Chương 7: Tiền tài làm nổi lòng tham!
"Ngài Harris, ngài có thể nói cho chúng tôi biết lần này đến Viêm Hoàng thật sự là vì khai thác thị trường sao?" Một phóng viên tương đối linh hoạt dẫn đầu vọt tới bên cạnh Harris, nhắm ngay microphone vào ông, không kìm được kích động mà đặt câu hỏi.
Harris mỉm cười, nói: "Đương nhiên, Viêm Hoàng là thị trường lớn mà tôi là thương nhân, đối với một thương nhân thì không có chuyện từ chối lời mời của một thị trường."
Mọi người nghe thế thì trên mặt đều hiện lên một tia hưng phấn.
Mặc dù họ biết mục đích Harris đến Viêm Hoàng là gì, nhưng biết thì biết, sao mà rung động bằng Harris chính miệng thừa nhận được.
"Ngài Harris, tôi cả gan hỏi ngài một câu. Vì sao lại cảm thấy tập đoàn Thanh Hoàng có thể làm đối tác với Hồng San Hô, chẳng lẽ ngài không biết sản phẩm mới của Thanh Hoàng có chỗ thiếu sót sao?" Lại có truyền thông lớn mật đặt câu hỏi.
Trong một chớp mắt, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Mọi người ngừng thở dùng ánh mắt tập trung lên người Harris, muốn xem Harris trả lời thế nào.
Chỉ cần Harris tỏ ý mình không biết chuyện này hoặc có chút bất mãn nào thì họ lập tức thêm mắm thêm muối, phóng đại chuyện sản phẩm tập đoàn Thanh Hoàng có vấn đề lên để quấy nhiễu sự hợp tác của bọn họ.
Lâm Võ Trung và Đại Thư Văn biến sắc, hận không thể dùng tay bóp chết người đặt câu hỏi, hỏi gì không được tại sao lại hỏi vấn đề này.
Lâm Diệu Nhan lộ ra vẻ mặt lo lắng, có lòng muốn giải thích nhưng lại không biết mở miệng từ đâu, mọi người đều biết chuyện sản phẩm mới có vấn đề, cô giải thích thế nào đi nữa cũng chỉ làm người ra cảm thấy càng che càng lộ mà thôi.
Harris cười cười: "Sản phẩm có vấn đề không phải rất bình thường đối với một công ty sao? Không phải Viêm Hoàng cũng có một câu ngạn ngữ 'chẳng ai hoàn mỹ' nếu chỉ vì sự cố này mà kết tội một công ty có tiềm lực cực lớn, vậy có phải quá không hợp lẽ thường không."
Harris lại làm đám người sôi trào, họ không ngờ Harris lại trả lời như vậy, họ rất muốn biết tập đoàn Thanh Hoàng có tiềm lực gì mà làm Hồng San Hô liều lĩnh muốn hợp tác như vậy.
Nghe Harris nói thế, Lâm Võ Trung nắm chặt nắm đấm, nói với Lâm Diệu Nhan đứng bên cạnh: "Diệu Nhan đừng thất thần nữa, mau tranh thủ đi theo cha, cha mở đường cho con, con mau tiếp cận ngài Harris, đừng cho đám người kia cơ hội mở miệng nói chuyện nữa."
Trên khuôn mặt nho nhỏ của Lâm Vi Vi lộ ra vẻ cuồng nhiệt.
Đây mới là cuộc sống hoàn mỹ, mỗi tiếng nói cử động đều được săn đón, người người chú ý. Chỉ cần chị cô ta có thể hợp tác với tập đoàn Hồng San Hô thì về sau cô cũng được hưởng thụ cảm giác được mọi ánh mắt hướng tới như vậy.
Tương lai Lâm Vi Vi này chính là công chúa của Trung Hải, mọi người nhất định phải nghe theo mỗi lờ nói hành động của cô.
Lâm Diệu Nhan khẽ gật đầu, đi theo sau lưng cha mình chen đến bên cạnh Harris.
"Ngài Harris, chào ngài, tôi là Lâm Diệu Nhan."
