Chương 20
21
Tôi không muốn để gia đình biết việc tôi và Tống Hạc ở bên nhau sớm như vậy, nhưng cái mồm to của Trần Nam đã nói với mẹ của tôi vào một ngày nào đó.
Tôi đã quen với cách nấu ăn của Tống Hạc từ lâu, một ngày nọ, khi Tống Hạc còn đang bận rộn trong bếp, tôi đang ngồi ăn trên bàn thì mẹ tôi mở cửa bước vào, cửa mở to đến mức tôi sợ hãi. Tôi cầm đũa ăn, thẫn thờ nhìn khuôn mặt lạnh lùng của mẹ.
Ngược lại, Tống Hạc phản ứng trước, từ trong bếp đi ra, gọi:
"Chào dì."
Mẹ tôi, một người từ nhỏ đã luôn khẳng định con gái mình phải giàu có, lúc này đang nhìn chằm chằm vào một bàn ăn, tuy khóe miệng vẫn không cười nhưng nét mặt đã dịu đi rất nhiều.
"Dì có thể nói chuyện với con chứ?"
Bà ấy nhìn tôi, nhưng lại đang nói chuyện với Tống Hạc.
"Mẹ ơi, mẹ còn không biết anh ấy, mẹ đang nói cái gì vậy?"
Tôi sợ rằng mẹ tôi sẽ ném Tống Hạc trở lại trong vỏ, người bị thu nhỏ trong mai rùa và rất khó để ló đầu ra.
"Lâm Nhiễm, không sao đâu."
Khóe miệng Tống Hạc nhếch lên một nụ cười an ủi tôi.
Tôi từng bước trở về phòng ngủ, nằm trên giường nghe lén.
Lúc này, tôi thực sự hận bản thân đã nói với người trang trí rằng cách âm của cửa phải tốt, nên bây giờ tôi thực sự không thể nghe thấy gì.
Một lúc lâu sau, khi tôi đang mê man sắp chìm vào giấc ngủ thì Tống Hạc mở cửa bước vào.
"Mẹ em đâu rồi?"
Nhìn thấy khuôn mặt của Tống Hạc, tôi chợt bừng tỉnh.
"Dì về rồi."
Tôi lê dép đến gần Tống Hạc và lắng nghe nhịp tim đập mạnh của anh ấy.
"Đừng nghe những gì bà ấy nói với anh, miễn bên cạnh anh còn có em."
Tôi sợ mẹ sẽ làm xấu mặt Tống Hạc, dù sao bà ấy muốn chọn bạn đời cho tôi thì nhất định phải chọn luôn cả ông bà thông gia......
"Dì bảo anh phải chăm sóc em thật tốt, em có nghe không?"
Tống Hạc trêu chọc tôi với một nụ cười trên khóe miệng.
"Hả?"
Mẹ tôi chấp nhận Tống Hạc sao?
Tống Hạc nói tiếp.
"Em là con gái, từ nhỏ đã được cưng chiều như bảo bối, dì có lo lắng cũng là chuyện bình thường, sau này nếu có con gái, nhất định sẽ không để nó tùy tiện tìm bạn trai."
"Ái chà, con gái em chắc chắn cũng sẽ muốn điều tốt nhất cho nó."
Tống Hạc buông tôi ra và nhìn thẳng vào mắt tôi.
"Lâm Nhiễm, em nên xứng đáng với những thứ tốt nhất, còn anh sẽ cố gắng hết sức để trở thành thứ tốt nhất. Chúng ta hãy từ từ hướng tới một tương lai hạnh phúc của nhau nhé?"
"Được, vậy chúng ta..."
Tôi nhìn anh chằm chằm và đưa tay vuốt ve cổ anh.
"Hửm?"
Yết hầu Tống Hạc trượt lên trượt xuống, trong mắt tràn đầy cảm xúc mãnh liệt.
"Sinh một cô con gái nhé."
Sau khi tôi nói xong, Tống Hạc cũng cúi đầu.
