Chương 23: Lang băm
"Ai..." Ông lão được gọi là Lưu đại sư khẽ lắc đầu và nói: "Minh Chí, tôi và cha cậu là bạn già mấy chục năm, †ôi cũng rất kính nể nhân cách của cha cậu, cho dù chỉ có một phần vạn cơ hội thì tôi cũng dốc hết sức cứu chữa, nhưng hiện tại tôi thật sự hết cách rồi, cậu trở về chuẩn bị hậu sự đi!"
Lời này vừa nói ra, bầu không khí trong phòng bệnh trở nên càng áp lực.
"Lang băm." Đúng lúc này, trong đám người lại truyền đến một tiếng hừ nhẹ.
"Ai!" Lưu đại sư nhướng mày.
Đám người đồng loạt quay đầu lại nhìn về phía Tô Lạc, hắn mặt không cảm xúc đi ra từ phía sau.
"Người trẻ tuổi, cậu nói vậy là có ý gì?" Lưu đại sư là ngôi sao sáng trong giới y học, còn có thanh danh là Hạnh Lâm thánh thủ, không biết có bao nhiêu người cầu xin ông ta ra tay cứu mạng mà không được.
"Uổng công ông tự xưng là đại sư, lại không bằng chó má." Tô Lạc lặng lẽ đảo mắt qua Lưu đại sư, thản nhiên nói: "Rõ ràng cụ viện trưởng chỉ bị đụng đầu nên mới rơi vào trạng thái chết giả ông lại đẩy người vào quan tài, vậy không phải lang băm là gì?"
"Cậu...." Lưu đại sư nghe xong thì tức đến run rẩy cả người.
Mọi người trợn tròn mắt, quỷ dị mà nhìn Tô Lạc.
Lưu đại sư tên là Lưu Phúc Lâm, học y từ thuở nhỏ, sư phụ là Hoàng Thành Chương - một trong mười cao thủ giới trung y, có tiếng tăm là làm người chết sống lại, làm xương trắng mọc ra thịt, y thuật vô song.
Mà bây giờ ông ta lại bị một người trẻ tuổi mắng thành lang băm, hỏi sao không tức giận kia chứ.
"Cậu là ai?" Tô Minh Chí nhìn Tô Lạc, nhíu mày mà hỏi.
"Tô tiên sinh, hắn tên là Tô Lạc, là thằng ở rể vô dụng Tiếng tăm lừng lẫy ở Trung Hải chúng ta." Hầu Tư Minh thấy thế thì trên mặt lộ đây vẻ mỉa mai mà nói.
Hôm trước lúc ở cô nhỉ viện Dương Quang, gã bị Tô Lạc áp chế mọi phương diện mất hết mặt mũi, hôm nay cũng tìm được cơ hội trả đũa, đương nhiên gã phải xả cục tức này ra mới được.
Câu nói này vừa vang lên, dù là Tô Minh Chí hay Lưu đại sư đều lập tức sâm mặt xuống.
Tất nhiên họ biết thăng ở rể vô dụng nổi danh ở Trung Hải. Kết hợp những lời vừa rồi của Tô Lạc, lúc này. hắn trực tiếp bị họ định nghĩa là một tên ăn hại muốn kiếm chuyện.
"Nể mặt cha tôi, cậu cút ra ngoài ngay, từ giờ trở đi cút được bao xa thì cút bấy xa, nếu không đừng trách tôi không khách sáo."
Tô Minh Chí lửa giận ngút trời, mặc dù ông chưa gặp. 'Tô Lạc, nhưng cũng thường xuyên nghe cha mình nhắc. đến hẳn, mỗi lần nhắc đến cha luôn lộ ra vẻ mặt tiếc hận, nói nếu hắn không mất tích thì nhất định là rồng phượng trong loài người.
