Chương 24: Ông có phục hay không
"Ngậm miệng." Tô Minh Chí liếc nhìn Hầu Tư Minh rồi dán mắt vào Tô Lạc, ông không ngờ chuyện đã đến nước này mà Tô Lạc còn dám nói năng lớn lối như thế.
Bình thường người dám ăn nói phách lối như vậy chỉ có hai dạng.
Thứ nhất, ngựa non háu đá, không biết trời cao đất rộng.
Thứ hai, bản thân rất mạnh, có tư cách nói năng phách lối như vậy.
"Chẳng lẽ Tô Lạc này có tư cách đó?"
Nghĩ tới đây, sắc mặt Tô Minh Chí hơi dịu lại, buông bàn tay đang nắm cổ áo Tô Lạc ra rồi lạnh giọng nói: "Được, đây là cậu nói, tôi cho cậu một cơ hội nếu cậu không trị được cho cha tôi thì tôi cho người đánh nát xương toàn thân cậu, để cậu biến thành tên phế nhân thật sự, Lâm gia cũng không bảo vệ được cậu."
"Tôi cũng đánh cược với cậu." Tô Minh Chí vừa dứt lời thì Lưu đại sư bên cạnh cũng trầm giọng mà nói: "Nếu cậu có thể trị được cho lão Tô thì về sau Lưu Phúc Lâm này gặp cậu nhất định sẽ chào theo lễ nghỉ đệ tử, nếu trị không hết thì tự vả miệng một trăm cái rồi cút ra ngoài."
Vừa nói ra lời này thì xung quanh lập tức náo động, Lưu đại sư được cho là Thái Đẩu trong giới y học, nếu tin tức ông chào Tô Lạc theo lễ nghỉ đệ tử bị truyền ra ngoài thì chỉ sợ cả Viêm Hoàng sẽ rung động.
"Được, tôi sẽ để tên lang băm như ông xem cái gì gọi là y thuật chân chính." Tô Lạc trực tiếp đồng ý.
"Hừ, thằng nhãi miệng còn hôi sữa, tôi xem cậu làm được gì." Lưu đại sư hừ lạnh một tiếng, trên mặt mang đầy vẻ xem thường.
Tô Lạc chỉ nhìn lướt qua Lưu đại sư lười nói thêm một câu, hắn đi đến bên cạnh cụ viện trưởng, đưa năm ngón tay đặt lên cổ tay cụ rồi bắt đầu bắt mạch.
Hắn muốn xác nhận sức khỏe của cụ viện trưởng như thế nào mới quyết định được nên dùng cách gì.
"Cũng may tới kịp thời, không bỏ lỡ thời gian tốt nhất, không thì thật sự hết cách xoay chuyển." Tô Lạc âm †hầm may mẫn, lật tay qua một cái, một bao vải màu đen xuất hiện trong tay.
Soạt!
Tay hắn lắc một cái, bao vải lập tức được bày ra, một loạt ngân châm hiện ra trong tầm mắt mọi người.
"Ngân châm?" Trên mặt Lưu đại sư hiện lên một tia kinh ngạc.
Có thể mang theo ngân châm bên người chứng minh 'Tô Lạc cũng là người học y, người bình thường không ai rảnh rỗi mang theo thứ này cả.
Nhưng muốn dùng ngân châm cứu mạng cụ viện trưởng thì gần như không có khả năng.
Sư phụ của Lưu đại sư là Hoàng Thành Chương, tuyệt kỹ của sư môn chính là 'Hồi Long Thập Tam Châm, có thể khắc chế các loại bệnh hiểm nghèo, hiện tại cả Hồi Long Thập Tam Châm cũng không cứu được cụ thì thanh niên Tô Lạc này sao mà làm được.
"Chỉ là một thằng nhóc ham danh lợi mà thôi." Lưu đại sư liếc nhìn Tô Lạc, khinh thường trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.
