Chương 11: Họp gia đình
Lam Vân Hy hai tay chống nạnh, nhìn Thanh Du đầy địch ý. Minh Viễn ở phía sau cô, không chịu được mà quát thẳng vào mặt cô ta.
- Đồ phù thủy độc ác! Còn lâu tôi mới thèm nhé! Đừng hòng mong làm vợ tôi!
Nói xong, anh giơ ngón tay giữa về phía cô ta. Lam Vân Hy tức anh ách, cô ta phồng má dậm chân nhưng không dám làm ra chuyện gì quá đáng. Thanh Du đứng chắn trước mặt anh, chẳng khác nào gà mẹ xòe cánh che đàn con khỏi mắt diều hâu.
- Vân Hy, mong cậu hiểu cho tớ. Gia đình tớ và anh ấy là chỗ quen biết, không thể tùy tiện hành sự được nữa!
Cô ta quắc mắt nhìn hai người. Minh Viễn lè lưỡi, còn muốn chọc cho cô ta phải tức chết. Nhưng có lẽ đã nghĩ tới vị thế gia đình anh, Lam Vân Hy nén giận, vùng vằng cầm túi sách ra về, trước khi đi còn không quên liếc nhìn anh và cô thêm lần nữa.
Thanh Du chú ý, ánh mắt Vân Hy lúc đó, trước khi chạy ra khỏi nhà cô, cô ấy giống như nhìn thấy quỷ, đôi mắt mở to, còn đồng tử co lại... Còn nếu muốn biết cụ thể hơn, phản ứng của cô ta là một tay Minh Viễn bày ra, khi ấy anh đã ở phía sau Thanh Du lẩm bẩm, có thể Lam Vân Hy đã hiểu anh muốn nói: "Nếu không muốn chết thì biến đi!"
- Huhu! Vợ ơi, cô ta đáng sợ quá!
Anh vòng tay ôm lấy Thanh Du, khom người tựa vào vai cô mà khóc lóc. Tâm trạng Thanh Du bây giờ thực sự rất tệ.
Cô không ngờ có một ngày bạn tốt bao năm nay lại vì muốn chiếm đoạt người chồng chưa cưới của mình mà nói với mình những lời lẽ như vậy.
Lam Vân Hy bình thường quậy không đủ sao? Cô không ngốc đến độ không nhìn ra mục đích của cô ấy, rõ ràng cô ấy đang muốn thay cô làm con dâu nhà họ Vũ. Nhưng thái độ đó lại quá cao ngạo và coi thường Minh Viễn, Lam Vân Hy đâu yêu thương gì anh, chẳng qua muốn lấy anh là vì danh tiếng và tiền bạc của gia đình anh thôi.
- Vợ! Em phải giữ anh thật chặt vào! Nhỡ may cô ta bắt anh đi thì phải làm sao đây?
Mi tâm Thanh Du hơi trùng xuống, cô đưa tay vuốt tóc anh, nhẹ nhàng dỗ dành.
- Đừng lo, sẽ không có ai bắt anh đi cả! Anh đừng sợ, nếu cô ấy còn lặp lại chuyện này một lần nữa, em vẫn sẽ đứng ra bảo vệ anh mà!
***
Đêm. Tại căn biệt thự nhà họ Vũ.
- Lão đại? Anh về bao giờ thế?
Một giọng nói vừa cất lên, Minh Viễn không vội trả lời mà vẫn chăm chú đứng ngoài sân ngắm trời đêm.
- Sao thế? Nay lại ra tận ngoài đây hút thuốc!? Mà em có nghe bố mẹ bàn luận về chuyện anh sắp cưới? Chuyện này là thật đấy à?
Anh ngoảnh đầu nhìn Vũ Minh Đăng, người em trai kém anh hai tuổi.
- Cái gì?- anh nhàn nhạt hỏi.
Vũ Minh Đăng thoáng vẻ kinh ngạc. Cậu tiến đến cạnh Minh Viễn, rút chiếc kẹo mút anh đang ngậm ra. Cậu nhìn anh bằng đôi mắt không sao tin được.
- Gì thế này? Kẹo mút? Anh đùa đấy à? Chiến thần trở về không còn hút thuốc lá nữa mà chuyển sang ăn kẹo mút sao?
Cậu ta bật cười thành tiếng. Minh Viễn nhíu mày, gõ đầu cậu ta một cái, rồi giật lại kẹo của mình bỏ vào miệng.
- Bỏ cái tay chú ra! Kẹo này vợ tôi mua đấy, chú không có phần đâu!
Vũ Minh Đăng bĩu môi, còn anh thì nhếch mép cười.
- Thôi không nói nhiều nữa. Bố mẹ về chưa?
- Đang ở trong thư phòng đấy.
