Chương 32: Mời
“Chào anh Lam! Từ hôm nay em sẽ làm việc với anh ạ.”
Tô Huỳnh ăn mặc khéo léo, chỉnh tề, nhìn thấy Lam Dực thì bung lụa cười, lướt qua Dụ Kiều Nga, nụ cười hơi sượng một tí.
Con hồ ly tinh này mặt dày thật, bám Lam Dực tới tận công ty.
Lam Dực nhíu mày nhìn cậu ta: “Thư ký mới của tôi là cậu?”
Trưởng bộ phận nhân sự hôm qua vừa gửi mail cho hắn, nói là hôm nay có thư ký mới nhận chức, năng lực không thua kém trợ lý riêng. Trợ lý của hắn hiện tại đang theo thầu một dự án quan trọng của công ty, vừa hay trống chỗ của anh ta đã có người đề bạt Tô Huỳnh vào thay.
Năng lực xuất chúng hay không hắn không rõ, nhưng hắn biết Tô Huỳnh cũng không phải hạng thiện lành sẽ im lặng mà sống. Dụ Hoàng Yến vẫn tốt hơn đồ tâm cơ nhiều, ít nhất vẻ mặt của cậu chân thành, không giả tạo.
Tô Huỳnh mỉm cười, mở cửa mời Lam Dực vào trong, sành sỏi liếc nhìn Dụ Kiều Nga: “Anh Lam, hôm nay chúng ta có một cuộc họp lúc 9 giờ, em đã sắp xếp hết tài liệu rồi và có hẹn với đối tác lúc 1 giờ…” Ra vẻ giỏi giang đồ đó.
Dụ Kiều Nga chỉ cười không nói, Tô Huỳnh không có cửa cướp người với cậu. Bây giờ thân phận của cậu xưa đâu bằng nay, tuy hiện tại chỉ làm bạn trai thuê nhưng rất nhanh sẽ chuyển chính thức.
Cậu có tự tin Lam Dực cũng có tình cảm với mình, nếu không tại sao hắn lại nhờ cậu giả làm người yêu mà không phải người khác, ví dụ như trợ lý bốn mắt nào đó.
Lam Dực thấy cậu cười tít mắt, vươn tay xoa đầu chim của cậu, vuốt lông: “Trong lúc tôi làm việc em có thể đi ra ngoài chơi, chờ tôi xong việc chúng ta lại ăn trưa cùng nhau.”
Dụ Kiều Nga ngồi xuống ghế sô pha trong văn phòng, ngoan ngoãn như cô vợ nhỏ: “Em ngồi đây chờ anh.” Đi chơi gì tầm này, cậu phải ngồi đây trông chừng bé trà xanh này.
Tô Huỳnh thấy vậy nghiến răng trong âm thầm, cậu ta chuyển chức lên thư ký đã mất không ít vốn rồi, đã vậy còn chưa kịp giở trò quyến rũ thì xuất hiện một con hồ ly tinh gian xảo. Kiểu này đừng nói làm cho Lam Dực mê đắm đuối, có lấy cắp được cơ mật của công ty này hay không còn chưa biết chừng.
…
Tô Huỳnh đặt cốc cà phê xuống bàn, nghiêng đầu 15 độ, chớp mắt thật chậm, lướt ánh mắt qua khuôn mặt của Lam Dực chứ không nhìn chằm chằm làm người phản cảm, dịu dàng nhưng không ẻo lả nói: “Chủ tịch, cà phê của anh, ít ngọt ạ.”
[Chậc chậc chậc.]
[Nhìn mà học hỏi đi.]
[Bố tốn mấy chục mua cho cậu một cuốn sách dạy cách tán trai, xem cách thứ 30 người ta áp dụng công thức kia kìa. Vừa tự nhiên lại nhu mì, ai thấy cũng muốn bảo vệ…]
“…” Hệ thống lại bật mood bố già dạy con.
Dụ Kiều Nga trợn mắt thì thầm với hệ thống: “Lam Dực mà dễ bị quyến rũ bởi mấy cái kĩ thuật mèo quào của cuốn sách tán trai 39 ngàn sale nửa giá thì tao đã thành công từ lâu rồi.”
Cậu đẹp này, tri kỷ này, cầm kỳ thư họa mỗi thứ biết một tí, nấu ăn thì có hệ thống gánh, biết diễn kịch, là một con hoàng yến ngoan ngoãn của Bá Cửu Lục, chưa hề báo ai bao giờ.
[…]
Lam Dực không tỏ vẻ gì, chỉ nhíu mày: “Bản kế hoạch này là do cậu tổng hợp? Số liệu có chút chênh lệch so với bản gốc. Cậu làm tròn số thập phân lên đúng không, đi làm lại một bản khác đi, 9 giờ họp.”
