Chương 6: Lương tâm bị chó ăn
“Con gái… của tôi…”
“Tôi… có con gái rồi sao?”
Vẻ mặt của Vương Nhất lập tức trở nên vô cùng căng thẳng, môi mấp máy, lúc này mới lẩm bẩm nhả ra được hai câu.
Ánh mắt của anh dao động, có vui sướng, mong chờ, cũng có sự mờ mịt.
Rất nhanh, những cảm xúc đó lại chuyển thành sự áy náy vô tận.
Năm năm nay, anh vì đất nước mà vào sinh ra tử, xứng đáng với tất cả mọi người.
Duy chỉ có lỗi với Lý Khinh Hồng.
Hai người vốn không nên dính dáng đến nhau, nhưng bởi vì sự ràng buộc của vận mệnh, trói bọn họ lại với nhau.
Tối hôm đó, Vương Nhất sớm đã thần trí không rõ, Lý Khinh Hồng trở thành một cọng rơm cuối cùng của anh.
Tối hôm đó, sấm sét đùng đùng, sao hỏa đụng trái đất.
Đối với hai người mà nói, đều là lần đầu tiên, đau và vui sướng.
5 năm sau, Vương Nhất mới biết, bởi vì hành vi của mình tối hôm đó, Lý Khinh Hồng đã mang thai cốt nhục của anh.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Vương Nhất sớm đã trở nên kiên nghị, không giận tự uy.
Bỏ đi.
Nếu kiếp này đã nợ em không thể trả hết, vậy thì…
Bảo vệ em cả đời bình an vui vẻ, vô ưu vô lo!
Vương Nhất khẽ mỉm cười, hỏi: “Cô ấy làm việc ở tòa nhà Quốc Tế sao?”
“Phải, thiếu chủ.”
Lãnh Nhan thông qua gương chiếu hậu nhìn Vương Nhất, phát hiện thiếu chủ trở nên không giống trước kia.
“Mua toàn bộ cả tòa tòa nhà Quốc Tế.”
“Rõ!”
Nói rồi, Lãnh Nhan rút điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại, căn dặn thuộc hạ, làm theo ý nguyện của thiếu chủ.
Lúc này, nếu có ai nghe thấy đối thoại của Vương Nhất và Lãnh Nhan, nhất định sẽ sốc đến rớt con ngươi ra ngoài.
Tòa nhà Quốc Tế có cái tên khác là cao ốc Thiên An, cao tới 100 tầng, được mệnh danh là nơi tập trung tinh anh danh giá bậc nhất của thành phố Thiên An.
Người dân thành phố dùng việc vào được tòa nhà Quốc Tế làm việc làm vinh quang, không chỉ nơi này phúc lợi đãi ngộ tốt, còn vì nơi này là nơi tập trung tinh anh cao cấp.
Chỉ cần có thể lăn được vào giới thương nghiệp này, đồng nghĩa bước nửa chân vào giới quyền lực của thương nghiệp Thiên An, có giá trị thương nghiệp không thể đo lường.
Mà hai người này lại rất hời hợt, nói muốn mua cả tòa tòa nhà Quốc Tế, chuyện này sao có thể chứ?
Nhưng người quen với thiếu chủ đều biết, thiếu chủ không thiếu tiền.
Ngược lại, tài sản ròng dưới tên của thiếu chủ, đã đạt tới một trình độ cực kỳ khủng khiếp.
Tiền, đối với thiếu chủ mà nói, chỉ là một con số.
Có điều nửa phút sau, điện thoại đã đổ chuông.
Lãnh Nhan lạnh nhạt đáp một tiếng rồi cúp máy, quay đầu sang, cung kính nói: “Thiếu chủ, đã mua rồi ạ, bây giờ tòa nhà Quốc Tế đã đứng dưới tên của anh.”
“Ngoài ra, chủ nhân cũ Tăng Quốc Vinh hỏi anh có thời gian không, định tổ chức lễ bàn giao cho anh---”
“Không rảnh.”
Lãnh Nhan còn chưa nói hết thì bị Vương Nhất cắt ngang: “Bảo ông ta quản lý thêm một chút, một tháng sau rồi nói.”
“Được.”
Lãnh Nhan gật đầu, không nói chuyện nữa.
Sau khi tiễn Vương Nhất đi, Lý Mộng Đình trở về trong phòng, một mình ngồi trên sô pha thất thần.
