cơ."
Luật hôn nhân đồng tính của đất nước đã được thông qua nhiều năm, chuyện giường chiếu đồng giới đều do bọn tư bản quảng cáo rầm rộ, chỉ cần kiếm được tiền là có thể sản xuất bất cứ thứ gì cho bạn.
Nếu nó khiến bạn thấy đau đớn thì đó là sự thất bại của các nhà tư bản.
Tất nhiên là ngoại trừ những người đang tìm kiếm sự phấn khích.
Lam Diễm nhìn sơ qua một cái, không nhịn được quay mặt đi: "Vừa xấu xí còn dữ tợn, mông tớ lúc đi ị cũng bốc cháy luôn quá, quả đồ đó ra ra vào vào người thế kia không muốn giết người thì là gì."
Khương Nguyễn: "Lúc đó mông cậu muốn cháy là do cậu ăn nhiều đồ cay mà."
Lam Diễm tỏ vẻ mặc kệ lý do là gì, "Dù sao thì chỉ có tớ mới bắt nạt được người khác, ngược lại thì đừng mơ đến."
"Á!"
Trong video chợt vang lên tiếng kêu.
Khương Nguyễn giật mình, cậu thực sự muốn trốn nhưng không thể.
Lam Diễm nhìn bạn mình nhắm tịt hai mắt, lấy tay bịt tai, tiếp tục ngẫu nhiên giải thích: "Trâu ngựa đang nấu ăn, món đầu tiên là cà rốt xào với rau xanh."
"Sắc mặt cậu trai trẻ tái nhợt, khóc đến chảy nước mắt, răng cắn chặt môi dưới. Nhìn cảnh tượng này thực sự rất khó chịu."
Cho dù Khương Nguyễn bịt tai lại, cậu vẫn có thể nghe thấy giọng nói của Lam Diễm, nếu cẩn thận lắng nghe cậu còn có thể nghe loáng thoáng thấy tiếng khóc, nghĩ đến sự khác biệt rất lớn về hình dáng giữa hai người trong video, cậu không khỏi cảm thấy đổ mồ hôi dùm chàng trai.
"Nhìn cảnh này, người hiểu thì biết là đang làm chuyện đó, không hiểu thì còn tưởng là tra rấn, còn cà rốt lại là dụng cụ tra tấn. Bạn nhỏ Nguyễn Nguyễn, cậu có nghe thấy tiếng rên rỉ tan nát cõi lòng của tù nhân không?"
Khương Nguyễn: "..." Đây gọi là rên rỉ sao?
Cậu không thể nghe nổi được nữa, âm thanh này luôn khiến cậu nhớ đến đêm hỗn loạn giữa mình và Tạ Phong, lúc đó không phải cậu cũng rên như vậy chứ?
Tạ Phong: Vậy giờ cậu hiểu tại sao cả đêm tôi không thể dừng lại rồi.
Khương Nguyễn: "Nếu cậu không tắt máy, tớ không thèm để ý tới cậu nữa."
Lam Diễm cũng cảm thấy video không có gì thú vị, thấy Khương Nguyễn không sợ thì tắt video đi.
"Tắt rồi, cậu mở mắt ra đi."
Khương Nguyễn he hé mắt trái ra một chút, thở phào nhẹ nhõm sau khi xác nhận video đã tắt, cuối cùng cậu cũng vượt qua được.
Lam Diễm vẫn chưa bỏ cuộc, tiếp tục hù doạ cậu: "Nghe nói đàn ông ngày nay bề ngoài ăn mặc rất bảnh bao, nhưng ở Đại lục thì người này còn biến thái hơn người trước. Lỡ như bạn trai của cậu có sở thích đặc biệt trên giường thì sao? Chắc chắn cậu sẽ không thể chịu đựng được, vì vậy trước khi giao nộp bản thân, phải suy nghĩ kỹ nghe chưa."
Khương Nguyễn không còn cách nào khác đành phải khuyên nhủ: "Diễm Diễm, cậu nên kiếm người tìm hiểu đi, rồi cậu sẽ hiểu cho tớ thôi."
Lam Diễm không hiểu, y thấy Khương Nguyễn ngốc quá, vừa mới quen bạn trai chưa lâu đã bị người ta lợi dụng, sớm muốn gì cũng khóc cho xem.
"Hứa với tớ, đừng suốt ngày chỉ nghĩ tới việc trao thân cho người ta. Việc đó ít nhất phải sau khi kết hôn mới làm được."
