Chương : 16
"Em...... em nói cái gì?"
Thi Dật mê mang chớp chớp mắt, hắn nhìn Tống Tâm Nhiên nửa ngày, bỗng nhiên sáng tỏ.
"Cho nên, đây là lí do em nguyện ý đến bệnh viện mang anh đi sao?"
Tống Tâm Nhiên cảm thấy lồng ngực từng chút một bị đè ép, khiến cho mỗi một lần hô hấp đều trở nên gian nan. Thi Dật vẫn như cũ ngồi xổm trên mặt đất ngẩng đầu nhìn anh.
"hóa ra, đây mới là nguyên nhân..." Thi Dật chua xót nói.
Thi Dật nhắm mắt, cầm lòng không đậu mà cười ra tiếng.
Mà bản thânTống Tâm Nhiên, lại không dám ngẩng mặt nhìn biểu tình Thi Dật. Ngoài cửa sổ sắc trời ủ dột, tiếng sấm ầm vang lên, Thi Dật đỡ đầu gối muốn đứng thẳng thân mình, lại chật vật mà quơ tay vịn góc bàn mới có thể đứng dậy.
Hắn đỡ góc bàn, xoay người liền chạy ra khỏi văn phòng.
Tống Tâm Nhiên chuyển động xe lăn muốn đuổi theo sau, nhưng làm sao có thể so sánh được với tốc độThi Dật. Anh ngơ ngác nhìn Thi Dật rời đi, trước mắt hết thảy mọi chuyện đều phảng phất bắt đầu xoay tròn, nơi nào đó trong lồng ngực dường như sụp đổ.
Âm thanh nước mưa va vào cửa kính ào ào, ngoài cửa sổ, ánh đèn neon bị nước mưa cắt thành từng mảnh sương mù mơ hồ.
Hiện tại, đồng hồ hiển thị 18h49 phút
Tống Tâm Nhiên lại một lần nữa nhìn màn hình di động, đờ đẫn mà cầm lấy một bên nạng.
Trần Duẫn đưa anh về nhà, vốn dĩ muốn đỡ anh lên, nhưng có lẽ còn ôm chút mong đợi, anh cự tuyệt sự trợ giúp của Trần Duẫn.
Tống Tâm Nhiên không bung dù, khập khiễng bước về phía ngôi nhà. nước mưa đánh vào làn da mang theo một cỗ đau rát.
Nhưng đến tận khi đi đến phía ngoài cửa nhà, mọi thứ vẫn là một mảnh đen nhánh, bên trong không có người.
Tống Tâm Nhiên từ túi quần ướt dầm dề sờ soạng lấy ra chìa khóa lạnh lẽo.
Anh sửng sốt, cửa không khóa, Tống Tâm Nhiên vội vã kéo cửa ra, chân nạng chạm đất phát ra tiếng vang lộc cộc dồn dập.
Mở cửa, một gian lại một gian phòng, cho đến khi mở cửa phòng cho khách, nhìn thấy đốm lửa chập chờn, cả người Tống Tâm Nhiên mới thả lỏng lại.
Thi Dật ngồi ở cạnh cửa sổ, trầm mặc hút thuốc.
Tống Tâm Nhiên đi đến bên cạnh hắn, đem nạng gác ở một bên, ngồi trên sàn nhà bằng gỗ ngẩng đầu nhìn.
Có lẽ là bởi vì tầm mắt quá mức chuyên chú nóng bỏng, cuối cùng Thi Dật cũng chịu quay đầu nhìn anh, đáy mắt mang theo điểm điểm ánh sáng.
Hai người trầm mặc không nói, cho đến khi nước mưa đánh vào trên sàn nhà phát ra thanh âm rõ ràng, Thi Dật bỗng nhiên duỗi tay sờ lên mặt anh
Một đôi tay lạnh lẽo.
Cơ hồ là mang theo tức giận, Tống Tâm Nhiên bị Thi Dật bế lên, mang vào phòng tắm.
Nhờ ánh đèn vừa mở lên, bộ dáng Tống Tâm Nhiên toàn thân ướt đẫm chật vật xuất hiện trước mắt Thi Dật.
Giống như ngày đó sau khi được cứu lên từ dưới vực, thân thể ướt đẫm, khuôn mặt trắng bệch.
Tống Tâm Nhiên không dám nhìn mặt Thi Dật, chỉ phải thấp giọng nói: "Anh...... Anh đừng nóng giận."
Dòng nước nhanh chóng mở ra, Thi Dật ở bồn tắm thử độ ấm. HẮn liếc nhìn vẻ mặt lắp bắp của Tống Tâm Nhiên một cái, xoay người đi ra ngoài.
Tống Tâm Nhiên suy sụp mà nhắm mắt lại, người vừa đi lại bỗng quay lại, trên tay cầm một chồng quần áo.
Hắn ngồi xổm xuống nhìn thạch cao bó chân Tống Tâm Nhiên, quả nhiên ướt đẫm, không khỏi tức giận mắng:"Em lát nữa lập tức đi bệnh biện bó lại thạch cao cho anh."
Tống Tâm Nhiên tự biết mình có tội, không dám hé răng.
