Chương 7: Đào hố chôn mình
Sau khi mua tòa nhà Quốc Tế, Vương Nhất không nói gì nữa, nhắm mắt dưỡng thần, Lãnh Nhan cũng chuyên tâm lái xe.
Chiếc Rolls Royce màu đen đang chạy trên con đường đông đúc, những phương tiên xung quanh đều vô tình hay hữu ý mà tránh ra, nhường đường cho nó.
Lúc này, sự trầm mặc trong xe bị một tiếng rên phá vỡ.
“Tôi đây là đang ở đâu…”
Kim Thành Phong từ từ tỉnh lại, lắc cái đầu có hơi choáng.
“Vương, Vương Nhất? Là anh!”
Rất nhanh thì anh ta phát hiện Vương Nhất ngắm mắt ngồi ở bên cạnh anh ta, anh ta bị dọa mất hết hồn vía.
Vương Nhất mở mắt ra, lạnh nhạt liếc nhìn anh ta: “Tỉnh rồi sao?”
“Vương Nhất, anh muốn như thế nào? Động vào tôi, nhà họ Kim sẽ không tha cho anh.”
Kim Thành Phong nhìn Vương Nhất như gặp phải kẻ địch mạnh, trán toát mồ hôi.
“Động vào cậu sao? Cậu cảm thấy cậu đủ tư cách sao?”
Nghe vậy, Vương Nhất mỉm cười.
“Tôi nói rồi, mục tiêu của tôi chỉ có Kim Thúy Như, cậu chỉ là một tiểu tốt không quan trọng, tôi không có rảnh đối phó với cậu.”
Lời này khá tổn thương người, nhưng Kim Thành Phong vẫn thở phào.
Mặc kệ như thế nào, cái mạng nhỏ của mình giữ được rồi.
Có điều, anh ta vẫn lắp bắp hỏi: “Ông, ông nội Vương, nếu anh đã khinh thường động vào tôi, tại sao không thả tôi đi?”
Đôi mắt sâu thẳm đó của Vương Nhất nhìn qua, chỉ một ánh mắt này đã khiến Kim Thành Phong trở lên căng thẳng.
Dường như ở trước đôi mắt này, tất cả mọi thứ của anh ta đều bị nhìn thấu
“Tuy cậu là một tiểu tốt không quan trọng, nhưng kết quả của cuộc chiến, đều là tốt thí quyết định.”
Vương Nhất lạnh nhạt nói: “Tôi sẽ không lập tức hủy diệt Kim Thúy Như, như vậy đối với cô ta quá nhân từ, tôi muốn khiến cô ta biết, cái gì là tuyệt vọng thật sự.”
Nói rồi, anh từ trong ngực móc ra một viên thuốc màu trắng: “Uống.”
“Đây là cái gì?” Tim của Kim Thành Phong đập thình thịch.
“Thuốc độc.”
Giọng điệu của Vương Nhất lạnh nhạt: “Làm nội ứng của tôi. Thuốc giải của thuốc này cả thế giới chỉ có một mình tôi có, cho nên không cần tốn sức, cách một khoảng thời gian, dùng tình báo của nhà họ Kim tìm tôi đổi lấy thuốc giải.”
“Đương nhiên, cậu cũng có thể không uống, Lãnh Nhan”
“Vâng, thiếu chủ.”
Một giây sau, một lưỡi dao xẹt qua gò má của Kim Thành Phong, khiến đồng tử của anh ta lập tức giãn to.
“Chọn đi.”
“…”
Sắc mặt của Kim Thành Phong vặn vẹo, lúc xanh lúc tím, nhưng vẫn nuốt viên thuốc độc đó.
Giống như trong dự liệu, trên mặt Vương Nhất vẫn không dao động, nói: “Lãnh Nhan, đưa cậu ta xuống xe.”
Két một tiếng, chiếc Rolls Royce dừng lại, sau khi Kim Thành Phong xuống xe thì tiếp tục chạy đi.