"Diễm Diễm, cậu hết thương tớ rồi phải không?" Khương Nguyễn đáng thương nhìn cậu.
Lam Diễm biết cậu đang giả vờ, nhưng trong lòng không khỏi mềm lòng, tỏ vẻ lạnh lùng hỏi: "Làm sao, không cho cậu ngủ với bạn trai thì là không thương cậu nữa à?"
"Thương tớ thì tại sao không cho tớ được yêu nhiều hơn?"
Câu nói dạo quanh đầu Lam Diễm một vòng mới hiểu được, sau đó bị chọc giận quá mà cười lên: "Thì ra với cậu cứ quan hệ thì mới là yêu à? Cậu đang bắt chữ giải thích với tớ đúng không?"
"Ơ, Diễm Diễm ơi, anh Diễm Diễm, sau này bọn tớ kết hôn nhất định sẽ mời cậu làm phù rể, sau đó tặng cậu một bao lì xì lớn luôn mà."
"Không..."
"Diễm Diễm, chúc cậu mau sớm tìm được bạn trai, sau khi cậu kết hôn tớ cũng muốn làm phù rể cho cậu."
"Bạn nhỏ Nguyễn Nguyễn, lại đây."
Khương Nguyễn tắm xong đi ra ngoài, thấy đèn trong ký túc xá đã tắt, trên bàn Lam Diễm chỉ còn một ngọn đèn nhỏ, Lam Diễm vẫy tay với cậu.
Cậu thắc mắc bước tới: "Sao thế?"
Lam Diễm đẩy cậu ngồi trên ghế nói: "Bạn nhỏ Nguyễn Nguyễn, bây giờ cậu đã trưởng thành, có thể bước vào thế giới người lớn."
Khương Nguyễn: "?"
Lam Diễm: "Tớ tìm được một thứ cho cậu, cậu xem kỹ tí nha."
Lam Diễm bấm vào video, một lúc sau, màn hình tối đen, trên máy tính xuất hiện một cặp đôi đồng tính đang mua ăn về nhà.
Một người được ước tính bằng mắt thường cao hai mét, cơ bắp trên người căng chặt lấy quần áo, chàng trai còn lại có khuôn mặt tuấn tú xinh đẹp, chiều cao chưa tới vai của người còn lại.
Hai người đang thảo luận xem nên nấu món gì.
"Làm sữa chua và hoa quả đi, đã lâu rồi anh chưa ăn sữa chua." Anh chàng cao lớn nói như vậy.
"Thôi, mỗi lần nấu xong cả người em cứ thấy dính dính, tắm lâu lắm mới sạch, với cả em vừa mua táo rồi, táo giòn lắm, ăn không nổi."
"Được rồi."
Chàng trai nhìn vẻ tiếc nuối của bạn trai, tức giận đập anh một cái: "Không có sữa chua với trái cây, chỉ có rau xào thôi. Em mua cà rốt và hạt ngô rồi."
"Vậy ra em thích ăn hai thứ này. Mua một củ cà rốt lớn à?"
"Em chọn củ lớn nhất trên kệ rau. Với cả, đừng cho em ăn nhiều hạt ngô quá, nếu không người nóng nẩy cáu kỉnh là anh đó."
Khương Nguyễn ngáp một cái, vừa định nói với Lam Diễm không xem nữa thì lại thấy hai người vừa vào nhà đã đóng cửa nhanh chóng dính vào nhau như nam châm, đồ ăn vừa cầm trên tay thì lăn lóc dưới sàn.
Chàng trai trẻ bị ép vào cửa, người đàn ông cao lớn nhấc bổng cậu lên, dẫm lên đầu gối mình, trao nhau nụ hôn mãnh liệt và đầy cảm xúc.
Video có độ phân giải rất cao, thậm chí Khương Nguyễn có thể nhìn thấy lưỡi của hai người quấn vào nhau.
Khương Nguyễn ngơ ngác: "Diễm Diễm, đây là cái gì?"
Lam Diễm vừa xem say sưa vừa trả lời: "Phim đó."
Khương Nguyễn đứng dậy muốn rời đi, lại bị Lam Diễm đẩy về chỗ ngồi, cậu che mắt không dám nhìn, bởi vì người trên hình chỉ còn mỗi quần chip thôi.
