Chương 1
1.
Trần Tri Huyền ôm chặt lấy tôi, như sợ tôi lại chạy trốn, anh bế tôi từ lúc xuống xe đến lên phòng ở tầng hai.
Anh nhẹ nhàng đặt tôi xuống giường.
Theo Trần Tri Huyền nhiều năm như vậy, nhìn thoáng qua tôi dễ dàng nhận ra anh ấy đang tức giận.
Giận cái gì chứ?
Tôi còn chưa giận vì anh đang nóng lòng muốn bỏ tôi thì thôi, anh ấy còn giận tôi?
Cả Trần Tri Huyền và tôi đều cứng đầu không ai muốn xuống nước trước.
Cuối cùng, anh ấy là người phá vỡ sự im lặng này trước.
Anh ấy đè tôi xuống và dụi đầu vào cổ tôi như một chú chó.
Bầu không khí bắt đầu trở nên mơ hồ, nhưng tôi đã lên tiếng cắt ngang:
"Trần Tri Huyền, em đang có thai... cho nên không được!"
Nói xong, tôi nhắm mắt lại, không dám nhìn thẳng vào mắt anh ấy.
"Có thai? Yêu Yêu, em có biết em đang nói cái gì không?"
Giọng nói nhuốm vẻ tức giận khiến tôi rùng mình.
Lâm Yêu Yêu, đã biết trước kết quả sẽ như vậy, mày còn đang mong chờ cái gì nữa?
2.
Số phận của tôi bắt đầu dính líu tới Trần Tri Huyền từ 5 năm trước.
Lúc đó tôi vừa tốt nghiệp đại học, chưa kịp vui mừng vì nhận được offer của công ty thì ngay bữa tiệc chúc mừng của tôi, cha tôi đã ngã xuống.
Sau khi được đưa đến bệnh viện, tôi mới biết rằng cha mình bị ung thư não.
Nhưng cho dù cường độ làm việc có nặng đến đâu thì số tiền lương đó cũng không đủ để trả viện phí cho cha.
Để chữa bệnh cho cha, tôi đã làm cả việc bán thời gian thậm chí còn đi vay tiền.
Dù vậy, vẫn còn thiếu hai trăm nghìn.
Tôi gặp Trần Tri Huyền lần đầu khi tôi đang làm thêm.
Sau khi biết được hoàn cảnh khó khăn của tôi, anh ấy rút ra một chiếc thẻ ngân hàng trong đó có hai triệu.
Nếu tôi bằng lòng đi theo anh ấy, tấm thẻ này sẽ là của tôi.
Trong thế giới của người trưởng thành, lòng tự trọng là thứ quý giá nhất và cũng là thứ rẻ mạt nhất.
Sau khi chúng tôi quen nhau, Trần Tri Huyền đối xử với tôi rất tốt.
Tôi sống trong một biệt thự ba tầng biệt lập, anh ấy còn chi rất nhiều tiền để thuê chuyên gia dinh dưỡng về điều chỉnh bữa ăn cho tôi.
Ngoài ra những đồ dùng trong nhà cũng là những thứ tốt và hiện đại nhất.
Trần Tri Huyền là người dịu dàng và rất lịch sự.
Mọi khía cạnh, đều khó có thể tìm thấy điều gì xấu của anh ấy.
Trước sự hoàn hảo này, tôi hoàn toàn không thể kiểm soát được trái tim mình.
Trần Tri Huyền nguyện ý dành nhiều tâm tư cho tôi như vậy, chẳng lẽ anh ấy không có một chút tình cảm nào với tôi sao?
Ảo mộng và thực tế luôn trái ngược nhau.
Một lần, Trần Tri Huyền được mời đến một bữa tiệc tối, tôi đã chuẩn bị suốt 5 tiếng đồng hồ để trở thành bạn đồng hành hoàn hảo của anh ấy.
Nhưng anh lại không nói gì với tôi về bữa tiệc đó.
Sau khi được bảo mẫu nhắc nhở, tôi mới nhớ lại thân phận thật của mình là gì, một con chim hoàng yến không có chỗ đứng trên sân khấu.
Nếu tôi không thể tham dự những bữa tiệc lớn, vậy chỉ một bữa tụ tập giữa bạn bè thôi thì sao?
