Chương 6: Tôi không yêu cầu xa vời
Ngày hôm sau, thông tin tổng giám đốc Harris của tập đoàn Hồng San Hô – xí nghiệp top 500 toàn cầu sẽ đến Viêm Hoàng, đồng thời ghé thăm tập đoàn Thanh Hoàng như dòng nước lũ càn quét cả Trung Hải, làm tất cả xí nghiệp Trung Hải lập tức hành động.
Mặc dù Hồng San Hô là tập đoàn ngành làm đẹp, nhưng cũng là xí nghiệp top 500 toàn cầu, điều này có nghĩa là họ có vô số mối quan hệ, nếu thiết lập được liên hệ với họ thì không khác gì ngồi lên hỏa tiễn, lên như diều gặp gió.
Đợi đến khi gia đình Lâm Diệu Nhan đi đến Thanh Hoàng thì hoàn toàn bị cảnh trước mắt làm kinh ngạc đến ngây người.
Họ đánh giá thấp sức hút của tập đoàn Hồng San Hô đối với các xí nghiệp lớn Trung Hải.
Giờ phút này, ngoài cửa chính tập đoàn Thanh Hoàng đậu rất nhiều xe sang, giám đốc các xí nghiệp Trung Hải tốp năm tốp ba tụ tập ở đó, thỉnh thoảng còn đưa mắt nhìn về hướng cuối con đường.
Trên mặt gia đình Lâm Diệu Nhan đầy vẻ kinh ngạc, chuyện này là sao, rõ ràng tập đoàn Hồng San Hô tới thăm Thanh Hoàng, sao đám người này còn hưng phấn như đến thăm bọn họ vậy.
"Cha mẹ, chị, chị xác định tập đoàn Hồng San Hô tới thăm Thanh Hoàng chứ? Tại sao em thấy như tới thăm cái đám người kia vậy." Lâm Vi Vi không thể tưởng tượng nổi, sao cô ta có cảm giác đám người này còn hưng phấn hơn cả gia đình mình.
"Bởi vì họ cũng muốn kiếm một chén canh, mặc dù tập đoàn Hồng San Hô tới chỗ chúng ta nhưng chẳng qua là tới khảo sát thôi, còn chưa chính thức tuyên bố xác lập mối quan hệ hợp tác của hai tập đoàn, đối với xí nghiệp khác thì đây chính là một cơ hội." Lâm Võ Trung rất khó chịu mà hừ một tiếng.
Ông ta vẫn xem nhẹ độ dày da mặt của đám người này.
Đại Thư Văn bất mãn nói: "Chẳng lẽ họ còn dám cướp hợp đồng của chúng ta?"
"Cướp thì đã sao? Chẳng lẽ chúng ta còn dám trở mặt với họ sao?" Lâm Võ Trung thở dài một hơi.
Đại Thư Văn lập tức á khẩu không trả lời được, họ chỉ là dòng thứ không có quyền nói chuyện ở Lâm gia, dù hợp đồng lần này bị cướp thì Lâm gia cũng không ra mặt thay họ, ngược lại nếu họ dám đắc tội với những xí nghiệp này thì nghênh đón họ chỉ có diệt vong. Dù bị cướp, họ cũng chỉ có thể cắn răng mà chịu đựng.
"Nhưng mọi người yên tâm, chúng ta vẫn có cơ hội, tập đoàn Hồng San Hô tới thăm Thanh Hoàng đây chính là cơ hội của chúng ta!" Lâm Võ Trung híp mắt, nhìn Lâm Diệu Nhan, nói với thâm ý khác: "Diệu Nhan, đợi chút nữa tổng giám đốc Harris tập đoàn Hồng San Hô đến, con nhất định phải biểu hiện tốt một chút, tốt nhất là để lại ấn tượng tốt trước mặt ngài Harris, hơn nữa cha nghe nói lần này con trai ngài Harris là Hauge cũng tới, nếu con trở thành bạn của cậu ta thì không thể tốt hơn."
