Chương 26: Ép nhường vị trí
Lâm Võ Trung và Đại Thư Văn há to miệng, đây mặt phẫn nộ, mặc dù Lâm Thái Hoành nói rất đường hoàng, nhưng rõ ràng là đang vẽ vời dụ dỗ muốn chiếm trọn tập đoàn Thanh Hoàng.
Nói cái gì mà Lâm Diệu Nhan nghỉ ngơi đủ rồi thì có thể trở về tiếp quản tập đoàn Thanh Hoàng lần nữa. Đợi đến khi cô trở lại thì chưa chắc còn được làm chủ Thanh Hoàng!
"Bà, chuyện này không được, tại sao có thể như vậy! Lúc trước mọi người giao tập đoàn Thanh Hoàng cho. Diệu Nhan, không phải nói Thanh Hoàng cho Diệu Nhan †oàn quyền quản lý sao? Hiện tại vất vả lắm nó mới phát triển một công ty gần như phá sản đến quy mô bây giờ bà lại muốn thu về, có thấy quá đáng lắm không." Mặt Lâm Võ Trung đỏ lên, mắt thấy sắp đến được Thiên đường, bây giờ lại bị đạp một cái xuống Địa Ngục, làm sao ông ta chịu được.
"Lâm Võ Trung, chúng tôi thực sự có nói giao tập. đoàn Thanh Hoàng cho cháu Diệu Nhan quản lý, nhưng không nói sẽ tặng nó cho các người, Thanh Hoàng vốn là của Lâm gia, nó chỉ giao quản lý thay thôi." Lâm Thái Hoành hời hợt nói: "Hơn nữa nghe giọng điệu của anh thì có vẻ rất khó chịu, anh đang chất vấn quyết định của cụ sao?"
"Tôi... Tôi...." Lâm Võ Trung ú ớ một hồi vẫn không nói trọn vẹn được một câu.
Lúc trước khi Lâm gia giao Thanh Hoàng cho Lâm Diệu Nhan thật sự chỉ nói giao toàn quyền quản lý, không bảo là từ nay nó thuộc về cô.
Nhưng lúc ấy Thanh Hoàng đã gần như phá sản, Lâm gia giao nó cho Lâm Diệu Nhan nên họ vô thức cho rằng nó thuộc về một mình cô, dần dà suy nghĩ này đã trở thành tiềm thức của họ.
Bây giờ dù Lâm gia muốn thu lại tập đoàn Thanh Hoàng thì họ cũng không có lý do gì để phản bác, cũng không có tư cách phản bác.
Bởi vì nói cho cùng họ chỉ là dòng bên của Lâm gia, căn bản không có địa vị gì đáng nói, chớ đừng nói là chuyện này còn do cụ bà Lâm gia quyết định.
Hiện tại cuối cùng họ đã rõ, chỉ sợ khi Lâm gia giao tập đoàn Thanh Hoàng cho Lâm Diệu Nhan cũng đã an bài xong tất cả, căn bản không nghĩ đến chuyện giao Thanh Hoàng cho họ, chỉ muốn để Lâm Diệu Nhan làm không công mà thôi.
Tiệc ăn mừng vốn náo nhiệt ồn ào dần trở nên yên tĩnh lại. Đọc ?r?yện ?ại || T???T??YE ?﹒vn ||
Những người vốn đang nịnh bợ Lâm Võ Trung đều cười lạnh nhìn cảnh này, dù sao có thu lại tập đoàn Thanh Hoàng hay không cũng chẳng liên quan đến họ, sao họ phải đi đắc tội Lâm Thái Hoành và cụ bà Lâm gia.
Lúc này Lâm Tử Bình ngồi bên cạnh Lâm Thái Hoành đứng lên, nói với Lâm Diệu Nhan: "Diệu Nhan, em đừng trách bà nội. Bà nội chỉ muốn tốt cho em thôi, em nói xem tốt xấu gì em cũng là phụ nữ, thành tựu lớn nhất của một người phụ nữ là ở nhà giúp chồng dạy con. Em đã kết hôn gần ba năm mà vẫn chẳng có con cái, nếu chuyện này truyền ra thì người khác sẽ nhìn em thế nào, em yên tâm, chờ em sinh con xong, nếu muốn tiếp tục quản lý Thanh Hoàng thì anh có thể nhường vị trí giám đốc lại tiếp tục để em làm chủ."
