Chương 3
7.
Bữa sáng là do Trần Tri Huyền làm, kỹ năng nấu nướng của anh ấy không thua kém gì mẹ Trần.
Tôi vui vẻ uống thêm hai bát canh nữa, anh cười nhạo tôi:
"Uống nhiều xong lại than tăng cân!"
Tôi sờ bụng, bất mãn cãi lại:
"Đâu phải mỗi em muốn uống đâu! Là hai người bọn em muốn uống mà!"
Sắc mặt của anh ấy hơi thay đổi nhưng lại nhanh chóng trở lại bình thường, nhanh như thể tôi bị ảo giác.
Chỉ trong một đêm, mối quan hệ của tôi và Trần Tri Huyền đã trở lại trạng thái ban đầu.
Tôi nghiến răng nghiến lợi hận mình là kẻ có não yêu đương!
Nhưng bộ não đó của tôi chỉ kéo dài được một tuần.
Một tuần sau, khi tôi đang buồn chán và không có việc gì để làm, tôi đã dọn dẹp phòng làm việc của Trần Tri Huyền.
Phòng làm việc có thể coi là khu vực cấm của anh ấy và không ai được phép vào.
Nhưng những gì càng cấm thì người ta càng muốn làm.
Trong lúc đang dọn dẹp thì đã xảy ra một việc làm tôi đã thực sự nghi ngờ nhân sinh.
Trong phòng làm việc, tôi tìm thấy bức ảnh trên giá sách tầng hai vô tình rơi xuống. Trong ảnh là một cô gái.
Cô gái ấy có nụ cười rất đẹp và ngoại hình đặc biệt giống tôi.
Nhưng nhìn vào cô ấy thì có thể cảm nhận được cảm giác tươi sáng và sôi nổi, còn tôi thì nhẹ nhàng và trầm lặng.
Bất cứ ai nhìn vào đều có thể thấy sự khác biệt giữa hai người.
Phía sau ảnh có dòng chữ viết bằng bút mực, có thể do lâu ngày nên nét chữ đã hơi mờ.
Khi tôi đọc kỹ dòng chữ này, lòng tôi không khỏi thắt lại, trên đó viết:
[Lâm Nhĩ Hạ, tình yêu của đời tôi.]
Vào lúc này, thế giới xung quanh tôi như đảo lộn.
“Lâm Nhĩ Hạ, tình yêu của đời tôi.”
Nhưng tên tôi là Lâm Yêu Yêu.
Lâm Nhĩ Hạ là tình yêu của đời anh ấy, vậy Lâm Yêu Yêu thì là gì?
Ngay lúc đó có âm thanh phát ra từ ngoài cửa kéo lý trí của tôi lại.
Trần Tri Huyền đã về.
8.
"Yêu Yêu, em đã xem văn kiện của anh chưa?"
Trần Tri Huyền lớn tiếng hỏi, nhưng không có ai trả lời.
Anh ấy liền lại chạy vào phòng làm việc.
Đúng lúc thấy tôi xuất hiện ở cửa phòng.
Anh ấy mặc một chiếc áo choàng tắm, tóc vẫn còn đang nhỏ nước. Anh ấy vừa mới tắm xong.
Trần Tri Huyền vào phòng lấy văn kiện, rồi đi tới hôn tôi:
"Yêu Yêu, tắm xong phải lau khô tóc, không sẽ bị cảm lạnh."
"Em biết rồi! Em có phải trẻ con nữa đâu, anh nói nhiều thế!"
Tôi giả vờ thoải mái và tránh tiếp xúc cơ thể với anh ấy.
Sau khi nhìn anh ấy đi ra ngoài, tôi liền sấy tóc, sắp xếp mọi thứ rồi ngồi trước máy tính với tâm lý muốn thử.
Tôi tìm cái tên Lâm Nhĩ Hạ.
Trần Tri Huyền là một nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh, tôi nghĩ có lẽ Lâm Nhĩ Hạ cũng không phải là một người tầm thường.
