Chương 20: Cho mời Tô tiên sinh lên đài Lâm gia?
Hứa Tư Dĩnh lập tức nhìn Tô Lạc một cách cổ quái, chẳng lẽ người đàn ông trước mắt chính là chồng của bạn thân cô, 'Đồ bỏ đỉ' tiếng tăm lừng lẫy ở Trung Hải.
Bạn thân của Hứa Tư Dĩnh chính là Lâm Diệu Nhan, hai người là bạn học thời đại học, nhưng dù Hứa Tư Dĩnh nghe cô nói mình đã kết hôn, cũng nghe người ta nói chồng cô là một tên vô dụng nhưng cô ấy chưa từng gặp mặt.
Dù sao Lâm Diệu Nhan cũng không thích Tô Lạc, sao lại dẫn hẳn đi gặp bạn thân mình!
“Nhưng người đàn ông này thật sự vô dụng sao?”
Trong lòng Hứa Tư Dĩnh hiện lên một tia nghỉ hoặc, mặc dù Tô Lạc ăn mặc không đẹp, nhưng toàn thân đều lộ ra sự tự tin cùng cực, loại người này tuyệt đối không có khả năng là vô dụng, trừ phi Tô Lạc quá giỏi ngụy trang.
Hơn nửa ngày sau, Hứa Tư Dĩnh lắc đầu bỏ qua suy nghĩ trong lòng rồi mở miệng hỏi: "Tô Lạc, có thể nói cho tôi biết người viết ra phương thuốc này là ai không?”
Hiện tại cô là giám đốc tập đoàn Thánh Khang tỉnh Giang Nam, Thánh Khang là một tập đoàn y dược, nếu có thể chiêu mộ được cao thủ Trung y viết ra phương thuốc này thì thật là như hổ thêm cánh.
"Phương thuốc này do tôi viết." Tô Lạc thản nhiên nói.
Hứa Tư Dĩnh nghe thế thì lập tức nhíu mày lại, trong lòng dâng lên một tia chán ghét.
Lấy tầm nhìn của cô có thể nhận ra người viết ra phương thuốc này nhất định là một cao nhân y thuật, Tô Lạc mới hơn hai mươi tuổi, trẻ như vậy mà viết ra được phương thuốc tinh diệu như thế, nói đùa cái gì vậy.
Tô Lạc nhìn lướt qua Hứa Tư Dĩnh, sao không biết cô suy nghĩ cái gì, hẳn cũng lười giải thích, tin hay không thì tuỳ.
Tô Lạc lại chuyển mắt về hướng cụ viện trưởng, nói: "Cụ viện trưởng, kỳ thật hôm nay tới đây trừ thăm cụ ra thì con còn có một chuyện muốn hỏi cụ."
"Con muốn hỏi thân thế của mình đúng không?" Cụ viện trưởng như biết trước Tô Lạc muốn hỏi gì.
"Vâng." Tô Lạc khẽ gật đầu, cũng không cảm thấy kỳ quái, rất nhiều người xuất thân từ cô nhỉ viện trở lại nơi đây đều muốn hỏi thăm vấn đề này.
Đối với các cô nhi, dù ngoài miệng nói không để ý cha mẹ mình nhưng trong lòng chưa chắc nghĩ như vậy.
"Các con đi ra ngoài trước đi! Cụ và Tô Lạc cần nói chuyện." Cụ viện trưởng phất phất tay bảo bọn người Hứa Tư Dĩnh rời đi, sau đó nhìn Tô Lạc với ánh mắt phức tạp, nói: "Con biết dòng họ con có từ đâu không?"
"Không phải cụ đặt tên cho con dựa theo họ của mình sao?" Tô Lạc nghi ngờ hỏi, bởi vì cụ viện trưởng cũng họ Tô, tên là Tô Toàn.
"Là cụ gạt con." Cụ viện trưởng nhìn Tô Lạc và nói: "Con vốn mang họ Tô, khi cụ nhặt con về thì trên người đã có một tờ giấy có viết tên con, hơn nữa còn có một khối ngọc bội được đặt chung."
"Lúc đầu cụ tính đợi con tốt nghiệp đại học xong liền giao nó cho con, ai biết con đột nhiên biến mất nên chưa kịp làm gì, hôm nay con về thì cụ giao luôn." Cụ viện trưởng nói, chậm rãi đứng dậy khỏi ghế, đi đến bên cạnh một két sắt hơi cũ.
