Chương 19: Kết quả điều tra
Thanh Du mấy ngày được xuất viện, đáng lẽ có thể về nhà ngay trong ngày hôm đó, nhưng phụ huynh đôi bên bắt cô phải nằm viện theo dõi thêm. Từ ngày xảy ra chuyện tới nay, cô cũng không còn nghe được tin tức gì về Lam Vân Hy nữa, muốn hỏi cho rõ chuyện giữa hai người cũng rất khó.
Mặt khác, có lẽ Vũ Minh Viễn ngày càng chiếm vị trí quan trọng trong cuộc sống của cô. Anh rất dính người, đôi khi cô cảm thấy anh thật trẻ con, nhưng có lúc lại có cảm giác anh có tính cảnh giác rất cao.
Cô từng hỏi anh rằng làm thế nào mà anh có thể kịp thời xông vào cứu cô thoát nạn trong gang tấc, anh trả lời, nhưng không trực tiếp vào vấn đề. Mặc dù vậy, cô cũng không nỡ trách anh chỉ vì vài câu trả lời không như những gì cô suy đoán.
- Vợ ơi! Làm thế nào em có thể đọc khi đang cầm ngược tờ báo như thế?
Thanh Du giật mình, cô lơ đễnh quá, có cầm mỗi tờ báo cũng không xong, bèn quăng nó sang một bên.
- Lại đây!
Thấy cô nằm trên sofa dang hai tay ra, Minh Viễn đang pha thuốc cho cô cũng tạm gác việc qua một bên. Anh nở một nụ cười tươi rói, chạy đến bổ nhào về phía cô. Minh Viễn cọ cọ mặt vào người cô như thể anh là một con mèo lớn làm nũng với chủ nhân. Thanh Du ôm lấy anh rồi xoa đầu.
- Đọc báo cũng chẳng có hứng gì cả! Em muốn gặp Vân Hy quá! Nghe nói Lam gia tan rã, công ty Tân Vĩnh phá sản rồi...
Bỗng nhiên ánh mắt Minh Viễn hơi tối lại, anh nhíu mày, chưng ra bộ dạng của một con mèo xù lông.
- Hừ! Sao em cứ quan tâm mụ phù thủy kia thế? Hãy để thời gian quan tâm anh này!
Anh rướn người hôn lên má cô, Thanh Du đỏ mặt, đưa tay nhéo má anh.
- Chỉ là em cảm thấy trong chuyện này Lam Vân Hy có ẩn tình gì đó. Em cũng tiếp xúc với cô ấy mấy năm rồi, cô ấy chưa bao giờ làm ra mấy chuyện phạm pháp thế này...
Minh Viễn áp sát người Thanh Du, tranh thủ hít hà mùi hương trên cơ thể cô. Cô không mấy để ý mà tiếp tục nói.
- Em rất muốn gặp Vân Hy để nói chuyện cho rõ ràng!
***
Tại nhà riêng của Vũ Minh Thành.
Anh ta ngồi bên cạnh giường, tựa lưng vào ghế xâu chuỗi các thông tin mà mình điều tra được về hoàn cảnh sống nhà Lam gia trong khi Lam Vân Hy vẫn còn đang ngủ.
Hoá ra gia đình cô ta khá hỗn độn và phức tạp.
Ban đầu vì gia cảnh nghèo khó, mẹ cô ta ở nhà làm nội trợ, một mình bố cô ta ra ngoài kiếm tiền. Về sau ông ta ngoại tình, thậm chí đã ép vợ mình đến nước tự tử, rồi ông ta đường chính chính cưới vợ mới và sinh được thêm ba người con. Bà mẹ kế của Lam Vân Hy là một phú bà, cô ta được bố đưa đến ở tại nhà mới.
Nhưng mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng... Lam Vân Hy bị quản giáo một cách hà khắc, nói đúng hơn là sống trong cảnh bị ngược đãi. Dù biết con gái mình chịu nhiều thua thiệt và đối xử bất công, vậy mà bố ruột cô ta chẳng hề đả động gì. Sau đó, kể cả khi lớn lên, cô ta cũng không thoát khỏi sự kiểm soát của mẹ kế. Những lần trốn đi đến các quán bar giải sầu, mẹ kế sẽ phái người lôi Lam Vân Hy về đánh đập một trận rồi cấm túc.
Thành đưa tay lên day trán, anh ta thở dài, càng đọc càng muốn lôi cả Lam gia đó ra xả đạn cho tới khi xác bọn họ biến thành tổ ong. Bảo sao nghe tin cả nhà bị giết, cô ta lại dở khóc dở cười như bị tâm thần vậy.
- Không... không phải tôi!
Lam Vân Hy lẩm bẩm gì đó, anh ta cúi xuống, lắng tai nghe.
- Bà ta... ép tôi mà...tôi... Không! Không phải tôi!
