Chương 1
1.
Đã từ rất lâu về trước, trong ba đại gia tộc quyền quý nhất Ly Quốc đã lưu truyền một bí mật.
Cứ một trăm năm một lần, sẽ có một nữ tử xuyên không xuất hiện ở Ly Quốc.
Nữ tử này có tài văn chương kiệt xuất, am hiểu về quá khứ và hiện tại, nhưng cũng chỉ có như vậy mà thôi.
Mà hiện tại, vừa tròn một trăm năm kể từ khi nữ tử xuyên không cuối cùng xuất hiện.
Ta là Tạ Ninh, đích nữ của Tạ gia. Tạ gia của ta cũng là gia tộc đứng đầu trong ba đại gia tộc quyền quý nhất Ly Quốc này.
Khi ta vừa được sinh ra thì đã được định sẵn hôn ước, sau khi đến tuổi cập kê sẽ vào Đông Cung.
Lúc đó, thiên hạ mới định, nhưng Thái Tử vẫn còn chưa được định.
Tân đế dùng hôn ước này là để hứa hẹn với Tạ gia. Từ đây về sau, Tạ gia của ta sẽ quyết định vị hoàng đế tiếp theo của triều đại Ly Quốc.
2.
Mẫu thân của ta mất khi ta còn nhỏ.
Sau khi mẫu thân qua đời không lâu, phụ thân ta liền nghênh đón một đích nữ của gia tộc khác vào phủ làm vợ kế.
Khi đó ta rất nhỏ, chỉ biết rằng mẫu thân không còn nữa, phụ thân lại muốn cưới người khác làm chủ mẫu Tạ gia, ta cảm thấy rất sợ hãi và đau lòng.
Lúc này Đường Tiêu xuất hiện, hắn nắm lấy tay của ta, cho ta một viên kẹo đường. Hắn nói với ta, chỉ cần ta chọn hắn làm phu quân, hắn sẽ không bao giờ rời bỏ ta.
Ta không biết việc ta chọn hắn có ý nghĩa gì, cũng không hiểu cái gì gọi là không rời, không bỏ. Lúc đó, ta chỉ cảm thấy bàn tay hắn thực sự rất ấm áp, làm ta nhớ tới mẫu thân của mình nên ta ôm chầm lấy hắn, ta kéo hắn chạy đến đại sảnh, trước mặt các đại gia tộc của Ly quốc. Ta tuyên bố với phụ thân:
“Cha! con muốn chọn ca ca này làm phu quân!”
Phụ thân đưa mắt nhìn ta một cái thật lâu sau đó nói:
“Được, đừng nói phu quân, con muốn ngôi sao trên trời cha cũng hái xuống cho con.”
Ngày hôm sau, tin tức tứ hoàng tử được sách phong làm Thái Tử truyền khắp thiên hạ.
3.
Đã năm năm kể từ ngày ta đính hôn.
Năm nay, là năm ta đến tuổi cập kê, cũng là năm mà nữ tử xuyên không tiếp theo sẽ xuất hiện.
Tuyên Chiếu năm thứ mười, ngày mồng năm tháng ba, trời sinh dị tượng, cửu tinh liên châu*.
*chu kỳ hội họp của 9 hành tinh, giai đoạn này các hành tinh tự nhiên sắp xếp thành một đường thẳng hàng.
Không đến một tháng sau, một tin tức chấn động được lan truyền. Thứ nữ của Hộ Bộ thị lang Giang gia - Giang Nguyệt Li rơi xuống nước. Một lúc sau, ả ta như thay hình đổi dạng, trở nên thông minh lạ thường.
Trong một yến tiệc ả ta đã làm hai câu thơ:
“Lạc hà cô vụ tề phi
Thu thuỷ tràng thiên nhất sắc.”
(*trích ĐẰNG VƯƠNG CÁC của Vương Bột
Dịch nghĩa:
Ráng chiều với cánh cò cô đơn cùng bay.
||||| Truyện đề cử: |||||
Nước thu trộn lẫn bầu trời cao một sắc)
Khiến mọi người sửng sốt. Trong khoảng thời gian ngắn, danh tiếng tài nữ của Giang Nguyệt Li lan truyền khắp kinh thành.
Khi nghe được tin tức này, ta đang tựa vào ghế bên hồ cá, cầm túi thức ăn cho cá tùy ý ném xuống hồ.
