Chương : 45
Nhưng sau khi truyền ra mệnh lệnh, Diệp Dương Thành thoáng cân nhắc chốc lát, cảm thấy được chỉ ba trăm con dơi còn chưa đủ, liền cắn răng nói:
- Sáu trăm con dơi, trong ba phút tập hợp trên mái nhà sòng bạc!
Ngay mùa hè, là thời điểm loài dơi hoạt động sinh động nhất, bởi vậy sáu trăm con dơi cũng không khó tập hợp, chưa đầy ba phút đồng hồ sáu trăm con dơi đã thần không biết quỷ không hay xuất hiện trên mái nhà sòng bạc, mười con một đội, im lặng nằm sấp, không hề nhúc nhích, lẳng lặng chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo của Diệp Dương Thành.
Cùng lúc đó, ruồi trâu biến dị đã quay về trong phòng tài vụ, ghé vào trên lỗ thông gió lẳng lặng nhìn chăm chú vào hai nam nhân trần truồng lõa thể, tĩnh tâm chờ đợi giờ đóng cửa của sòng bạc sắp đến.
Từng phút từng giây trôi qua, đảo mắt đã đến một giờ hai mươi ba phút.
- Một đám cuối cùng.
Hai thanh niên mang theo hai bao bố màu đen gõ cửa phòng tài vụ, đặt hai bao bố lên bàn làm việc, nói một câu với hai nam nhân trần trụi kia, liền rời khỏi phòng.
Đây cũng là một trong những quy củ của sòng bạc, ngoại trừ nhân viên phòng tài vụ, những nhân viên khác chỉ cần còn mặc chỉnh tề thì không được viện lý do gì ở lại phòng tài vụ vượt qua mười giây đồng hồ, cho nên mỗi một lần người bên dưới đem tiền mang lên đều lập tức bước đi, chỉ có lần cuối cùng mới có câu chào hỏi báo cho nhân viên phòng tài vụ sòng bạc đã đóng cửa.
Cửa phòng tài vụ đóng lại, hai nhân viên đem tiền trong bao bố thoáng sửa sang một chút, chồng chất lên bàn trà, hai người không hẹn cùng giãn ra thân hình, một người nói:
- Tôi ở đây xem chừng, anh đi gọi Biển Đầu qua canh gác, tám giờ sáng mai tôi mới tiếp nhận, tới ba giờ chiều tới lượt anh.
Chuyện an bài người canh gác không có gì dị nghị, hai người thân thể trần truồng rời khỏi phòng tài vụ, cửa phòng đóng lại, bên ngoài truyền vào thanh âm tiếng khóa cửa.
Đưa mắt nhìn hai nam nhân biến mất trong tầm mắt của mình, lúc này Diệp Dương Thành mới vỗ cánh bay ra khỏi lỗ thông gió, bắt đầu đi lòng vòng trong phòng tìm kiếm thông đạo càng thêm tiện lợi hơn lỗ thông gió kia, nhưng sự thật chứng minh biện pháp an ninh của sòng bạc vẫn rất khá.
Chẳng những cửa phòng khóa trái, ngay cả cửa sổ cũng khóa chặt, căn bản không có biện pháp mở ra.
Bản thể nằm trên giường trong nhà bất đắc dĩ thở dài, Diệp Dương Thành đành hạ lệnh:
- Từng con dơi thông qua thông đạo lỗ thông gió chui vào, đi tới lỗ thông gió lầu sáu đi…
Đàn dơi đang ở trên mái nhà nghe theo mệnh lệnh của Diệp Dương Thành bắt đầu chỉnh tề xếp thành một hàng dài, từng con chậm rãi chui vào lỗ thông gió trên tầng thượng, bắt đầu đi theo quỹ tích thông đạo mà hắn đã thăm dò trước đó chậm rãi bò đi.
Sáu trăm con dơi lao vào thông đạo lỗ thông gió, bởi vì diện tích không đủ nên không thể bay, tuy rằng lỗ thông gió nằm trên tầng thượng, còn có vách tường che giấu, nhưng thanh âm tiếng vang truyền ra vẫn có thể nghe thấy…
- Sa sa sa…
Thanh âm sàn sạt rất nhỏ khiến hai nhân viên tuần tra chú ý, một người cầm đèn pin ra dấu cho người khác dừng lại, sau đó cau mày đứng nơi đó cẩn thận nghe ngóng, vẻ mặt hồ nghi nói:
- Đây là thanh âm gì vậy?
