Chương 18: Thân thế của Tô Lạc
Bởi vì tin tức Sauron mang tới, rạng sáng hôm sau Tô Lạc vừa thức dậy rồi rửa mặt qua loa sau đó đi xuống lầu.
“Tô Lạc, hôm nay sao anh dậy sớm như vậy?" Lâm Diệu Nhan nhìn thấy Tô Lạc đi xuống lầu thì hỏi.
Giờ mới tám giờ sáng, dựa theo nhận thức của cô đối với Tô Lạc thì lúc này hắn nên khoanh chân luyện công như trong tiểu thuyết võ hiệp trên ban công mới đúng, sao hôm nay lại thức dậy sớm như vậy.
"Tôi ra ngoài có chút việc, có lẽ trưa hôm nay không về." Tô Lạc giải thích.
Lâm Diệu Nhan nghe vậy thì nghi ngờ nhìn thoáng qua Tô Lạc, cô và hắn kết hôn đã ba năm, nhưng chưa từng nhìn thấy hắn ra ngoài làm chuyện gì, hôm nay xem như lần đầu.
Mặc dù trong lòng hơi nghỉ hoặc nhưng Lâm Diệu Nhan không hỏi nhiều, tất cả tâm tư của cô đều đặt vào bản kế hoạch sao còn thời gian để ý đến những chuyện râu ria này.
Tô Lạc rời khỏi nhà, bắt một chiếc taxi rồi đi ra vùng ngoại ô Trung Hải.
Tô Lạc là cô nhi, từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện thành phố Trung Hải. Trong lòng hẳn, cô nhi viện là mái nhà, cụ viện trưởng là người thân của hắn.
Nhưng trở lại Trung Hải đã ba năm mà hắn chưa từng trở lại cô nhi viện này.
Không phải hắn không muốn về, mà là biết thế lực năm đó bao vây mình mạnh đến mức nào, một khi thân phận bị bại lộ thì người gặp nạn không chỉ là hắn, thậm chí cả những người có liên quan đến hẳn cũng có chuyện.
Điều duy nhất hắn có thể làm là thông qua những con đường trên mạng để quyên tiền, quyên vật, âm thầm trợ giúp cô nhi viện.
Bây giờ ba năm đã qua, tu vi của hắn phục hồi, thậm chí còn tiến thêm một bước so với ba năm trước thì hắn mới không cần kiêng ky gì nữa.
Viện mồ côi Dương Quang nằm ở vùng ngoại ô thành phố Trung Hải, là mấy tòa nhà ba bốn tầng được cây cối rậm rạp vây quanh, diện tích xanh hoá rất lớn, cửa chính treo mấy chữ "Viện mồ côi Dương Quang to tướng nhìn đã rất cũ kỹ, có chỗ còn loang lỗ vết sơn.
Tô Lạc đứng trước cổng nhìn cảnh vật đã từng quen biết chung quanh, khẽ thở ra một hơi rồi nâng chân đi vào, hắn đi theo trí nhớ đến phòng làm việc của viện trưởng.
Còn chưa đến nơi, chỉ đi qua một cua quẹo thì Tô Lạc đã nhìn thấy phía trước có mấy nam nữ trẻ tuổi đang vây quanh lấy lòng một thanh niên mặc âu phục mang giày da, ăn mặc sáng bóng.
"Anh Hầu, anh quá lợi hại, còn trở thành ông chủ bất động sản nữa, về sau em đi đến chỗ anh mua nhà có thể được giảm giá không."
"Anh Hầu, em biết anh nhất định có tiền đồ, em đoán trong chúng ta, trừ Hứa Tư Dĩnh ra thì anh là người giỏi nhất."
"Hứa Tư Dĩnh thì có thành tựu gì, cô ta chỉ ỷ vào gia thế thôi, ai ngờ một đứa cô nhi như cô ta lại là người của Hứa gia tỉnh Giang Nam, so với người dựng nghiệp bằng hai bàn tay trằng như anh Hầu thì cô ta còn kém xa."
