Chương : 20
Tiếng bạo rống của Lăng Nhược Nhược giống như kinh lôi vang lên, đem ai nấy đều giật mình, mọi người đều đứng ngây ngốc nhìn nàng.
“Buông rượu của bổn điếm xuống.” Nàng phi thường vừa lòng hiệu quả mình tạo ra, lòng vẫn còn rất phẫn nộ hành động cường đạo nọ.
Hà Nguyên nhìn thấy nàng đi ra, vội vàng đi đến bên người nàng, cung kính nói: “Tiểu thư, ngài sao lại đi ra, nơi này giao cho ta là được.”
Bọn tiểu nhị tửu phường đều nhận ra nàng là lão bản đứng phía sau, trên mặt mỗi người đều che kín cung kính biểu tình, vì Lăng Nhược Nhược không những trả ra tiền công không ít, còn cho phúc lợi đãi ngộ phi thường tốt, lại đặc biệt quan tâm công nhân, thế nên mỗi người đều rất thích làm ở tửu phường này, không ai nguyện ý rời đi.
“Ngươi chính là lão bản của tửu phường?” Tổng quản Ninh Vương phủ mở to hai mắt, hoàn toàn không nghĩ lão bản không chỉ còn trẻ, còn là một nữ nhân.
“Đúng thì thế nào?” Lăng Nhược Nhược căm tức nhìn hắn, đi đến trước mặt hắn, hai tay chống nạnh, vẻ mặt mất hứng, nói, “Ai cho phép ngươi tới cưới rượu của bổn tiểu thư? Ngươi ăn gan báo a? Cư nhiên dám ở trước mặt bổn tiểu thư giả hổ oai vũ, ngươi chán sống rồi có phải hay không?”
Tổng quản Ninh vương phủ nghe nàng nhanh mồm nhanh miệng như vậy, nhất thời cũng bị nàng hù, ngơ ngác nhìn tiểu nữ nhân tức giận tận trời, nửa ngày không phục hồi tinh thần.
Lăng Nhược Nhược cực kỳ đắc ý, trong lòng vốn sợ bị nhận ra nay đã vô lo, nàng liền gọi người đến: “Nâng rượu về cho ta.”
Bọn tiểu nhị tửu phường nghe vậy, lập tức chạy lại đoạt lấy bình rượu trong tay bọn thị vệ vương phủ, chuẩn bị về lại tửu phường.
Lúc này, tổng quản rốt cục phục hồi tinh thần, hắn đương nhiên không nhận ra nữ tử trước mắt chính là Lăng Nhược Nhược – vị Ninh Vương phi bị hưu, từng đại náo tiền thính ba năm trước.
“Điêu phụ to gan, ngươi dám bất kính với Ninh Vương phủ? Muốn chết phải không?” Tổng quản phỏng chừng vẫn ỷ vào ba chữ vàng ‘Ninh Vương phủ’ làm gậy chống, cho nên hắn so với trước kia càng thêm kiêu ngạo.
Nhưng mà Lăng Nhược Nhược cũng không phải hạng tỉnh du đăng, nàng ngay cả Vương gia còn không sợ, huống hồ một cái nho nhỏ tổng quản. “Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa?” Nàng giận không thể át vươn ngón trỏ chỉ vào mũi tên tổng quản, ánh mắt to nheo lại đầy nguy hiểm.
“Ngươi, ngươi chính là cái điêu phụ, bản tổng quản, bản tổng quản cũng không nói gì sai.” Tổng quản lắp bắp nói, kỳ thật là hắn sợ hãi, bởi vì Lăng Nhược Nhược không chỉ hùng hổ, trên mặt viết không sợ chết, mà còn ẩn dấu một loại khí thế áp đảo.
“Chát.”
Một cái tát kêu vang dội, làm mọi người trở tay không kịp, vô cùng kinh ngạc và sợ hãi.
“Ngươi dám đánh ta, nhĩ hảo lớn mật.” Tổng quản ôm nửa bên má đã bị đánh đến ù lỗ tai, nghiến răng nghiến lợi quát, nhưng hắn rõ ràng vẫn là suy nghĩ còn quá non.
Lăng Nhược Nhược không chỉ vú cả lấp miệng em, hơn nữa hiểu được mình phải ra tay trước mới chế ngự được người khác. Nàng rất hiểu cái gọi là người ta kiêu ngạo hơn ngươi, ngươi càng phải tỏ ra kiêu ngạo; người ta không sợ chết, ngươi phải càng không sợ chết. Nếu không như vậy, mấy năm nay, một nữ nhân gia như nàng sao có thể khai được tứ đại gia điếm, lại thêm tài phú và thực lực to lớn?
“Đánh ngươi thì thế nào? Người không phạm ta, ta không phạm người. Chỉ cần phạm ta, trên đời vốn không có ai mà ta không dám đánh.” Nàng chống nạnh thị uy, đứng trước mặt tổng quản, khinh miệt nói.
Tổng quản và mọi người trong khoảng khắc đều bị loại lý luận hung ác, vú cả lấp miệng em của nàng làm giật mình. Tất cả mọi người lăng lăng nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy khó hiểu.
“Ngươi có biết là ngươi đắc tội với Ninh Vương phủ, ngươi……” Tổng quản bị chọc tức đến nói không ra lời, lại lôi ra chiêu bài Ninh Vương phủ.
Lăng Nhược Nhược mới không thèm để ý hắn, nàng nhấc đầu lên, ánh mắt khinh miệt, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Ta rất sợ chết. Mẹ nó, ta con mẹ nó ngay cả Ninh Vương gia nhà ngươi còn không sợ, ta còn sợ một tiểu nhân như ngươi, ngươi lập tức cút trở về cho ta, bẩm báo với tên Vương gia kia hay Vương phi của ngươi cũng được, dám khi dễ ta, ta nhất định cho hắn chịu không nổi.”