"Diễm Diễm, cậu đừng lôi kéo tớ, tớ không nhìn được." Cậu có bạn trai rồi, sao có thể nhìn thân thể người khác được.
Lam Diễm gỡ sao cũng không tách tay cậu ra được, nhưng cũng không sao, để cậu nghe tiếng thôi cũng được.
Lam Diễm ngồi bên cạnh giải thích: "Tên ngựa trâu* bế bổng ngay hông cậu trai trẻ bằng một tay, tay còn lại xách đồ ăn vào bếp."
Ngựa trâu, một từ thông dụng trên Internet, ban đầu có nghĩa là gia súc và ngựa, một loại vật nuôi hiện nay được dùng như một phép ẩn dụ để chỉ những người bị buộc phải lao động khổ sai để sống. Sau này trên mạng, người ta sử dụng như một từ châm biếm người khác nên từ này không phải là một từ hay.
Khương Nguyễn cố gắng nói chuyện để đánh lạc hướng bản thân, nếu không cạnh tai cậu sẽ tràn ngập những âm thanh kích thích tư duy.
"Tại sao lại gọi người ta là ngựa trâu?" Hình như đây là từ không hay mà.
"Dáng dấp người ta có khác gì trâu cao ngựa lớn đâu, gọi là ngựa trâu rất hợp còn gì?"
Khương Nguyễn gật đầu, sau đó suy nghĩ của cậu bị giọng nói trong video phân tán.
"Em yêu, em thích nấu ăn bằng mỡ lợn hay bằng dầu đậu phộng hơn?"
"Ừm...đều, đều thích."
"Vậy để anh thêm gia vị cho món ăn này nhé em yêu."
Đây cũng là lần đầu tiên Lam Diễm nhìn thấy đồ chơi thế này, trong lòng có chút khó chịu: "Cái này thật sự có thể đi vào sao? Không chết người đấy chứ?"
Khương Nguyễn: "Cái gì? Vào đâu cơ?"
Lam Diễm thản nhiên trả lời câu hỏi của cậu, nghe xong bừng một cái mặt của Khương Nguyễn đỏ au.
Lam Diễm nghĩ đến mục đích của mình, cố ý nói: "Bạn nhỏ Nguyễn Nguyễn, lần đầu tiên của cậu vẫn còn nên không biết chuyện đó đau đớn thế nào đâu."
Khương Nguyễn giữ im lặng, vì lần đầu tiên cậu đã không còn ở đây nữa.
Lam Diễm tiếp tục hù doạ: "Cậu không thấy trên tin tức bây giờ khắp nơi đều có nam sinh phải nhập viện vì việc đó hả? Đều là làm xong phải vào viện hết, có bao nhiêu đau đớn không cần tớ nói cụ thể nhỉ."
Lam Diễm biết Khương Nguyễn sợ đau, cho nên mới đặc biệt nhấn mạnh phương diện này.
Khương Nguyễn vặn lại: "Mấy người trên báo đều thừa nhận là vì họ muốn thử nhiều tư thế với trò chơi mới lạ mà, bây giờ các cặp đôi đồng tính hay dị tính đều không khác gì nhảu cả, còn có cả vài người là nam nhưng thậm chí mang thai được cơ."
Luật hôn nhân đồng tính của đất nước đã được thông qua nhiều năm, chuyện giường chiếu đồng giới đều do bọn tư bản quảng cáo rầm rộ, chỉ cần kiếm được tiền là có thể sản xuất bất cứ thứ gì cho bạn.
Nếu nó khiến bạn thấy đau đớn thì đó là sự thất bại của các nhà tư bản.
Tất nhiên là ngoại trừ những người đang tìm kiếm sự phấn khích.
Lam Diễm nhìn sơ qua một cái, không nhịn được quay mặt đi: "Vừa xấu xí còn dữ tợn, mông tớ lúc đi ị cũng bốc cháy luôn quá, quả đồ đó ra ra vào vào người thế kia không muốn giết người thì là gì."
Khương Nguyễn: "Lúc đó mông cậu muốn cháy là do cậu ăn nhiều đồ cay mà."
Lam Diễm tỏ vẻ mặc kệ lý do là gì, "Dù sao thì chỉ có tớ mới bắt nạt được người khác, ngược lại thì đừng mơ đến."
"Á!"
Trong video chợt vang lên tiếng kêu.
Khương Nguyễn giật mình, cậu thực sự muốn trốn nhưng không thể.