Nghe người bên cạnh lấy lòng, thanh niên này trong lòng. dương dương đắc ý, ngoài miệng lại nhe răng nói: “Làm ông chủ có gì tốt, hiện tại cả ngày mệt như trâu, nếu cho tôi lựa chọn lại thì thà đi làm thăng ăn bám cho xong. Nhưng nói đến chuyện này thì các người còn nhớ học sinh giỏi Tô Lạc lúc trước không? Cậu ta đi ở rể đấy."
"Ở rể? Không phải chứ! Anh Hầu, anh đang nói đùa với tụi em sao!"
"Đúng vậy, năm đó Tô Lạc là thủ khoa đại học Trung Hải, không có khả năng đi ở rểt"
"Có gì không thể, tôi nghe nói cái tên Tô Lạc kia thi đại học xong liền mất tích một cách bí ẩn, chưa học xong đại học nữa, sao không thể ở rể:
Đám người nghị luận âm ï.
"À, mọi người quay đầu lại nhìn xem là ai đến." Lúc này thanh niên tên Hầu Tư Minh kia như cảm nhận được cái gì, quay đầu lại thì thấy Tô Lạc đứng phía sau, trên mặt gã lập tức. lộ ra một tia chế giễu.
Đám người nhao nhao quay đầu, nhìn thấy Tô Lạc thì sững sờ, trong đầu hiện lên chút nghỉ hoặc.
Mặc dù họ và Tô Lạc cùng lớn lên trong cô nhi viện, nhưng giao tình cũng không sâu, huống chỉ từ mười tám tuổi rời khỏi cô nhi viện đến bây giờ đã qua nhiều năm, họ không nhận ra hắn cũng hợp tình hợp lý.
"Anh Hầu, anh biết anh ta?" Có người nghỉ ngờ hỏi.
"Đương nhiên là biết, hơn nữa mọi người cũng biết." Trên mặt Hầu Tư Minh hiện lên một nụ cười châm chọc, nói: "Anh ta chính là Tô Lạc."
"Cái gì, anh ta là Tô Lạc?"
"Không thể nào! Tôi nghe nói thi đại học xong thì không thấy anh ta đâu nữa, tại sao lại xuất hiện."
"Anh ta đến đây làm gì?"
Đám người kinh ngạc mà quan sát Tô Lạc từ đầu đến chân, trên mặt hiện ra một tia cổ quái, họ nhớ tới hình như Hầu Tư Minh vừa nói Tô Lạc đi ở rể.
"Tô Lạc, hôm nay anh cũng tới thăm viện trưởng đúng không?" Hầu Tư Minh nhìn Tô Lạc từ trên xuống dưới, cười nói: "Đúng rồi, tôi nghe nói anh ở rể, vợ còn là mỹ nữ đệ nhất thành phố Trung Hải, sao hôm nay không thấy vợ anh tới, không phải anh cố ý không để chúng tôi gặp cô ta đó chứ..."
"Ha ha ha..." Chung quanh vang lên một tràng cười.
Ở Trung Hải ai không biết Lâm Diệu Nhan gả cho một thăng chồng bỏ đi, hai người kết hôn ba năm mà nghe nói còn chưa ngủ chung, hiện tại Hầu Tư Minh nói vậy không phải là đang giễu cợt Tô Lạc sao?
Nghe tiếng cười chung quanh, nụ cười trên mặt Hầu Tư Minh càng rực rỡ.
Người hèn hạ tất nhiên có suy nghĩ hèn hạ.
Tô Lạc đã từng là học sinh giỏi tiếng tăm lừng lẫy, Hầu Tư Minh luôn bị Tô Lạc áp chế, chỉ có thể sống dưới bóng của hẳn, bây giờ hắn làm chó chui gầm chạn, gã lại trở thành ông chủ công ty bất động sản, đương nhiên phải dùng hết mọi cách trào phúng, sỉ nhục Tô Lạc.