Đám người Châu Mỹ Ngọc, Châu Mỹ Hòa, Lý Xung cũng ngồi vây bên cạnh Lý Thiên Dương vẫn đang hôn mê, mặt mày ủ dột.
Nhà họ Lý đã mất đi cột chống, giống như chịu tai họa diệt vong.
“Vẫn nên mau chóng chuẩn bị hậu sự đi.”
Lý Xung đứng dậy, sắc mặt đau buồn nói.
Mọi người nghe vậy thì vẻ mặt đều run rẩy, nhưng nhìn gương mặt hiền từ của Lý Thiên Dương, cuối cùng cũng không nói gì cả.
“Khụ khụ---”
Đột nhiên, Lý Thiên Dương đang hôn mê ho một tiếng, từ từ mở mắt ra.
“…”
Tất cả mọi người của nhà họ Lý đều đơ như khúc gỗ nhìn một màn này, sững ra ba giây thì đứng bật dậy, vây lấy Lý Thiên Dương.
“Anh cả, anh tỉnh rồi!”
“Làm em lo lắng chết rồi, bây giờ không sao rồi chứ?”
“Ba!”
Trong lòng mọi người nhà họ Lý giống như buông bỏ một tảng đá, sắc mặt thoải mái hơn không ít.
Lý Mộng Đình càng ôm chặt lấy Lý Thiên Dương.
Bộ dạng của mọi người cực kỳ vui mừng, Lý Thiên Dương nhìn mà cũng sững người.
Sau đó, ông ta nghĩ đến chuyện trước khi mình hôn mê, một mình ở trong phòng sách chuẩn bị phương án đấu thầu, chỉ uống một ly trà, uống cũng không vội, trực tiếp lên cơn đau tim.
Thuốc trị bệnh tim không biết đã đi đâu, ông ta không kiên trì được, ngất đi, cho đến bây giờ mới tỉnh lại.
Khi bản thân hôn mê, có người nhà hết lòng ở bên, Lý Thiên Dương cũng mỉm cười, nói: “Tôi không phải còn chưa đi hay sao, ai cũng khóc sưng cả mắt làm cái gì.”
Nói đến đây Lý Thiên Dương cũng sững người, cảm nhận trạng thái cơ thể của mình, nói: “Tôi bây giờ cảm thấy rất khỏe, không hề khó chịu chút nào, có phải mọi người đã mời thần y gì đó không?”
“Cái này…”
Lời này không nói còn tốt, vừa nói, tất cả mọi người ở đây đều cứng đờ.
Từ đầu đến cuối, đều là một mình Vương Nhất châm cứu chữa bệnh cho Lý Thiên Dương.
Lẽ nào là Vương Nhất---
Cùng một ý nghĩ này, đám người Châu Mỹ Ngọc, Châu Mỹ Hòa, còn cả Lý Mộng Đình càng giống như ăn phải con ruồi, vẻ mặt ngây ngốc.
“Không thể nào, không thể nào…”
“Nhất định là mèo mù vớ cá rán, đúng, nhất định là trùng hợp!”
“Chuyện gì vậy?”
Thấy mọi người nhìn nhau, sắc mặt của Lý Thiên Dương cũng đanh mặt.
Bệnh của ông ta đã khỏi rồi, cộng thêm là chủ của một nhà, cho nên nhìn trông mang theo một cỗ khí thế khiến người ta kính sợ.
Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình ấp a ấp úng, không dám nói chuyện.
“Nói hay không, ngay cả lời của tôi đều không nghe rồi sao?”
Thấy vợ và con gái của mình cũng giấu mình, giọng điệu của Lý Thiên Dương càng nặng hơn.
Châu Mỹ Ngọc bị dọa giật mình, chỉ đành kiên trì mà nói một lượt chuyện Vương Nhất đã quay về.
Cho dù bà ta kể mà do mèo mù vớ cá rán, đó cũng là Vương Nhất đã chữa khỏi cho Lý Thiên Dương, kết quả sẽ không thay đổi.
“Cái gì? Tiểu Nhất từng đến sao?”
“Còn chữa bệnh cho tôi?”
Bằng mắt thường có thể thấy, cơ thể của Lý Thiên Dương run rẩy, nhéo mạnh lên người mình.
Rất đau.
Đây không phải là mơ.
Vì vậy, Lý Thiên Dương lúc này mới kích động hỏi: “Vậy nó đang ở đâu?”
