Chương 29: Xích Mích
Sáng hôm sau.
Dụ Kiều Nga không cần đến báo thức cũng có thể tỉnh, bởi vì cậu không thể nào làm lơ được tiếng chim hót líu lo ngoài vườn được.
“Chào buổi sáng, uống nước không?”
Lam Dực xuất hiện như một vị thần, sau lưng là ánh nắng ban mai sáng ngời, Dụ Kiều Nga đưa tay lên dụi mắt, cảm thấy mình gặp ảo giác.
“Uống…”
Hắn cầm lấy tay cậu, đặt cốc sữa ấm vào tay cho cậu cầm chắc, lát sau mới nói: “Đi rửa mặt rồi ăn sáng, có phở gà mà cậu thích.”
Cậu gật đầu, uống một ngụm cho ấm bụng, ánh mắt vẫn luôn dõi theo bóng dáng của Lam Dực.
Không những chững chạc mà còn tinh tế, sao mà không thích cho được. Sao cậu không phải là chim của người này, mà lại làm chim cho thằng tồi bá đạo tổng tài trẻ trâu kia chứ?
Nhớ tới hôm qua, đúng là một mớ hỗn loạn.
Cả bốn người ăn lẩu xong, nhâm nhi ít bia tươi, sau đó Lam Dực và Bá Cửu Lục lại lao đầu vào công việc trong phòng sách. Cậu và Dung Chanh tự động dời gót ra phòng khách xem ti vi, tiếp tục nhậu nhẹt.
Dựa vào men say, Dung Chanh lã chã chực khóc kể lể nổi niềm khổ sở của mình với cậu. Cậu thanh niên mới vào đời, chỉ mới đôi mươi đã gặp phải tra nam, áp lực tiền bạc từ gia đình cũng là một phần làm cậu ta từng bước suy sụp.
“Anh biết không Kiều Nga, em muốn từ chức lắm nhưng không thể, hiện tại kiếm việc thật không dễ dàng. Bá Cửu Lục không những xem em là thế thân cho tình đầu, mà còn bóc lột sức lao động của em, một tuần tăng ca thêm mấy tiếng đồng hồ! Hu hu hu, Em ghét con người hiện tại của mình, ghét khuôn mặt giống người khác…! Giá như em không yêu tên đàn ông khốn nạn như anh ta…hức…hức!”
Dung Chanh say mèm, nói năng lộn xộn, mặt mũi đỏ bừng, nước mắt tràn làn, ôm ly bia hứng nước mắt, nhìn mà thấy thương.
Dụ Kiều Nga cũng chua xót, vỗ vai an ủi, to giọng khuyên giải: “Đừng khổ sở, vì loại đàn ông bạc tình đó mà rớt nước mắt, không đáng.”
“Thế vầy đi, chúng ta đi phẫu thuật thẩm mỹ hé? Cậu không thích gương mặt này chúng ta đổi gương mặt khác đẹp hơn được không? Đẹp trai hơn cả tình đầu của thằng gia cầm đó luôn! Đẹp hơn Phan An, đẹp hơn Tây Thi!”
[…] Con chim này cũng say khướt rồi hót bậy hót bạ.
Dung Chanh nghe vậy ngẩn ngơ, nước mắt ngừng rơi, nức nở: “Nhưng mà…Khuôn mặt này là mẹ sinh ra cho em…Em không muốn biến thành người khác, không phải con của mẹ, híc!”
Dụ Kiều Nga dịu dàng lấy khăn tay lau nước mắt cho cậu ta: “Tưởng chuyện gì, có gì khó đâu. Cậu có giữ bức hình nào thật là xinh của mẹ mình không, kêu bác sĩ phẫu thuật sửa mặt trông giống bác gái là được ấy mà. Phẩu thuật xong, người ngoài nhìn vào còn khen mẹ tròn con vuông đấy! Y hệt một khuôn đúc ra.”