Không cần hoành tráng, chỉ cần là một bữa ăn giữa vài người bạn thân thiết.
Nhưng khi tôi nói những điều này với Trần Tri Huyền, anh ấy vén tóc tôi rồi nhẹ nhàng “t/ấ/n c/ô/n/g” tôi từng chút một.
Sau khi nếm được mật ngọt, chân tay tôi đã hoàn toàn rã rời, tôi không còn nghĩ đến chuyện kia nữa.
Nhưng điều này cũng đã giáng cho tôi một cái tát.
Dù lồng chim có được làm bằng vàng, trang sức có tinh xảo và lộng lẫy đến đâu thì vẫn chỉ là một con chim ở trong lồng mà thôi.
Là thú vui của con người ta…
3.
Có lẽ là quả báo của việc được bao nuôi đã đến.
Năm thứ tư sống chung với Trần Tri Huyền, cha tôi qua đời.
Mẹ tôi mất từ khi tôi còn nhỏ, từ đó cha là người thân duy nhất của tôi trên đời này.
Khi tôi tràn đầy tuyệt vọng và bất lực, tôi rất nhớ Trần Tri Huyền.
Tôi cầu xin anh ấy đến đám tang của cha và tiễn ông đi nốt đoạn đường cuối cùng.
Nhưng tôi không thể liên lạc được với anh ấy.
Khi tôi từ nghĩa trang trở về thì trời đã tối.
Đèn trong biệt thự vẫn sáng, trong nhà được trang trí rất hoa mỹ, giống như một bữa tiệc bất ngờ đã được chuẩn bị rất công phu.
Trần Tri Huyền không ở nhà, đúng lúc này anh ấy gọi video cho tôi:
"Hôm nay em ăn ngon có không? Có nhớ anh không?"
Cha tôi mất rồi, tôi còn có tâm trạng ăn được sao?
Anh ấy không để ý đến vẻ đau buồn của tôi tiếp tục nói.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, tôi cảm thấy mình như một cái x/á/c không hồn.
Một lúc sau, chuông cửa reo.
Tôi nằm trong phòng ngủ không muốn xuống nhưng cô bảo mẫu nói người đưa thư ở tầng dưới nhất quyết phải là tôi ký nhận mới giao hàng.
Tôi không muốn làm shipper khó xử.
Khi ký nhận xong, Trần Tri Huyền bước ra khỏi chiếc hộp lớn, tay cầm một quả cầu pha lê.
"Chúc mừng ngày kỷ niệm của chúng ta!"
Lúc đó tôi không thể kiềm chế được nữa.
"Trần Tri Huyền, anh có bệnh sao? Cha em vừa qua đời! Hôm nay!”
“Anh cố tình không liên lạc được với em. Bây giờ khi em đang đau khổ, anh lại chúc mừng và tặng quà? Anh đã bao giờ chưa suy nghĩ đến cảm xúc của em chưa?”
Tôi thực sự đã hoàn toàn hết kiên nhẫn, tôi khuỵ xuống đất, khóc lớn, liên tục đánh Trần Tri Huyền.
Mọi người trong biệt thự đều sốc trước hành động của tôi.
Xung quanh tôi toàn những ánh mắt ngạc nhiên và khinh thường, sau đó tôi bất tỉnh.
Ngày hôm sau, toàn bộ giúp việc trong nhà đã được thay mới.
"Sao anh không đuổi em đi luôn đi?"
Tôi khóc và đẩy anh ấy ra ra.
Nhưng anh ấy ôm chầm tôi từ phía sau, tựa cằm vào vai tôi và nói:
"Yêu Yêu, anh yêu em."
Những lời yêu thương được lặp đi lặp lại đến khi anh ấy khàn cả giọng.
Trần Tri Huyền có yêu tôi không?
Tôi không chắc.
Nếu anh ấy thực sự yêu tôi thì tại sao lại muốn để tôi đi?
Chẳng lẽ anh ấy lo rằng bộ mặt thật của anh ấy sẽ bị tôi vạch trần và sợ điều đó ảnh hưởng danh tiếng sao?
Vào lúc này, tôi cực kỳ ghét Trần Tri Huyền.
Tôi ghét anh vì sự kiêu ngạo và cái đạo đức giả ấy.
