Chương 18: (H+) Con rối
Thành mang Lam Vân Hy vào phòng tắm, đặt cô ta vào trong bồn, sau đó trực tiếp xối nước lạnh từ trên đỉnh đầu xuống. Hành động này làm cho cô ta nhớ đến ba chậu nước hôm qua, sợ sau đó sẽ bị hành hình tiếp. Nhìn thấy cô ta co rúm người vào nhưng không hé răng nửa lời, Thành nhếch môi cười lạnh.
Anh ta ngồi xuống bên cạnh bồn, đem vòi hoa sen từ từ di chuyển xuống, xả nước lên cần cổ đầy vết cắn anh ta để lại đêm qua, rồi lại phun lên đôi bồng đào căng tròn. Lam Vân Hy nín thở, cảm nhận được từng ngón tay thon dài có những vết chai sạn của anh ta di chuyển trên làn da mình.
- Để tôi tự làm!
- Câm miệng! Ở đây cô không có quyền lên tiếng. Từ giờ cô sẽ phải nghe lời tôi, rõ chưa?
Cô ta biết mình đang yếu thế, nhưng vẫn muốn cố vớt vát gì đó, liền mở miệng cầu xin Thành.
- Tôi có thể làm bất cứ điều gì anh muốn, nhưng sau đó, xin anh hãy thả tôi về nhà!
Thành nâng mặt Lam Vân Hy lên, đặt tạm vòi sen sang một bên nhưng vẫn để nước tiếp tục chạy vào bồn, đem khăn lau mặt cho cô ta. Nhìn gương mặt xinh đẹp này làm anh ta không khỏi hồi tưởng về người trong lòng, anh đưa tay mân mê vết sẹo ngay phía sau tai cô ta. Lam Vân Hy bị hành động này làm cho giật mình, nghiêng đầu tránh né. Thành không vui, anh ta nói.
||||| Truyện đề cử: Dẫn Dụ Sói Vào Hang |||||
- Nhà nào?
- Thì là nhà của tôi.
- Lam gia bị diệt trừ rồi. Tân Vĩnh cũng đã được mua lại và sáp nhập vào tập đoàn Chấn Phong. Cô không còn nơi để về nữa đâu.
Nghe tới đây, Lam Vân Hy hoá đá tại chỗ. Một ngày, không, chưa đầy một ngày... cả gia đình cô ta lụi bại. Hoá ra không giết cô ta ngay là bởi họ muốn cô ta phải sống không bằng chết. Cho chừa cái thói đi đâu cũng cậy vào danh tiếng gia đình.
Thành tiếp tục tắm rửa cho Lam Vân Hy, anh cảm nhận được người phụ này đang run bần bật. Nhưng khác với suy nghĩ của anh ta, còn tưởng cô ta sẽ tuyệt vọng, hoặc gào thét, phản kháng dữ dội,... Nhưng không, Lam Vân Hy tự nhiên bật cười kì lạ, bởi lẽ ngay lúc này đây cô ta khóc không ra nước mắt nữa.
- Cô cười cái gì?
- Tôi cười chính mình...
Bốn chữ thốt ra từ cổ họng như bị nghẹn lại sao mà chua chát. Thành im lặng nhìn cô ta.
- Không có nhà để về cũng không sao. Dù sao thì ở đâu cũng vậy thôi, như một con rối làm trò tiêu khiển trong tay người khác...
Cô ta nói là "một con rối" sao? Thành phải suy nghĩ những lời đầy ẩn ý đó, hẳn bên trong có ẩn tình gì chưa được nói ra.
Đột nhiên Lam Vân Hy tóm lấy cổ tay anh ta đặt lên ngực trái mình.
- Anh Thành này! Cơ thể tôi lại nóng lên rồi, khó chịu quá! Anh giúp tôi được không?
Thành ngạc nhiên trước hành động của cô ta, quan sát đôi mắt kia đang mở nhưng không hề có ánh sáng, chỉ là có chút đờ đẫn ngấm hơi sương. Anh ta gỡ tay Lam Vân Hy, đứng dậy bỏ đi đâu đó. Cô ta nghe tiếng bước chân đã đi xa, nhân cơ hội đằm mình xuống nước.
Thế nhưng Thành rất nhanh đã quay lại, phát hiện Lam Vân Hy muốn dùng cách thức này tự tử, liền kéo cô ta lên khỏi mặt nước. Cô ta tái mặt, chưa kịp phản ứng đã bị Thành gắt gao hôn lấy, cảm giác như từng tế bào trong cơ thể đang dần sôi sục. Ngọn lửa dục vọng một lần nữa bị thắp lên, cô ta không nghĩ được gì nữa, chỉ biết bản thân rất muốn, nhiều hơn, nhiều hơn nữa...
