Chương 19: Hứa Tư Dĩnh
Cảm nhận được ánh mắt chung quanh, trong mắt Hầu Tư Minh lóe lên ý cười thực hiện được âm mưu, lại nói: "Tô Lạc, chẳng lẽ anh không chuẩn bị cái gì à!"
"Không có gì cháu Hầu, Tô Lạc có thể bình an trở về là cụ đã thỏa mãn, có quà không chẳng khác biệt gì, lát nữa cháu lấy quà của mình về đi. Lão già này cũng không uống trà uống rượu, cho cụ cũng lãng phí." Cụ viện trưởng tùy ý khoát tay, hoàn toàn không thèm để ý.
"Cụ viện trưởng, nếu anh ta đã tặng thì cụ cứ nhận lấy đi." Lúc này Tô Lạc mới mở miệng nói: "Cụ viện trưởng, con cũng có chuẩn bị một phần quà, hi vọng cụ không ghét bỏ."
Nói xong, Tô Lạc lấy ra một tờ giấy A4 gấp gọn từ trong túi rồi đưa cho cụ: "Cụ viện trưởng, trước kia không phải cụ nói với con là đầu gối không khoẻ, vừa đến mùa mưa là đau à? Đây là phương thuốc con tìm cho cụ, chỉ cần cụ sắc thuốc uống vào thì sau này chân cụ sẽ không bị đau khi trời mưa ẩm ướt."
Phương thuốc này là Tô Lạc viết ra trước khi đến, hắn thân là người cầm quyền của Cửu Trọng Thiên, Diêm La Thiên Tử vang danh thiên hạ, không chỉ có được tu vi kinh thiên địa khiếp quỷ thần mà còn có y thuật rất cao siêu.
Chân cụ viện trưởng là thấp khớp nhiều năm, đối với người khác thì có lẽ rất khó chữa trị, nhưng hẳn lại trị được dễ như trở bàn tay.
"Thằng ranh con này, coi như con có lương tâm, biết chân cụ không thoải mái, cụ sẽ nhận lấy vật này." Cụ viện trưởng cũng không suy nghĩ phương thuốc này là thật hay giả, đối với cụ thì đồ con cháu mình tặng là gì cũng là tấm lòng.
"Tô Lạc, đây là quà của anh?" Hầu Tư Minh như tìm được cơ hội, lập tức mở miệng đâm chọt: "Trị thấp khớp? Ai biết phương thuốc này của anh lấy được từ quán ven đường nào, còn dám đưa cho cụ viện trưởng, lỡ hại cụ thì làm sao, cậu chịu trách nhiệm nổi không?"
"Đúng vậy, cụ viện trưởng, thuốc có ba phần độc, ai biết phương thuốc này là thật hay giả."
"Cụ viện trưởng, cụ yên tâm, con đã là bác sĩ của bệnh viện 'Tam Giáp, chờ có thời gian con sẽ xin viện trưởng khám cho. cụ, ông ấy là giáo sư y khoa nhất định có thể chữa khỏi thấp khớp của cụ."
"Đúng, đúng, cụ viện trưởng, cụ tuyệt đối đừng tin Tô Lạc, ai biết anh ta có dụng ý xấu gì."
Đám người nhao nhao mở miệng thuyết phục.
"Các người nói gì vậy! Ai có dụng ý xấu." Ngay lúc này, một giọng nói thanh thúy êm tai truyền vào từ bên ngoài.
"Hứa Tư Dĩnh đến."
Vừa nghe giọng nói này, dù là Hầu Tư Minh hay những người khác đều nghiêng đầu nhìn ra cửa.
Tô Lạc cũng vô thức nhìn ra.
Người còn chưa tới mà một làn gió thơm đã đập vào mặt, sau một khäc, một bóng người uyển chuyển đã xuất hiện trong tâm mắt mọi người.
"Cô ta chính là Hứa Tư Dĩnh?" Tô Lạc đưa mắt đánh giá Hứa Tư Dĩnh.
Dáng dấp cô gái này rất xinh đẹp, cao gây hoàn mỹ, cũng không thua kém người mẫu Victoria Secret bao nhiêu.
Gương mặt đẹp đến mức làm người ta nín thở, da thịt trằng hơn tuyết, mày liễu, sóng mũi rất cao, hai mắt như làn nước thu thuỷ, một loại khí chất cao quý không thể xâm phạm tỏa ra từ trên người cô, cứ như tiên nữ cao quý nhìn xuống thế gian.