Những người khác cũng phụ họa: "Tử Bình đúng là có phong độ, Lâm Diệu Nhan, cô thấy không, đây mới là phong độ đáng có của người Lâm gia, không phải chỉ kêu cô nghỉ ngơi một thời gian sao? Chờ cô trở về thì vẫn là giám đốc tập đoàn Thanh Hoàng thôi, cô lại không nỡ buông tay, nhỏ mọn như vậy sao?"
Một số người trong Lâm gia vốn có xích mích với Lâm Diệu Nhan, chướng mắt một dòng bên như Lâm Diệu Nhan lại mạnh hơn bọn họ, bây giờ vất vả lắm mới tìm ra cơ hội, đương nhiên phải chế nhạo cô cho đã miệng.
Một trực hệ Lâm gia tên là Lâm Hiểu Văn mấy năm qua luôn trào phúng Lâm Diệu Nhan trong các buổi tiệc. cười lạnh và nói: "Lâm Diệu Nhan, cô đừng không biết tốt xấu, lúc trước nếu không phải bà nội cật lực phản bác, đòi giao tập đoàn Thanh Hoàng cho cô thì cô nghĩ mình có địa vị như hôm nay sao? Cô nghĩ mình có thể hợp tác thành công với tập đoàn Hồng San Hô?”
"Không có Lâm gia thì tôi cho cô biết, cô chẳng là cái rắm gì cả, còn đệ nhất mỹ nữ Trung Hải cô cảm thấy mình đủ tư cách sao? Tất cả của cô đều do Lâm gia cho, hiện tại bảo cô góp một viên gạch làm Lâm gia trở nên lớn mạnh mà cô lại không vui? Cô như vậy là có ý gì, là vong ân phụ nghĩa, lòng muông dạ thú, khó trách cô chỉ có thể lấy được một tên vô dụng, đáng đời."
Nghe tiếng chế nhạo truyền đến, Lâm Diệu Nhan vẫn ngồi tại chỗ, trong lòng dâng lên tuyệt vọng vô tận. Cô không ngờ người mình tôn kính nhất lại đối xử với cô như vậy.
Cô không nghĩ ra, tất cả những chuyện cô làm không chỉ vì chính cô, còn là vì trợ giúp Lâm gia, không ngờ kết quả lại biến thành như vậy.
"Lâm Diệu Nhan, tại sao cô không nói, chẳng lẽ bị tôi nói trúng, cô là thứ lòng muông dạ thú." Lâm Hiểu Văn hùng hổ dọa người.
Cô ta thân là trực hệ của Lâm gia, dáng vẻ cũng rất xinh đẹp, nhưng mỗi lần đi ra ngoài đều bị người ta lấy ra so với Lâm Diệu Nhan, điều này khiến cô ta sinh ra bất mãn. Nhưng Thanh Hoàng lại phát triển lớn mạnh trong †ay Lâm Diệu Nhan nên cô ta không dám làm quá đáng, bây giờ hiếm lắm mới có cơ hội sao cô ta có thể bỏ qua chứ.
Lần này cô ta muốn giãẫm Lâm Nhan xuống vực sâu, để cả đời cô cũng không ngóc đầu lên được.
Cụ bà Lâm gia nhìn Lâm Diệu Nhan, giọng nói cũng lạnh xuống: "Lâm Diệu Nhan, sao cháu không nói gì? Chẳng lẽ cháu không hài lòng với quyết định của bà nội sao?"