Cháu họ của ta, Vương Thanh Thanh đang ngồi bên cạnh ta, cười nói:
“Dì họ thân mến của ta ơi, dì thật là bình tĩnh, trong yến tiệc ả ta đã cùng Thái tử làm thơ ca xướng đấy.”
“Đã biết.”
Ta nhàn nhạt trả lời.
Một trong những đặc điểm của nữ nhân xuyên không là khi họ đến thế giới này, họ chắc chắn sẽ kết giao với các Hoàng tử và quý tộc, thật cổ hủ.
Cho cá ăn xong, ta đứng dậy nói với Thanh Thanh:
“Tháng sau trong Thiên Thu yến, Vương thị sẽ kén rể cho ngươi. Thay vì ở đây tò mò về người khác, tốt nhất ngươi hãy quan tâm đến bản thân mình nhiều hơn.”
Nghe ta nhắc đến hôn sự của nàng, tiểu cô nương không còn kiên nhẫn nữa, cầm lấy điểm tâm trên bàn trà làm bộ muốn chạy trốn, khi đi còn không quên chế nhạo ta một câu:
“Nếu dì cứ không thèm để tâm đến như vậy, tâm ý có thể một ngày nào đó sẽ thay đổi.”
Ao cá gợn sóng nước lóng lánh, gió nhẹ thổi phớt qua, thổi đến bầu trời mây cuộn, mây tan.
Ta cúi đầu nhìn những con cá đang giành giật thức ăn, lẩm bẩm nói:
“Hôm nay, nếu không thuận ý ta, thì sẽ như thế nào…”
4.
Trời tháng tư, hoa cỏ mùa xuân trở nên tươi đẹp, đó cũng là dịp Quốc Khánh của Ly quốc.
Đầu năm, cung đình ban chiếu chỉ, mời quý tộc các nơi tề tựu về cung vào tháng tư năm nay tham dự Cung yến, cũng như để bày tỏ lòng thành kính. Bữa tiệc này tên là Thiên Thu yến, ngụ ý công lao sự nghiệp của Ly quốc sẽ thiên thu vạn đại.
Ngày hôm đó, ta mặc bộ lễ phục đã được chuẩn bị sẵn trước đó, tiến vào cung cùng với các nữ tử thế gia, vừa bước vào chính điện đã nhìn thấy vị hôn phu của mình, bây giờ là thái tử Ly quốc, đang cười nói vui vẻ với một nữ tử, ta đoán người đó là Giang Nguyệt Li, thứ nữ của Giang gia.
Ả ta mặc một bộ y phục lụa trắng, với mái tóc rối bù và thoa một chút phấn, khiến ả ta trông đặc biệt lạc lõng giữa những quý nữ ăn mặc sang trọng.
Thấy ta tới, các quý nữ vừa mới còn vây quanh Giang Nguyệt Li khen ngợi đột nhiên im bặt.
Tốt xấu gì thì đó vẫn là vị hôn phu của ta, gặp mặt mà không chào hỏi cũng kỳ, nghĩ đến đây, ta liền thong thả ung dung nhìn Đường Tiêu nói:
“Đã lâu không gặp, điện hạ…”
“A Ninh, nàng đừng nghĩ nhiều.”
Không đợi ta hành lễ xong, Đường Tiêu đã lên tiếng giải thích:
“Giang tiểu thư có ý tưởng độc đáo, khi trò chuyện cùng nàng ấy, ta cảm thấy rộng mở thông suốt. A Ninh, nàng đã ở lâu trong nội viện, có khi khó tránh khỏi ếch ngồi đáy giếng, nàng cùng Giang tiểu thư tâm sự, chắc chắn nàng cũng sẽ thích nàng ấy.”
Trong khi nói chuyện, hắn vô thức xoa xoa ngón tay. Từ nhỏ đến lớn, hắn hay làm động tác này mỗi khi cảm thấy có lỗi.
Ta nhìn Đường Tiêu, thật lâu sau mới nói:
"Lớn tiếng dọa người, điện hạ, đây là thứ mà tổ phụ ta đã dạy người khi tiếp quản triều chính. Nhưng tổ phụ cũng đã dạy điện hạ, những kẻ chột dạ ắt sẽ tỏ vẻ quyền uy, thực chất chỉ là ngoài mạnh trong yếu."
