Chương : 17
Thân thể Tống Tâm Nhiên đau nhức lợi hại, đầu óc ong ong vang lên câu nói kia. Ký ức như tàu hòa từng đợt lướt qua trong đầu, anh mang theo một chút nghi hoặc, một chút hi vọng nói: "Thi Dật?"
Người nọ gằn từng câu từng chữ, chắc chắn mà đáp lại: "Tống Tâm Nhiên, tôi là Quách Dật."
Tống Tâm Nhiên choáng váng, anh nhìn Quách Dật, sắc mặt rất tệ, hắn tùy tay cầm lấy quần áo, đứng dậy rời đi.
Anh nhìn lại chính mình, cả người loang lổ vết hoan ái, thấp giọng lẩm bẩm nói:" mình thua rồi..."
Từ khoảnh khắc anh mang Thi Dật về, vô hình trung mở ra một cuộc chiến, mà anh... hiện tại thất bại thảm hại.
Phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, Tống Tâm Nhiên tâm tình không rõ là gì mà rút ra vài tờ khăn giấy ướt, lau chùi dịch nhầy giữa hai chân mình.:((
Gian nan chậm chạp mặc quần áo của mình vào, Tống Tâm Nhiên nghĩ, lát nữa mình nên nói cái gì, nên giải thích cái gì, bọn họ nên nói chuyện như thế nào đây.
Nhưng Quách Dật không cho anh cơ hội, cảm tưởng như là một giây cũng tính là nhiều, từ phòng tắm bước ra, Quách Dật liền trực tiếp rời đi.
Tống Tâm Nhiên ở trong phòng ngủ, nghe được tiếng đóng cửa.
Cả lồng ngực trống rỗng, một cỗ cảm giác mất mát lan tràn, bức anh cuộn lấy thân mình. Cũng ngay lúc đó, anh liền vươn tay với lấy một bên nạng, muốn đuổi theo Thi Dật.
Vừa chạy đến dưới lầu, Thi Dật đã ngồi trên taxi.
Tống Tâm Nhiên tận lực chạy đuổi theo:": "Thi Dật! Từ từ! Thi Dật, đợi em!"
Giây tiếp theo, anh hung hăng té ngã trên mặt đất.
Một lát sau mới phát giác đau đớn kịch liệt từ chỗ thạch cao đang bó chặt truyền đến.
Lau đi nước bẩn trên mặt, mắt nhìn chiếc xe taxi không hề giảm tốc độ rời đi. Cũng không biết là nước mưa hay nước mắt, anh chỉ có thể mông lung mà nhìn đến ánh đèn màu đỏ trên thân xe dần dần thu nhỏ, cuối cùng bỏ anh mà đi.
Anh quỳ rạp trên mặt đất, vuốt chân chật vật mà thở dốc. Có chút chua xót mà lẩm bẩm: " Vừa mới nãy, Thi dật, anh ấy muốn mắng mình..."
Dần dần, nước mắt liền nhịn không được rơi xuống. Sẽ không, sẽ không như vậy nữa. Bởi vì người kia là Quách Dật, Thi Dật đi rồi, rời bỏ mình rồi... sẽ không bao giờ trở về nữa.
Nếu không, cũng sẽ không quyết tuyệt như vậy, đáy mắt Quách Dật còn chán ghét mình như vậy, còn chưa đủ rõ ràng hay sao
Rốt cuộc không thể tiếp tục lừa mình dối người, hóa ra là cảm giác như thế này.
Cả người Tống Tâm Nhiên đều bẩn thỉu, ôm chân mình, lê từng bước bò đến bên cạnh cái nạng.
Mới định đứng lên, đau đớn vì bị xé rách từ đầu gối truyền đến, làm cho anh không thể đứng thẳng. Anh vì đuổi theo Thi Dật, điện thoại cũng không mang theo đã chạy ra, hiện tại miễn bàn đến việc gọi người tới hỗ trợ.
Tống Tâm Nhiên chua xót mà cười cười, thật đúng là xui xẻo tột đỉnh.
Thời điểm Phương Hòa nhận được điện thoại, thiếu chút nữa quăng rớt đống bát đũa vừa mới rửa xong.
Hắn cùng Tống Tâm Nhiên là cấp trên, cấp dưới, nhưng cũng là bạn bè quen biết nhiều năm.
Nhưng nếu không phải thật sự không có biện pháp nào khác, Tống Tâm Nhiên nhất định sẽ không tìm hắn.
Phương Hòa đuổi tới bệnh viện, Tống Tâm Nhiên mới từ phòng cấp cứu đi ra, cả người đau đớn, khuôn mặt trắng bệch, tiều tụy không thôi.