Thành lấy một dải khăn bịt mắt cô ta lại, tiếp theo cởi đồ của chính mình, nằm vào trong bồn tắm, nhấc cô ta ngồi bên trên.
Trong khi Lam Vân Hy còn đang lúng túng, anh ta lấy vòi sen, xả nước lạnh lên cả hai người.
- Lạnh... Lạnh quá!
Vũ Minh Thành vuốt ve khuôn mặt nhăn nhúm vì sợ hãi, giọng trầm ổn nói.
- Ngoan, vận động một chút sẽ không lạnh nữa.
Nói xong anh cầm côn th*t to lớn tìm đến khe h*yệt nhỏ nhét vào trong.
- A!
Hạ thân bất ngờ bị lấp đầy, Lam Vân Hy bật thét lên, thật khó chịu, âm đ*o lại trở nên ngứa ngáy, cô ta nhất thời không biết phải làm sao, cứ ở đó giữ nguyên tư thế hồi lâu.
Thành khó chịu, đưa tay ấn hông cô ta xuống.
- Cô động đi chứ!
Thành chỉ cho cô ta cách nhún nhảy trên thân anh. Aphrodisiac mà họ tiêm vào người Lam Vân Hy tác dụng thật tốt, cơ thể chỉ cần chịu tác động từ bên ngoài, cô ta liền trở nên ham muốn, anh ta ngả người tựa lưng lên thành bồn, ngắm nhìn cô ta đang bị tình d.ụ.c khống chế.
Hai tay Lam Vân Hy vịn lên lồng ngực nóng bỏng, cặp mông không ngừng nâng lên ấn xuống, khe h*yệt bị ép nuốt lấy côn th*t cứng rắn, hỗn hợp mật dịch và máu tươi chảy ra hòa vào trong nước, nhưng cô ta lại không hề có cảm giác đau đớn, ngược lại vô cùng phấn khích vui sướng, muốn c.ự vật nhét càng sâu hơn.
- Ưm..a...ư...a...
Lam Vân Hy rên rỉ liên hồi, thành thật nói.
- Thích... thích lắm...
Thành bị sự phóng túng của cô ta làm cho đỏ mặt. Anh ta vớt nước lên người cô ta tẩy rửa, đầu ngực đỏ hồng bị dòng nước lạnh chảy qua dựng đứng thật mê người. Anh ta nuốt nước bọt lè lưỡi liếm một vòng quanh đôi môi mỏng. Không thể gấp gáp, phải từ từ huấn luyện cô ta cái đã...
Thành để Lam Vân Hy nằm trên giường mình, đôi mắt nhìn cô ta từ trên xuống dưới một lượt, ánh mắt dừng lại trên những vết sẹo trên người cô ta. Bất giác, anh ta lẩm bẩm thành tiếng.
- Rốt cuộc gia đình đó đã làm những gì để khiến cô trở thành một con người thế này?
Nhiều năm về trước, khi Thành chưa được gia đình của Vũ Minh Viễn nhận nuôi, anh ta chỉ là một đứa trẻ lang thang. Một lần suýt bị chết đói trong một con hẻm nhỏ, cứ ngỡ sẽ bỏ mạng tại đó, nhưng Lam Vân Hy đã vô tình xuất hiện. Chẳng qua lúc đó cô ta ham chơi nên đi lạc, bắt gặp Vũ Minh Thành đang nằm một góc thoi thóp, cô ta đã móc ra tất cả những gì ăn được trên người mình cho anh ăn.
- Này anh, em chỉ có nhiêu đây thôi! Anh mau ăn đi!
Tuy nhiên, bọn trẻ lang thang khác bắt gặp cảnh này, nhảy vào muốn cướp số đồ ăn ấy, bị Lam Vân Hy đứng ra trước mặt anh ta ngăn cản, kết quả là bị bọn trẻ xúm lại đánh một trận. Thành bất lực, chỉ có thể cắn răng ở một bên đứng nhìn, ngay cả thân anh ta còn chưa lo được... Nhưng rất may người nhà của Lam Vân Hy tìm thấy cô ta kịp lúc, đánh đuổi lũ trẻ hung hăng và mang cô ta đi.
Minh Thành nhớ rõ từng vị trí vết thương trên người cô ta, những vết sẹo đó vẫn tồn tại tới tận bây giờ. Hình ảnh về cô bé năm đó, anh ta không bao giờ quên, về sau tìm kiếm nhưng không có kết quả. Không ngờ ngày anh ta tìm được...Lam Vân Hy lại nằm trong tình cảnh này.