Sau khi mở ra, cụ lấy ra một khối ngọc bội điêu khắc từ dương chỉ ngọc, khối ngọc bội này khá đặc sắc, không phải là tượng Phật Như Lai hay Quan_m thường gặp, mà điêu khắc thành một chữ 'Tô, bên cạnh ngọc bội còn có một tảng đá màu đen.
Cụ viện trưởng đặt hai thứ này đến trước mặt Tô Lạc, nói: "Lúc đó khối ngọc bội này nằm trên người con, hiện tại cụ đưa nó cho con. Con hòn đá màu đen này thì cụ không biết là có sẵn hay là văng từ trên đường vào người con, dù sao khi cụ ôm con về thì nó rơi ra, cụ lo nó cũng liên quan đến thân thế của con nên vẫn giữ lại."
Nhìn khối ngọc bội trên tay, lại nhìn hòn đá màu đen, Tô Lạc lâm vào trầm tư.
Hơn nửa ngày sau, Tô Lạc mở miệng hỏi lần nữa: "Cụ viện trưởng, trừ chúng ra thì còn gì liên quan tới thân thế của con không?"
"Không có." Cụ viện trưởng cẩn thận nhớ lại, cuối cùng lắc đầu.
"Con biết rồi." Tô Lạc khẽ gật đầu, nói: "Cụ viện trưởng, cám ơn cụ."
"Cám ơn cụ làm gì, nói ra thì cụ còn phải cám ơn con!" Cụ viện trưởng cười ha ha và nói: "Thằng ranh con, đừng cho là cụ không biết, ba năm qua con luôn quyên tiền quyên vật cho viện mồ côi Dương Quang, nếu không có con trợ giúp thì mấy đứa nhỏ trong viện cũng không sống tốt được như bây giờ."
"Cụ biết là con sao?" Tô Lạc hơi hiếu kỳ, rõ ràng hắn luôn lén làm những chuyện này.
"Đó là đương nhiên, con cho rắng lão già này ở Trung Hải nhiều năm như vậy mà không có chút quan hệ nào sao?" Cụ viện trưởng đắc ý cười cười, sau đó nhìn đồng hồ treo trên tường rồi nói: "Hiếm khi con trở về một chuyến, buổi trưa hôm nay đừng đi, ở lại ăn với ông già này một bữa cơm đi."
Sau khi ăn trưa cùng cụ viện trưởng, Tô Lạc rời khỏi viện mồ côi Dương Quang.
Trước lúc rời đi, Hứa Tư Dĩnh chặn lại trước mặt Tô Lạc rồi đưa cho hắn một tấm danh thiếp: "Tô Lạc, tôi rất có thành ý mời người viết ra phương thuốc này gia nhập công ty hi vọng anh chuyển lời giúp, đây là danh thiếp của tôi, nếu anh đồng ý hỗ trợ thì gọi vào số điện thoại đó, tôi sẽ cho anh một số tiền thù lao phong phú."
Bọn người Hầu Tư Minh đứng bên cạnh thấy cảnh này thì đố kị đến đỏ mắt, đây là số điện thoại riêng của Hứa Tư Dĩnh, sao lại cho tên ở rể vô dụng này.
"Được." Tô Lạc lạnh nhạt nhận lấy danh thiếp.
Nhưng sau khi Hứa Tư Dĩnh rời đi, ngón tay Tô Lạc chà xát một cái, danh thiếp trên tay lập tức hóa thành một đống tro bụi bay đi theo gió.
Trên xe, trợ lý của Hứa Tư Dĩnh tò mò hỏi: "Hứa tổng, sao cô lại đưa danh thiếp cá nhân cho người đàn ông này, lỡ anh ta gọi điện thoại quấy rối cô thì làm sao?”
Hứa Tư Dĩnh không chút dao động mà nói: "Phương thuốc hôm nay anh ta lấy ra rất tinh diệu, tôi gọi điện thoại cho ông ội, ông cũng khen không dứt miệng, người có thể viết ra dược phương này tuyệt đối là cao thủ chân chính, công ty chúng ta đang nghiên cứu một dược phẩm hoàn toàn mới, nếu có cao. thủ Trung y gia nhập thì như hổ thêm cánh."