10 phút sau thì đỗ ở một khu thương nghiệp phồn hoa.
Xung quanh đều là các tòa nhà cao tầng, tòa nhà hùng vĩ nhất cao nhất ở trung tâm, chính là tòa nhà Quốc Tế.
Sau khi xuống xe, Vương Nhất khoát tay, bảo Lãnh Nhan rời đi, anh ngẩng đầu nhìn cả tòa tòa nhà Quốc Tế, ánh mắt trở nên kiên định.
“Khinh Hồng, Tử Lam, anh/ba đến rồi…”
Đang muốn đi vào, một chiếc xe thương vụ chạy đến chỗ đậu xe dưới tầng hầm, hai người phụ nữ mặc vest từ trong bãi đỗ xe đi ra.
Chính là hai mẹ con Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình.
Chỉ có điều, Lý Mộng Đình mặt mày lạnh lẽo, Châu Mỹ Ngọc chỉ có thể dùng lời hay khuyên nhủ.
“Mộng Đình con yên tâm, lần này mẹ là đứng về phía con, đừng nói con lần này đuổi đồ sao chổi đó đi, dù không đuổi, sau này mẹ cũng sẽ đuổi.”
“Còn bên phía ba con, mẹ sẽ nói chuyện, chỉ cần chúng ta chiều nay trúng thầu, ba con cũng không dám nói gì.”
“Dạ!”
Sắc mặt của Lý Mộng Đình lúc này mới dễ chịu hơn một chút.
Nếu hai mẹ con bọn họ trúng thầu, bọn họ có tự tin để nói chuyện.
Hai người đi về phía cổng lớn.
“Vương Nhất! Anh sao lại ở đây?”
Tuy nhiên, còn chưa đi vào thì nhìn thấy Vương Nhất đứng ở cửa.
Bỗng chốc, Lý Mộng Đình giống như mèo mẹ bị giẫm phải đuôi, tức giận đùng đùng đi tới trước mặt Vương Nhất, nói: “Tôi còn tưởng anh có lương tâm rồi, không ngờ tà tâm còn không chết, vậy mà bám theo tôi--”
“Bám theo cô?”
Vương Nhất bị câu nói này chọc cười, lắc đầu, nói: “Anh đến tòa nhà Quốc Tế có việc.”
“Bằng vào cậu? Có biết tòa nhà Quốc Tế là nơi nào không?”
Ánh mắt và giọng điệu của Châu Mỹ Ngọc cũng mang theo sự khinh thường không hề che đậy.
“Tôi hiểu rồi…”
Lý Mộng Đình giống như nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt nhìn sang Vương Nhất lập tức trở nên rất kỳ dị: “Anh là đến phỏng vấn nhỉ?”
“Anh có nghĩ đến chuyện phỏng vấn, đây là chuyện tốt, nhưng anh cũng không thể phỏng vấn ở nơi như tòa nhà Quốc Tế, nơi này đều là nhân tài cao cấp, không phải là loại người không có bằng cấp vừa không có kinh nghiệm như anh có thể vào được.”
Vương Nhất lắc đầu bất lực, không thèm quan tâm nữa, định trực tiếp đi vào tòa cao ốc.
“Á, anh làm gì?”
Thấy Vương Nhất cố chấp muốn đi vào, Lý Mộng Đình lập tức dùng cơ thể của mình chặn ở trước mặt anh: “Đã nói anh không vào được, tại sao muốn tự mình tìm đau khổ chứ? Nếu anh cần tìm việc, nể tình quan hệ lúc nhỏ, tôi nhờ bạn tìm cho anh một công việc ở công trường---”
“Cút.”
Đột nhiên, Vương Nhất quát, toàn thân trên dưới đều tràn ngập một loại hàn khí lạnh lẽo.
