Chương : 46
Con dơi thứ nhất biến mất trong bóng đêm, từ trong lỗ thông gió nho nhỏ không ngừng có con dơi chui ra, từng con tiếp theo từng con, mỗi con tiếp theo mỗi con, miệng của mỗi con đều cắn một hoặc vài tờ tiền mặt, nhiều khoảng sáu bảy trăm, ít khoảng hai ba trăm, cũng không hề thống nhất với nhau.
Nếu vào lúc này có ai ở trên không trung nhìn xuống, nhất định sẽ kinh hãi phát hiện đàn dơi cơ hồ xếp thành một đường thẳng tắp hướng chỗ Kinh Khê bay đi.
Sáu trăm con dơi, một lần có thể vận chuyển đại khái ba mươi vạn nhân dân tệ, tuy rằng lúc ban đầu Diệp Dương Thành muốn cho hai con cầm lấy một xấp vài ngàn vận chuyển lên mái nhà, sáu trăm con dơi có thể một lần chuyển sạch toàn bộ số tiền trên bàn trà, nhưng cuối cùng bởi vì không thực tế nên đành phải buông tha ý nghĩ này.
Nhưng theo tốc độ hiện tại mà xem, một lần ba mươi vạn, qua lại vài lần là có thể đem số tiền kia dọn sạch!
Truyền xong mệnh lệnh, bản thể Diệp Dương Thành chợt mở mắt, mặc dù còn chưa giải trừ ám ảnh trên thân ruồi trâu biến dị, nhưng ý thức đã quay về trên bản thể.
Vội vàng bò lên khỏi giường, lại mặc quần áo, sau đó lục lọi trong tủ quần áo lấy ra sàng đan cũ kỹ không biết đã bao nhiêu năm trước, sau đó mới nhẹ chân nhẹ tay đi ra khỏi phòng, mang giày đi thẳng lên gác xép.
Nhà của hắn tổng cộng có bốn tầng, một dãy tương liên với Diệp gia có hai mươi mấy gia đình, độ cao đều giống nhau, ở đêm hôm khuya khoắc hắn cũng không lo lắng sẽ có ai đột ngột đi lên mái nhà mà phát hiện.
Nhẹ nhàng kéo xuống then cửa, chậm rãi mở mái tôn gác xép, vươn đầu ra dò xét một vòng, xác nhận không có người nào ở chung quanh, hắn mới chui ra ngoài đem sàng đan trải ra.
Diệp Dương Thành vừa trải xong sàng đan chưa được ba mươi giây, các thành viên đội vận chuyển dơi đã thuận lợi bay tới, đáp xuống trên sàng đan buông tiền ngậm trong miệng, sau đó tiếp tục bay trở về phòng tài vụ sòng bạc tiến hành công tác vận chuyển.
Sáu trăm con dơi ở trên bầu trời xếp thành hai đội, bên này tới bên kia trở về, bận rộn công tác vận chuyển liên tục đến ba giờ rưỡi sáng mới đem toàn bộ tiền bạc đặt trên bàn phòng tài vụ sòng bạc cướp hết sạch sẽ!
- Rốt cục đủ tiền mua nhà!
Đội vận chuyển dơi được Diệp Dương Thành giải tán, tự quay về chỗ của mình, mà bản thân Diệp Dương Thành đang ở trên mái nhà mình, nhìn tiền mặt tán loạn trên sàng đan, hô hấp thật dồn dập, nói khó nghe một chút Diệp Dương Thành lớn như vậy chưa từng gặp qua một trăm vạn tiền mặt xếp chồng chất chung một chỗ như thế!
Thu liễm tâm tình dao động, hắn dùng tốc độ nhanh nhất buộc lại sàng đan.
Hơn trăm vạn đồng quả thật không nhẹ, cũng may hắn chỉ bước xuống vài bậc thang là tới phòng mình, tận lực duy trì động tác nhẹ nhàng, đem sàng đan mang vào trong phòng ngủ, lúc này hắn mới đi nhanh ra khỏi phòng leo lên gác đóng lại mái nhà, đứng trên bậc thang thở sâu vài lần, mạnh mẽ áp chế tạp niệm trong lòng, tận lực giữ vững bình tĩnh quay về trong phòng của mình.
- Vừa rồi bên trong có phải có tiếng vang gì hay không?
Một thanh niên hai mươi bốn hai mươi lăm đứng ngay cửa phòng tài vụ cau mày nói một câu, tiếp theo khom người dựa vào trên cửa cố gắng chứng kiến cảnh tượng bên trong, nhưng cánh cửa quá dày, căn bản không cách nào xem xét được.
