Chương 21: Người yếu, mua Thần Bảo bổ sung cơ thể
Gặm phím: Dứa
Khương Nguyễn gần đây chỉ di chuyển qua lại giữa ba nơi lớp học, ký túc xá và Tạ Phong để tránh sự điên rồ của Nam Ân, ngay cả cơm cậu cũng để Lam Diễm mang về ký túc xá mới ăn.
Khương Nguyễn đang chờ được cho ăn thì nhận được điện thoại của Lam Diễm: "... Lỡ tay làm rơi cơm? Diễm Diễm cậu chờ tớ một chút, ta đi ra chỗ cậu ngay."
"Muốn ăn đòn không?"
Trong nhà ăn tại Hồ Tương Tư, Mục Cường đang định lấy miếng thịt trong bát của Tạ Phong trong lúc hắn không để ý, cười há há hai tiếng, nhanh trí rút đũa lại.
"Anh à, gần đây tâm trạng rất tốt ha."
Tạ Phong cúi đầu gõ chữ, không liếc nhìn hắn lấy một cái.
"Mặt mày có vẻ hơi nhợt nhạt, có cần em trai mua cho anh Phong một chai Thận Bảo* không?" Mục Cường nhiều chuyện hỏi.
Dạng thực phẩm chức năng tăng cường thể lực
Tạ Phong nhướng mày nói: "Mày bảo ai cần Thận Bảo?"
Mục Cường rén, "Em em em, dạo này người yếu quá nên muốn mua một chai Thần Bảo bồi bổ, chắc chắn không phải mua cho anh Phong đâu ạ."
Tạ Phong đá hắn một cái: "Lại nói nhảm nữa đi?"
Tư thế né tránh của Mục Cường vẫn thuần thục như vậy, "Em không nói nữa, anh Phong đừng đá em nữa."
Tạ Phong lười để ý tới hắn, cúi đầu nghịch điện thoại, mở camera, lại bật camera trước.
Hừ!
Trông hắn dồi dào sinh lực, mạnh mẽ uy vũ thế này, mặt mày nhợt nhạt ở đâu ra?
Ăn nói bậy bạ!
Không biết gần đây hắn có bị mê muội hay không, nhưng đêm nào cũng mơ thấy con thỏ nhỏ chọc người kia, khiến hắn phải mua thêm mấy gói quần lót.
Nhưng!
Với thể chất của hắn thế này, có bị ảnh hưởng không?
Nếu bạn thỏ nhỏ được dọn ra dâng lên thì hắn có thể xơi tái cả đêm.
Không, không thể nghĩ về nó nữa, suy nghĩ cứ sai trái mỗi khi nghĩ về chuyện đó thôi.
Nhìn Tạ Phong để điện thoại di động xuống, Mục Cường hỏi: "Chị dâu cuối cùng cũng chán anh rồi à?"
Lần này Tạ Phong không nhúc nhích chân, má bốp một cái vào đầu hắn: "Mày không nói chuyện thì không ai cho mày bị câm đâu."
Mục Cường xoa đầu, anh Phong cũng nặng tay ghê: "Em muốn méc với chị dâu anh đánh em."
Tạ Phong lại giơ tay lên: "Còn muốn bị đánh à?"
Mục Cường vội vàng xua tay nói: "Đùa thôi đùa thôi, đừng đánh mà. Em phát hiện sau khi có chị dâu mà anh Phong vẫn cáu kỉnh như cũ, không thể đối xử với chị dâu như vậy được chứ, nếu không chị dâu có bỏ chạy thì anh cũng sẽ không còn chỗ nào để khóc đâu."
Tạ Phong giễu cợt nhìn hắn: "Mày so được với chị dâu được à?"
Nụ cười của Mục Cường biến mất, kìm lòng không đặng hò hét: "Anh à, anh đúng là tiêu chuẩn kép!"
Nghĩ đến đồ ăn nhẹ và khăn giấy được gói đẹp mắt trong tủ ký túc xá, Mục Cường há to miệng và cơm, đúng là không có so sánh không có đau thương mà.
Tạ Phong đang ăn, điện thoại trên bàn rung lên, tay hắnvô thức cầm điện thoại lên, bấm vào tin nhắn.
Video?
Khi Tạ Phong nhấp mở video, hắn thấy hai người đàn ông đang đứng đối mặt với nhau, người đàn ông cao hơn đang một tay nắm lấy tay người mình muốn tỏ tình, tay còn lại cầm một bông hồng, mỉm cười nói chuyện.
Bầu trời tràn ngập những quả bóng bay màu hồng, những bông hồng đỏ rực tạo thành hình trái tim khổng lồ, người người vây xem đều nở nụ cười trên môi.