'Tô Lạc nghiêm túc cầm một cây ngân châm trong †ay, cánh tay hơi lay động, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đã đâm ngân châm vào mi tâm của cụ viện trưởng.
Sau đó hắn lại cầm lấy một cây ngân châm khác lần lượt đâm vào mấy huyệt đạo trọng yếu.
Mỗi một châm đâm xuống sẽ có một luồng Chân Khí thuận theo đó mà tiến vào cơ thể cụ viện trưởng.
"Hừ, giả vờ giả vịt, nghĩ đâm mấy châm là được à? Nếu Trung y thần kỳ như vậy thì sao lại xuống dốc."
Hầu Tư Minh cười lạnh trong lòng, y thuật của Lưu đại sư cao minh rất nổi tiếng ở Trung Hải, cả ông ta cũng tuyên bố cụ viện trưởng phải chuẩn bị hậu sự mà 'Tô Lạc còn dám cậy mạnh, quả thực không biết trời cao đất rộng.
Đợi chút nữa gã cũng muốn xem nếu trị không hết thì Tô Lạc sẽ bị người ta đánh nát xương cốt cả người thế nào, gã nhất định phải quay cảnh đó lại cho mọi người xem, để ai ai cũng biết kết cục khi không biết tự lượng sức.
Ngay khi mọi người suy tính khác nhau, Tô Lạc đã châm cứu xong, khi cây châm đâm cuối cùng vào huyệt vị thì cụ viện trưởng vốn được xác nhận có thể chuẩn bị hậu sự đột nhiên run rẩy kịch liệt, sau đó bỗng mở mắt rồi phun ra một ngụm máu đen khỏi miệng.
Tiếp đó sắc mặt cụ nhanh chóng hồng hào lên, hơi thở thoi thóp ban đầu cũng dần dần nhẹ nhàng, khôi phục bình thường.
"Cái này... Sao có thể!" Mọi người mở to hai mắt nhìn, trên mặt đầy vẻ khó tin.
"Thu!" Tô Lạc khẽ quát một tiếng, ngón tay chợt lóe lên rồi thu lại tất cả ngân châm, đặt lên bao vải đen rồi cất đi.
Trong nháy mắt thu lại ngân châm, cụ viện trưởng vốn đang nhắm nghiền hai mắt lại ho mạnh một cái rồi từ từ tỉnh lại, mờ mịt nhìn quanh bốn phía.
"Cha, cha tỉnh rồi?" Trên mặt Tô Minh Chí đầy vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
"Minh Chí, sao con lại ở đây, cha đang ở đâu?" Trên mặt cụ viện trưởng lộ ra một tia mờ mịt, cụ nhớ mình đi lên lầu lấy đồ, kết quả đột nhiên ngất đi.
"Cha, bây giờ cha đang ở bệnh viện, cha ngã xuống †ừ cầu thang, là cậu ta đã cứu cha." Tô Minh Chí chỉ vào. Tô Lạc, vẻ xem thường ban đầu trên mặt đã sớm biến mất.
Cụ viện trưởng nghiêng đầu sang nhìn Tô Lạc với vẻ mặt sững sờ: "Tô Lạc, con đã cứu cụ?"
"Cụ viện trưởng, chẳng qua chỉ tiện tay mà thôi không có gì đâu ạ." Tô Lạc cười cười, trong mắt người ngoài có lẽ đây là bản lĩnh khởi tử hồi sinh, nhưng đối với hắn thì thật sự chỉ là tiện tay thôi.
Nghe Tô Lạc nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, bờ môi Tô Minh Chí giật giật, đột nhiên phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Tô Lạc.
"Cậu Tô, vừa rồi là tôi không đúng, tôi xin lỗi cậu." Tô Minh Chí đập mạnh đầu xuống đất, phát ra âm thanh rất trầm: "Cậu Tô, vừa rồi là tôi lỗ mãng, là thái độ của tôi không tốt, xin lỗi cậu, thật xin lỗi, tôi suýt đã hại cha mình rồi."