Những cô gái ở đây nhìn thấy cô đều vô thức cúi đầu không dám đối mặt, họ cảm thấy mình giống như vịt con xấu xí trước mặt cô gái này.
Cô gái lắc mông đi vào từ bên ngoài, mái tóc đen dài thẳng như thác nước đổ xuống, thân trên là một bộ Tây trang màu đen, dưới người là chiếc váy bút chì, cách ăn mặc này thể hiện rõ hình tượng cô gái mạnh mẽ chốn công sở.
Cô gái này chính là Hứa Tư Dĩnh, người của Hứa gia tỉnh Giang Nam, giám đốc tập đoàn Thánh Khang.
Khi Hầu Tư Minh nhìn thấy Hứa Tư Dĩnh thì vẻ kiêu ngạo trên mặt lập tức biến mất, gã hơi khom người đi đến trước mặt Hứa Tư Dĩnh như một con chó săn mà tố cáo: "Hứa tiểu thư, chúng tôi đang nói về Tô Lạc! Không biết tên này tìm được một phương thuốc cổ truyền từ đâu mà nói có thể trị hết bệnh thấp khớp nhiều năm của viện trưởng, chúng tôi đang thuyết phục. cụ! Hứa tiểu thư, cô cũng khuyên nhủ cụ viện trưởng đi, thuốc. có ba phần độc, không thể dùng bậy được."
"Anh ta chính là Tô Lạc.".
Hứa Tư Dĩnh nghe vậy thì đảo mắt qua chung quanh, cuối cùng dừng lại trên người Tô Lạc đứng bên cạnh cụ viện trưởng, trong mắt hiện lên một tia hiếu kì.
Mỗi lần cô đến viện mồ côi Dương Quang thì người mà cụ viện trưởng nhắc đến nhiều nhất chính là Tô Lạc, vừa nói vừa tiếc hận rắng nếu Tô Lạc không mất tích thì tiền đồ nhất định sẽ rất sáng lạn.
Bây giờ nhìn thấy Tô Lạc tiền đồ sáng lạn mà cụ viện trưởng nhắc đến, Hứa Tư Dĩnh nhịn không được đưa mắt nhìn Tô Lạc, liên tục đánh giá nhiều lần.
Khi thấy Tô Lạc chỉ nhìn cô một cái rồi dời mắt đi, Hứa Tư Dĩnh hơi nhăn mày lại.
Cô rất tự tin với sức hút của mình, đàn ông nhìn thấy cô hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ thất thần, nhưng Tô Lạc chỉ nhìn một cái rồi thôi, giống như chỉ nhìn một người xa lạ.
Là cố ý muốn làm cô chú ý, hay bản tính là như thế?
Một lúc sau, Hứa Tư Dĩnh mới thu ánh mắt lại rồi nói với cụ viện trưởng: "Cụ viện trưởng, có thể để con xem phương thuốc kia một chút không?"
Cụ viện trưởng nghe thế thì nhìn thoáng qua Tô Lạc, sau đó mới lên tiếng: "Được, bé Hứa, cho con xem một chút nè."
Hứa Tư Dĩnh nhận lấy phương thuốc rồi nghiêm túc xem.
Hứa Tư Dĩnh nhận lấy phương thuốc rồi nghiêm túc xem.
"Tô Lạc, anh xong rồi, anh cho cậu biết Hứa tiểu thư là người của Hứa gia tỉnh Giang Nam, Hứa gia là thế gia Trung y tiếng tăm lừng lẫy, nếu anh dám cầm phương thuốc giả lừa gạt cụ viện trưởng thì chết chắc." Hầu Tư Minh nhìn Tô Lạc, cười lớn và nói.
Tô Lạc liếc nhìn gã một cái, lạnh lùng nói: "Anh còn chưa có tư cách đánh giá phương thuốc của tôi, câm miệng được không?"
Trong nháy mắt nụ cười trên mặt Hầu Tư Minh cứng đờ, thầm hừ lạnh một tiếng, đợi chút nữa chờ Hứa Tư Dĩnh nói là giả thì xem Tô Lạc còn diễn thế nào.
Hứa Tư Dĩnh cầm phương thuốc này lên, lúc đầu trong lòng cũng xem thường, cho rằng đây chỉ là một bài thuốc dân gian không biết Tô Lạc lấy được từ nơi nào, nhưng càng xem thì sắc mặt cô càng nghiêm túc.
