Chương 21: Kết quả cuối cùng
"Soạt!" Nương theo giọng nói của Harris, cả đại sảnh vang lên tiếng vỗ tay như sấm
Mọi người duỗi cổ nhìn về phía cửa đại sảnh, chờ đợi Tô tiên sinh kia xuất hiện.
Mà cánh truyền thông cũng nhắm ống kính ngay cửa chính, lần này sẽ xuất hiện một đại nhân vật, người đứng sau một xí nghiệp top_500 toàn cầu, nếu ai lấy được thông tin trực tiếp thì tiền lương tiền thưởng gấp bội cũng không phải vấn đề.
Trong lòng Lâm Diệu Nhan khẩn trương một cách khó hiểu, đôi bàn tay trắng như phấn siết chặt lại với nhau.
Vừa rồi Tô Lạc gửi cho cô một tin nhắn không đầu không đuôi, kết hợp với những chuyện xảy ra gần đây trong lòng cô không khỏ lên một suy nghĩ, Tô tiên sinh mà Harris nhắc đến chính là Tô Lạc.
Bởi vì mọi chuyện thực sự quá trùng hợp.
Sau ngày Tô Lạc đánh Chu Hạo, mắt thấy tập đoàn Thanh Hoàng bị người ta đóng băng rơi vào đường cùng, Hồng San Hô liên đến Viêm Hoàng, còn dự định trực tiếp hợp tác với họ.
Cộng thêm đêm hôm đó Tô Lạc đánh Hauge, Hauge lại không truy cứu, điều này làm người ta không ngờ được.
Nếu như Tô Lạc chỉ dạy cho Hauge một bài học nhỏ, Hauge không truy cứu còn giải thích được, nhưng Tô Lạc không chỉ đánh Hauge mà còn phế bỏ một cánh tay của anh ta, đổi lại là người khác sẽ không chịu được.
Nhưng cuối cùng dù Harris hay Hauge đều không truy cứu, ngược lại lập tức gọi điện thoại tới xin lỗi, dáng vẻ kia như sợ cô chịu uất ức gì vậy.
Trước đó cô chỉ cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng cũng cảm thấy đây là phong độ của một xí nghiệp lớn giống những người khác, bây giờ nghe Harris nói thế thì trong đầu không nhịn được hiện ra một suy nghĩ: Tô tiên sinh này là Tô Lạc....
"Thật là Tô Lạc sao?”
Trong đầu Lâm Diệu Nhan hiện lên suy nghĩ này, đôi tay nắm thật chặt, mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa, không chớp mắt lấy một cái.
Cùng lúc đó trong một gian phòng khác, khóe miệng Tô Lạc hiện ra nụ cười nhàn nhạt, hắn ngồi trong phòng †ập trung nhìn màn hình LCD, trên đó là hình ảnh đại sảnh buổi họp báo.
Nghe Harris mời mình lên đài, Tô Lạc đứng lên từ ghế salon, chỉnh sửa lại quần áo một chút rồi đảo mắt qua Hauge đang phục vụ bên cạnh: "Đi thôi! Chúng ta lên đài."
Hauge khẽ gật đầu, cung kính đi theo phía sau Tô Lạc.
Nhưng vừa đi ra cửa thì Tô Lạc đột nhiên nhận được. điện thoại cô nhỉ viện gọi đến: "Xin hỏi anh là Tô Lạc đúng không? Tôi là thầy Dương của viện mồ côi Dương Quang."
"Chào thầy Dương, thầy tìm tôi có chuyện gì sao?”
Tô Lạc nhận ra giọng nói này, hôm trước thầy Dương cũng có mặt lúc hắn ăn cơm với cụ viện trưởng, hai người còn trao đổi số điện thoại.
"Tô Lạc, xảy ra chuyện rồi, cụ viện trưởng không cẩn thận ngã xuống lầu, đưa đến bệnh viện thì bác sĩ đã thông báo bệnh tình nguy kịch, nếu anh còn nhớ ơn cụ thì tranh thủ đến Bệnh Viện Đệ Nhất Trung Hải đi." Giọng nói trong điện thoại rất sốt ruột và khẩn trương.
