Chương 22: Đến bệnh viện
"Xoạt!" Toàn trường chấn kinh, trên mặt mọi người tràn ngập kinh hãi, sao lại là tập đoàn Thanh Hoàng, sao có thể chứ.
Có lẽ tập đoàn Thanh Hoàng cũng được coi là xí nghiệp tiềm năng ở Trung Hải, nhưng so với xí nghiệp uy. tín lâu năm ở tỉnh Giang Nam thì chênh lệch quá xa, sao. có thể là nó được chứ.
Quan trọng hơn chính là, thằng chồng vô dụng của Lâm Diệu Nhan mới đánh Hauge tơi bời thế mà còn hợp. tác được, chuyện này... Chuyện này rốt cuộc là sao.
“Ngài Harris, xin hỏi vì sao ngài lại chọn tập đoàn Thanh Hoàng, là ý của Tô tiên sinh sao?" Có người không phục mà nói.
Harris nhìn lướt qua người này, thản nhiên nói: "Đây thật sự là ý của Tô tiên sinh, hơn nữa bản kế hoạch của tập đoàn Thanh Hoàng rất hoàn mỹ, rất phù hợp với phương hướng phát triển tiếp theo của Hồng San Hô, cho nên chúng tôi lựa chọn họ làm đối tác tại Viêm Hoàng."
Hứa Tư Dĩnh ngồi bên cạnh Lâm Diệu Nhan nghiêng đầu sang nhìn Lâm Diệu Nhan, nói: "Diệu Nhan, chúc mừng cậu, có tập đoàn Hồng San Hô trợ giúp tớ tin không bao lâu nữa trong ngành làm đẹp của Viêm Hoàng sẽ có vị trí của tập đoàn Thanh Hoàng."
"Tư Dĩnh, cảm ơn lời chúc của cậu, chờ khi nào rảnh tớ mời cậu ăn cơm." Lâm Diệu Nhan cười cười, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng đôi mắt kích động đã bán đứng cô.
Lúc này Harris đã đi xuống đài, đến bên cạnh Lâm Diệu Nhan, tươi cười nói: "Lâm tiểu thư, chúc mừng cô, bản kế hoạch của cô rất ưu tú, rất hoàn mỹ, tôi thật vinh hạnh có thể được hợp tác với cô."
“Ngài Harris, ngài quá khách sáo." Lâm Diệu Nhan hốt hoảng đứng lên, cô không ngờ giám đốc một xí nghiệp top 500 toàn cầu lại khách sáo như vậy.
Khi Harris tuyên bố đối tác, tin tức này cũng truyền ra ngoài thông qua mạng internet, Lâm gia đã lập tức nhận được tin.
"Ha ha ha, thật không ngờ chuyện đã không còn hi vọng lại được lật ngược, con bé Diệu Nhan kia thật sự hợp tác được với tập đoàn Hồng San Hô."
Cụ bà Lâm gia cười tươi như hoa, vốn cho rằng lần này tập đoàn Thanh Hoàng chỉ đến tham gia cho vui, không ngờ lại trở thành đối tượng hợp tác của tập đoàn Hồng San Hô.
"Mẹ, đúng vậy." Lâm Thái Hoành cười ha ha nói: "Cuối cùng con nhỏ Diệu Nhan này cũng làm được một chuyện tốt, có mười tỷ đầu tư của Hồng San Hô thì Lâm gia chúng ta có thể trở thành một trong những gia tộc cao cấp ở Trung Hải."
Cụ bà Lâm gia nghe thế thì nụ cười trên mặt càng xán lạn, rốt cục Lâm gia cũng có thể tái hiện vinh quang trăm năm trước trên tay bà ta.
"Bà nội, cháu có một thỉnh cầu." Lâm Tử Bình ngồi bên cạnh Lâm Thái Hoành đột nhiên mở miệng nói.