Nhưng gã không biết mình và Tô Lạc hoàn toàn là đom đóm và ánh trăng, không có cái gì so sánh được cả.
Tô Lạc lạnh nhạt nhìn lướt qua Hầu Tư Minh, còn chẳng buồn phản ứng lấy một cái, hoàn toàn làm như không thấy người này, chỉ đi lướt qua gã rồi bước vào phòng làm việc của viện trưởng
Sắc mặt Hầu Tư Minh lập tức sầm xuống, hiện tại gã đã công thành danh toại, tài sản trên danh nghĩa hơn ngàn vạn, một tên vô dụng lại dám không nhìn gã, thật là buồn cười.
Hầu Tư Minh thầm hừ lạnh một tiếng, cũng đi đến phòng làm việc của viện trưởng, trong lòng đã lập kế hoạch lát nữa làm sao khiến Tô Lạc mất mặt.
"Cụ viện trưởng, con trở về thăm cụ." Tô Lạc đi vào phòng làm việc của viện trưởng, lập tức đưa mắt nhìn một ông lão tóc đã hoa râm, đeo kính lão đang ngồi trước bàn, giọng nói mang đầy tôn kính.
"Tô... Tô Lạc, con trở về rồi... Cụ viện trưởng đỡ kính lão, nhìn chăm chằm Tô Lạc hơn nửa ngày mới phát ra tiếng nói khó tin.
"Cụ viện trưởng, thật xin lỗi đã để cụ lo lăng."
Tô Lạc lộ ra chút áy náy, hắn nhớ sau khi mình biến mất, cụ viện trưởng đã phát điên tìm kiếm mình khắp Trung Hải như: thế nào, nhưng hản có nổi khổ riêng nên không thể xuất hiện, chỉ có thể trơ mắt nhìn cụ không ngừng tìm kiếm, cuối cùng ủ rũ trở lại cô nhỉ viện.
"Tốt, tốt, thăng ranh con, con không có việc gì là được rồi, là tốt quá rồi." Cụ viện trưởng run rẩy đi lên trước, vươn tay vỗ nhẹ lên vai Tô Lạc: "Không tệ, rằn chắc hơn trước kia, dáng dấp cũng cao hơn..."
Cụ viện trưởng lộ ra vẻ mặt kích động, cụ vẫn luôn coi Tô Lạc như cháu mình, mặc dù lúc trước Tô Lạc không thích nói chuyện, tính cách cũng tương đối quái gở, nhưng hắn rất hiểu chuyện, niềm vui thú lớn nhất mỗi ngày chính là theo cụ đi khắp nơi.
"Thằng ranh con, nói cho cụ nghe mấy năm nay con đi đâu, sao không chịu về thăm lão già này, con có biết năm đó sau khi con biến mất, cụ đã tìm con bao lâu không..."
Hầu Tư Minh đi theo Tô Lạc tiến vào liền nhìn thấy cụ viện trưởng không ngó ngàng đến mình, trên mặt lộ ra chút khói mù, gã thấy hai tay Tô Lạc rỗng tuếch thì trong mắt lóe lên một tia sáng, đi đến trước mặt cụ viện trưởng và nói: "Cụ viện trưởng, con cũng tới thăm cụ, cụ xem, đây là quà con tặng, hai bình Phi Thiên Mao Đài và lá trà, đây là công ty của đối tác tặng cho con, nghe nói một bình tới 200, ít nhất cũng phải mua một lần mấy vạn, hôm nay con mượn hoa hiến Phật tặng cho cụ.
Nói xong, Hầu Tư Minh nhìn về phía Tô Lạc và nói: "Đúng rồi, Tô Lạc, năm đó cụ viện trưởng coi anh như cháu ruột, anh biến mất nhiều năm như vậy mới trở về, có chuẩn bị quà gì cho cụ không."