Cuối cùng tôi đã đạt được ước muốn của mình và bắt cóc anh ấy làm người đầu ấp tay gối cả đờ
Tôi không muốn để gia đình biết việc tôi và Tống Hạc ở bên nhau sớm như vậy, nhưng cái mồm to của Trần Nam đã nói với mẹ của tôi vào một ngày nào đó.
Tôi đã quen với cách nấu ăn của Tống Hạc từ lâu, một ngày nọ, khi Tống Hạc còn đang bận rộn trong bếp, tôi đang ngồi ăn trên bàn thì mẹ tôi mở cửa bước vào, cửa mở to đến mức tôi sợ hãi. Tôi cầm đũa ăn, thẫn thờ nhìn khuôn mặt lạnh lùng của mẹ.
Ngược lại, Tống Hạc phản ứng trước, từ trong bếp đi ra, gọi:
"Chào dì."
Mẹ tôi, một người từ nhỏ đã luôn khẳng định con gái mình phải giàu có, lúc này đang nhìn chằm chằm vào một bàn ăn, tuy khóe miệng vẫn không cười nhưng nét mặt đã dịu đi rất nhiều.
"Dì có thể nói chuyện với con chứ?"
Bà ấy nhìn tôi, nhưng lại đang nói chuyện với Tống Hạc.
"Mẹ ơi, mẹ còn không biết anh ấy, mẹ đang nói cái gì vậy?"
Tôi sợ rằng mẹ tôi sẽ ném Tống Hạc trở lại trong vỏ, người bị thu nhỏ trong mai rùa và rất khó để ló đầu ra.
"Lâm Nhiễm, không sao đâu."
Khóe miệng Tống Hạc nhếch lên một nụ cười an ủi tôi.
Tôi từng bước trở về phòng ngủ, nằm trên giường nghe lén.
Lúc này, tôi thực sự hận bản thân đã nói với người trang trí rằng cách âm của cửa phải tốt, nên bây giờ tôi thực sự không thể nghe thấy gì.
Một lúc lâu sau, khi tôi đang mê man sắp chìm vào giấc ngủ thì Tống Hạc mở cửa bước vào.
"Mẹ em đâu rồi?"
Nhìn thấy khuôn mặt của Tống Hạc, tôi chợt bừng tỉnh.
"Dì về rồi."
Tôi lê dép đến gần Tống Hạc và lắng nghe nhịp tim đập mạnh của anh ấy.
"Đừng nghe những gì bà ấy nói với anh, miễn bên cạnh anh còn có em."
Tôi sợ mẹ sẽ làm xấu mặt Tống Hạc, dù sao bà ấy muốn chọn bạn đời cho tôi thì nhất định phải chọn luôn cả ông bà thông gia......
"Dì bảo anh phải chăm sóc em thật tốt, em có nghe không?"
Tống Hạc trêu chọc tôi với một nụ cười trên khóe miệng.
"Hả?"
Mẹ tôi chấp nhận Tống Hạc sao?
Tống Hạc nói tiếp.
"Em là con gái, từ nhỏ đã được cưng chiều như bảo bối, dì có lo lắng cũng là chuyện bình thường, sau này nếu có con gái, nhất định sẽ không để nó tùy tiện tìm bạn trai."
"Ái chà, con gái em chắc chắn cũng sẽ muốn điều tốt nhất cho nó."
Tống Hạc buông tôi ra và nhìn thẳng vào mắt tôi.
"Lâm Nhiễm, em nên xứng đáng với những thứ tốt nhất, còn anh sẽ cố gắng hết sức để trở thành thứ tốt nhất. Chúng ta hãy từ từ hướng tới một tương lai hạnh phúc của nhau nhé?"
"Được, vậy chúng ta..."
Tôi nhìn anh chằm chằm và đưa tay vuốt ve cổ anh.
"Hửm?"
Yết hầu Tống Hạc trượt lên trượt xuống, trong mắt tràn đầy cảm xúc mãnh liệt.
"Sinh một cô con gái nhé."
Sau khi tôi nói xong, Tống Hạc cũng cúi đầu.
Cuối cùng tôi đã đạt được ước muốn của mình và bắt cóc anh ấy làm người đầu ấp tay gối cả đờ