Ánh mắt trợ lý Hứa Tư Dĩnh sáng lên, nói: "Hứa tổng, quả nhiên là cô nhìn xa trông rộng, nhưng tôi không rõ nếu cô đã biết thì sao không trực tiếp đi tìm cao thủ Trung y kia, sao phải đưa danh thiếp cho anh ta, tôi nghe nói anh ta chỉ là một tên vô dụng, ở rể Lâm gia ba năm thì ăn bám suốt ba năm, không đi tìm công việc, là một tên bỏ đi."
"Đồ bỏ đi cũng có giá trị của bỏ đi." Hứa Tư Dĩnh lắc đầu và nói: "Huống chỉ tôi và Lâm Diệu Nhan từng là bạn học, cũng là bạn thân, cô ấy gả cho một tên bỏ đi tôi có thể không giúp đỡ sao?"
Trợ lý của Hứa Tư Dĩnh suy nghĩ cặn kẽ, sau đó khẽ gật đầu và nói: "Hứa tổng, bây giờ chúng ta đi đâu, về khách sạn sao?"
"Không, đi đến tập đoàn Thanh Hoàng, thật vất vả mới đến Trung Hải, đi gặp bạn cũ đi." Hứa Tư Dĩnh đáp một câu.
Ba ngày sau, Lâm Diệu Nhan hoàn toàn sa vào công việc bận rộn, cho dù cô biết vụ hợp tác lần này chỉ là hi vọng xa vời, có lẽ là con số không, nhưng cô vẫn muốn thử một lần.
"Mình đã cố hết sức." Lâm Diệu Nhan gửi bản kế hoạch chỉ tiết mình làm đi rồi thở dài một hơi, cái gì làm được cô cũng đã làm, tiếp theo phải xem buổi họp báo ngày mai của tập đoàn Hồng San Hô.
Hôm sau, khi mặt trời dâng lên từ đường chân trời, cả thành phố thức giấc, toàn bộ Trung Hải cũng sôi trào lên, từng chiếc xe sang tụ tập trên đường, các danh nhân cũng quy tụ lại đây.
Bãi đỗ xe lộ thiên của khách sạn Bán Đảo lập tức bị người chiếm sạch, bên trong đậu vô số xe sang.
"Mọi người xem, đây không phải là ông chủ của công ty khoa học kỹ thuật Phi Đằng sao? Không phải ông ta theo ngành internet à? Ông ta cũng tới?"
"Hứa Tư Dĩnh của tập đoàn Thánh Khang cũng tới, nghe. nói cô ta là người của Hứa gia tỉnh Giang Nam."
"Lâm Diệu Nhan tập đoàn Thanh Hoàng kìa, thật là đẹp, không hổ là đệ nhất mỹ nữ Trung Hải, đáng tiếc là gả cho một tên bỏ đi."
Các xí nghiệp lớn đồng loạt xuất hiện khiến quần chúng ăn dưa chung quanh phát ra từng tiếng kinh hô.
Nhất là khi Lâm Diệu Nhan ăn mặc trang trọng bước xuống xe còn tạo nên một tràng reo hò, sức hút của đệ nhất mỹ nữ Trung Hải tuyệt đối không phải hư danh.
Cùng lúc đó, trong phòng tổng thống khách sạn Bán Đảo.
"Chủ nhân..." Harris, Hauge và các nhân viên khác của tập đoàn Hồng San Hô cung kính đứng ở đó.
"Chủ nhân, đã an bài xong cả rồi, chỉ chờ buổi họp báo bắt đầu là tất cả đều kết thúc." Harris khom người nói.
"Ừm, ông làm việc thì tôi yên tâm." Trong mắt Tô Lạc lóe lên một tia sáng: "Không có chuyện gì khác thì chúng ta đi xuống chuẩn bị đi!"
Harris khẽ gật đầu, lúc này đoàn người đi xuống dưới lầu. Giờ phút này, nơi tổ chức buổi họp báo đã đầy äp người,
trừ các xí nghiệp lớn ra thì còn có giới truyền thông, ai cũng sẵn sàng trận địa nhìn thẳng lên sân khấu.