Phương Hòa không hỏi hắn vì sao, chỉ mặt lạnh đi ra ngoài tìm bác sĩ. Lại nghe tin chân Tống Tâm Nhiên một gần nữa bị sai vị trí, hơn nữa lần này bắp thịt còn bị xé rách.
Phương Hòa có chút khẩn trương hỏi: "Sẽ có di chứng gì sao?"
Bác sỹ thong thả trả lời: "Ảnh hưởng khẳng định là sẽ có, nhưng chỉ cần tích cực trị liệu, sau này sinh hoạt sẽ không có vấn đề quá lớn."
Nói tóm lại, chính là chân Tống Tâm Nhiên bởi vì lần thứ hai bị tổn thương, vết thương so với ban đầu còn nặng hơn, tỷ lệ rất lớn sẽ không thể khôi phục như thường.
Mặt Phương Hòa tức khắc đen đi, hắn cố nén tức giận, sau khi cảm ơn bác sỹ liền cầm hóa đơn đi thanh toán viện phí.
Trở lại phòng bệnh, mắt nhìn thấy Tống Tâm Nhiên đang nhắm mắt truyền dịch, rút cuộc lại nói không nên lời.
Tống Tâm Nhiên hơi hơi mở mắt, Anh nhìn phương Hòa, bỗng nhiên cười: " sau khi truyền dịch, không đau chút nào, thật tôt."
- -------------------------------------------
Vu Văn nửa đêm bị tiếng đập cửa đánh thức, lúc này hắn đã sớm dọn về căn hộ hắn và Thi Dật ở chung.
Vừa mới mở của ra, bên ngoài xuất hiện gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ làm hắn giật mình, vừa khiếp sợ, lại vừa không thể tin.
Là Quách Dật, Quách Dật đứng bên ngoài sắc mặt rất kém. Nhìn thấy Vu Văn thì miễn cưỡng cười cười:"tôi đã trở về, giúp tôi trả tiền taxi đi, hiện tại tôi hơi mệt, ngày mai cùng cậu nói chuyện sau nhé."
Nói xong liền lập tức hướng phòng ngủ của mình mở cửa đi vào.
Vu Văn đi loanh quanh tại chỗ, người mất tích bỗng nhiên quay lại làm hắn kinh hỉ không thôi, lại gặp phải quá nhiều nghi hoặc.
Trong lúc nhất thời luống cuống tay chân, liền nhanh chóng thanh toán tiền xe cho Quách Dật, sau đó chạy đến trước cửa phòng Quách Dật do dự muốn gõ cửa.
Bỗng nhiên Quách Dật mở cửa ra, ánh mắt có chút phức tạp mà nhìn hắn.
"Tống Tâm Nhiên bị thương, cậu đi xem anh ta thế nào đi."
"Hả...... sao?"
Chưa kịp biểu hiện nghi hoặc, Quách Dật liền đem cửa đóng lại.
Vu Văn có chút không hiểu, nhưng trạng thái Quách Dật hiện tại thoạt nhìn không tốt, hắn tuy rằng lo lắng, nhưng cũng biết chính mình không giúp được.
Ở một mức độ nào đó, Quách Dật chưa bao giờ nguyện cùng hắn chia sẻ chuyện phiền lòng sự, có thể nói là không một chút ỷ lại vào người khác.
Là bạn bè, chỉ là bạn bè, không thể vượt qua ranh giới.
- ------------------------------------------
Bên trong phòng bệnh.
Cuối cùng là chỗ nào đau, chỗ nào không đau, Tống Tâm Nhiên cũng không biết được, chỉ cảm thấy cả người trống rỗng.
Anh nằm viện một đêm, tin tức anh bị thương lần nữa chỉ nói cho một người là Phương Hòa. Bởi vì anh sợ mẹ mình biết được, anh vì một người đàn ông mà biến thành bộ dạng như vậy, thật sự quá mức khó coi, huống chi còn có khả năng để lại di chứng sau này.
Kết quả ngày hôm sau, Vu Văn lại tới thăm anh. Trên mặt mang theo niềm vui rõ ràng. Tống Tâm Nhiên cắn cắn môi, trong lòng chua xót.
Quả nhiên, Vu Văn mới vừa mới ngồi xuống liền nói với anh: "Quách Dật đã trở lại!"
Kế tiếp, lại là một phiên bản không hề có thực.
Quách Dật nói anh ấy gặp đất đá trôi, bị trôi tới một làng chài, đụng vào đầu mất trí nhớ, ở làng chài kia sống một thời gian mới tìm về được ký ức.
