Chương 28: Tập đoàn Thanh Hoàng là của các người sao?
"Đừng." Lâm Diệu Nhan thấy cảnh này thì lập tức. biến sắc, lớn tiếng nói với cụ bà Lâm gia: "Bà nội, xin bà tha cho Tô Lạc lần này, cháu đồng ý chuyện vừa rồi, cháu sẽ giao ra tập đoàn Thanh Hoàng cho Lâm gia."
"Lâm Diệu Nhan, Thanh Hoàng vốn là của Lâm gia, cần cô giao ra sao? Vừa rồi bà nội bảo cô giao ra chỉ là cho cô chút thể diện thôi nhưng cô lại không biết quý. trọng, lúc này nói giao không thấy muộn rồi sao?" Lâm Tử Bình cười lạnh và nói: "Huống chỉ thằng chồng rác rưởi của cô còn dám đánh người của Lâm gia, chuyện này tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua, không thì truyền ra người khác sẽ nhìn Lâm gia chúng tôi thế nào."
"Không sai, tập đoàn Thanh Hoàng vốn là của Lâm gia, hiện tại lấy về cũng không có gì lạ, Tô Lạc đánh Hiểu Văn thì nhất định phải trả giá đắt, hai chuyện này không liên quan nhau."
"Dù không phế hắn cũng phải bắt hắn dập đầu nhận tội.
"Phải để thẳng rác rưởi này quỳ trước cổng Lâm gia ba ngày ba đêm, để mọi người biết kết cục khi đắc tội Lâm gia là gì."
Người của Lâm gia nhao nhao hưởng ứng Lâm Tử Bình, một tên vô dụng cũng dám làm càn ở Lâm gia, nếu truyền ra thì họ còn mặt mũi gì nữa?
Nghe những lời nói chung quanh, trên mặt Lâm Diệu Nhan hiện lên một tia tuyệt vọng, người của Lâm gia thật sự nhẫn tâm như vậy sao?
"Ha ha. Đối mặt chỉ trích của họ, Tô Lạc đột nhiên nhếch miệng cười đầy trào phúng: "Tập đoàn Thanh Hoàng vốn là của Lâm gia? Các người để tay lên ngực tự hỏi nó thật sự là của các người sao?"
Một lời nói ra như sét đánh ngang tai, Tô Lạc vừa dứt lời thì từ trên xuống dưới Lâm gia đều yên lặng. Mọi người đều nhìn Tô Lạc như nhìn một thằng ngu.
Có phải thằng vô tích sự này cháy não rồi không, tập đoàn Thanh Hoàng không phải của Lâm gia thì chẳng lẽ là của Lâm Diệu Nhan sao?
Mà lời này vừa truyền đến tai cụ bà Lâm gia và đám người Lâm Thái Hoành thì lập tức làm sắc mặt họ hơi thay đổi, suýt không khống chế được đứng bật dậy khỏi ghế.
Cái này... Sao thằng rác rưởi này lại biết tập đoàn Thanh Hoàng không thuộc về Lâm gia? Chẳng lẽ nó biết cái gì?
Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!
Chuyện năm đó họ làm thần không biết, quỷ không hay, người biết được trừ luật sư năm đó và vài người cụ bà Lâm gia ra thì căn bản không còn ai.
"Thằng rác rưởi mày có ý gì?" Lâm Thái Hoành âm u nhìn chằm chằm Tô Lạc, mặc kệ hắn đang nói bậy bạ hay thật sự biết chuyện này thì cũng không thể giữ hắn lại, không thì đây là một tai họa. Xin hã? đọc tr??ện tại ﹎ ? R Ù M ? R U Y Ệ N.?n ﹎
"Tôi có ý gì thì trong lòng các người không phải rõ nhất sao?" Tô Lạc nhìn chằm chằm Lâm Thái Hoành, cười lạnh và nói: "Nếu tôi nhớ không sai thì tập đoàn Thanh Hoàng là do Lâm Bất Bạch tặng cho Diệu Nhan vào năm sinh nhật hai mươi tuổi, hơn nữa lúc ấy Thanh Hoàng cũng không phải công ty phá sản, mà là công ty lớn có đến một tỷ, nhưng cuối cùng một tỷ tài chính đó đã bị các người nuốt chửng, cả cổ phần của Thanh Hoàng cũng bị các người bán đi, mãi tới bây giờ Diệu Nhan còn bị lừa không biết gì."