Trần Tri Huyền ôm chặt lấy tôi, như sợ tôi lại chạy trốn, anh bế tôi từ lúc xuống xe đến lên phòng ở tầng hai.
Anh nhẹ nhàng đặt tôi xuống giường.
Theo Trần Tri Huyền nhiều năm như vậy, nhìn thoáng qua tôi dễ dàng nhận ra anh ấy đang tức giận.
Giận cái gì chứ?
Tôi còn chưa giận vì anh đang nóng lòng muốn bỏ tôi thì thôi, anh ấy còn giận tôi?
Cả Trần Tri Huyền và tôi đều cứng đầu không ai muốn xuống nước trước.
Cuối cùng, anh ấy là người phá vỡ sự im lặng này trước.
Anh ấy đè tôi xuống và dụi đầu vào cổ tôi như một chú chó.
Bầu không khí bắt đầu trở nên mơ hồ, nhưng tôi đã lên tiếng cắt ngang:
"Trần Tri Huyền, em đang có thai... cho nên không được!"
Nói xong, tôi nhắm mắt lại, không dám nhìn thẳng vào mắt anh ấy.
"Có thai? Yêu Yêu, em có biết em đang nói cái gì không?"
Giọng nói nhuốm vẻ tức giận khiến tôi rùng mình.
Lâm Yêu Yêu, đã biết trước kết quả sẽ như vậy, mày còn đang mong chờ cái gì nữa?
2.
Số phận của tôi bắt đầu dính líu tới Trần Tri Huyền từ 5 năm trước.
Lúc đó tôi vừa tốt nghiệp đại học, chưa kịp vui mừng vì nhận được offer của công ty thì ngay bữa tiệc chúc mừng của tôi, cha tôi đã ngã xuống.
Sau khi được đưa đến bệnh viện, tôi mới biết rằng cha mình bị ung thư não.
Nhưng cho dù cường độ làm việc có nặng đến đâu thì số tiền lương đó cũng không đủ để trả viện phí cho cha.
Để chữa bệnh cho cha, tôi đã làm cả việc bán thời gian thậm chí còn đi vay tiền.
Dù vậy, vẫn còn thiếu hai trăm nghìn.
Tôi gặp Trần Tri Huyền lần đầu khi tôi đang làm thêm.
Sau khi biết được hoàn cảnh khó khăn của tôi, anh ấy rút ra một chiếc thẻ ngân hàng trong đó có hai triệu.
Nếu tôi bằng lòng đi theo anh ấy, tấm thẻ này sẽ là của tôi.
Trong thế giới của người trưởng thành, lòng tự trọng là thứ quý giá nhất và cũng là thứ rẻ mạt nhất.
Sau khi chúng tôi quen nhau, Trần Tri Huyền đối xử với tôi rất tốt.
Tôi sống trong một biệt thự ba tầng biệt lập, anh ấy còn chi rất nhiều tiền để thuê chuyên gia dinh dưỡng về điều chỉnh bữa ăn cho tôi.
Ngoài ra những đồ dùng trong nhà cũng là những thứ tốt và hiện đại nhất.
Trần Tri Huyền là người dịu dàng và rất lịch sự.
Mọi khía cạnh, đều khó có thể tìm thấy điều gì xấu của anh ấy.
Trước sự hoàn hảo này, tôi hoàn toàn không thể kiểm soát được trái tim mình.
Trần Tri Huyền nguyện ý dành nhiều tâm tư cho tôi như vậy, chẳng lẽ anh ấy không có một chút tình cảm nào với tôi sao?
Ảo mộng và thực tế luôn trái ngược nhau.
Một lần, Trần Tri Huyền được mời đến một bữa tiệc tối, tôi đã chuẩn bị suốt 5 tiếng đồng hồ để trở thành bạn đồng hành hoàn hảo của anh ấy.
Nhưng anh lại không nói gì với tôi về bữa tiệc đó.
Sau khi được bảo mẫu nhắc nhở, tôi mới nhớ lại thân phận thật của mình là gì, một con chim hoàng yến không có chỗ đứng trên sân khấu.
Nếu tôi không thể tham dự những bữa tiệc lớn, vậy chỉ một bữa tụ tập giữa bạn bè thôi thì sao?