- Không biết.
Người còn lại thần tình nghi hoặc, hắn cũng nghe được tiếng sàn sạt kia, nhưng bởi vì còn cách một bức tường nên không thể xem được là thứ gì, đưa tai áp vào tường lắng nghe một lát, nói:
- Nơi này hình như là lỗ thông gió, chắc có con chuột hay vật gì đó chui vào nhảy loạn bên trong đi!
- Con chuột chui trong lỗ thông gió?
Nghe được câu nói của người kia, người lên tiếng lúc đầu nhẹ nhàng thở ra, cười nói:
- Vật kia chui loạn khắp nơi, nhưng cũng không có gì trở ngại, đi thôi, đi lầu ba nhìn xem.
Vì thế một lần xuất hiện điều ngoài ý muốn duy nhất, lại bị suy đoán của hai người kia làm chính bọn hắn xem nhẹ.
Sẽ không ai đi chú ý một con chuột có phải chui vào lỗ thông gió hay không, dù sao đó cũng chỉ là thường thức bình thường của mọi người, có gì đáng để chú ý, đáng để kinh ngạc?
Nhưng ý nghĩ sơ sẩy của bọn hắn đối với Diệp Dương Thành chính là kết quả tốt nhất, đàn dơi dọc theo đường đi hữu kinh vô hiểm tiến tới lỗ thông gió phòng tài vụ, Diệp Dương Thành thao tác ruồi trâu đang dựa đống tiền phi nghĩa trên bàn trà, đang ngửi mùi thơm mê người kia…
Từng con dơi bay ra khỏi lỗ thông gió, theo sự chỉ huy của hắn sắp xếp mười con một đội, chậm rãi rơi xuống đất, thật chỉnh tề hơn nữa thanh âm cực nhỏ! Nhất là sau khi hắn truyền mệnh lệnh không được lên tiếng, không có con dơi nào phát ra tiếng kêu xèo xèo, nhu thuận dịu ngoan dị thường.
Thao tác con dơi làm đội vận chuyển, đối với Diệp Dương Thành mà nói không khác gì sự khiêu chiến hoàn toàn mới, móng vuốt của loài dơi rất yếu, muốn bắt cọc tiền bị niêm phong thật sự là vô cùng khó khăn, còn phải thông qua lỗ thông gió vận chuyển ra ngoài mà không làm tiền rơi tán loạn lại càng thêm khó!
Nhưng vào lúc này khi hắn đang ghé trên đống tiền nhìn sáu trăm con dơi đã thuận lợi đi vào phòng tài vụ, trong lòng không ngừng suy nghĩ đối sách, khóe mắt chợt nhìn thấy một cuộn chỉ len ngay ở góc cách đó không xa, vừa nhìn thấy cuộn chỉ trong đầu hắn chợt lóe linh quang, bản thể nằm trên giường chợt bật dậy, nói:
- Đội thứ nhất, hai con một tổ, đem tiền trên bàn trà vận chuyển xuống đất, đội thứ hai, đem cuộn chỉ len góc tường dùng hàm răng của các ngươi cắt thành từng đoạn…
Tưởng tượng thật tốt đẹp, sự thật lại tàn khốc, hai con dơi theo mệnh lệnh của hắn vỗ cánh bay lên muốn đem xấp tiền đầu tiên chuyển xuống đất, nhưng khi móng vuốt của chúng vừa bắt lấy giấy niêm phong muốn bay lên, giấy niêm phong xé rách, một chồng tiền đại khái chừng bảy tám ngàn tán ra dưới đất, đỏ hồng chói lọi.
Có lần đầu tiên thất bại, hắn đã hoàn toàn bỏ qua ý niệm cho con dơi nắm lấy một xấp tiền, nhưng nhìn tờ tiền tán rơi trên mặt đất lại cho hắn một lời nhắc nhở hoàn toàn mới.
Đại đội dơi tiến vào phòng tài vụ được 23 phút, sau đó con đầu tiên chui ra khỏi lỗ thông gió, trên miệng cắn tờ nhân dân tệ đỏ hồng chói lọi, ánh mắt nho nhỏ xoay xoay quay tròn, sau đó mới vỗ cánh nhanh chóng biến mất trong màn đêm…
- Sáu trăm con dơi, trong ba phút tập hợp trên mái nhà sòng bạc!