Đã từ rất lâu về trước, trong ba đại gia tộc quyền quý nhất Ly Quốc đã lưu truyền một bí mật.
Cứ một trăm năm một lần, sẽ có một nữ tử xuyên không xuất hiện ở Ly Quốc.
Nữ tử này có tài văn chương kiệt xuất, am hiểu về quá khứ và hiện tại, nhưng cũng chỉ có như vậy mà thôi.
Mà hiện tại, vừa tròn một trăm năm kể từ khi nữ tử xuyên không cuối cùng xuất hiện.
Ta là Tạ Ninh, đích nữ của Tạ gia. Tạ gia của ta cũng là gia tộc đứng đầu trong ba đại gia tộc quyền quý nhất Ly Quốc này.
Khi ta vừa được sinh ra thì đã được định sẵn hôn ước, sau khi đến tuổi cập kê sẽ vào Đông Cung.
Lúc đó, thiên hạ mới định, nhưng Thái Tử vẫn còn chưa được định.
Tân đế dùng hôn ước này là để hứa hẹn với Tạ gia. Từ đây về sau, Tạ gia của ta sẽ quyết định vị hoàng đế tiếp theo của triều đại Ly Quốc.
2.
Mẫu thân của ta mất khi ta còn nhỏ.
Sau khi mẫu thân qua đời không lâu, phụ thân ta liền nghênh đón một đích nữ của gia tộc khác vào phủ làm vợ kế.
Khi đó ta rất nhỏ, chỉ biết rằng mẫu thân không còn nữa, phụ thân lại muốn cưới người khác làm chủ mẫu Tạ gia, ta cảm thấy rất sợ hãi và đau lòng.
Lúc này Đường Tiêu xuất hiện, hắn nắm lấy tay của ta, cho ta một viên kẹo đường. Hắn nói với ta, chỉ cần ta chọn hắn làm phu quân, hắn sẽ không bao giờ rời bỏ ta.
Ta không biết việc ta chọn hắn có ý nghĩa gì, cũng không hiểu cái gì gọi là không rời, không bỏ. Lúc đó, ta chỉ cảm thấy bàn tay hắn thực sự rất ấm áp, làm ta nhớ tới mẫu thân của mình nên ta ôm chầm lấy hắn, ta kéo hắn chạy đến đại sảnh, trước mặt các đại gia tộc của Ly quốc. Ta tuyên bố với phụ thân:
“Cha! con muốn chọn ca ca này làm phu quân!”
Phụ thân đưa mắt nhìn ta một cái thật lâu sau đó nói:
“Được, đừng nói phu quân, con muốn ngôi sao trên trời cha cũng hái xuống cho con.”
Ngày hôm sau, tin tức tứ hoàng tử được sách phong làm Thái Tử truyền khắp thiên hạ.
3.
Đã năm năm kể từ ngày ta đính hôn.
Năm nay, là năm ta đến tuổi cập kê, cũng là năm mà nữ tử xuyên không tiếp theo sẽ xuất hiện.
Tuyên Chiếu năm thứ mười, ngày mồng năm tháng ba, trời sinh dị tượng, cửu tinh liên châu*.
*chu kỳ hội họp của 9 hành tinh, giai đoạn này các hành tinh tự nhiên sắp xếp thành một đường thẳng hàng.
Không đến một tháng sau, một tin tức chấn động được lan truyền. Thứ nữ của Hộ Bộ thị lang Giang gia - Giang Nguyệt Li rơi xuống nước. Một lúc sau, ả ta như thay hình đổi dạng, trở nên thông minh lạ thường.
Trong một yến tiệc ả ta đã làm hai câu thơ:
“Lạc hà cô vụ tề phi
Thu thuỷ tràng thiên nhất sắc.”
(*trích ĐẰNG VƯƠNG CÁC của Vương Bột
Dịch nghĩa:
Ráng chiều với cánh cò cô đơn cùng bay.
||||| Truyện đề cử: |||||
Nước thu trộn lẫn bầu trời cao một sắc)
Khiến mọi người sửng sốt. Trong khoảng thời gian ngắn, danh tiếng tài nữ của Giang Nguyệt Li lan truyền khắp kinh thành.
Khi nghe được tin tức này, ta đang tựa vào ghế bên hồ cá, cầm túi thức ăn cho cá tùy ý ném xuống hồ.