Lâm Diệu Nhan ngồi trên ghế, đôi bàn tay trắng như phấn siết lại với nhau, gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ khẩn trương trước nay chưa từng có, cô khẽ cắn môi ánh mắt tràn ngập. kiên nghị, chờ đợi thời khắc quyết định vận mệnh.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, lúc ấy đồng hồ chỉ đúng chín giờ rưỡi, đại sảnh vốn ầm ï đột nhiên trở nên yên tĩnh lại.
Một giây sau, một MC đi lên đài kích động nói: "Chúng ta dùng tràng pháo tay nhiệt liệt nhất để hoan nghênh ngài Harris lên đài."
Ngay lập tức, tiếng võ tay như nước thủy triều vang lên.
Dưới sự vây quanh của nhân viên tập đoàn Hồng San Hô, Harris đi lên sân khấu.
Hiện trường lập tức sôi trào, mọi người như giáo đồ thành kính mà ngước nhìn Harris.
Lâm Diệu Nhan cũng rất khẩn trương lòng bàn tay ứa mồ hôi, cố gắng hít sâu mấy hơi muốn mình bình tĩnh lại, nhưng cố thế nào cũng không được.
Đột nhiên, điện thoại của cô nhận được một tin nhắn.
Cô mở ra xem, là Tô Lạc gửi tới: "Ba năm qua tôi chưa bao giờ làm gì cho cô, hôm nay tôi muốn tặng một món quà lớn xem như quà kết hôn của chúng ta."
Lâm Diệu Nhan nhìn nội dung tin nhắn này thì hơi nhíu mày lại, Tô Lạc có ý gì?
Sáng sớm hôm nay đã không nhìn thấy hắn, hiện tại lại gửi một tin nhắn không đầu không đuôi cho cô, đây là ý gì?
Nhưng không chờ Lâm Diệu Nhan suy nghĩ kỹ thì Harris đã đi lên sân khấu, ánh mắt đảo qua cả đại sảnh, giọng nói truyền ra từ micro: "Cảm ơn hôm nay mọi người đã đến, cũng như: mọi người đã đoán được lần này tôi đến Viêm Hoàng khai thác thị trường là do được mời, người này là ân nhân cứu mạng của tôi, cũng là người tôi tôn kính nhất trên đời này, có thể nói không có ngài ấy thì không có tập đoàn Hồng San Hô của hôm nay, hiện tại chúng ta dùng tràng pháo tay nhiệt liệt nhất để mời Tô tiên sinh lên đài..."
Bạn thân của Hứa Tư Dĩnh chính là Lâm Diệu Nhan, hai người là bạn học thời đại học, nhưng dù Hứa Tư Dĩnh nghe cô nói mình đã kết hôn, cũng nghe người ta nói chồng cô là một tên vô dụng nhưng cô ấy chưa từng gặp mặt.
Dù sao Lâm Diệu Nhan cũng không thích Tô Lạc, sao lại dẫn hẳn đi gặp bạn thân mình!
“Nhưng người đàn ông này thật sự vô dụng sao?”
Trong lòng Hứa Tư Dĩnh hiện lên một tia nghỉ hoặc, mặc dù Tô Lạc ăn mặc không đẹp, nhưng toàn thân đều lộ ra sự tự tin cùng cực, loại người này tuyệt đối không có khả năng là vô dụng, trừ phi Tô Lạc quá giỏi ngụy trang.
Hơn nửa ngày sau, Hứa Tư Dĩnh lắc đầu bỏ qua suy nghĩ trong lòng rồi mở miệng hỏi: "Tô Lạc, có thể nói cho tôi biết người viết ra phương thuốc này là ai không?”
Hiện tại cô là giám đốc tập đoàn Thánh Khang tỉnh Giang Nam, Thánh Khang là một tập đoàn y dược, nếu có thể chiêu mộ được cao thủ Trung y viết ra phương thuốc này thì thật là như hổ thêm cánh.
"Phương thuốc này do tôi viết." Tô Lạc thản nhiên nói.
Hứa Tư Dĩnh nghe thế thì lập tức nhíu mày lại, trong lòng dâng lên một tia chán ghét.
Lấy tầm nhìn của cô có thể nhận ra người viết ra phương thuốc này nhất định là một cao nhân y thuật, Tô Lạc mới hơn hai mươi tuổi, trẻ như vậy mà viết ra được phương thuốc tinh diệu như thế, nói đùa cái gì vậy.