Lâm Diệu Nhan nghe cha mình nói xong thì khẽ nhíu mày, dường như cô không thích những lời này của ông ta.
…
Cùng lúc đó, trên đường Thâm Lam của Trung Hải, muốn đến tập đoàn Thanh Hoàng phải đi qua này đường.
Một đoàn xe chậm rãi tiến lên, đó là một loạt Audi A8L cùng một màu, ở giữa là chiếc Rolls-Royce phiên bản dài, nhìn rất khí thế, hấp dẫn người đi đường xung quanh tranh nhau chụp ảnh.
"Harris ra mắt chủ nhân, thuộc hạ đã đến theo lời kêu gọi của ngài…"
Trong chiếc Rolls-Royce phiên bản dài, giám đốc Harris tập đoàn Hồng San Hô và con của ông là Hauge đang cung kính nhìn người đàn ông trẻ ngồi trên sa lon, trên mặt lộ vẻ kính sợ.
Lấy thực lực của Hồng San Hô ở quốc tế, muốn hợp tác với tập đoàn Thanh Hoàng căn bản không cần giám đốc ra mặt, tùy tiện phái một người cũng coi như là để mắt đến họ rồi.
Nhưng Harris biết rõ, nếu là người khác thì làm vậy cũng được, nhưng đối mặt với Tô Lạc, ông nhất định phải đích thân đến mới được.
Bởi vì Tô Lạc là Diêm La Thiên Tử danh chấn thiên hạ, còn là chủ nhân của Cửu Trọng Thiên.
Cũng giống như Sauron, ông cũng là người của Cửu Trọng Thiên, biết rõ Cửu Trọng Thiên đáng sợ đến mức nào, đừng nhìn tập đoàn Hồng San Hô là xí nghiệp top 500 toàn cầu, chỉ cần Tô Lạc muốn thì có thể đánh họ tan thành mây khói trong nháy mắt.
"Harris, không ngờ lần này ông còn đích thân đến đây." Tô Lạc nhìn Harris, giọng nói rất bình tĩnh.
"Giao chuyện này cho người khác thì tôi không yên lòng." Harris khom người, nói: "Chủ nhân, tiếp theo cần thuộc hạ làm thế nào, toàn diện trợ giúp tập đoàn Thanh Hoàng sao?"
"Ông là người trong giới kinh doanh, ông xem rồi làm đi." Tô Lạc thản nhiên nói: "Tôi không yêu cầu xa vời tập đoàn Thanh Hoàng có thể trở thành xí nghiệp đỉnh cao thế giới, nhưng tôi muốn họ tối thiểu cũng phải trở thành ông lớn đứng đầu ở cái đất này."
"Không thành vấn đề, chủ nhân, tôi có thể cam đoan sau một năm, tập đoàn Thanh Hoàng chính là công ty tiêu biểu của giới làm đẹp Viêm Hoàng."
Thân là giám đốc tập đoàn Hồng San Hô, Harris có thực lực này.
"Tốt, giao cho ông." Tô Lạc gật đầu.
Tô Lạc đã tính rồi, đợi đến khi Sauron điều tra ra kẻ đứng sau chuyện ba năm trước thì hắn sẽ rời khỏi Trung Hải. Nhưng trước khi đi, hắn sẽ sắp xếp hết mọi việc, chí ít sau khi hắn đi, không người nào dám ra tay bắt nạt Lâm Diệu Nhan.
…
Tập đoàn Thanh Hoàng, mọi người nghiêng đầu, không ngừng nhìn ra cuối đường cái.
"Sao ngài Harris còn chưa tới, không phải nói đã xuống máy bay rồi sao?" Trong đám người, có vài người không kiên nhẫn hỏi.
"Dựa vào thông tin truyền về trước đó, đội xe của ngài Harris đã vào đường Thâm Lam, chắc sắp tới rồi đấy."
"Đến, ngài Harris đến rồi." Trong đám người đột nhiên vang lên một tiếng kinh hô.