Thành nghe được những lời này liền nhíu mày, vươn tay tháo dải khăn bịt mắt của cô ta ra, quả nhiên đôi mắt bị tổn thương kia lại chảy máu và nước mắt. Anh ta lấy giấy cẩn thận lau khô khoé mi giúp Lam Vân Hy, từng cử chỉ đều tỉ mỉ và dịu dàng.
Bỗng nhiên cô ta mở mắt, vô cùng hoảng hốt ngồi bật dậy, Thành vội tránh sang một bên, như thể sợ bị phát giác hành động của mình.
Cô ta đưa mắt nhìn quanh phòng một lượt, thấy bóng người ai đó mờ mờ đứng bên cạnh giường thì mở lời, giọng run run, không ngừng đưa tay lên lau mặt.
- Là anh phải không?
Thành không trả lời mà hỏi lại.
- Cô gặp ác mộng à?
Lam Vân Hy ngồi bó gối, mất mấy giây suy nghĩ rối mới đáp.
- Không... không có gì đâu.
- Hãy cẩn trọng với lời nói của mình.
Cô ta liền chột dạ, cảm giác lạnh sống lưng truyền lên tận đại não. Đó rõ ràng là một lời cảnh cáo.
- Vâng...
- Có lẽ tôi sẽ còn phải chấn chỉnh cô rất nhiều. Đầu tiên là không được nói dối, thứ hai là không được che giấu tôi bất kì chuyện gì. Nghe rõ chưa?
Anh ta bóp cằm Lam Vân Hy, dùng cái giọng điệu hăm dọa nói từng câu từng chữ một nặng nề.
Thành nhìn cô ta, gương mặt này sau nhiều năm không thay đổi nhiều, nếu có cũng là đôi mắt không còn chút ánh sáng nào nữa.
Thế rồi anh ta buông tay, vứt cho cô ta một bộ quần áo dành cho nữ mà anh ta đã cất công mua về từ sáng sớm.
- Thay đồ rồi đi theo tôi.
Lam Vân Hy nhặt quần áo lên, cô ta lí nhí nói.
- Nhưng, nhưng mà anh phải ra ngoài tôi mới thay đồ được chứ.
Anh ta vẫn giữ một mặt lạnh lùng, nhưng vành tai đỏ ửng đã bán đứng chủ nhân của nó. Thành xoay người, đi đến bên cửa sổ, kéo rèm và mở cánh cửa ra. Khi cơn gió biển buổi sớm ùa vào căn phòng, Lam Vân Hy nghe tiếng anh ta lên tiếng.
- Xấu hổ gì chứ? Cơ thể cô còn có chỗ nào tôi chưa từng thấy qua?
Mặt khác, có lẽ Vũ Minh Viễn ngày càng chiếm vị trí quan trọng trong cuộc sống của cô. Anh rất dính người, đôi khi cô cảm thấy anh thật trẻ con, nhưng có lúc lại có cảm giác anh có tính cảnh giác rất cao.
Cô từng hỏi anh rằng làm thế nào mà anh có thể kịp thời xông vào cứu cô thoát nạn trong gang tấc, anh trả lời, nhưng không trực tiếp vào vấn đề. Mặc dù vậy, cô cũng không nỡ trách anh chỉ vì vài câu trả lời không như những gì cô suy đoán.
- Vợ ơi! Làm thế nào em có thể đọc khi đang cầm ngược tờ báo như thế?
Thanh Du giật mình, cô lơ đễnh quá, có cầm mỗi tờ báo cũng không xong, bèn quăng nó sang một bên.
- Lại đây!
Thấy cô nằm trên sofa dang hai tay ra, Minh Viễn đang pha thuốc cho cô cũng tạm gác việc qua một bên. Anh nở một nụ cười tươi rói, chạy đến bổ nhào về phía cô. Minh Viễn cọ cọ mặt vào người cô như thể anh là một con mèo lớn làm nũng với chủ nhân. Thanh Du ôm lấy anh rồi xoa đầu.
- Đọc báo cũng chẳng có hứng gì cả! Em muốn gặp Vân Hy quá! Nghe nói Lam gia tan rã, công ty Tân Vĩnh phá sản rồi...
Bỗng nhiên ánh mắt Minh Viễn hơi tối lại, anh nhíu mày, chưng ra bộ dạng của một con mèo xù lông.
- Hừ! Sao em cứ quan tâm mụ phù thủy kia thế? Hãy để thời gian quan tâm anh này!
Anh rướn người hôn lên má cô, Thanh Du đỏ mặt, đưa tay nhéo má anh.
- Chỉ là em cảm thấy trong chuyện này Lam Vân Hy có ẩn tình gì đó. Em cũng tiếp xúc với cô ấy mấy năm rồi, cô ấy chưa bao giờ làm ra mấy chuyện phạm pháp thế này...
