Chương 27: Pháo Hôi Nam Phụ Gặp Pháo Hôi Độc Ác
Đối với lời mời hợp tác của Lam Dực, Dụ Kiều Nga còn chưa rõ nội dung thế nào, đã vỗ ngực đồng ý ngay: “Chỉ cần không phải là giết người phóng hỏa cướp ngân hàng thì tôi đồng ý giúp anh!”
Hắn ho nhẹ: “…Cũng không tới nổi. Ngày mai đến công ty Cửu Lục đi, tôi sẽ nói rõ hơn với cậu.”
“Được. Tiện thể thì, trưa ngày mai anh muốn ăn món gì, tôi nhờ đầu bếp làm mang đến?” Cậu ríu rít nói.
Lam Dực không biết tại sao lại đồng ý cậu mang cơm trưa cho mình: “Tôi không kén ăn.”
Dụ Kiều Nga liền lên menu: “Vậy thì gỏi vịt, gan ngỗng, canh trứng, gà chiên, cút quay,…Gì nữa ta?”
Lam Dực: “…” Hắn không kén ăn nhưng ăn gia cầm không thì cũng hơi…Thôi thì nhịn bữa sáng vậy.
Trợ lý làm ra vẻ mặt như đã phát hiện ra chân tướng của chủ tịch, im lặng lái xe. Chủ tịch Lam của anh ta tuy không kén ăn nhưng lại ăn uống rất dinh dưỡng. Thế mà ông chủ của anh ta lại đồng ý để Dụ Kiều Nga mang đồ ăn dầu mỡ đến, đúng là tình yêu đích thực.
…
Xe dừng ở bên ngoài siêu thị, Dụ Kiều Nga nhanh nhẹn bước xuống xe thì thấy Lam Dực đang nhìn mình, bèn khách sáo hỏi: “Anh Lam muốn ngồi đây chờ hay vào bên trong cùng tôi?”
“Đi cùng đi.” Hắn cũng xuống xe, dặn trợ lý đỗ xe ở bên kia đường, cùng cậu vào bên trong.
Dụ Kiều Nga mua một đống đồ ăn vặt, trái cây, nước ngọt, đụng tới món gì mới lạ là bỏ vào giỏ hàng. Lam Dực lúc đầu thảnh thơi đi theo sau khảo sát thị trường, bây giờ đang đẩy giỏ hàng cho cậu, rất là không lời.
Không hiểu sao hắn luôn là bị cậu kéo theo như vậy. Hắn dễ dãi quá à?
“Anh thấy bộ này thế nào? Đẹp không?”
Dụ Kiều Nga chọn xong đồ ăn, lại đến khu phục trang chọn đồ ngủ. Hôm nay cậu sẽ ngủ lại nhà hắn, đương nhiên phải chuẩn bị.
Lam Dực đưa mắt nhìn áo ngủ hình vịt vàng vô tri mà cậu chọn, nói không ra lời hay ý đẹp: “…” Mắt thẩm mỹ của giới trẻ thời này là kiểu này?
Nhưng cậu đang hỏi ý kiến mình, hắn đành suy nghĩ một chút, cầm lên một kiểu áo ngủ trơn không họa tiết màu tối, nói: “Cái này đẹp.”
Dụ Kiều Nga nhìn áo ngủ của mình lại nhìn của hắn, mỉm cười đi thanh toán áo ngủ màu vàng: “Vậy tôi lấy cái này, thêm một size lớn cho anh nhé.”
“…” Hắn cảm thấy mình không có quyền lên tiếng gì, ảo giác sao?
________
Dụ Kiều Nga tham ăn đồ ăn thử của siêu thị, kết quả phải chạy vào nhà vệ sinh làm ổ vài phút. Cậu vừa lau tay vừa bước ra ngoài thì thấy Lam Dực bị người nào đó lôi kéo làm quen.
Cậu sầm mặt như vừa bị cắm sừng.
[…Bớt ảo tưởng đi má.]
Dụ Kiều Nga nhìn trúng Lam Dực không phải vì anh ta là anh trai của Bá Cửu Lục, nhan sắc cũng có thích một phần nhỏ, nhưng nhiều là vì tính cách của hắn. Ít nói làm nhiều, nghiêm túc chính chắn, nói chuyện hợp nhau, không vô cớ nổi nóng, cũng sẽ để tâm đến những chuyện cậu nói, là kiểu cấm dục lại thêm gia trưởng, cực phẩm chứ còn gì nữa.
Lam Dực tốt hơn Bá Cửu Lục, Lam Thiệu Thanh, Dung Châu mấy trăm lần.
Cậu xắn tay áo, ngẩng đầu ưỡn ngực bước qua, thua gì chứ không thể thua khí thế.
Người cố tình tiếp cận Lam Dực là một thanh niên rất thanh tú xinh đẹp, khuôn mặt ngây thơ nhìn không có chút tâm cơ nào, ngữ điệu nói chuyện cũng nhẹ nhàng mềm mỏng, làm người nghe hứng thú.