Lấy được thông tin, Minh Viễn rời đi ngay, Vũ Minh Đăng cũng vào cùng.
Bố mẹ anh đúng là đang ngồi nói chuyện với nhau trong thư phòng, anh gõ cửa, ông Quân ở bên trong hỏi.
- Ai?
- Là con đây bố.
Nghe là tiếng Minh Viễn, ông Quân lập tức ra mở cửa, lôi thằng con trai cả vào. Vũ Minh Đăng suýt thì bị nhốt bên ngoài.
Bà Liên, mẹ anh, đang ngồi giữa đống sổ sách xử lý công việc. Bà thấy chồng mình lôi các con vào thì cũng bất ngờ, đặc biệt là khi thấy mặt Minh Viễn.
- Sao mò được về đây thế con?
- Con nhờ thằng Thành ạ.
Hai ông bà nhìn anh đầy lo lắng, anh hiểu ý, bèn nói luôn.
- Bố mẹ đừng lo, vợ con ngủ rồi con mới dám lẻn đi.
- Thằng này khá! Nhanh lên, ngồi xuống, khai hết ra!
Ông Quân vỗ vai anh, rồi chỉ vào chỗ ghế ngồi còn trống. Đến khi cả nhà bốn người yên vị, anh kể lại toàn bộ vấn đề.
- May cho mày đấy nhé! Lấy cả thân phận phó chủ tịch tập đoàn Chấn Phong của Minh Đăng lắp cho mày. Liệu hồn mang con dâu tao về đây!
Bố anh nghiêm mặt nói. Minh Viễn cũng chỉ biết cười trừ. Đúng là lúc ấy nhờ bố mẹ anh thật, nếu nói anh ấy là xã hội đen, e rằng vợ anh sẽ bỏ chạy luôn quá.
- Nhưng mà đại ca, khổ nhục kế này anh định diễn đến bao giờ?
- Ừm.
Điều này anh cũng đã nghĩ đến, đúng là tạm thời chưa có lúc nào thích hợp cả.
- Bố, mẹ. Con muốn loan tin "Vũ Minh Viễn gặp tai nạn trở thành một thằng ngốc". Như thế sẽ hợp lý hóa vấn đề.
- Nhưng mà...
Mẹ anh định can ngăn, nhưng Minh Viễn giải thích.
- Mẹ à, đây cũng là một cơ hội tốt để nhận biết ai thuộc phe chúng ta mà. Với lại Thanh Du cũng không hề xem con là một thằng ngốc, cô ấy đối xử với con rất tốt!
Nói đến đây,Vũ Minh Đăng liền chen vào.
- Này! Từ từ đã, chị ta đối tốt với anh là bởi chị ta muốn chuộc tội thôi, anh hiểu chứ? Đó đâu phải tình yêu!?
Anh cũng bị lời nói ấy làm cho rơi vào trầm tư, ánh mắt thoáng tia phức tạp, bố mẹ anh và Minh Đăng đều có thể nhìn ra được.
- Đừng lo! Có thể hiện tại thì vẫn chưa, nhưng không có nghĩa trong tương lai cũng thế! Cô ấy không thích một kẻ quá thông minh, tạm thời vẫn nên giả ngốc, như vậy mới từng bước tiếp cận được...
Bà Liên xúc động vô cùng. Không ngờ thằng con trai suốt ngày chỉ biết súng đạn và chém giết này của bà cũng có ngày phải dày công tính kế để lấy lòng vợ.
- Đúng là con trai ông có khác! Nó giống y hệt ông ngày xưa đấy ông Quân ạ!
Ông Quân ngồi một bên chột dạ, nhưng ông không cãi cho được vì bà ấy nói đúng hết rồi.
- À phải rồi. Còn một chuyện quan trọng nữa con cần sự giúp đỡ của mẹ và Minh Đăng.
- Sao thế con?
- Vợ con bị con gái chủ tịch công ty Tân Vĩnh bắt nạt!
Ba người còn lại hết sức ngạc nhiên, đặc biệt là bố anh, ông đập bàn rồi quát lên.
- Cái gì? Mày ở đấy làm cái gì mà để con nhỏ đó bắt nạt con dâu tao?
Minh Viễn Lại phải từ từ kể cho mọi người chuyện xảy ra sáng ngày, cùng với đó nói về cách trả thù cho vợ.
- Con không biết trong giới thương trường như thế nào, nên muốn mẹ giúp con trả mối thù này! Lúc đó nếu Thanh Du không xuất hiện kịp thời, chắc con đã giết quách cô ta rồi.
- Không được! Chuẩn bị lấy vợ rồi, đừng có tùy tiện giết người nữa!
Mẹ anh thản nhiên nói.
- Việc này cứ để mẹ lo! Lam Vân Hy đúng không? Sáng sớm mai, à không, ngay bây giờ... Minh Đăng, con lập tức mua toàn bộ cổ phiếu của công ty đó đi. Làm ngay!
