Chương 2
5.
Nói xong, ta không để ý tới vẻ mặt khó coi của Đường Tiêu, xoay người đi đến vị trí ngồi của Tạ gia. Kết quả là ta chưa kịp đi thì một bóng người màu trắng đã ngăn cản trước mặt ta:
“Đại danh của Tạ tiểu thư, Nguyệt Li đã nghe qua từ lâu, hôm nay có dịp nhìn thấy, mới biết những lời đồn đại ngoài kia toàn là sai sự thật. Phong tư thế gia chẳng bằng một phần vạn của lời đồn.”
Giang Nguyệt Li chặn trước mặt ta, hành lễ qua loa rồi nói.
Đặc điểm thứ hai của nữ tử xuyên qua chính là thích gây sự với tiểu thư quý tộc trong Cung yến.
Ta giương mắt nhìn nàng, nói:
“Giang tiểu thư, quá khen.”
Thấy ả ta vẫn không chịu nhường đường, ta có ý tốt nhắc nhở:
“Giang tiểu thư, Cung yến sắp bắt đầu, ghế của gia quyến tam phẩm ở bên ngoài, hiện tại, ngươi chạy nhanh thì còn kịp ra ngoài đó.”
6.
Giang Nguyệt Li không nghĩ tới ta sẽ chẳng khách khí với nàng ta mà nói trắng ra, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, nhịn không được mà châm chọc nói:
“Tạ tiểu thư tựa hồ như có địch ý với ta, dù sao đây cũng là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.”
Châm chọc xong, còn không quên nhìn phản ứng của mọi người xung quanh.
Ta biết ả ta đang mong chờ điều gì, mong chờ các quý nhân quyền quý xung quanh nghe một câu châm chọc của ả ta rồi chỉ chỉ trỏ trỏ vào ta, mong chờ ta tức giận mà cùng nàng cãi cọ, sau đó sẽ thành một vụ cãi cọ huyên náo.
Thật đáng tiếc, ta họ Tạ.
Bọn họ đều là thế gia quý tộc, các quý nữ xung quanh nghe được lời nói này của ả ta liền biết ả ta đang muốn gài bẫy ta, đều cúi đầu giả vờ như không nghe, không thấy. Giang Nguyệt Li thấy không có người phụ họa liền quay sang nhìn Đường Tiêu, ủy khuất mà nói:
“Điện hạ, Tạ tiểu thư chắc có hiểu lầm gì với ta, mong điện hạ lên tiếng giải thích giúp…”
Có lẽ những lời ta nói lúc nãy đã khiến Đường Tiêu mất mặt, giờ lại nghe Giang Nguyệt Li nói vậy, hắn lập tức muốn lấy lại uy nghi của Đông Cung Thái tử. Bèn làm bộ dáng của một vị quân vương mà nói với ta rằng:
“Tạ Ninh, nàng ghen tị vô lý, trở về chép mười lần Nữ tắc, để làm gương cho Trung Cung sau này.”
Ta còn chưa kịp phản ứng, liền nghe một tiếng cười nhạo từ ngoài điện truyền đến:
“Tứ ca, sợ là mấy năm nay huynh ở Đông Cung nghe nhiều lời nói a dua nịnh hót liền đã quên rằng, vị trí Thái tử này sao lại rơi vào tay huynh rồi!”
Theo hướng giọng nói truyền đến, một nam tử trẻ tuổi từ ngoài cửa bước vào, thân mặc chiến bào, thắt lưng đeo trường kiếm, cài tóc hơi buông lỏng, trông thoải mái, hào phóng khác hẳn đám Hoàng tử quý tộc náo nhiệt.
Đây chính là sát thần trẻ tuổi tiếng tăm lừng lẫy nhất hiện nay, Tề Vương Đường Cẩn.
7.
Nhìn thấy rõ người đi đến, ta theo bản năng liền lùi về phía sau một bước, bởi vì nếu không có gì thay đổi thì sát thần này hẳn là rất hận ta.
Trước khi ta chọn phu quân, Đường Cẩn vốn là Hoàng tử được Hoàng đế sủng ái nhất, y trời sinh thông minh, trời sinh tướng tài, khi vừa khai quốc, liền dẫn dắt quân đội bình định tàn dư tiền triều, thu phục mười hai thành trì đất Thục.
Ta hiện tại vẫn còn nhớ rõ lúc đó, bầu không khí của cả thành khi đón vị Hoàng tử này thắng trận trở về triều.
Trong thành tràn ngập sắc đỏ, thiếu niên mặc chiến bào cưỡi trên một con ngựa đen tiến vào thành, phía sau là các tướng lĩnh. Trên người bám đầy bụi đất nhưng trên mặt ngập tràn nụ cười chiến thắng.
