Chương 10: Cãi vã
Nhìn về một khía cạnh khách quan nào đó mà nói, Lam Vân Hy hình như đã cho Minh Viễn vào tầm ngắm. Dù không chắc chắn mục đích mà cô ta thực sự hướng đến là gì, nhưng hãy xem cách nói chuyện ấy đi kìa...
- Du Du, tớ hơi khát, cậu lấy cho tớ một ly rượu nhé?
Thanh Du cố trấn tĩnh bản thân, sao trong lòng cứ có cảm giác bầu không khí này rất lạ, cứ bất an thế nào...
- Không được! Nước thì được nhưng rượu thì không. Cậu vẫn chưa chừa mấy lần lén uống rượu đều gây họa đó à?
Lam Vân Hy bĩu môi, tự đứng dậy đi vào bếp lục lọi. May mà sáng ngày ra dọn bếp rồi, nếu không có khách đến thực sự rất mất mặt.
Lúc cô ta đi ra, mang theo hai cốc nước. Anh nhìn ra dưới đáy cốc bên tay trái, có gì đó đang sủi bọt và tan vào nước. Đoán được phần nào nhưng anh không vội vạch trần.
- Đây, được chưa? Không uống rượu nữa, cho hai người cũng uống nước đi.
Thanh Du định đón lấy cốc nước bên tay trái Lam Vân Hy, nhưng cô ta đưa nó cho anh, cốc bên phải đưa cho cô. Cô nghi ngờ. Đam Mỹ H Văn
- Ơ, vợ ơi, em xem cốc nước này không đun trên lửa cũng tự sôi này.
Nghe vậy, đầu cô liền nảy số, vội đứng bật dậy, nhưng không tỏ thái độ gì, chỉ nhẹ nhàng hỏi anh.
- Viễn, cơ thể anh vẫn đang yếu, hay để em làm cho ly nước trái cây nhé, được không?
Anh vui vẻ gật đầu.
- Đưa cốc cho em.
Một màn tung hứng này làm cho nội tâm ai kia dậy sóng, sự ghen tị như viết rõ lên mặt luôn. Thanh Du cũng không để ý lắm, cô cứ thế mang hai cái cốc đi. Nhưng bóng lưng cô còn chưa khuất hẳn, Lam Vân Hy đã nhảy sang ngồi bên cạnh anh, thân thể như một con rắn, linh hoạt và lả lướt cố ý tiếp cận.
- Này, anh thấy tôi thế nào? So với Thanh Du thì ai đẹp hơn? Có thích hợp làm con dâu mẹ anh không?
Vũ Minh Viễn chau mày, sắc mặt biến đổi, anh thẳng thừng đáp.
- Cô có ý gì?
- Nếu nói ai hợp vị trí làm vợ anh, thì người đó sẽ là tôi, anh hiểu không? Tôi cái gì cũng có, từ nhan sắc, cho tới địa vị hay gia thế, bố mẹ tôi cũng là doanh nhân, chủ công ty Tân Vĩnh mà Thanh Du đang làm. Chứ đâu như bố mẹ cô ấy, chỉ thỉnh thoảng mới sắp xếp thời gian lên thăm con gái được, điều kiện thì chẳng ra gì. Làm sao có thể bằng tôi đây!? Chỉ có tôi mới là cô dâu thích hợp nhất với anh thôi, thiếu gia chủ à!
Khoe khoang một hồi, cô ta hễ cứ nhích lại gần anh từng nào thì anh lùi về sau từng ấy. Thật không hiểu bố mẹ cô ta dạy ra thứ con cái gì, tự tin quá trớn trở thành tự kiêu tự đại, ỷ lại vào gia đình và chỉ biết tiêu tiền, làm một bình hoa di động thì có ích gì cho đời? Đúng là quá đỗi phiền phức.
- Cô tránh ra đi!
Anh muốn đẩy cô ta ra, nhưng Lam Vân Hy tóm lấy tay anh, ấn lên ngực mình. Pha này chính anh cũng không lường trước được, hai chữ "ngạc nhiên" như viết hẳn lên mặt. Minh Viễn nghiến răng, đang định rút tay đấm cho cô ta một phát thì bỗng nghe tiếng gọi.
- Minh Viễn...
Hai ly nước trái cây trên tay Thanh Du rơi xuống đất. Vũ Minh Viễn giật mình, thẳng tay hất Lam Vân Hy đang bám lấy mình kia, anh đứng bật dậy, chạy đến núp phía sau Thanh Du.
- Vợ, vợ ơi cô ta bắt nạt anh!
- Cái tay anh vừa rồi làm gì đấy hả?