Mọi người nghe thế thì vô thức nhìn vào tay Tô Lạc, khi thấy hai tay hắn rỗng tuếch thì sắc mặt mỗi người khác nhau.
“Tô Lạc, hôm nay sao anh dậy sớm như vậy?" Lâm Diệu Nhan nhìn thấy Tô Lạc đi xuống lầu thì hỏi.
Giờ mới tám giờ sáng, dựa theo nhận thức của cô đối với Tô Lạc thì lúc này hắn nên khoanh chân luyện công như trong tiểu thuyết võ hiệp trên ban công mới đúng, sao hôm nay lại thức dậy sớm như vậy.
"Tôi ra ngoài có chút việc, có lẽ trưa hôm nay không về." Tô Lạc giải thích.
Lâm Diệu Nhan nghe vậy thì nghi ngờ nhìn thoáng qua Tô Lạc, cô và hắn kết hôn đã ba năm, nhưng chưa từng nhìn thấy hắn ra ngoài làm chuyện gì, hôm nay xem như lần đầu.
Mặc dù trong lòng hơi nghỉ hoặc nhưng Lâm Diệu Nhan không hỏi nhiều, tất cả tâm tư của cô đều đặt vào bản kế hoạch sao còn thời gian để ý đến những chuyện râu ria này.
Tô Lạc rời khỏi nhà, bắt một chiếc taxi rồi đi ra vùng ngoại ô Trung Hải.
Tô Lạc là cô nhi, từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện thành phố Trung Hải. Trong lòng hẳn, cô nhi viện là mái nhà, cụ viện trưởng là người thân của hắn.
Nhưng trở lại Trung Hải đã ba năm mà hắn chưa từng trở lại cô nhi viện này.
Không phải hắn không muốn về, mà là biết thế lực năm đó bao vây mình mạnh đến mức nào, một khi thân phận bị bại lộ thì người gặp nạn không chỉ là hắn, thậm chí cả những người có liên quan đến hẳn cũng có chuyện.
Điều duy nhất hắn có thể làm là thông qua những con đường trên mạng để quyên tiền, quyên vật, âm thầm trợ giúp cô nhi viện.
Bây giờ ba năm đã qua, tu vi của hắn phục hồi, thậm chí còn tiến thêm một bước so với ba năm trước thì hắn mới không cần kiêng ky gì nữa.
Viện mồ côi Dương Quang nằm ở vùng ngoại ô thành phố Trung Hải, là mấy tòa nhà ba bốn tầng được cây cối rậm rạp vây quanh, diện tích xanh hoá rất lớn, cửa chính treo mấy chữ "Viện mồ côi Dương Quang to tướng nhìn đã rất cũ kỹ, có chỗ còn loang lỗ vết sơn.
Tô Lạc đứng trước cổng nhìn cảnh vật đã từng quen biết chung quanh, khẽ thở ra một hơi rồi nâng chân đi vào, hắn đi theo trí nhớ đến phòng làm việc của viện trưởng.
Còn chưa đến nơi, chỉ đi qua một cua quẹo thì Tô Lạc đã nhìn thấy phía trước có mấy nam nữ trẻ tuổi đang vây quanh lấy lòng một thanh niên mặc âu phục mang giày da, ăn mặc sáng bóng.
"Anh Hầu, anh quá lợi hại, còn trở thành ông chủ bất động sản nữa, về sau em đi đến chỗ anh mua nhà có thể được giảm giá không."
"Anh Hầu, em biết anh nhất định có tiền đồ, em đoán trong chúng ta, trừ Hứa Tư Dĩnh ra thì anh là người giỏi nhất."
"Hứa Tư Dĩnh thì có thành tựu gì, cô ta chỉ ỷ vào gia thế thôi, ai ngờ một đứa cô nhi như cô ta lại là người của Hứa gia tỉnh Giang Nam, so với người dựng nghiệp bằng hai bàn tay trằng như anh Hầu thì cô ta còn kém xa."