Thi Dật giúp anh cởi quần áo ra, đem khăn lông nhúng qua nước nóng một lần, vắt khô rồi giúp Tống Tâm Nhiên lau mặt, lau người một lần, sau đó giúp anh thay quần áo khô ráo.
Ở bệnh viện bó lại thạch cao, Thi Dật thật cẩn thận mà đem Tống Tâm Nhiên về nhà.
Vừa nãy bác sĩ nói chân Tống Tâm Nhiên chưa khỏi hoàn toàn, cú ngã chiều nay may mà không làm lệch vị trí, nếu không cẩn thận có thể bị gãy tiếp một lần nữa.
Nói tới mức Thi Dật cùng Tống Tâm Nhiên đều bị dọa sợ khiến sắc mặt trắng nhợt.
Về đến nhà, Thi Dật không cho Tống Tâm Nhiên tự mình đi lại, cẩn thận mà đem người ôm lên giường, đắp chăn cẩn thận, sau đó xoay người rời đi.
Ma xui quỷ khiến, Tống Tâm Nhiên vươn tay bắt lấy tay hắn:" không phải nói trời mưa giông anh sẽ sợ, muốn cùng em ngủ sao, đêm nay anh muốn đi đâu?"
Thi Dật mặt vô biểu tình nhìn anh một cái, rút tay ra rời đi.
Tống Tâm Nhiên ảo não kéo chăn che lại đầu, chưa tới mười phút sau, cửa phòng lại một lần bị mở ra.
Đệm chăn xốc lên, Thi Dật mang theo độ ấm sau khi tắm tiến vào trong chăn.
Tống Tâm Nhiên lập tức trườn lên người hắn, Thi Dật đẩy như thế nào cũng không chịu tránh ra.
" Cẩn thận chân em, đi xuống!"
Tống Tâm Nhiên đem đầu chôn ở trên cổ hắn kiên quyết lắc đầu.
Anh bỗng nhiên ngẩng đầu, vừa lúc bắt gặp ánh mắt Thi Dật đang nhìn về phía mình.
Ngoài cửa sổ vang lên từng trận tiếng sấm, hai người ánh mắt dây dưa, ái muội không rõ.
Tống Tâm Nhiên liếm liếm môi: "Thi Dật, chúng ta làm đi."
Thi Dật cả giận nói:" chân em còn đang bị thương, em phát điên cái gì."
Bị cự tuyệt, Tống Tâm Nhiên ngược lại càng cố chấp. Anh xốc chăn lên, đứng dậy cởi quần áo, còn duỗi tay đè lên vai Thi Dật nói:" Nếu anh không muốn làm, vậy để em đến đi."
Chân bó thạch cao,mặc quần lót tứ giác rộng thùng thình, hiện tại nhẹ nhàng kéo một cái bờ mông sạch sẽ trắng mịn liền lộ ra ngoài.
Tuy rằng hành động không tiện, nhưng không địch lại anh thân tàn chí kiên ( thân thể tàn tật nhưng ý chí kiên cường =)). Rất nhanh sau đó, anh đã nằm sấp trên người thi dật, duỗi tay bắt đầu cởi quần áo hắn.
Thi Dật hết cách, chỉ có thể chặt chẽ mà nhìn chân Tống Tâm Nhiên, cẩn thận không để anh làm ra động tác nào quá mạnh.
Tống Tâm Nhiên đem quần áo Thi Dật cũng lột sắp hết, lộ ra cơ ngực rắn chắc, tuyến nhân ngư xinh đẹp. Sau khi hết thảy lõa lồ ra trước mắt Tống Tâm Nhiên, trong đầu anh chỉ xuất hiện bốn chữ to đùng: tú sắc khả xan ( vẻ đẹp làm người ta nhìn không biết no đói?)!
Anh theo bản năng liếm liếm môi dưới, giọng nói khàn khàn: "Em đã sớm muốn làm như vậy, từ lâu trước đây"
Nói rồi cúi xuống, từ nhân ngư tuyến, một đường liếm tới bụng. Anh cảm nhận được thân thể phía dưới đầu lưỡi mình nháy mắt căng thẳng. Lại càng ác liệt mà dán đôi môi lên, ở trên bụng Thi Dật không ngừng liếm mút, tạo ra tiếng vang dâm mỹ.
Thi Dật khó nhịn mà bắt lấy vai Tống Tâm Nhiên muốn kéo anh lên, kết quả Tống Tâm Nhiên đi lên, nhưng lại là đi tới lấp kín miệng hắn, nhiệt tình mười phần mà cắn hắn môi dưới.
Tay còn không thành thật xoa nắn cơ bụng Thi Dật, một đường sờ soạng đến hạ thân đã đứng thẳng, môi hôn cách ra một khoảng nhỏ, anh ái muội cười nói: "Cứng quá."
Những lời này liền đem tà hỏa Thi Dật hoàn toàn gợi lên, hắn đè vai Tống Tâm Nhiên lại, chuyển đổi vị trí.
Chân Tống Tâm Nhiên giảm bớt không ít áp lực, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Anh híp mắt đánh giá hai má ửng đỏ của Thi Dật, màu da xinh đẹp khỏe mạnh, nhìn hắn nóng nảy mà bỏ đi quần áo, trên người phát ra hơi thở của dục vọng xâm chiếm.
