Chương 18
18
Khi tôi đến nơi, Tống Hạc đang ngồi trên băng ghế trong bệnh viện, đôi mắt đỏ ngầu, khóe miệng mọc thêm vài sợi râu mới, trông anh ấy lôi thôi và suy sụp.
"Tống Hạc."
Tôi không dám lớn tiếng gọi anh, chỉ bước đến bên khẽ gọi.
Rất lâu sau anh mới ngước mắt lên nhìn tôi, sự tiếp xúc gần gũi khiến tôi càng cảm nhận được nỗi buồn của anh.
Anh ấy đột nhiên vươn tay ôm lấy tôi, tựa đầu lên vai tôi, cả người vùi trong chiếc áo khoác nặng nề của tôi, tay anh ấy vô tình chạm vào tay tôi, mang đến cảm giác khá ớn lạnh.
"Lâm Nhiễm à, cô đã đến rồi."
Tống Hạc thấp giọng nói, thanh âm khàn khàn, quá mỏng manh yếu ớt, giống như một con búp bê sứ.
Tôi đưa tay ra để cho anh ấy thật nhiều cảm giác an toàn.
Lúc sau, một người dì tuổi trung niên gọi anh ấy.
"Tống Hạc, con đi vào đi."
Bà ấy nhìn cũng khá phờ phạc, từ đường nét trên khuôn mặt vẫn có thể phát hiện ra nét trẻ trung đáng kinh ngạc của bà, trông rất giống Tống Hạc nên chắc đây là mẹ của Tống Hạc.
Quả nhiên, bà tiến lại gần tôi, vừa khóc xong nên giọng còn nghèn nghẹn.
"Con có phải là Nhiễm Nhiễm không?"
"Dì là mẹ của Tống Hạc."
Đến bây giờ tôi vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng vừa đến gần họ, một bầu không khí u buồn bao trùm lấy tôi, trong lòng tôi khó chịu vô cùng.
Tôi gật đầu.
“Bố của Tống Hạc, chắc là mới hai ngày thôi."
Tôi rất ngạc nhiên, hoàn toàn không biết rằng một sự việc lớn như vậy đã xảy ra trong gia đình của Tống Hạc.
Tôi đưa tay nắm lấy tay mẹ Tống Hạc, bà giật khóe miệng hướng về phía tôi, nhưng vẫn không thể nở một nụ cười, tóc hai bên mai đã bạc trắng, bà ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh tôi, nửa ngày mới mở miệng, giọng bị kìm nén rất khó khăn.
"Bố của Tống Hạc đã gặp tai nạn ở công trường khi thằng bé học trung học cơ sở và trở thành một người thực vật. Nhiều năm như vậy, dì vì chuyện của bố thằng bé mà căn bản không thèm để ý đến con mình. Nhưng nó luôn là người hiểu chuyện. Điều đó không để dì phải lo lắng."
“Khi tai nạn vừa xảy ra, dì đã đầu tư hết tiền vào bệnh viện, không đưa tiền học phí, sinh hoạt phí cho nó nhưng mỗi lần đến bệnh viện, nó không hề nhắc đến tiền. Sau này tôi mới biết trong viện, vào mùa đông, thằng bé đã thức đến tận nửa đêm để dệt những bó hoa và bán chúng trên đường sau giờ học vào ngày hôm sau.”
"Dì biết thằng bé xưa nay như thế đều không dễ dàng, nhưng tôi giả vờ không nhìn thấy. Dì giả vờ không thấy rằng nó đang chạy theo đồng tiền và không có bất kỳ cuộc sống giải trí vui vẻ nào. Dì giả vờ như không thấy rằng xung quanh nó chẳng có nhiều bạn bè, thậm chí còn giả vờ như không gặp thằng bé, khi mới đi làm, dì thường xuyên bị đau dạ dày nên dồn hết tâm sức vào bệnh viện, mơ mộng về những điều kỳ diệu. Làm mẹ mà đã không cho con trai mình bất cứ thứ gì, chỉ mang thằng bé đến thế giới này thôi.”
Mẹ Tống Hạc nói xong thì dừng một chút, một lúc sau lại nói tiếp, tựa như rất mâu thuẫn.
“Dì không phải đạo lý muốn bắt cóc con, chỉ là Tống Hạc từ nhỏ đã giấu tất cả đau khổ trong lòng, chưa từng nói với dì, chỉ là…chỉ hy vọng mấy ngày nay dì có thể ở bên cạnh cháu, vậy là được rồi. Như thế có được không?"
Mẹ Tống Hạc nói xong, cuối cùng nước mắt cũng rơi xuống từ khóe mắt, bà sụt sịt nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy chờ mong.
Đến lúc đó, tôi mới hiểu được điều gì ẩn giấu trong khuôn mặt khó gần của Tống Hạc, đó là nỗi đau mà anh ấy nghẹn ngào nuốt xuống và trái tim mềm yếu của anh ấy nằm dưới lớp mặt nạ lạnh lùng.
Tôi không dám tưởng tượng anh ấy đã nỗ lực như thế nào để đạt được trình độ ngày hôm nay, nhưng chắc chắn là vất vả hơn nhiều so với người bình thường.
Trên thực tế, Tống Hạc mới là người xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất.....