Cô phát hiện cách phối hợp dược liệu trong phương thuốc. rất không hợp lý, nhìn qua như người mới học nhưng khi cẩn thận so sánh lại phát hiện dược liệu trên này nhìn như phối hợp lộn xộn, trên thực tế lại hỗ trợ với nhau hình thành một sự cân bằng hết sức hoàn mỹ.
Hứa Tư Dĩnh không biết phương thuốc này có phải trị thấp khớp hay không, nhưng cô có thể xác định người viết ra nó tuyệt đối là cao thủ Trung y chân chính. Chí ít ông nội cô muốn làm được cũng không phải dễ dàng.
Phải biết rằng ông nội cô - Hứa Trường An là danh thủ quốc gia danh chấn thiên hạ, ngôi sao sáng giới y học, cả ông nội cũng chưa chắc làm được thì có thể nhìn ra người viết có y thuật cao thâm khó dò đến cỡ nào.
Bất tri bất giác vài phút đã trôi qua, thấy Hứa Tư Dĩnh nhíu chặt mày lại, Hầu Tư Minh không kịp chờ đợi mà nhảy dựng lên: "Mấy phút đã qua mà Hứa tiểu thư còn chưa lên tiếng, Tô Lạc, xem ra phương thuốc này là giả..."
Tô Lạc liếc nhìn Hầu Tư Minh, cái nhìn kia lạnh lẽo thấu xương làm Hầu Tư Minh trực tiếp ngơ ra tại chỗ.
Gã bị ánh mắt này dọa sợ.
"Hô!" Lại trôi qua vài phút cuối cùng Hứa Tư Dĩnh cũng lấy hít một hơi thật sâu rồi nhìn cụ viện trưởng, lắc đầu và nói: "Cụ viện trưởng, thứ cho con tài hèn học ít con không nhìn ra được."
Vừa nói ra lời này, mọi người đều nhìn về phía Tô Lạc.
Mà Hầu Tư Minh còn phá lên cười: "Tô Lạc, thằng vô tích sự, mày dám cầm một bài thuốc giả đi lừa gạt cụ viện trưởng, mày xứng đáng với công ơn dưỡng dục của cụ sao? May cút ra ngoài cho tao, nơi này không chào đón mày."
Tô Lạc cũng nhíu mày lại, Hứa Tư Dĩnh nhìn không ra? Cô †a thật sự là người của thế gia Trung y?
"Ngậm miệng." Hứa Tư Dĩnh trừng Hầu Tư Minh, nói: "Cụ viện trưởng, mặc dù con không nhìn ra phương thuốc này. nhưng con có thể xác định nó là thật, có lợi cho sức khoẻ của cụ. "Cái gì?"
Lời Hứa Tư Dĩnh nói làm mọi người trợn tròn mắt kinh ngạc, Tô Lạc thật sự lấy ra một bài thuốc thật.
"Ha ha ha..." Lúc này cụ viện trưởng cũng thoải mái phá lên cười, vuốt râu mép của mình, lòng đầy vui mừng mà nói: "Thắng ranh con, con cũng còn chút lương tâm, cụ nhận lấy phương thuốc này."
"Tô Lạc, cám ơn anh lấy ra phương thuốc này cho cụ viện trưởng, tôi sẽ nhớ kỹ ân tình lần này." Hứa Tư Dĩnh nhìn về phía Tô Lạc.
"Chuyện này không liên quan đến cô, cụ viện trưởng là người thân của tôi, đây là chuyện tôi phải làm." Tô Lạc nhìn thoáng qua Hứa Tư Dĩnh, bình tĩnh nói.
Cách nói chuyện của Hứa Tư Dĩnh làm người ta có cảm giác như đang bố thí, hắn không thích.
"Ừm à, tốt..." Cụ viện trưởng vuốt râu mép nhìn Hứa Tư Dĩnh và Tô Lạc, nụ cười trên mặt rất cổ quái, cụ phát hiện Tô Lạc và Hứa Tư Dĩnh xứng đôi một cách khó hiểu, thật là trai tài gái sắc.
Hầu Tư Minh nghe Tô Lạc nói vậy thì vội vàng thể hiện, tức giận nói: "Tô Lạc, thái độ của anh là thế nào, anh có biết Hứa tiểu thư có thân phận gì không, anh dám nói chuyện với cô ấy bằng giọng điệu này, anh có tin chỉ cần một câu của Hứa tiểu thư thì Lâm gia cũng không bảo vệ được anh."