Miệng lại lần nữa bị ngăn chặn, môi lưỡi bị người kia mạnh mẽ mút vào, thân thể bị xoa niết không ngừng. Tống Tâm Nhiên đứt quãng mà kêu rên:"Ngăn kéo, ngăn kéo có...ưm......"
Bỗng nhiên anh bị Thi Dật cắn một cái, đau đớn làm anh kêu lên một tiếng. Thi Dật chống tay, ở phía trên nhìn xuống anh, hai hàng lông mày nhíu lại: "Em cùng ai dùng qua?"
Mặt Tống Tâm Nhiên nhanh chóng đỏ lên, thấy Thi Dật nhất định không biết không bỏ qua, mới miễn cưỡng nói: "không bôi trơn làm rất đau, được chứ, Em mua về để chính mình dùng, Anh cho rằng ai em cũng đem về nhà hay sao!"
Thi Dật nghe vậy mới bỏ qua, kéo ngăn kéo ra, bên trong có một tuýp gel bôi trơn màu lam nhạt.
Mở nắp, hắn trực tiếp bôi lên ngực Tống Tâm Nhiên, Đầu v* hồng nhuận tiếp xúc với chất lỏng lạnh lẽo, nháy mắt liền đứng thẳng.
Thi Dật vươn tay, ngón tay mang theo gel bôi trơn ở trên đầu v* nhanh chóng vân vê xoa nắn.
Tống Tâm Nhiên thấp giọng kêu lên, nửa chắn nửa đỡ mà nắm lấy tay Thi Dật. Cho đến khi hai đầu v* bị chơi đến sưng lớn, hạ thể Tống Tâm Nhiên chảy tràn ra dâm dịch Thi Dật mới buông tha chỗ kia.
Thi Dật đổ một ít gel bôi trơn vào lòng bàn tay, một tay nâng chân không bị thương của Tống Tâm Nhiên lên,tiếp đó liền đem toàn bộ chỗ gel kia thoa vào giữa hai cánh mông anh.
Thân thể Tống Tâm Nhiên nháy mắt rùng mình, nơi tư mật bị chất lỏng lạnh băng kích thích ra một mảnh run rẩy.
Anh nhắm mắt cắn môi, chịu đựng cảm giác trơn trượt, một ngón tay mang theo hơi lạnh nhẹ nhàng len vào bên trong cơ thể anh.
Tống Tâm Nhiên sợ hãi run lên, theo bản năng muốn khép hai chân, lại bị Thi Dật cường ngạnh bắt lấy bắp đùi mở ra.
Ngón tay ướt át rất nhanh thuận lợi ra vào, mơn trớn từng tấc bên trong vách ruột. Thi Dật dựa vào ký ức lần trước nhanh chóng tìm được điểm mẫn cảm của Tống Tâm Nhiên, mang theo lực đạo thích hợp hướng nơi đó tiến tới.
Tống Tâm Nhiên bị kích thích cả người tê rần, eo lưng như nhũn ra, vội vã cong người, nâng cằm thở dốc, dương v*t phía trước cương cứng tràn ra càng nhiều dâm dịch.
Huyệt khẩu phía sau bỗng nhiên có rút lại, từng chút một cắn lấy ngón tay Thi Dật.
Thi Dật sửng sốt, ngẩng đầu liền nhìn thấy Tống Tâm Nhiên, khuôn mặt ửng hổng, mắt môi ẩm ướt, sâu trong ánh mắt mang theo vẻ quyến rũ mơ hồ.
Lập tức Thi Dật liền rốt cuộc nhịn không được, rút ngón tay ra cúi người áp xuống, Hắn đỡ dương v*t kích thước khủng của mình, đầu đỉnh nhẹ nhàng đưa đẩy, mở ra cái miệng nhỏ mê người kia, từng chút một cắm vào.
Cơ hồ là đồng thời, Tống Tâm Nhiên bị khoái cảm kích thích, hai tay run run đè lên vai Thi Dật muốn đẩy hắn ra, kết quả lại chặt chẽ bị người bắt lấy mông, cái thứ to lớn của Thi Dật từng chút một mà tiến vào, lấp đầy toàn bộ cơ thể anh.
Cảm giác căng trướng làm anh vất vả thở dốc, nước mắt sinh lý không kìm lại được cứ thế rơi xuống.
Thi Dật dừng động tác, từng cái nhẹ nhàng mà ôn nhu hôn lên khóe mắt anh.
Tống Tâm Nhiên rầu rĩ nói: "Lớn... trướng quá, anh mau làm đi."
Không biết trước đây Quách Dật đã từng làm hay chưa, dù sao hiện tại cả người Tống Tâm Nhiên đều không tốt lắm.
Động tác Thi Dật kịch liệt, không thể kiềm chế, một chân bị thương của Tống Tâm Nhiên bị đặt ở một bên, chân còn lại đã sớm treo ở trên vai Thi Dật, khe mông rộng mở bị người kia kịch liệt khoan tách, ra ra vào vào không ngừng.