Xung quanh vốn yên bình lập tức như nước sôi, mọi người nhao nhao bắt đầu chuyển động, tranh nhau chen lấn đến bên đường, vài người nhìn như người hầu còn kéo băng rôn, hoan nghênh Harris đến.
Gia đình Lâm Diệu Nhan lại trợn tròn mắt nhìn từng băng rôn được kéo ra, lại nhìn hoa tươi họ xách trong tay, đột nhiên cảm thấy đẳng cấp lập tức bị giảm xuống.
"Đám người này quá điên cuồng!" Lâm Vi Vi há to miệng.
"Diệu Nhan, con còn đứng ngây ra đó làm gì, mau thu xếp nhân viên đi lên hoan nghênh, đội xe sắp tới rồi, nhớ kỹ, dù thế nào cũng phải để lại ấn tượng tốt trước mặt ngài Harris." Lâm Võ Trung thúc giục Lâm Diệu Nhan bên cạnh.
Lâm Diệu Nhan khẽ gật đầu, cũng dẫn nhân viên đi đến bên lề đường.
Chiếc Rolls-Royce dài được một loạt Audi A8L hộ tống đậu lại trước tập đoàn Thanh Hoàng.
"Chủ nhân, ngài có cùng xuống không?" Harris khom người mà nói.
"Không cần." Tô Lạc khoát tay, hắn không thích xuất đầu lộ diện.
Harris cũng biết tính cách của Tô Lạc, ông không nói gì nữa mà mở cửa xe đi xuống.
Lâm Vi Vi đứng trong đám người nhón chân không ngừng nhìn vào trong xe, sau đó như nhìn thấy cái gì, cô ta dụi dụi mắt: "Chuyện gì vậy, hình như con nhìn thấy tên vô dụng Tô Lạc kia trên xe."
"Làm sao có thể." Lâm Võ Trung nghe vậy thì mỉm cười nói: "Thằng đó là thứ vô dụng còn không có tư cách xách giày cho ngài Harris sao lại có tư cách ngồi chung xe với ngài ấy, nhất định là con hoa mắt rồi."
Đại Thư Văn cũng khẽ gật đầu: "Thằng vô tích sự đó lấy đâu ra tư cách xuất hiện ở đây, nhất định là tối hôm qua con không ngủ ngon nên xuất hiện ảo giác."
Trong lòng họ Tô Lạc là một tên ăn hại, ai cũng có thể xuất hiện trên xe chỉ có Tô Lạc là không thể.
…
"Hoan nghênh ngài Harris đến thăm Trung Hải…" Harris vừa bước xuống xe thì trong đám người lập tức vang lên tiếng hoan hô nhiệt liệt.
Thời khắc này, những giám đốc tập đoàn xí nghiệp kia hoàn toàn không để ý hình tượng mà nhao nhao kéo đến, trên mặt mang vẻ cuồng nhiệt như giáo đồ thành kính.
Giám đốc tập đoàn Hồng San Hô – Tức ngài Harris – muốn đi đến Trung Hải đầu tư, vậy ông ta nhất định sẽ mang theo lượng tài chính khổng lồ. Đây là một vị thần tài, hỏi sao người khác không điên cuồng cho được.
Lâm Diệu Nhan cũng rất kích động, ánh mắt luôn nhìn chăm chú vào Harris, đây là cơ hội cuối cùng của tập đoàn Thanh Hoàng, dù thế nào cô cũng phải bắt lấy.
"Diệu Nhan, con còn đứng đó làm gì, mau đi." Lâm Võ Trung đi đến bên cạnh Lâm Diệu Nhan, trong giọng nói có chút lo lắng.
"Cha, cha cảm thấy chúng ta chen vào được sao?" Lâm Diệu Nhan cười khổ, từ sau khi Harris đến bên cạnh có rất nhiều người vây quanh, ngoài ra còn có không ít nhà báo, cô không có cách nào chen vào được.
Lâm Võ Trung nghe xong lời này thì không khỏi sốt ruột: "Không được, nhất định phải chen vào mới được, Diệu Nhan, con đứng ở chỗ này còn cha dẫn đám nhân viên mở đường cho con."
