Chương 29: Cứ coi như tôi uy hiếp các người đi
"Bốp bốp bốp... "
Nghe cụ bà Lâm gia hỏi vậy, Tô Lạc rất buồn cười nên lập tức vỗ tay và nói: "Quả nhiên kẻ mặt dày vô địch thiên hạ. Trước kia tôi không biết cái gì là mặt dày vô sỉ, cái gì là đổi trắng thay đen, cảm ơn bà đã đích thân dạy cho tôi một bài học."
Tô Lạc đảo mắt qua chung quanh, lại thay đổi đề tài: "Nhưng có một số thứ đen là đen, trắng là trắng, có muốn thay đổi cũng không thay đổi được, các người muốn nuốt trọn tập đoàn Thanh Hoàng thì chỉ sợ không có sức chứa nổi, đừng ăn đến bể bụng."
"Tô Lạc, mày có ý gì? Chẳng lẽ mày muốn uy hiếp tụi †ao sao?" Lâm Tử Bình lập tức nói.
"Uy hiếp? Các người coi như tôi uy hiếp đi!" Tô Lạc ung dung cười một tiếng, bình tĩnh nói: "Tôi chỉ muốn nói cho các người biết một đạo lý, cầm đồ của người khác là phải trả giá."
"Ha ha ha....' Tô Lạc chưa dứt lời thì trong Lâm gia đã vang lên một tràng cười.
Một tên vô dụng lại đi uy hiếp Lâm gia? Hắn nghĩ mình là ai? Là Tô tiên sinh mà Harris nói đến sao?
Hắn dám uy hiếp Lâm gia, một đầu ngón tay của Lâm gia đã có thể nghiền chết hắn rồi.
Lâm Tử Bình Nhiều nhìn Tô Lạc đây hứng thú: "Không biết mày có thể nói cho tao biết cái giá phải trả là gì không? Tụi tao rất hiếu kì."
Lời này của Lâm Tử Bình lại làm chung quanh vang lên một tràng cười.
"Rất đơn giản, các người lấy đi bao nhiêu tiền từ tập đoàn Thanh Hoàng thì tôi sẽ tính lãi, một ngày một ngàn vạn, không đủ tiền thì dùng tài sản Lâm gia gán nợ, nếu còn chưa đủ thì để Lâm gia tan thành mây khói đi!" Tô Lạc nhìn lướt qua đám người Lâm gia, lạnh nhạt cười nói: "Hiện tại các người có thể coi tôi như đang đánh rắm, nhưng rất nhanh sẽ biết rốt cục tôi có đánh rắm không."
Dù Tô Lạc nói năng nhẹ như mây gió, nhưng đám người Lâm gia lại cảm thấy phách lối đến cực điểm, ngạo mạn đến mức vô pháp vô thiên.
"Đủ rồi, Tô Lạc, mày đừng coi trời bằng vung." Cụ bà Lâm gia đập mạnh cây gậy chống xuống đất, vẻ mặt vô cùng hung ác.
Tô Lạc cười cười, không để ý đến bà ta mà đi đến bên cạnh Lâm Diệu Nhan: "Chúng ta đi thôi! Ăn cơm với bọn rác rưởi này chỉ làm mình bưồn nôn."
Nói xong, Tô Lạc kéo Lâm Diệu Nhan muốn rời đi.
"Ai cho tụi mày đi, chặn chúng lại cho tôi đừng để chúng đi." Lâm Tử Bình hô lớn.
Lâm Diệu Nhan còn chưa giao tập đoàn Thanh Hoàng ra, sao họ lại để cô đi được.
"Các người cản thử xem." Tô Lạc hơi nheo mắt lại, trong lòng đã hết kiên nhẫn.
“Tô Lạc, anh đợi tôi một chút." Lâm Diệu Nhan nhẹ nhàng kéo Tô Lạc một cái rồi xoay người nhìn cụ bà Lâm gia, bình tĩnh nói: "Bà nội, cháu không biết những gì Tô Lạc nói là thật hay giả, nhưng mấy năm nay cháu rất biết ơn bà vì đã giao Thanh Hoàng cho cháu rèn luyện, cháu vô cùng cảm kích."
