Chương 2
4.
Từ đó về sau, tôi luôn cố tình gây sự vô cớ với Trần Tri Huyền.
Lúc anh ấy đang ngủ tôi sơn móng tay của anh ấy thành màu hồng Barbie.
Tôi cố tình trêu chọc anh ấy, nói với anh ấy rằng tôi đang đến kỳ rồi mặc kệ, để anh ấy tự giải quyết.
Tôi tô vẽ nguệch ngoạc lên áo của anh ấy và bắt anh ấy mặc đi làm….
Thành thật mà nói, nếu ai mà bắt tôi làm những điều này, tôi chắc chắn sẽ đánh người đó.
Nhưng anh ấy đã nhượng bộ hết lần này đến lần khác, không bao giờ nổi giận với tôi.
Sự nhường nhịn này khiến tôi nhất thời có cảm giác Trần Tri Huyền thực sự yêu tôi.
Nhưng khi tôi biết mình có thai.
Tôi ngập ngừng hỏi anh:
"Trần Tri Huyền, anh có thích trẻ con không?"
Anh ấy im lặng một lúc lâu rồi mới trả lời.
"Không thích."
Nói dối!
Rõ ràng tôi đã từng nhìn thấy anh ấy ôm đứa con của thư ký và trên môi anh ấy khi đó đang treo một nụ cười yêu thương.
Anh ấy có thực sự là không thích trẻ con?
Hay là không thích đứa trẻ của tôi và anh ấy…?
"Nếu em sinh con thì sao? Anh có thích không?"
Tôi không bỏ cuộc mà tiếp tục hỏi anh.
"Yêu Yêu, đừng nghĩ nhiều nữa, sẽ không có chuyện đâu."
Trần Chí Huyền cúi người xuống, toàn thân thoang thoảng mùi bạc hà.
Anh ấy luôn là như vậy, khi gặp một câu hỏi mà anh ấy không muốn trả lời anh ấy sẽ lập tức chuyển chủ đề.
5.
Khi tôi que thử thai trên tay tôi hiện lên hai vạch, tôi không biết mình đang vui hay buồn nữa.
Việc tôi mang thai “chim hoàng yến con” không phải là một điều tốt.
Hơn nữa Trần Tri Huyền cũng không thích đứa nhỏ này, việc tôi sinh ra đứa trẻ có lẽ sẽ trở thành bi kịch.
Nhưng đây sẽ là người thân duy nhất của tôi, huyết thống của tôi.
Khi đang lo lắng và hoảng loạn, tôi vô tình nhìn thấy tin nhắn giữa Trần Tri Huyền và bạn của anh ấy.
Người bạn hỏi anh:
[*Canary của tôi có thai rồi thì phải làm sao?]
(*:Canary là chim hoàng yến nha)
Trần Tri Huyền trả lời anh ấy: [Thả đi].
Khi tôi nhìn thấy những dòng tin nhắn này, trái tim tôi như rớt xuống.
Trần Tri Huyền chưa bao giờ mập mờ với người con gái khác nên anh ấy không ngần ngại cho tôi mượn điện thoại di động.
Vậy nên anh ấy không ngờ rằng tôi lại đọc được cuộc trò chuyện ấy.
Vài ngày tiếp theo, tôi làm như không có chuyện gì xảy ra.
Tôi biết được theo lịch trình tối nay, Trần Tri Huyền có một cuộc họp rất quan trọng và sẽ không có thời gian để quay về biệt thự.
Trùng hợp là cháu trai của bảo mẫu phát sốt nên đã xin nghỉ hai ngày.
Tôi rất lo rằng Trần Tri Huyền sẽ tìm ra tôi, nên tôi đã mua vài vé tàu cao tốc đến các thành phố khác nhau.
Với không gian và thời gian thuận lợi đến vậy, đến lúc anh ấy biết chuyện thì tôi đã cao chạy xa bay rồi.
Nhưng tôi không bao giờ có thể ngờ rằng công cuộc trốn thoát được lên kế hoạch cẩn thận đến như vậy lại hoàn toàn thất bại chỉ sau chưa đầy ba giờ.
6.
Kế hoạch trốn thoát của tôi bị phá vỡ và bây giờ đầu óc tôi rối bời như muốn phát điên.
Nhưng ở phía đối diện, Trần Tri Huyền thậm chí còn điên hơn tôi.