Harris quan sát Lâm Diệu Nhan, giọng nói mang theo một tia kính sợ khó hiểu: "Đã sớm nghe nói giám đốc Lâm là một đại mỹ nữ xinh đẹp, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền, tôi tin hợp tác giữa tập đoàn Hồng San Hô và Thanh Hoàng sẽ là lần đầu tư xuất sắc nhất trong đời mình."
“Ngài Harris, ngài nói đùa rồi, tôi không gánh nổi lời đánh giá thế này đâu." Mặc dù Lâm Diệu Nhan thấy thái độ của Harris hơi kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
"Lâm tiểu thư quá khiêm tốn, người Viêm Hoàng thường nói rằng phụ nữ cũng không thua gì đấng mày râu, lần này tôi nghĩ chúng ta sẽ hợp tác rất vui vẻ."
Harris vừa cười vừa nói: "À đúng rồi, Lâm tiểu thư, cô có thể dẫn đối tác tương lai là tôi đi thăm quan công ty cô một chút không?"
“Ngài Harris, là lỗi của tôi, mời ngài vào bên trong."
Lâm Diệu Nhan dẫn Harris đi vào tập đoàn Thanh Hoàng, không cho đám người xung quanh cơ hội thọc gậy bánh xe nữa.
"Thành công, ha ha, thành công, ngài Harris nhất định sẽ hợp tác với Thanh Hoàng." Lâm Võ Trung cười lớn và nói.
Đại Thư Văn cũng vui vẻ ra mặt: "Đúng vậy, có ngài Harris gia nhập thì cần gì sợ tập đoàn Thái An."
Lúc này, hai người đã quên mất đêm qua họ đã kinh sợ về chuyện của tập đoàn y dược Thái An đến mức nào.
Những người chung quanh đều ao ước nhìn họ, tập đoàn Thanh Hoàng đã sắp đi đời đột nhiên như con cá mặn trở mình, ôm được cái đùi to lớn, họ thật là quá may mắn.
Cảm nhận được những ánh mắt hâm mộ chung quanh, nụ cười trên mặt Đại Thư Văn càng rực rỡ. Tiếp đó bà ta nhớ đến cái gì nên lập tức nói: "Lão Lâm, đi, chúng ta cũng đi cùng để theo dõi kỹ một chút mới được, con bé Diệu Nhan này làm việc chẳng đáng tin chút nào cả."
"Nói không sai, chúng ta đi." Lâm Võ Trung quả quyết khẽ gật đầu, tập đoàn Hồng San Hô là một cái đùi to, nhất định phải ôm khư khư mới được.
Chỉ khi nào ôm được cái đùi này thì gia đình ông ta mở đứng thẳng nổi ở Lâm gia, không còn bị người khác chê cười.
Vừa nghĩ tới ánh mắt hâm mộ và kính sợ của cụ bà và những người còn lại trong Lâm gia, cả người Lâm Võ Trung hơi lâng lâng.
…
Trung Hải, khu biệt thự số một Minh Châu.
Đây là một trong những khu biệt thự tiếng tăm lừng lẫy của Trung Hải, được xây dựng dựa theo yêu cầu của chủ nhà, mỗi tòa biệt thự trong đó đều như phủ đệ thời cổ đại, trông rất thu hút.
Biệt thự này là nhà tổ của Lâm gia.
Lâm gia là đại gia tộc của Trung Hải, truyền thừa trên cả trăm năm.
Nhưng tục ngữ có câu ‘Không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời’, đời sau của Lâm gia không bằng đời trước đã chứng minh cho câu nói này, họ dần dần sa sút từ hào môn lớn mạnh trở thành gia tộc hạng hai ở Trung Hải.
Nhưng cho dù như thế, Lâm gia vẫn có gốc rễ rất sâu ở Trung Hải nên không dễ dàng dao động, cũng coi như con dê đầu đàn trong các gia tộc hạng hai.