Không cần hoành tráng, chỉ cần là một bữa ăn giữa vài người bạn thân thiết.
Nhưng khi tôi nói những điều này với Trần Tri Huyền, anh ấy vén tóc tôi rồi nhẹ nhàng “t/ấ/n c/ô/n/g” tôi từng chút một.
Sau khi nếm được mật ngọt, chân tay tôi đã hoàn toàn rã rời, tôi không còn nghĩ đến chuyện kia nữa.
Nhưng điều này cũng đã giáng cho tôi một cái tát.
Dù lồng chim có được làm bằng vàng, trang sức có tinh xảo và lộng lẫy đến đâu thì vẫn chỉ là một con chim ở trong lồng mà thôi.
Là thú vui của con người ta…
3.
Có lẽ là quả báo của việc được bao nuôi đã đến.
Năm thứ tư sống chung với Trần Tri Huyền, cha tôi qua đời.
Mẹ tôi mất từ khi tôi còn nhỏ, từ đó cha là người thân duy nhất của tôi trên đời này.
Khi tôi tràn đầy tuyệt vọng và bất lực, tôi rất nhớ Trần Tri Huyền.
Tôi cầu xin anh ấy đến đám tang của cha và tiễn ông đi nốt đoạn đường cuối cùng.
Nhưng tôi không thể liên lạc được với anh ấy.
Khi tôi từ nghĩa trang trở về thì trời đã tối.
Đèn trong biệt thự vẫn sáng, trong nhà được trang trí rất hoa mỹ, giống như một bữa tiệc bất ngờ đã được chuẩn bị rất công phu.
Trần Tri Huyền không ở nhà, đúng lúc này anh ấy gọi video cho tôi:
"Hôm nay em ăn ngon có không? Có nhớ anh không?"
Cha tôi mất rồi, tôi còn có tâm trạng ăn được sao?
Anh ấy không để ý đến vẻ đau buồn của tôi tiếp tục nói.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, tôi cảm thấy mình như một cái x/á/c không hồn.
Một lúc sau, chuông cửa reo.
Tôi nằm trong phòng ngủ không muốn xuống nhưng cô bảo mẫu nói người đưa thư ở tầng dưới nhất quyết phải là tôi ký nhận mới giao hàng.
Tôi không muốn làm shipper khó xử.
Khi ký nhận xong, Trần Tri Huyền bước ra khỏi chiếc hộp lớn, tay cầm một quả cầu pha lê.
"Chúc mừng ngày kỷ niệm của chúng ta!"
Lúc đó tôi không thể kiềm chế được nữa.
"Trần Tri Huyền, anh có bệnh sao? Cha em vừa qua đời! Hôm nay!”
“Anh cố tình không liên lạc được với em. Bây giờ khi em đang đau khổ, anh lại chúc mừng và tặng quà? Anh đã bao giờ chưa suy nghĩ đến cảm xúc của em chưa?”
Tôi thực sự đã hoàn toàn hết kiên nhẫn, tôi khuỵ xuống đất, khóc lớn, liên tục đánh Trần Tri Huyền.
Mọi người trong biệt thự đều sốc trước hành động của tôi.
Xung quanh tôi toàn những ánh mắt ngạc nhiên và khinh thường, sau đó tôi bất tỉnh.
Ngày hôm sau, toàn bộ giúp việc trong nhà đã được thay mới.
"Sao anh không đuổi em đi luôn đi?"
Tôi khóc và đẩy anh ấy ra ra.
Nhưng anh ấy ôm chầm tôi từ phía sau, tựa cằm vào vai tôi và nói:
"Yêu Yêu, anh yêu em."
Những lời yêu thương được lặp đi lặp lại đến khi anh ấy khàn cả giọng.
Trần Tri Huyền có yêu tôi không?
Tôi không chắc.
Nếu anh ấy thực sự yêu tôi thì tại sao lại muốn để tôi đi?
Chẳng lẽ anh ấy lo rằng bộ mặt thật của anh ấy sẽ bị tôi vạch trần và sợ điều đó ảnh hưởng danh tiếng sao?
Vào lúc này, tôi cực kỳ ghét Trần Tri Huyền.
Tôi ghét anh vì sự kiêu ngạo và cái đạo đức giả ấy.