Một tiếng quát lớn, doạ cho Lý Mộng Đình không đề phòng trực tiếp lùi lại ba bước.
Dưới chân là đôi cao gót bảy phân, cũng chẹo một cái, đau tới mức cô ta phải hít một hơi lạnh.
“Tôi cũng đã nể tình quan hệ lúc nhỏ mà cảnh cáo cô, đừng cản tôi.” Giọng điệu của Vương Nhất lạnh lẽo giống như mất hết tính người.
Anh đối với nhà họ Lý đã hết tình hết nghĩa, sớm đã không còn nợ gì nữa.
So với hai mẹ con Lý Khinh Hồng, Lý Mộng Đình thật sự không đáng nhắc đến.
“Anh dám uy hiếp tôi sao?!”
Lý Mộng Đình tức điên hoàn hồn lại, không màng mọi thứ mà lao về phía Vương Nhất.
Nhưng bị một người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ mất kiên nhẫn ngăn lại: “Cãi cãi gì, cãi cái gì, các người là ai?”
“Chúng ta là người đại diện công ty Áo Tân tham gia đấu thầu, người này không có liên quan tới buổi đấu thầu, cứ muốn xông vào hội trường.”
Lý Mộng Đình lấy thiệp mời ra, mặt mày lạnh lùng nhìn Lăng Hải Dương – đội trưởng đội bảo vệ, nói: “Buổi đấu thầu ngày hôm nay Lý tổng rất xem trọng, nếu xảy ra sai sót gì, chính là sự thất trách của các anh!”
Lăng Hải Dương vừa nghe thì bỗng sửng sốt, sau đó nhìn sang Vương Nhất với ánh mắt bất thiện, rút ra bộ đàm, gọi mười mấy vệ sĩ đến.
“Anh tự biết bản thân đi.”
“Mẹ, chúng ta đi.”
Cuối cùng lạnh lùng liếc nhìn Vương Nhất, Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc đi vào tòa nhà Quốc Tế.
“Cậu nghe rõ đây cho tôi, hôm nay là một ngày quan trọng, người không phận sự không được đi vào.”
Lăng Hải Dương lạnh lùng nhìn Vương Nhất, đập đập chiếc dùi cui trong tay, uy hiếp: “Thức thời thì cút cho tôi, nếu không, chiếc dùi cui không có mắt đâu.”
“Anh sao biết tôi là người không phận sự?”
Giọng điệu của Vương Nhất cũng trở lạnh: “Gọi người phụ trách của cao ốc các anh xuống đây.”
“Ha, còn muốn gọi Tăng tổng của chúng tôi xuống, cậu cho rằng cậu là ai? Cũng có tư cách gặp Tăng tổng?”
Nghe thấy lời của Vương Nhất, ý cười trên mặt Lăng Hải Dương càng sâu, hằn học nói: “Cậu cút hay không? Không cút đúng không? Các anh em, cho cậu ta nếm chút khổ!”
Lời này vừa dứt, những bảo vệ ở đằng sau Lăng Hải Dương không có ý tốt đi về phía Vương Nhất, đồng loạt rút dùi trong tay.
“Lăng Hải Dương, cậu dừng tay cho tôi---”
Đột nhiên, trong tòa nhà Quốc Tế bỗng nhiên truyền đến tiếng gầm xé giọng.
Sau đó, một người đàn ông mập đến mức giống như trái bóng cất đôi chân ngắn ngủi phi nhanh tới.
Do thể hình của ông ta, cho nên dáng vẻ chạy lại đây của ông ta rất khôi hài.
“Tăng tổng, ngài sao lại xuống đây?”
Nhìn thấy một màn này, Lăng Hải Dương không khỏi sững người tại chỗ.
“Còn dám hỏi tôi tại sao xuống đây, đệch…”
Tăng Quốc Vinh cuối cùng thở hổn hển chạy tới cửa, nhưng còn chưa kịp thở dốc thì đã tát một cái vào mặt Lăng Hải Dương.