Rõ ràng là hài hòa như vậy, nhưng trong mắt Tạ Phong lại chói mắt là thế.
Bởi vì, một trong hai nhân vật nam chính chính là người bạn trai vừa rồi nũng nịu gọi hắn bạn trai.
"Nguyễn Nguyễn, tôi biết trước đây tôi đã chọc giận em, khiến em làm ra một số hành vi không hợp lý trong lúc tức giận. Mấy ngày nay tôi luôn hối hận, tiếc nuối, và lấy làm tiếc."
"Cuối cùng tôi quyết định sắp xếp cảnh này, giống hệt như cảnh cầu hôn trên TV mà em luôn ghen tị khi còn nhỏ. Chỉ cần là thứ liên quan đến em, tôi luôn muốn dành cho em những điều tốt nhất."
"Tôi vẫn nhớ khi chúng ta còn nhỏ, luôn nói rằng sau này chúng ta sẽ mãi bên nhau, tận đến khi cùng nằm xuống".
"Bây giờ, Nguyễn Nguyễn, em có thể cho tôi cơ hội này được không?" Người đàn ông đưa bông hồng trong tay ra.
Đoạn video dừng lại ở cảnh người được tỏ tình giơ tay.
Khương Nguyễn giơ tay ném bông hồng xuống đất, nó nảy lên mấy lần rồi lăn xa hơn.
Nếu không phải bị nắm lấy một tay, cậu sẽ không bao giờ lãng phí thời gian để nghe những điều vớ vẩn kinh tởm này.
Nụ cười của Nam Ân cứng lại, Khương Nguyễn còn chưa kịp mở miệng đã đã giữ hai tay cậu lại: "Nguyễn Nguyễn, ở đây nhiều người như vậy, cho tôi chút mặt mũi đi."
"Tôi đã biết câu trả lời của em rồi, nên trước tiên hãy giả vờ đồng ý, sau đó giải thích rõ ràng với họ. Tình yêu đã mất rồi, đừng để tôi mất mặt thêm nữa, được không?"
Hai tay Khương Nguyễn nổi da gà, giãy giụa đến đỏ cả tay nhưng vẫn không thể thoát khỏi tay Nam Ân, "Thả tôi ra!"
Dường như Nam Ân muốn ôm lấy Khương Nguyễn vào lòng, khiến người xung quanh không thấy được cử động của họ. Trên mặt gã vẫn nở nụ cười ôn hòa.
"Nguyễn Nguyễn đồng ý thì tôi sẽ thả Nguyễn Nguyễn ra ngay, mong Nguyễn Nguyễn mở miệng vàng lá ngọc giúp tôi chuyện này chút nhé."
Khương Nguyễn vô cùng tức giận.
Tính toán cỡ này, cho cậu là thằng ngu à?
Nếu cậu gật đầu trước mặt mọi người thì chỉ cần trong vòng nửa giờ, ngay cả bố mẹ cậu cũng sẽ biết Nam Ân đã trở thành bạn trai của cậu.
Giải thích?
Chỉ có đồ đần mới tin điều đó.
Điều quan trọng nhất là cậu không thể để bạn trai hiểu lầm hay làm bạn trai buồn được.
Khương Nguyễn quyết định trước tiên ổn định gã: "Thả tôi ra trước đi, tôi hứa với anh."
Đầu óc Nam Ân không dễ bị qua mặt như vậy, Nam Ân lập tức cười nói: "Chỉ cần Nguyễn Nguyễn đồng ý làm bạn trai của tôi, tôi sẽ để Nguyễn Nguyễn đi."
Khương Nguyễn tức giận mắng gã: "Không biết xấu hổ!"
Giọng điệu của Nam Ân rất vô tội, "Tôi chỉ muốn nhờ Nguyễn Nguyễn một việc, giữ thể diện trước mặt mọi người mà thôi. Nguyễn Nguyễn, đừng trách tôi, lát nữa tôi sẽ đãi cậu cậu bánh kem nhé. Hi vọng Nguyễn Nguyễn sẽ rộng lượng và đừng giận tôi."
Khương Nguyễn tức giận đến phát khóc, tên điên này, tên khốn khiếp, thằng khốn nặn, ăn đồ ăn cho heo, phi! Nói gã ăn đồ ăn cho heo là còn đề cao đó!
Đồ sát nhân tởm lợm! Né xa cậu ra!
Ngay lúc đó, Lam Diễm xuất hiện giải cứu Khương Nguyễn.
Lam Diễm đá bay Nam Ân từ phía sau, không hề lưu tình chút nào, Nam Ân bị đá một phát rên lên tiếng đau dớn, mặt gã đột nhiên tái xanh.