"Thầy nói cái gì?" Tô Lạc nghe vậy thì sắc mặt lập tức thay đổi, không chút suy nghĩ đáp: "Được, tôi biết rồi thầy Dương, tôi lập tức chạy tới."
'Tô Lạc cúp điện thoại xong thì trầm giọng nói với Hauge: "Hauge, tôi có việc nên không lên buổi họp báo, bây giờ anh sắp xếp cho tôi một chiếc xe, đưa tôi đến Bệnh Viện Đệ Nhất Trung Hải đi."
"Chủ nhân, tôi đưa ngài đi qua." Hauge nhìn sắc mặt Tô Lạc liền biết xảy ra chuyện lớn.
"Không cần. Được rồi, không cần kiếm xe, đưa chìa khóa xe của anh cho tôi." Tô Lạc cầm lấy chìa khóa xe của Hauge, quay đầu liền lao ra bên ngoài.
"Tô Lạc?" Khi Tại Tô Lạc vội vã đi ra ngoài, Lâm Diệu Nhan vẫn luôn nhìn chằm chằm cánh cửa trùng hợp nhìn thấy cảnh này thì hơi sững sờ, cô và Tô Lạc ở chung ba năm, vừa rồi mặc dù Tô Lạc chỉ lộ ra một bền mặt, nhưng cô vẫn lập tức nhìn ra.
"Tô Lạc? Sao anh ta lại đến đây."
Lâm Diệu Nhan muốn cẩn thận nhìn lại, nhưng Tô Lạc đã biến mất không thấy đâu nữa, cô đành bất đắc dĩ lắc đầu chắc là cô nhìn lâm, làm sao Tô Lạc có thể xuất hiện ở đây.
Không chỉ Lâm Diệu Nhan chú ý tới Tô Lạc mà Hứa 'Tư Dĩnh cũng phát hiện bóng dáng lướt qua một cái rồi biến mất kia. Khi thấy bóng người quen thuộc kia, Hứa 'Tư Dĩnh hơi sững sờ, cô không như Lâm Diệu Nhan mà rất chắc chắn người kia chính là Tô Lạc.
Đây là bản lĩnh bẩm sinh của cô, chỉ cần là người cô từng nhìn thấy thì dù về sau đối phương ẩn giấu thế nào cô cũng có thể thông qua một số chỉ tiết phát hiện ra thân phận của đối phương.
Cô xác định người này chính là Tô Lạc.
"Sao anh ta lại xuất hiện ở đây?" Trong mắt Hứa Tư Dĩnh hiện lên một tia tò mò.
Sau khi gặp được Tô Lạc ở viện mồ côi Dương Quang, cô đã âm thầm điều tra hắn, biết những hành vi ba năm qua của hắn quả thật là một tên vô dụng.
Nhưng một tên vô dụng lại lấy ra một phương thuốc. vô cùng tinh diệu, điều này khiến cô sinh ra chút tò mò đối với Tô Lạc.
Bây giờ lại nhìn thấy Tô Lạc xuất hiện ở khách sạn Bán Đảo, hiện trường buổi họp báo của Harris, mà Harris lại tuyên bố một người tên là Tô tiên sinh sắp lên sân, điều này không khỏi làm người ta cân nhắc hàm nghĩa trong đó.
"Chẳng lẽ Tô Lạc chính là Tô tiên sinh mà Harris nhắc đến, người khống chế thật sự phía sau tập đoàn Hồng San Hô?"
Vừa nghĩ đến khả năng này, Hứa Tư Dĩnh lắc đầu, nhịn không được bật cười, Tô Lạc là người khống chế †ập đoàn Hồng San Hô à, sao có thể?
Nếu là hắn thì sẽ không ăn bám ba năm.
"Có lẽ mình suy nghĩ quá nhiều, anh ta chỉ trùng hợp đi ngang qual" Hứa Tư Dĩnh lắc đầu, không tiếp tục để ý chuyện này nữa.