Có ai chấp nhận được chồng chưa cưới của mình đi sờ ngực người phụ nữ khác không, chưa kể đó còn là bạn mình nữa chứ?! Anh chưa kịp thanh minh, Vân Hy đã cướp lời.
- Là anh ta muốn sờ ngực tớ đấy! Còn tưởng ngốc nghếch thế nào, hóa ra là giả vờ thôi!
Ai đó hơi nhột khi tự nhiên bị nói trúng tim đen...
Thanh Du quay người, nhìn Minh Viễn đang khúm núm phía sau. Ngờ đâu anh quỳ xuống, ôm lấy chân cô, trực tiếp khóc một trận nước mắt nước mũi tèm nhem.
- Không...Anh không có! Hức! Là...là cô ta, mụ phù thủy...tóm lấy tay anh dí vào ngực cô ta! Huhu... Anh bị oan mà! Không chịu đâu! Hức!...
Lam Vân Hy bị dọa ngốc luôn. Thiếu gia của nhà họ Vũ hóa ra là một tên ngốc thật, bảo sao chưa từng nghe nói anh ta xuất hiện hay tham gia vào các cuộc họp cổ đông của tập đoàn Chấn Phong. Thường người ta chỉ biết đến nhị thiếu Vũ Minh Đăng mà thôi.
Lấy tên ngốc này về, sợ rằng vừa khó sai bảo lại vừa phải chịu đựng cái tính trẻ con kia, Vân Hy nghĩ đã đau đầu rồi. Chỉ được mỗi "lớp sơn" bên ngoài thì có ích gì!
Thanh Du lần nào cũng như lần đầu, nhìn thấy anh khóc thì liền trở nên mềm lòng.
- Minh Viễn, đứng dậy đi, anh đang làm cái quái gì thế? Thật mất mặt quá!
- Hông! Vợ không tin anh, anh không đứng dậy đâu! Hức!
Cô lấy trong túi ra một chiếc khăn tay, không quan tâm sự có mặt của Lam Vân Hy, ân cần lau nước mắt cho anh, xong xuôi còn phải dùng lực cưỡng chế anh đứng dậy.
Thanh Du đứng lên chắn trước mặt Minh Viễn, cô nhìn Vân Hy với vẻ mặt thất vọng.
- Vân Hy, cậu đừng ở đây bày trò nữa!
- Ý cậu là sao? Cậu không tin lời của tớ nữa ư? Cậu đang muốn theo trai bỏ bạn đấy ư?
- Cậu nói gì vậy? Sao có thể nói tớ như thế?
- Du Du, tớ hơi khát, cậu lấy cho tớ một ly rượu nhé?
Thanh Du cố trấn tĩnh bản thân, sao trong lòng cứ có cảm giác bầu không khí này rất lạ, cứ bất an thế nào...
- Không được! Nước thì được nhưng rượu thì không. Cậu vẫn chưa chừa mấy lần lén uống rượu đều gây họa đó à?
Lam Vân Hy bĩu môi, tự đứng dậy đi vào bếp lục lọi. May mà sáng ngày ra dọn bếp rồi, nếu không có khách đến thực sự rất mất mặt.
Lúc cô ta đi ra, mang theo hai cốc nước. Anh nhìn ra dưới đáy cốc bên tay trái, có gì đó đang sủi bọt và tan vào nước. Đoán được phần nào nhưng anh không vội vạch trần.
- Đây, được chưa? Không uống rượu nữa, cho hai người cũng uống nước đi.
Thanh Du định đón lấy cốc nước bên tay trái Lam Vân Hy, nhưng cô ta đưa nó cho anh, cốc bên phải đưa cho cô. Cô nghi ngờ. Đam Mỹ H Văn
- Ơ, vợ ơi, em xem cốc nước này không đun trên lửa cũng tự sôi này.
Nghe vậy, đầu cô liền nảy số, vội đứng bật dậy, nhưng không tỏ thái độ gì, chỉ nhẹ nhàng hỏi anh.
- Viễn, cơ thể anh vẫn đang yếu, hay để em làm cho ly nước trái cây nhé, được không?
Anh vui vẻ gật đầu.
- Đưa cốc cho em.
Một màn tung hứng này làm cho nội tâm ai kia dậy sóng, sự ghen tị như viết rõ lên mặt luôn. Thanh Du cũng không để ý lắm, cô cứ thế mang hai cái cốc đi. Nhưng bóng lưng cô còn chưa khuất hẳn, Lam Vân Hy đã nhảy sang ngồi bên cạnh anh, thân thể như một con rắn, linh hoạt và lả lướt cố ý tiếp cận.
- Này, anh thấy tôi thế nào? So với Thanh Du thì ai đẹp hơn? Có thích hợp làm con dâu mẹ anh không?