Anh ấy cau mày, áp không khí xung quanh xuống thấp đến đáng sợ:
“Yêu Yêu, sao em lại có thể mang thai được?"
"Em là phụ nữ, không phải đá, tại sao không thể?"
Lý trí bị tình yêu làm cho mù quáng, sau này tôi mới phát hiện Trần Tri Huyền là một kẻ đạo đức giả.
Anh ấy lúc nào cũng chỉ quan tâm đến bản thân mình, không bao giờ thực hiện bất kỳ biện pháp bảo vệ nào và thậm chí còn yêu cầu tôi uống thuốc sau đó.
Thuốc ba phần là độc, tôi không thể nôn ra sao?
Càng nghĩ tôi càng tức giận, không nhịn được mà đá hắn một cái.
“Sao, bây giờ biết em có thai, chơi bời chán rồi, anh nóng lòng muốn đuổi em đi phải không? Anh cứ đuổi em đi, nhưng anh phải suy nghĩ kỹ, không sợ bí mật của mình bị phơi bày thì cứ làm đi!”
Tôi vuốt tóc và giả vờ không quan tâm.
Tôi xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn.
Trần Tri Huyền làm ăn rất sạch sẽ và cực kỳ trung thực, lý do duy nhất đuổi tôi đi là...
Việc “trao đổi của cải và t/ì/n/h d/ụ/c” giữa tôi và anh ấy liệu có bị kết tội?
Suy nghĩ của tôi càng lúc càng miên man, đột nhiên bị Trần Tri Huyền cắt ngang.
“Đuổi?” Vẻ mặt anh ấy khó tả.
“Để em rời xa khỏi vòng tay anh? Trừ khi anh c/h/ế/t!”
Trái tim tôi bị lời nói của anh ấy làm xao động trong giây lát, nhưng tôi vẫn giữ được lý trí.
Tôi cười nói:
"Trần Tri Huyền, anh cứ giả vờ làm gì vậy? Đuổi con chim hoàng yến đang mang thai đi không phải là thủ đoạn mà anh nói với bạn của anh, Tạ Tinh Thần sao?"
“Cùng là cá mè một lứa, nếu anh ta hỏi câu hỏi này và anh có thể đưa ra câu trả lời ngay lập tức như vậy, đều là đồ tồi!”
Trần Tri Huyền nghe vậy, dở khóc dở cười:
"Yêu Yêu, em hiểu nhầm rồi. Canary không phải người, mà là một con mèo được Tạ Tinh Thần nuôi. Cậu ta suốt ngày khoe với anh cậu ta nuôi mèo …… "
Sự hiểu lầm được làm sáng tỏ, ánh mắt Trần Tri Huyền dần dần thả lỏng, anh ôm tôi vào lòng.
Tôi vẫn còn nghi ngờ.
"Còn con của chúng ta thì sao? Anh định làm thế nào?"
Anh còn không trả lời, thấy tôi muốn hỏi thêm anh liền chặn miệng tôi lại.
Khi tỉnh lại, tôi hỏi Trần Tri Huyền:
"Rõ là em đã lên kế hoạch trốn thoát rất tỉ mỉ, sao anh có thể tìm được nhanh như vậy? Hôm nay anh không bận sao..."
"Anh yêu em. Anh có thể cảm nhận được trái tim em bất cứ lúc nào. Vì vậy, đừng nghĩ đến việc rời xa anh."
Những lời yêu thương của Trần Tri Huyền luôn khiến người ta cảm động.
Đêm nay là một đêm không mộng mị, tôi ngủ rất ngon.
Sáng hôm sau, khi tôi thức dậy, Tạ Tinh Thần đã gọi điện đến xin lỗi.
Trên tay anh ấy đang ôm một chú mèo Anh lông ngắn màu vàng rất dễ thương:
"Chị dâu, là lỗi của em, em đặt cho A Kim cái tên như vậy, khiến chị hiểu lầm. Đợi A Kim đẻ, em sẽ cho anh chị một con chuộc tội."
Sau khi cúp điện thoại, Trần Tri Huyền xoa cổ tôi:
"Yêu Yêu, bây giờ em tin anh được chưa?"
Tôi thừa nhận rằng tôi đã hoàn toàn thất bại trước Trần Tri Huyền.
