Chương 19
19
Bố của Tống Hạc đã qua đời vào đêm thứ hai. Trong khoảng thời gian này, Tống Hạc đã vô cùng bình tĩnh, xử lý mọi việc một cách có trật tự và mỉm cười cảm ơn bạn bè.
Tôi nhìn anh mà lòng có chút lo lắng, thực ra tôi mong anh có thể trút hết những cảm xúc của mình thay vì chôn sâu trong lòng và xây bức tường ngăn cách mọi người và thế giới bên ngoài.
"Tống Hạc, anh làm rất tốt."
"Nếu muốn trút bầu tâm sự, tôi sẽ cho anh mượn bờ vai."
Tống Hạc thu dọn đồ đạc đem vào phòng, bóng lưng anh thẳng tắp.
Tôi không biết mình có thể làm gì, mặc dù tôi thường nói rất nhiều, nhưng khi rơi vào tình huống này, tôi lại không biết phải nói gì cả.
Tống Hạc quay đầu lại, đi đến gần tôi, duỗi tay ôm chặt lấy tôi, cằm đặt trên vai, tôi chỉ có thể đưa tay lên lưng anh ấy, vỗ vỗ liên tục.
Một lúc lâu sau, tôi mới phát hiện ra áo trên vai mình đã bị chất lỏng ấm áp thấm ướt...
20
Tống Hạc lại biến thành bộ dạng điềm đạm như vậy, nhưng thỉnh thoảng nhìn thấy tôi, anh ấy sẽ cười với tôi, khóe miệng có một lúm đồng tiền nhỏ, có chút quyến rũ.
Cuộc sống vẫn tiếp tục tiến về phía trước và trái đất sẽ không ngừng quay khi bớt đi một người.
Song anh ấy lúc tan làm vẫn chở tôi về nhà, tôi tháo dây an toàn muốn xuống xe nhưng cửa không mở được.
Tôi hơi khó hiểu, quay đầu lại nhìn Tống Hạc, phát hiện anh ấy vừa vặn đang nhìn tôi chằm chằm, trong mắt có chút chờ mong, tựa như đang đợi tôi nói gì đó.
"Tống Hạc à.”
Tôi kéo cửa xe và ra hiệu cho anh.
"Sao?"
Anh kiên nhẫn trả lời, nhưng cửa xe vẫn không mở được, như thể anh không nhìn thấy gợi ý của tôi.
Tôi quan sát phản ứng của anh ấy, và có một điều gì đó vụt qua tâm trí tôi.
"Muốn đi lên nhà tôi ăn cơm sao?"
Tôi nghĩ đồ ăn mình nấu dở tệ đến mức hầu hết mọi người sẽ không muốn ăn lại sau khi ăn lần đầu tiên.
Nhưng tôi thấy khóe miệng Tống Hạc nhếch lên, trong mắt anh ấy hội tụ đầy những vì sao.
"Ừm."
Tôi không ngờ Tống Hạc lại là một người kiêu ngạo như vậy.….
Về đến nhà, tôi định mài dao nhưng Tống Hạc đã giữ tay tôi lại.
"Hãy để tôi làm cho."
Có người nấu ăn thì tốt, nhưng Tống Hạc là khách nên ít nhiều cũng phải khách sáo mới được.
"Không được, anh là khách, để tôi đi nấu cơm cho anh."
Đang nói chuyện, bàn tay cầm d.a.o liền buông ra.
"Vậy thì khi nào tôi mới không được xem là khách?”
Tống Hạc cũng đặt con dao xuống, trong mắt hiện lên cảm xúc mãnh liệt.
Tim tôi không khỏi đập loạn xạ, chẳng lẽ Tống Hạc….đang ám chỉ với tôi điều gì sao?
"Tôi vẫn không hiểu anh đang nói về cái gì."
Vào thời điểm quan trọng, tôi bắt đầu ra vẻ, vặn ngón tay và nói với giọng điệu nghe như nước chảy.
"Anh nghĩ sau này có thể cùng em ăn cơm mọi lúc, có thể đường đường chính chính lái xe đưa em đi làm, anh có quyền ghen tị với em."
"Anh muốn em làm bạn gái của anh."
Tống Hạc nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt nghiêm túc.
Sự thẳng thắn của anh ấy khiến tim tôi đập càng lúc càng nhanh, trong hoàn cảnh chỉ có hai người, tôi thậm chí còn cảm thấy anh ấy có thể nghe được nhịp tim của tôi.
Tôi dang tay ra và nhướng mày với Tống Hạc.
"Bạn trai à, mau đến cảm nhận vòng tay của em đi."
Tống Hạc không còn khiêu khích nữa, thay vào đó là nét ửng hồng trên mặt lan đến tận mang tai, anh vòng tay qua eo tôi, nhưng hai tay lại toàn dùng sức, hơi thở ấm áp phả vào một bên cổ của tôi.