Vũ Minh Viễn chau mày, sắc mặt biến đổi, anh thẳng thừng đáp.
- Cô có ý gì?
- Nếu nói ai hợp vị trí làm vợ anh, thì người đó sẽ là tôi, anh hiểu không? Tôi cái gì cũng có, từ nhan sắc, cho tới địa vị hay gia thế, bố mẹ tôi cũng là doanh nhân, chủ công ty Tân Vĩnh mà Thanh Du đang làm. Chứ đâu như bố mẹ cô ấy, chỉ thỉnh thoảng mới sắp xếp thời gian lên thăm con gái được, điều kiện thì chẳng ra gì. Làm sao có thể bằng tôi đây!? Chỉ có tôi mới là cô dâu thích hợp nhất với anh thôi, thiếu gia chủ à!
Khoe khoang một hồi, cô ta hễ cứ nhích lại gần anh từng nào thì anh lùi về sau từng ấy. Thật không hiểu bố mẹ cô ta dạy ra thứ con cái gì, tự tin quá trớn trở thành tự kiêu tự đại, ỷ lại vào gia đình và chỉ biết tiêu tiền, làm một bình hoa di động thì có ích gì cho đời? Đúng là quá đỗi phiền phức.
- Cô tránh ra đi!
Anh muốn đẩy cô ta ra, nhưng Lam Vân Hy tóm lấy tay anh, ấn lên ngực mình. Pha này chính anh cũng không lường trước được, hai chữ "ngạc nhiên" như viết hẳn lên mặt. Minh Viễn nghiến răng, đang định rút tay đấm cho cô ta một phát thì bỗng nghe tiếng gọi.
- Minh Viễn...
Hai ly nước trái cây trên tay Thanh Du rơi xuống đất. Vũ Minh Viễn giật mình, thẳng tay hất Lam Vân Hy đang bám lấy mình kia, anh đứng bật dậy, chạy đến núp phía sau Thanh Du.
- Vợ, vợ ơi cô ta bắt nạt anh!
- Cái tay anh vừa rồi làm gì đấy hả?
Có ai chấp nhận được chồng chưa cưới của mình đi sờ ngực người phụ nữ khác không, chưa kể đó còn là bạn mình nữa chứ?! Anh chưa kịp thanh minh, Vân Hy đã cướp lời.
- Là anh ta muốn sờ ngực tớ đấy! Còn tưởng ngốc nghếch thế nào, hóa ra là giả vờ thôi!
Ai đó hơi nhột khi tự nhiên bị nói trúng tim đen...
Thanh Du quay người, nhìn Minh Viễn đang khúm núm phía sau. Ngờ đâu anh quỳ xuống, ôm lấy chân cô, trực tiếp khóc một trận nước mắt nước mũi tèm nhem.
- Không...Anh không có! Hức! Là...là cô ta, mụ phù thủy...tóm lấy tay anh dí vào ngực cô ta! Huhu... Anh bị oan mà! Không chịu đâu! Hức!...
Lam Vân Hy bị dọa ngốc luôn. Thiếu gia của nhà họ Vũ hóa ra là một tên ngốc thật, bảo sao chưa từng nghe nói anh ta xuất hiện hay tham gia vào các cuộc họp cổ đông của tập đoàn Chấn Phong. Thường người ta chỉ biết đến nhị thiếu Vũ Minh Đăng mà thôi.
Lấy tên ngốc này về, sợ rằng vừa khó sai bảo lại vừa phải chịu đựng cái tính trẻ con kia, Vân Hy nghĩ đã đau đầu rồi. Chỉ được mỗi "lớp sơn" bên ngoài thì có ích gì!
Thanh Du lần nào cũng như lần đầu, nhìn thấy anh khóc thì liền trở nên mềm lòng.
- Minh Viễn, đứng dậy đi, anh đang làm cái quái gì thế? Thật mất mặt quá!
- Hông! Vợ không tin anh, anh không đứng dậy đâu! Hức!
Cô lấy trong túi ra một chiếc khăn tay, không quan tâm sự có mặt của Lam Vân Hy, ân cần lau nước mắt cho anh, xong xuôi còn phải dùng lực cưỡng chế anh đứng dậy.
Thanh Du đứng lên chắn trước mặt Minh Viễn, cô nhìn Vân Hy với vẻ mặt thất vọng.
- Vân Hy, cậu đừng ở đây bày trò nữa!
- Ý cậu là sao? Cậu không tin lời của tớ nữa ư? Cậu đang muốn theo trai bỏ bạn đấy ư?
- Cậu nói gì vậy? Sao có thể nói tớ như thế?