"Không có gì cháu Hầu, Tô Lạc có thể bình an trở về là cụ đã thỏa mãn, có quà không chẳng khác biệt gì, lát nữa cháu lấy quà của mình về đi. Lão già này cũng không uống trà uống rượu, cho cụ cũng lãng phí." Cụ viện trưởng tùy ý khoát tay, hoàn toàn không thèm để ý.
"Cụ viện trưởng, nếu anh ta đã tặng thì cụ cứ nhận lấy đi." Lúc này Tô Lạc mới mở miệng nói: "Cụ viện trưởng, con cũng có chuẩn bị một phần quà, hi vọng cụ không ghét bỏ."
Nói xong, Tô Lạc lấy ra một tờ giấy A4 gấp gọn từ trong túi rồi đưa cho cụ: "Cụ viện trưởng, trước kia không phải cụ nói với con là đầu gối không khoẻ, vừa đến mùa mưa là đau à? Đây là phương thuốc con tìm cho cụ, chỉ cần cụ sắc thuốc uống vào thì sau này chân cụ sẽ không bị đau khi trời mưa ẩm ướt."
Phương thuốc này là Tô Lạc viết ra trước khi đến, hắn thân là người cầm quyền của Cửu Trọng Thiên, Diêm La Thiên Tử vang danh thiên hạ, không chỉ có được tu vi kinh thiên địa khiếp quỷ thần mà còn có y thuật rất cao siêu.
Chân cụ viện trưởng là thấp khớp nhiều năm, đối với người khác thì có lẽ rất khó chữa trị, nhưng hẳn lại trị được dễ như trở bàn tay.
"Thằng ranh con này, coi như con có lương tâm, biết chân cụ không thoải mái, cụ sẽ nhận lấy vật này." Cụ viện trưởng cũng không suy nghĩ phương thuốc này là thật hay giả, đối với cụ thì đồ con cháu mình tặng là gì cũng là tấm lòng.
"Tô Lạc, đây là quà của anh?" Hầu Tư Minh như tìm được cơ hội, lập tức mở miệng đâm chọt: "Trị thấp khớp? Ai biết phương thuốc này của anh lấy được từ quán ven đường nào, còn dám đưa cho cụ viện trưởng, lỡ hại cụ thì làm sao, cậu chịu trách nhiệm nổi không?"
"Đúng vậy, cụ viện trưởng, thuốc có ba phần độc, ai biết phương thuốc này là thật hay giả."
"Cụ viện trưởng, cụ yên tâm, con đã là bác sĩ của bệnh viện 'Tam Giáp, chờ có thời gian con sẽ xin viện trưởng khám cho. cụ, ông ấy là giáo sư y khoa nhất định có thể chữa khỏi thấp khớp của cụ."
"Đúng, đúng, cụ viện trưởng, cụ tuyệt đối đừng tin Tô Lạc, ai biết anh ta có dụng ý xấu gì."
Đám người nhao nhao mở miệng thuyết phục.
"Các người nói gì vậy! Ai có dụng ý xấu." Ngay lúc này, một giọng nói thanh thúy êm tai truyền vào từ bên ngoài.
"Hứa Tư Dĩnh đến."
Vừa nghe giọng nói này, dù là Hầu Tư Minh hay những người khác đều nghiêng đầu nhìn ra cửa.
Tô Lạc cũng vô thức nhìn ra.
Người còn chưa tới mà một làn gió thơm đã đập vào mặt, sau một khäc, một bóng người uyển chuyển đã xuất hiện trong tâm mắt mọi người.
"Cô ta chính là Hứa Tư Dĩnh?" Tô Lạc đưa mắt đánh giá Hứa Tư Dĩnh.
Dáng dấp cô gái này rất xinh đẹp, cao gây hoàn mỹ, cũng không thua kém người mẫu Victoria Secret bao nhiêu.
Gương mặt đẹp đến mức làm người ta nín thở, da thịt trằng hơn tuyết, mày liễu, sóng mũi rất cao, hai mắt như làn nước thu thuỷ, một loại khí chất cao quý không thể xâm phạm tỏa ra từ trên người cô, cứ như tiên nữ cao quý nhìn xuống thế gian.