“Buông rượu của bổn điếm xuống.” Nàng phi thường vừa lòng hiệu quả mình tạo ra, lòng vẫn còn rất phẫn nộ hành động cường đạo nọ.
Hà Nguyên nhìn thấy nàng đi ra, vội vàng đi đến bên người nàng, cung kính nói: “Tiểu thư, ngài sao lại đi ra, nơi này giao cho ta là được.”
Bọn tiểu nhị tửu phường đều nhận ra nàng là lão bản đứng phía sau, trên mặt mỗi người đều che kín cung kính biểu tình, vì Lăng Nhược Nhược không những trả ra tiền công không ít, còn cho phúc lợi đãi ngộ phi thường tốt, lại đặc biệt quan tâm công nhân, thế nên mỗi người đều rất thích làm ở tửu phường này, không ai nguyện ý rời đi.
“Ngươi chính là lão bản của tửu phường?” Tổng quản Ninh Vương phủ mở to hai mắt, hoàn toàn không nghĩ lão bản không chỉ còn trẻ, còn là một nữ nhân.
“Đúng thì thế nào?” Lăng Nhược Nhược căm tức nhìn hắn, đi đến trước mặt hắn, hai tay chống nạnh, vẻ mặt mất hứng, nói, “Ai cho phép ngươi tới cưới rượu của bổn tiểu thư? Ngươi ăn gan báo a? Cư nhiên dám ở trước mặt bổn tiểu thư giả hổ oai vũ, ngươi chán sống rồi có phải hay không?”
Tổng quản Ninh vương phủ nghe nàng nhanh mồm nhanh miệng như vậy, nhất thời cũng bị nàng hù, ngơ ngác nhìn tiểu nữ nhân tức giận tận trời, nửa ngày không phục hồi tinh thần.
Lăng Nhược Nhược cực kỳ đắc ý, trong lòng vốn sợ bị nhận ra nay đã vô lo, nàng liền gọi người đến: “Nâng rượu về cho ta.”
Bọn tiểu nhị tửu phường nghe vậy, lập tức chạy lại đoạt lấy bình rượu trong tay bọn thị vệ vương phủ, chuẩn bị về lại tửu phường.
Lúc này, tổng quản rốt cục phục hồi tinh thần, hắn đương nhiên không nhận ra nữ tử trước mắt chính là Lăng Nhược Nhược – vị Ninh Vương phi bị hưu, từng đại náo tiền thính ba năm trước.
“Điêu phụ to gan, ngươi dám bất kính với Ninh Vương phủ? Muốn chết phải không?” Tổng quản phỏng chừng vẫn ỷ vào ba chữ vàng ‘Ninh Vương phủ’ làm gậy chống, cho nên hắn so với trước kia càng thêm kiêu ngạo.
Nhưng mà Lăng Nhược Nhược cũng không phải hạng tỉnh du đăng, nàng ngay cả Vương gia còn không sợ, huống hồ một cái nho nhỏ tổng quản. “Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa?” Nàng giận không thể át vươn ngón trỏ chỉ vào mũi tên tổng quản, ánh mắt to nheo lại đầy nguy hiểm.
“Ngươi, ngươi chính là cái điêu phụ, bản tổng quản, bản tổng quản cũng không nói gì sai.” Tổng quản lắp bắp nói, kỳ thật là hắn sợ hãi, bởi vì Lăng Nhược Nhược không chỉ hùng hổ, trên mặt viết không sợ chết, mà còn ẩn dấu một loại khí thế áp đảo.
“Chát.”
Một cái tát kêu vang dội, làm mọi người trở tay không kịp, vô cùng kinh ngạc và sợ hãi.
“Ngươi dám đánh ta, nhĩ hảo lớn mật.” Tổng quản ôm nửa bên má đã bị đánh đến ù lỗ tai, nghiến răng nghiến lợi quát, nhưng hắn rõ ràng vẫn là suy nghĩ còn quá non.
Lăng Nhược Nhược không chỉ vú cả lấp miệng em, hơn nữa hiểu được mình phải ra tay trước mới chế ngự được người khác. Nàng rất hiểu cái gọi là người ta kiêu ngạo hơn ngươi, ngươi càng phải tỏ ra kiêu ngạo; người ta không sợ chết, ngươi phải càng không sợ chết. Nếu không như vậy, mấy năm nay, một nữ nhân gia như nàng sao có thể khai được tứ đại gia điếm, lại thêm tài phú và thực lực to lớn?
“Đánh ngươi thì thế nào? Người không phạm ta, ta không phạm người. Chỉ cần phạm ta, trên đời vốn không có ai mà ta không dám đánh.” Nàng chống nạnh thị uy, đứng trước mặt tổng quản, khinh miệt nói.
Tổng quản và mọi người trong khoảng khắc đều bị loại lý luận hung ác, vú cả lấp miệng em của nàng làm giật mình. Tất cả mọi người lăng lăng nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy khó hiểu.
“Ngươi có biết là ngươi đắc tội với Ninh Vương phủ, ngươi……” Tổng quản bị chọc tức đến nói không ra lời, lại lôi ra chiêu bài Ninh Vương phủ.
Lăng Nhược Nhược mới không thèm để ý hắn, nàng nhấc đầu lên, ánh mắt khinh miệt, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Ta rất sợ chết. Mẹ nó, ta con mẹ nó ngay cả Ninh Vương gia nhà ngươi còn không sợ, ta còn sợ một tiểu nhân như ngươi, ngươi lập tức cút trở về cho ta, bẩm báo với tên Vương gia kia hay Vương phi của ngươi cũng được, dám khi dễ ta, ta nhất định cho hắn chịu không nổi.”