Tống Tâm Nhiên im lặng lắng nghe, trong lòng lại là nghiêng trời lệch đất, vì sao anh ấy lại lại nói dối.
Bởi vì Quách Dật cảm thấy hành vi của anh quá đê tiện sao, thật là tri kỷ, còn có thể lo lắng hình tượng của anh trong lòng Vu Văn nữa.
Đem đoạn hồi ức lớn nhất của hai người bọn họ chính thức hủy bỏ, chính là mạnh mẽ đâm một dao vào ngực anh, máu chảy đầm đìa. Nghe được câu cuối cùng, Tống Tâm Nhiên cơ hồ không còn duy trì được nụ cười trên mặt chính mình.
Anh chỉ có thể rũ mắt nói: "Chúc mừng, rốt cuộc anh cũng chờ được anh ấy rồi."
Vu Văn bỗng nhiên im miệng, phảng phất cảm thấy mới chỉ một đêm không gặp Tống Tâm Nhiên như là gầy đi một vòng, lập tức cảm thấy bản thân mình vô ý.
Rõ ràng Vu Văn biết Tống Tâm Nhiên thích mình, nhưng lại ở thời điểm Tống Tâm Nhiên đau ốm, cao hứng nói về người khác, thật là không có mắt nhìn.
Vu Văn xấu hổ, do dự nửa ngày, khô khan ân cần thăm hỏi tình trạng Tống Tâm Nhiên vài câu.
Tống Tâm Nhiên cũng không mặn không nhạt mà đáp lời hắn.
Bỗng nhiên Vu Văn nhớ tới cái gì đó, hắn nhìn Tống Tâm Nhiên, có chút tìm tòi nghiên cứu nói: "Tâm Nhiên anh có gặp qua Quách Dật sao?"
Tống Tâm Nhiên ngây ngẩn cả người: "vì sao lại nói thế?"
"Tối hôm qua cậu ấy nói với tôi anh bị thương, bảo tôi tới thăm anh, nên tôi cho rằng..."
Lời còn chưa dứt, Tống Tâm Nhiên liền đánh gãy lời hắn: "Không có, chúng tôi không có gặp nhau."
Vu Văn bán tín bán nghi, nhìn sắc mặt Tống Tâm Nhiên càng ngày càng kém, không biết phải làm sao.
Cảm giác quan hệ giữa hắn và Tống Tâm Nhiên có chút vi diệu, không còn cảm giác thoải mái tự tại như trước kia nữa.
Trong lúc nhất thời, hai người đều lâm vào yên lặng. Hơn nửa ngày, Tống Tâm Nhiên mới nhìn hắn cười cười:" tôi cảm thấy chân lại có cảm giác đau, anh giúp tôi gọi hộ sỹ nhé."
"a, được được."
Cửa phòng vừa mới đóng lại, Tống Tâm Nhiên nhẹ nhàng thở ra một hơi buồn bực. Anh sờ sờ chỗ ngực, lẩm bẩm lại như là đang nói với ai đó:" Thi Dật, em đau..."
Một tuần sau, Tống Tâm Nhiên xuất viện. Chỉ là lần này nạng cũng không dùng được, phải ngồi xe lăn.
Hiện tại chỉ cần anh thoáng dùng sức, nơi đó sẽ rất đau. Tuy rằng Phương Hòa không lộ ra cho anh biết bệnh tình nhưng anh biết, vết thương so với lần trước nặng hơn rất nhiều.
Đơn giản không nghĩ nữa, dù sao chỉ cần Trần Duẫn không nhìn ra được, ba mẹ không biết, hết thảy đều dễ nói chuyện. Tâm tư anh thả lỏng mà nghĩ, hết thảy rồi sẽ tốt thôi.
Tóm lại cũng là do mình tạo nghiệt, hiện giờ không có người trên giường. Tốt xấu gì cũng là đàn ông, cũng không có tồn tại cách nói thất thân hay gì.
Khi Quách Dật cùng anh làm chuyện đó mới khôi phục ký ức.
Vừa mới thanh tỉnh, phát hiện bản thân đang cắm trong thân thể người mình vốn không thích, có bao nhiêu ghê tởm cơ chứ.
Tống Tâm Nhiên tự giễu, nhưng Quách Dật tri kỷ mà giúp anh che dấu những chuyện xấu xa anh làm như vậy, anh nên cảm ơn sao.
Phương Hòa đi phía sau đẩy xe lăn giúp anh, ở trên đùi còn đặt thêm một tầng thảm thật dày, nói là hiện tại anh bị thương lại càng phải phòng lạnh.