Lam Diễm nhìn bạn mình nhắm tịt hai mắt, lấy tay bịt tai, tiếp tục ngẫu nhiên giải thích: "Trâu ngựa đang nấu ăn, món đầu tiên là cà rốt xào với rau xanh."
"Sắc mặt cậu trai trẻ tái nhợt, khóc đến chảy nước mắt, răng cắn chặt môi dưới. Nhìn cảnh tượng này thực sự rất khó chịu."
Cho dù Khương Nguyễn bịt tai lại, cậu vẫn có thể nghe thấy giọng nói của Lam Diễm, nếu cẩn thận lắng nghe cậu còn có thể nghe loáng thoáng thấy tiếng khóc, nghĩ đến sự khác biệt rất lớn về hình dáng giữa hai người trong video, cậu không khỏi cảm thấy đổ mồ hôi dùm chàng trai.
"Nhìn cảnh này, người hiểu thì biết là đang làm chuyện đó, không hiểu thì còn tưởng là tra rấn, còn cà rốt lại là dụng cụ tra tấn. Bạn nhỏ Nguyễn Nguyễn, cậu có nghe thấy tiếng rên rỉ tan nát cõi lòng của tù nhân không?"
Khương Nguyễn: "..." Đây gọi là rên rỉ sao?
Cậu không thể nghe nổi được nữa, âm thanh này luôn khiến cậu nhớ đến đêm hỗn loạn giữa mình và Tạ Phong, lúc đó không phải cậu cũng rên như vậy chứ?
Tạ Phong: Vậy giờ cậu hiểu tại sao cả đêm tôi không thể dừng lại rồi.
Khương Nguyễn: "Nếu cậu không tắt máy, tớ không thèm để ý tới cậu nữa."
Lam Diễm cũng cảm thấy video không có gì thú vị, thấy Khương Nguyễn không sợ thì tắt video đi.
"Tắt rồi, cậu mở mắt ra đi."
Khương Nguyễn he hé mắt trái ra một chút, thở phào nhẹ nhõm sau khi xác nhận video đã tắt, cuối cùng cậu cũng vượt qua được.
Lam Diễm vẫn chưa bỏ cuộc, tiếp tục hù doạ cậu: "Nghe nói đàn ông ngày nay bề ngoài ăn mặc rất bảnh bao, nhưng ở Đại lục thì người này còn biến thái hơn người trước. Lỡ như bạn trai của cậu có sở thích đặc biệt trên giường thì sao? Chắc chắn cậu sẽ không thể chịu đựng được, vì vậy trước khi giao nộp bản thân, phải suy nghĩ kỹ nghe chưa."
Khương Nguyễn không còn cách nào khác đành phải khuyên nhủ: "Diễm Diễm, cậu nên kiếm người tìm hiểu đi, rồi cậu sẽ hiểu cho tớ thôi."
Lam Diễm không hiểu, y thấy Khương Nguyễn ngốc quá, vừa mới quen bạn trai chưa lâu đã bị người ta lợi dụng, sớm muốn gì cũng khóc cho xem.
"Hứa với tớ, đừng suốt ngày chỉ nghĩ tới việc trao thân cho người ta. Việc đó ít nhất phải sau khi kết hôn mới làm được."
"Diễm Diễm, cậu hết thương tớ rồi phải không?" Khương Nguyễn đáng thương nhìn cậu.
Lam Diễm biết cậu đang giả vờ, nhưng trong lòng không khỏi mềm lòng, tỏ vẻ lạnh lùng hỏi: "Làm sao, không cho cậu ngủ với bạn trai thì là không thương cậu nữa à?"
"Thương tớ thì tại sao không cho tớ được yêu nhiều hơn?"
Câu nói dạo quanh đầu Lam Diễm một vòng mới hiểu được, sau đó bị chọc giận quá mà cười lên: "Thì ra với cậu cứ quan hệ thì mới là yêu à? Cậu đang bắt chữ giải thích với tớ đúng không?"
"Ơ, Diễm Diễm ơi, anh Diễm Diễm, sau này bọn tớ kết hôn nhất định sẽ mời cậu làm phù rể, sau đó tặng cậu một bao lì xì lớn luôn mà."
"Không..."
"Diễm Diễm, chúc cậu mau sớm tìm được bạn trai, sau khi cậu kết hôn tớ cũng muốn làm phù rể cho cậu."