Vẻ mặt hắn kỳ quái quay đầu đi, gãi gãi đầu khó hiểu không biết thanh âm nho nhỏ kia là chuyện gì xảy ra, nhưng vừa nghĩ tới biện pháp bảo an trong phòng tài vụ, hắn chợt yên tâm không ít.
Dù sao nơi này là lầu sáu, chung quanh cũng không có kiến trúc gì có thể leo lên, hơn nữa cửa sổ là loại kính chịu lực, bên trong còn khóa trái, nếu như vậy vẫn còn người đột nhập vào trộm được tiền, vậy đó cũng không phải là người, mà là quỷ!
Đứng trước cửa cân nhắc hồi lâu, cuối cùng hắn lựa chọn buông tha truy cứu, dựa vào tường hai tay khoanh trước ngực, không bao lâu sau đã mơ màng ngủ gục đi…
Diệp Dương Thành đem sàng đan nhét xuống gầm giường, cởi quần áo nằm xuống, khép đôi mắt đem ý thức chuyển qua trên người ruồi trâu biến dị, cảnh tượng trước mắt biến thành phòng tài vụ sòng bạc.
Tối đen, nhìn không thấy rõ ràng, nhưng hắn vẫn phát hiện một ít dấu vết trên sàn nhà…phân dơi!
Lúc trước hạ lệnh không được ồn ào, nhưng lại quên hạ lệnh cấm đại tiện, hiện tại hay lắm, trên sàn nhà lưu thật nhiều phân dơi, mặc cho ai đi vào cũng có thể thông qua phân dơi phát giác một ít hương vị không tầm thường.
Việc này đã trái ngược ý nghĩ muốn hành động thần không biết quỷ không hay của hắn, nhưng cũng không có cách nào, phân dơi quá nhiều, còn có cả nước tiểu của dơi, trời lại sắp sáng, hắn làm sao có biện pháp thủ tiêu sạch sẽ?
Nằm trên giường không nhịn được cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ đành vỗ cánh rời khỏi phòng tài vụ, về việc sau khi bị người chứng kiến phân cùng nước tiểu của dơi sẽ sinh ra liên tưởng thế nào, hắn đã không còn khả năng lo lắng!
Dù sao ở trong mắt mọi người hắn chỉ là một thanh niên bình thường, ai lại đem chuyện này liên hệ với hắn đây? Cho nên lưu chứng cớ thì lưu đi, trừ phi Phì Long Lục Vĩnh Huy có kỹ năng bắt con dơi nghiêm hình tra tấn, nếu không mà nói cũng không ai hoài nghi đến trên người hắn!
Thao tác ruồi trâu bay về phòng ngủ của mình, sau đó giải trừ ám ảnh cho nó tự do hoạt động.
Bản thân Diệp Dương Thành nằm trên giường lăn lộn khó ngủ, nghĩ hơn trăm vạn tài phú dưới gầm giường của mình, tinh thần phấn khởi đến cực hạn.
Tám giờ sáng, một nam nhân đúng hẹn xuất hiện ngay cửa phòng tài vụ, đưa tay đẩy thanh niên tên Biển Đầu đang đứng ngủ gục, tùy miệng hỏi:
- Tối hôm qua không xảy ra chuyện gì đi?
- Ách, đến rồi sao?
Thanh niên mơ màng tỉnh lại, nhu nhu tròng mắt chỉ vào ổ khóa cánh cửa hoàn hảo không chút sứt mẻ, nói:
- Giống như là thùng sắt, có thể xảy ra chuyện gì?
- Ha ha.
Nhìn nhìn ổ khóa màu bạc cần có bốn chìa khóa mới mở ra được, nam nhân cười cười, thật đồng ý câu trả lời của thanh niên, thuận tay vỗ vai hắn, nói:
- Được rồi, cậu quay về ngủ đi, để tôi canh gác.
- Được.
Thanh niên uể oải gật đầu, ngáp dài một tiếng đi được vài bước, giống như hồi tưởng lại chuyện gì đó, quay đầu nhìn nhìn nam nhân kia, mấp máy môi nhưng không nói lời nào…
Dựa theo lệ thường người phụ trách phòng tài vụ ngoại trừ cuối tháng cần kiểm kê tổng thu nhập, bình thường tới hai ba giờ chiều mới đến phòng tài vụ xem xét, sau đó đến tám giờ tối mới tiến hành công tác kiểm kê, cho nên sau khi thanh niên kia rời đi nam nhân vẻ mặt nghiêm túc chắp tay đứng thẳng tắp ngay trước cửa phòng tài vụ.