Khương Nguyễn nhân cơ hội thoát khỏi sự khống chế của gã, giơ tay tát một cái.
"Bốp!"
Tiếng vang lớn của cái tát này khiến tất cả mọi người đều sốc.
Ngay cả Lam Diễm cũng ngạc nhiên nhìn cậu.
Tính tình Khương Nguyễn mềm mỏng, nhưng không có nghĩa là cậu không biết nóng nảy. Đối với người mà cậu hận đến muốn chết, mà cậu có thể nhận nhịn đến giờ mới đánh một bạt tay thế này, cũng chỉ vì tâm lý sợ hãi còn sót lại.
Nhưng bây giờ, nỗi sợ hãi đã bị sự tức giận đè nén.
"Tránh xa tôi ra, tôi buồn nôn."
Nói xong, Khương Nguyễn xoay người rời đi.
Nam Âm bị bỏ lại phía sau, vẻ mặt âm trầm nhìn cậu. Ánh mắt âm trầm như rắn rết đang phun lưỡi khiên người khác lạnh sống lung, không dám nhìn thẳng vào gã.
Những người theo gã đã tự giác giải tán đám đông với vẻ mặt phấn khích hóng chuyện.
Lam Diễm bật cười: "Cóc mà muốn ăn thịt thiên nga, cóc còn có thể nhảy trên mặt đất, nhưng con chuột trong rãnh muốn ăn thịt thiên nga thì có muốn nhảy lên tường cũng không được, chuyện viển vông."
Lam Diễm vỗ vỗ giày của mình, "Hôm nay ra ngoài không xem lịch, giẫm phải một bãi cức, thật xui xẻo, về nhà không xài mày nữa."
Y ngâm nga câu hát đi ngang qua Nam Âm, "Hôm nay là ngày lành, xem chuột bị đá..."
Giọng nói của Nam Ân vang lên từ phía sau: "Hai ta là châu chấu cùng một thuyền, cậu có tư cách gì mà nói tôi?"
Lam Diễm không thèm quay đầu lại, "Muốn làm châu chấu thì cứ tự mình làm đi. Đừng dính líu đến tôi, tôi cũng thấy mắc ói."
Chuyện gì y đã làm, sẽ tự giải thích rõ ràng với Nguyễn Nguyễn.
Khương Nguyễn gần đây chỉ di chuyển qua lại giữa ba nơi lớp học, ký túc xá và Tạ Phong để tránh sự điên rồ của Nam Ân, ngay cả cơm cậu cũng để Lam Diễm mang về ký túc xá mới ăn.
Khương Nguyễn đang chờ được cho ăn thì nhận được điện thoại của Lam Diễm: "... Lỡ tay làm rơi cơm? Diễm Diễm cậu chờ tớ một chút, ta đi ra chỗ cậu ngay."
"Muốn ăn đòn không?"
Trong nhà ăn tại Hồ Tương Tư, Mục Cường đang định lấy miếng thịt trong bát của Tạ Phong trong lúc hắn không để ý, cười há há hai tiếng, nhanh trí rút đũa lại.
"Anh à, gần đây tâm trạng rất tốt ha."
Tạ Phong cúi đầu gõ chữ, không liếc nhìn hắn lấy một cái.
"Mặt mày có vẻ hơi nhợt nhạt, có cần em trai mua cho anh Phong một chai Thận Bảo* không?" Mục Cường nhiều chuyện hỏi.
Dạng thực phẩm chức năng tăng cường thể lực
Tạ Phong nhướng mày nói: "Mày bảo ai cần Thận Bảo?"
Mục Cường rén, "Em em em, dạo này người yếu quá nên muốn mua một chai Thần Bảo bồi bổ, chắc chắn không phải mua cho anh Phong đâu ạ."
Tạ Phong đá hắn một cái: "Lại nói nhảm nữa đi?"
Tư thế né tránh của Mục Cường vẫn thuần thục như vậy, "Em không nói nữa, anh Phong đừng đá em nữa."
Tạ Phong lười để ý tới hắn, cúi đầu nghịch điện thoại, mở camera, lại bật camera trước.
Hừ!
Trông hắn dồi dào sinh lực, mạnh mẽ uy vũ thế này, mặt mày nhợt nhạt ở đâu ra?
Ăn nói bậy bạ!
Không biết gần đây hắn có bị mê muội hay không, nhưng đêm nào cũng mơ thấy con thỏ nhỏ chọc người kia, khiến hắn phải mua thêm mấy gói quần lót.
Nhưng!