Y ghìm dây cương con ngựa đen, khiến cổ nó bị siết chặt đến tứa máu, vó ngựa tung cao, tiếng gầm vang vọng khắp bầu trời, mái tóc chàng thiếu niên tung bay, ánh mắt rực lửa, quả nhiên là thiếu niên đắc ý, kiêu hãnh và đầy tham vọng.
Nhưng đắc ý cũng chỉ được có một ngày…
Bởi vì, ngày hôm sau phụ thân ta ngỏ lời cầu thân, cùng lúc đó tin tức Tứ Hoàng tử được sách phong Thái tử lan truyền khắp kinh thành.
Hẳn là lúc đó Hoàng đế cảm thấy có lỗi với nhi tử bảo bối của mình, nên sau khi sách lập Thái tử được một tháng, liền gia phong Đường Cẩn là nhất phẩm Thân vương của Ly quốc từ lúc khai quốc đến giờ và sẽ được kế tục vĩnh viễn.
Nhưng chung quy vẫn là Hoàng tử, điều đó khiến y bị tổn thương, sau khi được gia phong hắn xin được về phía nam, đóng quân ở Bình Nam.
Ngày y rời kinh, phụ thân ta vì không muốn kết thù, đã bảo ta ra cổng thành tiễn y.
Ngoài thành, ta đứng trước mặt Đường Cẩn, tay cầm lễ vật do kế mẫu chuẩn bị, tay run rẩy, nói:
“Tề Vương điện hạ, phụ thân ta nhờ ta nhắn lại với ngài, rằng: “Đại bàng có bầu trời riêng của nó, ngài vẫn còn có tương lai”.”
Nghe vậy, Đường Cẩn hất lễ vật trong tay ta xuống đất, cười lớn và mắng:
"Người hủy hoại tiền đồ của ta lại đi khuyên ta còn có tương lai, thế gian này còn có chuyện đáng mỉa mai như vậy sao?"
Khi đó ta mới mười tuổi, ta lại chưa bao giờ đối mặt với tình huống nào như vậy, vì vậy ta đã đứng ngẩn ra trong giây lát.
Nhìn thấy ta đứng ngây ngốc không phản bác, Đường Cẩn cười giận dữ, vỗ vỗ đầu ta ba cái, thở dài:
“Nói với tiểu cô nương như ngươi thì có ích gì, ngươi cái gì cũng đều không hiểu, đại khái cũng là tình đậu sơ khai bị người lợi dụng.”
Hình như là ta càng nghĩ thì càng rõ ràng.
Y ngẩng đầu nhìn trời, thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm:
“Thôi hiện tại đã đến nước này, không bằng tự đi tìm chân trời mới, sự thành do người, thắng làm vua thua làm giặc, dù sao kết cục vẫn chưa định.”
Nói xong y lên ngựa, trời đang vào đầu xuân, gió mang theo hơi ấm, Đường Cẩn cưỡi ngựa đến gần ta, cúi người gỡ vòng tay Phật nhãn ném cho ta:
“Tiểu cô nương của Tạ gia, mắt của ngươi có bệnh, mau đi trị đi. Năm năm sau ta hồi kinh, mong rằng lúc đó mắt ngươi đã sáng!”
Sau đó y cười lớn một tiếng, nghênh ngang mà đi.
Con đường ngoại thành này vốn dùng để đón và tiễn khách. Hàng trăm năm qua đã chứng kiến bao nhiêu cảnh ly biệt của các vị anh hùng, ta chạy dọc theo con đường hét lớn:
“Đường Cẩn, ngươi chưa nhận lễ vật!”
Giọng nói của thiếu niên trẻ từ xa truyền đến:
“Năm năm nữa, ta sẽ tự mình đến Tạ gia lấy.”
Mấy năm nay, ta thường xuyên nghe được tin tức của y.
Vào năm Tuyên Chiếu thứ sáu, Tề Vương chỉnh đốn quân kỷ, liên tiếp trảm vài tên tướng lĩnh không làm tròn trách nhiệm.
Vào năm Tuyên Chiếu thứ bảy, Tề Vương dẫn quân xuống phía nam, tấn công liên tiếp năm thành trì, chinh phục tộc người Bố Y ở miền nam Tân Cương.
Năm Tuyên Chiếu thứ tám, huyện Vĩnh Lâm nổi loạn, Tề Vương bị phục kích, giao chiến ác liệt trong ba ngày, tổn thất hàng trăm binh lính, sau khi nhận được viện binh, liền dẫn Bình Nam quân đi tàn sát toàn bộ trấn binh của huyện.
Danh tiếng sát thần cũng từ đây mà có.