Trong phòng khách biệt thự, cụ bà Lâm gia tóc đã bạc trắng, nhưng toàn thân đều tỏa ra khí thế rất mạnh, hai mắt sáng ngời minh mẫn. Khi nhìn thấy hình ảnh Harris xuất hiện ở tập đoàn Thanh Hoàng được phát trên tivi thì trên mặt bà ta dần lộ ra nụ cười xán lạn.
Bên cạnh bà cụ còn có hai người, đó là con cả Lâm Thái Hoành và đứa cháu trai bà thương yêu nhất là Lâm Tử Bình.
Lâm Tử Bình là người xuất sắc nhất trong đời thứ ba của Lâm gia, tuổi còn trẻ đã bắt đầu phụ trách chuyện của công ty Lâm gia. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì vị trí gia chủ tương lai của Lâm gia nhất định sẽ thuộc về Lâm Tử Bình.
Cụ bà Lâm gia nhìn dáng vẻ hăng hái của Lâm Diệu Nhan trên tivi thì trên mặt không che giấu được vẻ hài lòng: "Tốt, rất tốt, không hổ là người của Lâm gia, lần này đúng là giúp Lâm gia nở mày nở mặt, bà nhất định phải khích lệ nó vào buổi tiệc lần sau, chấp nhận cho dòng bên của nó bước vào tộc phổ của Lâm gia."
"Đúng vậy, thật sự tăng thể diện cho Lâm gia chúng ta." Lâm Thái Hoành cười tủm tỉm và nói: "Ai mà ngờ giao một công ty phá sản muốn tiền không có tiền, muốn người không có người cho Lâm Diệu Nhan thì chỉ trong ba năm ngắn ngủi, nó không chỉ trở thành xí nghiệp tiềm năng của Trung Hải, mà cả tập đoàn Hồng San Hô cũng tìm đến hợp tác, thật làm con mở rộng tầm mắt."
Con trai của Lâm Thái Hoành – Lâm Tử Bình lúc này mới mở miệng nói: "Đúng vậy, bà nội, thật không ngờ tập đoàn Thanh Hoàng rõ ràng đã đi đến đường cùng lại có thể xoay người, được tập đoàn Hồng San Hô ưu ái, nhưng để tài nguyên lớn là Hồng San Hô cho một công ty làm đẹp như Thanh Hoàng hưởng thì thực sự quá lãng phí."
"Bình Nhi, cháu nói vậy là có ý gì?" Cụ bà Lâm gia nhìn về phía Lâm Tử Bình.
"Bà nội, thép tốt phải dùng trên lưỡi đao, tài nguyên này phải được xí nghiệp Lâm gia nắm giữ mới phát huy ra tác dụng lớn nhất." Trong mắt Lâm Tử Bình lóe ra một tia tham lam, nói: "Nếu xí nghiệp Lâm gia lấy được tài nguyên và quan hệ của tập đoàn Hồng San Hô thì chúng ta hoàn toàn có thể mượn cơ hội lần này giúp Lâm gia vựt dậy lần nữa, tái hiện vinh quang trăm năm trước, bước vào hàng ngũ gia tộc đứng đầu. Để lại tài nguyên này cho tập đoàn Thanh Hoàng chỉ là lãng phí."
Tiền tài làm nổi lòng tham!
Tập đoàn Hồng San Hô là một khối bánh quá lớn, ai cũng muốn cắn một cái, bị một dòng bên nắm giữ quá lãng phí.
Cụ bà Lâm gia nghe vậy cũng dao động, trăm năm trước Lâm gia là đại gia tộc số một số hai ở Trung Hải, đáng tiếc dần dần xuống dốc, nếu có thể giúp Lâm gia vựt dậy thì tất nhiên bà ta sẽ vui đến cực điểm.
Nhưng Lâm Diệu Nhan có chịu giao tập đoàn Thanh Hoàng ra không?
Nhìn sắc mặt cụ bà Lâm gia, sao Lâm Tử Bình không biết bà đang nghĩ cái gì, anh ta tiếp tục châm thêm một mồi lửa: "Bà nội, còn có một điều bà đừng quên, Lâm Diệu Nhan có thẳng chồng ở rể, lỡ ngày nào cô ta và tên vô dụng kia ly hôn thì phải chia một nửa công ty cho tên kia, bà muốn trơ mắt nhìn đồ của Lâm gia chúng ta bị lấy đi sao?"