Tô Lạc không để ý đến bọn người Lâm Thái Hoành kinh ngạc mà tiếp tục nói: "Còn khoản tiền đó đều bị các người bổ sung vào chỗ thiếu, hiện tại các người còn có mặt mũi nói Thanh Hoàng là của mình? Da mặt thật đủ dày.”
Tô Lạc vừa nói ra lời này thì Lâm gia như muốn nổ tung. Trừ một số người như cụ bà Lâm gia biết chuyện ra thì những người khác đều lộ ra vẻ mặt khó tin.
'Tập đoàn Thanh Hoàng là quà sinh nhật Lâm Bất Bạch tặng cho Lâm Diệu Nhan? Trong sổ sách còn một tỷ tài chính?
Chuyện này... không thể nào!
Nếu Lâm Bất Bạch có một tỷ vốn lưu động thì tại sao cứ ở nước ngoài không về nhà.
Mấy người Lâm Võ Trung, Đại Thư Văn và Lâm Diệu Nhan cũng trợn to hai mắt vẻ mặt khó tin, tập đoàn Thanh Hoàng vốn là của họ, chẳng qua là bị Lâm gia nuốt mất?
Trong nhất thời, ánh mắt mọi người đều tập trung lên người cụ bà Lâm gia và Lâm Thái Hoành.
"Nói nhăng nói cuội." Nhận thấy ánh mắt chung quanh đều tập trung lên người mình, Lâm Thái Hoành hừ lạnh một tiếng: "Thằng vô tích sự này không biết nghe tin từ đâu, tập đoàn Thanh Hoàng là của Lâm Bất Bạch? Nếu cậu ta có nhiều tiền như vậy thì có cần luôn ở nước. ngoài không? Tôi thấy nhiều năm qua cậu ta không trở về rõ ràng là sống không tốt ở nước ngoài, không còn mặt mũi trở về gặp chúng tôi."
Lâm Tử Bình nhìn Tô Lạc, dáng vẻ như hận không thể giết chết hắn, anh ta lạnh giọng mà nói: "Tô Lạc, thằng rác rưởi này, mày là cái thá gì mà dám ăn nói lung tung, sao dám nói tập đoàn Thanh Hoàng là do Lâm Bất Bạch đưa cho Lâm Diệu Nhan? Quả thực là nói không thành có, tám năm trước tụi tao đã đăng ký công ty Thanh Hoàng dưới danh nghĩa của Lâm gia, mọi người không tin có thể đi điều tra chuyện này."
Lâm Tử Bình không chút sợ hãi, khi chuyển tài chính của tập đoàn Thanh Hoàng đi thì họ đã lo đến ngày bại lộ mọi chuyện cho nên đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, trừ phi tìm được luật sư năm đó, nếu không tra ra tập đoàn Thanh Hoàng thuộc về ai là không có khả năng.
Tô Lạc nghe vậy thì cười mà không cười, ánh mắt đảo qua Lâm Thái Hoành và Lâm Tử Bình, sau đó dừng lại trên người cụ bà Lâm gia: "Cụ bà, bà có thân phận nhất định ở Trung Hải, không phải bà cũng mặt dày mày dạng nói Thanh Hoàng là của Lâm gia các người đó chứt"
"Thằng rác rưởi, mày thật to gan, ai cho mày can đảm chất vấn bà nội, mau quỳ xuống cho tao nghe không." Lâm Tử Bình dữ tợn quát lên để che giấu khẩn trương trong lòng.