Dáng người Thi Dật rất đẹp, lực hông cũng mạnh kinh người, Tống Tâm Nhiên bị làm đến lắc qua lắc lại, anh mơ hồ nghe thấy âm thanh giường đệm phát ra từng tiếng kẽo kẹt, dồn dập hô hấp cơ hồ không thở nổi.
Cửa sau lần lượt bị ra vào liên tục, tinh hoàn to lớn của thi Dật không ngừng đánh vào dịch nhầy chồng chất tiết ra từ chỗ kết hợp của hai người phát ra từng tiếng bạch bạch dâm đãng. Dâm dịch dính dấp không ngừng chảy ra, làm giữa hai chân anh một mảng ướt đầm đìa.
Tay Tống Tâm Nhiên nắm lấy một bên đầu gối, thẹn thùng mà nghe những âm thanh đó, còn có tiếng Thi Dật vùi đầu trước ngực anh liếm mút, tiếng nước lép nhép vang lên.
Đầu v* bị người tàn nhẫn lôi kéo, mút cắn, điểm mẫn cảm phía sau bị dương v*t to lớn của Thi Dật không ngừng công kích. Tống Tâm Nhiên bị khi dễ đến thanh âm kêu lên cũng nghẹn ngào, cả người nóng bỏng, hồng rực lên, quyến rũ mê người.
Động tác của Thi Dật bỗng nhiên dừng lại, Tống Tâm Nhiên cơ hồ mở to đôi mắt ướt át nhìn hắn, đối phương sắc mặt rất kém, mồ hôi tí tách từ trên mặt rơi xuống.
Tống Tâm Nhiên lo lắng duỗi tay muốn chạm vào mặt hắn:" Anh sao vậy!"
Tay lại bị hắn bắt lấy đè chặt trên đỉnh đầu, Thi Dật tùy tay lấy một cái áo, che lại đôi mắt Tống Tâm Nhiên.
Đồng thời động tác đâm rút phía dưới cũng kịch liệt lên, Tống Tâm Nhiên cảm nhận được nôn nóng trên người đối phương, bản thân lại không biết tại sao.
Ngoài cửa sổ, mưa càng lúc càng lớn, sấm sét đùng đoàng, kết hợp với tiếng vang lúc hai người giao hợp vang vọng khắp phòng. Bỗng nhiên, trên vai đau nhói, Thi Dật cơ hồ là hung hăng mà cắn lên vai anh, Tống Tâm Nhiên cảm nhận được làn da bị cắn rách, máu tươi nhanh chóng rỉ ra.
Tống Tâm Nhiên bị đau kêu lên một tiếng, miệng lại bị Thi Dật hung hăng che lại.
Trong bóng đêm, anh giương đôi mắt ướt át, chịu đựng từng trận đâm rút như phát tiết của Thi Dật.
Thi Dật lại phát điên cái gì!!
Nhưng rất nhanh sau đó, anh bi ai phát hiện, mặc dù Thi Dật làm anh không hề ôn nhu săn sóc, nhưng loại làm tình này vẫn khiến cho anh sướng đến tình triều tràn lan.
Một lần lại một lần hung hăng bị cắm cả cây vào, Tống Tâm Nhiên run rẩy thân mình, trực tiếp bị làm bắn ra.
Một tiếng sấm thật lớn vang vọng phía chân trời. Tống Tâm Nhiên phảng phất cảm nhận được ánh sáng lóe lên trong nháy mắt kia.
Đồng thời, mọi động tác đều ngừng lại, anh mờ mịt chớp chớp mắt, cảm nhận được huyệt sau ướt át, chất lỏng lừng chút một dọc theo hình dáng dương v*t Thi Dật chảy ra ngoài.
Thi Dật thế mà bắn ở bên trong!!
Tống Tâm Nhiên thoát ra khỏi trói buộc của Thi Dật, phẫn nộ kéo cái áo đang che mắt mình lại. Kêu lên một tiếng, cảm nhận được cái thứ kia đang rút ra khỏi người mình.
Một cỗ tinh dịch nóng bừng cũng theo đó tràn ra, Tống Tâm Nhiên cắn răng, trưng khuôn mặt không được tính là vui vẻ sau hoan ái nhìn Thi Dật:" anh vừa rồi điên rồi sao!"
Duỗi tay sờ sờ bả vai mình, quả nhiên là chảy máu.
Nhưng rất nhanh, anh phát hiện có điều không thích hợp. Thi Dật thân thể trần trụi, trên mặt còn mang theo ửng đỏ hậu làm tình, nhưng thần sắc lại rất cổ quái.
Tia chớp lóe lên làm trong phòng đang tối đen sáng lên một mảnh, anh nghe thấy thanh âm khẩn trương của chính mình:"Thi Dật, anh làm sao vậy?"
Tống Tâm Nhiên duỗi tay muốn chạm vào mặt Thi Dật lại bị đối phương bắt lấy tay, tránh ra.
Tống Tâm Nhiên phút chốc ngây dại, anh nhìn Thi Dật nhắm mắt lại, rồi thở dài mở ra, âm thanh có chút áp lực vang lên.
Nội dung lại làm tai anh ù lên.
Thi Dật nói: "Tống Tâm Nhiên, tôi là Quách Dật."