Nghe người bên cạnh lấy lòng, thanh niên này trong lòng. dương dương đắc ý, ngoài miệng lại nhe răng nói: “Làm ông chủ có gì tốt, hiện tại cả ngày mệt như trâu, nếu cho tôi lựa chọn lại thì thà đi làm thăng ăn bám cho xong. Nhưng nói đến chuyện này thì các người còn nhớ học sinh giỏi Tô Lạc lúc trước không? Cậu ta đi ở rể đấy."
"Ở rể? Không phải chứ! Anh Hầu, anh đang nói đùa với tụi em sao!"
"Đúng vậy, năm đó Tô Lạc là thủ khoa đại học Trung Hải, không có khả năng đi ở rểt"
"Có gì không thể, tôi nghe nói cái tên Tô Lạc kia thi đại học xong liền mất tích một cách bí ẩn, chưa học xong đại học nữa, sao không thể ở rể:
Đám người nghị luận âm ï.
"À, mọi người quay đầu lại nhìn xem là ai đến." Lúc này thanh niên tên Hầu Tư Minh kia như cảm nhận được cái gì, quay đầu lại thì thấy Tô Lạc đứng phía sau, trên mặt gã lập tức. lộ ra một tia chế giễu.
Đám người nhao nhao quay đầu, nhìn thấy Tô Lạc thì sững sờ, trong đầu hiện lên chút nghỉ hoặc.
Mặc dù họ và Tô Lạc cùng lớn lên trong cô nhi viện, nhưng giao tình cũng không sâu, huống chỉ từ mười tám tuổi rời khỏi cô nhi viện đến bây giờ đã qua nhiều năm, họ không nhận ra hắn cũng hợp tình hợp lý.
"Anh Hầu, anh biết anh ta?" Có người nghỉ ngờ hỏi.
"Đương nhiên là biết, hơn nữa mọi người cũng biết." Trên mặt Hầu Tư Minh hiện lên một nụ cười châm chọc, nói: "Anh ta chính là Tô Lạc."
"Cái gì, anh ta là Tô Lạc?"
"Không thể nào! Tôi nghe nói thi đại học xong thì không thấy anh ta đâu nữa, tại sao lại xuất hiện."
"Anh ta đến đây làm gì?"
Đám người kinh ngạc mà quan sát Tô Lạc từ đầu đến chân, trên mặt hiện ra một tia cổ quái, họ nhớ tới hình như Hầu Tư Minh vừa nói Tô Lạc đi ở rể.
"Tô Lạc, hôm nay anh cũng tới thăm viện trưởng đúng không?" Hầu Tư Minh nhìn Tô Lạc từ trên xuống dưới, cười nói: "Đúng rồi, tôi nghe nói anh ở rể, vợ còn là mỹ nữ đệ nhất thành phố Trung Hải, sao hôm nay không thấy vợ anh tới, không phải anh cố ý không để chúng tôi gặp cô ta đó chứ..."
"Ha ha ha..." Chung quanh vang lên một tràng cười.
Ở Trung Hải ai không biết Lâm Diệu Nhan gả cho một thăng chồng bỏ đi, hai người kết hôn ba năm mà nghe nói còn chưa ngủ chung, hiện tại Hầu Tư Minh nói vậy không phải là đang giễu cợt Tô Lạc sao?
Nghe tiếng cười chung quanh, nụ cười trên mặt Hầu Tư Minh càng rực rỡ.
Người hèn hạ tất nhiên có suy nghĩ hèn hạ.
Tô Lạc đã từng là học sinh giỏi tiếng tăm lừng lẫy, Hầu Tư Minh luôn bị Tô Lạc áp chế, chỉ có thể sống dưới bóng của hẳn, bây giờ hắn làm chó chui gầm chạn, gã lại trở thành ông chủ công ty bất động sản, đương nhiên phải dùng hết mọi cách trào phúng, sỉ nhục Tô Lạc.