Đáng tiếc chính là hắn cũng không biết ở sau lưng hắn, số tiền chồng chất trên bàn trà trong phòng tài vụ đã sớm bị một đàn dơi cướp sạch!
Nếu vào lúc này có ai ở trên không trung nhìn xuống, nhất định sẽ kinh hãi phát hiện đàn dơi cơ hồ xếp thành một đường thẳng tắp hướng chỗ Kinh Khê bay đi.
Sáu trăm con dơi, một lần có thể vận chuyển đại khái ba mươi vạn nhân dân tệ, tuy rằng lúc ban đầu Diệp Dương Thành muốn cho hai con cầm lấy một xấp vài ngàn vận chuyển lên mái nhà, sáu trăm con dơi có thể một lần chuyển sạch toàn bộ số tiền trên bàn trà, nhưng cuối cùng bởi vì không thực tế nên đành phải buông tha ý nghĩ này.
Nhưng theo tốc độ hiện tại mà xem, một lần ba mươi vạn, qua lại vài lần là có thể đem số tiền kia dọn sạch!
Truyền xong mệnh lệnh, bản thể Diệp Dương Thành chợt mở mắt, mặc dù còn chưa giải trừ ám ảnh trên thân ruồi trâu biến dị, nhưng ý thức đã quay về trên bản thể.
Vội vàng bò lên khỏi giường, lại mặc quần áo, sau đó lục lọi trong tủ quần áo lấy ra sàng đan cũ kỹ không biết đã bao nhiêu năm trước, sau đó mới nhẹ chân nhẹ tay đi ra khỏi phòng, mang giày đi thẳng lên gác xép.
Nhà của hắn tổng cộng có bốn tầng, một dãy tương liên với Diệp gia có hai mươi mấy gia đình, độ cao đều giống nhau, ở đêm hôm khuya khoắc hắn cũng không lo lắng sẽ có ai đột ngột đi lên mái nhà mà phát hiện.
Nhẹ nhàng kéo xuống then cửa, chậm rãi mở mái tôn gác xép, vươn đầu ra dò xét một vòng, xác nhận không có người nào ở chung quanh, hắn mới chui ra ngoài đem sàng đan trải ra.
Diệp Dương Thành vừa trải xong sàng đan chưa được ba mươi giây, các thành viên đội vận chuyển dơi đã thuận lợi bay tới, đáp xuống trên sàng đan buông tiền ngậm trong miệng, sau đó tiếp tục bay trở về phòng tài vụ sòng bạc tiến hành công tác vận chuyển.
Sáu trăm con dơi ở trên bầu trời xếp thành hai đội, bên này tới bên kia trở về, bận rộn công tác vận chuyển liên tục đến ba giờ rưỡi sáng mới đem toàn bộ tiền bạc đặt trên bàn phòng tài vụ sòng bạc cướp hết sạch sẽ!
- Rốt cục đủ tiền mua nhà!
Đội vận chuyển dơi được Diệp Dương Thành giải tán, tự quay về chỗ của mình, mà bản thân Diệp Dương Thành đang ở trên mái nhà mình, nhìn tiền mặt tán loạn trên sàng đan, hô hấp thật dồn dập, nói khó nghe một chút Diệp Dương Thành lớn như vậy chưa từng gặp qua một trăm vạn tiền mặt xếp chồng chất chung một chỗ như thế!
Thu liễm tâm tình dao động, hắn dùng tốc độ nhanh nhất buộc lại sàng đan.
Hơn trăm vạn đồng quả thật không nhẹ, cũng may hắn chỉ bước xuống vài bậc thang là tới phòng mình, tận lực duy trì động tác nhẹ nhàng, đem sàng đan mang vào trong phòng ngủ, lúc này hắn mới đi nhanh ra khỏi phòng leo lên gác đóng lại mái nhà, đứng trên bậc thang thở sâu vài lần, mạnh mẽ áp chế tạp niệm trong lòng, tận lực giữ vững bình tĩnh quay về trong phòng của mình.
- Vừa rồi bên trong có phải có tiếng vang gì hay không?
Một thanh niên hai mươi bốn hai mươi lăm đứng ngay cửa phòng tài vụ cau mày nói một câu, tiếp theo khom người dựa vào trên cửa cố gắng chứng kiến cảnh tượng bên trong, nhưng cánh cửa quá dày, căn bản không cách nào xem xét được.
Vẻ mặt hắn kỳ quái quay đầu đi, gãi gãi đầu khó hiểu không biết thanh âm nho nhỏ kia là chuyện gì xảy ra, nhưng vừa nghĩ tới biện pháp bảo an trong phòng tài vụ, hắn chợt yên tâm không ít.