Ngay mùa hè, là thời điểm loài dơi hoạt động sinh động nhất, bởi vậy sáu trăm con dơi cũng không khó tập hợp, chưa đầy ba phút đồng hồ sáu trăm con dơi đã thần không biết quỷ không hay xuất hiện trên mái nhà sòng bạc, mười con một đội, im lặng nằm sấp, không hề nhúc nhích, lẳng lặng chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo của Diệp Dương Thành.
Cùng lúc đó, ruồi trâu biến dị đã quay về trong phòng tài vụ, ghé vào trên lỗ thông gió lẳng lặng nhìn chăm chú vào hai nam nhân trần truồng lõa thể, tĩnh tâm chờ đợi giờ đóng cửa của sòng bạc sắp đến.
Từng phút từng giây trôi qua, đảo mắt đã đến một giờ hai mươi ba phút.
- Một đám cuối cùng.
Hai thanh niên mang theo hai bao bố màu đen gõ cửa phòng tài vụ, đặt hai bao bố lên bàn làm việc, nói một câu với hai nam nhân trần trụi kia, liền rời khỏi phòng.
Đây cũng là một trong những quy củ của sòng bạc, ngoại trừ nhân viên phòng tài vụ, những nhân viên khác chỉ cần còn mặc chỉnh tề thì không được viện lý do gì ở lại phòng tài vụ vượt qua mười giây đồng hồ, cho nên mỗi một lần người bên dưới đem tiền mang lên đều lập tức bước đi, chỉ có lần cuối cùng mới có câu chào hỏi báo cho nhân viên phòng tài vụ sòng bạc đã đóng cửa.
Cửa phòng tài vụ đóng lại, hai nhân viên đem tiền trong bao bố thoáng sửa sang một chút, chồng chất lên bàn trà, hai người không hẹn cùng giãn ra thân hình, một người nói:
- Tôi ở đây xem chừng, anh đi gọi Biển Đầu qua canh gác, tám giờ sáng mai tôi mới tiếp nhận, tới ba giờ chiều tới lượt anh.
Chuyện an bài người canh gác không có gì dị nghị, hai người thân thể trần truồng rời khỏi phòng tài vụ, cửa phòng đóng lại, bên ngoài truyền vào thanh âm tiếng khóa cửa.
Đưa mắt nhìn hai nam nhân biến mất trong tầm mắt của mình, lúc này Diệp Dương Thành mới vỗ cánh bay ra khỏi lỗ thông gió, bắt đầu đi lòng vòng trong phòng tìm kiếm thông đạo càng thêm tiện lợi hơn lỗ thông gió kia, nhưng sự thật chứng minh biện pháp an ninh của sòng bạc vẫn rất khá.
Chẳng những cửa phòng khóa trái, ngay cả cửa sổ cũng khóa chặt, căn bản không có biện pháp mở ra.
Bản thể nằm trên giường trong nhà bất đắc dĩ thở dài, Diệp Dương Thành đành hạ lệnh:
- Từng con dơi thông qua thông đạo lỗ thông gió chui vào, đi tới lỗ thông gió lầu sáu đi…
Đàn dơi đang ở trên mái nhà nghe theo mệnh lệnh của Diệp Dương Thành bắt đầu chỉnh tề xếp thành một hàng dài, từng con chậm rãi chui vào lỗ thông gió trên tầng thượng, bắt đầu đi theo quỹ tích thông đạo mà hắn đã thăm dò trước đó chậm rãi bò đi.
Sáu trăm con dơi lao vào thông đạo lỗ thông gió, bởi vì diện tích không đủ nên không thể bay, tuy rằng lỗ thông gió nằm trên tầng thượng, còn có vách tường che giấu, nhưng thanh âm tiếng vang truyền ra vẫn có thể nghe thấy…
- Sa sa sa…
Thanh âm sàn sạt rất nhỏ khiến hai nhân viên tuần tra chú ý, một người cầm đèn pin ra dấu cho người khác dừng lại, sau đó cau mày đứng nơi đó cẩn thận nghe ngóng, vẻ mặt hồ nghi nói:
- Đây là thanh âm gì vậy?