Thực ra anh ta chỉ phát hiện ra ngay khi cô ta bị lột đồ chuẩn bị bị làm nhục. Vậy là anh ta cả gan xin Minh Viễn giao Lam Vân Hy cho mình xử lý...
Anh ta ngồi xuống bên cạnh bồn, đem vòi hoa sen từ từ di chuyển xuống, xả nước lên cần cổ đầy vết cắn anh ta để lại đêm qua, rồi lại phun lên đôi bồng đào căng tròn. Lam Vân Hy nín thở, cảm nhận được từng ngón tay thon dài có những vết chai sạn của anh ta di chuyển trên làn da mình.
- Để tôi tự làm!
- Câm miệng! Ở đây cô không có quyền lên tiếng. Từ giờ cô sẽ phải nghe lời tôi, rõ chưa?
Cô ta biết mình đang yếu thế, nhưng vẫn muốn cố vớt vát gì đó, liền mở miệng cầu xin Thành.
- Tôi có thể làm bất cứ điều gì anh muốn, nhưng sau đó, xin anh hãy thả tôi về nhà!
Thành nâng mặt Lam Vân Hy lên, đặt tạm vòi sen sang một bên nhưng vẫn để nước tiếp tục chạy vào bồn, đem khăn lau mặt cho cô ta. Nhìn gương mặt xinh đẹp này làm anh ta không khỏi hồi tưởng về người trong lòng, anh đưa tay mân mê vết sẹo ngay phía sau tai cô ta. Lam Vân Hy bị hành động này làm cho giật mình, nghiêng đầu tránh né. Thành không vui, anh ta nói.
||||| Truyện đề cử: Dẫn Dụ Sói Vào Hang |||||
- Nhà nào?
- Thì là nhà của tôi.
- Lam gia bị diệt trừ rồi. Tân Vĩnh cũng đã được mua lại và sáp nhập vào tập đoàn Chấn Phong. Cô không còn nơi để về nữa đâu.
Nghe tới đây, Lam Vân Hy hoá đá tại chỗ. Một ngày, không, chưa đầy một ngày... cả gia đình cô ta lụi bại. Hoá ra không giết cô ta ngay là bởi họ muốn cô ta phải sống không bằng chết. Cho chừa cái thói đi đâu cũng cậy vào danh tiếng gia đình.
Thành tiếp tục tắm rửa cho Lam Vân Hy, anh cảm nhận được người phụ này đang run bần bật. Nhưng khác với suy nghĩ của anh ta, còn tưởng cô ta sẽ tuyệt vọng, hoặc gào thét, phản kháng dữ dội,... Nhưng không, Lam Vân Hy tự nhiên bật cười kì lạ, bởi lẽ ngay lúc này đây cô ta khóc không ra nước mắt nữa.
- Cô cười cái gì?
- Tôi cười chính mình...
Bốn chữ thốt ra từ cổ họng như bị nghẹn lại sao mà chua chát. Thành im lặng nhìn cô ta.
- Không có nhà để về cũng không sao. Dù sao thì ở đâu cũng vậy thôi, như một con rối làm trò tiêu khiển trong tay người khác...
Cô ta nói là "một con rối" sao? Thành phải suy nghĩ những lời đầy ẩn ý đó, hẳn bên trong có ẩn tình gì chưa được nói ra.
Đột nhiên Lam Vân Hy tóm lấy cổ tay anh ta đặt lên ngực trái mình.
- Anh Thành này! Cơ thể tôi lại nóng lên rồi, khó chịu quá! Anh giúp tôi được không?
Thành ngạc nhiên trước hành động của cô ta, quan sát đôi mắt kia đang mở nhưng không hề có ánh sáng, chỉ là có chút đờ đẫn ngấm hơi sương. Anh ta gỡ tay Lam Vân Hy, đứng dậy bỏ đi đâu đó. Cô ta nghe tiếng bước chân đã đi xa, nhân cơ hội đằm mình xuống nước.
Thế nhưng Thành rất nhanh đã quay lại, phát hiện Lam Vân Hy muốn dùng cách thức này tự tử, liền kéo cô ta lên khỏi mặt nước. Cô ta tái mặt, chưa kịp phản ứng đã bị Thành gắt gao hôn lấy, cảm giác như từng tế bào trong cơ thể đang dần sôi sục. Ngọn lửa dục vọng một lần nữa bị thắp lên, cô ta không nghĩ được gì nữa, chỉ biết bản thân rất muốn, nhiều hơn, nhiều hơn nữa...
Thành lấy một dải khăn bịt mắt cô ta lại, tiếp theo cởi đồ của chính mình, nằm vào trong bồn tắm, nhấc cô ta ngồi bên trên.