Lời này vừa dứt, sắc mặt của Lý Mộng Đình cứng đờ, vẻ mặt xấu hổ nói: “Bị con đuổi đi rồi…”
“Cái gì?”
Nghe vậy, Lý Thiên Dương lập tức tức giận trợn tròn mắt, chỉ vào Lý Mộng Đình và mắng: “Hai đứa là từ bé lớn lên cùng nhau, lương tâm bị chó ăn rồi sao? Hơn nữa Tiểu Nhất còn chữa khỏi bệnh của ba, các người có tư cách gì đuổi nó đi.”
“Nhìn các người đã làm chuyện tốt gì đi, lấy oán trả ơn, vong ân phụ nghĩa, đây không phải là chuyện mà người của nhà họ Lý ta nên làm.”
“Khụ khụ---”
Lý Thiên Dương cực kỳ giận dữ, tức đến nỗi ho sù sụ.
Châu Mỹ Ngọc vội vàng đi tới vuốt lưng của Lý Thiên Dương: “Ông cẩn thận một chút, mới vừa khỏi xong, không chịu nổi tức giận.”
Châu Mỹ Ngọc biết tính khí của Lý Thiên Dương, chuyện đã tin thì chín trâu cũng không kéo lại được, vì vậy trước tiên dùng kế hoãn binh.
“Thiên Dương, Tiểu Nhất ấy, chắc chắn sẽ quay lại, nhưng chuyện quan trọng bây giờ là buổi đấu thầu chiều này, ông nghĩ ra sẽ phải sao chưa?”
Lời này nói đến trọng điểm, nhất thời, những người khác của nhà họ Lý đều đồng loạt nhìn sang Lý Thiên Dương.
Biết rõ đây là tránh nặng tìm nhẹ, nhưng buổi đấu thầu quả thật là chuyện cấp bách hiện nay của nhà họ Lý.
Vì vậy, Lý Thiên Dương chỉ có thể đanh mặt hừ một tiếng: “Bộ dạng này của tôi là không đi được rồi, như vậy đi, Mỹ Ngọc, bà dẫn Mộng Đình cùng đi.”
“Một mặt bà là tổng giám thiết kế của công ty chúng ta, vốn là phải đi, một mặt khác Mộng Đình cũng phải tìm công việc, vừa hay dẫn con bé đi mở mang.”
“Tôi… có con gái rồi sao?”
Vẻ mặt của Vương Nhất lập tức trở nên vô cùng căng thẳng, môi mấp máy, lúc này mới lẩm bẩm nhả ra được hai câu.
Ánh mắt của anh dao động, có vui sướng, mong chờ, cũng có sự mờ mịt.
Rất nhanh, những cảm xúc đó lại chuyển thành sự áy náy vô tận.
Năm năm nay, anh vì đất nước mà vào sinh ra tử, xứng đáng với tất cả mọi người.
Duy chỉ có lỗi với Lý Khinh Hồng.
Hai người vốn không nên dính dáng đến nhau, nhưng bởi vì sự ràng buộc của vận mệnh, trói bọn họ lại với nhau.
Tối hôm đó, Vương Nhất sớm đã thần trí không rõ, Lý Khinh Hồng trở thành một cọng rơm cuối cùng của anh.
Tối hôm đó, sấm sét đùng đùng, sao hỏa đụng trái đất.
Đối với hai người mà nói, đều là lần đầu tiên, đau và vui sướng.
5 năm sau, Vương Nhất mới biết, bởi vì hành vi của mình tối hôm đó, Lý Khinh Hồng đã mang thai cốt nhục của anh.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Vương Nhất sớm đã trở nên kiên nghị, không giận tự uy.
Bỏ đi.
Nếu kiếp này đã nợ em không thể trả hết, vậy thì…
Bảo vệ em cả đời bình an vui vẻ, vô ưu vô lo!
Vương Nhất khẽ mỉm cười, hỏi: “Cô ấy làm việc ở tòa nhà Quốc Tế sao?”
“Phải, thiếu chủ.”
Lãnh Nhan thông qua gương chiếu hậu nhìn Vương Nhất, phát hiện thiếu chủ trở nên không giống trước kia.
“Mua toàn bộ cả tòa tòa nhà Quốc Tế.”
“Rõ!”
Nói rồi, Lãnh Nhan rút điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại, căn dặn thuộc hạ, làm theo ý nguyện của thiếu chủ.
Lúc này, nếu có ai nghe thấy đối thoại của Vương Nhất và Lãnh Nhan, nhất định sẽ sốc đến rớt con ngươi ra ngoài.
