Chương 25: Lâm gia phơi bày chân tướng
"Lưu đại sư...." Tô Minh Chí nhìn dáng vẻ của Lưu đại sư thì muốn mở miệng khuyên giải.
"Minh Chí, cậu đừng gọi tôi như vậy nữa." Nhưng ông chưa nói xong đã bị Lưu Phúc Lâm cắt ngang, ông ta nói: "Cậu trai này nói không sai, tôi là một tên lang băm, không làm đại sư gì nổi, nếu không có cậu ta thì chỉ sợ tôi đã giết hại người vô tội rồi."
"Vã sau cậu đừng gọi tôi là đại sư, tôi không xứng." Nói xong, Lưu Phúc Lâm mang theo vẻ mặt phức tạp rời đi.
"Tô Lạc, chuyện này... rốt cuộc chuyện này là như thế nào." Cụ viện trưởng bị cảnh này làm hồ đồ.
"Cụ viện trưởng, không sao, chỉ là chút xung đột nhỏ mà thôi." Tô Lạc không nhắc đến chuyện vừa rồi mà nhìn về phía Tô Minh Chí: "Mặc dù cụ viện trưởng đã tỉnh lại, nhưng sức khỏe vẫn còn suy yếu, lát nữa tôi kê một bài thuốc cho ông, ông cho cụ uống thì vài hôm là cụ sẽ khôi phục sức khỏe."
"Cậu Tô, làm phiền cậu." Lúc này thái độ của Tô Minh Chí đối với Tô Lạc đã hoàn toàn thay đổi một trăm tám mươi độ.
Cứu chữa cho cụ viện trưởng xong, Tô Lạc đợi ở bệnh viện một lát sau đó để lại một toa thuốc rồi rời khỏi bệnh viện.
Tô Minh Chí nhìn bóng lưng Tô Lạc rời đi, sâu trong đáy mắt đột nhiên hiện lên một tia sáng, mọi người biết ông trèo lên được cành cao trở thành con rể của Trương gia, nhưng không ai biết ông cũng sống không tốt ở Trương gia, không biết chịu bao nhiêu ánh mắt xem thường.
Nhưng hiện tại cơ hội xoay người của ông đã đến, một tháng trước trụ cột của Trương gia - Cụ Trương đột nhiên bệnh tình nguy kịch, tìm hết danh y cũng không chữa khỏi, nếu ông ta giới thiệu Tô Lạc cho Trương gia và hắn chữa khỏi cho cụ Trương thì địa vị của ông ở Trương gia nhất định sẽ nước lên thì thuyền lên.
Nghĩ tới đây, Tô Minh Chí không chút do dự đã bấm điện thoại gọi cho anh vợ: "Anh hai, em tìm được một thần y....
Một bên khác, sau khi rời khỏi bệnh viện, Tô Lạc vốn định về khách sạn Bán Đảo đi gặp Lâm Nhan, nhưng lại nghe Harris bảo rằng cô đã bị Lâm gia gọi trở về sau khi buổi họp kết thúc.
Nghe vậy, Tô Lạc dứt khoát lái xe chạy về hướng Lâm gia.
Cùng lúc đó, tiệc ăn mừng Lâm gia tổ chức cho Lâm Diệu Nhan đã bắt đầu.
Bầu không khí trên bàn ăn rất nồng nhiệt.
Lâm Võ Trung và Đại Thư Văn mặt mày hồng hào, cảm nhận được những ánh mắt ước ao ghen tị chung quanh, chỉ cảm thấy lòng hư vinh được thỏa mãn trước nay chưa từng có.
Từng có lúc những người này nhìn thấy họ đều tràn ngập trào phúng, hiện tại đều phải nịnh bợ họ như một con chó.
Trên gương mặt xinh đẹp của Lâm Diệu Nhan cũng lộ ra vẻ kích động, ba năm, cô dùng thời gian ba năm ròng rã, cuối cùng cũng được Lâm gia tán thành, hoàn thành mộng tưởng mà ông nội và cha mình không thể làm được và ghi tên dòng bên của họ vào tộc phổ của Lâm gia.
"Diệu Nhan, lần này cháu làm không tệ." Cụ bà Lâm gia ngồi trên chủ vị, tán thưởng mà nhìn Lâm Diệu Nhan.