Phương Hòa sợ anh bị phong thấp, Tống Tâm Nhiên cười nói: " tôi bị thương vào ngày mưa, ngâm mình trong nước tận hai giờ đồng hồ, hiện tại phòng cũng vô dụng, chi bằng bỏ ra đi, nhìn thật chẳng khác nào người già."
Vừa dứt lời, liền cảm thấy đối phương có chút oán giận, Tống Tâm Nhiên ngượng ngùng ngậm miệng.
Anh nghĩ thầm, anh dù sao cũng là làm ra vẻ bình thường, tuy rằng nghĩ bản thân mình xứng đáng nhận lấy như vậy, nhưng mặc dù Quách Dật tàn nhẫn rời đi, anh vẫn rất nhớ nhung.
Chỉ tiếc người nọ không hề nguyện ý để ý đến anh..
Nghĩ lại liền đau lòng, Tống Tâm Nhiên cảm thấy bản thân ở bệnh viện quá nhàn hạ, nghĩ đông nghĩ tây, như vậy không tốt.
Sau khi xuất viện liền trực tiếp tới công ty, xe lăn điện tử cũng sử dụng thành thạo, tiến lùi, ngoại trừ lúc đi vệ sinh không tiện, những mặt khác đều ổn cả.
Công việc chồng chất như núi, chờ xử lý xong đã mặt trời sớm đã xuống núi.
Anh không muốn ăn uống gì cả, bỗng nhiên lại muốn đi một chỗ.
Khi đó Quách Dật vẫn là Thi Dật, ngày đó buổi tối lúc ở phòng khách, anh đang cầm văn kiện xử lý công việc, còn Thi Dật cứng nhắc nằm ở trên sô pha gác đầu lên chân anh lang thang không có mục tiêu mà chơi Weibo.
Lúc đó mới ở chung không đến hai tháng, nhưng Tống Tâm Nhiên đã quen để Thi Dật giương oai trên đùi mình. Bỗng nhiên Thi Dật thấy được một hình ảnh, vui vẻ mà đưa cho Tống Tâm Nhiên xem.
Cứng nhắc lướt qua văn kiện đè ở trước mắt Tống Tâm Nhiên, đó là một quán cafe rất có không khí, không giống mấy quán cafe bình thường, bày rất nhiều giá vẽ.
Tống Tâm Nhiên nhìn thoáng qua, đem tay nâng lên, lấy văn kiện đè lên di động tiếp tục xem, nhàn nhạt nói: "Như thế nào, muốn đi?"
Thi Dật gật đầu.
Tống Tâm Nhiên: "Tôi bận."
Thi Dật lại nói: "anh có thể mang văn kiện tới đó tiếp tục làm việc."
Tống Tâm Nhiên nhàn nhạt nói: "Thân là trợ lý của tôi, anh nên tự giác làm việc mới đúng."
Thi Dật hùng hồn đáp: " tôi nghĩ kỹ rồi, anh xử lý công việc, tôi vẽ anh, không phải chính là làm việc hay sao."
Tống Tâm Nhiên lại đáp: "ừm, còn tưởng anh vẽ cái mặt mèo nữa đó."
Thi Dật ỉu xìu nói: " cũng đã bao nhiêu ngày rồi, anh vẫn còn nhớ rõ như vậy."
" Thật ngại quá, mới có hai lăm ngày". Tống Tâm Nhiên nhìn nhìn đồng hồ: "Hiện tại là 26 ngày"
"......"
Thi Dật yên lặng một hồi, bỗng nhiên nói: " được rồi được rồi, đến lúc đó nhất định vẽ đẹp cho anh."
Sau đó, xác thực có rất nhiều tranh đẹp, treo đầy ở trên cây.
Tống Tâm Nhiên lấy trong đó một bức nhỏ, treo ở trên xe..
Phương Hoà rất tự giác mà gánh vác chức trach trợ lý sinh hoạt của anh, lái xe đưa đón anh đi làm, tan tầm.
Tống Tâm Nhiên, dựa vào ký ức tìm ra địa chỉ quán cafe kia.
Lúc ấy anh bận, trong lòng lại đem chuyện này nhớ kỹ. Nhưng cũng chỉ là nhàn nhạt mà để ở trong lòng, cũng không làm thành hành động.
Luôn nói rằng sau này sẽ có thời gian.
Chỉ là không nghĩ tới còn chưa đi được, cái người luôn miệng nói sẽ vẽ anh cũng không còn ở bên cạnh nữa.
Bỗng nhiên mãnh liệt muốn đến một lần, anh mặc kệ Phương Hòa khuyên anh sớm trở về nhà nghỉ ngơi, nhất định đến quán cafe kia ngồi.