Nói xong, Lâm Võ Trung vẫy tay tìm mấy nhân viên cường tráng định chen thẳng vào đám người.
Mặc dù Hồng San Hô là tập đoàn ngành làm đẹp, nhưng cũng là xí nghiệp top 500 toàn cầu, điều này có nghĩa là họ có vô số mối quan hệ, nếu thiết lập được liên hệ với họ thì không khác gì ngồi lên hỏa tiễn, lên như diều gặp gió.
Đợi đến khi gia đình Lâm Diệu Nhan đi đến Thanh Hoàng thì hoàn toàn bị cảnh trước mắt làm kinh ngạc đến ngây người.
Họ đánh giá thấp sức hút của tập đoàn Hồng San Hô đối với các xí nghiệp lớn Trung Hải.
Giờ phút này, ngoài cửa chính tập đoàn Thanh Hoàng đậu rất nhiều xe sang, giám đốc các xí nghiệp Trung Hải tốp năm tốp ba tụ tập ở đó, thỉnh thoảng còn đưa mắt nhìn về hướng cuối con đường.
Trên mặt gia đình Lâm Diệu Nhan đầy vẻ kinh ngạc, chuyện này là sao, rõ ràng tập đoàn Hồng San Hô tới thăm Thanh Hoàng, sao đám người này còn hưng phấn như đến thăm bọn họ vậy.
"Cha mẹ, chị, chị xác định tập đoàn Hồng San Hô tới thăm Thanh Hoàng chứ? Tại sao em thấy như tới thăm cái đám người kia vậy." Lâm Vi Vi không thể tưởng tượng nổi, sao cô ta có cảm giác đám người này còn hưng phấn hơn cả gia đình mình.
"Bởi vì họ cũng muốn kiếm một chén canh, mặc dù tập đoàn Hồng San Hô tới chỗ chúng ta nhưng chẳng qua là tới khảo sát thôi, còn chưa chính thức tuyên bố xác lập mối quan hệ hợp tác của hai tập đoàn, đối với xí nghiệp khác thì đây chính là một cơ hội." Lâm Võ Trung rất khó chịu mà hừ một tiếng.
Ông ta vẫn xem nhẹ độ dày da mặt của đám người này.
Đại Thư Văn bất mãn nói: "Chẳng lẽ họ còn dám cướp hợp đồng của chúng ta?"
"Cướp thì đã sao? Chẳng lẽ chúng ta còn dám trở mặt với họ sao?" Lâm Võ Trung thở dài một hơi.
Đại Thư Văn lập tức á khẩu không trả lời được, họ chỉ là dòng thứ không có quyền nói chuyện ở Lâm gia, dù hợp đồng lần này bị cướp thì Lâm gia cũng không ra mặt thay họ, ngược lại nếu họ dám đắc tội với những xí nghiệp này thì nghênh đón họ chỉ có diệt vong. Dù bị cướp, họ cũng chỉ có thể cắn răng mà chịu đựng.
"Nhưng mọi người yên tâm, chúng ta vẫn có cơ hội, tập đoàn Hồng San Hô tới thăm Thanh Hoàng đây chính là cơ hội của chúng ta!" Lâm Võ Trung híp mắt, nhìn Lâm Diệu Nhan, nói với thâm ý khác: "Diệu Nhan, đợi chút nữa tổng giám đốc Harris tập đoàn Hồng San Hô đến, con nhất định phải biểu hiện tốt một chút, tốt nhất là để lại ấn tượng tốt trước mặt ngài Harris, hơn nữa cha nghe nói lần này con trai ngài Harris là Hauge cũng tới, nếu con trở thành bạn của cậu ta thì không thể tốt hơn."
Lâm Diệu Nhan nghe cha mình nói xong thì khẽ nhíu mày, dường như cô không thích những lời này của ông ta.
…
Cùng lúc đó, trên đường Thâm Lam của Trung Hải, muốn đến tập đoàn Thanh Hoàng phải đi qua này đường.