Tô Huỳnh sắc mặt trắng bệch, đưa tay cầm lấy tài liệu, vâng vâng dạ dạ mang về bàn làm việc sửa lại. Chỉ còn nửa tiếng nữa là 9 giờ, không làm xong cậu ta sẽ để lại ấn tượng xấu với hắn mất.
Hắn nghiêm túc đề nghị: “Làm không tốt, cậu có thể trở về vị trí cũ mài dũa thêm nữa.” Làm thư ký hay trợ lý cho giám đốc đâu phải là việc dễ, đồng lương cao cũng yêu cầu về công việc cao.
Giọng điệu khuyên nhủ của hắn cũng không hà khắc hay mang hàm nghĩa ra lệnh, chỉ đơn giản là muốn tốt cho cấp dưới. Làm Dụ Kiều Nga ghen tị với Tô Huỳnh, cậu thật sự rất muốn từ chức tình nhân đi làm nhân viên cho hắn. Cậu đã có sẵn 7769 kịch bản để thả thính cấp trên trong đầu rồi.
[…Muốn được vậy thì lo mà làm nhiệm vụ đi!]
Dụ Kiều Nga mắt điếc tai ngơ.
Cốc cốc.
Bên ngoài vang lên tiếng của nhân viên trước quầy lễ tân: “Chủ tịch, Dung tổng đến ạ.”
Dung Châu tới làm gì?
Tô Huỳnh mời Dung Châu vào ngồi, giả vờ khách sáo không quen biết gã, Dung Châu nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái, lạnh lùng cực kỳ. Cậu có kịch bản trong tay mới biết hai người này có gian tình, đúng là nam phụ ác độc lẫn phản diện đều rất biết diễn kịch.
Dung Châu nói thẳng mục đích đến đây, lấy ra thiệp mời: “Mời Lam tổng đến chung vui cùng gia đình chúng tôi vào ngày 24. Lam tổng nhớ nể mặt tôi một lần mà tham gia đấy.”
Bình thường cái cớ tiệc tùng là dịp để các thế lực có qua lại với nhau, nhà họ Dung dùng tiệc đón gió cho Dung Bạch làm cái cớ để mở tiệc nhằm mở rộng mối quan hệ làm ăn, mời Lam gia, Bá gia,…
Dung Châu rất có dã tâm, gã muốn thâu tóm tất cả các thế lực lớn vào lòng bàn tay, vượt mặt Lam Dực, dùng hắn làm đá kê chân.
Có thể Lam Dực không biết, nhưng gã thì rất để ý, bởi vì cùng thời, gã luôn bị so sánh với hắn, bị hắn đè một đầu.
Tô Huỳnh ăn mặc khéo léo, chỉnh tề, nhìn thấy Lam Dực thì bung lụa cười, lướt qua Dụ Kiều Nga, nụ cười hơi sượng một tí.
Con hồ ly tinh này mặt dày thật, bám Lam Dực tới tận công ty.
Lam Dực nhíu mày nhìn cậu ta: “Thư ký mới của tôi là cậu?”
Trưởng bộ phận nhân sự hôm qua vừa gửi mail cho hắn, nói là hôm nay có thư ký mới nhận chức, năng lực không thua kém trợ lý riêng. Trợ lý của hắn hiện tại đang theo thầu một dự án quan trọng của công ty, vừa hay trống chỗ của anh ta đã có người đề bạt Tô Huỳnh vào thay.
Năng lực xuất chúng hay không hắn không rõ, nhưng hắn biết Tô Huỳnh cũng không phải hạng thiện lành sẽ im lặng mà sống. Dụ Hoàng Yến vẫn tốt hơn đồ tâm cơ nhiều, ít nhất vẻ mặt của cậu chân thành, không giả tạo.
Tô Huỳnh mỉm cười, mở cửa mời Lam Dực vào trong, sành sỏi liếc nhìn Dụ Kiều Nga: “Anh Lam, hôm nay chúng ta có một cuộc họp lúc 9 giờ, em đã sắp xếp hết tài liệu rồi và có hẹn với đối tác lúc 1 giờ…” Ra vẻ giỏi giang đồ đó.
Dụ Kiều Nga chỉ cười không nói, Tô Huỳnh không có cửa cướp người với cậu. Bây giờ thân phận của cậu xưa đâu bằng nay, tuy hiện tại chỉ làm bạn trai thuê nhưng rất nhanh sẽ chuyển chính thức.
Cậu có tự tin Lam Dực cũng có tình cảm với mình, nếu không tại sao hắn lại nhờ cậu giả làm người yêu mà không phải người khác, ví dụ như trợ lý bốn mắt nào đó.
Lam Dực thấy cậu cười tít mắt, vươn tay xoa đầu chim của cậu, vuốt lông: “Trong lúc tôi làm việc em có thể đi ra ngoài chơi, chờ tôi xong việc chúng ta lại ăn trưa cùng nhau.”