“Cậu tự đào hố chôn mình, đừng có kéo theo tôi!”
Chiếc Rolls Royce màu đen đang chạy trên con đường đông đúc, những phương tiên xung quanh đều vô tình hay hữu ý mà tránh ra, nhường đường cho nó.
Lúc này, sự trầm mặc trong xe bị một tiếng rên phá vỡ.
“Tôi đây là đang ở đâu…”
Kim Thành Phong từ từ tỉnh lại, lắc cái đầu có hơi choáng.
“Vương, Vương Nhất? Là anh!”
Rất nhanh thì anh ta phát hiện Vương Nhất ngắm mắt ngồi ở bên cạnh anh ta, anh ta bị dọa mất hết hồn vía.
Vương Nhất mở mắt ra, lạnh nhạt liếc nhìn anh ta: “Tỉnh rồi sao?”
“Vương Nhất, anh muốn như thế nào? Động vào tôi, nhà họ Kim sẽ không tha cho anh.”
Kim Thành Phong nhìn Vương Nhất như gặp phải kẻ địch mạnh, trán toát mồ hôi.
“Động vào cậu sao? Cậu cảm thấy cậu đủ tư cách sao?”
Nghe vậy, Vương Nhất mỉm cười.
“Tôi nói rồi, mục tiêu của tôi chỉ có Kim Thúy Như, cậu chỉ là một tiểu tốt không quan trọng, tôi không có rảnh đối phó với cậu.”
Lời này khá tổn thương người, nhưng Kim Thành Phong vẫn thở phào.
Mặc kệ như thế nào, cái mạng nhỏ của mình giữ được rồi.
Có điều, anh ta vẫn lắp bắp hỏi: “Ông, ông nội Vương, nếu anh đã khinh thường động vào tôi, tại sao không thả tôi đi?”
Đôi mắt sâu thẳm đó của Vương Nhất nhìn qua, chỉ một ánh mắt này đã khiến Kim Thành Phong trở lên căng thẳng.
Dường như ở trước đôi mắt này, tất cả mọi thứ của anh ta đều bị nhìn thấu
“Tuy cậu là một tiểu tốt không quan trọng, nhưng kết quả của cuộc chiến, đều là tốt thí quyết định.”
Vương Nhất lạnh nhạt nói: “Tôi sẽ không lập tức hủy diệt Kim Thúy Như, như vậy đối với cô ta quá nhân từ, tôi muốn khiến cô ta biết, cái gì là tuyệt vọng thật sự.”
Nói rồi, anh từ trong ngực móc ra một viên thuốc màu trắng: “Uống.”
“Đây là cái gì?” Tim của Kim Thành Phong đập thình thịch.
“Thuốc độc.”
Giọng điệu của Vương Nhất lạnh nhạt: “Làm nội ứng của tôi. Thuốc giải của thuốc này cả thế giới chỉ có một mình tôi có, cho nên không cần tốn sức, cách một khoảng thời gian, dùng tình báo của nhà họ Kim tìm tôi đổi lấy thuốc giải.”
“Đương nhiên, cậu cũng có thể không uống, Lãnh Nhan”
“Vâng, thiếu chủ.”
Một giây sau, một lưỡi dao xẹt qua gò má của Kim Thành Phong, khiến đồng tử của anh ta lập tức giãn to.
“Chọn đi.”
“…”
Sắc mặt của Kim Thành Phong vặn vẹo, lúc xanh lúc tím, nhưng vẫn nuốt viên thuốc độc đó.
Giống như trong dự liệu, trên mặt Vương Nhất vẫn không dao động, nói: “Lãnh Nhan, đưa cậu ta xuống xe.”
Két một tiếng, chiếc Rolls Royce dừng lại, sau khi Kim Thành Phong xuống xe thì tiếp tục chạy đi.
10 phút sau thì đỗ ở một khu thương nghiệp phồn hoa.