Tô Minh Chí mang đầy vẻ hối hận, nếu không phải Tô Lạc khăng khăng muốn cứu cha, nếu ông làm theo lời Lưu đại sư nói thì thật sự đã hại cha, đời này ông sẽ không tha thứ cho mình.
Tô Lạc nhìn thoáng qua Tô Minh Chí, yên tâm thoải mái nhận lấy cái quỳ này của ông.
"Cậu Tô, cám ơn cậu đã cứu cha tôi." Tô Minh Chí lại dập đầu hai cái trước Tô Lạc.
"Không cần cám ơn tôi, tôi chỉ cứu cụ viện trưởng mà thôi, không liên quan đến ông." Tô Lạc liếc nhìn Tô Minh Chí rồi nghiêng đầu sang nhìn Lưu đại sư đang hết sức khiếp sợ, không chút dao động mà nói: "Bây giờ ông cảm thấy mình có phải là lang băm không?”
"Tôi... " Sắc mặt Lưu đại sư liên tục thay đổi, lời nói của Tô Lạc như đao kiếm đâm vào tim ông ta.
Lang băm! Ông ta là lang băm sao?
Đương nhiên không phải, nếu không ông sẽ không trở thành nhân vật cấp Thái Đẩu trong giới y học.
Nhưng cách làm vừa rồi của ông ta thật sự là hành vi của lang băm. Tùy tiện kết luận, suýt đã đẩy một người chưa chết xuống mồ, đây không phải hành vi của lang băm thì là gì!
Nếu chuyện này truyền đi thì không chỉ danh dự của ông ta bị hủy, cả sư môn cũng chịu nhục. Ông sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.
"Thế nào, ông không phục?" Tô Lạc thấy dáng vẻ của Lưu đại sư thì hơi nheo mắt lại.
"Tôi... Tôi phục!" Lưu đại sư há to miệng, cuối cùng cũng lựa chọn cúi đầu.
Trong giới trung y người giỏi chính là thầy, xưa nay không ai cậy già lên mặt, Tô Lạc dựa vào bản lĩnh để thắng ông, ông không thể không phục.
Bình thường người dám ăn nói phách lối như vậy chỉ có hai dạng.
Thứ nhất, ngựa non háu đá, không biết trời cao đất rộng.
Thứ hai, bản thân rất mạnh, có tư cách nói năng phách lối như vậy.
"Chẳng lẽ Tô Lạc này có tư cách đó?"
Nghĩ tới đây, sắc mặt Tô Minh Chí hơi dịu lại, buông bàn tay đang nắm cổ áo Tô Lạc ra rồi lạnh giọng nói: "Được, đây là cậu nói, tôi cho cậu một cơ hội nếu cậu không trị được cho cha tôi thì tôi cho người đánh nát xương toàn thân cậu, để cậu biến thành tên phế nhân thật sự, Lâm gia cũng không bảo vệ được cậu."
"Tôi cũng đánh cược với cậu." Tô Minh Chí vừa dứt lời thì Lưu đại sư bên cạnh cũng trầm giọng mà nói: "Nếu cậu có thể trị được cho lão Tô thì về sau Lưu Phúc Lâm này gặp cậu nhất định sẽ chào theo lễ nghỉ đệ tử, nếu trị không hết thì tự vả miệng một trăm cái rồi cút ra ngoài."
Vừa nói ra lời này thì xung quanh lập tức náo động, Lưu đại sư được cho là Thái Đẩu trong giới y học, nếu tin tức ông chào Tô Lạc theo lễ nghỉ đệ tử bị truyền ra ngoài thì chỉ sợ cả Viêm Hoàng sẽ rung động.
"Được, tôi sẽ để tên lang băm như ông xem cái gì gọi là y thuật chân chính." Tô Lạc trực tiếp đồng ý.
"Hừ, thằng nhãi miệng còn hôi sữa, tôi xem cậu làm được gì." Lưu đại sư hừ lạnh một tiếng, trên mặt mang đầy vẻ xem thường.