Quay lại phía bên kia, sau khi đi ra khách sạn Bán Đảo, Tô Lạc lái xe của Hauge trực tiếp lao về hướng bệnh viện.
Đối với hắn, chuyện lộ diện hoàn toàn không quan trọng bằng cụ viện trưởng, cụ là người thân duy nhất trên thế giới này của hẳn.
Lúc này theo thời gian trôi qua, ở hiện trường buổi họp báo trong khách sạn Bán Đảo, bầu không khí vốn yên ắng đột nhiên trở nên ầm ï.
Bởi vì đã qua ba phút Tô tiên sinh mà Harris nhắc đến vẫn chưa xuất hiện.
Rất nhanh, Hauge bước ra đi đến bên cạnh Harris, thấp giọng nói vài câu.
Harris khẽ gật đầu, lại đi lên đài cười xin lỗi và nói: "Chư vị, ngại quá tôi vừa nhận được thông tin rằng Tô tiên sinh có việc đột xuất nên đi trước, nhưng buổi họp báo hôm nay vẫn tiến hành theo thường lệ."
Nghe thế mọi người thở phào một hơi, họ còn tưởng rằng Tô tiên sinh không hài lòng nên mới không chịu ra sân, bây giờ nghe thấy lời này họ cũng yên tâm.
Harris đảo mắt nhìn chung quanh, giọng nói chậm rãi vang lên: "Đầu tiên, hôm nay cảm tạ các vị đến đây cổ vũ, trải qua điều tra và nghiên cứu chỉ tiết, cuối cùng chúng tôi quyết định xí nghiệp hợp tác với tập đoàn Hồng San Hô...."
Mọi người nghe những lời này thì trái tim lập tức căng thẳng, một vài người tự nhận là thực lực xuất chúng, đồng thời có thể đàn áp tất cả đều mỉm cười, chờ đợi thời khắc cuối cùng tiến đến.
"Tập đoàn Thanh Hoàng là người hợp tác với Hồng San Hô chúng tôi ở Viêm Hoàng."
Mọi người duỗi cổ nhìn về phía cửa đại sảnh, chờ đợi Tô tiên sinh kia xuất hiện.
Mà cánh truyền thông cũng nhắm ống kính ngay cửa chính, lần này sẽ xuất hiện một đại nhân vật, người đứng sau một xí nghiệp top_500 toàn cầu, nếu ai lấy được thông tin trực tiếp thì tiền lương tiền thưởng gấp bội cũng không phải vấn đề.
Trong lòng Lâm Diệu Nhan khẩn trương một cách khó hiểu, đôi bàn tay trắng như phấn siết chặt lại với nhau.
Vừa rồi Tô Lạc gửi cho cô một tin nhắn không đầu không đuôi, kết hợp với những chuyện xảy ra gần đây trong lòng cô không khỏ lên một suy nghĩ, Tô tiên sinh mà Harris nhắc đến chính là Tô Lạc.
Bởi vì mọi chuyện thực sự quá trùng hợp.
Sau ngày Tô Lạc đánh Chu Hạo, mắt thấy tập đoàn Thanh Hoàng bị người ta đóng băng rơi vào đường cùng, Hồng San Hô liên đến Viêm Hoàng, còn dự định trực tiếp hợp tác với họ.
Cộng thêm đêm hôm đó Tô Lạc đánh Hauge, Hauge lại không truy cứu, điều này làm người ta không ngờ được.
Nếu như Tô Lạc chỉ dạy cho Hauge một bài học nhỏ, Hauge không truy cứu còn giải thích được, nhưng Tô Lạc không chỉ đánh Hauge mà còn phế bỏ một cánh tay của anh ta, đổi lại là người khác sẽ không chịu được.
Nhưng cuối cùng dù Harris hay Hauge đều không truy cứu, ngược lại lập tức gọi điện thoại tới xin lỗi, dáng vẻ kia như sợ cô chịu uất ức gì vậy.