Xung quanh đều là các tòa nhà cao tầng, tòa nhà hùng vĩ nhất cao nhất ở trung tâm, chính là tòa nhà Quốc Tế.
Sau khi xuống xe, Vương Nhất khoát tay, bảo Lãnh Nhan rời đi, anh ngẩng đầu nhìn cả tòa tòa nhà Quốc Tế, ánh mắt trở nên kiên định.
“Khinh Hồng, Tử Lam, anh/ba đến rồi…”
Đang muốn đi vào, một chiếc xe thương vụ chạy đến chỗ đậu xe dưới tầng hầm, hai người phụ nữ mặc vest từ trong bãi đỗ xe đi ra.
Chính là hai mẹ con Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình.
Chỉ có điều, Lý Mộng Đình mặt mày lạnh lẽo, Châu Mỹ Ngọc chỉ có thể dùng lời hay khuyên nhủ.
“Mộng Đình con yên tâm, lần này mẹ là đứng về phía con, đừng nói con lần này đuổi đồ sao chổi đó đi, dù không đuổi, sau này mẹ cũng sẽ đuổi.”
“Còn bên phía ba con, mẹ sẽ nói chuyện, chỉ cần chúng ta chiều nay trúng thầu, ba con cũng không dám nói gì.”
“Dạ!”
Sắc mặt của Lý Mộng Đình lúc này mới dễ chịu hơn một chút.
Nếu hai mẹ con bọn họ trúng thầu, bọn họ có tự tin để nói chuyện.
Hai người đi về phía cổng lớn.
“Vương Nhất! Anh sao lại ở đây?”
Tuy nhiên, còn chưa đi vào thì nhìn thấy Vương Nhất đứng ở cửa.
Bỗng chốc, Lý Mộng Đình giống như mèo mẹ bị giẫm phải đuôi, tức giận đùng đùng đi tới trước mặt Vương Nhất, nói: “Tôi còn tưởng anh có lương tâm rồi, không ngờ tà tâm còn không chết, vậy mà bám theo tôi--”
“Bám theo cô?”
Vương Nhất bị câu nói này chọc cười, lắc đầu, nói: “Anh đến tòa nhà Quốc Tế có việc.”
“Bằng vào cậu? Có biết tòa nhà Quốc Tế là nơi nào không?”
Ánh mắt và giọng điệu của Châu Mỹ Ngọc cũng mang theo sự khinh thường không hề che đậy.
“Tôi hiểu rồi…”
Lý Mộng Đình giống như nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt nhìn sang Vương Nhất lập tức trở nên rất kỳ dị: “Anh là đến phỏng vấn nhỉ?”
“Anh có nghĩ đến chuyện phỏng vấn, đây là chuyện tốt, nhưng anh cũng không thể phỏng vấn ở nơi như tòa nhà Quốc Tế, nơi này đều là nhân tài cao cấp, không phải là loại người không có bằng cấp vừa không có kinh nghiệm như anh có thể vào được.”
Vương Nhất lắc đầu bất lực, không thèm quan tâm nữa, định trực tiếp đi vào tòa cao ốc.
“Á, anh làm gì?”
Thấy Vương Nhất cố chấp muốn đi vào, Lý Mộng Đình lập tức dùng cơ thể của mình chặn ở trước mặt anh: “Đã nói anh không vào được, tại sao muốn tự mình tìm đau khổ chứ? Nếu anh cần tìm việc, nể tình quan hệ lúc nhỏ, tôi nhờ bạn tìm cho anh một công việc ở công trường---”
“Cút.”
Đột nhiên, Vương Nhất quát, toàn thân trên dưới đều tràn ngập một loại hàn khí lạnh lẽo.
Một tiếng quát lớn, doạ cho Lý Mộng Đình không đề phòng trực tiếp lùi lại ba bước.