Mặc dù người ngồi đối diện anh không phải Thi Dật.
Người nọ gằn từng câu từng chữ, chắc chắn mà đáp lại: "Tống Tâm Nhiên, tôi là Quách Dật."
Tống Tâm Nhiên choáng váng, anh nhìn Quách Dật, sắc mặt rất tệ, hắn tùy tay cầm lấy quần áo, đứng dậy rời đi.
Anh nhìn lại chính mình, cả người loang lổ vết hoan ái, thấp giọng lẩm bẩm nói:" mình thua rồi..."
Từ khoảnh khắc anh mang Thi Dật về, vô hình trung mở ra một cuộc chiến, mà anh... hiện tại thất bại thảm hại.
Phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, Tống Tâm Nhiên tâm tình không rõ là gì mà rút ra vài tờ khăn giấy ướt, lau chùi dịch nhầy giữa hai chân mình.:((
Gian nan chậm chạp mặc quần áo của mình vào, Tống Tâm Nhiên nghĩ, lát nữa mình nên nói cái gì, nên giải thích cái gì, bọn họ nên nói chuyện như thế nào đây.
Nhưng Quách Dật không cho anh cơ hội, cảm tưởng như là một giây cũng tính là nhiều, từ phòng tắm bước ra, Quách Dật liền trực tiếp rời đi.
Tống Tâm Nhiên ở trong phòng ngủ, nghe được tiếng đóng cửa.
Cả lồng ngực trống rỗng, một cỗ cảm giác mất mát lan tràn, bức anh cuộn lấy thân mình. Cũng ngay lúc đó, anh liền vươn tay với lấy một bên nạng, muốn đuổi theo Thi Dật.
Vừa chạy đến dưới lầu, Thi Dật đã ngồi trên taxi.
Tống Tâm Nhiên tận lực chạy đuổi theo:": "Thi Dật! Từ từ! Thi Dật, đợi em!"
Giây tiếp theo, anh hung hăng té ngã trên mặt đất.
Một lát sau mới phát giác đau đớn kịch liệt từ chỗ thạch cao đang bó chặt truyền đến.
Lau đi nước bẩn trên mặt, mắt nhìn chiếc xe taxi không hề giảm tốc độ rời đi. Cũng không biết là nước mưa hay nước mắt, anh chỉ có thể mông lung mà nhìn đến ánh đèn màu đỏ trên thân xe dần dần thu nhỏ, cuối cùng bỏ anh mà đi.
Anh quỳ rạp trên mặt đất, vuốt chân chật vật mà thở dốc. Có chút chua xót mà lẩm bẩm: " Vừa mới nãy, Thi dật, anh ấy muốn mắng mình..."
Dần dần, nước mắt liền nhịn không được rơi xuống. Sẽ không, sẽ không như vậy nữa. Bởi vì người kia là Quách Dật, Thi Dật đi rồi, rời bỏ mình rồi... sẽ không bao giờ trở về nữa.
Nếu không, cũng sẽ không quyết tuyệt như vậy, đáy mắt Quách Dật còn chán ghét mình như vậy, còn chưa đủ rõ ràng hay sao
Rốt cuộc không thể tiếp tục lừa mình dối người, hóa ra là cảm giác như thế này.
Cả người Tống Tâm Nhiên đều bẩn thỉu, ôm chân mình, lê từng bước bò đến bên cạnh cái nạng.
Mới định đứng lên, đau đớn vì bị xé rách từ đầu gối truyền đến, làm cho anh không thể đứng thẳng. Anh vì đuổi theo Thi Dật, điện thoại cũng không mang theo đã chạy ra, hiện tại miễn bàn đến việc gọi người tới hỗ trợ.
Tống Tâm Nhiên chua xót mà cười cười, thật đúng là xui xẻo tột đỉnh.
Thời điểm Phương Hòa nhận được điện thoại, thiếu chút nữa quăng rớt đống bát đũa vừa mới rửa xong.
Hắn cùng Tống Tâm Nhiên là cấp trên, cấp dưới, nhưng cũng là bạn bè quen biết nhiều năm.
Nhưng nếu không phải thật sự không có biện pháp nào khác, Tống Tâm Nhiên nhất định sẽ không tìm hắn.
Phương Hòa đuổi tới bệnh viện, Tống Tâm Nhiên mới từ phòng cấp cứu đi ra, cả người đau đớn, khuôn mặt trắng bệch, tiều tụy không thôi.