Với thể chất của hắn thế này, có bị ảnh hưởng không?
Nếu bạn thỏ nhỏ được dọn ra dâng lên thì hắn có thể xơi tái cả đêm.
Không, không thể nghĩ về nó nữa, suy nghĩ cứ sai trái mỗi khi nghĩ về chuyện đó thôi.
Nhìn Tạ Phong để điện thoại di động xuống, Mục Cường hỏi: "Chị dâu cuối cùng cũng chán anh rồi à?"
Lần này Tạ Phong không nhúc nhích chân, má bốp một cái vào đầu hắn: "Mày không nói chuyện thì không ai cho mày bị câm đâu."
Mục Cường xoa đầu, anh Phong cũng nặng tay ghê: "Em muốn méc với chị dâu anh đánh em."
Tạ Phong lại giơ tay lên: "Còn muốn bị đánh à?"
Mục Cường vội vàng xua tay nói: "Đùa thôi đùa thôi, đừng đánh mà. Em phát hiện sau khi có chị dâu mà anh Phong vẫn cáu kỉnh như cũ, không thể đối xử với chị dâu như vậy được chứ, nếu không chị dâu có bỏ chạy thì anh cũng sẽ không còn chỗ nào để khóc đâu."
Tạ Phong giễu cợt nhìn hắn: "Mày so được với chị dâu được à?"
Nụ cười của Mục Cường biến mất, kìm lòng không đặng hò hét: "Anh à, anh đúng là tiêu chuẩn kép!"
Nghĩ đến đồ ăn nhẹ và khăn giấy được gói đẹp mắt trong tủ ký túc xá, Mục Cường há to miệng và cơm, đúng là không có so sánh không có đau thương mà.
Tạ Phong đang ăn, điện thoại trên bàn rung lên, tay hắnvô thức cầm điện thoại lên, bấm vào tin nhắn.
Video?
Khi Tạ Phong nhấp mở video, hắn thấy hai người đàn ông đang đứng đối mặt với nhau, người đàn ông cao hơn đang một tay nắm lấy tay người mình muốn tỏ tình, tay còn lại cầm một bông hồng, mỉm cười nói chuyện.
Bầu trời tràn ngập những quả bóng bay màu hồng, những bông hồng đỏ rực tạo thành hình trái tim khổng lồ, người người vây xem đều nở nụ cười trên môi.
Rõ ràng là hài hòa như vậy, nhưng trong mắt Tạ Phong lại chói mắt là thế.
Bởi vì, một trong hai nhân vật nam chính chính là người bạn trai vừa rồi nũng nịu gọi hắn bạn trai.
"Nguyễn Nguyễn, tôi biết trước đây tôi đã chọc giận em, khiến em làm ra một số hành vi không hợp lý trong lúc tức giận. Mấy ngày nay tôi luôn hối hận, tiếc nuối, và lấy làm tiếc."
"Cuối cùng tôi quyết định sắp xếp cảnh này, giống hệt như cảnh cầu hôn trên TV mà em luôn ghen tị khi còn nhỏ. Chỉ cần là thứ liên quan đến em, tôi luôn muốn dành cho em những điều tốt nhất."
"Tôi vẫn nhớ khi chúng ta còn nhỏ, luôn nói rằng sau này chúng ta sẽ mãi bên nhau, tận đến khi cùng nằm xuống".
"Bây giờ, Nguyễn Nguyễn, em có thể cho tôi cơ hội này được không?" Người đàn ông đưa bông hồng trong tay ra.
Đoạn video dừng lại ở cảnh người được tỏ tình giơ tay.
Khương Nguyễn giơ tay ném bông hồng xuống đất, nó nảy lên mấy lần rồi lăn xa hơn.
Nếu không phải bị nắm lấy một tay, cậu sẽ không bao giờ lãng phí thời gian để nghe những điều vớ vẩn kinh tởm này.
Nụ cười của Nam Ân cứng lại, Khương Nguyễn còn chưa kịp mở miệng đã đã giữ hai tay cậu lại: "Nguyễn Nguyễn, ở đây nhiều người như vậy, cho tôi chút mặt mũi đi."
"Tôi đã biết câu trả lời của em rồi, nên trước tiên hãy giả vờ đồng ý, sau đó giải thích rõ ràng với họ. Tình yêu đã mất rồi, đừng để tôi mất mặt thêm nữa, được không?"
Hai tay Khương Nguyễn nổi da gà, giãy giụa đến đỏ cả tay nhưng vẫn không thể thoát khỏi tay Nam Ân, "Thả tôi ra!"