Không biết vì sao khi tiếp xúc với ánh mắt của Tô
Lạc, anh ta cảm thấy bí mật sâu trong lòng như bị nhìn thấu, giấu thế nào cũng giấu không được.
Lâm Thái Hoành cũng đầy vẻ thẹn quá hoá giận, quát: "Lật trời rồi à, Lâm Võ Trung, dòng bên các người càng ngày càng có tiền đô, đầu tiên là bất mãn với quyết định của cụ, hiện tại thằng rể vô dụng này dám chất vấn cụ, lá gan của các người càng lúc càng lớn, Lâm gia chúng tôi nhỏ nhoi không chứa nổi các người."
"Người đâu, lấy gậy đánh dòng bên này ra ngoài, về sau cấm chúng bước vào Lâm gia nửa bước."
"Sao lại thẹn quá hoá giận rồi ra nụ cười lạnh, không thèm để ý tiếng sủa của Lâm Thái Hoành mà vẫn nhìn cụ bà Lâm gia: "Cụ bà, bà dám thừa nhận trước mặt nhiều người Lâm gia như vậy không?”
" Trên mặt Tô Lạc lộ
Sắc mặt cụ bà Lâm gia vô cùng âm trầm, từ khi bà ta chấp chưởng Lâm gia đến nay chưa có ai dám nói chuyện với bà bằng giọng điệu này, Tô Lạc là người đầu tiên.
Bà ta hít sâu vài hơi rồi lạnh lùng nói: "Tao phải thừa nhận cái gì, vừa rồi không phải Bình Nhi đã nói rõ ràng rồi sao? Tập đoàn Thanh Hoàng là của Lâm gia, chuyện này có thể điều tra ra được, hơn nữa năm đó tụi tao chỉ giao Thanh Hoàng cho Lâm Diệu Nhan rèn luyện, hiện tại tao thu lại không được sao? Hay là đồ của Lâm gia đến tay tụi mày thì biến thành của tụi mày luôn?"
Câu cuối cùng của bà ta mang theo ý tra hỏi.
"Lâm Diệu Nhan, Thanh Hoàng vốn là của Lâm gia, cần cô giao ra sao? Vừa rồi bà nội bảo cô giao ra chỉ là cho cô chút thể diện thôi nhưng cô lại không biết quý. trọng, lúc này nói giao không thấy muộn rồi sao?" Lâm Tử Bình cười lạnh và nói: "Huống chỉ thằng chồng rác rưởi của cô còn dám đánh người của Lâm gia, chuyện này tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua, không thì truyền ra người khác sẽ nhìn Lâm gia chúng tôi thế nào."
"Không sai, tập đoàn Thanh Hoàng vốn là của Lâm gia, hiện tại lấy về cũng không có gì lạ, Tô Lạc đánh Hiểu Văn thì nhất định phải trả giá đắt, hai chuyện này không liên quan nhau."
"Dù không phế hắn cũng phải bắt hắn dập đầu nhận tội.
"Phải để thẳng rác rưởi này quỳ trước cổng Lâm gia ba ngày ba đêm, để mọi người biết kết cục khi đắc tội Lâm gia là gì."
Người của Lâm gia nhao nhao hưởng ứng Lâm Tử Bình, một tên vô dụng cũng dám làm càn ở Lâm gia, nếu truyền ra thì họ còn mặt mũi gì nữa?
Nghe những lời nói chung quanh, trên mặt Lâm Diệu Nhan hiện lên một tia tuyệt vọng, người của Lâm gia thật sự nhẫn tâm như vậy sao?
"Ha ha. Đối mặt chỉ trích của họ, Tô Lạc đột nhiên nhếch miệng cười đầy trào phúng: "Tập đoàn Thanh Hoàng vốn là của Lâm gia? Các người để tay lên ngực tự hỏi nó thật sự là của các người sao?"