"Cháu giao Thanh Hoàng lại cho các người, ngày mai sẽ tuyên bố rời đi, nhưng cháu hi vọng chuyện hôm nay dừng ở đây, nếu ai trong các người dám làm khó Tô Lạc thì đừng trách Lâm Diệu Nhan này không khách sáo."
Nói xong, Lâm Diệu Nhan quay người đi ra bên ngoài.
Lâm Võ Trung và Đại Thư Văn ngồi đó với vẻ mặt xấu hổ, đi cũng không được mà không đi cũng không phải.
Khi đi ra bên ngoài, Tô Lạc giữ chặt Lâm Diệu Nhan rồi nghiêm túc nói: "Cô không cần giao tập đoàn Thanh Hoàng ra, nếu cô không muốn thì tôi cam đoan không ai lấy được nó, Lâm gia cũng không được."
"Nếu tôi không giao ra, anh cảm thấy họ sẽ để chúng ta bình yên rời đi sao? Hơn nữa khi Lâm gia nghĩ trăm phương ngàn kế để tôi và tập đoàn Hồng San Hô hợp tác, cho dù buộc tôi quyến rũ Hauge thì tôi đã đoán được họ muốn lấy lại Thanh Hoàng, nhưng trong lòng tôi vẫn nuôi một tia hi vọng, cho rằng Lâm gia sẽ không làm như vậy, đáng tiếc tôi sai rồi, nhà đế vương là vô tình nhất, câu nói này không phải nói ngoa."
Nói đến đây, Lâm Diệu Nhan khế thở dài một hơi.
Kỳ thật Lâm Diệu Nhan cũng đã nhận ra âm mưu quỷ kế của Lâm gia. Nhưng cuối cùng cô không phản kháng, bởi vì đây là cô nợ họ, lúc trước nếu không có Thanh Hoàng thì gia đình cô sẽ không được ăn cơm ngon mặc áo đẹp ở biệt thự như bây giờ, cô nhận phần ân tình này.
"Cô yên tâm, tôi có thể đảm bảo tập đoàn Thanh Hoàng là của cô, người của Lâm gia không đoạt đi được, không bao lâu nữa họ sẽ quỳ xuống cầu xin cô." Tô Lạc trịnh trọng nói.
Lâm Diệu Nhan ngẩng đầu, nhìn thật sâu vào mắt Tô Lạc, mặt cười tươi như hoa: "Hôm nay thật cám ơn anh, cám ơn anh ở bên cạnh tôi lúc tôi bất lực nhất."
Lâm Diệu Nhan tự động xem nhẹ lời nói khoác lác của Tô Lạc. Mặc dù Lâm gia xuống dốc, nhưng trong mắt người thường thì họ vẫn là một con quái vật khổng Iồ, Tô Lạc đối nghịch với Lâm gia chỉ là tự chuốc lấy khổ.
Nghe Lâm Diệu Nhan nói thế Tô Lạc không nói thêm gì, nhưng sâu trong đáy mắt lại hiện lên một tia sắc lạnh: Lâm gia, để các người đắc ý thêm một thời gian đi, không bao lâu nữa đến phiên các người khóc.
"Tô Lạc, những lời anh nói trước đó đều là thật sao? 'Tập đoàn Thanh Hoàng là quà sinh nhật anh hai tặng tôi sao?" Lâm Diệu Nhan đột nhiên mở miệng hỏi.
"Cô tin lời tôi nói?" Tô Lạc không trả lời mà hỏi ngược lại.
"Tôi... Tôi cũng không biết." Lâm Diệu Nhan lắc đầu, cô không biết mình có nên tin tưởng Tô Lạc hay không.
Dù sao lời nói này giống như năm mơ giữa ban ngày, mà Lâm gia lại không chút sợ hãi, thực sự làm người ta không biết nên tin tưởng ai.