Harris mỉm cười, nói: "Đương nhiên, Viêm Hoàng là thị trường lớn mà tôi là thương nhân, đối với một thương nhân thì không có chuyện từ chối lời mời của một thị trường."
Mọi người nghe thế thì trên mặt đều hiện lên một tia hưng phấn.
Mặc dù họ biết mục đích Harris đến Viêm Hoàng là gì, nhưng biết thì biết, sao mà rung động bằng Harris chính miệng thừa nhận được.
"Ngài Harris, tôi cả gan hỏi ngài một câu. Vì sao lại cảm thấy tập đoàn Thanh Hoàng có thể làm đối tác với Hồng San Hô, chẳng lẽ ngài không biết sản phẩm mới của Thanh Hoàng có chỗ thiếu sót sao?" Lại có truyền thông lớn mật đặt câu hỏi.
Trong một chớp mắt, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Mọi người ngừng thở dùng ánh mắt tập trung lên người Harris, muốn xem Harris trả lời thế nào.
Chỉ cần Harris tỏ ý mình không biết chuyện này hoặc có chút bất mãn nào thì họ lập tức thêm mắm thêm muối, phóng đại chuyện sản phẩm tập đoàn Thanh Hoàng có vấn đề lên để quấy nhiễu sự hợp tác của bọn họ.
Lâm Võ Trung và Đại Thư Văn biến sắc, hận không thể dùng tay bóp chết người đặt câu hỏi, hỏi gì không được tại sao lại hỏi vấn đề này.
Lâm Diệu Nhan lộ ra vẻ mặt lo lắng, có lòng muốn giải thích nhưng lại không biết mở miệng từ đâu, mọi người đều biết chuyện sản phẩm mới có vấn đề, cô giải thích thế nào đi nữa cũng chỉ làm người ra cảm thấy càng che càng lộ mà thôi.
Harris cười cười: "Sản phẩm có vấn đề không phải rất bình thường đối với một công ty sao? Không phải Viêm Hoàng cũng có một câu ngạn ngữ 'chẳng ai hoàn mỹ' nếu chỉ vì sự cố này mà kết tội một công ty có tiềm lực cực lớn, vậy có phải quá không hợp lẽ thường không."
Harris lại làm đám người sôi trào, họ không ngờ Harris lại trả lời như vậy, họ rất muốn biết tập đoàn Thanh Hoàng có tiềm lực gì mà làm Hồng San Hô liều lĩnh muốn hợp tác như vậy.
Nghe Harris nói thế, Lâm Võ Trung nắm chặt nắm đấm, nói với Lâm Diệu Nhan đứng bên cạnh: "Diệu Nhan đừng thất thần nữa, mau tranh thủ đi theo cha, cha mở đường cho con, con mau tiếp cận ngài Harris, đừng cho đám người kia cơ hội mở miệng nói chuyện nữa."
Trên khuôn mặt nho nhỏ của Lâm Vi Vi lộ ra vẻ cuồng nhiệt.
Đây mới là cuộc sống hoàn mỹ, mỗi tiếng nói cử động đều được săn đón, người người chú ý. Chỉ cần chị cô ta có thể hợp tác với tập đoàn Hồng San Hô thì về sau cô cũng được hưởng thụ cảm giác được mọi ánh mắt hướng tới như vậy.
Tương lai Lâm Vi Vi này chính là công chúa của Trung Hải, mọi người nhất định phải nghe theo mỗi lờ nói hành động của cô.
Lâm Diệu Nhan khẽ gật đầu, đi theo sau lưng cha mình chen đến bên cạnh Harris.
"Ngài Harris, chào ngài, tôi là Lâm Diệu Nhan."