Thi Dật mê mang chớp chớp mắt, hắn nhìn Tống Tâm Nhiên nửa ngày, bỗng nhiên sáng tỏ.
"Cho nên, đây là lí do em nguyện ý đến bệnh viện mang anh đi sao?"
Tống Tâm Nhiên cảm thấy lồng ngực từng chút một bị đè ép, khiến cho mỗi một lần hô hấp đều trở nên gian nan. Thi Dật vẫn như cũ ngồi xổm trên mặt đất ngẩng đầu nhìn anh.
"hóa ra, đây mới là nguyên nhân..." Thi Dật chua xót nói.
Thi Dật nhắm mắt, cầm lòng không đậu mà cười ra tiếng.
Mà bản thânTống Tâm Nhiên, lại không dám ngẩng mặt nhìn biểu tình Thi Dật. Ngoài cửa sổ sắc trời ủ dột, tiếng sấm ầm vang lên, Thi Dật đỡ đầu gối muốn đứng thẳng thân mình, lại chật vật mà quơ tay vịn góc bàn mới có thể đứng dậy.
Hắn đỡ góc bàn, xoay người liền chạy ra khỏi văn phòng.
Tống Tâm Nhiên chuyển động xe lăn muốn đuổi theo sau, nhưng làm sao có thể so sánh được với tốc độThi Dật. Anh ngơ ngác nhìn Thi Dật rời đi, trước mắt hết thảy mọi chuyện đều phảng phất bắt đầu xoay tròn, nơi nào đó trong lồng ngực dường như sụp đổ.
Âm thanh nước mưa va vào cửa kính ào ào, ngoài cửa sổ, ánh đèn neon bị nước mưa cắt thành từng mảnh sương mù mơ hồ.
Hiện tại, đồng hồ hiển thị 18h49 phút
Tống Tâm Nhiên lại một lần nữa nhìn màn hình di động, đờ đẫn mà cầm lấy một bên nạng.
Trần Duẫn đưa anh về nhà, vốn dĩ muốn đỡ anh lên, nhưng có lẽ còn ôm chút mong đợi, anh cự tuyệt sự trợ giúp của Trần Duẫn.
Tống Tâm Nhiên không bung dù, khập khiễng bước về phía ngôi nhà. nước mưa đánh vào làn da mang theo một cỗ đau rát.
Nhưng đến tận khi đi đến phía ngoài cửa nhà, mọi thứ vẫn là một mảnh đen nhánh, bên trong không có người.
Tống Tâm Nhiên từ túi quần ướt dầm dề sờ soạng lấy ra chìa khóa lạnh lẽo.
Anh sửng sốt, cửa không khóa, Tống Tâm Nhiên vội vã kéo cửa ra, chân nạng chạm đất phát ra tiếng vang lộc cộc dồn dập.
Mở cửa, một gian lại một gian phòng, cho đến khi mở cửa phòng cho khách, nhìn thấy đốm lửa chập chờn, cả người Tống Tâm Nhiên mới thả lỏng lại.
Thi Dật ngồi ở cạnh cửa sổ, trầm mặc hút thuốc.
Tống Tâm Nhiên đi đến bên cạnh hắn, đem nạng gác ở một bên, ngồi trên sàn nhà bằng gỗ ngẩng đầu nhìn.
Có lẽ là bởi vì tầm mắt quá mức chuyên chú nóng bỏng, cuối cùng Thi Dật cũng chịu quay đầu nhìn anh, đáy mắt mang theo điểm điểm ánh sáng.
Hai người trầm mặc không nói, cho đến khi nước mưa đánh vào trên sàn nhà phát ra thanh âm rõ ràng, Thi Dật bỗng nhiên duỗi tay sờ lên mặt anh
Một đôi tay lạnh lẽo.
Cơ hồ là mang theo tức giận, Tống Tâm Nhiên bị Thi Dật bế lên, mang vào phòng tắm.
Nhờ ánh đèn vừa mở lên, bộ dáng Tống Tâm Nhiên toàn thân ướt đẫm chật vật xuất hiện trước mắt Thi Dật.
Giống như ngày đó sau khi được cứu lên từ dưới vực, thân thể ướt đẫm, khuôn mặt trắng bệch.
Tống Tâm Nhiên không dám nhìn mặt Thi Dật, chỉ phải thấp giọng nói: "Anh...... Anh đừng nóng giận."
Dòng nước nhanh chóng mở ra, Thi Dật ở bồn tắm thử độ ấm. HẮn liếc nhìn vẻ mặt lắp bắp của Tống Tâm Nhiên một cái, xoay người đi ra ngoài.
Tống Tâm Nhiên suy sụp mà nhắm mắt lại, người vừa đi lại bỗng quay lại, trên tay cầm một chồng quần áo.
Hắn ngồi xổm xuống nhìn thạch cao bó chân Tống Tâm Nhiên, quả nhiên ướt đẫm, không khỏi tức giận mắng:"Em lát nữa lập tức đi bệnh biện bó lại thạch cao cho anh."
Tống Tâm Nhiên tự biết mình có tội, không dám hé răng.