Nhưng bây giờ xem raTô Lạc này mà là rồng phượng cái gì, hoàn toàn là một con rệp trong đường cống không biết trời cao đất rộng. Nếu không phải cha mình xảy ra chuyện thì ông thật muốn đá một chân qua hất văng tên này đi.
"Ông không tin lời tôi nói?" Tô Lạc cau mày lại, Diêm La Thiên Tử này có bao giờ bị người ta mắng bằng giọng điệu này, những người xin hắn chữa trị đều phải ăn nói khép nép.
Nếu không phải cụ viện trưởng là một trong số những người ít ỏi đối xử tốt với hắn trên thế giới này thì hắn đã lập tức phẩy tay bỏ đi.
'Tô Minh Chí thấy Tô Lạc còn không biết tốt xấu mà nói năng bừa bãi thì tức đến phát run: "Cậu cút cho tôi, đừng để tôi nói lần thứ hai."
Hầu Tư Minh thấy cảnh này thì lập tức cười hả hê, châm chọc nói: "Tô Lạc, thằng vô tích sự như anh còn không mau cút ra ngoài, cụ viện trưởng coi anh như cháu ruột, không ngờ anh còn đối xử với cụ như vậy, hôm qua còn đưa một phương thuốc không biết là gì cho cụ, nói có thể trị bệnh thấp khớp, anh thật sự xem mạng người như cỏ rác."
Hầu Tư Minh giấu đi chuyện Hứa Tư Dĩnh đã xem qua phương thuốc, gã muốn để Tô Lạc chết thảm mới trừ được mối hận trong lòng mình.
Những người chung quanh biết chuyện này nghe thế thì ánh mắt lấp lóe, không ai đứng ra giải thích cho Tô Lạc, Hầu Tư Minh là ông chủ một công ty bất động sản, Tô Lạc thì chỉ là thằng ở rể vô dụng của Lâm gia, không cần thiết đắc tội Hầu Tư Minh vì một tên bỏ đi.
"Anh nói cái gì." Tô Minh Chí nghe Hầu Tư Minh nói thế thì ngây ra một lúc, sau đó giận tím mặt, không khống chế được đứng bật dậy rồi vọt tới bên cạnh Tô Lạc, nắm chặt cổ áo hắn, hai mắt đã đỏ ké: "Thằng vô tích sự mày còn đưa bài thuốc chưa rõ cho cha tao, tao. thấy mày không muốn sống nữa rồi, tao cho mày biết, nếu cha tao xảy ra chuyện không hay gì thì tao cho mày chết không chỗ chôn.”
"Tô tiên sinh, nói không chừng cụ viện trưởng đột nhiên ngã xuống từ trên lầu là do uống thuốc của anh ta đấy." Hầu Tư Minh đứng bên cạnh đâm chọt, ánh mắt nhìn về hướng Tô Lạc hết sức lạnh lão.
Lần này Tô Lạc còn không chết sao?
Con của cụ viện trưởng - Tô Minh Chí không phải người bình thường, ông cưới con gái của Trương gia làm vợ, là con rể của Trương gia.
Trương gia được cho là quái vật khổng lồ ở Trung Hải, Lâm gia không khác gì con kiến trong mắt họ, có thể bị nghiền chết bất cứ lúc nào.
Quan trọng hơn là nghe nói Trương gia có một cổ võ giả tọa trấn.
Trên thế giới này có một số người có năng lực phi phàm, những người này có thể làm được chuyện mà người thường không làm được, vượt nóc băng tường, hái lá phi hoa, giết người trong vô hình, còn có người có thể rút đao chặt nước, đi trên không trung, loại người này được gọi là cổ võ giả.
Chỉ cần những người này tu luyện có thành tựu thì có thể một mình đấu với trăm người, ngàn người, thậm chí là một vạn, chỉ một lời có thể quyết định sống chết của người khác, cực kỳ khủng bố.
Trương gia nhờ có cổ võ giả tọa trấn nên mới trở thành một đại gia tộc đứng sừng sững ở Trung Hải.
