Chương 27: Tôi đến rồi
Lâm Tử Bình nhìn dáng vẻ của Lâm Diệu Nhan mà khóe miệng hiện ra nụ cười chiến thắng, tập đoàn Thanh Hoàng sắp thuộc về anh ta rồi.
Từ nay về sau ở cái đất Trung Hải này, Lâm Tử Bình chính là người của xã hội thượng lưu đỉnh cấp, những người đã từng nịnh bợ Harris đều phải bợ đỡ anh ta, mà tương lai anh ta sẽ là gia chủ dẫn dắt Lâm gia đi đến huy hoàng.
"Được, tôi đồng...
Ngay lúc Lâm Diệu Nhan muốn đáp ứng thì một giọng nói lạnh lẽo truyền vào từ bên ngoài: "Muốn tập. đoàn Thanh Hoàng? Các người có tư cách này à?”
Nghe thấy tiếng nói quen thuộc này, Lâm Diệu Nhan đột nhiên nghiêng đầu qua, khi thấy Tô Lạc đi vào từ bên ngoài thì cô ô thức há to miệng, lộ ra vẻ mặt khó tin.
Sao Tô Lạc biết cô ở đây.
"Thằng vô tích sự này ai bảo mày đến đây, mau cút ra ngoài cho tao, mày có tư cách đến đây à?" Nhìn thấy Tô Lạc, Lâm Hiểu Văn chỉ vào Tô Lạc chửi ầm lên: "Bảo. vệ bị mù hết rồi à? Sao để thằng rác rưởi này vào...."
"Chát!" Cô ta chưa nói xong đã nhìn thấy trước mắt xuất hiện một cái bóng đen, ngay sau đó bên mặt truyền đến một cơn đau rát. .
Tô Lạc tát mạnh một cái vào mặt cô ta, sức mạnh đó trực tiếp đánh cho Lâm Hiểu Văn lảo đảo, một cái răng rơi ra khỏi miệng.
"Cái miệng cô thật thối, nếu không phải cô là phụ nữ thì đã sớm chết rồi." Giọng Tô Lạc lạnh đến tận xương.
Kỳ thật hắn đã sớm đến, chỉ là chưa xuất hiện, hắn muốn xem người của Lâm gia vô sỉ đến cỡ nào, Lâm Hiểu Văn chửi rủa Lâm Diệu Nhan làm trong lòng Tô Lạc xuất hiện sát ý.
Nếu không phải suy xét đến đang đứng trước mặt Lâm Diệu Nhan, giết Lâm Hiểu Văn không tốt lắm thì bạt tay vừa rồi nhất định đã trực tiếp tát nát đầu cô ta.
Mọi người trợn tròn mắt, nửa ngày sau vẫn chưa lấy lại tinh thân, họ không ngờ Tô Lạc lại dám ra tay đánh người, hơn nữa còn ngay trước mặt nhiều người Lâm gia như vậy.
Sau một hồi trầm mặc ngắn ngủi, cả Lâm gia lập tức. bị lửa giận bao trùm.
"Tô Lạc, thằng rác rưởi, mày dám ra tay đánh người, ai cho mày lá gan đó."
"Phản, phản thật rồi, Lâm Diệu Nhan, cô dám dung túng cho thằng chồng vô dụng của mình ra tay, xem ra là không muốn ở lại Lâm gia nữa."
"Thằng rác rưởi này dám đánh người, mau quỳ xuống nhận sai ngay, có nghe không."
Những tiếng mắng chửi Tô Lạc liên tục vang lên.
Rốt cục Lâm Hiểu Văn cũng tỉnh táo lại, tóc tai bù xù như một bà điên, cô ta đứng lên duỗi tay chỉ vào Tô Lạc mà gầm thét: "Mày... thằng cặn bã mày dám đánh tao, từ nhỏ đến lớn không ai dám đánh tao, tao liều mạng với
"Cô còn dám nói nhảm thêm một câu có tin tôi làm cả đời cô không mở miệng được nữa không." Ánh mắt 'Tô Lạc vô cùng lạnh lão.