Nói xong, ta không để ý tới vẻ mặt khó coi của Đường Tiêu, xoay người đi đến vị trí ngồi của Tạ gia. Kết quả là ta chưa kịp đi thì một bóng người màu trắng đã ngăn cản trước mặt ta:
“Đại danh của Tạ tiểu thư, Nguyệt Li đã nghe qua từ lâu, hôm nay có dịp nhìn thấy, mới biết những lời đồn đại ngoài kia toàn là sai sự thật. Phong tư thế gia chẳng bằng một phần vạn của lời đồn.”
Giang Nguyệt Li chặn trước mặt ta, hành lễ qua loa rồi nói.
Đặc điểm thứ hai của nữ tử xuyên qua chính là thích gây sự với tiểu thư quý tộc trong Cung yến.
Ta giương mắt nhìn nàng, nói:
“Giang tiểu thư, quá khen.”
Thấy ả ta vẫn không chịu nhường đường, ta có ý tốt nhắc nhở:
“Giang tiểu thư, Cung yến sắp bắt đầu, ghế của gia quyến tam phẩm ở bên ngoài, hiện tại, ngươi chạy nhanh thì còn kịp ra ngoài đó.”
6.
Giang Nguyệt Li không nghĩ tới ta sẽ chẳng khách khí với nàng ta mà nói trắng ra, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, nhịn không được mà châm chọc nói:
“Tạ tiểu thư tựa hồ như có địch ý với ta, dù sao đây cũng là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.”
Châm chọc xong, còn không quên nhìn phản ứng của mọi người xung quanh.
Ta biết ả ta đang mong chờ điều gì, mong chờ các quý nhân quyền quý xung quanh nghe một câu châm chọc của ả ta rồi chỉ chỉ trỏ trỏ vào ta, mong chờ ta tức giận mà cùng nàng cãi cọ, sau đó sẽ thành một vụ cãi cọ huyên náo.
Thật đáng tiếc, ta họ Tạ.
Bọn họ đều là thế gia quý tộc, các quý nữ xung quanh nghe được lời nói này của ả ta liền biết ả ta đang muốn gài bẫy ta, đều cúi đầu giả vờ như không nghe, không thấy. Giang Nguyệt Li thấy không có người phụ họa liền quay sang nhìn Đường Tiêu, ủy khuất mà nói:
“Điện hạ, Tạ tiểu thư chắc có hiểu lầm gì với ta, mong điện hạ lên tiếng giải thích giúp…”
Có lẽ những lời ta nói lúc nãy đã khiến Đường Tiêu mất mặt, giờ lại nghe Giang Nguyệt Li nói vậy, hắn lập tức muốn lấy lại uy nghi của Đông Cung Thái tử. Bèn làm bộ dáng của một vị quân vương mà nói với ta rằng:
“Tạ Ninh, nàng ghen tị vô lý, trở về chép mười lần Nữ tắc, để làm gương cho Trung Cung sau này.”
Ta còn chưa kịp phản ứng, liền nghe một tiếng cười nhạo từ ngoài điện truyền đến:
“Tứ ca, sợ là mấy năm nay huynh ở Đông Cung nghe nhiều lời nói a dua nịnh hót liền đã quên rằng, vị trí Thái tử này sao lại rơi vào tay huynh rồi!”
Theo hướng giọng nói truyền đến, một nam tử trẻ tuổi từ ngoài cửa bước vào, thân mặc chiến bào, thắt lưng đeo trường kiếm, cài tóc hơi buông lỏng, trông thoải mái, hào phóng khác hẳn đám Hoàng tử quý tộc náo nhiệt.
Đây chính là sát thần trẻ tuổi tiếng tăm lừng lẫy nhất hiện nay, Tề Vương Đường Cẩn.
7.
Nhìn thấy rõ người đi đến, ta theo bản năng liền lùi về phía sau một bước, bởi vì nếu không có gì thay đổi thì sát thần này hẳn là rất hận ta.
Trước khi ta chọn phu quân, Đường Cẩn vốn là Hoàng tử được Hoàng đế sủng ái nhất, y trời sinh thông minh, trời sinh tướng tài, khi vừa khai quốc, liền dẫn dắt quân đội bình định tàn dư tiền triều, thu phục mười hai thành trì đất Thục.
Ta hiện tại vẫn còn nhớ rõ lúc đó, bầu không khí của cả thành khi đón vị Hoàng tử này thắng trận trở về triều.
Trong thành tràn ngập sắc đỏ, thiếu niên mặc chiến bào cưỡi trên một con ngựa đen tiến vào thành, phía sau là các tướng lĩnh. Trên người bám đầy bụi đất nhưng trên mặt ngập tràn nụ cười chiến thắng.