Hàng loạt những thông tin về cô ấy lần lượt hiện ra trước mắt.
Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại và xem kỹ từng thông tin một.
Lâm Nhĩ Hạ, đại tiểu thư của tập đoàn Lâm Thị, tốt nghiệp đại học danh giá và có rất nhiều sở trường.
Trong những năm học đại học, cô ấy đóng vai nữ diễn viên phụ trong một bộ phim và được đề cử cho mục “Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất”.
Tôi miễn cưỡng xem bộ phim "Đầu Hạ" do cô ấy đóng.
Trước khi bấm vào, tôi có chút khinh thường tự hỏi phải chăng đại tiểu thư của tập đoàn Lâm Thị kia đã dùng “thân” mình để tạo dựng danh tiếng cho bản thân và chen chân vào làng giải trí.
Ban giám khảo đã bị mua chuộc để cô ấy được đề cử cho danh mục “Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất”.
Nhưng khi xem phim và thấy được kỹ năng diễn xuất của Lâm Nhĩ Hạ, trái tim tôi không thể ngừng đập nhanh hơn.
Sự đề cử này rất xứng đáng.
Khi biết về thân thế của cô ấy, tôi càng cảm thấy thấp kém.
Là sự khác biệt giữa mây và bùn….
Nhưng không may, vì bị nhiều người ghen ghét đố kỵ, Lâm Nhĩ Hạ đã bất ngờ gặp tai nạn khi mới hai mươi tám tuổi, nằm hôn mê trong bệnh viện và kể từ đó không có thêm bất kỳ một tin tức nào về cô ấy nữa.
Tôi nhìn mình trong gương và đột nhiên hiểu ra tại sao Trần Tri Huyền lại đến với tôi.
Cô ấy và tôi thực sự giống nhau.
Đặc biệt là khi cúi đầu xuống, đôi lông mày như đúc ra từ một khuôn.
Chỉ là tôi không có gia thế giàu có như Lâm Nhĩ Hạ, không có sự tao nhã chảy từ trong máu quý tộc như cô ấy.
Tôi đắm chìm trong thế giới của riêng mình không để ý đến tiếng động phía sau.
Tôi mất cảnh giác, điện thoại đã bị lấy đi.
Tôi ngước lên bắt gặp ánh mắt của Trần Tri Huyển.
Hóa ra anh ấy đã cảm thấy có gì đó không ổn nên quay lại.
Đôi mắt đong đầy sự yêu thương không còn nữa, anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt hoàn toàn xa lạ.
Căn phòng im lặng, giống như sự bình yên trước cơn bão vậy.
"Yêu Yêu, em giấu anh làm gì vậy?"
Anh ấy nhìn điện thoại và đúng như dự đoán, cái tên Lâm Nhĩ Hạ hiện ra trước màn hình.
“Sao em lại tự ý vào phòng làm việc của anh?”
9.
Có lẽ là do quá tức giận, giọng anh ấy hơi run run.
Tim tôi đập lên hồi, không biết là lo lắng, sợ hãi hay tức giận.
Trước một loạt những thông tin bất ngờ này, lý trí của tôi hoàn toàn biến mất.
Tâm trạng bị đè nén bấy lâu nay lại bùng phát.
Tình yêu tôi dành cho Trần Tri Huyền đã biến thành sự căm ghét vì bị lừa dối vào lúc này.
Dù biết anh ấy có lòng tốt với mình nhưng tôi vẫn không kiềm chế được mà điên cuồng hỏi anh ấy:
"Trần Tri Huyền, Lâm Nhĩ Hạ là ai?"
Anh ấy mím môi và không trả lời.
Tôi hỏi lại:
"Cô ấy là bạch nguyệt quang của anh sao?"
"Yêu Yêu, em bình tĩnh đã!"
Trần Tri Huyền nắm lấy tay tôi rồi ôm tôi vào lòng.