Tô Lạc nhìn lướt qua Hứa Tư Dĩnh, sao không biết cô suy nghĩ cái gì, hẳn cũng lười giải thích, tin hay không thì tuỳ.
Tô Lạc lại chuyển mắt về hướng cụ viện trưởng, nói: "Cụ viện trưởng, kỳ thật hôm nay tới đây trừ thăm cụ ra thì con còn có một chuyện muốn hỏi cụ."
"Con muốn hỏi thân thế của mình đúng không?" Cụ viện trưởng như biết trước Tô Lạc muốn hỏi gì.
"Vâng." Tô Lạc khẽ gật đầu, cũng không cảm thấy kỳ quái, rất nhiều người xuất thân từ cô nhỉ viện trở lại nơi đây đều muốn hỏi thăm vấn đề này.
Đối với các cô nhi, dù ngoài miệng nói không để ý cha mẹ mình nhưng trong lòng chưa chắc nghĩ như vậy.
"Các con đi ra ngoài trước đi! Cụ và Tô Lạc cần nói chuyện." Cụ viện trưởng phất phất tay bảo bọn người Hứa Tư Dĩnh rời đi, sau đó nhìn Tô Lạc với ánh mắt phức tạp, nói: "Con biết dòng họ con có từ đâu không?"
"Không phải cụ đặt tên cho con dựa theo họ của mình sao?" Tô Lạc nghi ngờ hỏi, bởi vì cụ viện trưởng cũng họ Tô, tên là Tô Toàn.
"Là cụ gạt con." Cụ viện trưởng nhìn Tô Lạc và nói: "Con vốn mang họ Tô, khi cụ nhặt con về thì trên người đã có một tờ giấy có viết tên con, hơn nữa còn có một khối ngọc bội được đặt chung."
"Lúc đầu cụ tính đợi con tốt nghiệp đại học xong liền giao nó cho con, ai biết con đột nhiên biến mất nên chưa kịp làm gì, hôm nay con về thì cụ giao luôn." Cụ viện trưởng nói, chậm rãi đứng dậy khỏi ghế, đi đến bên cạnh một két sắt hơi cũ.
Sau khi mở ra, cụ lấy ra một khối ngọc bội điêu khắc từ dương chỉ ngọc, khối ngọc bội này khá đặc sắc, không phải là tượng Phật Như Lai hay Quan_m thường gặp, mà điêu khắc thành một chữ 'Tô, bên cạnh ngọc bội còn có một tảng đá màu đen.
Cụ viện trưởng đặt hai thứ này đến trước mặt Tô Lạc, nói: "Lúc đó khối ngọc bội này nằm trên người con, hiện tại cụ đưa nó cho con. Con hòn đá màu đen này thì cụ không biết là có sẵn hay là văng từ trên đường vào người con, dù sao khi cụ ôm con về thì nó rơi ra, cụ lo nó cũng liên quan đến thân thế của con nên vẫn giữ lại."
Nhìn khối ngọc bội trên tay, lại nhìn hòn đá màu đen, Tô Lạc lâm vào trầm tư.
Hơn nửa ngày sau, Tô Lạc mở miệng hỏi lần nữa: "Cụ viện trưởng, trừ chúng ra thì còn gì liên quan tới thân thế của con không?"
"Không có." Cụ viện trưởng cẩn thận nhớ lại, cuối cùng lắc đầu.
"Con biết rồi." Tô Lạc khẽ gật đầu, nói: "Cụ viện trưởng, cám ơn cụ."
"Cám ơn cụ làm gì, nói ra thì cụ còn phải cám ơn con!" Cụ viện trưởng cười ha ha và nói: "Thằng ranh con, đừng cho là cụ không biết, ba năm qua con luôn quyên tiền quyên vật cho viện mồ côi Dương Quang, nếu không có con trợ giúp thì mấy đứa nhỏ trong viện cũng không sống tốt được như bây giờ."
"Cụ biết là con sao?" Tô Lạc hơi hiếu kỳ, rõ ràng hắn luôn lén làm những chuyện này.
"Đó là đương nhiên, con cho rắng lão già này ở Trung Hải nhiều năm như vậy mà không có chút quan hệ nào sao?" Cụ viện trưởng đắc ý cười cười, sau đó nhìn đồng hồ treo trên tường rồi nói: "Hiếm khi con trở về một chuyến, buổi trưa hôm nay đừng đi, ở lại ăn với ông già này một bữa cơm đi."