'Tô Lạc lạnh lùng nhìn đảo qua Hầu Tư Minh, trong lòng lóe lên một tia sát ý rồi biến mất, xem ra có lúc hắn quá nhân từ, không thì tại sao con chó con mèo nào. cũng có thể nhảy ra sủa.
Cái nhìn này làm Hầu Tư Minh lập tức cảm thấy mình như bị Tử Thần nhắm vào, trên trán ứa ra giọt mồ hôi to như hạt đậu, cả người như rớt vào hầm băng toàn thân lạnh buốt.
Tô Lạc dời mắt đi, bình tĩnh nhìn Tô Minh Chí: "Tô tiên sinh, năm đó cha ông nhặt tôi về là cụ đã cứu tôi một mạng, nếu ông tin vào lang băm này mà hại cha mình thì chỉ sợ sẽ áy náy cả đời."
'Tô Minh Chí âm trầm nhìn chằm chằm Tô Lạc, trong mắt tràn đầy căm hận: "Chuyện này liên quan gì đến mày? Mày chỉ là một đứa cô nhi, chẳng lẽ y thuật của mày có thể vượt qua Lưu đại sư hay sao."
"Tô tiên sinh, có một câu nói rất hay chí lớn không phụ thuộc tuổi tác, không bằng chúng ta đánh cược." Tô Lạc bình tĩnh nói, nếu hôm nay là người khác thì hắn có. thể làm như không thấy, nhưng cụ viện trưởng thì hắn nhất định phải cứu.
"Đánh cược?" Tô Minh Chí cười lạnh một tiếng: "Mày có tư cách gì đánh cược với tao, chỉ dựa vào mày là thằng rể vô dụng của Lâm gia sao?"
"Nếu tôi chữa khỏi cho cụ viện trưởng thì ông phải xin lỗi tôi, nếu tôi trị không khỏi thì mặc cho ông xử trí, tôi không nói một câu oán hận."
“Thăng vô tích sự này quá tự cho là đúng, mày nghĩ mình là ai mà dám đánh cược với Tô tiên sinh?" Hầu Tư Minh vừa bị hù sợ lại nhịn không được mở miệng trào phúng, gã đặc biệt chướng mắt Tô Lạc.
Lời này vừa nói ra, bầu không khí trong phòng bệnh trở nên càng áp lực.
"Lang băm." Đúng lúc này, trong đám người lại truyền đến một tiếng hừ nhẹ.
"Ai!" Lưu đại sư nhướng mày.
Đám người đồng loạt quay đầu lại nhìn về phía Tô Lạc, hắn mặt không cảm xúc đi ra từ phía sau.
"Người trẻ tuổi, cậu nói vậy là có ý gì?" Lưu đại sư là ngôi sao sáng trong giới y học, còn có thanh danh là Hạnh Lâm thánh thủ, không biết có bao nhiêu người cầu xin ông ta ra tay cứu mạng mà không được.
"Uổng công ông tự xưng là đại sư, lại không bằng chó má." Tô Lạc lặng lẽ đảo mắt qua Lưu đại sư, thản nhiên nói: "Rõ ràng cụ viện trưởng chỉ bị đụng đầu nên mới rơi vào trạng thái chết giả ông lại đẩy người vào quan tài, vậy không phải lang băm là gì?"
"Cậu...." Lưu đại sư nghe xong thì tức đến run rẩy cả người.
Mọi người trợn tròn mắt, quỷ dị mà nhìn Tô Lạc.
Lưu đại sư tên là Lưu Phúc Lâm, học y từ thuở nhỏ, sư phụ là Hoàng Thành Chương - một trong mười cao thủ giới trung y, có tiếng tăm là làm người chết sống lại, làm xương trắng mọc ra thịt, y thuật vô song.
Mà bây giờ ông ta lại bị một người trẻ tuổi mắng thành lang băm, hỏi sao không tức giận kia chứ.