"Lâm Diệu Nhan cô có thể quyết định nhanh chút không, chúng tôi nhiều người như vậy chỉ đợi có mình cô đó”
Người của Lâm gia nhao nhao mở miệng: "Cô đồng ý thì gật đầu nhanh đi, vì chuẩn bị tiệc ăn mừng cho cô mà chúng tôi đã bận rộn tới trưa, đến bây giờ còn chưa ăn cái gì này!"
Tiệc ăn mừng!
Trong lòng Lâm Diệu Nhan rét lạnh, đây là tiệc ăn mừng chuẩn bị cho cô sao?
Lâm Thái Hoành cười lạnh một tiếng: "Lâm Diệu Nhan, trước kia cháu không ngừng phát triển tập đoàn Thanh Hoàng không phải vì muốn được tiến vào trực hệ Lâm gia sao? Hiện tại bà nội đã cho cháu vào trực hệ rồi mà cháu lại do dự, không phải cháu không nỡ buông Thanh Hoàng đó chứ!"
"Bác cả, không phải đã quá rõ ràng sao? Nhìn là biết không nỡõ, lúc đầu cháu đã nói đừng giao Thanh Hoàng cho Lâm Diệu Nhan, dòng bên này nhìn là biết thứ vong ân phụ nghĩa, nếu không năm đó sẽ không bị trục xuất khỏi trực hệ." Lâm Hiểu Văn đứng bên cạnh chanh chua nói.
Người của Lâm gia chung quanh cũng nhao nhao mở miệng chèn ép Lâm Diệu Nhan. Cô cứ lẻ loi trơ trọi đứng đó không nhúc nhích, hốc mắt dần đỏ lên, cô chưa bao giờ bất lực như hôm nay.
"Nếu Tô Lạc ở đây thì có lẽ anh ta sẽ ra mặt cho mình!"
Trong đầu Lâm Diệu Nhan bỗng hiện lên bóng dáng của Tô Lạc, trên mặt lộ ra nụ cười khổ, cô muốn gọi điện thoại cho Tô Lạc để hắn đi cùng mình đến tham gia tiệc ăn mừng, nhưng lại bị cha mẹ ngăn cản, vì thế cô không tiếp tục kiên trì.
Nếu cô kiên trì thì có lẽ sẽ không bất lực như bây giờ, tất cả đều là cô tự chuốc vạ vào thân!
Nói cái gì mà Lâm Diệu Nhan nghỉ ngơi đủ rồi thì có thể trở về tiếp quản tập đoàn Thanh Hoàng lần nữa. Đợi đến khi cô trở lại thì chưa chắc còn được làm chủ Thanh Hoàng!
"Bà, chuyện này không được, tại sao có thể như vậy! Lúc trước mọi người giao tập đoàn Thanh Hoàng cho. Diệu Nhan, không phải nói Thanh Hoàng cho Diệu Nhan †oàn quyền quản lý sao? Hiện tại vất vả lắm nó mới phát triển một công ty gần như phá sản đến quy mô bây giờ bà lại muốn thu về, có thấy quá đáng lắm không." Mặt Lâm Võ Trung đỏ lên, mắt thấy sắp đến được Thiên đường, bây giờ lại bị đạp một cái xuống Địa Ngục, làm sao ông ta chịu được.
"Lâm Võ Trung, chúng tôi thực sự có nói giao tập. đoàn Thanh Hoàng cho cháu Diệu Nhan quản lý, nhưng không nói sẽ tặng nó cho các người, Thanh Hoàng vốn là của Lâm gia, nó chỉ giao quản lý thay thôi." Lâm Thái Hoành hời hợt nói: "Hơn nữa nghe giọng điệu của anh thì có vẻ rất khó chịu, anh đang chất vấn quyết định của cụ sao?"
"Tôi... Tôi...." Lâm Võ Trung ú ớ một hồi vẫn không nói trọn vẹn được một câu.
Lúc trước khi Lâm gia giao Thanh Hoàng cho Lâm Diệu Nhan thật sự chỉ nói giao toàn quyền quản lý, không bảo là từ nay nó thuộc về cô.