- Đồ phù thủy độc ác! Còn lâu tôi mới thèm nhé! Đừng hòng mong làm vợ tôi!
Nói xong, anh giơ ngón tay giữa về phía cô ta. Lam Vân Hy tức anh ách, cô ta phồng má dậm chân nhưng không dám làm ra chuyện gì quá đáng. Thanh Du đứng chắn trước mặt anh, chẳng khác nào gà mẹ xòe cánh che đàn con khỏi mắt diều hâu.
- Vân Hy, mong cậu hiểu cho tớ. Gia đình tớ và anh ấy là chỗ quen biết, không thể tùy tiện hành sự được nữa!
Cô ta quắc mắt nhìn hai người. Minh Viễn lè lưỡi, còn muốn chọc cho cô ta phải tức chết. Nhưng có lẽ đã nghĩ tới vị thế gia đình anh, Lam Vân Hy nén giận, vùng vằng cầm túi sách ra về, trước khi đi còn không quên liếc nhìn anh và cô thêm lần nữa.
Thanh Du chú ý, ánh mắt Vân Hy lúc đó, trước khi chạy ra khỏi nhà cô, cô ấy giống như nhìn thấy quỷ, đôi mắt mở to, còn đồng tử co lại... Còn nếu muốn biết cụ thể hơn, phản ứng của cô ta là một tay Minh Viễn bày ra, khi ấy anh đã ở phía sau Thanh Du lẩm bẩm, có thể Lam Vân Hy đã hiểu anh muốn nói: "Nếu không muốn chết thì biến đi!"
- Huhu! Vợ ơi, cô ta đáng sợ quá!
Anh vòng tay ôm lấy Thanh Du, khom người tựa vào vai cô mà khóc lóc. Tâm trạng Thanh Du bây giờ thực sự rất tệ.
Cô không ngờ có một ngày bạn tốt bao năm nay lại vì muốn chiếm đoạt người chồng chưa cưới của mình mà nói với mình những lời lẽ như vậy.
Lam Vân Hy bình thường quậy không đủ sao? Cô không ngốc đến độ không nhìn ra mục đích của cô ấy, rõ ràng cô ấy đang muốn thay cô làm con dâu nhà họ Vũ. Nhưng thái độ đó lại quá cao ngạo và coi thường Minh Viễn, Lam Vân Hy đâu yêu thương gì anh, chẳng qua muốn lấy anh là vì danh tiếng và tiền bạc của gia đình anh thôi.
- Vợ! Em phải giữ anh thật chặt vào! Nhỡ may cô ta bắt anh đi thì phải làm sao đây?
Mi tâm Thanh Du hơi trùng xuống, cô đưa tay vuốt tóc anh, nhẹ nhàng dỗ dành.
- Đừng lo, sẽ không có ai bắt anh đi cả! Anh đừng sợ, nếu cô ấy còn lặp lại chuyện này một lần nữa, em vẫn sẽ đứng ra bảo vệ anh mà!
***
Đêm. Tại căn biệt thự nhà họ Vũ.
- Lão đại? Anh về bao giờ thế?
Một giọng nói vừa cất lên, Minh Viễn không vội trả lời mà vẫn chăm chú đứng ngoài sân ngắm trời đêm.
- Sao thế? Nay lại ra tận ngoài đây hút thuốc!? Mà em có nghe bố mẹ bàn luận về chuyện anh sắp cưới? Chuyện này là thật đấy à?
Anh ngoảnh đầu nhìn Vũ Minh Đăng, người em trai kém anh hai tuổi.
- Cái gì?- anh nhàn nhạt hỏi.
Vũ Minh Đăng thoáng vẻ kinh ngạc. Cậu tiến đến cạnh Minh Viễn, rút chiếc kẹo mút anh đang ngậm ra. Cậu nhìn anh bằng đôi mắt không sao tin được.
- Gì thế này? Kẹo mút? Anh đùa đấy à? Chiến thần trở về không còn hút thuốc lá nữa mà chuyển sang ăn kẹo mút sao?
Cậu ta bật cười thành tiếng. Minh Viễn nhíu mày, gõ đầu cậu ta một cái, rồi giật lại kẹo của mình bỏ vào miệng.
- Bỏ cái tay chú ra! Kẹo này vợ tôi mua đấy, chú không có phần đâu!
Vũ Minh Đăng bĩu môi, còn anh thì nhếch mép cười.
- Thôi không nói nhiều nữa. Bố mẹ về chưa?
- Đang ở trong thư phòng đấy.
Lấy được thông tin, Minh Viễn rời đi ngay, Vũ Minh Đăng cũng vào cùng.