Trong khi Lam Vân Hy còn đang lúng túng, anh ta lấy vòi sen, xả nước lạnh lên cả hai người.
- Lạnh... Lạnh quá!
Vũ Minh Thành vuốt ve khuôn mặt nhăn nhúm vì sợ hãi, giọng trầm ổn nói.
- Ngoan, vận động một chút sẽ không lạnh nữa.
Nói xong anh cầm côn th*t to lớn tìm đến khe h*yệt nhỏ nhét vào trong.
- A!
Hạ thân bất ngờ bị lấp đầy, Lam Vân Hy bật thét lên, thật khó chịu, âm đ*o lại trở nên ngứa ngáy, cô ta nhất thời không biết phải làm sao, cứ ở đó giữ nguyên tư thế hồi lâu.
Thành khó chịu, đưa tay ấn hông cô ta xuống.
- Cô động đi chứ!
Thành chỉ cho cô ta cách nhún nhảy trên thân anh. Aphrodisiac mà họ tiêm vào người Lam Vân Hy tác dụng thật tốt, cơ thể chỉ cần chịu tác động từ bên ngoài, cô ta liền trở nên ham muốn, anh ta ngả người tựa lưng lên thành bồn, ngắm nhìn cô ta đang bị tình d.ụ.c khống chế.
Hai tay Lam Vân Hy vịn lên lồng ngực nóng bỏng, cặp mông không ngừng nâng lên ấn xuống, khe h*yệt bị ép nuốt lấy côn th*t cứng rắn, hỗn hợp mật dịch và máu tươi chảy ra hòa vào trong nước, nhưng cô ta lại không hề có cảm giác đau đớn, ngược lại vô cùng phấn khích vui sướng, muốn c.ự vật nhét càng sâu hơn.
- Ưm..a...ư...a...
Lam Vân Hy rên rỉ liên hồi, thành thật nói.
- Thích... thích lắm...
Thành bị sự phóng túng của cô ta làm cho đỏ mặt. Anh ta vớt nước lên người cô ta tẩy rửa, đầu ngực đỏ hồng bị dòng nước lạnh chảy qua dựng đứng thật mê người. Anh ta nuốt nước bọt lè lưỡi liếm một vòng quanh đôi môi mỏng. Không thể gấp gáp, phải từ từ huấn luyện cô ta cái đã...
Thành để Lam Vân Hy nằm trên giường mình, đôi mắt nhìn cô ta từ trên xuống dưới một lượt, ánh mắt dừng lại trên những vết sẹo trên người cô ta. Bất giác, anh ta lẩm bẩm thành tiếng.
- Rốt cuộc gia đình đó đã làm những gì để khiến cô trở thành một con người thế này?
Nhiều năm về trước, khi Thành chưa được gia đình của Vũ Minh Viễn nhận nuôi, anh ta chỉ là một đứa trẻ lang thang. Một lần suýt bị chết đói trong một con hẻm nhỏ, cứ ngỡ sẽ bỏ mạng tại đó, nhưng Lam Vân Hy đã vô tình xuất hiện. Chẳng qua lúc đó cô ta ham chơi nên đi lạc, bắt gặp Vũ Minh Thành đang nằm một góc thoi thóp, cô ta đã móc ra tất cả những gì ăn được trên người mình cho anh ăn.
- Này anh, em chỉ có nhiêu đây thôi! Anh mau ăn đi!
Tuy nhiên, bọn trẻ lang thang khác bắt gặp cảnh này, nhảy vào muốn cướp số đồ ăn ấy, bị Lam Vân Hy đứng ra trước mặt anh ta ngăn cản, kết quả là bị bọn trẻ xúm lại đánh một trận. Thành bất lực, chỉ có thể cắn răng ở một bên đứng nhìn, ngay cả thân anh ta còn chưa lo được... Nhưng rất may người nhà của Lam Vân Hy tìm thấy cô ta kịp lúc, đánh đuổi lũ trẻ hung hăng và mang cô ta đi.
Minh Thành nhớ rõ từng vị trí vết thương trên người cô ta, những vết sẹo đó vẫn tồn tại tới tận bây giờ. Hình ảnh về cô bé năm đó, anh ta không bao giờ quên, về sau tìm kiếm nhưng không có kết quả. Không ngờ ngày anh ta tìm được...Lam Vân Hy lại nằm trong tình cảnh này.
Thực ra anh ta chỉ phát hiện ra ngay khi cô ta bị lột đồ chuẩn bị bị làm nhục. Vậy là anh ta cả gan xin Minh Viễn giao Lam Vân Hy cho mình xử lý...