Nhưng lúc ấy Thanh Hoàng đã gần như phá sản, Lâm gia giao nó cho Lâm Diệu Nhan nên họ vô thức cho rằng nó thuộc về một mình cô, dần dà suy nghĩ này đã trở thành tiềm thức của họ.
Bây giờ dù Lâm gia muốn thu lại tập đoàn Thanh Hoàng thì họ cũng không có lý do gì để phản bác, cũng không có tư cách phản bác.
Bởi vì nói cho cùng họ chỉ là dòng bên của Lâm gia, căn bản không có địa vị gì đáng nói, chớ đừng nói là chuyện này còn do cụ bà Lâm gia quyết định.
Hiện tại cuối cùng họ đã rõ, chỉ sợ khi Lâm gia giao tập đoàn Thanh Hoàng cho Lâm Diệu Nhan cũng đã an bài xong tất cả, căn bản không nghĩ đến chuyện giao Thanh Hoàng cho họ, chỉ muốn để Lâm Diệu Nhan làm không công mà thôi.
Tiệc ăn mừng vốn náo nhiệt ồn ào dần trở nên yên tĩnh lại. Đọc ?r?yện ?ại || T???T??YE ?﹒vn ||
Những người vốn đang nịnh bợ Lâm Võ Trung đều cười lạnh nhìn cảnh này, dù sao có thu lại tập đoàn Thanh Hoàng hay không cũng chẳng liên quan đến họ, sao họ phải đi đắc tội Lâm Thái Hoành và cụ bà Lâm gia.
Lúc này Lâm Tử Bình ngồi bên cạnh Lâm Thái Hoành đứng lên, nói với Lâm Diệu Nhan: "Diệu Nhan, em đừng trách bà nội. Bà nội chỉ muốn tốt cho em thôi, em nói xem tốt xấu gì em cũng là phụ nữ, thành tựu lớn nhất của một người phụ nữ là ở nhà giúp chồng dạy con. Em đã kết hôn gần ba năm mà vẫn chẳng có con cái, nếu chuyện này truyền ra thì người khác sẽ nhìn em thế nào, em yên tâm, chờ em sinh con xong, nếu muốn tiếp tục quản lý Thanh Hoàng thì anh có thể nhường vị trí giám đốc lại tiếp tục để em làm chủ."
Những người khác cũng phụ họa: "Tử Bình đúng là có phong độ, Lâm Diệu Nhan, cô thấy không, đây mới là phong độ đáng có của người Lâm gia, không phải chỉ kêu cô nghỉ ngơi một thời gian sao? Chờ cô trở về thì vẫn là giám đốc tập đoàn Thanh Hoàng thôi, cô lại không nỡ buông tay, nhỏ mọn như vậy sao?"
Một số người trong Lâm gia vốn có xích mích với Lâm Diệu Nhan, chướng mắt một dòng bên như Lâm Diệu Nhan lại mạnh hơn bọn họ, bây giờ vất vả lắm mới tìm ra cơ hội, đương nhiên phải chế nhạo cô cho đã miệng.
Một trực hệ Lâm gia tên là Lâm Hiểu Văn mấy năm qua luôn trào phúng Lâm Diệu Nhan trong các buổi tiệc. cười lạnh và nói: "Lâm Diệu Nhan, cô đừng không biết tốt xấu, lúc trước nếu không phải bà nội cật lực phản bác, đòi giao tập đoàn Thanh Hoàng cho cô thì cô nghĩ mình có địa vị như hôm nay sao? Cô nghĩ mình có thể hợp tác thành công với tập đoàn Hồng San Hô?”
"Không có Lâm gia thì tôi cho cô biết, cô chẳng là cái rắm gì cả, còn đệ nhất mỹ nữ Trung Hải cô cảm thấy mình đủ tư cách sao? Tất cả của cô đều do Lâm gia cho, hiện tại bảo cô góp một viên gạch làm Lâm gia trở nên lớn mạnh mà cô lại không vui? Cô như vậy là có ý gì, là vong ân phụ nghĩa, lòng muông dạ thú, khó trách cô chỉ có thể lấy được một tên vô dụng, đáng đời."