"Cậu là ai?" Tô Minh Chí nhìn Tô Lạc, nhíu mày mà hỏi.
"Tô tiên sinh, hắn tên là Tô Lạc, là thằng ở rể vô dụng Tiếng tăm lừng lẫy ở Trung Hải chúng ta." Hầu Tư Minh thấy thế thì trên mặt lộ đây vẻ mỉa mai mà nói.
Hôm trước lúc ở cô nhỉ viện Dương Quang, gã bị Tô Lạc áp chế mọi phương diện mất hết mặt mũi, hôm nay cũng tìm được cơ hội trả đũa, đương nhiên gã phải xả cục tức này ra mới được.
Câu nói này vừa vang lên, dù là Tô Minh Chí hay Lưu đại sư đều lập tức sâm mặt xuống.
Tất nhiên họ biết thăng ở rể vô dụng nổi danh ở Trung Hải. Kết hợp những lời vừa rồi của Tô Lạc, lúc này. hắn trực tiếp bị họ định nghĩa là một tên ăn hại muốn kiếm chuyện.
"Nể mặt cha tôi, cậu cút ra ngoài ngay, từ giờ trở đi cút được bao xa thì cút bấy xa, nếu không đừng trách tôi không khách sáo."
Tô Minh Chí lửa giận ngút trời, mặc dù ông chưa gặp. 'Tô Lạc, nhưng cũng thường xuyên nghe cha mình nhắc. đến hẳn, mỗi lần nhắc đến cha luôn lộ ra vẻ mặt tiếc hận, nói nếu hắn không mất tích thì nhất định là rồng phượng trong loài người.
Nhưng bây giờ xem raTô Lạc này mà là rồng phượng cái gì, hoàn toàn là một con rệp trong đường cống không biết trời cao đất rộng. Nếu không phải cha mình xảy ra chuyện thì ông thật muốn đá một chân qua hất văng tên này đi.
"Ông không tin lời tôi nói?" Tô Lạc cau mày lại, Diêm La Thiên Tử này có bao giờ bị người ta mắng bằng giọng điệu này, những người xin hắn chữa trị đều phải ăn nói khép nép.
Nếu không phải cụ viện trưởng là một trong số những người ít ỏi đối xử tốt với hắn trên thế giới này thì hắn đã lập tức phẩy tay bỏ đi.
'Tô Minh Chí thấy Tô Lạc còn không biết tốt xấu mà nói năng bừa bãi thì tức đến phát run: "Cậu cút cho tôi, đừng để tôi nói lần thứ hai."
Hầu Tư Minh thấy cảnh này thì lập tức cười hả hê, châm chọc nói: "Tô Lạc, thằng vô tích sự như anh còn không mau cút ra ngoài, cụ viện trưởng coi anh như cháu ruột, không ngờ anh còn đối xử với cụ như vậy, hôm qua còn đưa một phương thuốc không biết là gì cho cụ, nói có thể trị bệnh thấp khớp, anh thật sự xem mạng người như cỏ rác."
Hầu Tư Minh giấu đi chuyện Hứa Tư Dĩnh đã xem qua phương thuốc, gã muốn để Tô Lạc chết thảm mới trừ được mối hận trong lòng mình.
Những người chung quanh biết chuyện này nghe thế thì ánh mắt lấp lóe, không ai đứng ra giải thích cho Tô Lạc, Hầu Tư Minh là ông chủ một công ty bất động sản, Tô Lạc thì chỉ là thằng ở rể vô dụng của Lâm gia, không cần thiết đắc tội Hầu Tư Minh vì một tên bỏ đi.
"Anh nói cái gì." Tô Minh Chí nghe Hầu Tư Minh nói thế thì ngây ra một lúc, sau đó giận tím mặt, không khống chế được đứng bật dậy rồi vọt tới bên cạnh Tô Lạc, nắm chặt cổ áo hắn, hai mắt đã đỏ ké: "Thằng vô tích sự mày còn đưa bài thuốc chưa rõ cho cha tao, tao. thấy mày không muốn sống nữa rồi, tao cho mày biết, nếu cha tao xảy ra chuyện không hay gì thì tao cho mày chết không chỗ chôn.”