Dưới chân là đôi cao gót bảy phân, cũng chẹo một cái, đau tới mức cô ta phải hít một hơi lạnh.
“Tôi cũng đã nể tình quan hệ lúc nhỏ mà cảnh cáo cô, đừng cản tôi.” Giọng điệu của Vương Nhất lạnh lẽo giống như mất hết tính người.
Anh đối với nhà họ Lý đã hết tình hết nghĩa, sớm đã không còn nợ gì nữa.
So với hai mẹ con Lý Khinh Hồng, Lý Mộng Đình thật sự không đáng nhắc đến.
“Anh dám uy hiếp tôi sao?!”
Lý Mộng Đình tức điên hoàn hồn lại, không màng mọi thứ mà lao về phía Vương Nhất.
Nhưng bị một người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ mất kiên nhẫn ngăn lại: “Cãi cãi gì, cãi cái gì, các người là ai?”
“Chúng ta là người đại diện công ty Áo Tân tham gia đấu thầu, người này không có liên quan tới buổi đấu thầu, cứ muốn xông vào hội trường.”
Lý Mộng Đình lấy thiệp mời ra, mặt mày lạnh lùng nhìn Lăng Hải Dương – đội trưởng đội bảo vệ, nói: “Buổi đấu thầu ngày hôm nay Lý tổng rất xem trọng, nếu xảy ra sai sót gì, chính là sự thất trách của các anh!”
Lăng Hải Dương vừa nghe thì bỗng sửng sốt, sau đó nhìn sang Vương Nhất với ánh mắt bất thiện, rút ra bộ đàm, gọi mười mấy vệ sĩ đến.
“Anh tự biết bản thân đi.”
“Mẹ, chúng ta đi.”
Cuối cùng lạnh lùng liếc nhìn Vương Nhất, Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc đi vào tòa nhà Quốc Tế.
“Cậu nghe rõ đây cho tôi, hôm nay là một ngày quan trọng, người không phận sự không được đi vào.”
Lăng Hải Dương lạnh lùng nhìn Vương Nhất, đập đập chiếc dùi cui trong tay, uy hiếp: “Thức thời thì cút cho tôi, nếu không, chiếc dùi cui không có mắt đâu.”
“Anh sao biết tôi là người không phận sự?”
Giọng điệu của Vương Nhất cũng trở lạnh: “Gọi người phụ trách của cao ốc các anh xuống đây.”
“Ha, còn muốn gọi Tăng tổng của chúng tôi xuống, cậu cho rằng cậu là ai? Cũng có tư cách gặp Tăng tổng?”
Nghe thấy lời của Vương Nhất, ý cười trên mặt Lăng Hải Dương càng sâu, hằn học nói: “Cậu cút hay không? Không cút đúng không? Các anh em, cho cậu ta nếm chút khổ!”
Lời này vừa dứt, những bảo vệ ở đằng sau Lăng Hải Dương không có ý tốt đi về phía Vương Nhất, đồng loạt rút dùi trong tay.
“Lăng Hải Dương, cậu dừng tay cho tôi---”
Đột nhiên, trong tòa nhà Quốc Tế bỗng nhiên truyền đến tiếng gầm xé giọng.
Sau đó, một người đàn ông mập đến mức giống như trái bóng cất đôi chân ngắn ngủi phi nhanh tới.
Do thể hình của ông ta, cho nên dáng vẻ chạy lại đây của ông ta rất khôi hài.
“Tăng tổng, ngài sao lại xuống đây?”
Nhìn thấy một màn này, Lăng Hải Dương không khỏi sững người tại chỗ.
“Còn dám hỏi tôi tại sao xuống đây, đệch…”
Tăng Quốc Vinh cuối cùng thở hổn hển chạy tới cửa, nhưng còn chưa kịp thở dốc thì đã tát một cái vào mặt Lăng Hải Dương.
“Cậu tự đào hố chôn mình, đừng có kéo theo tôi!”