Dù sao nơi này là lầu sáu, chung quanh cũng không có kiến trúc gì có thể leo lên, hơn nữa cửa sổ là loại kính chịu lực, bên trong còn khóa trái, nếu như vậy vẫn còn người đột nhập vào trộm được tiền, vậy đó cũng không phải là người, mà là quỷ!
Đứng trước cửa cân nhắc hồi lâu, cuối cùng hắn lựa chọn buông tha truy cứu, dựa vào tường hai tay khoanh trước ngực, không bao lâu sau đã mơ màng ngủ gục đi…
Diệp Dương Thành đem sàng đan nhét xuống gầm giường, cởi quần áo nằm xuống, khép đôi mắt đem ý thức chuyển qua trên người ruồi trâu biến dị, cảnh tượng trước mắt biến thành phòng tài vụ sòng bạc.
Tối đen, nhìn không thấy rõ ràng, nhưng hắn vẫn phát hiện một ít dấu vết trên sàn nhà…phân dơi!
Lúc trước hạ lệnh không được ồn ào, nhưng lại quên hạ lệnh cấm đại tiện, hiện tại hay lắm, trên sàn nhà lưu thật nhiều phân dơi, mặc cho ai đi vào cũng có thể thông qua phân dơi phát giác một ít hương vị không tầm thường.
Việc này đã trái ngược ý nghĩ muốn hành động thần không biết quỷ không hay của hắn, nhưng cũng không có cách nào, phân dơi quá nhiều, còn có cả nước tiểu của dơi, trời lại sắp sáng, hắn làm sao có biện pháp thủ tiêu sạch sẽ?
Nằm trên giường không nhịn được cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ đành vỗ cánh rời khỏi phòng tài vụ, về việc sau khi bị người chứng kiến phân cùng nước tiểu của dơi sẽ sinh ra liên tưởng thế nào, hắn đã không còn khả năng lo lắng!
Dù sao ở trong mắt mọi người hắn chỉ là một thanh niên bình thường, ai lại đem chuyện này liên hệ với hắn đây? Cho nên lưu chứng cớ thì lưu đi, trừ phi Phì Long Lục Vĩnh Huy có kỹ năng bắt con dơi nghiêm hình tra tấn, nếu không mà nói cũng không ai hoài nghi đến trên người hắn!
Thao tác ruồi trâu bay về phòng ngủ của mình, sau đó giải trừ ám ảnh cho nó tự do hoạt động.
Bản thân Diệp Dương Thành nằm trên giường lăn lộn khó ngủ, nghĩ hơn trăm vạn tài phú dưới gầm giường của mình, tinh thần phấn khởi đến cực hạn.
Tám giờ sáng, một nam nhân đúng hẹn xuất hiện ngay cửa phòng tài vụ, đưa tay đẩy thanh niên tên Biển Đầu đang đứng ngủ gục, tùy miệng hỏi:
- Tối hôm qua không xảy ra chuyện gì đi?
- Ách, đến rồi sao?
Thanh niên mơ màng tỉnh lại, nhu nhu tròng mắt chỉ vào ổ khóa cánh cửa hoàn hảo không chút sứt mẻ, nói:
- Giống như là thùng sắt, có thể xảy ra chuyện gì?
- Ha ha.
Nhìn nhìn ổ khóa màu bạc cần có bốn chìa khóa mới mở ra được, nam nhân cười cười, thật đồng ý câu trả lời của thanh niên, thuận tay vỗ vai hắn, nói:
- Được rồi, cậu quay về ngủ đi, để tôi canh gác.
- Được.
Thanh niên uể oải gật đầu, ngáp dài một tiếng đi được vài bước, giống như hồi tưởng lại chuyện gì đó, quay đầu nhìn nhìn nam nhân kia, mấp máy môi nhưng không nói lời nào…
Dựa theo lệ thường người phụ trách phòng tài vụ ngoại trừ cuối tháng cần kiểm kê tổng thu nhập, bình thường tới hai ba giờ chiều mới đến phòng tài vụ xem xét, sau đó đến tám giờ tối mới tiến hành công tác kiểm kê, cho nên sau khi thanh niên kia rời đi nam nhân vẻ mặt nghiêm túc chắp tay đứng thẳng tắp ngay trước cửa phòng tài vụ.
Đáng tiếc chính là hắn cũng không biết ở sau lưng hắn, số tiền chồng chất trên bàn trà trong phòng tài vụ đã sớm bị một đàn dơi cướp sạch!