Tòa nhà Quốc Tế có cái tên khác là cao ốc Thiên An, cao tới 100 tầng, được mệnh danh là nơi tập trung tinh anh danh giá bậc nhất của thành phố Thiên An.
Người dân thành phố dùng việc vào được tòa nhà Quốc Tế làm việc làm vinh quang, không chỉ nơi này phúc lợi đãi ngộ tốt, còn vì nơi này là nơi tập trung tinh anh cao cấp.
Chỉ cần có thể lăn được vào giới thương nghiệp này, đồng nghĩa bước nửa chân vào giới quyền lực của thương nghiệp Thiên An, có giá trị thương nghiệp không thể đo lường.
Mà hai người này lại rất hời hợt, nói muốn mua cả tòa tòa nhà Quốc Tế, chuyện này sao có thể chứ?
Nhưng người quen với thiếu chủ đều biết, thiếu chủ không thiếu tiền.
Ngược lại, tài sản ròng dưới tên của thiếu chủ, đã đạt tới một trình độ cực kỳ khủng khiếp.
Tiền, đối với thiếu chủ mà nói, chỉ là một con số.
Có điều nửa phút sau, điện thoại đã đổ chuông.
Lãnh Nhan lạnh nhạt đáp một tiếng rồi cúp máy, quay đầu sang, cung kính nói: “Thiếu chủ, đã mua rồi ạ, bây giờ tòa nhà Quốc Tế đã đứng dưới tên của anh.”
“Ngoài ra, chủ nhân cũ Tăng Quốc Vinh hỏi anh có thời gian không, định tổ chức lễ bàn giao cho anh---”
“Không rảnh.”
Lãnh Nhan còn chưa nói hết thì bị Vương Nhất cắt ngang: “Bảo ông ta quản lý thêm một chút, một tháng sau rồi nói.”
“Được.”
Lãnh Nhan gật đầu, không nói chuyện nữa.
Sau khi tiễn Vương Nhất đi, Lý Mộng Đình trở về trong phòng, một mình ngồi trên sô pha thất thần.
Đám người Châu Mỹ Ngọc, Châu Mỹ Hòa, Lý Xung cũng ngồi vây bên cạnh Lý Thiên Dương vẫn đang hôn mê, mặt mày ủ dột.
Nhà họ Lý đã mất đi cột chống, giống như chịu tai họa diệt vong.
“Vẫn nên mau chóng chuẩn bị hậu sự đi.”
Lý Xung đứng dậy, sắc mặt đau buồn nói.
Mọi người nghe vậy thì vẻ mặt đều run rẩy, nhưng nhìn gương mặt hiền từ của Lý Thiên Dương, cuối cùng cũng không nói gì cả.
“Khụ khụ---”
Đột nhiên, Lý Thiên Dương đang hôn mê ho một tiếng, từ từ mở mắt ra.
“…”
Tất cả mọi người của nhà họ Lý đều đơ như khúc gỗ nhìn một màn này, sững ra ba giây thì đứng bật dậy, vây lấy Lý Thiên Dương.
“Anh cả, anh tỉnh rồi!”
“Làm em lo lắng chết rồi, bây giờ không sao rồi chứ?”
“Ba!”
Trong lòng mọi người nhà họ Lý giống như buông bỏ một tảng đá, sắc mặt thoải mái hơn không ít.
Lý Mộng Đình càng ôm chặt lấy Lý Thiên Dương.
Bộ dạng của mọi người cực kỳ vui mừng, Lý Thiên Dương nhìn mà cũng sững người.
Sau đó, ông ta nghĩ đến chuyện trước khi mình hôn mê, một mình ở trong phòng sách chuẩn bị phương án đấu thầu, chỉ uống một ly trà, uống cũng không vội, trực tiếp lên cơn đau tim.
Thuốc trị bệnh tim không biết đã đi đâu, ông ta không kiên trì được, ngất đi, cho đến bây giờ mới tỉnh lại.
Khi bản thân hôn mê, có người nhà hết lòng ở bên, Lý Thiên Dương cũng mỉm cười, nói: “Tôi không phải còn chưa đi hay sao, ai cũng khóc sưng cả mắt làm cái gì.”
Nói đến đây Lý Thiên Dương cũng sững người, cảm nhận trạng thái cơ thể của mình, nói: “Tôi bây giờ cảm thấy rất khỏe, không hề khó chịu chút nào, có phải mọi người đã mời thần y gì đó không?”