Dụ Kiều Nga ngồi xuống ghế sô pha trong văn phòng, ngoan ngoãn như cô vợ nhỏ: “Em ngồi đây chờ anh.” Đi chơi gì tầm này, cậu phải ngồi đây trông chừng bé trà xanh này.
Tô Huỳnh thấy vậy nghiến răng trong âm thầm, cậu ta chuyển chức lên thư ký đã mất không ít vốn rồi, đã vậy còn chưa kịp giở trò quyến rũ thì xuất hiện một con hồ ly tinh gian xảo. Kiểu này đừng nói làm cho Lam Dực mê đắm đuối, có lấy cắp được cơ mật của công ty này hay không còn chưa biết chừng.
…
Tô Huỳnh đặt cốc cà phê xuống bàn, nghiêng đầu 15 độ, chớp mắt thật chậm, lướt ánh mắt qua khuôn mặt của Lam Dực chứ không nhìn chằm chằm làm người phản cảm, dịu dàng nhưng không ẻo lả nói: “Chủ tịch, cà phê của anh, ít ngọt ạ.”
[Chậc chậc chậc.]
[Nhìn mà học hỏi đi.]
[Bố tốn mấy chục mua cho cậu một cuốn sách dạy cách tán trai, xem cách thứ 30 người ta áp dụng công thức kia kìa. Vừa tự nhiên lại nhu mì, ai thấy cũng muốn bảo vệ…]
“…” Hệ thống lại bật mood bố già dạy con.
Dụ Kiều Nga trợn mắt thì thầm với hệ thống: “Lam Dực mà dễ bị quyến rũ bởi mấy cái kĩ thuật mèo quào của cuốn sách tán trai 39 ngàn sale nửa giá thì tao đã thành công từ lâu rồi.”
Cậu đẹp này, tri kỷ này, cầm kỳ thư họa mỗi thứ biết một tí, nấu ăn thì có hệ thống gánh, biết diễn kịch, là một con hoàng yến ngoan ngoãn của Bá Cửu Lục, chưa hề báo ai bao giờ.
[…]
Lam Dực không tỏ vẻ gì, chỉ nhíu mày: “Bản kế hoạch này là do cậu tổng hợp? Số liệu có chút chênh lệch so với bản gốc. Cậu làm tròn số thập phân lên đúng không, đi làm lại một bản khác đi, 9 giờ họp.”
Tô Huỳnh sắc mặt trắng bệch, đưa tay cầm lấy tài liệu, vâng vâng dạ dạ mang về bàn làm việc sửa lại. Chỉ còn nửa tiếng nữa là 9 giờ, không làm xong cậu ta sẽ để lại ấn tượng xấu với hắn mất.
Hắn nghiêm túc đề nghị: “Làm không tốt, cậu có thể trở về vị trí cũ mài dũa thêm nữa.” Làm thư ký hay trợ lý cho giám đốc đâu phải là việc dễ, đồng lương cao cũng yêu cầu về công việc cao.
Giọng điệu khuyên nhủ của hắn cũng không hà khắc hay mang hàm nghĩa ra lệnh, chỉ đơn giản là muốn tốt cho cấp dưới. Làm Dụ Kiều Nga ghen tị với Tô Huỳnh, cậu thật sự rất muốn từ chức tình nhân đi làm nhân viên cho hắn. Cậu đã có sẵn 7769 kịch bản để thả thính cấp trên trong đầu rồi.
[…Muốn được vậy thì lo mà làm nhiệm vụ đi!]
Dụ Kiều Nga mắt điếc tai ngơ.
Cốc cốc.
Bên ngoài vang lên tiếng của nhân viên trước quầy lễ tân: “Chủ tịch, Dung tổng đến ạ.”
Dung Châu tới làm gì?
Tô Huỳnh mời Dung Châu vào ngồi, giả vờ khách sáo không quen biết gã, Dung Châu nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái, lạnh lùng cực kỳ. Cậu có kịch bản trong tay mới biết hai người này có gian tình, đúng là nam phụ ác độc lẫn phản diện đều rất biết diễn kịch.
Dung Châu nói thẳng mục đích đến đây, lấy ra thiệp mời: “Mời Lam tổng đến chung vui cùng gia đình chúng tôi vào ngày 24. Lam tổng nhớ nể mặt tôi một lần mà tham gia đấy.”
Bình thường cái cớ tiệc tùng là dịp để các thế lực có qua lại với nhau, nhà họ Dung dùng tiệc đón gió cho Dung Bạch làm cái cớ để mở tiệc nhằm mở rộng mối quan hệ làm ăn, mời Lam gia, Bá gia,…
Dung Châu rất có dã tâm, gã muốn thâu tóm tất cả các thế lực lớn vào lòng bàn tay, vượt mặt Lam Dực, dùng hắn làm đá kê chân.
Có thể Lam Dực không biết, nhưng gã thì rất để ý, bởi vì cùng thời, gã luôn bị so sánh với hắn, bị hắn đè một đầu.