Tôi cố gắng hết sức để thoát khỏi vòng tay ấy:
"Trần Tri Huyền, anh yêu Lâm Nhĩ Hạ, phải không?"
Đối mặt với câu hỏi này, anh ấy cúi đầu, chật vật mới thốt ra được một chữ: “Phải.”
Dù biết trước kết quả như vậy, nhưng sau khi nghe được câu trả lời này từ miệng anh ấy, trong lòng tôi vẫn không khỏi đau đớn.
Tình yêu vun đắp bao lâu nay đã hóa thành ngọn lửa, thiêu đốt trái tim tôi.
"Trần Tri Huyền, anh yêu Lâm Nhĩ Hạ? Còn em thì sao? Em là cái gì? Đối với anh em chỉ là món đồ thay thế thôi đúng không? Chúng ta hãy ở bên nhau 5 năm. Có giây phút nào anh thực sự yêu em chưa?”
"Yêu Yêu, anh yêu em."
Trần Tri Huyền không hề do dự.
Nhưng câu trả lời này càng làm tim tôi đau đớn hơn.
Không chỉ cho bản thân tôi mà còn cho Lâm Nhĩ Hạ.
“Trần Tri Huyền, một trái tim anh chia cho hai người kiểu gì đây?”
Dùng d/a/o cắt làm đôi sao?
Tôi biết điều này có vẻ sai trái, nhưng tôi không thể ngăn được.
Tôi không thể chấp nhận được việc người yêu tôi ngày đêm nhớ nhung hình bóng của một cô gái khác có ngoại hình giống hệt tôi.
Càng không thể chịu đựng được thể loại “chung tình” này.
Tôi đã quá tham lam, muốn tìm kiếm tình yêu chân thành từ một mối quan hệ vốn dĩ không trong sáng.
"Trần Tri Huyền, tôi sẽ thu dọn hành lý và rời khỏi đây."
Ngay từ đầu mối quan hệ này đã sai rồi, nên chấm dứt thôi.
Bữa sáng là do Trần Tri Huyền làm, kỹ năng nấu nướng của anh ấy không thua kém gì mẹ Trần.
Tôi vui vẻ uống thêm hai bát canh nữa, anh cười nhạo tôi:
"Uống nhiều xong lại than tăng cân!"
Tôi sờ bụng, bất mãn cãi lại:
"Đâu phải mỗi em muốn uống đâu! Là hai người bọn em muốn uống mà!"
Sắc mặt của anh ấy hơi thay đổi nhưng lại nhanh chóng trở lại bình thường, nhanh như thể tôi bị ảo giác.
Chỉ trong một đêm, mối quan hệ của tôi và Trần Tri Huyền đã trở lại trạng thái ban đầu.
Tôi nghiến răng nghiến lợi hận mình là kẻ có não yêu đương!
Nhưng bộ não đó của tôi chỉ kéo dài được một tuần.
Một tuần sau, khi tôi đang buồn chán và không có việc gì để làm, tôi đã dọn dẹp phòng làm việc của Trần Tri Huyền.
Phòng làm việc có thể coi là khu vực cấm của anh ấy và không ai được phép vào.
Nhưng những gì càng cấm thì người ta càng muốn làm.
Trong lúc đang dọn dẹp thì đã xảy ra một việc làm tôi đã thực sự nghi ngờ nhân sinh.
Trong phòng làm việc, tôi tìm thấy bức ảnh trên giá sách tầng hai vô tình rơi xuống. Trong ảnh là một cô gái.
Cô gái ấy có nụ cười rất đẹp và ngoại hình đặc biệt giống tôi.
Nhưng nhìn vào cô ấy thì có thể cảm nhận được cảm giác tươi sáng và sôi nổi, còn tôi thì nhẹ nhàng và trầm lặng.
Bất cứ ai nhìn vào đều có thể thấy sự khác biệt giữa hai người.