Một lời nói ra như sét đánh ngang tai, Tô Lạc vừa dứt lời thì từ trên xuống dưới Lâm gia đều yên lặng. Mọi người đều nhìn Tô Lạc như nhìn một thằng ngu.
Có phải thằng vô tích sự này cháy não rồi không, tập đoàn Thanh Hoàng không phải của Lâm gia thì chẳng lẽ là của Lâm Diệu Nhan sao?
Mà lời này vừa truyền đến tai cụ bà Lâm gia và đám người Lâm Thái Hoành thì lập tức làm sắc mặt họ hơi thay đổi, suýt không khống chế được đứng bật dậy khỏi ghế.
Cái này... Sao thằng rác rưởi này lại biết tập đoàn Thanh Hoàng không thuộc về Lâm gia? Chẳng lẽ nó biết cái gì?
Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!
Chuyện năm đó họ làm thần không biết, quỷ không hay, người biết được trừ luật sư năm đó và vài người cụ bà Lâm gia ra thì căn bản không còn ai.
"Thằng rác rưởi mày có ý gì?" Lâm Thái Hoành âm u nhìn chằm chằm Tô Lạc, mặc kệ hắn đang nói bậy bạ hay thật sự biết chuyện này thì cũng không thể giữ hắn lại, không thì đây là một tai họa. Xin hã? đọc tr??ện tại ﹎ ? R Ù M ? R U Y Ệ N.?n ﹎
"Tôi có ý gì thì trong lòng các người không phải rõ nhất sao?" Tô Lạc nhìn chằm chằm Lâm Thái Hoành, cười lạnh và nói: "Nếu tôi nhớ không sai thì tập đoàn Thanh Hoàng là do Lâm Bất Bạch tặng cho Diệu Nhan vào năm sinh nhật hai mươi tuổi, hơn nữa lúc ấy Thanh Hoàng cũng không phải công ty phá sản, mà là công ty lớn có đến một tỷ, nhưng cuối cùng một tỷ tài chính đó đã bị các người nuốt chửng, cả cổ phần của Thanh Hoàng cũng bị các người bán đi, mãi tới bây giờ Diệu Nhan còn bị lừa không biết gì."
Tô Lạc không để ý đến bọn người Lâm Thái Hoành kinh ngạc mà tiếp tục nói: "Còn khoản tiền đó đều bị các người bổ sung vào chỗ thiếu, hiện tại các người còn có mặt mũi nói Thanh Hoàng là của mình? Da mặt thật đủ dày.”
Tô Lạc vừa nói ra lời này thì Lâm gia như muốn nổ tung. Trừ một số người như cụ bà Lâm gia biết chuyện ra thì những người khác đều lộ ra vẻ mặt khó tin.
'Tập đoàn Thanh Hoàng là quà sinh nhật Lâm Bất Bạch tặng cho Lâm Diệu Nhan? Trong sổ sách còn một tỷ tài chính?
Chuyện này... không thể nào!
Nếu Lâm Bất Bạch có một tỷ vốn lưu động thì tại sao cứ ở nước ngoài không về nhà.
Mấy người Lâm Võ Trung, Đại Thư Văn và Lâm Diệu Nhan cũng trợn to hai mắt vẻ mặt khó tin, tập đoàn Thanh Hoàng vốn là của họ, chẳng qua là bị Lâm gia nuốt mất?
Trong nhất thời, ánh mắt mọi người đều tập trung lên người cụ bà Lâm gia và Lâm Thái Hoành.
"Nói nhăng nói cuội." Nhận thấy ánh mắt chung quanh đều tập trung lên người mình, Lâm Thái Hoành hừ lạnh một tiếng: "Thằng vô tích sự này không biết nghe tin từ đâu, tập đoàn Thanh Hoàng là của Lâm Bất Bạch? Nếu cậu ta có nhiều tiền như vậy thì có cần luôn ở nước. ngoài không? Tôi thấy nhiều năm qua cậu ta không trở về rõ ràng là sống không tốt ở nước ngoài, không còn mặt mũi trở về gặp chúng tôi."