Cháu họ của ta, Vương Thanh Thanh đang ngồi bên cạnh ta, cười nói:
“Dì họ thân mến của ta ơi, dì thật là bình tĩnh, trong yến tiệc ả ta đã cùng Thái tử làm thơ ca xướng đấy.”
“Đã biết.”
Ta nhàn nhạt trả lời.
Một trong những đặc điểm của nữ nhân xuyên không là khi họ đến thế giới này, họ chắc chắn sẽ kết giao với các Hoàng tử và quý tộc, thật cổ hủ.
Cho cá ăn xong, ta đứng dậy nói với Thanh Thanh:
“Tháng sau trong Thiên Thu yến, Vương thị sẽ kén rể cho ngươi. Thay vì ở đây tò mò về người khác, tốt nhất ngươi hãy quan tâm đến bản thân mình nhiều hơn.”
Nghe ta nhắc đến hôn sự của nàng, tiểu cô nương không còn kiên nhẫn nữa, cầm lấy điểm tâm trên bàn trà làm bộ muốn chạy trốn, khi đi còn không quên chế nhạo ta một câu:
“Nếu dì cứ không thèm để tâm đến như vậy, tâm ý có thể một ngày nào đó sẽ thay đổi.”
Ao cá gợn sóng nước lóng lánh, gió nhẹ thổi phớt qua, thổi đến bầu trời mây cuộn, mây tan.
Ta cúi đầu nhìn những con cá đang giành giật thức ăn, lẩm bẩm nói:
“Hôm nay, nếu không thuận ý ta, thì sẽ như thế nào…”
4.
Trời tháng tư, hoa cỏ mùa xuân trở nên tươi đẹp, đó cũng là dịp Quốc Khánh của Ly quốc.
Đầu năm, cung đình ban chiếu chỉ, mời quý tộc các nơi tề tựu về cung vào tháng tư năm nay tham dự Cung yến, cũng như để bày tỏ lòng thành kính. Bữa tiệc này tên là Thiên Thu yến, ngụ ý công lao sự nghiệp của Ly quốc sẽ thiên thu vạn đại.
Ngày hôm đó, ta mặc bộ lễ phục đã được chuẩn bị sẵn trước đó, tiến vào cung cùng với các nữ tử thế gia, vừa bước vào chính điện đã nhìn thấy vị hôn phu của mình, bây giờ là thái tử Ly quốc, đang cười nói vui vẻ với một nữ tử, ta đoán người đó là Giang Nguyệt Li, thứ nữ của Giang gia.
Ả ta mặc một bộ y phục lụa trắng, với mái tóc rối bù và thoa một chút phấn, khiến ả ta trông đặc biệt lạc lõng giữa những quý nữ ăn mặc sang trọng.
Thấy ta tới, các quý nữ vừa mới còn vây quanh Giang Nguyệt Li khen ngợi đột nhiên im bặt.
Tốt xấu gì thì đó vẫn là vị hôn phu của ta, gặp mặt mà không chào hỏi cũng kỳ, nghĩ đến đây, ta liền thong thả ung dung nhìn Đường Tiêu nói:
“Đã lâu không gặp, điện hạ…”
“A Ninh, nàng đừng nghĩ nhiều.”
Không đợi ta hành lễ xong, Đường Tiêu đã lên tiếng giải thích:
“Giang tiểu thư có ý tưởng độc đáo, khi trò chuyện cùng nàng ấy, ta cảm thấy rộng mở thông suốt. A Ninh, nàng đã ở lâu trong nội viện, có khi khó tránh khỏi ếch ngồi đáy giếng, nàng cùng Giang tiểu thư tâm sự, chắc chắn nàng cũng sẽ thích nàng ấy.”
Trong khi nói chuyện, hắn vô thức xoa xoa ngón tay. Từ nhỏ đến lớn, hắn hay làm động tác này mỗi khi cảm thấy có lỗi.
Ta nhìn Đường Tiêu, thật lâu sau mới nói:
"Lớn tiếng dọa người, điện hạ, đây là thứ mà tổ phụ ta đã dạy người khi tiếp quản triều chính. Nhưng tổ phụ cũng đã dạy điện hạ, những kẻ chột dạ ắt sẽ tỏ vẻ quyền uy, thực chất chỉ là ngoài mạnh trong yếu."