"Bình Nhi, cháu có yêu cầu gì thì cứ việc nói." Cụ bà Lâm gia cười tủm tỉm và nói.
"Cháu cảm thấy em họ Diệu Nhan có thể lấy được hợp đồng với tập đoàn Hồng San Hô đủ để chứng minh tài năng thương nghiệp của nó, nếu để lãng phí như vậy thì quá đáng tiếc."
"Bình Nhi, cháu muốn nói gì?" Cụ bà Lâm gia tò mò hỏi.
Lâm Tử Bình cười nói: "Cháu đề nghị sau khi chúng †a thu lại tập đoàn Thanh Hoàng thì sắp xếp một chức vị cho em họ Diệu Nhan trong xí nghiệp Lâm gia để nó tiếp tục cống hiến, dù sao nó cũng là người của Lâm gia, trả giá cho chúng ta cũng là chuyện đương nhiên."
Lâm Thái Hoành nghe thế cũng tán thành mà khẽ gật đầu: "Mẹ, con cảm thấy Bình Nhi nói rất có lý, nó vốn là người của Lâm gia, chúng ta giao tập đoàn Thanh Hoàng cho nó là để rèn luyện, bây giờ nó có thành tựu thì đương nhiên phải cống hiến góp một viên gạch cho. tương lai của Lâm gia, dù sao cũng là chúng ta bồi dưỡng nó, không có chúng ta thì sao nó được tỏa sáng như hôm nay."
Cụ bà Lâm gia cười gật đầu đồng ý, không cảm thấy lời này quá đáng đến mức nào.
Sau khi chuyện tập đoàn Thanh Hoàng trở thành đối tượng hợp tác của Hồng San Hô truyền ra thì Lâm Võ Trung và Đại Thư Văn đều hưng phấn không kiềm được.
"Không hổ là con gái của cha, làm quá tuyệt." Lâm Võ Trung cười ha ha và nói.
"Nói không sai, lân này con gái chúng ta quá tuyệt, thật sự là đàn áp quần hùng, lần này tôi xem ai trong Lâm gia còn dám xem thường chúng ta, họ còn phải đến nịnh bợ tôi."
Đại Thư Văn hưng phấn đến mức đôi mắt tỏa sáng, về sau con gái bà ta là người hợp tác với tập đoàn Hồng San Hô - xí nghiệp top 500 toàn cầu, khắp cả Trung Hải ai có thể làm được chuyện này, con gái bà - Lâm Diệu Nhan là người duy nhất.
"Đợi lát nữa cụ bà nhất định sẽ gọi tới, nói không chừng còn tổ chức tiệc ăn mừng, mau chuẩn bị quần áo, hôm nay chúng ta được mở mày mở mặt rồi." Lâm Võ Trung đứng thẳng lưng vẻ mặt cao ngạo, lần này ông ta xem còn ai trong Lâm gia dám trào phúng mình.
"Không sai, lần này đến phiên họ hâm mộ chúng ta." Đại Thư Văn cười như nở hoa: "Đúng rồi, đừng gọi cho thằng ăn hại kia, nó không có tư cách đi theo chúng ta tham gia tiệc ăn mừng."
"Tôi biết, hiện tại Diệu Nhan chính là người hợp tác với xí nghiệp top 500 toàn cầu, thăng vô tích sự kia ở bên cạnh Diệu Nhan chỉ làm con bé mất mặt, ngày mai tôi cho nó một khoản tiền rồi bảo nó xéo đi."
Lâm Võ Trung không thèm để ý, ông ta sắp trở thành người tâm phúc của Lâm gia, Tô Lạc chỉ là một tên vô dụng, còn có thể lật trời hay sao?
Nói xong, Lâm Võ Trung nhìn chung quanh một vòng rồi nói: "Đúng rồi, Vi Vi đâu! Không phải vừa rồi nó còn ở nhà sao? Gọi điện thoại cho nó, bảo nó cùng chúng ta đi
tham gia tiệc rượu đi!"