Hệ thống chưa gì đã mở mồm spoil cốt truyện: [Tên này là gián điệp thương mại Dung Châu gài vào bên người Lam Dực, em họ của gã, Tô Huỳnh. Cậu ta tuy không phải là chủ mưu cho tai nạn máy bay của Lam Dực nhưng cũng góp sức không nhỏ. Nhìn vậy thôi chứ tâm cơ trà xanh kỹ nữ lắm đó.]
“…” Cái cậu muốn biết là Lam Dực có tình cảm với thằng nhóc này hay không thôi.
Lam Dực phải nghe Tô Huỳnh lải nhải mấy phút liền, đang mất kiên nhẫn thì thân ảnh Dụ Kiều Nga lọt vào tầm mắt, hắn gọi: “Hoàng Yến.” So về vẻ ngoài, Dụ Hoàng Yến tuy diễm lệ quá, nhưng cậu không tâm cơ, cũng không phiền phức như Tô Huỳnh.
Dụ Kiều Nga chân dài bước qua, vòng tay ôm lấy cánh tay Lam Dực, nháy mắt, nũng nịu: “Chờ em có lâu hong nha?”
Tiếp xúc cơ thể trong nháy mắt, hắn cứng người,. Tuy hắn già đầu rồi nhưng luôn giữ mình, không đi club cũng không tiệc tùng nhậu nhẹt, quan hệ nam nữ bậy bạ. Mới hơn ba mươi đã vào trạng thái người cao tuổi, tập thể dục, uống trà hoa cúc, ăn bữa ăn dưỡng sinh.
Cho nên kết quả là, lão xử nam.
Dụ Kiều Nga nói xong câu, xoi mói nhìn Tô Huỳnh, ôm cánh tay hắn, cười khiêu khích.
Tô Huỳnh sắc mặt hơi kém, âm thầm nghiến răng: “…” Từ đâu lòi ra con hồ ly tinh này vậy!
Lam Dực không biết cậu lại lên cơn gì, nhưng hắn cũng không mù, biết cậu muốn giải vây cho mình, nghiêm túc phối hợp: “Không lâu, vừa lúc.”
Nói nói cười cười một lúc, cậu mới giả bộ mà nhìn qua Tô Huỳnh: “Ơ, cậu này là ai vậy? Nhân viên tiếp thị, bán bảo hiểm? Xin lỗi nha, anh nhà tôi không mua đâu, dạo này nhiều lừa đảo lắm, tới công ty mua an tâm hơn.”
“…” Nhìn cậu ta giống bán hàng đa cấp lắm sao?
Hắn ho nhẹ: “…Cũng không tới nổi. Ngày mai đến công ty Cửu Lục đi, tôi sẽ nói rõ hơn với cậu.”
“Được. Tiện thể thì, trưa ngày mai anh muốn ăn món gì, tôi nhờ đầu bếp làm mang đến?” Cậu ríu rít nói.
Lam Dực không biết tại sao lại đồng ý cậu mang cơm trưa cho mình: “Tôi không kén ăn.”
Dụ Kiều Nga liền lên menu: “Vậy thì gỏi vịt, gan ngỗng, canh trứng, gà chiên, cút quay,…Gì nữa ta?”
Lam Dực: “…” Hắn không kén ăn nhưng ăn gia cầm không thì cũng hơi…Thôi thì nhịn bữa sáng vậy.
Trợ lý làm ra vẻ mặt như đã phát hiện ra chân tướng của chủ tịch, im lặng lái xe. Chủ tịch Lam của anh ta tuy không kén ăn nhưng lại ăn uống rất dinh dưỡng. Thế mà ông chủ của anh ta lại đồng ý để Dụ Kiều Nga mang đồ ăn dầu mỡ đến, đúng là tình yêu đích thực.
…
Xe dừng ở bên ngoài siêu thị, Dụ Kiều Nga nhanh nhẹn bước xuống xe thì thấy Lam Dực đang nhìn mình, bèn khách sáo hỏi: “Anh Lam muốn ngồi đây chờ hay vào bên trong cùng tôi?”
“Đi cùng đi.” Hắn cũng xuống xe, dặn trợ lý đỗ xe ở bên kia đường, cùng cậu vào bên trong.
Dụ Kiều Nga mua một đống đồ ăn vặt, trái cây, nước ngọt, đụng tới món gì mới lạ là bỏ vào giỏ hàng. Lam Dực lúc đầu thảnh thơi đi theo sau khảo sát thị trường, bây giờ đang đẩy giỏ hàng cho cậu, rất là không lời.
Không hiểu sao hắn luôn là bị cậu kéo theo như vậy. Hắn dễ dãi quá à?
“Anh thấy bộ này thế nào? Đẹp không?”