Bố mẹ anh đúng là đang ngồi nói chuyện với nhau trong thư phòng, anh gõ cửa, ông Quân ở bên trong hỏi.
- Ai?
- Là con đây bố.
Nghe là tiếng Minh Viễn, ông Quân lập tức ra mở cửa, lôi thằng con trai cả vào. Vũ Minh Đăng suýt thì bị nhốt bên ngoài.
Bà Liên, mẹ anh, đang ngồi giữa đống sổ sách xử lý công việc. Bà thấy chồng mình lôi các con vào thì cũng bất ngờ, đặc biệt là khi thấy mặt Minh Viễn.
- Sao mò được về đây thế con?
- Con nhờ thằng Thành ạ.
Hai ông bà nhìn anh đầy lo lắng, anh hiểu ý, bèn nói luôn.
- Bố mẹ đừng lo, vợ con ngủ rồi con mới dám lẻn đi.
- Thằng này khá! Nhanh lên, ngồi xuống, khai hết ra!
Ông Quân vỗ vai anh, rồi chỉ vào chỗ ghế ngồi còn trống. Đến khi cả nhà bốn người yên vị, anh kể lại toàn bộ vấn đề.
- May cho mày đấy nhé! Lấy cả thân phận phó chủ tịch tập đoàn Chấn Phong của Minh Đăng lắp cho mày. Liệu hồn mang con dâu tao về đây!
Bố anh nghiêm mặt nói. Minh Viễn cũng chỉ biết cười trừ. Đúng là lúc ấy nhờ bố mẹ anh thật, nếu nói anh ấy là xã hội đen, e rằng vợ anh sẽ bỏ chạy luôn quá.
- Nhưng mà đại ca, khổ nhục kế này anh định diễn đến bao giờ?
- Ừm.
Điều này anh cũng đã nghĩ đến, đúng là tạm thời chưa có lúc nào thích hợp cả.
- Bố, mẹ. Con muốn loan tin "Vũ Minh Viễn gặp tai nạn trở thành một thằng ngốc". Như thế sẽ hợp lý hóa vấn đề.
- Nhưng mà...
Mẹ anh định can ngăn, nhưng Minh Viễn giải thích.
- Mẹ à, đây cũng là một cơ hội tốt để nhận biết ai thuộc phe chúng ta mà. Với lại Thanh Du cũng không hề xem con là một thằng ngốc, cô ấy đối xử với con rất tốt!
Nói đến đây,Vũ Minh Đăng liền chen vào.
- Này! Từ từ đã, chị ta đối tốt với anh là bởi chị ta muốn chuộc tội thôi, anh hiểu chứ? Đó đâu phải tình yêu!?
Anh cũng bị lời nói ấy làm cho rơi vào trầm tư, ánh mắt thoáng tia phức tạp, bố mẹ anh và Minh Đăng đều có thể nhìn ra được.
- Đừng lo! Có thể hiện tại thì vẫn chưa, nhưng không có nghĩa trong tương lai cũng thế! Cô ấy không thích một kẻ quá thông minh, tạm thời vẫn nên giả ngốc, như vậy mới từng bước tiếp cận được...
Bà Liên xúc động vô cùng. Không ngờ thằng con trai suốt ngày chỉ biết súng đạn và chém giết này của bà cũng có ngày phải dày công tính kế để lấy lòng vợ.
- Đúng là con trai ông có khác! Nó giống y hệt ông ngày xưa đấy ông Quân ạ!
Ông Quân ngồi một bên chột dạ, nhưng ông không cãi cho được vì bà ấy nói đúng hết rồi.
- À phải rồi. Còn một chuyện quan trọng nữa con cần sự giúp đỡ của mẹ và Minh Đăng.
- Sao thế con?
- Vợ con bị con gái chủ tịch công ty Tân Vĩnh bắt nạt!
Ba người còn lại hết sức ngạc nhiên, đặc biệt là bố anh, ông đập bàn rồi quát lên.
- Cái gì? Mày ở đấy làm cái gì mà để con nhỏ đó bắt nạt con dâu tao?
Minh Viễn Lại phải từ từ kể cho mọi người chuyện xảy ra sáng ngày, cùng với đó nói về cách trả thù cho vợ.
- Con không biết trong giới thương trường như thế nào, nên muốn mẹ giúp con trả mối thù này! Lúc đó nếu Thanh Du không xuất hiện kịp thời, chắc con đã giết quách cô ta rồi.
- Không được! Chuẩn bị lấy vợ rồi, đừng có tùy tiện giết người nữa!
Mẹ anh thản nhiên nói.
- Việc này cứ để mẹ lo! Lam Vân Hy đúng không? Sáng sớm mai, à không, ngay bây giờ... Minh Đăng, con lập tức mua toàn bộ cổ phiếu của công ty đó đi. Làm ngay!