Thi Dật giúp anh cởi quần áo ra, đem khăn lông nhúng qua nước nóng một lần, vắt khô rồi giúp Tống Tâm Nhiên lau mặt, lau người một lần, sau đó giúp anh thay quần áo khô ráo.
Ở bệnh viện bó lại thạch cao, Thi Dật thật cẩn thận mà đem Tống Tâm Nhiên về nhà.
Vừa nãy bác sĩ nói chân Tống Tâm Nhiên chưa khỏi hoàn toàn, cú ngã chiều nay may mà không làm lệch vị trí, nếu không cẩn thận có thể bị gãy tiếp một lần nữa.
Nói tới mức Thi Dật cùng Tống Tâm Nhiên đều bị dọa sợ khiến sắc mặt trắng nhợt.
Về đến nhà, Thi Dật không cho Tống Tâm Nhiên tự mình đi lại, cẩn thận mà đem người ôm lên giường, đắp chăn cẩn thận, sau đó xoay người rời đi.
Ma xui quỷ khiến, Tống Tâm Nhiên vươn tay bắt lấy tay hắn:" không phải nói trời mưa giông anh sẽ sợ, muốn cùng em ngủ sao, đêm nay anh muốn đi đâu?"
Thi Dật mặt vô biểu tình nhìn anh một cái, rút tay ra rời đi.
Tống Tâm Nhiên ảo não kéo chăn che lại đầu, chưa tới mười phút sau, cửa phòng lại một lần bị mở ra.
Đệm chăn xốc lên, Thi Dật mang theo độ ấm sau khi tắm tiến vào trong chăn.
Tống Tâm Nhiên lập tức trườn lên người hắn, Thi Dật đẩy như thế nào cũng không chịu tránh ra.
" Cẩn thận chân em, đi xuống!"
Tống Tâm Nhiên đem đầu chôn ở trên cổ hắn kiên quyết lắc đầu.
Anh bỗng nhiên ngẩng đầu, vừa lúc bắt gặp ánh mắt Thi Dật đang nhìn về phía mình.
Ngoài cửa sổ vang lên từng trận tiếng sấm, hai người ánh mắt dây dưa, ái muội không rõ.
Tống Tâm Nhiên liếm liếm môi: "Thi Dật, chúng ta làm đi."
Thi Dật cả giận nói:" chân em còn đang bị thương, em phát điên cái gì."
Bị cự tuyệt, Tống Tâm Nhiên ngược lại càng cố chấp. Anh xốc chăn lên, đứng dậy cởi quần áo, còn duỗi tay đè lên vai Thi Dật nói:" Nếu anh không muốn làm, vậy để em đến đi."
Chân bó thạch cao,mặc quần lót tứ giác rộng thùng thình, hiện tại nhẹ nhàng kéo một cái bờ mông sạch sẽ trắng mịn liền lộ ra ngoài.
Tuy rằng hành động không tiện, nhưng không địch lại anh thân tàn chí kiên ( thân thể tàn tật nhưng ý chí kiên cường =)). Rất nhanh sau đó, anh đã nằm sấp trên người thi dật, duỗi tay bắt đầu cởi quần áo hắn.
Thi Dật hết cách, chỉ có thể chặt chẽ mà nhìn chân Tống Tâm Nhiên, cẩn thận không để anh làm ra động tác nào quá mạnh.
Tống Tâm Nhiên đem quần áo Thi Dật cũng lột sắp hết, lộ ra cơ ngực rắn chắc, tuyến nhân ngư xinh đẹp. Sau khi hết thảy lõa lồ ra trước mắt Tống Tâm Nhiên, trong đầu anh chỉ xuất hiện bốn chữ to đùng: tú sắc khả xan ( vẻ đẹp làm người ta nhìn không biết no đói?)!
Anh theo bản năng liếm liếm môi dưới, giọng nói khàn khàn: "Em đã sớm muốn làm như vậy, từ lâu trước đây"
Nói rồi cúi xuống, từ nhân ngư tuyến, một đường liếm tới bụng. Anh cảm nhận được thân thể phía dưới đầu lưỡi mình nháy mắt căng thẳng. Lại càng ác liệt mà dán đôi môi lên, ở trên bụng Thi Dật không ngừng liếm mút, tạo ra tiếng vang dâm mỹ.
Thi Dật khó nhịn mà bắt lấy vai Tống Tâm Nhiên muốn kéo anh lên, kết quả Tống Tâm Nhiên đi lên, nhưng lại là đi tới lấp kín miệng hắn, nhiệt tình mười phần mà cắn hắn môi dưới.
Tay còn không thành thật xoa nắn cơ bụng Thi Dật, một đường sờ soạng đến hạ thân đã đứng thẳng, môi hôn cách ra một khoảng nhỏ, anh ái muội cười nói: "Cứng quá."
Những lời này liền đem tà hỏa Thi Dật hoàn toàn gợi lên, hắn đè vai Tống Tâm Nhiên lại, chuyển đổi vị trí.
Chân Tống Tâm Nhiên giảm bớt không ít áp lực, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Anh híp mắt đánh giá hai má ửng đỏ của Thi Dật, màu da xinh đẹp khỏe mạnh, nhìn hắn nóng nảy mà bỏ đi quần áo, trên người phát ra hơi thở của dục vọng xâm chiếm.