Trước đó cô chỉ cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng cũng cảm thấy đây là phong độ của một xí nghiệp lớn giống những người khác, bây giờ nghe Harris nói thế thì trong đầu không nhịn được hiện ra một suy nghĩ: Tô tiên sinh này là Tô Lạc....
"Thật là Tô Lạc sao?”
Trong đầu Lâm Diệu Nhan hiện lên suy nghĩ này, đôi tay nắm thật chặt, mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa, không chớp mắt lấy một cái.
Cùng lúc đó trong một gian phòng khác, khóe miệng Tô Lạc hiện ra nụ cười nhàn nhạt, hắn ngồi trong phòng †ập trung nhìn màn hình LCD, trên đó là hình ảnh đại sảnh buổi họp báo.
Nghe Harris mời mình lên đài, Tô Lạc đứng lên từ ghế salon, chỉnh sửa lại quần áo một chút rồi đảo mắt qua Hauge đang phục vụ bên cạnh: "Đi thôi! Chúng ta lên đài."
Hauge khẽ gật đầu, cung kính đi theo phía sau Tô Lạc.
Nhưng vừa đi ra cửa thì Tô Lạc đột nhiên nhận được. điện thoại cô nhỉ viện gọi đến: "Xin hỏi anh là Tô Lạc đúng không? Tôi là thầy Dương của viện mồ côi Dương Quang."
"Chào thầy Dương, thầy tìm tôi có chuyện gì sao?”
Tô Lạc nhận ra giọng nói này, hôm trước thầy Dương cũng có mặt lúc hắn ăn cơm với cụ viện trưởng, hai người còn trao đổi số điện thoại.
"Tô Lạc, xảy ra chuyện rồi, cụ viện trưởng không cẩn thận ngã xuống lầu, đưa đến bệnh viện thì bác sĩ đã thông báo bệnh tình nguy kịch, nếu anh còn nhớ ơn cụ thì tranh thủ đến Bệnh Viện Đệ Nhất Trung Hải đi." Giọng nói trong điện thoại rất sốt ruột và khẩn trương.
"Thầy nói cái gì?" Tô Lạc nghe vậy thì sắc mặt lập tức thay đổi, không chút suy nghĩ đáp: "Được, tôi biết rồi thầy Dương, tôi lập tức chạy tới."
'Tô Lạc cúp điện thoại xong thì trầm giọng nói với Hauge: "Hauge, tôi có việc nên không lên buổi họp báo, bây giờ anh sắp xếp cho tôi một chiếc xe, đưa tôi đến Bệnh Viện Đệ Nhất Trung Hải đi."
"Chủ nhân, tôi đưa ngài đi qua." Hauge nhìn sắc mặt Tô Lạc liền biết xảy ra chuyện lớn.
"Không cần. Được rồi, không cần kiếm xe, đưa chìa khóa xe của anh cho tôi." Tô Lạc cầm lấy chìa khóa xe của Hauge, quay đầu liền lao ra bên ngoài.
"Tô Lạc?" Khi Tại Tô Lạc vội vã đi ra ngoài, Lâm Diệu Nhan vẫn luôn nhìn chằm chằm cánh cửa trùng hợp nhìn thấy cảnh này thì hơi sững sờ, cô và Tô Lạc ở chung ba năm, vừa rồi mặc dù Tô Lạc chỉ lộ ra một bền mặt, nhưng cô vẫn lập tức nhìn ra.
"Tô Lạc? Sao anh ta lại đến đây."
Lâm Diệu Nhan muốn cẩn thận nhìn lại, nhưng Tô Lạc đã biến mất không thấy đâu nữa, cô đành bất đắc dĩ lắc đầu chắc là cô nhìn lâm, làm sao Tô Lạc có thể xuất hiện ở đây.
Không chỉ Lâm Diệu Nhan chú ý tới Tô Lạc mà Hứa 'Tư Dĩnh cũng phát hiện bóng dáng lướt qua một cái rồi biến mất kia. Khi thấy bóng người quen thuộc kia, Hứa 'Tư Dĩnh hơi sững sờ, cô không như Lâm Diệu Nhan mà rất chắc chắn người kia chính là Tô Lạc.