Phía sau ảnh có dòng chữ viết bằng bút mực, có thể do lâu ngày nên nét chữ đã hơi mờ.
Khi tôi đọc kỹ dòng chữ này, lòng tôi không khỏi thắt lại, trên đó viết:
[Lâm Nhĩ Hạ, tình yêu của đời tôi.]
Vào lúc này, thế giới xung quanh tôi như đảo lộn.
“Lâm Nhĩ Hạ, tình yêu của đời tôi.”
Nhưng tên tôi là Lâm Yêu Yêu.
Lâm Nhĩ Hạ là tình yêu của đời anh ấy, vậy Lâm Yêu Yêu thì là gì?
Ngay lúc đó có âm thanh phát ra từ ngoài cửa kéo lý trí của tôi lại.
Trần Tri Huyền đã về.
8.
"Yêu Yêu, em đã xem văn kiện của anh chưa?"
Trần Tri Huyền lớn tiếng hỏi, nhưng không có ai trả lời.
Anh ấy liền lại chạy vào phòng làm việc.
Đúng lúc thấy tôi xuất hiện ở cửa phòng.
Anh ấy mặc một chiếc áo choàng tắm, tóc vẫn còn đang nhỏ nước. Anh ấy vừa mới tắm xong.
Trần Tri Huyền vào phòng lấy văn kiện, rồi đi tới hôn tôi:
"Yêu Yêu, tắm xong phải lau khô tóc, không sẽ bị cảm lạnh."
"Em biết rồi! Em có phải trẻ con nữa đâu, anh nói nhiều thế!"
Tôi giả vờ thoải mái và tránh tiếp xúc cơ thể với anh ấy.
Sau khi nhìn anh ấy đi ra ngoài, tôi liền sấy tóc, sắp xếp mọi thứ rồi ngồi trước máy tính với tâm lý muốn thử.
Tôi tìm cái tên Lâm Nhĩ Hạ.
Trần Tri Huyền là một nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh, tôi nghĩ có lẽ Lâm Nhĩ Hạ cũng không phải là một người tầm thường.
Hàng loạt những thông tin về cô ấy lần lượt hiện ra trước mắt.
Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại và xem kỹ từng thông tin một.
Lâm Nhĩ Hạ, đại tiểu thư của tập đoàn Lâm Thị, tốt nghiệp đại học danh giá và có rất nhiều sở trường.
Trong những năm học đại học, cô ấy đóng vai nữ diễn viên phụ trong một bộ phim và được đề cử cho mục “Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất”.
Tôi miễn cưỡng xem bộ phim "Đầu Hạ" do cô ấy đóng.
Trước khi bấm vào, tôi có chút khinh thường tự hỏi phải chăng đại tiểu thư của tập đoàn Lâm Thị kia đã dùng “thân” mình để tạo dựng danh tiếng cho bản thân và chen chân vào làng giải trí.
Ban giám khảo đã bị mua chuộc để cô ấy được đề cử cho danh mục “Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất”.
Nhưng khi xem phim và thấy được kỹ năng diễn xuất của Lâm Nhĩ Hạ, trái tim tôi không thể ngừng đập nhanh hơn.
Sự đề cử này rất xứng đáng.
Khi biết về thân thế của cô ấy, tôi càng cảm thấy thấp kém.
Là sự khác biệt giữa mây và bùn….
Nhưng không may, vì bị nhiều người ghen ghét đố kỵ, Lâm Nhĩ Hạ đã bất ngờ gặp tai nạn khi mới hai mươi tám tuổi, nằm hôn mê trong bệnh viện và kể từ đó không có thêm bất kỳ một tin tức nào về cô ấy nữa.
Tôi nhìn mình trong gương và đột nhiên hiểu ra tại sao Trần Tri Huyền lại đến với tôi.
Cô ấy và tôi thực sự giống nhau.
Đặc biệt là khi cúi đầu xuống, đôi lông mày như đúc ra từ một khuôn.