Một đoàn xe chậm rãi tiến lên, đó là một loạt Audi A8L cùng một màu, ở giữa là chiếc Rolls-Royce phiên bản dài, nhìn rất khí thế, hấp dẫn người đi đường xung quanh tranh nhau chụp ảnh.
"Harris ra mắt chủ nhân, thuộc hạ đã đến theo lời kêu gọi của ngài…"
Trong chiếc Rolls-Royce phiên bản dài, giám đốc Harris tập đoàn Hồng San Hô và con của ông là Hauge đang cung kính nhìn người đàn ông trẻ ngồi trên sa lon, trên mặt lộ vẻ kính sợ.
Lấy thực lực của Hồng San Hô ở quốc tế, muốn hợp tác với tập đoàn Thanh Hoàng căn bản không cần giám đốc ra mặt, tùy tiện phái một người cũng coi như là để mắt đến họ rồi.
Nhưng Harris biết rõ, nếu là người khác thì làm vậy cũng được, nhưng đối mặt với Tô Lạc, ông nhất định phải đích thân đến mới được.
Bởi vì Tô Lạc là Diêm La Thiên Tử danh chấn thiên hạ, còn là chủ nhân của Cửu Trọng Thiên.
Cũng giống như Sauron, ông cũng là người của Cửu Trọng Thiên, biết rõ Cửu Trọng Thiên đáng sợ đến mức nào, đừng nhìn tập đoàn Hồng San Hô là xí nghiệp top 500 toàn cầu, chỉ cần Tô Lạc muốn thì có thể đánh họ tan thành mây khói trong nháy mắt.
"Harris, không ngờ lần này ông còn đích thân đến đây." Tô Lạc nhìn Harris, giọng nói rất bình tĩnh.
"Giao chuyện này cho người khác thì tôi không yên lòng." Harris khom người, nói: "Chủ nhân, tiếp theo cần thuộc hạ làm thế nào, toàn diện trợ giúp tập đoàn Thanh Hoàng sao?"
"Ông là người trong giới kinh doanh, ông xem rồi làm đi." Tô Lạc thản nhiên nói: "Tôi không yêu cầu xa vời tập đoàn Thanh Hoàng có thể trở thành xí nghiệp đỉnh cao thế giới, nhưng tôi muốn họ tối thiểu cũng phải trở thành ông lớn đứng đầu ở cái đất này."
"Không thành vấn đề, chủ nhân, tôi có thể cam đoan sau một năm, tập đoàn Thanh Hoàng chính là công ty tiêu biểu của giới làm đẹp Viêm Hoàng."
Thân là giám đốc tập đoàn Hồng San Hô, Harris có thực lực này.
"Tốt, giao cho ông." Tô Lạc gật đầu.
Tô Lạc đã tính rồi, đợi đến khi Sauron điều tra ra kẻ đứng sau chuyện ba năm trước thì hắn sẽ rời khỏi Trung Hải. Nhưng trước khi đi, hắn sẽ sắp xếp hết mọi việc, chí ít sau khi hắn đi, không người nào dám ra tay bắt nạt Lâm Diệu Nhan.
…
Tập đoàn Thanh Hoàng, mọi người nghiêng đầu, không ngừng nhìn ra cuối đường cái.
"Sao ngài Harris còn chưa tới, không phải nói đã xuống máy bay rồi sao?" Trong đám người, có vài người không kiên nhẫn hỏi.
"Dựa vào thông tin truyền về trước đó, đội xe của ngài Harris đã vào đường Thâm Lam, chắc sắp tới rồi đấy."
"Đến, ngài Harris đến rồi." Trong đám người đột nhiên vang lên một tiếng kinh hô.
Xung quanh vốn yên bình lập tức như nước sôi, mọi người nhao nhao bắt đầu chuyển động, tranh nhau chen lấn đến bên đường, vài người nhìn như người hầu còn kéo băng rôn, hoan nghênh Harris đến.