Sau khi ăn trưa cùng cụ viện trưởng, Tô Lạc rời khỏi viện mồ côi Dương Quang.
Trước lúc rời đi, Hứa Tư Dĩnh chặn lại trước mặt Tô Lạc rồi đưa cho hắn một tấm danh thiếp: "Tô Lạc, tôi rất có thành ý mời người viết ra phương thuốc này gia nhập công ty hi vọng anh chuyển lời giúp, đây là danh thiếp của tôi, nếu anh đồng ý hỗ trợ thì gọi vào số điện thoại đó, tôi sẽ cho anh một số tiền thù lao phong phú."
Bọn người Hầu Tư Minh đứng bên cạnh thấy cảnh này thì đố kị đến đỏ mắt, đây là số điện thoại riêng của Hứa Tư Dĩnh, sao lại cho tên ở rể vô dụng này.
"Được." Tô Lạc lạnh nhạt nhận lấy danh thiếp.
Nhưng sau khi Hứa Tư Dĩnh rời đi, ngón tay Tô Lạc chà xát một cái, danh thiếp trên tay lập tức hóa thành một đống tro bụi bay đi theo gió.
Trên xe, trợ lý của Hứa Tư Dĩnh tò mò hỏi: "Hứa tổng, sao cô lại đưa danh thiếp cá nhân cho người đàn ông này, lỡ anh ta gọi điện thoại quấy rối cô thì làm sao?”
Hứa Tư Dĩnh không chút dao động mà nói: "Phương thuốc hôm nay anh ta lấy ra rất tinh diệu, tôi gọi điện thoại cho ông ội, ông cũng khen không dứt miệng, người có thể viết ra dược phương này tuyệt đối là cao thủ chân chính, công ty chúng ta đang nghiên cứu một dược phẩm hoàn toàn mới, nếu có cao. thủ Trung y gia nhập thì như hổ thêm cánh."
Ánh mắt trợ lý Hứa Tư Dĩnh sáng lên, nói: "Hứa tổng, quả nhiên là cô nhìn xa trông rộng, nhưng tôi không rõ nếu cô đã biết thì sao không trực tiếp đi tìm cao thủ Trung y kia, sao phải đưa danh thiếp cho anh ta, tôi nghe nói anh ta chỉ là một tên vô dụng, ở rể Lâm gia ba năm thì ăn bám suốt ba năm, không đi tìm công việc, là một tên bỏ đi."
"Đồ bỏ đi cũng có giá trị của bỏ đi." Hứa Tư Dĩnh lắc đầu và nói: "Huống chỉ tôi và Lâm Diệu Nhan từng là bạn học, cũng là bạn thân, cô ấy gả cho một tên bỏ đi tôi có thể không giúp đỡ sao?"
Trợ lý của Hứa Tư Dĩnh suy nghĩ cặn kẽ, sau đó khẽ gật đầu và nói: "Hứa tổng, bây giờ chúng ta đi đâu, về khách sạn sao?"
"Không, đi đến tập đoàn Thanh Hoàng, thật vất vả mới đến Trung Hải, đi gặp bạn cũ đi." Hứa Tư Dĩnh đáp một câu.
Ba ngày sau, Lâm Diệu Nhan hoàn toàn sa vào công việc bận rộn, cho dù cô biết vụ hợp tác lần này chỉ là hi vọng xa vời, có lẽ là con số không, nhưng cô vẫn muốn thử một lần.
"Mình đã cố hết sức." Lâm Diệu Nhan gửi bản kế hoạch chỉ tiết mình làm đi rồi thở dài một hơi, cái gì làm được cô cũng đã làm, tiếp theo phải xem buổi họp báo ngày mai của tập đoàn Hồng San Hô.
Hôm sau, khi mặt trời dâng lên từ đường chân trời, cả thành phố thức giấc, toàn bộ Trung Hải cũng sôi trào lên, từng chiếc xe sang tụ tập trên đường, các danh nhân cũng quy tụ lại đây.
Bãi đỗ xe lộ thiên của khách sạn Bán Đảo lập tức bị người chiếm sạch, bên trong đậu vô số xe sang.