Khi tôi đến nơi, Tống Hạc đang ngồi trên băng ghế trong bệnh viện, đôi mắt đỏ ngầu, khóe miệng mọc thêm vài sợi râu mới, trông anh ấy lôi thôi và suy sụp.
"Tống Hạc."
Tôi không dám lớn tiếng gọi anh, chỉ bước đến bên khẽ gọi.
Rất lâu sau anh mới ngước mắt lên nhìn tôi, sự tiếp xúc gần gũi khiến tôi càng cảm nhận được nỗi buồn của anh.
Anh ấy đột nhiên vươn tay ôm lấy tôi, tựa đầu lên vai tôi, cả người vùi trong chiếc áo khoác nặng nề của tôi, tay anh ấy vô tình chạm vào tay tôi, mang đến cảm giác khá ớn lạnh.
"Lâm Nhiễm à, cô đã đến rồi."
Tống Hạc thấp giọng nói, thanh âm khàn khàn, quá mỏng manh yếu ớt, giống như một con búp bê sứ.
Tôi đưa tay ra để cho anh ấy thật nhiều cảm giác an toàn.
Lúc sau, một người dì tuổi trung niên gọi anh ấy.
"Tống Hạc, con đi vào đi."
Bà ấy nhìn cũng khá phờ phạc, từ đường nét trên khuôn mặt vẫn có thể phát hiện ra nét trẻ trung đáng kinh ngạc của bà, trông rất giống Tống Hạc nên chắc đây là mẹ của Tống Hạc.
Quả nhiên, bà tiến lại gần tôi, vừa khóc xong nên giọng còn nghèn nghẹn.
"Con có phải là Nhiễm Nhiễm không?"
"Dì là mẹ của Tống Hạc."
Đến bây giờ tôi vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng vừa đến gần họ, một bầu không khí u buồn bao trùm lấy tôi, trong lòng tôi khó chịu vô cùng.
Tôi gật đầu.
“Bố của Tống Hạc, chắc là mới hai ngày thôi."
Tôi rất ngạc nhiên, hoàn toàn không biết rằng một sự việc lớn như vậy đã xảy ra trong gia đình của Tống Hạc.
Tôi đưa tay nắm lấy tay mẹ Tống Hạc, bà giật khóe miệng hướng về phía tôi, nhưng vẫn không thể nở một nụ cười, tóc hai bên mai đã bạc trắng, bà ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh tôi, nửa ngày mới mở miệng, giọng bị kìm nén rất khó khăn.
"Bố của Tống Hạc đã gặp tai nạn ở công trường khi thằng bé học trung học cơ sở và trở thành một người thực vật. Nhiều năm như vậy, dì vì chuyện của bố thằng bé mà căn bản không thèm để ý đến con mình. Nhưng nó luôn là người hiểu chuyện. Điều đó không để dì phải lo lắng."
“Khi tai nạn vừa xảy ra, dì đã đầu tư hết tiền vào bệnh viện, không đưa tiền học phí, sinh hoạt phí cho nó nhưng mỗi lần đến bệnh viện, nó không hề nhắc đến tiền. Sau này tôi mới biết trong viện, vào mùa đông, thằng bé đã thức đến tận nửa đêm để dệt những bó hoa và bán chúng trên đường sau giờ học vào ngày hôm sau.”
"Dì biết thằng bé xưa nay như thế đều không dễ dàng, nhưng tôi giả vờ không nhìn thấy. Dì giả vờ không thấy rằng nó đang chạy theo đồng tiền và không có bất kỳ cuộc sống giải trí vui vẻ nào. Dì giả vờ như không thấy rằng xung quanh nó chẳng có nhiều bạn bè, thậm chí còn giả vờ như không gặp thằng bé, khi mới đi làm, dì thường xuyên bị đau dạ dày nên dồn hết tâm sức vào bệnh viện, mơ mộng về những điều kỳ diệu. Làm mẹ mà đã không cho con trai mình bất cứ thứ gì, chỉ mang thằng bé đến thế giới này thôi.”
Mẹ Tống Hạc nói xong thì dừng một chút, một lúc sau lại nói tiếp, tựa như rất mâu thuẫn.
“Dì không phải đạo lý muốn bắt cóc con, chỉ là Tống Hạc từ nhỏ đã giấu tất cả đau khổ trong lòng, chưa từng nói với dì, chỉ là…chỉ hy vọng mấy ngày nay dì có thể ở bên cạnh cháu, vậy là được rồi. Như thế có được không?"
Mẹ Tống Hạc nói xong, cuối cùng nước mắt cũng rơi xuống từ khóe mắt, bà sụt sịt nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy chờ mong.
Đến lúc đó, tôi mới hiểu được điều gì ẩn giấu trong khuôn mặt khó gần của Tống Hạc, đó là nỗi đau mà anh ấy nghẹn ngào nuốt xuống và trái tim mềm yếu của anh ấy nằm dưới lớp mặt nạ lạnh lùng.
Tôi không dám tưởng tượng anh ấy đã nỗ lực như thế nào để đạt được trình độ ngày hôm nay, nhưng chắc chắn là vất vả hơn nhiều so với người bình thường.
Trên thực tế, Tống Hạc mới là người xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất.....