Đây là bản lĩnh bẩm sinh của cô, chỉ cần là người cô từng nhìn thấy thì dù về sau đối phương ẩn giấu thế nào cô cũng có thể thông qua một số chỉ tiết phát hiện ra thân phận của đối phương.
Cô xác định người này chính là Tô Lạc.
"Sao anh ta lại xuất hiện ở đây?" Trong mắt Hứa Tư Dĩnh hiện lên một tia tò mò.
Sau khi gặp được Tô Lạc ở viện mồ côi Dương Quang, cô đã âm thầm điều tra hắn, biết những hành vi ba năm qua của hắn quả thật là một tên vô dụng.
Nhưng một tên vô dụng lại lấy ra một phương thuốc. vô cùng tinh diệu, điều này khiến cô sinh ra chút tò mò đối với Tô Lạc.
Bây giờ lại nhìn thấy Tô Lạc xuất hiện ở khách sạn Bán Đảo, hiện trường buổi họp báo của Harris, mà Harris lại tuyên bố một người tên là Tô tiên sinh sắp lên sân, điều này không khỏi làm người ta cân nhắc hàm nghĩa trong đó.
"Chẳng lẽ Tô Lạc chính là Tô tiên sinh mà Harris nhắc đến, người khống chế thật sự phía sau tập đoàn Hồng San Hô?"
Vừa nghĩ đến khả năng này, Hứa Tư Dĩnh lắc đầu, nhịn không được bật cười, Tô Lạc là người khống chế †ập đoàn Hồng San Hô à, sao có thể?
Nếu là hắn thì sẽ không ăn bám ba năm.
"Có lẽ mình suy nghĩ quá nhiều, anh ta chỉ trùng hợp đi ngang qual" Hứa Tư Dĩnh lắc đầu, không tiếp tục để ý chuyện này nữa.
Quay lại phía bên kia, sau khi đi ra khách sạn Bán Đảo, Tô Lạc lái xe của Hauge trực tiếp lao về hướng bệnh viện.
Đối với hắn, chuyện lộ diện hoàn toàn không quan trọng bằng cụ viện trưởng, cụ là người thân duy nhất trên thế giới này của hẳn.
Lúc này theo thời gian trôi qua, ở hiện trường buổi họp báo trong khách sạn Bán Đảo, bầu không khí vốn yên ắng đột nhiên trở nên ầm ï.
Bởi vì đã qua ba phút Tô tiên sinh mà Harris nhắc đến vẫn chưa xuất hiện.
Rất nhanh, Hauge bước ra đi đến bên cạnh Harris, thấp giọng nói vài câu.
Harris khẽ gật đầu, lại đi lên đài cười xin lỗi và nói: "Chư vị, ngại quá tôi vừa nhận được thông tin rằng Tô tiên sinh có việc đột xuất nên đi trước, nhưng buổi họp báo hôm nay vẫn tiến hành theo thường lệ."
Nghe thế mọi người thở phào một hơi, họ còn tưởng rằng Tô tiên sinh không hài lòng nên mới không chịu ra sân, bây giờ nghe thấy lời này họ cũng yên tâm.
Harris đảo mắt nhìn chung quanh, giọng nói chậm rãi vang lên: "Đầu tiên, hôm nay cảm tạ các vị đến đây cổ vũ, trải qua điều tra và nghiên cứu chỉ tiết, cuối cùng chúng tôi quyết định xí nghiệp hợp tác với tập đoàn Hồng San Hô...."
Mọi người nghe những lời này thì trái tim lập tức căng thẳng, một vài người tự nhận là thực lực xuất chúng, đồng thời có thể đàn áp tất cả đều mỉm cười, chờ đợi thời khắc cuối cùng tiến đến.
"Tập đoàn Thanh Hoàng là người hợp tác với Hồng San Hô chúng tôi ở Viêm Hoàng."