Đại Thư Văn mở miệng nói: 'Vi Vi nghe nói Diệu Nhan và tập đoàn Hồng San Hô hợp tác thành công liền hô to gọi nhỏ lao ra ngoài, chắc là tìm bạn bè khoe khoang rồi, đừng kêu nó dù sao nó cũng không về."
Phía bên kia, Tô Lạc lái xe lao thẳng về hướng Bệnh Viện Đệ Nhất Trung Hải.
Sau khi xuống xe, Tô Lạc lao nhanh vào thang máy, trực tiếp lên phòng ICU lầu sáu, sải bước đi vào một phòng bệnh trong đó.
Giờ phút này trong phòng đã tụ tập không ít người, đều là những người đi ra từ viện mồ côi Dương Quang, đồng thời đều ở lại Trung Hải làm việc. Hầu Tư Minh hai ngày trước xảy ra xung đột với Tô Lạc cũng có mặt.
Giờ phút này, không khí trong phòng bệnh ngột ngạt tới cực điểm, ánh mắt mọi người đều tập trung lên giường bệnh.
Lúc này trên giường bệnh là một ông lão hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, dường như chỉ còn một hơi, nếu thở ra hơi này sẽ lập tức rời xa nhân gian.
Người này chính là cụ viện trưởng.
Khi Tô Lạc nhìn thấy cụ thì lập tức biến sắc, vội vàng đi vào phòng bệnh.
Giờ phút này, bên cạnh giường bệnh. "Lưu đại sư, thật sự không có cách nào sao?”
Một người đàn ông trung niên mặc âu phục màu đen, đeo cặp kính gọng vàng, nhìn ông lão đứng một bên mà đau khổ cầu xin: "Lưu đại sư, xin ông xem thật kỹ thêm được không, cầu xin ông mau cứu cha tôi được không, ông ấy tốt như vậy sao lại không sống được trăm tuổi.”
Người đàn ông trung niên này là con ruột của cụ viện trưởng, tên là Tô Minh Chí.
Có lẽ tập đoàn Thanh Hoàng cũng được coi là xí nghiệp tiềm năng ở Trung Hải, nhưng so với xí nghiệp uy. tín lâu năm ở tỉnh Giang Nam thì chênh lệch quá xa, sao. có thể là nó được chứ.
Quan trọng hơn chính là, thằng chồng vô dụng của Lâm Diệu Nhan mới đánh Hauge tơi bời thế mà còn hợp. tác được, chuyện này... Chuyện này rốt cuộc là sao.
“Ngài Harris, xin hỏi vì sao ngài lại chọn tập đoàn Thanh Hoàng, là ý của Tô tiên sinh sao?" Có người không phục mà nói.
Harris nhìn lướt qua người này, thản nhiên nói: "Đây thật sự là ý của Tô tiên sinh, hơn nữa bản kế hoạch của tập đoàn Thanh Hoàng rất hoàn mỹ, rất phù hợp với phương hướng phát triển tiếp theo của Hồng San Hô, cho nên chúng tôi lựa chọn họ làm đối tác tại Viêm Hoàng."
Hứa Tư Dĩnh ngồi bên cạnh Lâm Diệu Nhan nghiêng đầu sang nhìn Lâm Diệu Nhan, nói: "Diệu Nhan, chúc mừng cậu, có tập đoàn Hồng San Hô trợ giúp tớ tin không bao lâu nữa trong ngành làm đẹp của Viêm Hoàng sẽ có vị trí của tập đoàn Thanh Hoàng."
"Tư Dĩnh, cảm ơn lời chúc của cậu, chờ khi nào rảnh tớ mời cậu ăn cơm." Lâm Diệu Nhan cười cười, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng đôi mắt kích động đã bán đứng cô.