Phương Hòa không hỏi hắn vì sao, chỉ mặt lạnh đi ra ngoài tìm bác sĩ. Lại nghe tin chân Tống Tâm Nhiên một gần nữa bị sai vị trí, hơn nữa lần này bắp thịt còn bị xé rách.
Phương Hòa có chút khẩn trương hỏi: "Sẽ có di chứng gì sao?"
Bác sỹ thong thả trả lời: "Ảnh hưởng khẳng định là sẽ có, nhưng chỉ cần tích cực trị liệu, sau này sinh hoạt sẽ không có vấn đề quá lớn."
Nói tóm lại, chính là chân Tống Tâm Nhiên bởi vì lần thứ hai bị tổn thương, vết thương so với ban đầu còn nặng hơn, tỷ lệ rất lớn sẽ không thể khôi phục như thường.
Mặt Phương Hòa tức khắc đen đi, hắn cố nén tức giận, sau khi cảm ơn bác sỹ liền cầm hóa đơn đi thanh toán viện phí.
Trở lại phòng bệnh, mắt nhìn thấy Tống Tâm Nhiên đang nhắm mắt truyền dịch, rút cuộc lại nói không nên lời.
Tống Tâm Nhiên hơi hơi mở mắt, Anh nhìn phương Hòa, bỗng nhiên cười: " sau khi truyền dịch, không đau chút nào, thật tôt."
- -------------------------------------------
Vu Văn nửa đêm bị tiếng đập cửa đánh thức, lúc này hắn đã sớm dọn về căn hộ hắn và Thi Dật ở chung.
Vừa mới mở của ra, bên ngoài xuất hiện gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ làm hắn giật mình, vừa khiếp sợ, lại vừa không thể tin.
Là Quách Dật, Quách Dật đứng bên ngoài sắc mặt rất kém. Nhìn thấy Vu Văn thì miễn cưỡng cười cười:"tôi đã trở về, giúp tôi trả tiền taxi đi, hiện tại tôi hơi mệt, ngày mai cùng cậu nói chuyện sau nhé."
Nói xong liền lập tức hướng phòng ngủ của mình mở cửa đi vào.
Vu Văn đi loanh quanh tại chỗ, người mất tích bỗng nhiên quay lại làm hắn kinh hỉ không thôi, lại gặp phải quá nhiều nghi hoặc.
Trong lúc nhất thời luống cuống tay chân, liền nhanh chóng thanh toán tiền xe cho Quách Dật, sau đó chạy đến trước cửa phòng Quách Dật do dự muốn gõ cửa.
Bỗng nhiên Quách Dật mở cửa ra, ánh mắt có chút phức tạp mà nhìn hắn.
"Tống Tâm Nhiên bị thương, cậu đi xem anh ta thế nào đi."
"Hả...... sao?"
Chưa kịp biểu hiện nghi hoặc, Quách Dật liền đem cửa đóng lại.
Vu Văn có chút không hiểu, nhưng trạng thái Quách Dật hiện tại thoạt nhìn không tốt, hắn tuy rằng lo lắng, nhưng cũng biết chính mình không giúp được.
Ở một mức độ nào đó, Quách Dật chưa bao giờ nguyện cùng hắn chia sẻ chuyện phiền lòng sự, có thể nói là không một chút ỷ lại vào người khác.
Là bạn bè, chỉ là bạn bè, không thể vượt qua ranh giới.
- ------------------------------------------
Bên trong phòng bệnh.
Cuối cùng là chỗ nào đau, chỗ nào không đau, Tống Tâm Nhiên cũng không biết được, chỉ cảm thấy cả người trống rỗng.
Anh nằm viện một đêm, tin tức anh bị thương lần nữa chỉ nói cho một người là Phương Hòa. Bởi vì anh sợ mẹ mình biết được, anh vì một người đàn ông mà biến thành bộ dạng như vậy, thật sự quá mức khó coi, huống chi còn có khả năng để lại di chứng sau này.
Kết quả ngày hôm sau, Vu Văn lại tới thăm anh. Trên mặt mang theo niềm vui rõ ràng. Tống Tâm Nhiên cắn cắn môi, trong lòng chua xót.
Quả nhiên, Vu Văn mới vừa mới ngồi xuống liền nói với anh: "Quách Dật đã trở lại!"
Kế tiếp, lại là một phiên bản không hề có thực.
Quách Dật nói anh ấy gặp đất đá trôi, bị trôi tới một làng chài, đụng vào đầu mất trí nhớ, ở làng chài kia sống một thời gian mới tìm về được ký ức.
Tống Tâm Nhiên im lặng lắng nghe, trong lòng lại là nghiêng trời lệch đất, vì sao anh ấy lại lại nói dối.