Minh Viễn áp sát người Thanh Du, tranh thủ hít hà mùi hương trên cơ thể cô. Cô không mấy để ý mà tiếp tục nói.
- Em rất muốn gặp Vân Hy để nói chuyện cho rõ ràng!
***
Tại nhà riêng của Vũ Minh Thành.
Anh ta ngồi bên cạnh giường, tựa lưng vào ghế xâu chuỗi các thông tin mà mình điều tra được về hoàn cảnh sống nhà Lam gia trong khi Lam Vân Hy vẫn còn đang ngủ.
Hoá ra gia đình cô ta khá hỗn độn và phức tạp.
Ban đầu vì gia cảnh nghèo khó, mẹ cô ta ở nhà làm nội trợ, một mình bố cô ta ra ngoài kiếm tiền. Về sau ông ta ngoại tình, thậm chí đã ép vợ mình đến nước tự tử, rồi ông ta đường chính chính cưới vợ mới và sinh được thêm ba người con. Bà mẹ kế của Lam Vân Hy là một phú bà, cô ta được bố đưa đến ở tại nhà mới.
Nhưng mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng... Lam Vân Hy bị quản giáo một cách hà khắc, nói đúng hơn là sống trong cảnh bị ngược đãi. Dù biết con gái mình chịu nhiều thua thiệt và đối xử bất công, vậy mà bố ruột cô ta chẳng hề đả động gì. Sau đó, kể cả khi lớn lên, cô ta cũng không thoát khỏi sự kiểm soát của mẹ kế. Những lần trốn đi đến các quán bar giải sầu, mẹ kế sẽ phái người lôi Lam Vân Hy về đánh đập một trận rồi cấm túc.
Thành đưa tay lên day trán, anh ta thở dài, càng đọc càng muốn lôi cả Lam gia đó ra xả đạn cho tới khi xác bọn họ biến thành tổ ong. Bảo sao nghe tin cả nhà bị giết, cô ta lại dở khóc dở cười như bị tâm thần vậy.
- Không... không phải tôi!
Lam Vân Hy lẩm bẩm gì đó, anh ta cúi xuống, lắng tai nghe.
- Bà ta... ép tôi mà...tôi... Không! Không phải tôi!
Thành nghe được những lời này liền nhíu mày, vươn tay tháo dải khăn bịt mắt của cô ta ra, quả nhiên đôi mắt bị tổn thương kia lại chảy máu và nước mắt. Anh ta lấy giấy cẩn thận lau khô khoé mi giúp Lam Vân Hy, từng cử chỉ đều tỉ mỉ và dịu dàng.
Bỗng nhiên cô ta mở mắt, vô cùng hoảng hốt ngồi bật dậy, Thành vội tránh sang một bên, như thể sợ bị phát giác hành động của mình.
Cô ta đưa mắt nhìn quanh phòng một lượt, thấy bóng người ai đó mờ mờ đứng bên cạnh giường thì mở lời, giọng run run, không ngừng đưa tay lên lau mặt.
- Là anh phải không?
Thành không trả lời mà hỏi lại.
- Cô gặp ác mộng à?
Lam Vân Hy ngồi bó gối, mất mấy giây suy nghĩ rối mới đáp.
- Không... không có gì đâu.
- Hãy cẩn trọng với lời nói của mình.
Cô ta liền chột dạ, cảm giác lạnh sống lưng truyền lên tận đại não. Đó rõ ràng là một lời cảnh cáo.
- Vâng...
- Có lẽ tôi sẽ còn phải chấn chỉnh cô rất nhiều. Đầu tiên là không được nói dối, thứ hai là không được che giấu tôi bất kì chuyện gì. Nghe rõ chưa?
Anh ta bóp cằm Lam Vân Hy, dùng cái giọng điệu hăm dọa nói từng câu từng chữ một nặng nề.
Thành nhìn cô ta, gương mặt này sau nhiều năm không thay đổi nhiều, nếu có cũng là đôi mắt không còn chút ánh sáng nào nữa.
Thế rồi anh ta buông tay, vứt cho cô ta một bộ quần áo dành cho nữ mà anh ta đã cất công mua về từ sáng sớm.
- Thay đồ rồi đi theo tôi.
Lam Vân Hy nhặt quần áo lên, cô ta lí nhí nói.
- Nhưng, nhưng mà anh phải ra ngoài tôi mới thay đồ được chứ.
Anh ta vẫn giữ một mặt lạnh lùng, nhưng vành tai đỏ ửng đã bán đứng chủ nhân của nó. Thành xoay người, đi đến bên cửa sổ, kéo rèm và mở cánh cửa ra. Khi cơn gió biển buổi sớm ùa vào căn phòng, Lam Vân Hy nghe tiếng anh ta lên tiếng.
- Xấu hổ gì chứ? Cơ thể cô còn có chỗ nào tôi chưa từng thấy qua?