“…” Cái logic phi lý gì đây.
Dung Chanh động lòng, hai mắt long lanh: “Anh nói đúng! Nếu không giống tình đầu của Bá Cửu Lục thì anh ta sẽ buông tha cho em! Em cũng sẽ không dễ dãi với thằng tồi đó nữa!”
“…” Trời đất, vậy cũng tin.
Dụ Kiều Nga nhìn Dung Chanh như nhìn trẻ nhỏ dễ uốn nắn, xoa đầu cậu ta, tình thương của mẹ tràn lan: “Anh Lam là người trong nghề, chắc chắn quen không ít bác sĩ có tay nghề cao. Cậu yên tâm đi, anh sẽ giúp cậu hết khả năng. Tránh xa tra nam, tìm tình yêu mới to bự hơn!”
Dung Chanh khục khịt mũi, hạ quyết tâm, hóa bi thương thành lực lưỡng, la lớn: “Tránh xa tra nam, tìm tình yêu mới!”
“Oh yeah!”
“…” Hai con ma men còn ồn hơn đàn chim hót ngoài kia nữa. Hắn là người trong nghề nào? Sao bản thân hắn không biết nhỉ.
Lam Dực khoanh tay, lưng dựa vào bức tường cạnh cửa, đỡ trán: “…” Hình như hắn nghe được thứ gì đó ly kì lắm thì phải.
Chỉ là tình cờ, hắn và Bá Cửu Lục muốn vào bếp lấy thêm đồ uống. Hắn pha cà phê, còn Bá Cửu Lục thì lấy coca. Từ lúc Dụ Kiều Nga khuyên Dung Chanh đi phẩu thuật thẩm mỹ gì gì đó, hai người đàn ông đã có mặt tại hiện trường rồi.
“Cửu Lục, chúng ta vào trong bàn tiếp-”
“Dụ Kiều Nga, không được động vào người của tôi!”
Làm Dực xoay người, không thấy bóng dáng em trai của mình đâu, mà phòng khách lại vang lên giọng nói đầy khí chất bá tổng của Bá Cửu Lục.
Lam Dực mí mắt giật giật: “…” Thằng nhóc 23 tuổi này là 2, 3 tuổi chắc?
Phòng khách rất nhanh trở thành chuồng gà, gà bay chó sủa.
Bá Cửu Lục cảm thấy mình sắp mọc sừng: “Ai cho cậu ngủ với trợ lý của tôi!”
Dụ Kiều Nga: “Trợ lý cũng có phải là vợ anh đâu, mắc gì không được? Luật nào cấm?”
Bá Cửu Lục ôm Dung Chanh, trắng trợn tuyên bố: “Tôi là luật, những gì liên quan đến Dung Chanh đều thuộc về tôi!”
Dụ Kiều Nga học hải cẩu vỗ tay: “Hay quá chừng! Dám coi thường luật pháp nhà nước chứ gì? Tôi báo công an hốt anh về đồn ở tù mọc gông! Khỏi làm bá đạo tổng tài, làm bá đạo tổng tù đi!”
Lam Dực đưa tay che miệng, bật cười.
Dung Chanh cựa quậy thoát ra: “Tôi muốn ngủ chung với anh Kiều Nga, trai tồi xê ra đi!”
Bá Cửu Lục hung tợn giữ chặt cánh tay cậu ta, gằn từng chữ: “Dung Chanh, cậu dám! Cậu là của tôi, một sợi lông cũng là của tôi! Chỉ được ngủ với tôi!”
Dụ Kiều Nga tức muốn nổ ống phổi, xắn tay áo: “Bá Cửu Lục thằng cầm thú này!”
Lam Dực kịp thời ôm lấy con chim muốn dùng bạo lực, trấn an vỗ lưng cậu: “Được rồi, được rồi, bình tĩnh. Bá Cửu Lục không dám đâu, nếu không tôi sẽ cho nó vào tù ngồi.”