Dường như Nam Ân muốn ôm lấy Khương Nguyễn vào lòng, khiến người xung quanh không thấy được cử động của họ. Trên mặt gã vẫn nở nụ cười ôn hòa.
"Nguyễn Nguyễn đồng ý thì tôi sẽ thả Nguyễn Nguyễn ra ngay, mong Nguyễn Nguyễn mở miệng vàng lá ngọc giúp tôi chuyện này chút nhé."
Khương Nguyễn vô cùng tức giận.
Tính toán cỡ này, cho cậu là thằng ngu à?
Nếu cậu gật đầu trước mặt mọi người thì chỉ cần trong vòng nửa giờ, ngay cả bố mẹ cậu cũng sẽ biết Nam Ân đã trở thành bạn trai của cậu.
Giải thích?
Chỉ có đồ đần mới tin điều đó.
Điều quan trọng nhất là cậu không thể để bạn trai hiểu lầm hay làm bạn trai buồn được.
Khương Nguyễn quyết định trước tiên ổn định gã: "Thả tôi ra trước đi, tôi hứa với anh."
Đầu óc Nam Ân không dễ bị qua mặt như vậy, Nam Ân lập tức cười nói: "Chỉ cần Nguyễn Nguyễn đồng ý làm bạn trai của tôi, tôi sẽ để Nguyễn Nguyễn đi."
Khương Nguyễn tức giận mắng gã: "Không biết xấu hổ!"
Giọng điệu của Nam Ân rất vô tội, "Tôi chỉ muốn nhờ Nguyễn Nguyễn một việc, giữ thể diện trước mặt mọi người mà thôi. Nguyễn Nguyễn, đừng trách tôi, lát nữa tôi sẽ đãi cậu cậu bánh kem nhé. Hi vọng Nguyễn Nguyễn sẽ rộng lượng và đừng giận tôi."
Khương Nguyễn tức giận đến phát khóc, tên điên này, tên khốn khiếp, thằng khốn nặn, ăn đồ ăn cho heo, phi! Nói gã ăn đồ ăn cho heo là còn đề cao đó!
Đồ sát nhân tởm lợm! Né xa cậu ra!
Ngay lúc đó, Lam Diễm xuất hiện giải cứu Khương Nguyễn.
Lam Diễm đá bay Nam Ân từ phía sau, không hề lưu tình chút nào, Nam Ân bị đá một phát rên lên tiếng đau dớn, mặt gã đột nhiên tái xanh.
Khương Nguyễn nhân cơ hội thoát khỏi sự khống chế của gã, giơ tay tát một cái.
"Bốp!"
Tiếng vang lớn của cái tát này khiến tất cả mọi người đều sốc.
Ngay cả Lam Diễm cũng ngạc nhiên nhìn cậu.
Tính tình Khương Nguyễn mềm mỏng, nhưng không có nghĩa là cậu không biết nóng nảy. Đối với người mà cậu hận đến muốn chết, mà cậu có thể nhận nhịn đến giờ mới đánh một bạt tay thế này, cũng chỉ vì tâm lý sợ hãi còn sót lại.
Nhưng bây giờ, nỗi sợ hãi đã bị sự tức giận đè nén.
"Tránh xa tôi ra, tôi buồn nôn."
Nói xong, Khương Nguyễn xoay người rời đi.
Nam Âm bị bỏ lại phía sau, vẻ mặt âm trầm nhìn cậu. Ánh mắt âm trầm như rắn rết đang phun lưỡi khiên người khác lạnh sống lung, không dám nhìn thẳng vào gã.
Những người theo gã đã tự giác giải tán đám đông với vẻ mặt phấn khích hóng chuyện.
Lam Diễm bật cười: "Cóc mà muốn ăn thịt thiên nga, cóc còn có thể nhảy trên mặt đất, nhưng con chuột trong rãnh muốn ăn thịt thiên nga thì có muốn nhảy lên tường cũng không được, chuyện viển vông."
Lam Diễm vỗ vỗ giày của mình, "Hôm nay ra ngoài không xem lịch, giẫm phải một bãi cức, thật xui xẻo, về nhà không xài mày nữa."
Y ngâm nga câu hát đi ngang qua Nam Âm, "Hôm nay là ngày lành, xem chuột bị đá..."
Giọng nói của Nam Ân vang lên từ phía sau: "Hai ta là châu chấu cùng một thuyền, cậu có tư cách gì mà nói tôi?"
Lam Diễm không thèm quay đầu lại, "Muốn làm châu chấu thì cứ tự mình làm đi. Đừng dính líu đến tôi, tôi cũng thấy mắc ói."
Chuyện gì y đã làm, sẽ tự giải thích rõ ràng với Nguyễn Nguyễn.