Tô Lạc chỉ nhìn lướt qua Lưu đại sư lười nói thêm một câu, hắn đi đến bên cạnh cụ viện trưởng, đưa năm ngón tay đặt lên cổ tay cụ rồi bắt đầu bắt mạch.
Hắn muốn xác nhận sức khỏe của cụ viện trưởng như thế nào mới quyết định được nên dùng cách gì.
"Cũng may tới kịp thời, không bỏ lỡ thời gian tốt nhất, không thì thật sự hết cách xoay chuyển." Tô Lạc âm †hầm may mẫn, lật tay qua một cái, một bao vải màu đen xuất hiện trong tay.
Soạt!
Tay hắn lắc một cái, bao vải lập tức được bày ra, một loạt ngân châm hiện ra trong tầm mắt mọi người.
"Ngân châm?" Trên mặt Lưu đại sư hiện lên một tia kinh ngạc.
Có thể mang theo ngân châm bên người chứng minh 'Tô Lạc cũng là người học y, người bình thường không ai rảnh rỗi mang theo thứ này cả.
Nhưng muốn dùng ngân châm cứu mạng cụ viện trưởng thì gần như không có khả năng.
Sư phụ của Lưu đại sư là Hoàng Thành Chương, tuyệt kỹ của sư môn chính là 'Hồi Long Thập Tam Châm, có thể khắc chế các loại bệnh hiểm nghèo, hiện tại cả Hồi Long Thập Tam Châm cũng không cứu được cụ thì thanh niên Tô Lạc này sao mà làm được.
"Chỉ là một thằng nhóc ham danh lợi mà thôi." Lưu đại sư liếc nhìn Tô Lạc, khinh thường trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.
'Tô Lạc nghiêm túc cầm một cây ngân châm trong †ay, cánh tay hơi lay động, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đã đâm ngân châm vào mi tâm của cụ viện trưởng.
Sau đó hắn lại cầm lấy một cây ngân châm khác lần lượt đâm vào mấy huyệt đạo trọng yếu.
Mỗi một châm đâm xuống sẽ có một luồng Chân Khí thuận theo đó mà tiến vào cơ thể cụ viện trưởng.
"Hừ, giả vờ giả vịt, nghĩ đâm mấy châm là được à? Nếu Trung y thần kỳ như vậy thì sao lại xuống dốc."
Hầu Tư Minh cười lạnh trong lòng, y thuật của Lưu đại sư cao minh rất nổi tiếng ở Trung Hải, cả ông ta cũng tuyên bố cụ viện trưởng phải chuẩn bị hậu sự mà 'Tô Lạc còn dám cậy mạnh, quả thực không biết trời cao đất rộng.
Đợi chút nữa gã cũng muốn xem nếu trị không hết thì Tô Lạc sẽ bị người ta đánh nát xương cốt cả người thế nào, gã nhất định phải quay cảnh đó lại cho mọi người xem, để ai ai cũng biết kết cục khi không biết tự lượng sức.
Ngay khi mọi người suy tính khác nhau, Tô Lạc đã châm cứu xong, khi cây châm đâm cuối cùng vào huyệt vị thì cụ viện trưởng vốn được xác nhận có thể chuẩn bị hậu sự đột nhiên run rẩy kịch liệt, sau đó bỗng mở mắt rồi phun ra một ngụm máu đen khỏi miệng.
Tiếp đó sắc mặt cụ nhanh chóng hồng hào lên, hơi thở thoi thóp ban đầu cũng dần dần nhẹ nhàng, khôi phục bình thường.
"Cái này... Sao có thể!" Mọi người mở to hai mắt nhìn, trên mặt đầy vẻ khó tin.
"Thu!" Tô Lạc khẽ quát một tiếng, ngón tay chợt lóe lên rồi thu lại tất cả ngân châm, đặt lên bao vải đen rồi cất đi.