"Bà nội, đây là điều cháu phải làm." Lần đầu tiên được cụ bà Lâm gia tán thưởng, Lâm Diệu Nhan rất hưng phấn.
"Võ Trung, anh sinh được một đứa con gái giỏi." Cụ bà Lâm gia lại đưa mắt nhìn vào Lâm Võ Trung.
Lâm Võ Trung vô thức thẳng lưng lên: "Bà, bà quá khách sáo, đây là điều tụi con phải làm."
"Ừm, vậy là tốt rồi." Cụ bà Lâm gia khẽ gật đầu, lại nhìn về hướng Lâm Diệu Nhan: "Diệu Nhan, vụ đánh cược lần này của chúng ta là cháu thắng, chuyện Tô Lạc. đánh Hauge dừng ở đây, bà sẽ không truy cứu nữa."
"Cảm ơn bà nội." Lâm Diệu Nhan thở phào một hơi. "Diệu Nhan, thời gian qua chắc cháu mệt lắm, tiếp. theo cháu nghỉ ngơi cho khỏe đi!" cụ bà Lâm gia cười
†ủm tỉm và nói.
"Bà nội
¡, cháu không mệt." Lâm Diệu Nhan lắc đầu, nói: "Vừa ký kết hợp đồng xong với tập đoàn Hồng San Hô, Thanh Hoàng đang trong lúc phát triển, cháu... "
"Diệu Nhan, bà nghe cha cháu nói mấy ngày nay cháu không được nghỉ ngơi gì cả, giờ chuyện hợp tác đã thành công, cháu phải nghỉ cho khỏe mới được." Cụ bà Lâm gia cắt ngang lời Lâm Diệu Nhan nói, sau đó nhìn về phía Lâm Võ Trung và Đại Thư Văn: "Hai người thấy thế nào?”
"Đương nhiên không thành vấn đề, tụi con nghe cụ sắp xếp."
Trước nay lời bà cụ bà Lâm gia nói ra là tuyệt đối ở Lâm gia, đây là lần đâu Lâm Võ Trung nghe bà hỏi ý kiến mình, lòng hư vinh của ông ta lập tức được thỏa mãn, sao lại không đáp ứng kia chứ.
"Bà nội, cháu thật sự không mệt chút nào." Lâm Diệu Nhan thấy thế thì vội mở miệng nói: "Bà nội, hiện tại công ty đang trong thời kỳ mấu chốt phát triển nên cháu không rời đi được, cháu hứa với bà chờ công ty đi vào quỹ đạo thì cháu lập tức đi nghỉ phép, được không."
"Bà biết cháu đang lo cho công ty, cháu yên tâm đi, công ty sẽ không xảy ra chuyện gì, trong khoảng thời gian cháu nghỉ bà sẽ sắp xếp cho Bình Nhi đến quản lý tập đoàn Thanh Hoàng, cháu cứ yên tâm nghỉ ngơi đi! Chờ nghỉ xong thì bà thu xếp công việc cho cháu."
"Diệu Nhan, con có nghe không, bà cụ tốt với con biết bao, con còn không tranh thủ đái Lâm Võ Trung vô thức phụ họa, lời còn chưa nói hết thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, lập tức tỉnh ngộ.
Lâm Diệu Nhan nghỉ phép để Lâm Tử Bình quản lý tập đoàn Thanh Hoàng, đây không phải nói khéo là đá Lâm Diệu Nhan ra khỏi tập đoàn Thanh Hoàng sao.
Nghỉ ngơi một thời gian, trở lại thì Thanh Hoàng còn do Lâm Diệu Nhan quản lý à?
Lâm Diệu Nhan cũng ngơ ngẩn, sắc mặt tái nhợt, cô hiểu ra sở dĩ cụ bà Lâm gia vội vã gọi điện thoại tới bảo cô về Lâm gia tham gia tiệc ăn mừng, chỉ sợ ăn mừng là giả, muốn lấy lại tập đoàn Thanh Hoàng từ trong tay cô mới là thật.
Mà cái gọi là nghỉ ngơi chính là cái cớ để đá cô ra khỏi Thanh Hoàng, thuận tiện cho Lâm Tử Bình tiếp quản.