Chỉ một cái nhìn lại như ẩn chứa cái gì đó vô cùng đáng sợ.
Tiếp xúc với đôi mắt ấy, cả người Lâm Hiểu Văn cứng đờ, lập tức cảm thấy mình như rơi vào núi thây biển máu, toàn thân lạnh buốt, không khống chế được. mà lui về sau mấy bước rồi lảo đảo ngã xuống đất, ánh mắt nhìn về phía Tô Lạc cũng tràn ngập sợ hãi.
Tô Lạc đảo mắt qua Lâm Hiểu Văn, làm như không thấy tiếng kêu gào của đám người xung quanh, hắn đi thẳng tới bên cạnh Lâm Diệu Nhan rồi nhếch miệng cười ói: "Tôi đến rồi."
Tôi đến rồi! Chỉ ba chữ ngắn ngủi lại làm Lâm Diệu Nhan không khống chế được run rẩy, một cảm giác an toàn trước nay. chưa từng xông lên đầu.
Cô thật sự không ngờ khi mình tuyệt vọng nhất, bất lực nhất, người đàn ông mà cô vẫn luôn xem thường lại xuất hiện trước mặt bảo vệ cô như một vị thần.
Lâm Diệu Nhan ngẩng đầu, hàm răng tuyết trắng cắn môi thật chặt, nhìn Tô Lạc với ánh mắt phức tạp.
Cô phát hiện người đàn ông trước mắt đã thay đổi rất nhiều.
Trước kia Tô Lạc có bị đánh cũng không đánh trả, mắng cũng không nói lại, cô luôn cho là hắn không có tiền đồ, là một tên đàn ông bất lực.
Nhưng bây giờ Tô Lạc như biến thành người khác, trên người mang đầy vẻ lạnh nhạt và tự tin, nếu không phải ở chung ba năm với hản thì cô nhất định không tin người trước mắt là tên vô dụng Tô Lạc ngày xưa.
Lâm Diệu Nhan đột nhiên hiếu kỳ, rốt cục trên người Tô Lạc đã xảy ra chuyện gì, vì sao một tên nhu nhược lại có thay đổi lớn như vậy. Không chỉ dám ra tay đánh người, còn đánh ngay trước mặt Lâm gia, nếu là trước kia, cho Tô Lạc mười lá gan thì hắn cũng không dám làm. như thế.
"Tại sao anh lại tới?" Lâm Diệu Nhan cắn môi, cô phát hiện mình bị Tô Lạc làm cảm động, cô chưa từng nghĩ tới có ngày mình sẽ xúc động vì những gì hắn làm cho mình.
Ba năm qua, sở dĩ cô không ly hôn với Tô Lạc chỉ vì xem hẳn như một tấm bình phong để trốn tránh người nhà ép cưới.
Nhưng hiện tại trong lòng Lâm Diệu Nhan đột nhiên hiện ra một suy nghĩ, có lẽ sống cùng Tô Lạc chưa hẳn là lựa chọn quá tệ, chí ít người đàn ông này sẽ không chút do dự đứng bên cạnh khi cô tuyệt vọng nhất, cô đơn nhất.
Huống chỉ dù về sau cô ly hôn với Tô Lạc, tìm một người đàn ông mình thích để kết hôn, người kia có thể làm tốt hơn Tô Lạc, sẽ vĩnh viễn đứng bên cạnh cô không?
Chỉ trong chốc lát, trong lòng Lâm Diệu Nhan đã có đáp án.
Sẽ không! Đây là một thế giới ích kỷ.
Tô Lạc cười cười, giọng nói từ tính vang lên: "Cô là vợ tôi, vợ tôi bị người ta ức hiếp thì tôi có thể không đến sao?"