Y ghìm dây cương con ngựa đen, khiến cổ nó bị siết chặt đến tứa máu, vó ngựa tung cao, tiếng gầm vang vọng khắp bầu trời, mái tóc chàng thiếu niên tung bay, ánh mắt rực lửa, quả nhiên là thiếu niên đắc ý, kiêu hãnh và đầy tham vọng.
Nhưng đắc ý cũng chỉ được có một ngày…
Bởi vì, ngày hôm sau phụ thân ta ngỏ lời cầu thân, cùng lúc đó tin tức Tứ Hoàng tử được sách phong Thái tử lan truyền khắp kinh thành.
Hẳn là lúc đó Hoàng đế cảm thấy có lỗi với nhi tử bảo bối của mình, nên sau khi sách lập Thái tử được một tháng, liền gia phong Đường Cẩn là nhất phẩm Thân vương của Ly quốc từ lúc khai quốc đến giờ và sẽ được kế tục vĩnh viễn.
Nhưng chung quy vẫn là Hoàng tử, điều đó khiến y bị tổn thương, sau khi được gia phong hắn xin được về phía nam, đóng quân ở Bình Nam.
Ngày y rời kinh, phụ thân ta vì không muốn kết thù, đã bảo ta ra cổng thành tiễn y.
Ngoài thành, ta đứng trước mặt Đường Cẩn, tay cầm lễ vật do kế mẫu chuẩn bị, tay run rẩy, nói:
“Tề Vương điện hạ, phụ thân ta nhờ ta nhắn lại với ngài, rằng: “Đại bàng có bầu trời riêng của nó, ngài vẫn còn có tương lai”.”
Nghe vậy, Đường Cẩn hất lễ vật trong tay ta xuống đất, cười lớn và mắng:
"Người hủy hoại tiền đồ của ta lại đi khuyên ta còn có tương lai, thế gian này còn có chuyện đáng mỉa mai như vậy sao?"
Khi đó ta mới mười tuổi, ta lại chưa bao giờ đối mặt với tình huống nào như vậy, vì vậy ta đã đứng ngẩn ra trong giây lát.
Nhìn thấy ta đứng ngây ngốc không phản bác, Đường Cẩn cười giận dữ, vỗ vỗ đầu ta ba cái, thở dài:
“Nói với tiểu cô nương như ngươi thì có ích gì, ngươi cái gì cũng đều không hiểu, đại khái cũng là tình đậu sơ khai bị người lợi dụng.”
Hình như là ta càng nghĩ thì càng rõ ràng.
Y ngẩng đầu nhìn trời, thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm:
“Thôi hiện tại đã đến nước này, không bằng tự đi tìm chân trời mới, sự thành do người, thắng làm vua thua làm giặc, dù sao kết cục vẫn chưa định.”
Nói xong y lên ngựa, trời đang vào đầu xuân, gió mang theo hơi ấm, Đường Cẩn cưỡi ngựa đến gần ta, cúi người gỡ vòng tay Phật nhãn ném cho ta:
“Tiểu cô nương của Tạ gia, mắt của ngươi có bệnh, mau đi trị đi. Năm năm sau ta hồi kinh, mong rằng lúc đó mắt ngươi đã sáng!”
Sau đó y cười lớn một tiếng, nghênh ngang mà đi.
Con đường ngoại thành này vốn dùng để đón và tiễn khách. Hàng trăm năm qua đã chứng kiến bao nhiêu cảnh ly biệt của các vị anh hùng, ta chạy dọc theo con đường hét lớn:
“Đường Cẩn, ngươi chưa nhận lễ vật!”
Giọng nói của thiếu niên trẻ từ xa truyền đến:
“Năm năm nữa, ta sẽ tự mình đến Tạ gia lấy.”
Mấy năm nay, ta thường xuyên nghe được tin tức của y.
Vào năm Tuyên Chiếu thứ sáu, Tề Vương chỉnh đốn quân kỷ, liên tiếp trảm vài tên tướng lĩnh không làm tròn trách nhiệm.
Vào năm Tuyên Chiếu thứ bảy, Tề Vương dẫn quân xuống phía nam, tấn công liên tiếp năm thành trì, chinh phục tộc người Bố Y ở miền nam Tân Cương.
Năm Tuyên Chiếu thứ tám, huyện Vĩnh Lâm nổi loạn, Tề Vương bị phục kích, giao chiến ác liệt trong ba ngày, tổn thất hàng trăm binh lính, sau khi nhận được viện binh, liền dẫn Bình Nam quân đi tàn sát toàn bộ trấn binh của huyện.
Danh tiếng sát thần cũng từ đây mà có.