Những cô gái ở đây nhìn thấy cô đều vô thức cúi đầu không dám đối mặt, họ cảm thấy mình giống như vịt con xấu xí trước mặt cô gái này.
Cô gái lắc mông đi vào từ bên ngoài, mái tóc đen dài thẳng như thác nước đổ xuống, thân trên là một bộ Tây trang màu đen, dưới người là chiếc váy bút chì, cách ăn mặc này thể hiện rõ hình tượng cô gái mạnh mẽ chốn công sở.
Cô gái này chính là Hứa Tư Dĩnh, người của Hứa gia tỉnh Giang Nam, giám đốc tập đoàn Thánh Khang.
Khi Hầu Tư Minh nhìn thấy Hứa Tư Dĩnh thì vẻ kiêu ngạo trên mặt lập tức biến mất, gã hơi khom người đi đến trước mặt Hứa Tư Dĩnh như một con chó săn mà tố cáo: "Hứa tiểu thư, chúng tôi đang nói về Tô Lạc! Không biết tên này tìm được một phương thuốc cổ truyền từ đâu mà nói có thể trị hết bệnh thấp khớp nhiều năm của viện trưởng, chúng tôi đang thuyết phục. cụ! Hứa tiểu thư, cô cũng khuyên nhủ cụ viện trưởng đi, thuốc. có ba phần độc, không thể dùng bậy được."
"Anh ta chính là Tô Lạc.".
Hứa Tư Dĩnh nghe vậy thì đảo mắt qua chung quanh, cuối cùng dừng lại trên người Tô Lạc đứng bên cạnh cụ viện trưởng, trong mắt hiện lên một tia hiếu kì.
Mỗi lần cô đến viện mồ côi Dương Quang thì người mà cụ viện trưởng nhắc đến nhiều nhất chính là Tô Lạc, vừa nói vừa tiếc hận rắng nếu Tô Lạc không mất tích thì tiền đồ nhất định sẽ rất sáng lạn.
Bây giờ nhìn thấy Tô Lạc tiền đồ sáng lạn mà cụ viện trưởng nhắc đến, Hứa Tư Dĩnh nhịn không được đưa mắt nhìn Tô Lạc, liên tục đánh giá nhiều lần.
Khi thấy Tô Lạc chỉ nhìn cô một cái rồi dời mắt đi, Hứa Tư Dĩnh hơi nhăn mày lại.
Cô rất tự tin với sức hút của mình, đàn ông nhìn thấy cô hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ thất thần, nhưng Tô Lạc chỉ nhìn một cái rồi thôi, giống như chỉ nhìn một người xa lạ.
Là cố ý muốn làm cô chú ý, hay bản tính là như thế?
Một lúc sau, Hứa Tư Dĩnh mới thu ánh mắt lại rồi nói với cụ viện trưởng: "Cụ viện trưởng, có thể để con xem phương thuốc kia một chút không?"
Cụ viện trưởng nghe thế thì nhìn thoáng qua Tô Lạc, sau đó mới lên tiếng: "Được, bé Hứa, cho con xem một chút nè."
Hứa Tư Dĩnh nhận lấy phương thuốc rồi nghiêm túc xem.
Hứa Tư Dĩnh nhận lấy phương thuốc rồi nghiêm túc xem.
"Tô Lạc, anh xong rồi, anh cho cậu biết Hứa tiểu thư là người của Hứa gia tỉnh Giang Nam, Hứa gia là thế gia Trung y tiếng tăm lừng lẫy, nếu anh dám cầm phương thuốc giả lừa gạt cụ viện trưởng thì chết chắc." Hầu Tư Minh nhìn Tô Lạc, cười lớn và nói.
Tô Lạc liếc nhìn gã một cái, lạnh lùng nói: "Anh còn chưa có tư cách đánh giá phương thuốc của tôi, câm miệng được không?"
Trong nháy mắt nụ cười trên mặt Hầu Tư Minh cứng đờ, thầm hừ lạnh một tiếng, đợi chút nữa chờ Hứa Tư Dĩnh nói là giả thì xem Tô Lạc còn diễn thế nào.
Hứa Tư Dĩnh cầm phương thuốc này lên, lúc đầu trong lòng cũng xem thường, cho rằng đây chỉ là một bài thuốc dân gian không biết Tô Lạc lấy được từ nơi nào, nhưng càng xem thì sắc mặt cô càng nghiêm túc.