Cả người Lâm Diệu Nhan run lên, vẻ mặt trở nên càng phức tạp, cô rất muốn hỏi Tô Lạc rằng làm như vậy đáng không?
Nhưng cô không dám mở miệng, cô sợ hỏi ra vấn đề này lại không nhận được đáp án mình muốn.
“Tô Lạc, mày thật to gan, dám giương oai ngay Lâm gia là không muốn sống nữa đúng không." Đúng lúc này, một tiếng gầm gừ lạnh lão vang lên, cụ bà Lâm gia đen mặt, hai mắt như phun ra lửa.
Tốt xấu gì Lâm gia cũng từng là danh môn vọng tộc. ở Trung Hải, có bao giờ bị người ta đánh tới cửa như thế đâu, còn đánh người của Lâm gia ngay trước mặt bà ta.
"Làm càn, Tô Lạc mày quá làm càn." Lâm Thái Hoành vỗ bàn đứng lên, lạnh giọng nói: "Tụi tao đã không so đo chuyện lần trước mày đánh Hauge, không ngờ mày còn dám được nước làm tới làm càn ở Lâm gia, hôm nay tao phải để mày biết cái gì gọi là trời cao đất rộng, người đâu, đánh gãy tứ chỉ của nó rồi ném ra ngoài."
Lời còn chưa dứt, vệ sĩ Lâm gia đã sải bước đi vào, hung ác bước về hướng Tô Lạc.
"Các người muốn làm cái gì?" Lâm Diệu Nhan đứng lên, ngăn lại trước mặt Tô Lạc.
Nhìn thấy Lâm Diệu Nhan, mấy tên vệ sĩ kia hơi chân chờ, tất nhiên họ biết phân thân của cô.
"Không cần để ý đến nó." Lâm Thái Hoành nghiêm nghị nói: "Nếu Lâm Diệu Nhan dám ngăn cản thì phế luôn nó cho tôi."
"Tôi xem các người ai dám?" Trong mắt Tô Lạc lóe lên tia sắc lạnh, sát ý đã dâng lên.
Rồng có vảy ngược, chạm vào là phải giết!
Từ nay về sau ở cái đất Trung Hải này, Lâm Tử Bình chính là người của xã hội thượng lưu đỉnh cấp, những người đã từng nịnh bợ Harris đều phải bợ đỡ anh ta, mà tương lai anh ta sẽ là gia chủ dẫn dắt Lâm gia đi đến huy hoàng.
"Được, tôi đồng...
Ngay lúc Lâm Diệu Nhan muốn đáp ứng thì một giọng nói lạnh lẽo truyền vào từ bên ngoài: "Muốn tập. đoàn Thanh Hoàng? Các người có tư cách này à?”
Nghe thấy tiếng nói quen thuộc này, Lâm Diệu Nhan đột nhiên nghiêng đầu qua, khi thấy Tô Lạc đi vào từ bên ngoài thì cô ô thức há to miệng, lộ ra vẻ mặt khó tin.
Sao Tô Lạc biết cô ở đây.
"Thằng vô tích sự này ai bảo mày đến đây, mau cút ra ngoài cho tao, mày có tư cách đến đây à?" Nhìn thấy Tô Lạc, Lâm Hiểu Văn chỉ vào Tô Lạc chửi ầm lên: "Bảo. vệ bị mù hết rồi à? Sao để thằng rác rưởi này vào...."
"Chát!" Cô ta chưa nói xong đã nhìn thấy trước mắt xuất hiện một cái bóng đen, ngay sau đó bên mặt truyền đến một cơn đau rát. .
Tô Lạc tát mạnh một cái vào mặt cô ta, sức mạnh đó trực tiếp đánh cho Lâm Hiểu Văn lảo đảo, một cái răng rơi ra khỏi miệng.
"Cái miệng cô thật thối, nếu không phải cô là phụ nữ thì đã sớm chết rồi." Giọng Tô Lạc lạnh đến tận xương.