Đây là một âm mưu đã sớm được tính toán trước rồi.
Khó trách khi cụ bà Lâm gia biết tập đoàn Hồng San Hô đi đến Trung Hải thì lập tức gọi điện thoại tới hỏi thăm, chỉ sợ ngay lúc đó họ đã âm mưu chuyện này, muốn ngồi làm ngư ông thủ lợi.
"Diệu Nhan, bác biết quyết định này làm cháu nhất thời khó chấp nhận được nhưng đây là vì Lâm gia, lúc trước tụi bác giao tập đoàn Thanh Hoàng cho cháu là để rèn luyện, bây giờ đã hoàn thành thì thu lại cũng không đáng trách có đúng không." Lúc này Lâm Thái Hoành cũng mở miệng nói: "Cháu yên tâm, mọi người sẽ không bạc đãi cháu, đợi chút nữa bà nội cháu sẽ đích thân ghi danh dòng bên của cháu vào gia phả, từ nay về sau mọi người cũng là trực hệ của Lâm gia, có tư cách hưởng thụ †ài nguyên của gia tộc."
"Ngoài ra chờ cháu nghỉ ngơi xong thì tụi bác sẽ chuyển một công ty làm đẹp từ xí nghiệp Lâm gia cho. cháu, đồng thời cho cháu trăm phần trăm cổ quyền, từ ¡ nay về sau công ty này sẽ thuộc về một mình cháu, xem như phần thưởng sau khi rèn luyện thành công."
"Đương nhiên, nếu cháu không muốn xử lý công ty mới, chờ nghỉ ngơi đủ thì tụi bác sẽ giao lại Thanh Hoàng cho cháu, cháu hoàn toàn có thể yên tâm."
"Hơn nữa cháu là người của Lâm gia, vì sự phồn vinh hưng thịnh tương lai của Lâm gia, bác nghĩ chắc cháu sẽ không từ chối đúng không! Cháu đâu muốn làm bà nội thất vọng!"
Lâm Thái Hoành nói xong thì trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý, đại trung đại nghĩa đè xuống, ông ta không tin Lâm Diệu Nhan dám từ chối.
"Minh Chí, cậu đừng gọi tôi như vậy nữa." Nhưng ông chưa nói xong đã bị Lưu Phúc Lâm cắt ngang, ông ta nói: "Cậu trai này nói không sai, tôi là một tên lang băm, không làm đại sư gì nổi, nếu không có cậu ta thì chỉ sợ tôi đã giết hại người vô tội rồi."
"Vã sau cậu đừng gọi tôi là đại sư, tôi không xứng." Nói xong, Lưu Phúc Lâm mang theo vẻ mặt phức tạp rời đi.
"Tô Lạc, chuyện này... rốt cuộc chuyện này là như thế nào." Cụ viện trưởng bị cảnh này làm hồ đồ.
"Cụ viện trưởng, không sao, chỉ là chút xung đột nhỏ mà thôi." Tô Lạc không nhắc đến chuyện vừa rồi mà nhìn về phía Tô Minh Chí: "Mặc dù cụ viện trưởng đã tỉnh lại, nhưng sức khỏe vẫn còn suy yếu, lát nữa tôi kê một bài thuốc cho ông, ông cho cụ uống thì vài hôm là cụ sẽ khôi phục sức khỏe."
"Cậu Tô, làm phiền cậu." Lúc này thái độ của Tô Minh Chí đối với Tô Lạc đã hoàn toàn thay đổi một trăm tám mươi độ.
Cứu chữa cho cụ viện trưởng xong, Tô Lạc đợi ở bệnh viện một lát sau đó để lại một toa thuốc rồi rời khỏi bệnh viện.
Tô Minh Chí nhìn bóng lưng Tô Lạc rời đi, sâu trong đáy mắt đột nhiên hiện lên một tia sáng, mọi người biết ông trèo lên được cành cao trở thành con rể của Trương gia, nhưng không ai biết ông cũng sống không tốt ở Trương gia, không biết chịu bao nhiêu ánh mắt xem thường.