"Cô không tin cũng không sao, tôi chỉ muốn nói là không ai lấy được thứ thuộc về cô, cô vĩnh viễn là giám đốc của tập đoàn Thanh Hoàng." Tô Lạc trịnh trọng nói.
"Cám ơn anh." Lâm Diệu Nhan cẩn thận quan sát Tô Lạc, nói: "Tô Lạc, anh biết không, mấy ngày gần đây anh thay đổi rất nhiều. Trước kia anh sa sút chán chường, bị người khác ức hiếp cũng không dám cãi lại, bây giờ toàn thân anh tràn đầy tự tin lá gan cũng càng lúc càng lớn, không chỉ dám đánh Chu Hạo, còn dám chống đối cha mẹ tôi, thậm chí còn đánh Hauge và ra tay ở Lâm gia, có thể nói cho tôi biết rốt cuộc anh là ai không?”
Tô Lạc cười cười, chỉ trả lời qua loa: "Tôi không phải là chồng cô sao?”
Lâm Diệu Nhan nhíu mày liễu lại: "Tô Lạc, anh biết tôi muốn hỏi gì?"
"Tôi chỉ nghĩ thông suốt một số chuyện mà thôi." Tô Lạc trầm mặc một lát, cuối cùng cho ra đáp án này.
"Anh cảm thấy tôi tin không?"
Lâm Diệu Nhan nhìn chằm chằm Tô Lạc với ánh mắt sáng ngời.
ở chung với Tô Lạc ba năm, Lâm Diệu Nhan tự nhận đã biết rõ Tô Lạc có bao nhiêu cân lượng.
Mà một người nhu nhược lại đột nhiên trở nên tự tin, thay đổi đột ngột này thực sự làm người ta hoài nghi.
'Tô Lạc lắc đầu, hắn biết Lâm Diệu Nhan sẽ không †in, nhưng có nhiều thứ hắn không muốn cho Lâm Diệu Nhan biết, thế giới của hắn quá máu me tàn nhẫn đối với cô.
Nghe cụ bà Lâm gia hỏi vậy, Tô Lạc rất buồn cười nên lập tức vỗ tay và nói: "Quả nhiên kẻ mặt dày vô địch thiên hạ. Trước kia tôi không biết cái gì là mặt dày vô sỉ, cái gì là đổi trắng thay đen, cảm ơn bà đã đích thân dạy cho tôi một bài học."
Tô Lạc đảo mắt qua chung quanh, lại thay đổi đề tài: "Nhưng có một số thứ đen là đen, trắng là trắng, có muốn thay đổi cũng không thay đổi được, các người muốn nuốt trọn tập đoàn Thanh Hoàng thì chỉ sợ không có sức chứa nổi, đừng ăn đến bể bụng."
"Tô Lạc, mày có ý gì? Chẳng lẽ mày muốn uy hiếp tụi †ao sao?" Lâm Tử Bình lập tức nói.
"Uy hiếp? Các người coi như tôi uy hiếp đi!" Tô Lạc ung dung cười một tiếng, bình tĩnh nói: "Tôi chỉ muốn nói cho các người biết một đạo lý, cầm đồ của người khác là phải trả giá."
"Ha ha ha....' Tô Lạc chưa dứt lời thì trong Lâm gia đã vang lên một tràng cười.
Một tên vô dụng lại đi uy hiếp Lâm gia? Hắn nghĩ mình là ai? Là Tô tiên sinh mà Harris nói đến sao?
Hắn dám uy hiếp Lâm gia, một đầu ngón tay của Lâm gia đã có thể nghiền chết hắn rồi.
Lâm Tử Bình Nhiều nhìn Tô Lạc đây hứng thú: "Không biết mày có thể nói cho tao biết cái giá phải trả là gì không? Tụi tao rất hiếu kì."
Lời này của Lâm Tử Bình lại làm chung quanh vang lên một tràng cười.