Cô phát hiện cách phối hợp dược liệu trong phương thuốc. rất không hợp lý, nhìn qua như người mới học nhưng khi cẩn thận so sánh lại phát hiện dược liệu trên này nhìn như phối hợp lộn xộn, trên thực tế lại hỗ trợ với nhau hình thành một sự cân bằng hết sức hoàn mỹ.
Hứa Tư Dĩnh không biết phương thuốc này có phải trị thấp khớp hay không, nhưng cô có thể xác định người viết ra nó tuyệt đối là cao thủ Trung y chân chính. Chí ít ông nội cô muốn làm được cũng không phải dễ dàng.
Phải biết rằng ông nội cô - Hứa Trường An là danh thủ quốc gia danh chấn thiên hạ, ngôi sao sáng giới y học, cả ông nội cũng chưa chắc làm được thì có thể nhìn ra người viết có y thuật cao thâm khó dò đến cỡ nào.
Bất tri bất giác vài phút đã trôi qua, thấy Hứa Tư Dĩnh nhíu chặt mày lại, Hầu Tư Minh không kịp chờ đợi mà nhảy dựng lên: "Mấy phút đã qua mà Hứa tiểu thư còn chưa lên tiếng, Tô Lạc, xem ra phương thuốc này là giả..."
Tô Lạc liếc nhìn Hầu Tư Minh, cái nhìn kia lạnh lẽo thấu xương làm Hầu Tư Minh trực tiếp ngơ ra tại chỗ.
Gã bị ánh mắt này dọa sợ.
"Hô!" Lại trôi qua vài phút cuối cùng Hứa Tư Dĩnh cũng lấy hít một hơi thật sâu rồi nhìn cụ viện trưởng, lắc đầu và nói: "Cụ viện trưởng, thứ cho con tài hèn học ít con không nhìn ra được."
Vừa nói ra lời này, mọi người đều nhìn về phía Tô Lạc.
Mà Hầu Tư Minh còn phá lên cười: "Tô Lạc, thằng vô tích sự, mày dám cầm một bài thuốc giả đi lừa gạt cụ viện trưởng, mày xứng đáng với công ơn dưỡng dục của cụ sao? May cút ra ngoài cho tao, nơi này không chào đón mày."
Tô Lạc cũng nhíu mày lại, Hứa Tư Dĩnh nhìn không ra? Cô †a thật sự là người của thế gia Trung y?
"Ngậm miệng." Hứa Tư Dĩnh trừng Hầu Tư Minh, nói: "Cụ viện trưởng, mặc dù con không nhìn ra phương thuốc này. nhưng con có thể xác định nó là thật, có lợi cho sức khoẻ của cụ. "Cái gì?"
Lời Hứa Tư Dĩnh nói làm mọi người trợn tròn mắt kinh ngạc, Tô Lạc thật sự lấy ra một bài thuốc thật.
"Ha ha ha..." Lúc này cụ viện trưởng cũng thoải mái phá lên cười, vuốt râu mép của mình, lòng đầy vui mừng mà nói: "Thắng ranh con, con cũng còn chút lương tâm, cụ nhận lấy phương thuốc này."
"Tô Lạc, cám ơn anh lấy ra phương thuốc này cho cụ viện trưởng, tôi sẽ nhớ kỹ ân tình lần này." Hứa Tư Dĩnh nhìn về phía Tô Lạc.
"Chuyện này không liên quan đến cô, cụ viện trưởng là người thân của tôi, đây là chuyện tôi phải làm." Tô Lạc nhìn thoáng qua Hứa Tư Dĩnh, bình tĩnh nói.
Cách nói chuyện của Hứa Tư Dĩnh làm người ta có cảm giác như đang bố thí, hắn không thích.
"Ừm à, tốt..." Cụ viện trưởng vuốt râu mép nhìn Hứa Tư Dĩnh và Tô Lạc, nụ cười trên mặt rất cổ quái, cụ phát hiện Tô Lạc và Hứa Tư Dĩnh xứng đôi một cách khó hiểu, thật là trai tài gái sắc.
Hầu Tư Minh nghe Tô Lạc nói vậy thì vội vàng thể hiện, tức giận nói: "Tô Lạc, thái độ của anh là thế nào, anh có biết Hứa tiểu thư có thân phận gì không, anh dám nói chuyện với cô ấy bằng giọng điệu này, anh có tin chỉ cần một câu của Hứa tiểu thư thì Lâm gia cũng không bảo vệ được anh."