Harris quan sát Lâm Diệu Nhan, giọng nói mang theo một tia kính sợ khó hiểu: "Đã sớm nghe nói giám đốc Lâm là một đại mỹ nữ xinh đẹp, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền, tôi tin hợp tác giữa tập đoàn Hồng San Hô và Thanh Hoàng sẽ là lần đầu tư xuất sắc nhất trong đời mình."
“Ngài Harris, ngài nói đùa rồi, tôi không gánh nổi lời đánh giá thế này đâu." Mặc dù Lâm Diệu Nhan thấy thái độ của Harris hơi kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
"Lâm tiểu thư quá khiêm tốn, người Viêm Hoàng thường nói rằng phụ nữ cũng không thua gì đấng mày râu, lần này tôi nghĩ chúng ta sẽ hợp tác rất vui vẻ."
Harris vừa cười vừa nói: "À đúng rồi, Lâm tiểu thư, cô có thể dẫn đối tác tương lai là tôi đi thăm quan công ty cô một chút không?"
“Ngài Harris, là lỗi của tôi, mời ngài vào bên trong."
Lâm Diệu Nhan dẫn Harris đi vào tập đoàn Thanh Hoàng, không cho đám người xung quanh cơ hội thọc gậy bánh xe nữa.
"Thành công, ha ha, thành công, ngài Harris nhất định sẽ hợp tác với Thanh Hoàng." Lâm Võ Trung cười lớn và nói.
Đại Thư Văn cũng vui vẻ ra mặt: "Đúng vậy, có ngài Harris gia nhập thì cần gì sợ tập đoàn Thái An."
Lúc này, hai người đã quên mất đêm qua họ đã kinh sợ về chuyện của tập đoàn y dược Thái An đến mức nào.
Những người chung quanh đều ao ước nhìn họ, tập đoàn Thanh Hoàng đã sắp đi đời đột nhiên như con cá mặn trở mình, ôm được cái đùi to lớn, họ thật là quá may mắn.
Cảm nhận được những ánh mắt hâm mộ chung quanh, nụ cười trên mặt Đại Thư Văn càng rực rỡ. Tiếp đó bà ta nhớ đến cái gì nên lập tức nói: "Lão Lâm, đi, chúng ta cũng đi cùng để theo dõi kỹ một chút mới được, con bé Diệu Nhan này làm việc chẳng đáng tin chút nào cả."
"Nói không sai, chúng ta đi." Lâm Võ Trung quả quyết khẽ gật đầu, tập đoàn Hồng San Hô là một cái đùi to, nhất định phải ôm khư khư mới được.
Chỉ khi nào ôm được cái đùi này thì gia đình ông ta mở đứng thẳng nổi ở Lâm gia, không còn bị người khác chê cười.
Vừa nghĩ tới ánh mắt hâm mộ và kính sợ của cụ bà và những người còn lại trong Lâm gia, cả người Lâm Võ Trung hơi lâng lâng.
…
Trung Hải, khu biệt thự số một Minh Châu.
Đây là một trong những khu biệt thự tiếng tăm lừng lẫy của Trung Hải, được xây dựng dựa theo yêu cầu của chủ nhà, mỗi tòa biệt thự trong đó đều như phủ đệ thời cổ đại, trông rất thu hút.
Biệt thự này là nhà tổ của Lâm gia.
Lâm gia là đại gia tộc của Trung Hải, truyền thừa trên cả trăm năm.
Nhưng tục ngữ có câu ‘Không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời’, đời sau của Lâm gia không bằng đời trước đã chứng minh cho câu nói này, họ dần dần sa sút từ hào môn lớn mạnh trở thành gia tộc hạng hai ở Trung Hải.
Nhưng cho dù như thế, Lâm gia vẫn có gốc rễ rất sâu ở Trung Hải nên không dễ dàng dao động, cũng coi như con dê đầu đàn trong các gia tộc hạng hai.
Trong phòng khách biệt thự, cụ bà Lâm gia tóc đã bạc trắng, nhưng toàn thân đều tỏa ra khí thế rất mạnh, hai mắt sáng ngời minh mẫn. Khi nhìn thấy hình ảnh Harris xuất hiện ở tập đoàn Thanh Hoàng được phát trên tivi thì trên mặt bà ta dần lộ ra nụ cười xán lạn.