"Tô tiên sinh, nói không chừng cụ viện trưởng đột nhiên ngã xuống từ trên lầu là do uống thuốc của anh ta đấy." Hầu Tư Minh đứng bên cạnh đâm chọt, ánh mắt nhìn về hướng Tô Lạc hết sức lạnh lão.
Lần này Tô Lạc còn không chết sao?
Con của cụ viện trưởng - Tô Minh Chí không phải người bình thường, ông cưới con gái của Trương gia làm vợ, là con rể của Trương gia.
Trương gia được cho là quái vật khổng lồ ở Trung Hải, Lâm gia không khác gì con kiến trong mắt họ, có thể bị nghiền chết bất cứ lúc nào.
Quan trọng hơn là nghe nói Trương gia có một cổ võ giả tọa trấn.
Trên thế giới này có một số người có năng lực phi phàm, những người này có thể làm được chuyện mà người thường không làm được, vượt nóc băng tường, hái lá phi hoa, giết người trong vô hình, còn có người có thể rút đao chặt nước, đi trên không trung, loại người này được gọi là cổ võ giả.
Chỉ cần những người này tu luyện có thành tựu thì có thể một mình đấu với trăm người, ngàn người, thậm chí là một vạn, chỉ một lời có thể quyết định sống chết của người khác, cực kỳ khủng bố.
Trương gia nhờ có cổ võ giả tọa trấn nên mới trở thành một đại gia tộc đứng sừng sững ở Trung Hải.
'Tô Lạc lạnh lùng nhìn đảo qua Hầu Tư Minh, trong lòng lóe lên một tia sát ý rồi biến mất, xem ra có lúc hắn quá nhân từ, không thì tại sao con chó con mèo nào. cũng có thể nhảy ra sủa.
Cái nhìn này làm Hầu Tư Minh lập tức cảm thấy mình như bị Tử Thần nhắm vào, trên trán ứa ra giọt mồ hôi to như hạt đậu, cả người như rớt vào hầm băng toàn thân lạnh buốt.
Tô Lạc dời mắt đi, bình tĩnh nhìn Tô Minh Chí: "Tô tiên sinh, năm đó cha ông nhặt tôi về là cụ đã cứu tôi một mạng, nếu ông tin vào lang băm này mà hại cha mình thì chỉ sợ sẽ áy náy cả đời."
'Tô Minh Chí âm trầm nhìn chằm chằm Tô Lạc, trong mắt tràn đầy căm hận: "Chuyện này liên quan gì đến mày? Mày chỉ là một đứa cô nhi, chẳng lẽ y thuật của mày có thể vượt qua Lưu đại sư hay sao."
"Tô tiên sinh, có một câu nói rất hay chí lớn không phụ thuộc tuổi tác, không bằng chúng ta đánh cược." Tô Lạc bình tĩnh nói, nếu hôm nay là người khác thì hắn có. thể làm như không thấy, nhưng cụ viện trưởng thì hắn nhất định phải cứu.
"Đánh cược?" Tô Minh Chí cười lạnh một tiếng: "Mày có tư cách gì đánh cược với tao, chỉ dựa vào mày là thằng rể vô dụng của Lâm gia sao?"
"Nếu tôi chữa khỏi cho cụ viện trưởng thì ông phải xin lỗi tôi, nếu tôi trị không khỏi thì mặc cho ông xử trí, tôi không nói một câu oán hận."
“Thăng vô tích sự này quá tự cho là đúng, mày nghĩ mình là ai mà dám đánh cược với Tô tiên sinh?" Hầu Tư Minh vừa bị hù sợ lại nhịn không được mở miệng trào phúng, gã đặc biệt chướng mắt Tô Lạc.