Nhưng gã không biết mình và Tô Lạc hoàn toàn là đom đóm và ánh trăng, không có cái gì so sánh được cả.
Tô Lạc lạnh nhạt nhìn lướt qua Hầu Tư Minh, còn chẳng buồn phản ứng lấy một cái, hoàn toàn làm như không thấy người này, chỉ đi lướt qua gã rồi bước vào phòng làm việc của viện trưởng
Sắc mặt Hầu Tư Minh lập tức sầm xuống, hiện tại gã đã công thành danh toại, tài sản trên danh nghĩa hơn ngàn vạn, một tên vô dụng lại dám không nhìn gã, thật là buồn cười.
Hầu Tư Minh thầm hừ lạnh một tiếng, cũng đi đến phòng làm việc của viện trưởng, trong lòng đã lập kế hoạch lát nữa làm sao khiến Tô Lạc mất mặt.
"Cụ viện trưởng, con trở về thăm cụ." Tô Lạc đi vào phòng làm việc của viện trưởng, lập tức đưa mắt nhìn một ông lão tóc đã hoa râm, đeo kính lão đang ngồi trước bàn, giọng nói mang đầy tôn kính.
"Tô... Tô Lạc, con trở về rồi... Cụ viện trưởng đỡ kính lão, nhìn chăm chằm Tô Lạc hơn nửa ngày mới phát ra tiếng nói khó tin.
"Cụ viện trưởng, thật xin lỗi đã để cụ lo lăng."
Tô Lạc lộ ra chút áy náy, hắn nhớ sau khi mình biến mất, cụ viện trưởng đã phát điên tìm kiếm mình khắp Trung Hải như: thế nào, nhưng hản có nổi khổ riêng nên không thể xuất hiện, chỉ có thể trơ mắt nhìn cụ không ngừng tìm kiếm, cuối cùng ủ rũ trở lại cô nhỉ viện.
"Tốt, tốt, thăng ranh con, con không có việc gì là được rồi, là tốt quá rồi." Cụ viện trưởng run rẩy đi lên trước, vươn tay vỗ nhẹ lên vai Tô Lạc: "Không tệ, rằn chắc hơn trước kia, dáng dấp cũng cao hơn..."
Cụ viện trưởng lộ ra vẻ mặt kích động, cụ vẫn luôn coi Tô Lạc như cháu mình, mặc dù lúc trước Tô Lạc không thích nói chuyện, tính cách cũng tương đối quái gở, nhưng hắn rất hiểu chuyện, niềm vui thú lớn nhất mỗi ngày chính là theo cụ đi khắp nơi.
"Thằng ranh con, nói cho cụ nghe mấy năm nay con đi đâu, sao không chịu về thăm lão già này, con có biết năm đó sau khi con biến mất, cụ đã tìm con bao lâu không..."
Hầu Tư Minh đi theo Tô Lạc tiến vào liền nhìn thấy cụ viện trưởng không ngó ngàng đến mình, trên mặt lộ ra chút khói mù, gã thấy hai tay Tô Lạc rỗng tuếch thì trong mắt lóe lên một tia sáng, đi đến trước mặt cụ viện trưởng và nói: "Cụ viện trưởng, con cũng tới thăm cụ, cụ xem, đây là quà con tặng, hai bình Phi Thiên Mao Đài và lá trà, đây là công ty của đối tác tặng cho con, nghe nói một bình tới 200, ít nhất cũng phải mua một lần mấy vạn, hôm nay con mượn hoa hiến Phật tặng cho cụ.
Nói xong, Hầu Tư Minh nhìn về phía Tô Lạc và nói: "Đúng rồi, Tô Lạc, năm đó cụ viện trưởng coi anh như cháu ruột, anh biến mất nhiều năm như vậy mới trở về, có chuẩn bị quà gì cho cụ không."
Mọi người nghe thế thì vô thức nhìn vào tay Tô Lạc, khi thấy hai tay hắn rỗng tuếch thì sắc mặt mỗi người khác nhau.