“Cái này…”
Lời này không nói còn tốt, vừa nói, tất cả mọi người ở đây đều cứng đờ.
Từ đầu đến cuối, đều là một mình Vương Nhất châm cứu chữa bệnh cho Lý Thiên Dương.
Lẽ nào là Vương Nhất---
Cùng một ý nghĩ này, đám người Châu Mỹ Ngọc, Châu Mỹ Hòa, còn cả Lý Mộng Đình càng giống như ăn phải con ruồi, vẻ mặt ngây ngốc.
“Không thể nào, không thể nào…”
“Nhất định là mèo mù vớ cá rán, đúng, nhất định là trùng hợp!”
“Chuyện gì vậy?”
Thấy mọi người nhìn nhau, sắc mặt của Lý Thiên Dương cũng đanh mặt.
Bệnh của ông ta đã khỏi rồi, cộng thêm là chủ của một nhà, cho nên nhìn trông mang theo một cỗ khí thế khiến người ta kính sợ.
Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình ấp a ấp úng, không dám nói chuyện.
“Nói hay không, ngay cả lời của tôi đều không nghe rồi sao?”
Thấy vợ và con gái của mình cũng giấu mình, giọng điệu của Lý Thiên Dương càng nặng hơn.
Châu Mỹ Ngọc bị dọa giật mình, chỉ đành kiên trì mà nói một lượt chuyện Vương Nhất đã quay về.
Cho dù bà ta kể mà do mèo mù vớ cá rán, đó cũng là Vương Nhất đã chữa khỏi cho Lý Thiên Dương, kết quả sẽ không thay đổi.
“Cái gì? Tiểu Nhất từng đến sao?”
“Còn chữa bệnh cho tôi?”
Bằng mắt thường có thể thấy, cơ thể của Lý Thiên Dương run rẩy, nhéo mạnh lên người mình.
Rất đau.
Đây không phải là mơ.
Vì vậy, Lý Thiên Dương lúc này mới kích động hỏi: “Vậy nó đang ở đâu?”
Lời này vừa dứt, sắc mặt của Lý Mộng Đình cứng đờ, vẻ mặt xấu hổ nói: “Bị con đuổi đi rồi…”
“Cái gì?”
Nghe vậy, Lý Thiên Dương lập tức tức giận trợn tròn mắt, chỉ vào Lý Mộng Đình và mắng: “Hai đứa là từ bé lớn lên cùng nhau, lương tâm bị chó ăn rồi sao? Hơn nữa Tiểu Nhất còn chữa khỏi bệnh của ba, các người có tư cách gì đuổi nó đi.”
“Nhìn các người đã làm chuyện tốt gì đi, lấy oán trả ơn, vong ân phụ nghĩa, đây không phải là chuyện mà người của nhà họ Lý ta nên làm.”
“Khụ khụ---”
Lý Thiên Dương cực kỳ giận dữ, tức đến nỗi ho sù sụ.
Châu Mỹ Ngọc vội vàng đi tới vuốt lưng của Lý Thiên Dương: “Ông cẩn thận một chút, mới vừa khỏi xong, không chịu nổi tức giận.”
Châu Mỹ Ngọc biết tính khí của Lý Thiên Dương, chuyện đã tin thì chín trâu cũng không kéo lại được, vì vậy trước tiên dùng kế hoãn binh.
“Thiên Dương, Tiểu Nhất ấy, chắc chắn sẽ quay lại, nhưng chuyện quan trọng bây giờ là buổi đấu thầu chiều này, ông nghĩ ra sẽ phải sao chưa?”
Lời này nói đến trọng điểm, nhất thời, những người khác của nhà họ Lý đều đồng loạt nhìn sang Lý Thiên Dương.
Biết rõ đây là tránh nặng tìm nhẹ, nhưng buổi đấu thầu quả thật là chuyện cấp bách hiện nay của nhà họ Lý.
Vì vậy, Lý Thiên Dương chỉ có thể đanh mặt hừ một tiếng: “Bộ dạng này của tôi là không đi được rồi, như vậy đi, Mỹ Ngọc, bà dẫn Mộng Đình cùng đi.”
“Một mặt bà là tổng giám thiết kế của công ty chúng ta, vốn là phải đi, một mặt khác Mộng Đình cũng phải tìm công việc, vừa hay dẫn con bé đi mở mang.”