“…” Anh trai của gã?
Dụ Kiều Nga không cần đến báo thức cũng có thể tỉnh, bởi vì cậu không thể nào làm lơ được tiếng chim hót líu lo ngoài vườn được.
“Chào buổi sáng, uống nước không?”
Lam Dực xuất hiện như một vị thần, sau lưng là ánh nắng ban mai sáng ngời, Dụ Kiều Nga đưa tay lên dụi mắt, cảm thấy mình gặp ảo giác.
“Uống…”
Hắn cầm lấy tay cậu, đặt cốc sữa ấm vào tay cho cậu cầm chắc, lát sau mới nói: “Đi rửa mặt rồi ăn sáng, có phở gà mà cậu thích.”
Cậu gật đầu, uống một ngụm cho ấm bụng, ánh mắt vẫn luôn dõi theo bóng dáng của Lam Dực.
Không những chững chạc mà còn tinh tế, sao mà không thích cho được. Sao cậu không phải là chim của người này, mà lại làm chim cho thằng tồi bá đạo tổng tài trẻ trâu kia chứ?
Nhớ tới hôm qua, đúng là một mớ hỗn loạn.
Cả bốn người ăn lẩu xong, nhâm nhi ít bia tươi, sau đó Lam Dực và Bá Cửu Lục lại lao đầu vào công việc trong phòng sách. Cậu và Dung Chanh tự động dời gót ra phòng khách xem ti vi, tiếp tục nhậu nhẹt.
Dựa vào men say, Dung Chanh lã chã chực khóc kể lể nổi niềm khổ sở của mình với cậu. Cậu thanh niên mới vào đời, chỉ mới đôi mươi đã gặp phải tra nam, áp lực tiền bạc từ gia đình cũng là một phần làm cậu ta từng bước suy sụp.
“Anh biết không Kiều Nga, em muốn từ chức lắm nhưng không thể, hiện tại kiếm việc thật không dễ dàng. Bá Cửu Lục không những xem em là thế thân cho tình đầu, mà còn bóc lột sức lao động của em, một tuần tăng ca thêm mấy tiếng đồng hồ! Hu hu hu, Em ghét con người hiện tại của mình, ghét khuôn mặt giống người khác…! Giá như em không yêu tên đàn ông khốn nạn như anh ta…hức…hức!”
Dung Chanh say mèm, nói năng lộn xộn, mặt mũi đỏ bừng, nước mắt tràn làn, ôm ly bia hứng nước mắt, nhìn mà thấy thương.
Dụ Kiều Nga cũng chua xót, vỗ vai an ủi, to giọng khuyên giải: “Đừng khổ sở, vì loại đàn ông bạc tình đó mà rớt nước mắt, không đáng.”
“Thế vầy đi, chúng ta đi phẫu thuật thẩm mỹ hé? Cậu không thích gương mặt này chúng ta đổi gương mặt khác đẹp hơn được không? Đẹp trai hơn cả tình đầu của thằng gia cầm đó luôn! Đẹp hơn Phan An, đẹp hơn Tây Thi!”
[…] Con chim này cũng say khướt rồi hót bậy hót bạ.
Dung Chanh nghe vậy ngẩn ngơ, nước mắt ngừng rơi, nức nở: “Nhưng mà…Khuôn mặt này là mẹ sinh ra cho em…Em không muốn biến thành người khác, không phải con của mẹ, híc!”
Dụ Kiều Nga dịu dàng lấy khăn tay lau nước mắt cho cậu ta: “Tưởng chuyện gì, có gì khó đâu. Cậu có giữ bức hình nào thật là xinh của mẹ mình không, kêu bác sĩ phẫu thuật sửa mặt trông giống bác gái là được ấy mà. Phẩu thuật xong, người ngoài nhìn vào còn khen mẹ tròn con vuông đấy! Y hệt một khuôn đúc ra.”
“…” Cái logic phi lý gì đây.