Lâm Tử Bình nhìn Tô Lạc, dáng vẻ như hận không thể giết chết hắn, anh ta lạnh giọng mà nói: "Tô Lạc, thằng rác rưởi này, mày là cái thá gì mà dám ăn nói lung tung, sao dám nói tập đoàn Thanh Hoàng là do Lâm Bất Bạch đưa cho Lâm Diệu Nhan? Quả thực là nói không thành có, tám năm trước tụi tao đã đăng ký công ty Thanh Hoàng dưới danh nghĩa của Lâm gia, mọi người không tin có thể đi điều tra chuyện này."
Lâm Tử Bình không chút sợ hãi, khi chuyển tài chính của tập đoàn Thanh Hoàng đi thì họ đã lo đến ngày bại lộ mọi chuyện cho nên đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, trừ phi tìm được luật sư năm đó, nếu không tra ra tập đoàn Thanh Hoàng thuộc về ai là không có khả năng.
Tô Lạc nghe vậy thì cười mà không cười, ánh mắt đảo qua Lâm Thái Hoành và Lâm Tử Bình, sau đó dừng lại trên người cụ bà Lâm gia: "Cụ bà, bà có thân phận nhất định ở Trung Hải, không phải bà cũng mặt dày mày dạng nói Thanh Hoàng là của Lâm gia các người đó chứt"
"Thằng rác rưởi, mày thật to gan, ai cho mày can đảm chất vấn bà nội, mau quỳ xuống cho tao nghe không." Lâm Tử Bình dữ tợn quát lên để che giấu khẩn trương trong lòng.
Không biết vì sao khi tiếp xúc với ánh mắt của Tô
Lạc, anh ta cảm thấy bí mật sâu trong lòng như bị nhìn thấu, giấu thế nào cũng giấu không được.
Lâm Thái Hoành cũng đầy vẻ thẹn quá hoá giận, quát: "Lật trời rồi à, Lâm Võ Trung, dòng bên các người càng ngày càng có tiền đô, đầu tiên là bất mãn với quyết định của cụ, hiện tại thằng rể vô dụng này dám chất vấn cụ, lá gan của các người càng lúc càng lớn, Lâm gia chúng tôi nhỏ nhoi không chứa nổi các người."
"Người đâu, lấy gậy đánh dòng bên này ra ngoài, về sau cấm chúng bước vào Lâm gia nửa bước."
"Sao lại thẹn quá hoá giận rồi ra nụ cười lạnh, không thèm để ý tiếng sủa của Lâm Thái Hoành mà vẫn nhìn cụ bà Lâm gia: "Cụ bà, bà dám thừa nhận trước mặt nhiều người Lâm gia như vậy không?”
" Trên mặt Tô Lạc lộ
Sắc mặt cụ bà Lâm gia vô cùng âm trầm, từ khi bà ta chấp chưởng Lâm gia đến nay chưa có ai dám nói chuyện với bà bằng giọng điệu này, Tô Lạc là người đầu tiên.
Bà ta hít sâu vài hơi rồi lạnh lùng nói: "Tao phải thừa nhận cái gì, vừa rồi không phải Bình Nhi đã nói rõ ràng rồi sao? Tập đoàn Thanh Hoàng là của Lâm gia, chuyện này có thể điều tra ra được, hơn nữa năm đó tụi tao chỉ giao Thanh Hoàng cho Lâm Diệu Nhan rèn luyện, hiện tại tao thu lại không được sao? Hay là đồ của Lâm gia đến tay tụi mày thì biến thành của tụi mày luôn?"
Câu cuối cùng của bà ta mang theo ý tra hỏi.