Kỳ thật hắn đã sớm đến, chỉ là chưa xuất hiện, hắn muốn xem người của Lâm gia vô sỉ đến cỡ nào, Lâm Hiểu Văn chửi rủa Lâm Diệu Nhan làm trong lòng Tô Lạc xuất hiện sát ý.
Nếu không phải suy xét đến đang đứng trước mặt Lâm Diệu Nhan, giết Lâm Hiểu Văn không tốt lắm thì bạt tay vừa rồi nhất định đã trực tiếp tát nát đầu cô ta.
Mọi người trợn tròn mắt, nửa ngày sau vẫn chưa lấy lại tinh thân, họ không ngờ Tô Lạc lại dám ra tay đánh người, hơn nữa còn ngay trước mặt nhiều người Lâm gia như vậy.
Sau một hồi trầm mặc ngắn ngủi, cả Lâm gia lập tức. bị lửa giận bao trùm.
"Tô Lạc, thằng rác rưởi, mày dám ra tay đánh người, ai cho mày lá gan đó."
"Phản, phản thật rồi, Lâm Diệu Nhan, cô dám dung túng cho thằng chồng vô dụng của mình ra tay, xem ra là không muốn ở lại Lâm gia nữa."
"Thằng rác rưởi này dám đánh người, mau quỳ xuống nhận sai ngay, có nghe không."
Những tiếng mắng chửi Tô Lạc liên tục vang lên.
Rốt cục Lâm Hiểu Văn cũng tỉnh táo lại, tóc tai bù xù như một bà điên, cô ta đứng lên duỗi tay chỉ vào Tô Lạc mà gầm thét: "Mày... thằng cặn bã mày dám đánh tao, từ nhỏ đến lớn không ai dám đánh tao, tao liều mạng với
"Cô còn dám nói nhảm thêm một câu có tin tôi làm cả đời cô không mở miệng được nữa không." Ánh mắt 'Tô Lạc vô cùng lạnh lão.
Chỉ một cái nhìn lại như ẩn chứa cái gì đó vô cùng đáng sợ.
Tiếp xúc với đôi mắt ấy, cả người Lâm Hiểu Văn cứng đờ, lập tức cảm thấy mình như rơi vào núi thây biển máu, toàn thân lạnh buốt, không khống chế được. mà lui về sau mấy bước rồi lảo đảo ngã xuống đất, ánh mắt nhìn về phía Tô Lạc cũng tràn ngập sợ hãi.
Tô Lạc đảo mắt qua Lâm Hiểu Văn, làm như không thấy tiếng kêu gào của đám người xung quanh, hắn đi thẳng tới bên cạnh Lâm Diệu Nhan rồi nhếch miệng cười ói: "Tôi đến rồi."
Tôi đến rồi! Chỉ ba chữ ngắn ngủi lại làm Lâm Diệu Nhan không khống chế được run rẩy, một cảm giác an toàn trước nay. chưa từng xông lên đầu.
Cô thật sự không ngờ khi mình tuyệt vọng nhất, bất lực nhất, người đàn ông mà cô vẫn luôn xem thường lại xuất hiện trước mặt bảo vệ cô như một vị thần.
Lâm Diệu Nhan ngẩng đầu, hàm răng tuyết trắng cắn môi thật chặt, nhìn Tô Lạc với ánh mắt phức tạp.
Cô phát hiện người đàn ông trước mắt đã thay đổi rất nhiều.
Trước kia Tô Lạc có bị đánh cũng không đánh trả, mắng cũng không nói lại, cô luôn cho là hắn không có tiền đồ, là một tên đàn ông bất lực.
Nhưng bây giờ Tô Lạc như biến thành người khác, trên người mang đầy vẻ lạnh nhạt và tự tin, nếu không phải ở chung ba năm với hản thì cô nhất định không tin người trước mắt là tên vô dụng Tô Lạc ngày xưa.