Dung Chanh động lòng, hai mắt long lanh: “Anh nói đúng! Nếu không giống tình đầu của Bá Cửu Lục thì anh ta sẽ buông tha cho em! Em cũng sẽ không dễ dãi với thằng tồi đó nữa!”
“…” Trời đất, vậy cũng tin.
Dụ Kiều Nga nhìn Dung Chanh như nhìn trẻ nhỏ dễ uốn nắn, xoa đầu cậu ta, tình thương của mẹ tràn lan: “Anh Lam là người trong nghề, chắc chắn quen không ít bác sĩ có tay nghề cao. Cậu yên tâm đi, anh sẽ giúp cậu hết khả năng. Tránh xa tra nam, tìm tình yêu mới to bự hơn!”
Dung Chanh khục khịt mũi, hạ quyết tâm, hóa bi thương thành lực lưỡng, la lớn: “Tránh xa tra nam, tìm tình yêu mới!”
“Oh yeah!”
“…” Hai con ma men còn ồn hơn đàn chim hót ngoài kia nữa. Hắn là người trong nghề nào? Sao bản thân hắn không biết nhỉ.
Lam Dực khoanh tay, lưng dựa vào bức tường cạnh cửa, đỡ trán: “…” Hình như hắn nghe được thứ gì đó ly kì lắm thì phải.
Chỉ là tình cờ, hắn và Bá Cửu Lục muốn vào bếp lấy thêm đồ uống. Hắn pha cà phê, còn Bá Cửu Lục thì lấy coca. Từ lúc Dụ Kiều Nga khuyên Dung Chanh đi phẩu thuật thẩm mỹ gì gì đó, hai người đàn ông đã có mặt tại hiện trường rồi.
“Cửu Lục, chúng ta vào trong bàn tiếp-”
“Dụ Kiều Nga, không được động vào người của tôi!”
Làm Dực xoay người, không thấy bóng dáng em trai của mình đâu, mà phòng khách lại vang lên giọng nói đầy khí chất bá tổng của Bá Cửu Lục.
Lam Dực mí mắt giật giật: “…” Thằng nhóc 23 tuổi này là 2, 3 tuổi chắc?
Phòng khách rất nhanh trở thành chuồng gà, gà bay chó sủa.
Bá Cửu Lục cảm thấy mình sắp mọc sừng: “Ai cho cậu ngủ với trợ lý của tôi!”
Dụ Kiều Nga: “Trợ lý cũng có phải là vợ anh đâu, mắc gì không được? Luật nào cấm?”
Bá Cửu Lục ôm Dung Chanh, trắng trợn tuyên bố: “Tôi là luật, những gì liên quan đến Dung Chanh đều thuộc về tôi!”
Dụ Kiều Nga học hải cẩu vỗ tay: “Hay quá chừng! Dám coi thường luật pháp nhà nước chứ gì? Tôi báo công an hốt anh về đồn ở tù mọc gông! Khỏi làm bá đạo tổng tài, làm bá đạo tổng tù đi!”
Lam Dực đưa tay che miệng, bật cười.
Dung Chanh cựa quậy thoát ra: “Tôi muốn ngủ chung với anh Kiều Nga, trai tồi xê ra đi!”
Bá Cửu Lục hung tợn giữ chặt cánh tay cậu ta, gằn từng chữ: “Dung Chanh, cậu dám! Cậu là của tôi, một sợi lông cũng là của tôi! Chỉ được ngủ với tôi!”
Dụ Kiều Nga tức muốn nổ ống phổi, xắn tay áo: “Bá Cửu Lục thằng cầm thú này!”
Lam Dực kịp thời ôm lấy con chim muốn dùng bạo lực, trấn an vỗ lưng cậu: “Được rồi, được rồi, bình tĩnh. Bá Cửu Lục không dám đâu, nếu không tôi sẽ cho nó vào tù ngồi.”
“…” Anh trai của gã?