Bởi vì Quách Dật cảm thấy hành vi của anh quá đê tiện sao, thật là tri kỷ, còn có thể lo lắng hình tượng của anh trong lòng Vu Văn nữa.
Đem đoạn hồi ức lớn nhất của hai người bọn họ chính thức hủy bỏ, chính là mạnh mẽ đâm một dao vào ngực anh, máu chảy đầm đìa. Nghe được câu cuối cùng, Tống Tâm Nhiên cơ hồ không còn duy trì được nụ cười trên mặt chính mình.
Anh chỉ có thể rũ mắt nói: "Chúc mừng, rốt cuộc anh cũng chờ được anh ấy rồi."
Vu Văn bỗng nhiên im miệng, phảng phất cảm thấy mới chỉ một đêm không gặp Tống Tâm Nhiên như là gầy đi một vòng, lập tức cảm thấy bản thân mình vô ý.
Rõ ràng Vu Văn biết Tống Tâm Nhiên thích mình, nhưng lại ở thời điểm Tống Tâm Nhiên đau ốm, cao hứng nói về người khác, thật là không có mắt nhìn.
Vu Văn xấu hổ, do dự nửa ngày, khô khan ân cần thăm hỏi tình trạng Tống Tâm Nhiên vài câu.
Tống Tâm Nhiên cũng không mặn không nhạt mà đáp lời hắn.
Bỗng nhiên Vu Văn nhớ tới cái gì đó, hắn nhìn Tống Tâm Nhiên, có chút tìm tòi nghiên cứu nói: "Tâm Nhiên anh có gặp qua Quách Dật sao?"
Tống Tâm Nhiên ngây ngẩn cả người: "vì sao lại nói thế?"
"Tối hôm qua cậu ấy nói với tôi anh bị thương, bảo tôi tới thăm anh, nên tôi cho rằng..."
Lời còn chưa dứt, Tống Tâm Nhiên liền đánh gãy lời hắn: "Không có, chúng tôi không có gặp nhau."
Vu Văn bán tín bán nghi, nhìn sắc mặt Tống Tâm Nhiên càng ngày càng kém, không biết phải làm sao.
Cảm giác quan hệ giữa hắn và Tống Tâm Nhiên có chút vi diệu, không còn cảm giác thoải mái tự tại như trước kia nữa.
Trong lúc nhất thời, hai người đều lâm vào yên lặng. Hơn nửa ngày, Tống Tâm Nhiên mới nhìn hắn cười cười:" tôi cảm thấy chân lại có cảm giác đau, anh giúp tôi gọi hộ sỹ nhé."
"a, được được."
Cửa phòng vừa mới đóng lại, Tống Tâm Nhiên nhẹ nhàng thở ra một hơi buồn bực. Anh sờ sờ chỗ ngực, lẩm bẩm lại như là đang nói với ai đó:" Thi Dật, em đau..."
Một tuần sau, Tống Tâm Nhiên xuất viện. Chỉ là lần này nạng cũng không dùng được, phải ngồi xe lăn.
Hiện tại chỉ cần anh thoáng dùng sức, nơi đó sẽ rất đau. Tuy rằng Phương Hòa không lộ ra cho anh biết bệnh tình nhưng anh biết, vết thương so với lần trước nặng hơn rất nhiều.
Đơn giản không nghĩ nữa, dù sao chỉ cần Trần Duẫn không nhìn ra được, ba mẹ không biết, hết thảy đều dễ nói chuyện. Tâm tư anh thả lỏng mà nghĩ, hết thảy rồi sẽ tốt thôi.
Tóm lại cũng là do mình tạo nghiệt, hiện giờ không có người trên giường. Tốt xấu gì cũng là đàn ông, cũng không có tồn tại cách nói thất thân hay gì.
Khi Quách Dật cùng anh làm chuyện đó mới khôi phục ký ức.
Vừa mới thanh tỉnh, phát hiện bản thân đang cắm trong thân thể người mình vốn không thích, có bao nhiêu ghê tởm cơ chứ.
Tống Tâm Nhiên tự giễu, nhưng Quách Dật tri kỷ mà giúp anh che dấu những chuyện xấu xa anh làm như vậy, anh nên cảm ơn sao.
Phương Hòa đi phía sau đẩy xe lăn giúp anh, ở trên đùi còn đặt thêm một tầng thảm thật dày, nói là hiện tại anh bị thương lại càng phải phòng lạnh.