Miệng lại lần nữa bị ngăn chặn, môi lưỡi bị người kia mạnh mẽ mút vào, thân thể bị xoa niết không ngừng. Tống Tâm Nhiên đứt quãng mà kêu rên:"Ngăn kéo, ngăn kéo có...ưm......"
Bỗng nhiên anh bị Thi Dật cắn một cái, đau đớn làm anh kêu lên một tiếng. Thi Dật chống tay, ở phía trên nhìn xuống anh, hai hàng lông mày nhíu lại: "Em cùng ai dùng qua?"
Mặt Tống Tâm Nhiên nhanh chóng đỏ lên, thấy Thi Dật nhất định không biết không bỏ qua, mới miễn cưỡng nói: "không bôi trơn làm rất đau, được chứ, Em mua về để chính mình dùng, Anh cho rằng ai em cũng đem về nhà hay sao!"
Thi Dật nghe vậy mới bỏ qua, kéo ngăn kéo ra, bên trong có một tuýp gel bôi trơn màu lam nhạt.
Mở nắp, hắn trực tiếp bôi lên ngực Tống Tâm Nhiên, Đầu v* hồng nhuận tiếp xúc với chất lỏng lạnh lẽo, nháy mắt liền đứng thẳng.
Thi Dật vươn tay, ngón tay mang theo gel bôi trơn ở trên đầu v* nhanh chóng vân vê xoa nắn.
Tống Tâm Nhiên thấp giọng kêu lên, nửa chắn nửa đỡ mà nắm lấy tay Thi Dật. Cho đến khi hai đầu v* bị chơi đến sưng lớn, hạ thể Tống Tâm Nhiên chảy tràn ra dâm dịch Thi Dật mới buông tha chỗ kia.
Thi Dật đổ một ít gel bôi trơn vào lòng bàn tay, một tay nâng chân không bị thương của Tống Tâm Nhiên lên,tiếp đó liền đem toàn bộ chỗ gel kia thoa vào giữa hai cánh mông anh.
Thân thể Tống Tâm Nhiên nháy mắt rùng mình, nơi tư mật bị chất lỏng lạnh băng kích thích ra một mảnh run rẩy.
Anh nhắm mắt cắn môi, chịu đựng cảm giác trơn trượt, một ngón tay mang theo hơi lạnh nhẹ nhàng len vào bên trong cơ thể anh.
Tống Tâm Nhiên sợ hãi run lên, theo bản năng muốn khép hai chân, lại bị Thi Dật cường ngạnh bắt lấy bắp đùi mở ra.
Ngón tay ướt át rất nhanh thuận lợi ra vào, mơn trớn từng tấc bên trong vách ruột. Thi Dật dựa vào ký ức lần trước nhanh chóng tìm được điểm mẫn cảm của Tống Tâm Nhiên, mang theo lực đạo thích hợp hướng nơi đó tiến tới.
Tống Tâm Nhiên bị kích thích cả người tê rần, eo lưng như nhũn ra, vội vã cong người, nâng cằm thở dốc, dương v*t phía trước cương cứng tràn ra càng nhiều dâm dịch.
Huyệt khẩu phía sau bỗng nhiên có rút lại, từng chút một cắn lấy ngón tay Thi Dật.
Thi Dật sửng sốt, ngẩng đầu liền nhìn thấy Tống Tâm Nhiên, khuôn mặt ửng hổng, mắt môi ẩm ướt, sâu trong ánh mắt mang theo vẻ quyến rũ mơ hồ.
Lập tức Thi Dật liền rốt cuộc nhịn không được, rút ngón tay ra cúi người áp xuống, Hắn đỡ dương v*t kích thước khủng của mình, đầu đỉnh nhẹ nhàng đưa đẩy, mở ra cái miệng nhỏ mê người kia, từng chút một cắm vào.
Cơ hồ là đồng thời, Tống Tâm Nhiên bị khoái cảm kích thích, hai tay run run đè lên vai Thi Dật muốn đẩy hắn ra, kết quả lại chặt chẽ bị người bắt lấy mông, cái thứ to lớn của Thi Dật từng chút một mà tiến vào, lấp đầy toàn bộ cơ thể anh.
Cảm giác căng trướng làm anh vất vả thở dốc, nước mắt sinh lý không kìm lại được cứ thế rơi xuống.
Thi Dật dừng động tác, từng cái nhẹ nhàng mà ôn nhu hôn lên khóe mắt anh.
Tống Tâm Nhiên rầu rĩ nói: "Lớn... trướng quá, anh mau làm đi."
Không biết trước đây Quách Dật đã từng làm hay chưa, dù sao hiện tại cả người Tống Tâm Nhiên đều không tốt lắm.
Động tác Thi Dật kịch liệt, không thể kiềm chế, một chân bị thương của Tống Tâm Nhiên bị đặt ở một bên, chân còn lại đã sớm treo ở trên vai Thi Dật, khe mông rộng mở bị người kia kịch liệt khoan tách, ra ra vào vào không ngừng.