Nghe tiếng chế nhạo truyền đến, Lâm Diệu Nhan vẫn ngồi tại chỗ, trong lòng dâng lên tuyệt vọng vô tận. Cô không ngờ người mình tôn kính nhất lại đối xử với cô như vậy.
Cô không nghĩ ra, tất cả những chuyện cô làm không chỉ vì chính cô, còn là vì trợ giúp Lâm gia, không ngờ kết quả lại biến thành như vậy.
"Lâm Diệu Nhan, tại sao cô không nói, chẳng lẽ bị tôi nói trúng, cô là thứ lòng muông dạ thú." Lâm Hiểu Văn hùng hổ dọa người.
Cô ta thân là trực hệ của Lâm gia, dáng vẻ cũng rất xinh đẹp, nhưng mỗi lần đi ra ngoài đều bị người ta lấy ra so với Lâm Diệu Nhan, điều này khiến cô ta sinh ra bất mãn. Nhưng Thanh Hoàng lại phát triển lớn mạnh trong †ay Lâm Diệu Nhan nên cô ta không dám làm quá đáng, bây giờ hiếm lắm mới có cơ hội sao cô ta có thể bỏ qua chứ.
Lần này cô ta muốn giãẫm Lâm Nhan xuống vực sâu, để cả đời cô cũng không ngóc đầu lên được.
Cụ bà Lâm gia nhìn Lâm Diệu Nhan, giọng nói cũng lạnh xuống: "Lâm Diệu Nhan, sao cháu không nói gì? Chẳng lẽ cháu không hài lòng với quyết định của bà nội sao?"
"Lâm Diệu Nhan cô có thể quyết định nhanh chút không, chúng tôi nhiều người như vậy chỉ đợi có mình cô đó”
Người của Lâm gia nhao nhao mở miệng: "Cô đồng ý thì gật đầu nhanh đi, vì chuẩn bị tiệc ăn mừng cho cô mà chúng tôi đã bận rộn tới trưa, đến bây giờ còn chưa ăn cái gì này!"
Tiệc ăn mừng!
Trong lòng Lâm Diệu Nhan rét lạnh, đây là tiệc ăn mừng chuẩn bị cho cô sao?
Lâm Thái Hoành cười lạnh một tiếng: "Lâm Diệu Nhan, trước kia cháu không ngừng phát triển tập đoàn Thanh Hoàng không phải vì muốn được tiến vào trực hệ Lâm gia sao? Hiện tại bà nội đã cho cháu vào trực hệ rồi mà cháu lại do dự, không phải cháu không nỡ buông Thanh Hoàng đó chứ!"
"Bác cả, không phải đã quá rõ ràng sao? Nhìn là biết không nỡõ, lúc đầu cháu đã nói đừng giao Thanh Hoàng cho Lâm Diệu Nhan, dòng bên này nhìn là biết thứ vong ân phụ nghĩa, nếu không năm đó sẽ không bị trục xuất khỏi trực hệ." Lâm Hiểu Văn đứng bên cạnh chanh chua nói.
Người của Lâm gia chung quanh cũng nhao nhao mở miệng chèn ép Lâm Diệu Nhan. Cô cứ lẻ loi trơ trọi đứng đó không nhúc nhích, hốc mắt dần đỏ lên, cô chưa bao giờ bất lực như hôm nay.
"Nếu Tô Lạc ở đây thì có lẽ anh ta sẽ ra mặt cho mình!"
Trong đầu Lâm Diệu Nhan bỗng hiện lên bóng dáng của Tô Lạc, trên mặt lộ ra nụ cười khổ, cô muốn gọi điện thoại cho Tô Lạc để hắn đi cùng mình đến tham gia tiệc ăn mừng, nhưng lại bị cha mẹ ngăn cản, vì thế cô không tiếp tục kiên trì.
Nếu cô kiên trì thì có lẽ sẽ không bất lực như bây giờ, tất cả đều là cô tự chuốc vạ vào thân!