Chỉ là tôi không có gia thế giàu có như Lâm Nhĩ Hạ, không có sự tao nhã chảy từ trong máu quý tộc như cô ấy.
Tôi đắm chìm trong thế giới của riêng mình không để ý đến tiếng động phía sau.
Tôi mất cảnh giác, điện thoại đã bị lấy đi.
Tôi ngước lên bắt gặp ánh mắt của Trần Tri Huyển.
Hóa ra anh ấy đã cảm thấy có gì đó không ổn nên quay lại.
Đôi mắt đong đầy sự yêu thương không còn nữa, anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt hoàn toàn xa lạ.
Căn phòng im lặng, giống như sự bình yên trước cơn bão vậy.
"Yêu Yêu, em giấu anh làm gì vậy?"
Anh ấy nhìn điện thoại và đúng như dự đoán, cái tên Lâm Nhĩ Hạ hiện ra trước màn hình.
“Sao em lại tự ý vào phòng làm việc của anh?”
9.
Có lẽ là do quá tức giận, giọng anh ấy hơi run run.
Tim tôi đập lên hồi, không biết là lo lắng, sợ hãi hay tức giận.
Trước một loạt những thông tin bất ngờ này, lý trí của tôi hoàn toàn biến mất.
Tâm trạng bị đè nén bấy lâu nay lại bùng phát.
Tình yêu tôi dành cho Trần Tri Huyền đã biến thành sự căm ghét vì bị lừa dối vào lúc này.
Dù biết anh ấy có lòng tốt với mình nhưng tôi vẫn không kiềm chế được mà điên cuồng hỏi anh ấy:
"Trần Tri Huyền, Lâm Nhĩ Hạ là ai?"
Anh ấy mím môi và không trả lời.
Tôi hỏi lại:
"Cô ấy là bạch nguyệt quang của anh sao?"
"Yêu Yêu, em bình tĩnh đã!"
Trần Tri Huyền nắm lấy tay tôi rồi ôm tôi vào lòng.
Tôi cố gắng hết sức để thoát khỏi vòng tay ấy:
"Trần Tri Huyền, anh yêu Lâm Nhĩ Hạ, phải không?"
Đối mặt với câu hỏi này, anh ấy cúi đầu, chật vật mới thốt ra được một chữ: “Phải.”
Dù biết trước kết quả như vậy, nhưng sau khi nghe được câu trả lời này từ miệng anh ấy, trong lòng tôi vẫn không khỏi đau đớn.
Tình yêu vun đắp bao lâu nay đã hóa thành ngọn lửa, thiêu đốt trái tim tôi.
"Trần Tri Huyền, anh yêu Lâm Nhĩ Hạ? Còn em thì sao? Em là cái gì? Đối với anh em chỉ là món đồ thay thế thôi đúng không? Chúng ta hãy ở bên nhau 5 năm. Có giây phút nào anh thực sự yêu em chưa?”
"Yêu Yêu, anh yêu em."
Trần Tri Huyền không hề do dự.
Nhưng câu trả lời này càng làm tim tôi đau đớn hơn.
Không chỉ cho bản thân tôi mà còn cho Lâm Nhĩ Hạ.
“Trần Tri Huyền, một trái tim anh chia cho hai người kiểu gì đây?”
Dùng d/a/o cắt làm đôi sao?
Tôi biết điều này có vẻ sai trái, nhưng tôi không thể ngăn được.
Tôi không thể chấp nhận được việc người yêu tôi ngày đêm nhớ nhung hình bóng của một cô gái khác có ngoại hình giống hệt tôi.
Càng không thể chịu đựng được thể loại “chung tình” này.
Tôi đã quá tham lam, muốn tìm kiếm tình yêu chân thành từ một mối quan hệ vốn dĩ không trong sáng.
"Trần Tri Huyền, tôi sẽ thu dọn hành lý và rời khỏi đây."
Ngay từ đầu mối quan hệ này đã sai rồi, nên chấm dứt thôi.