Dáng người Thi Dật rất đẹp, lực hông cũng mạnh kinh người, Tống Tâm Nhiên bị làm đến lắc qua lắc lại, anh mơ hồ nghe thấy âm thanh giường đệm phát ra từng tiếng kẽo kẹt, dồn dập hô hấp cơ hồ không thở nổi.
Cửa sau lần lượt bị ra vào liên tục, tinh hoàn to lớn của thi Dật không ngừng đánh vào dịch nhầy chồng chất tiết ra từ chỗ kết hợp của hai người phát ra từng tiếng bạch bạch dâm đãng. Dâm dịch dính dấp không ngừng chảy ra, làm giữa hai chân anh một mảng ướt đầm đìa.
Tay Tống Tâm Nhiên nắm lấy một bên đầu gối, thẹn thùng mà nghe những âm thanh đó, còn có tiếng Thi Dật vùi đầu trước ngực anh liếm mút, tiếng nước lép nhép vang lên.
Đầu v* bị người tàn nhẫn lôi kéo, mút cắn, điểm mẫn cảm phía sau bị dương v*t to lớn của Thi Dật không ngừng công kích. Tống Tâm Nhiên bị khi dễ đến thanh âm kêu lên cũng nghẹn ngào, cả người nóng bỏng, hồng rực lên, quyến rũ mê người.
Động tác của Thi Dật bỗng nhiên dừng lại, Tống Tâm Nhiên cơ hồ mở to đôi mắt ướt át nhìn hắn, đối phương sắc mặt rất kém, mồ hôi tí tách từ trên mặt rơi xuống.
Tống Tâm Nhiên lo lắng duỗi tay muốn chạm vào mặt hắn:" Anh sao vậy!"
Tay lại bị hắn bắt lấy đè chặt trên đỉnh đầu, Thi Dật tùy tay lấy một cái áo, che lại đôi mắt Tống Tâm Nhiên.
Đồng thời động tác đâm rút phía dưới cũng kịch liệt lên, Tống Tâm Nhiên cảm nhận được nôn nóng trên người đối phương, bản thân lại không biết tại sao.
Ngoài cửa sổ, mưa càng lúc càng lớn, sấm sét đùng đoàng, kết hợp với tiếng vang lúc hai người giao hợp vang vọng khắp phòng. Bỗng nhiên, trên vai đau nhói, Thi Dật cơ hồ là hung hăng mà cắn lên vai anh, Tống Tâm Nhiên cảm nhận được làn da bị cắn rách, máu tươi nhanh chóng rỉ ra.
Tống Tâm Nhiên bị đau kêu lên một tiếng, miệng lại bị Thi Dật hung hăng che lại.
Trong bóng đêm, anh giương đôi mắt ướt át, chịu đựng từng trận đâm rút như phát tiết của Thi Dật.
Thi Dật lại phát điên cái gì!!
Nhưng rất nhanh sau đó, anh bi ai phát hiện, mặc dù Thi Dật làm anh không hề ôn nhu săn sóc, nhưng loại làm tình này vẫn khiến cho anh sướng đến tình triều tràn lan.
Một lần lại một lần hung hăng bị cắm cả cây vào, Tống Tâm Nhiên run rẩy thân mình, trực tiếp bị làm bắn ra.
Một tiếng sấm thật lớn vang vọng phía chân trời. Tống Tâm Nhiên phảng phất cảm nhận được ánh sáng lóe lên trong nháy mắt kia.
Đồng thời, mọi động tác đều ngừng lại, anh mờ mịt chớp chớp mắt, cảm nhận được huyệt sau ướt át, chất lỏng lừng chút một dọc theo hình dáng dương v*t Thi Dật chảy ra ngoài.
Thi Dật thế mà bắn ở bên trong!!
Tống Tâm Nhiên thoát ra khỏi trói buộc của Thi Dật, phẫn nộ kéo cái áo đang che mắt mình lại. Kêu lên một tiếng, cảm nhận được cái thứ kia đang rút ra khỏi người mình.
Một cỗ tinh dịch nóng bừng cũng theo đó tràn ra, Tống Tâm Nhiên cắn răng, trưng khuôn mặt không được tính là vui vẻ sau hoan ái nhìn Thi Dật:" anh vừa rồi điên rồi sao!"
Duỗi tay sờ sờ bả vai mình, quả nhiên là chảy máu.
Nhưng rất nhanh, anh phát hiện có điều không thích hợp. Thi Dật thân thể trần trụi, trên mặt còn mang theo ửng đỏ hậu làm tình, nhưng thần sắc lại rất cổ quái.
Tia chớp lóe lên làm trong phòng đang tối đen sáng lên một mảnh, anh nghe thấy thanh âm khẩn trương của chính mình:"Thi Dật, anh làm sao vậy?"
Tống Tâm Nhiên duỗi tay muốn chạm vào mặt Thi Dật lại bị đối phương bắt lấy tay, tránh ra.
Tống Tâm Nhiên phút chốc ngây dại, anh nhìn Thi Dật nhắm mắt lại, rồi thở dài mở ra, âm thanh có chút áp lực vang lên.
Nội dung lại làm tai anh ù lên.
Thi Dật nói: "Tống Tâm Nhiên, tôi là Quách Dật."