Sau một khoảng thời gian không xác định, Tống Hạc mới buông tôi ra.
Biểu cảm còn hơi bối rối.
"Nhưng công ty không cho phép chuyện yêu đương công sở."
Tôi đã không nghiêm túc khi nghe những gì anh ấy nói.
"Đừng lo lắng, em sẽ bảo bố thay đổi nó."
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tống Hạc, tôi cảm thấy nỗi sợ hơi muộn màng.
"Anh không muốn yêu em bởi vì em quá giàu, phải không?"
Tống Hạc cười nhẹ, giọng khàn khàn quyến rũ.
"Vậy thì anh chỉ có thể làm việc chăm chỉ hơn để xứng đáng với bạn gái của mình."
Sau bữa tối, tôi ôm Tống Hạc ngồi trên ghế sô pha xem một bộ phim, nhưng tình tiết của bộ phim quá chậm chạp, nó không thể hình thành trong đầu tôi một cái gì hết, mặt khác, Tống Hạc có vẻ đang xem nó một cách rất nghiêm túc, nhưng vẫn còn một chút đỏ ở vành tai.
Tại sao anh lại đỏ mặt khi xem một bộ phim hành động hồi hộp như thế?
Tôi không có chút kiềm chế nào, chỉ nghĩ rằng anh ấy cực kỳ dễ thương.
"Tống Hạc này, anh hôn em được không?"
Tống Hạc sửng sốt, quay sang nhìn tôi, cả người có chút cứng ngắt.
"Không được đâu, chúng ta phát triển hơi nhanh rồi."
Qua một lúc lâu, Tống Hạc mới phản ứng rồi từ chối tôi.
Nhìn vào khuôn mặt của Tống Hề, người ngoài không biết cứ tưởng tôi là loại đầu đường xó chợ, chuyên chỉnh đốn con trai.
"Cái đó…"
Đừng bận tâm.
Tôi định nói nhưng Tống Hạc đã cúi đầu xuống.
Có một cảm giác ấm áp trên môi.
Mãi một lúc sau tôi mới nghe anh ấy nói chuyện, còn mang theo hô hấp không ổn định và bắt đầu thở dốc.
"Em không thể làm điều đó với người khác."
Giọng điệu bất mãn, có chút không hài lòng.
Anh ấy thật sự suy nghĩ nhiều rồi....
Với một người bạn trai như vậy, làm sao tôi có thể phải lòng người khác chứ.
Bố của Tống Hạc đã qua đời vào đêm thứ hai. Trong khoảng thời gian này, Tống Hạc đã vô cùng bình tĩnh, xử lý mọi việc một cách có trật tự và mỉm cười cảm ơn bạn bè.
Tôi nhìn anh mà lòng có chút lo lắng, thực ra tôi mong anh có thể trút hết những cảm xúc của mình thay vì chôn sâu trong lòng và xây bức tường ngăn cách mọi người và thế giới bên ngoài.
"Tống Hạc, anh làm rất tốt."
"Nếu muốn trút bầu tâm sự, tôi sẽ cho anh mượn bờ vai."
Tống Hạc thu dọn đồ đạc đem vào phòng, bóng lưng anh thẳng tắp.
Tôi không biết mình có thể làm gì, mặc dù tôi thường nói rất nhiều, nhưng khi rơi vào tình huống này, tôi lại không biết phải nói gì cả.
Tống Hạc quay đầu lại, đi đến gần tôi, duỗi tay ôm chặt lấy tôi, cằm đặt trên vai, tôi chỉ có thể đưa tay lên lưng anh ấy, vỗ vỗ liên tục.
Một lúc lâu sau, tôi mới phát hiện ra áo trên vai mình đã bị chất lỏng ấm áp thấm ướt...
20
Tống Hạc lại biến thành bộ dạng điềm đạm như vậy, nhưng thỉnh thoảng nhìn thấy tôi, anh ấy sẽ cười với tôi, khóe miệng có một lúm đồng tiền nhỏ, có chút quyến rũ.
Cuộc sống vẫn tiếp tục tiến về phía trước và trái đất sẽ không ngừng quay khi bớt đi một người.
Song anh ấy lúc tan làm vẫn chở tôi về nhà, tôi tháo dây an toàn muốn xuống xe nhưng cửa không mở được.
Tôi hơi khó hiểu, quay đầu lại nhìn Tống Hạc, phát hiện anh ấy vừa vặn đang nhìn tôi chằm chằm, trong mắt có chút chờ mong, tựa như đang đợi tôi nói gì đó.
"Tống Hạc à.”
Tôi kéo cửa xe và ra hiệu cho anh.
"Sao?"
Anh kiên nhẫn trả lời, nhưng cửa xe vẫn không mở được, như thể anh không nhìn thấy gợi ý của tôi.