Từ đó về sau, tôi luôn cố tình gây sự vô cớ với Trần Tri Huyền.
Lúc anh ấy đang ngủ tôi sơn móng tay của anh ấy thành màu hồng Barbie.
Tôi cố tình trêu chọc anh ấy, nói với anh ấy rằng tôi đang đến kỳ rồi mặc kệ, để anh ấy tự giải quyết.
Tôi tô vẽ nguệch ngoạc lên áo của anh ấy và bắt anh ấy mặc đi làm….
Thành thật mà nói, nếu ai mà bắt tôi làm những điều này, tôi chắc chắn sẽ đánh người đó.
Nhưng anh ấy đã nhượng bộ hết lần này đến lần khác, không bao giờ nổi giận với tôi.
Sự nhường nhịn này khiến tôi nhất thời có cảm giác Trần Tri Huyền thực sự yêu tôi.
Nhưng khi tôi biết mình có thai.
Tôi ngập ngừng hỏi anh:
"Trần Tri Huyền, anh có thích trẻ con không?"
Anh ấy im lặng một lúc lâu rồi mới trả lời.
"Không thích."
Nói dối!
Rõ ràng tôi đã từng nhìn thấy anh ấy ôm đứa con của thư ký và trên môi anh ấy khi đó đang treo một nụ cười yêu thương.
Anh ấy có thực sự là không thích trẻ con?
Hay là không thích đứa trẻ của tôi và anh ấy…?
"Nếu em sinh con thì sao? Anh có thích không?"
Tôi không bỏ cuộc mà tiếp tục hỏi anh.
"Yêu Yêu, đừng nghĩ nhiều nữa, sẽ không có chuyện đâu."
Trần Chí Huyền cúi người xuống, toàn thân thoang thoảng mùi bạc hà.
Anh ấy luôn là như vậy, khi gặp một câu hỏi mà anh ấy không muốn trả lời anh ấy sẽ lập tức chuyển chủ đề.
5.
Khi tôi que thử thai trên tay tôi hiện lên hai vạch, tôi không biết mình đang vui hay buồn nữa.
Việc tôi mang thai “chim hoàng yến con” không phải là một điều tốt.
Hơn nữa Trần Tri Huyền cũng không thích đứa nhỏ này, việc tôi sinh ra đứa trẻ có lẽ sẽ trở thành bi kịch.
Nhưng đây sẽ là người thân duy nhất của tôi, huyết thống của tôi.
Khi đang lo lắng và hoảng loạn, tôi vô tình nhìn thấy tin nhắn giữa Trần Tri Huyền và bạn của anh ấy.
Người bạn hỏi anh:
[*Canary của tôi có thai rồi thì phải làm sao?]
(*:Canary là chim hoàng yến nha)
Trần Tri Huyền trả lời anh ấy: [Thả đi].
Khi tôi nhìn thấy những dòng tin nhắn này, trái tim tôi như rớt xuống.
Trần Tri Huyền chưa bao giờ mập mờ với người con gái khác nên anh ấy không ngần ngại cho tôi mượn điện thoại di động.
Vậy nên anh ấy không ngờ rằng tôi lại đọc được cuộc trò chuyện ấy.
Vài ngày tiếp theo, tôi làm như không có chuyện gì xảy ra.
Tôi biết được theo lịch trình tối nay, Trần Tri Huyền có một cuộc họp rất quan trọng và sẽ không có thời gian để quay về biệt thự.
Trùng hợp là cháu trai của bảo mẫu phát sốt nên đã xin nghỉ hai ngày.
Tôi rất lo rằng Trần Tri Huyền sẽ tìm ra tôi, nên tôi đã mua vài vé tàu cao tốc đến các thành phố khác nhau.
Với không gian và thời gian thuận lợi đến vậy, đến lúc anh ấy biết chuyện thì tôi đã cao chạy xa bay rồi.
Nhưng tôi không bao giờ có thể ngờ rằng công cuộc trốn thoát được lên kế hoạch cẩn thận đến như vậy lại hoàn toàn thất bại chỉ sau chưa đầy ba giờ.
6.
Kế hoạch trốn thoát của tôi bị phá vỡ và bây giờ đầu óc tôi rối bời như muốn phát điên.
Nhưng ở phía đối diện, Trần Tri Huyền thậm chí còn điên hơn tôi.