Lúc này Harris đã đi xuống đài, đến bên cạnh Lâm Diệu Nhan, tươi cười nói: "Lâm tiểu thư, chúc mừng cô, bản kế hoạch của cô rất ưu tú, rất hoàn mỹ, tôi thật vinh hạnh có thể được hợp tác với cô."
“Ngài Harris, ngài quá khách sáo." Lâm Diệu Nhan hốt hoảng đứng lên, cô không ngờ giám đốc một xí nghiệp top 500 toàn cầu lại khách sáo như vậy.
Khi Harris tuyên bố đối tác, tin tức này cũng truyền ra ngoài thông qua mạng internet, Lâm gia đã lập tức nhận được tin.
"Ha ha ha, thật không ngờ chuyện đã không còn hi vọng lại được lật ngược, con bé Diệu Nhan kia thật sự hợp tác được với tập đoàn Hồng San Hô."
Cụ bà Lâm gia cười tươi như hoa, vốn cho rằng lần này tập đoàn Thanh Hoàng chỉ đến tham gia cho vui, không ngờ lại trở thành đối tượng hợp tác của tập đoàn Hồng San Hô.
"Mẹ, đúng vậy." Lâm Thái Hoành cười ha ha nói: "Cuối cùng con nhỏ Diệu Nhan này cũng làm được một chuyện tốt, có mười tỷ đầu tư của Hồng San Hô thì Lâm gia chúng ta có thể trở thành một trong những gia tộc cao cấp ở Trung Hải."
Cụ bà Lâm gia nghe thế thì nụ cười trên mặt càng xán lạn, rốt cục Lâm gia cũng có thể tái hiện vinh quang trăm năm trước trên tay bà ta.
"Bà nội, cháu có một thỉnh cầu." Lâm Tử Bình ngồi bên cạnh Lâm Thái Hoành đột nhiên mở miệng nói.
"Bình Nhi, cháu có yêu cầu gì thì cứ việc nói." Cụ bà Lâm gia cười tủm tỉm và nói.
"Cháu cảm thấy em họ Diệu Nhan có thể lấy được hợp đồng với tập đoàn Hồng San Hô đủ để chứng minh tài năng thương nghiệp của nó, nếu để lãng phí như vậy thì quá đáng tiếc."
"Bình Nhi, cháu muốn nói gì?" Cụ bà Lâm gia tò mò hỏi.
Lâm Tử Bình cười nói: "Cháu đề nghị sau khi chúng †a thu lại tập đoàn Thanh Hoàng thì sắp xếp một chức vị cho em họ Diệu Nhan trong xí nghiệp Lâm gia để nó tiếp tục cống hiến, dù sao nó cũng là người của Lâm gia, trả giá cho chúng ta cũng là chuyện đương nhiên."
Lâm Thái Hoành nghe thế cũng tán thành mà khẽ gật đầu: "Mẹ, con cảm thấy Bình Nhi nói rất có lý, nó vốn là người của Lâm gia, chúng ta giao tập đoàn Thanh Hoàng cho nó là để rèn luyện, bây giờ nó có thành tựu thì đương nhiên phải cống hiến góp một viên gạch cho. tương lai của Lâm gia, dù sao cũng là chúng ta bồi dưỡng nó, không có chúng ta thì sao nó được tỏa sáng như hôm nay."
Cụ bà Lâm gia cười gật đầu đồng ý, không cảm thấy lời này quá đáng đến mức nào.
Sau khi chuyện tập đoàn Thanh Hoàng trở thành đối tượng hợp tác của Hồng San Hô truyền ra thì Lâm Võ Trung và Đại Thư Văn đều hưng phấn không kiềm được.
"Không hổ là con gái của cha, làm quá tuyệt." Lâm Võ Trung cười ha ha và nói.
"Nói không sai, lân này con gái chúng ta quá tuyệt, thật sự là đàn áp quần hùng, lần này tôi xem ai trong Lâm gia còn dám xem thường chúng ta, họ còn phải đến nịnh bợ tôi."