Tôi quan sát phản ứng của anh ấy, và có một điều gì đó vụt qua tâm trí tôi.
"Muốn đi lên nhà tôi ăn cơm sao?"
Tôi nghĩ đồ ăn mình nấu dở tệ đến mức hầu hết mọi người sẽ không muốn ăn lại sau khi ăn lần đầu tiên.
Nhưng tôi thấy khóe miệng Tống Hạc nhếch lên, trong mắt anh ấy hội tụ đầy những vì sao.
"Ừm."
Tôi không ngờ Tống Hạc lại là một người kiêu ngạo như vậy.….
Về đến nhà, tôi định mài dao nhưng Tống Hạc đã giữ tay tôi lại.
"Hãy để tôi làm cho."
Có người nấu ăn thì tốt, nhưng Tống Hạc là khách nên ít nhiều cũng phải khách sáo mới được.
"Không được, anh là khách, để tôi đi nấu cơm cho anh."
Đang nói chuyện, bàn tay cầm d.a.o liền buông ra.
"Vậy thì khi nào tôi mới không được xem là khách?”
Tống Hạc cũng đặt con dao xuống, trong mắt hiện lên cảm xúc mãnh liệt.
Tim tôi không khỏi đập loạn xạ, chẳng lẽ Tống Hạc….đang ám chỉ với tôi điều gì sao?
"Tôi vẫn không hiểu anh đang nói về cái gì."
Vào thời điểm quan trọng, tôi bắt đầu ra vẻ, vặn ngón tay và nói với giọng điệu nghe như nước chảy.
"Anh nghĩ sau này có thể cùng em ăn cơm mọi lúc, có thể đường đường chính chính lái xe đưa em đi làm, anh có quyền ghen tị với em."
"Anh muốn em làm bạn gái của anh."
Tống Hạc nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt nghiêm túc.
Sự thẳng thắn của anh ấy khiến tim tôi đập càng lúc càng nhanh, trong hoàn cảnh chỉ có hai người, tôi thậm chí còn cảm thấy anh ấy có thể nghe được nhịp tim của tôi.
Tôi dang tay ra và nhướng mày với Tống Hạc.
"Bạn trai à, mau đến cảm nhận vòng tay của em đi."
Tống Hạc không còn khiêu khích nữa, thay vào đó là nét ửng hồng trên mặt lan đến tận mang tai, anh vòng tay qua eo tôi, nhưng hai tay lại toàn dùng sức, hơi thở ấm áp phả vào một bên cổ của tôi.
Sau một khoảng thời gian không xác định, Tống Hạc mới buông tôi ra.
Biểu cảm còn hơi bối rối.
"Nhưng công ty không cho phép chuyện yêu đương công sở."
Tôi đã không nghiêm túc khi nghe những gì anh ấy nói.
"Đừng lo lắng, em sẽ bảo bố thay đổi nó."
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tống Hạc, tôi cảm thấy nỗi sợ hơi muộn màng.
"Anh không muốn yêu em bởi vì em quá giàu, phải không?"
Tống Hạc cười nhẹ, giọng khàn khàn quyến rũ.
"Vậy thì anh chỉ có thể làm việc chăm chỉ hơn để xứng đáng với bạn gái của mình."
Sau bữa tối, tôi ôm Tống Hạc ngồi trên ghế sô pha xem một bộ phim, nhưng tình tiết của bộ phim quá chậm chạp, nó không thể hình thành trong đầu tôi một cái gì hết, mặt khác, Tống Hạc có vẻ đang xem nó một cách rất nghiêm túc, nhưng vẫn còn một chút đỏ ở vành tai.
Tại sao anh lại đỏ mặt khi xem một bộ phim hành động hồi hộp như thế?
Tôi không có chút kiềm chế nào, chỉ nghĩ rằng anh ấy cực kỳ dễ thương.
"Tống Hạc này, anh hôn em được không?"
Tống Hạc sửng sốt, quay sang nhìn tôi, cả người có chút cứng ngắt.
"Không được đâu, chúng ta phát triển hơi nhanh rồi."
Qua một lúc lâu, Tống Hạc mới phản ứng rồi từ chối tôi.
Nhìn vào khuôn mặt của Tống Hề, người ngoài không biết cứ tưởng tôi là loại đầu đường xó chợ, chuyên chỉnh đốn con trai.
"Cái đó…"
Đừng bận tâm.
Tôi định nói nhưng Tống Hạc đã cúi đầu xuống.
Có một cảm giác ấm áp trên môi.
Mãi một lúc sau tôi mới nghe anh ấy nói chuyện, còn mang theo hô hấp không ổn định và bắt đầu thở dốc.
"Em không thể làm điều đó với người khác."
Giọng điệu bất mãn, có chút không hài lòng.
Anh ấy thật sự suy nghĩ nhiều rồi....
Với một người bạn trai như vậy, làm sao tôi có thể phải lòng người khác chứ.