Anh ấy cau mày, áp không khí xung quanh xuống thấp đến đáng sợ:
“Yêu Yêu, sao em lại có thể mang thai được?"
"Em là phụ nữ, không phải đá, tại sao không thể?"
Lý trí bị tình yêu làm cho mù quáng, sau này tôi mới phát hiện Trần Tri Huyền là một kẻ đạo đức giả.
Anh ấy lúc nào cũng chỉ quan tâm đến bản thân mình, không bao giờ thực hiện bất kỳ biện pháp bảo vệ nào và thậm chí còn yêu cầu tôi uống thuốc sau đó.
Thuốc ba phần là độc, tôi không thể nôn ra sao?
Càng nghĩ tôi càng tức giận, không nhịn được mà đá hắn một cái.
“Sao, bây giờ biết em có thai, chơi bời chán rồi, anh nóng lòng muốn đuổi em đi phải không? Anh cứ đuổi em đi, nhưng anh phải suy nghĩ kỹ, không sợ bí mật của mình bị phơi bày thì cứ làm đi!”
Tôi vuốt tóc và giả vờ không quan tâm.
Tôi xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn.
Trần Tri Huyền làm ăn rất sạch sẽ và cực kỳ trung thực, lý do duy nhất đuổi tôi đi là...
Việc “trao đổi của cải và t/ì/n/h d/ụ/c” giữa tôi và anh ấy liệu có bị kết tội?
Suy nghĩ của tôi càng lúc càng miên man, đột nhiên bị Trần Tri Huyền cắt ngang.
“Đuổi?” Vẻ mặt anh ấy khó tả.
“Để em rời xa khỏi vòng tay anh? Trừ khi anh c/h/ế/t!”
Trái tim tôi bị lời nói của anh ấy làm xao động trong giây lát, nhưng tôi vẫn giữ được lý trí.
Tôi cười nói:
"Trần Tri Huyền, anh cứ giả vờ làm gì vậy? Đuổi con chim hoàng yến đang mang thai đi không phải là thủ đoạn mà anh nói với bạn của anh, Tạ Tinh Thần sao?"
“Cùng là cá mè một lứa, nếu anh ta hỏi câu hỏi này và anh có thể đưa ra câu trả lời ngay lập tức như vậy, đều là đồ tồi!”
Trần Tri Huyền nghe vậy, dở khóc dở cười:
"Yêu Yêu, em hiểu nhầm rồi. Canary không phải người, mà là một con mèo được Tạ Tinh Thần nuôi. Cậu ta suốt ngày khoe với anh cậu ta nuôi mèo …… "
Sự hiểu lầm được làm sáng tỏ, ánh mắt Trần Tri Huyền dần dần thả lỏng, anh ôm tôi vào lòng.
Tôi vẫn còn nghi ngờ.
"Còn con của chúng ta thì sao? Anh định làm thế nào?"
Anh còn không trả lời, thấy tôi muốn hỏi thêm anh liền chặn miệng tôi lại.
Khi tỉnh lại, tôi hỏi Trần Tri Huyền:
"Rõ là em đã lên kế hoạch trốn thoát rất tỉ mỉ, sao anh có thể tìm được nhanh như vậy? Hôm nay anh không bận sao..."
"Anh yêu em. Anh có thể cảm nhận được trái tim em bất cứ lúc nào. Vì vậy, đừng nghĩ đến việc rời xa anh."
Những lời yêu thương của Trần Tri Huyền luôn khiến người ta cảm động.
Đêm nay là một đêm không mộng mị, tôi ngủ rất ngon.
Sáng hôm sau, khi tôi thức dậy, Tạ Tinh Thần đã gọi điện đến xin lỗi.
Trên tay anh ấy đang ôm một chú mèo Anh lông ngắn màu vàng rất dễ thương:
"Chị dâu, là lỗi của em, em đặt cho A Kim cái tên như vậy, khiến chị hiểu lầm. Đợi A Kim đẻ, em sẽ cho anh chị một con chuộc tội."
Sau khi cúp điện thoại, Trần Tri Huyền xoa cổ tôi:
"Yêu Yêu, bây giờ em tin anh được chưa?"
Tôi thừa nhận rằng tôi đã hoàn toàn thất bại trước Trần Tri Huyền.