Nhưng hiện tại cơ hội xoay người của ông đã đến, một tháng trước trụ cột của Trương gia - Cụ Trương đột nhiên bệnh tình nguy kịch, tìm hết danh y cũng không chữa khỏi, nếu ông ta giới thiệu Tô Lạc cho Trương gia và hắn chữa khỏi cho cụ Trương thì địa vị của ông ở Trương gia nhất định sẽ nước lên thì thuyền lên.
Nghĩ tới đây, Tô Minh Chí không chút do dự đã bấm điện thoại gọi cho anh vợ: "Anh hai, em tìm được một thần y....
Một bên khác, sau khi rời khỏi bệnh viện, Tô Lạc vốn định về khách sạn Bán Đảo đi gặp Lâm Nhan, nhưng lại nghe Harris bảo rằng cô đã bị Lâm gia gọi trở về sau khi buổi họp kết thúc.
Nghe vậy, Tô Lạc dứt khoát lái xe chạy về hướng Lâm gia.
Cùng lúc đó, tiệc ăn mừng Lâm gia tổ chức cho Lâm Diệu Nhan đã bắt đầu.
Bầu không khí trên bàn ăn rất nồng nhiệt.
Lâm Võ Trung và Đại Thư Văn mặt mày hồng hào, cảm nhận được những ánh mắt ước ao ghen tị chung quanh, chỉ cảm thấy lòng hư vinh được thỏa mãn trước nay chưa từng có.
Từng có lúc những người này nhìn thấy họ đều tràn ngập trào phúng, hiện tại đều phải nịnh bợ họ như một con chó.
Trên gương mặt xinh đẹp của Lâm Diệu Nhan cũng lộ ra vẻ kích động, ba năm, cô dùng thời gian ba năm ròng rã, cuối cùng cũng được Lâm gia tán thành, hoàn thành mộng tưởng mà ông nội và cha mình không thể làm được và ghi tên dòng bên của họ vào tộc phổ của Lâm gia.
"Diệu Nhan, lần này cháu làm không tệ." Cụ bà Lâm gia ngồi trên chủ vị, tán thưởng mà nhìn Lâm Diệu Nhan.
"Bà nội, đây là điều cháu phải làm." Lần đầu tiên được cụ bà Lâm gia tán thưởng, Lâm Diệu Nhan rất hưng phấn.
"Võ Trung, anh sinh được một đứa con gái giỏi." Cụ bà Lâm gia lại đưa mắt nhìn vào Lâm Võ Trung.
Lâm Võ Trung vô thức thẳng lưng lên: "Bà, bà quá khách sáo, đây là điều tụi con phải làm."
"Ừm, vậy là tốt rồi." Cụ bà Lâm gia khẽ gật đầu, lại nhìn về hướng Lâm Diệu Nhan: "Diệu Nhan, vụ đánh cược lần này của chúng ta là cháu thắng, chuyện Tô Lạc. đánh Hauge dừng ở đây, bà sẽ không truy cứu nữa."
"Cảm ơn bà nội." Lâm Diệu Nhan thở phào một hơi. "Diệu Nhan, thời gian qua chắc cháu mệt lắm, tiếp. theo cháu nghỉ ngơi cho khỏe đi!" cụ bà Lâm gia cười
†ủm tỉm và nói.
"Bà nội
¡, cháu không mệt." Lâm Diệu Nhan lắc đầu, nói: "Vừa ký kết hợp đồng xong với tập đoàn Hồng San Hô, Thanh Hoàng đang trong lúc phát triển, cháu... "
"Diệu Nhan, bà nghe cha cháu nói mấy ngày nay cháu không được nghỉ ngơi gì cả, giờ chuyện hợp tác đã thành công, cháu phải nghỉ cho khỏe mới được." Cụ bà Lâm gia cắt ngang lời Lâm Diệu Nhan nói, sau đó nhìn về phía Lâm Võ Trung và Đại Thư Văn: "Hai người thấy thế nào?”
"Đương nhiên không thành vấn đề, tụi con nghe cụ sắp xếp."
Trước nay lời bà cụ bà Lâm gia nói ra là tuyệt đối ở Lâm gia, đây là lần đâu Lâm Võ Trung nghe bà hỏi ý kiến mình, lòng hư vinh của ông ta lập tức được thỏa mãn, sao lại không đáp ứng kia chứ.