Dụ Kiều Nga chọn xong đồ ăn, lại đến khu phục trang chọn đồ ngủ. Hôm nay cậu sẽ ngủ lại nhà hắn, đương nhiên phải chuẩn bị.
Lam Dực đưa mắt nhìn áo ngủ hình vịt vàng vô tri mà cậu chọn, nói không ra lời hay ý đẹp: “…” Mắt thẩm mỹ của giới trẻ thời này là kiểu này?
Nhưng cậu đang hỏi ý kiến mình, hắn đành suy nghĩ một chút, cầm lên một kiểu áo ngủ trơn không họa tiết màu tối, nói: “Cái này đẹp.”
Dụ Kiều Nga nhìn áo ngủ của mình lại nhìn của hắn, mỉm cười đi thanh toán áo ngủ màu vàng: “Vậy tôi lấy cái này, thêm một size lớn cho anh nhé.”
“…” Hắn cảm thấy mình không có quyền lên tiếng gì, ảo giác sao?
________
Dụ Kiều Nga tham ăn đồ ăn thử của siêu thị, kết quả phải chạy vào nhà vệ sinh làm ổ vài phút. Cậu vừa lau tay vừa bước ra ngoài thì thấy Lam Dực bị người nào đó lôi kéo làm quen.
Cậu sầm mặt như vừa bị cắm sừng.
[…Bớt ảo tưởng đi má.]
Dụ Kiều Nga nhìn trúng Lam Dực không phải vì anh ta là anh trai của Bá Cửu Lục, nhan sắc cũng có thích một phần nhỏ, nhưng nhiều là vì tính cách của hắn. Ít nói làm nhiều, nghiêm túc chính chắn, nói chuyện hợp nhau, không vô cớ nổi nóng, cũng sẽ để tâm đến những chuyện cậu nói, là kiểu cấm dục lại thêm gia trưởng, cực phẩm chứ còn gì nữa.
Lam Dực tốt hơn Bá Cửu Lục, Lam Thiệu Thanh, Dung Châu mấy trăm lần.
Cậu xắn tay áo, ngẩng đầu ưỡn ngực bước qua, thua gì chứ không thể thua khí thế.
Người cố tình tiếp cận Lam Dực là một thanh niên rất thanh tú xinh đẹp, khuôn mặt ngây thơ nhìn không có chút tâm cơ nào, ngữ điệu nói chuyện cũng nhẹ nhàng mềm mỏng, làm người nghe hứng thú.
Hệ thống chưa gì đã mở mồm spoil cốt truyện: [Tên này là gián điệp thương mại Dung Châu gài vào bên người Lam Dực, em họ của gã, Tô Huỳnh. Cậu ta tuy không phải là chủ mưu cho tai nạn máy bay của Lam Dực nhưng cũng góp sức không nhỏ. Nhìn vậy thôi chứ tâm cơ trà xanh kỹ nữ lắm đó.]
“…” Cái cậu muốn biết là Lam Dực có tình cảm với thằng nhóc này hay không thôi.
Lam Dực phải nghe Tô Huỳnh lải nhải mấy phút liền, đang mất kiên nhẫn thì thân ảnh Dụ Kiều Nga lọt vào tầm mắt, hắn gọi: “Hoàng Yến.” So về vẻ ngoài, Dụ Hoàng Yến tuy diễm lệ quá, nhưng cậu không tâm cơ, cũng không phiền phức như Tô Huỳnh.
Dụ Kiều Nga chân dài bước qua, vòng tay ôm lấy cánh tay Lam Dực, nháy mắt, nũng nịu: “Chờ em có lâu hong nha?”
Tiếp xúc cơ thể trong nháy mắt, hắn cứng người,. Tuy hắn già đầu rồi nhưng luôn giữ mình, không đi club cũng không tiệc tùng nhậu nhẹt, quan hệ nam nữ bậy bạ. Mới hơn ba mươi đã vào trạng thái người cao tuổi, tập thể dục, uống trà hoa cúc, ăn bữa ăn dưỡng sinh.
Cho nên kết quả là, lão xử nam.
Dụ Kiều Nga nói xong câu, xoi mói nhìn Tô Huỳnh, ôm cánh tay hắn, cười khiêu khích.
Tô Huỳnh sắc mặt hơi kém, âm thầm nghiến răng: “…” Từ đâu lòi ra con hồ ly tinh này vậy!
Lam Dực không biết cậu lại lên cơn gì, nhưng hắn cũng không mù, biết cậu muốn giải vây cho mình, nghiêm túc phối hợp: “Không lâu, vừa lúc.”
Nói nói cười cười một lúc, cậu mới giả bộ mà nhìn qua Tô Huỳnh: “Ơ, cậu này là ai vậy? Nhân viên tiếp thị, bán bảo hiểm? Xin lỗi nha, anh nhà tôi không mua đâu, dạo này nhiều lừa đảo lắm, tới công ty mua an tâm hơn.”
“…” Nhìn cậu ta giống bán hàng đa cấp lắm sao?