Bên cạnh bà cụ còn có hai người, đó là con cả Lâm Thái Hoành và đứa cháu trai bà thương yêu nhất là Lâm Tử Bình.
Lâm Tử Bình là người xuất sắc nhất trong đời thứ ba của Lâm gia, tuổi còn trẻ đã bắt đầu phụ trách chuyện của công ty Lâm gia. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì vị trí gia chủ tương lai của Lâm gia nhất định sẽ thuộc về Lâm Tử Bình.
Cụ bà Lâm gia nhìn dáng vẻ hăng hái của Lâm Diệu Nhan trên tivi thì trên mặt không che giấu được vẻ hài lòng: "Tốt, rất tốt, không hổ là người của Lâm gia, lần này đúng là giúp Lâm gia nở mày nở mặt, bà nhất định phải khích lệ nó vào buổi tiệc lần sau, chấp nhận cho dòng bên của nó bước vào tộc phổ của Lâm gia."
"Đúng vậy, thật sự tăng thể diện cho Lâm gia chúng ta." Lâm Thái Hoành cười tủm tỉm và nói: "Ai mà ngờ giao một công ty phá sản muốn tiền không có tiền, muốn người không có người cho Lâm Diệu Nhan thì chỉ trong ba năm ngắn ngủi, nó không chỉ trở thành xí nghiệp tiềm năng của Trung Hải, mà cả tập đoàn Hồng San Hô cũng tìm đến hợp tác, thật làm con mở rộng tầm mắt."
Con trai của Lâm Thái Hoành – Lâm Tử Bình lúc này mới mở miệng nói: "Đúng vậy, bà nội, thật không ngờ tập đoàn Thanh Hoàng rõ ràng đã đi đến đường cùng lại có thể xoay người, được tập đoàn Hồng San Hô ưu ái, nhưng để tài nguyên lớn là Hồng San Hô cho một công ty làm đẹp như Thanh Hoàng hưởng thì thực sự quá lãng phí."
"Bình Nhi, cháu nói vậy là có ý gì?" Cụ bà Lâm gia nhìn về phía Lâm Tử Bình.
"Bà nội, thép tốt phải dùng trên lưỡi đao, tài nguyên này phải được xí nghiệp Lâm gia nắm giữ mới phát huy ra tác dụng lớn nhất." Trong mắt Lâm Tử Bình lóe ra một tia tham lam, nói: "Nếu xí nghiệp Lâm gia lấy được tài nguyên và quan hệ của tập đoàn Hồng San Hô thì chúng ta hoàn toàn có thể mượn cơ hội lần này giúp Lâm gia vựt dậy lần nữa, tái hiện vinh quang trăm năm trước, bước vào hàng ngũ gia tộc đứng đầu. Để lại tài nguyên này cho tập đoàn Thanh Hoàng chỉ là lãng phí."
Tiền tài làm nổi lòng tham!
Tập đoàn Hồng San Hô là một khối bánh quá lớn, ai cũng muốn cắn một cái, bị một dòng bên nắm giữ quá lãng phí.
Cụ bà Lâm gia nghe vậy cũng dao động, trăm năm trước Lâm gia là đại gia tộc số một số hai ở Trung Hải, đáng tiếc dần dần xuống dốc, nếu có thể giúp Lâm gia vựt dậy thì tất nhiên bà ta sẽ vui đến cực điểm.
Nhưng Lâm Diệu Nhan có chịu giao tập đoàn Thanh Hoàng ra không?
Nhìn sắc mặt cụ bà Lâm gia, sao Lâm Tử Bình không biết bà đang nghĩ cái gì, anh ta tiếp tục châm thêm một mồi lửa: "Bà nội, còn có một điều bà đừng quên, Lâm Diệu Nhan có thẳng chồng ở rể, lỡ ngày nào cô ta và tên vô dụng kia ly hôn thì phải chia một nửa công ty cho tên kia, bà muốn trơ mắt nhìn đồ của Lâm gia chúng ta bị lấy đi sao?"