"Rất đơn giản, các người lấy đi bao nhiêu tiền từ tập đoàn Thanh Hoàng thì tôi sẽ tính lãi, một ngày một ngàn vạn, không đủ tiền thì dùng tài sản Lâm gia gán nợ, nếu còn chưa đủ thì để Lâm gia tan thành mây khói đi!" Tô Lạc nhìn lướt qua đám người Lâm gia, lạnh nhạt cười nói: "Hiện tại các người có thể coi tôi như đang đánh rắm, nhưng rất nhanh sẽ biết rốt cục tôi có đánh rắm không."
Dù Tô Lạc nói năng nhẹ như mây gió, nhưng đám người Lâm gia lại cảm thấy phách lối đến cực điểm, ngạo mạn đến mức vô pháp vô thiên.
"Đủ rồi, Tô Lạc, mày đừng coi trời bằng vung." Cụ bà Lâm gia đập mạnh cây gậy chống xuống đất, vẻ mặt vô cùng hung ác.
Tô Lạc cười cười, không để ý đến bà ta mà đi đến bên cạnh Lâm Diệu Nhan: "Chúng ta đi thôi! Ăn cơm với bọn rác rưởi này chỉ làm mình bưồn nôn."
Nói xong, Tô Lạc kéo Lâm Diệu Nhan muốn rời đi.
"Ai cho tụi mày đi, chặn chúng lại cho tôi đừng để chúng đi." Lâm Tử Bình hô lớn.
Lâm Diệu Nhan còn chưa giao tập đoàn Thanh Hoàng ra, sao họ lại để cô đi được.
"Các người cản thử xem." Tô Lạc hơi nheo mắt lại, trong lòng đã hết kiên nhẫn.
“Tô Lạc, anh đợi tôi một chút." Lâm Diệu Nhan nhẹ nhàng kéo Tô Lạc một cái rồi xoay người nhìn cụ bà Lâm gia, bình tĩnh nói: "Bà nội, cháu không biết những gì Tô Lạc nói là thật hay giả, nhưng mấy năm nay cháu rất biết ơn bà vì đã giao Thanh Hoàng cho cháu rèn luyện, cháu vô cùng cảm kích."
"Cháu giao Thanh Hoàng lại cho các người, ngày mai sẽ tuyên bố rời đi, nhưng cháu hi vọng chuyện hôm nay dừng ở đây, nếu ai trong các người dám làm khó Tô Lạc thì đừng trách Lâm Diệu Nhan này không khách sáo."
Nói xong, Lâm Diệu Nhan quay người đi ra bên ngoài.
Lâm Võ Trung và Đại Thư Văn ngồi đó với vẻ mặt xấu hổ, đi cũng không được mà không đi cũng không phải.
Khi đi ra bên ngoài, Tô Lạc giữ chặt Lâm Diệu Nhan rồi nghiêm túc nói: "Cô không cần giao tập đoàn Thanh Hoàng ra, nếu cô không muốn thì tôi cam đoan không ai lấy được nó, Lâm gia cũng không được."
"Nếu tôi không giao ra, anh cảm thấy họ sẽ để chúng ta bình yên rời đi sao? Hơn nữa khi Lâm gia nghĩ trăm phương ngàn kế để tôi và tập đoàn Hồng San Hô hợp tác, cho dù buộc tôi quyến rũ Hauge thì tôi đã đoán được họ muốn lấy lại Thanh Hoàng, nhưng trong lòng tôi vẫn nuôi một tia hi vọng, cho rằng Lâm gia sẽ không làm như vậy, đáng tiếc tôi sai rồi, nhà đế vương là vô tình nhất, câu nói này không phải nói ngoa."
Nói đến đây, Lâm Diệu Nhan khế thở dài một hơi.
Kỳ thật Lâm Diệu Nhan cũng đã nhận ra âm mưu quỷ kế của Lâm gia. Nhưng cuối cùng cô không phản kháng, bởi vì đây là cô nợ họ, lúc trước nếu không có Thanh Hoàng thì gia đình cô sẽ không được ăn cơm ngon mặc áo đẹp ở biệt thự như bây giờ, cô nhận phần ân tình này.