"Bà nội, cháu thật sự không mệt chút nào." Lâm Diệu Nhan thấy thế thì vội mở miệng nói: "Bà nội, hiện tại công ty đang trong thời kỳ mấu chốt phát triển nên cháu không rời đi được, cháu hứa với bà chờ công ty đi vào quỹ đạo thì cháu lập tức đi nghỉ phép, được không."
"Bà biết cháu đang lo cho công ty, cháu yên tâm đi, công ty sẽ không xảy ra chuyện gì, trong khoảng thời gian cháu nghỉ bà sẽ sắp xếp cho Bình Nhi đến quản lý tập đoàn Thanh Hoàng, cháu cứ yên tâm nghỉ ngơi đi! Chờ nghỉ xong thì bà thu xếp công việc cho cháu."
"Diệu Nhan, con có nghe không, bà cụ tốt với con biết bao, con còn không tranh thủ đái Lâm Võ Trung vô thức phụ họa, lời còn chưa nói hết thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, lập tức tỉnh ngộ.
Lâm Diệu Nhan nghỉ phép để Lâm Tử Bình quản lý tập đoàn Thanh Hoàng, đây không phải nói khéo là đá Lâm Diệu Nhan ra khỏi tập đoàn Thanh Hoàng sao.
Nghỉ ngơi một thời gian, trở lại thì Thanh Hoàng còn do Lâm Diệu Nhan quản lý à?
Lâm Diệu Nhan cũng ngơ ngẩn, sắc mặt tái nhợt, cô hiểu ra sở dĩ cụ bà Lâm gia vội vã gọi điện thoại tới bảo cô về Lâm gia tham gia tiệc ăn mừng, chỉ sợ ăn mừng là giả, muốn lấy lại tập đoàn Thanh Hoàng từ trong tay cô mới là thật.
Mà cái gọi là nghỉ ngơi chính là cái cớ để đá cô ra khỏi Thanh Hoàng, thuận tiện cho Lâm Tử Bình tiếp quản.
Đây là một âm mưu đã sớm được tính toán trước rồi.
Khó trách khi cụ bà Lâm gia biết tập đoàn Hồng San Hô đi đến Trung Hải thì lập tức gọi điện thoại tới hỏi thăm, chỉ sợ ngay lúc đó họ đã âm mưu chuyện này, muốn ngồi làm ngư ông thủ lợi.
"Diệu Nhan, bác biết quyết định này làm cháu nhất thời khó chấp nhận được nhưng đây là vì Lâm gia, lúc trước tụi bác giao tập đoàn Thanh Hoàng cho cháu là để rèn luyện, bây giờ đã hoàn thành thì thu lại cũng không đáng trách có đúng không." Lúc này Lâm Thái Hoành cũng mở miệng nói: "Cháu yên tâm, mọi người sẽ không bạc đãi cháu, đợi chút nữa bà nội cháu sẽ đích thân ghi danh dòng bên của cháu vào gia phả, từ nay về sau mọi người cũng là trực hệ của Lâm gia, có tư cách hưởng thụ †ài nguyên của gia tộc."
"Ngoài ra chờ cháu nghỉ ngơi xong thì tụi bác sẽ chuyển một công ty làm đẹp từ xí nghiệp Lâm gia cho. cháu, đồng thời cho cháu trăm phần trăm cổ quyền, từ ¡ nay về sau công ty này sẽ thuộc về một mình cháu, xem như phần thưởng sau khi rèn luyện thành công."
"Đương nhiên, nếu cháu không muốn xử lý công ty mới, chờ nghỉ ngơi đủ thì tụi bác sẽ giao lại Thanh Hoàng cho cháu, cháu hoàn toàn có thể yên tâm."
"Hơn nữa cháu là người của Lâm gia, vì sự phồn vinh hưng thịnh tương lai của Lâm gia, bác nghĩ chắc cháu sẽ không từ chối đúng không! Cháu đâu muốn làm bà nội thất vọng!"
Lâm Thái Hoành nói xong thì trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý, đại trung đại nghĩa đè xuống, ông ta không tin Lâm Diệu Nhan dám từ chối.