Trong nháy mắt thu lại ngân châm, cụ viện trưởng vốn đang nhắm nghiền hai mắt lại ho mạnh một cái rồi từ từ tỉnh lại, mờ mịt nhìn quanh bốn phía.
"Cha, cha tỉnh rồi?" Trên mặt Tô Minh Chí đầy vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
"Minh Chí, sao con lại ở đây, cha đang ở đâu?" Trên mặt cụ viện trưởng lộ ra một tia mờ mịt, cụ nhớ mình đi lên lầu lấy đồ, kết quả đột nhiên ngất đi.
"Cha, bây giờ cha đang ở bệnh viện, cha ngã xuống †ừ cầu thang, là cậu ta đã cứu cha." Tô Minh Chí chỉ vào. Tô Lạc, vẻ xem thường ban đầu trên mặt đã sớm biến mất.
Cụ viện trưởng nghiêng đầu sang nhìn Tô Lạc với vẻ mặt sững sờ: "Tô Lạc, con đã cứu cụ?"
"Cụ viện trưởng, chẳng qua chỉ tiện tay mà thôi không có gì đâu ạ." Tô Lạc cười cười, trong mắt người ngoài có lẽ đây là bản lĩnh khởi tử hồi sinh, nhưng đối với hắn thì thật sự chỉ là tiện tay thôi.
Nghe Tô Lạc nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, bờ môi Tô Minh Chí giật giật, đột nhiên phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Tô Lạc.
"Cậu Tô, vừa rồi là tôi không đúng, tôi xin lỗi cậu." Tô Minh Chí đập mạnh đầu xuống đất, phát ra âm thanh rất trầm: "Cậu Tô, vừa rồi là tôi lỗ mãng, là thái độ của tôi không tốt, xin lỗi cậu, thật xin lỗi, tôi suýt đã hại cha mình rồi."
Tô Minh Chí mang đầy vẻ hối hận, nếu không phải Tô Lạc khăng khăng muốn cứu cha, nếu ông làm theo lời Lưu đại sư nói thì thật sự đã hại cha, đời này ông sẽ không tha thứ cho mình.
Tô Lạc nhìn thoáng qua Tô Minh Chí, yên tâm thoải mái nhận lấy cái quỳ này của ông.
"Cậu Tô, cám ơn cậu đã cứu cha tôi." Tô Minh Chí lại dập đầu hai cái trước Tô Lạc.
"Không cần cám ơn tôi, tôi chỉ cứu cụ viện trưởng mà thôi, không liên quan đến ông." Tô Lạc liếc nhìn Tô Minh Chí rồi nghiêng đầu sang nhìn Lưu đại sư đang hết sức khiếp sợ, không chút dao động mà nói: "Bây giờ ông cảm thấy mình có phải là lang băm không?”
"Tôi... " Sắc mặt Lưu đại sư liên tục thay đổi, lời nói của Tô Lạc như đao kiếm đâm vào tim ông ta.
Lang băm! Ông ta là lang băm sao?
Đương nhiên không phải, nếu không ông sẽ không trở thành nhân vật cấp Thái Đẩu trong giới y học.
Nhưng cách làm vừa rồi của ông ta thật sự là hành vi của lang băm. Tùy tiện kết luận, suýt đã đẩy một người chưa chết xuống mồ, đây không phải hành vi của lang băm thì là gì!
Nếu chuyện này truyền đi thì không chỉ danh dự của ông ta bị hủy, cả sư môn cũng chịu nhục. Ông sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.
"Thế nào, ông không phục?" Tô Lạc thấy dáng vẻ của Lưu đại sư thì hơi nheo mắt lại.
"Tôi... Tôi phục!" Lưu đại sư há to miệng, cuối cùng cũng lựa chọn cúi đầu.
Trong giới trung y người giỏi chính là thầy, xưa nay không ai cậy già lên mặt, Tô Lạc dựa vào bản lĩnh để thắng ông, ông không thể không phục.