- Không biết.
Người còn lại thần tình nghi hoặc, hắn cũng nghe được tiếng sàn sạt kia, nhưng bởi vì còn cách một bức tường nên không thể xem được là thứ gì, đưa tai áp vào tường lắng nghe một lát, nói:
- Nơi này hình như là lỗ thông gió, chắc có con chuột hay vật gì đó chui vào nhảy loạn bên trong đi!
- Con chuột chui trong lỗ thông gió?
Nghe được câu nói của người kia, người lên tiếng lúc đầu nhẹ nhàng thở ra, cười nói:
- Vật kia chui loạn khắp nơi, nhưng cũng không có gì trở ngại, đi thôi, đi lầu ba nhìn xem.
Vì thế một lần xuất hiện điều ngoài ý muốn duy nhất, lại bị suy đoán của hai người kia làm chính bọn hắn xem nhẹ.
Sẽ không ai đi chú ý một con chuột có phải chui vào lỗ thông gió hay không, dù sao đó cũng chỉ là thường thức bình thường của mọi người, có gì đáng để chú ý, đáng để kinh ngạc?
Nhưng ý nghĩ sơ sẩy của bọn hắn đối với Diệp Dương Thành chính là kết quả tốt nhất, đàn dơi dọc theo đường đi hữu kinh vô hiểm tiến tới lỗ thông gió phòng tài vụ, Diệp Dương Thành thao tác ruồi trâu đang dựa đống tiền phi nghĩa trên bàn trà, đang ngửi mùi thơm mê người kia…
Từng con dơi bay ra khỏi lỗ thông gió, theo sự chỉ huy của hắn sắp xếp mười con một đội, chậm rãi rơi xuống đất, thật chỉnh tề hơn nữa thanh âm cực nhỏ! Nhất là sau khi hắn truyền mệnh lệnh không được lên tiếng, không có con dơi nào phát ra tiếng kêu xèo xèo, nhu thuận dịu ngoan dị thường.
Thao tác con dơi làm đội vận chuyển, đối với Diệp Dương Thành mà nói không khác gì sự khiêu chiến hoàn toàn mới, móng vuốt của loài dơi rất yếu, muốn bắt cọc tiền bị niêm phong thật sự là vô cùng khó khăn, còn phải thông qua lỗ thông gió vận chuyển ra ngoài mà không làm tiền rơi tán loạn lại càng thêm khó!
Nhưng vào lúc này khi hắn đang ghé trên đống tiền nhìn sáu trăm con dơi đã thuận lợi đi vào phòng tài vụ, trong lòng không ngừng suy nghĩ đối sách, khóe mắt chợt nhìn thấy một cuộn chỉ len ngay ở góc cách đó không xa, vừa nhìn thấy cuộn chỉ trong đầu hắn chợt lóe linh quang, bản thể nằm trên giường chợt bật dậy, nói:
- Đội thứ nhất, hai con một tổ, đem tiền trên bàn trà vận chuyển xuống đất, đội thứ hai, đem cuộn chỉ len góc tường dùng hàm răng của các ngươi cắt thành từng đoạn…
Tưởng tượng thật tốt đẹp, sự thật lại tàn khốc, hai con dơi theo mệnh lệnh của hắn vỗ cánh bay lên muốn đem xấp tiền đầu tiên chuyển xuống đất, nhưng khi móng vuốt của chúng vừa bắt lấy giấy niêm phong muốn bay lên, giấy niêm phong xé rách, một chồng tiền đại khái chừng bảy tám ngàn tán ra dưới đất, đỏ hồng chói lọi.
Có lần đầu tiên thất bại, hắn đã hoàn toàn bỏ qua ý niệm cho con dơi nắm lấy một xấp tiền, nhưng nhìn tờ tiền tán rơi trên mặt đất lại cho hắn một lời nhắc nhở hoàn toàn mới.
Đại đội dơi tiến vào phòng tài vụ được 23 phút, sau đó con đầu tiên chui ra khỏi lỗ thông gió, trên miệng cắn tờ nhân dân tệ đỏ hồng chói lọi, ánh mắt nho nhỏ xoay xoay quay tròn, sau đó mới vỗ cánh nhanh chóng biến mất trong màn đêm…