Gia đình Lâm Diệu Nhan lại trợn tròn mắt nhìn từng băng rôn được kéo ra, lại nhìn hoa tươi họ xách trong tay, đột nhiên cảm thấy đẳng cấp lập tức bị giảm xuống.
"Đám người này quá điên cuồng!" Lâm Vi Vi há to miệng.
"Diệu Nhan, con còn đứng ngây ra đó làm gì, mau thu xếp nhân viên đi lên hoan nghênh, đội xe sắp tới rồi, nhớ kỹ, dù thế nào cũng phải để lại ấn tượng tốt trước mặt ngài Harris." Lâm Võ Trung thúc giục Lâm Diệu Nhan bên cạnh.
Lâm Diệu Nhan khẽ gật đầu, cũng dẫn nhân viên đi đến bên lề đường.
Chiếc Rolls-Royce dài được một loạt Audi A8L hộ tống đậu lại trước tập đoàn Thanh Hoàng.
"Chủ nhân, ngài có cùng xuống không?" Harris khom người mà nói.
"Không cần." Tô Lạc khoát tay, hắn không thích xuất đầu lộ diện.
Harris cũng biết tính cách của Tô Lạc, ông không nói gì nữa mà mở cửa xe đi xuống.
Lâm Vi Vi đứng trong đám người nhón chân không ngừng nhìn vào trong xe, sau đó như nhìn thấy cái gì, cô ta dụi dụi mắt: "Chuyện gì vậy, hình như con nhìn thấy tên vô dụng Tô Lạc kia trên xe."
"Làm sao có thể." Lâm Võ Trung nghe vậy thì mỉm cười nói: "Thằng đó là thứ vô dụng còn không có tư cách xách giày cho ngài Harris sao lại có tư cách ngồi chung xe với ngài ấy, nhất định là con hoa mắt rồi."
Đại Thư Văn cũng khẽ gật đầu: "Thằng vô tích sự đó lấy đâu ra tư cách xuất hiện ở đây, nhất định là tối hôm qua con không ngủ ngon nên xuất hiện ảo giác."
Trong lòng họ Tô Lạc là một tên ăn hại, ai cũng có thể xuất hiện trên xe chỉ có Tô Lạc là không thể.
…
"Hoan nghênh ngài Harris đến thăm Trung Hải…" Harris vừa bước xuống xe thì trong đám người lập tức vang lên tiếng hoan hô nhiệt liệt.
Thời khắc này, những giám đốc tập đoàn xí nghiệp kia hoàn toàn không để ý hình tượng mà nhao nhao kéo đến, trên mặt mang vẻ cuồng nhiệt như giáo đồ thành kính.
Giám đốc tập đoàn Hồng San Hô – Tức ngài Harris – muốn đi đến Trung Hải đầu tư, vậy ông ta nhất định sẽ mang theo lượng tài chính khổng lồ. Đây là một vị thần tài, hỏi sao người khác không điên cuồng cho được.
Lâm Diệu Nhan cũng rất kích động, ánh mắt luôn nhìn chăm chú vào Harris, đây là cơ hội cuối cùng của tập đoàn Thanh Hoàng, dù thế nào cô cũng phải bắt lấy.
"Diệu Nhan, con còn đứng đó làm gì, mau đi." Lâm Võ Trung đi đến bên cạnh Lâm Diệu Nhan, trong giọng nói có chút lo lắng.
"Cha, cha cảm thấy chúng ta chen vào được sao?" Lâm Diệu Nhan cười khổ, từ sau khi Harris đến bên cạnh có rất nhiều người vây quanh, ngoài ra còn có không ít nhà báo, cô không có cách nào chen vào được.
Lâm Võ Trung nghe xong lời này thì không khỏi sốt ruột: "Không được, nhất định phải chen vào mới được, Diệu Nhan, con đứng ở chỗ này còn cha dẫn đám nhân viên mở đường cho con."
Nói xong, Lâm Võ Trung vẫy tay tìm mấy nhân viên cường tráng định chen thẳng vào đám người.