Lâm Diệu Nhan đột nhiên hiếu kỳ, rốt cục trên người Tô Lạc đã xảy ra chuyện gì, vì sao một tên nhu nhược lại có thay đổi lớn như vậy. Không chỉ dám ra tay đánh người, còn đánh ngay trước mặt Lâm gia, nếu là trước kia, cho Tô Lạc mười lá gan thì hắn cũng không dám làm. như thế.
"Tại sao anh lại tới?" Lâm Diệu Nhan cắn môi, cô phát hiện mình bị Tô Lạc làm cảm động, cô chưa từng nghĩ tới có ngày mình sẽ xúc động vì những gì hắn làm cho mình.
Ba năm qua, sở dĩ cô không ly hôn với Tô Lạc chỉ vì xem hẳn như một tấm bình phong để trốn tránh người nhà ép cưới.
Nhưng hiện tại trong lòng Lâm Diệu Nhan đột nhiên hiện ra một suy nghĩ, có lẽ sống cùng Tô Lạc chưa hẳn là lựa chọn quá tệ, chí ít người đàn ông này sẽ không chút do dự đứng bên cạnh khi cô tuyệt vọng nhất, cô đơn nhất.
Huống chỉ dù về sau cô ly hôn với Tô Lạc, tìm một người đàn ông mình thích để kết hôn, người kia có thể làm tốt hơn Tô Lạc, sẽ vĩnh viễn đứng bên cạnh cô không?
Chỉ trong chốc lát, trong lòng Lâm Diệu Nhan đã có đáp án.
Sẽ không! Đây là một thế giới ích kỷ.
Tô Lạc cười cười, giọng nói từ tính vang lên: "Cô là vợ tôi, vợ tôi bị người ta ức hiếp thì tôi có thể không đến sao?"
Cả người Lâm Diệu Nhan run lên, vẻ mặt trở nên càng phức tạp, cô rất muốn hỏi Tô Lạc rằng làm như vậy đáng không?
Nhưng cô không dám mở miệng, cô sợ hỏi ra vấn đề này lại không nhận được đáp án mình muốn.
“Tô Lạc, mày thật to gan, dám giương oai ngay Lâm gia là không muốn sống nữa đúng không." Đúng lúc này, một tiếng gầm gừ lạnh lão vang lên, cụ bà Lâm gia đen mặt, hai mắt như phun ra lửa.
Tốt xấu gì Lâm gia cũng từng là danh môn vọng tộc. ở Trung Hải, có bao giờ bị người ta đánh tới cửa như thế đâu, còn đánh người của Lâm gia ngay trước mặt bà ta.
"Làm càn, Tô Lạc mày quá làm càn." Lâm Thái Hoành vỗ bàn đứng lên, lạnh giọng nói: "Tụi tao đã không so đo chuyện lần trước mày đánh Hauge, không ngờ mày còn dám được nước làm tới làm càn ở Lâm gia, hôm nay tao phải để mày biết cái gì gọi là trời cao đất rộng, người đâu, đánh gãy tứ chỉ của nó rồi ném ra ngoài."
Lời còn chưa dứt, vệ sĩ Lâm gia đã sải bước đi vào, hung ác bước về hướng Tô Lạc.
"Các người muốn làm cái gì?" Lâm Diệu Nhan đứng lên, ngăn lại trước mặt Tô Lạc.
Nhìn thấy Lâm Diệu Nhan, mấy tên vệ sĩ kia hơi chân chờ, tất nhiên họ biết phân thân của cô.
"Không cần để ý đến nó." Lâm Thái Hoành nghiêm nghị nói: "Nếu Lâm Diệu Nhan dám ngăn cản thì phế luôn nó cho tôi."
"Tôi xem các người ai dám?" Trong mắt Tô Lạc lóe lên tia sắc lạnh, sát ý đã dâng lên.
Rồng có vảy ngược, chạm vào là phải giết!