"Mọi người xem, đây không phải là ông chủ của công ty khoa học kỹ thuật Phi Đằng sao? Không phải ông ta theo ngành internet à? Ông ta cũng tới?"
"Hứa Tư Dĩnh của tập đoàn Thánh Khang cũng tới, nghe. nói cô ta là người của Hứa gia tỉnh Giang Nam."
"Lâm Diệu Nhan tập đoàn Thanh Hoàng kìa, thật là đẹp, không hổ là đệ nhất mỹ nữ Trung Hải, đáng tiếc là gả cho một tên bỏ đi."
Các xí nghiệp lớn đồng loạt xuất hiện khiến quần chúng ăn dưa chung quanh phát ra từng tiếng kinh hô.
Nhất là khi Lâm Diệu Nhan ăn mặc trang trọng bước xuống xe còn tạo nên một tràng reo hò, sức hút của đệ nhất mỹ nữ Trung Hải tuyệt đối không phải hư danh.
Cùng lúc đó, trong phòng tổng thống khách sạn Bán Đảo.
"Chủ nhân..." Harris, Hauge và các nhân viên khác của tập đoàn Hồng San Hô cung kính đứng ở đó.
"Chủ nhân, đã an bài xong cả rồi, chỉ chờ buổi họp báo bắt đầu là tất cả đều kết thúc." Harris khom người nói.
"Ừm, ông làm việc thì tôi yên tâm." Trong mắt Tô Lạc lóe lên một tia sáng: "Không có chuyện gì khác thì chúng ta đi xuống chuẩn bị đi!"
Harris khẽ gật đầu, lúc này đoàn người đi xuống dưới lầu. Giờ phút này, nơi tổ chức buổi họp báo đã đầy äp người,
trừ các xí nghiệp lớn ra thì còn có giới truyền thông, ai cũng sẵn sàng trận địa nhìn thẳng lên sân khấu.
Lâm Diệu Nhan ngồi trên ghế, đôi bàn tay trắng như phấn siết lại với nhau, gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ khẩn trương trước nay chưa từng có, cô khẽ cắn môi ánh mắt tràn ngập. kiên nghị, chờ đợi thời khắc quyết định vận mệnh.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, lúc ấy đồng hồ chỉ đúng chín giờ rưỡi, đại sảnh vốn ầm ï đột nhiên trở nên yên tĩnh lại.
Một giây sau, một MC đi lên đài kích động nói: "Chúng ta dùng tràng pháo tay nhiệt liệt nhất để hoan nghênh ngài Harris lên đài."
Ngay lập tức, tiếng võ tay như nước thủy triều vang lên.
Dưới sự vây quanh của nhân viên tập đoàn Hồng San Hô, Harris đi lên sân khấu.
Hiện trường lập tức sôi trào, mọi người như giáo đồ thành kính mà ngước nhìn Harris.
Lâm Diệu Nhan cũng rất khẩn trương lòng bàn tay ứa mồ hôi, cố gắng hít sâu mấy hơi muốn mình bình tĩnh lại, nhưng cố thế nào cũng không được.
Đột nhiên, điện thoại của cô nhận được một tin nhắn.
Cô mở ra xem, là Tô Lạc gửi tới: "Ba năm qua tôi chưa bao giờ làm gì cho cô, hôm nay tôi muốn tặng một món quà lớn xem như quà kết hôn của chúng ta."
Lâm Diệu Nhan nhìn nội dung tin nhắn này thì hơi nhíu mày lại, Tô Lạc có ý gì?
Sáng sớm hôm nay đã không nhìn thấy hắn, hiện tại lại gửi một tin nhắn không đầu không đuôi cho cô, đây là ý gì?
Nhưng không chờ Lâm Diệu Nhan suy nghĩ kỹ thì Harris đã đi lên sân khấu, ánh mắt đảo qua cả đại sảnh, giọng nói truyền ra từ micro: "Cảm ơn hôm nay mọi người đã đến, cũng như: mọi người đã đoán được lần này tôi đến Viêm Hoàng khai thác thị trường là do được mời, người này là ân nhân cứu mạng của tôi, cũng là người tôi tôn kính nhất trên đời này, có thể nói không có ngài ấy thì không có tập đoàn Hồng San Hô của hôm nay, hiện tại chúng ta dùng tràng pháo tay nhiệt liệt nhất để mời Tô tiên sinh lên đài..."