"Cô yên tâm, tôi có thể đảm bảo tập đoàn Thanh Hoàng là của cô, người của Lâm gia không đoạt đi được, không bao lâu nữa họ sẽ quỳ xuống cầu xin cô." Tô Lạc trịnh trọng nói.
Lâm Diệu Nhan ngẩng đầu, nhìn thật sâu vào mắt Tô Lạc, mặt cười tươi như hoa: "Hôm nay thật cám ơn anh, cám ơn anh ở bên cạnh tôi lúc tôi bất lực nhất."
Lâm Diệu Nhan tự động xem nhẹ lời nói khoác lác của Tô Lạc. Mặc dù Lâm gia xuống dốc, nhưng trong mắt người thường thì họ vẫn là một con quái vật khổng Iồ, Tô Lạc đối nghịch với Lâm gia chỉ là tự chuốc lấy khổ.
Nghe Lâm Diệu Nhan nói thế Tô Lạc không nói thêm gì, nhưng sâu trong đáy mắt lại hiện lên một tia sắc lạnh: Lâm gia, để các người đắc ý thêm một thời gian đi, không bao lâu nữa đến phiên các người khóc.
"Tô Lạc, những lời anh nói trước đó đều là thật sao? 'Tập đoàn Thanh Hoàng là quà sinh nhật anh hai tặng tôi sao?" Lâm Diệu Nhan đột nhiên mở miệng hỏi.
"Cô tin lời tôi nói?" Tô Lạc không trả lời mà hỏi ngược lại.
"Tôi... Tôi cũng không biết." Lâm Diệu Nhan lắc đầu, cô không biết mình có nên tin tưởng Tô Lạc hay không.
Dù sao lời nói này giống như năm mơ giữa ban ngày, mà Lâm gia lại không chút sợ hãi, thực sự làm người ta không biết nên tin tưởng ai.
"Cô không tin cũng không sao, tôi chỉ muốn nói là không ai lấy được thứ thuộc về cô, cô vĩnh viễn là giám đốc của tập đoàn Thanh Hoàng." Tô Lạc trịnh trọng nói.
"Cám ơn anh." Lâm Diệu Nhan cẩn thận quan sát Tô Lạc, nói: "Tô Lạc, anh biết không, mấy ngày gần đây anh thay đổi rất nhiều. Trước kia anh sa sút chán chường, bị người khác ức hiếp cũng không dám cãi lại, bây giờ toàn thân anh tràn đầy tự tin lá gan cũng càng lúc càng lớn, không chỉ dám đánh Chu Hạo, còn dám chống đối cha mẹ tôi, thậm chí còn đánh Hauge và ra tay ở Lâm gia, có thể nói cho tôi biết rốt cuộc anh là ai không?”
Tô Lạc cười cười, chỉ trả lời qua loa: "Tôi không phải là chồng cô sao?”
Lâm Diệu Nhan nhíu mày liễu lại: "Tô Lạc, anh biết tôi muốn hỏi gì?"
"Tôi chỉ nghĩ thông suốt một số chuyện mà thôi." Tô Lạc trầm mặc một lát, cuối cùng cho ra đáp án này.
"Anh cảm thấy tôi tin không?"
Lâm Diệu Nhan nhìn chằm chằm Tô Lạc với ánh mắt sáng ngời.
ở chung với Tô Lạc ba năm, Lâm Diệu Nhan tự nhận đã biết rõ Tô Lạc có bao nhiêu cân lượng.
Mà một người nhu nhược lại đột nhiên trở nên tự tin, thay đổi đột ngột này thực sự làm người ta hoài nghi.
'Tô Lạc lắc đầu, hắn biết Lâm Diệu Nhan sẽ không †in, nhưng có nhiều thứ hắn không muốn cho Lâm Diệu Nhan biết, thế giới của hắn quá máu me tàn nhẫn đối với cô.