Đại Thư Văn hưng phấn đến mức đôi mắt tỏa sáng, về sau con gái bà ta là người hợp tác với tập đoàn Hồng San Hô - xí nghiệp top 500 toàn cầu, khắp cả Trung Hải ai có thể làm được chuyện này, con gái bà - Lâm Diệu Nhan là người duy nhất.
"Đợi lát nữa cụ bà nhất định sẽ gọi tới, nói không chừng còn tổ chức tiệc ăn mừng, mau chuẩn bị quần áo, hôm nay chúng ta được mở mày mở mặt rồi." Lâm Võ Trung đứng thẳng lưng vẻ mặt cao ngạo, lần này ông ta xem còn ai trong Lâm gia dám trào phúng mình.
"Không sai, lần này đến phiên họ hâm mộ chúng ta." Đại Thư Văn cười như nở hoa: "Đúng rồi, đừng gọi cho thằng ăn hại kia, nó không có tư cách đi theo chúng ta tham gia tiệc ăn mừng."
"Tôi biết, hiện tại Diệu Nhan chính là người hợp tác với xí nghiệp top 500 toàn cầu, thăng vô tích sự kia ở bên cạnh Diệu Nhan chỉ làm con bé mất mặt, ngày mai tôi cho nó một khoản tiền rồi bảo nó xéo đi."
Lâm Võ Trung không thèm để ý, ông ta sắp trở thành người tâm phúc của Lâm gia, Tô Lạc chỉ là một tên vô dụng, còn có thể lật trời hay sao?
Nói xong, Lâm Võ Trung nhìn chung quanh một vòng rồi nói: "Đúng rồi, Vi Vi đâu! Không phải vừa rồi nó còn ở nhà sao? Gọi điện thoại cho nó, bảo nó cùng chúng ta đi
tham gia tiệc rượu đi!"
Đại Thư Văn mở miệng nói: 'Vi Vi nghe nói Diệu Nhan và tập đoàn Hồng San Hô hợp tác thành công liền hô to gọi nhỏ lao ra ngoài, chắc là tìm bạn bè khoe khoang rồi, đừng kêu nó dù sao nó cũng không về."
Phía bên kia, Tô Lạc lái xe lao thẳng về hướng Bệnh Viện Đệ Nhất Trung Hải.
Sau khi xuống xe, Tô Lạc lao nhanh vào thang máy, trực tiếp lên phòng ICU lầu sáu, sải bước đi vào một phòng bệnh trong đó.
Giờ phút này trong phòng đã tụ tập không ít người, đều là những người đi ra từ viện mồ côi Dương Quang, đồng thời đều ở lại Trung Hải làm việc. Hầu Tư Minh hai ngày trước xảy ra xung đột với Tô Lạc cũng có mặt.
Giờ phút này, không khí trong phòng bệnh ngột ngạt tới cực điểm, ánh mắt mọi người đều tập trung lên giường bệnh.
Lúc này trên giường bệnh là một ông lão hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, dường như chỉ còn một hơi, nếu thở ra hơi này sẽ lập tức rời xa nhân gian.
Người này chính là cụ viện trưởng.
Khi Tô Lạc nhìn thấy cụ thì lập tức biến sắc, vội vàng đi vào phòng bệnh.
Giờ phút này, bên cạnh giường bệnh. "Lưu đại sư, thật sự không có cách nào sao?”
Một người đàn ông trung niên mặc âu phục màu đen, đeo cặp kính gọng vàng, nhìn ông lão đứng một bên mà đau khổ cầu xin: "Lưu đại sư, xin ông xem thật kỹ thêm được không, cầu xin ông mau cứu cha tôi được không, ông ấy tốt như vậy sao lại không sống được trăm tuổi.”
Người đàn ông trung niên này là con ruột của cụ viện trưởng, tên là Tô Minh Chí.