Phương Hòa sợ anh bị phong thấp, Tống Tâm Nhiên cười nói: " tôi bị thương vào ngày mưa, ngâm mình trong nước tận hai giờ đồng hồ, hiện tại phòng cũng vô dụng, chi bằng bỏ ra đi, nhìn thật chẳng khác nào người già."
Vừa dứt lời, liền cảm thấy đối phương có chút oán giận, Tống Tâm Nhiên ngượng ngùng ngậm miệng.
Anh nghĩ thầm, anh dù sao cũng là làm ra vẻ bình thường, tuy rằng nghĩ bản thân mình xứng đáng nhận lấy như vậy, nhưng mặc dù Quách Dật tàn nhẫn rời đi, anh vẫn rất nhớ nhung.
Chỉ tiếc người nọ không hề nguyện ý để ý đến anh..
Nghĩ lại liền đau lòng, Tống Tâm Nhiên cảm thấy bản thân ở bệnh viện quá nhàn hạ, nghĩ đông nghĩ tây, như vậy không tốt.
Sau khi xuất viện liền trực tiếp tới công ty, xe lăn điện tử cũng sử dụng thành thạo, tiến lùi, ngoại trừ lúc đi vệ sinh không tiện, những mặt khác đều ổn cả.
Công việc chồng chất như núi, chờ xử lý xong đã mặt trời sớm đã xuống núi.
Anh không muốn ăn uống gì cả, bỗng nhiên lại muốn đi một chỗ.
Khi đó Quách Dật vẫn là Thi Dật, ngày đó buổi tối lúc ở phòng khách, anh đang cầm văn kiện xử lý công việc, còn Thi Dật cứng nhắc nằm ở trên sô pha gác đầu lên chân anh lang thang không có mục tiêu mà chơi Weibo.
Lúc đó mới ở chung không đến hai tháng, nhưng Tống Tâm Nhiên đã quen để Thi Dật giương oai trên đùi mình. Bỗng nhiên Thi Dật thấy được một hình ảnh, vui vẻ mà đưa cho Tống Tâm Nhiên xem.
Cứng nhắc lướt qua văn kiện đè ở trước mắt Tống Tâm Nhiên, đó là một quán cafe rất có không khí, không giống mấy quán cafe bình thường, bày rất nhiều giá vẽ.
Tống Tâm Nhiên nhìn thoáng qua, đem tay nâng lên, lấy văn kiện đè lên di động tiếp tục xem, nhàn nhạt nói: "Như thế nào, muốn đi?"
Thi Dật gật đầu.
Tống Tâm Nhiên: "Tôi bận."
Thi Dật lại nói: "anh có thể mang văn kiện tới đó tiếp tục làm việc."
Tống Tâm Nhiên nhàn nhạt nói: "Thân là trợ lý của tôi, anh nên tự giác làm việc mới đúng."
Thi Dật hùng hồn đáp: " tôi nghĩ kỹ rồi, anh xử lý công việc, tôi vẽ anh, không phải chính là làm việc hay sao."
Tống Tâm Nhiên lại đáp: "ừm, còn tưởng anh vẽ cái mặt mèo nữa đó."
Thi Dật ỉu xìu nói: " cũng đã bao nhiêu ngày rồi, anh vẫn còn nhớ rõ như vậy."
" Thật ngại quá, mới có hai lăm ngày". Tống Tâm Nhiên nhìn nhìn đồng hồ: "Hiện tại là 26 ngày"
"......"
Thi Dật yên lặng một hồi, bỗng nhiên nói: " được rồi được rồi, đến lúc đó nhất định vẽ đẹp cho anh."
Sau đó, xác thực có rất nhiều tranh đẹp, treo đầy ở trên cây.
Tống Tâm Nhiên lấy trong đó một bức nhỏ, treo ở trên xe..
Phương Hoà rất tự giác mà gánh vác chức trach trợ lý sinh hoạt của anh, lái xe đưa đón anh đi làm, tan tầm.
Tống Tâm Nhiên, dựa vào ký ức tìm ra địa chỉ quán cafe kia.
Lúc ấy anh bận, trong lòng lại đem chuyện này nhớ kỹ. Nhưng cũng chỉ là nhàn nhạt mà để ở trong lòng, cũng không làm thành hành động.
Luôn nói rằng sau này sẽ có thời gian.
Chỉ là không nghĩ tới còn chưa đi được, cái người luôn miệng nói sẽ vẽ anh cũng không còn ở bên cạnh nữa.
Bỗng nhiên mãnh liệt muốn đến một lần, anh mặc kệ Phương Hòa khuyên anh sớm trở về nhà nghỉ ngơi, nhất định đến quán cafe kia ngồi.
Mặc dù người ngồi đối diện anh không phải Thi Dật.