Chương 2: Xui
“Cộp cộp cộp cộp”
Cô Phương mang cặp sách tiến vào lớp học cuối hành lang. Căn phòng mới giây trước ồn ào như cái chợ giây sau đã im phăng phắc, nghiêm chỉnh đứng chào. Khi đứng lên bục giảng thì việc đầu tiên là liếc ở cuối lớp, thấy một chỗ trống thì bất mãn: “Hươu cao cổ lại nghỉ nữa hả?”
Lớp trưởng kiêm bạn cùng bàn của người được điểm danh ngó ngó ngoài hành lang rồi trả lời: “Dạ đang vô.”
Vừa dứt lời thì Đoàn Thính Lăng đi từ cửa sau vào rồi hai ba bước nhảy đến chỗ của mình, đứng thẳng người như không có chuyện gì. Cô Phương trừng mắt nhìn nhưng cũng không nói gì, xoay người đến bàn giáo viên.
Cậu ngồi phịch xuống, dựa ra sau như không xương: “Kha Triệt ới, cho xem chung với.”
Kha Triệt như đã quen, kéo sách đến giữa bàn rồi ngứa tay xoa cái đầu quăn của cậu: “Bị bả bắt đi làm nữa à?”
Vào năm lớp 10, Kha Triệt từ nơi khác chuyển đến đây sống với ông bà, tính cách thì ngoài thân thiện trong xa cách nên quan hệ với ai cũng rất nửa vời. Dù vậy, không hiểu sao Đoàn Thính Lăng vẫn có thể 'vinh dự' được kết bạn với y, đã thế còn rất thân thiết. Vì có tâm tư rất nhạy bén, qua vài lần tìm hiểu y liền biết cậu thường xuyên nghỉ học là vì phải đi phụ làm việc.
Có lần Kha Triệt chờ trước cửa để đi chung đến trường thì nghe thấy tiếng cãi vã của gia đình họ, kì kèo qua lại lâu đến mức làm cả hai trễ học phải viết kiểm điểm. Y cũng bất bình giùm, thử thương lượng giúp thì bị chửi ngược một trận, sau đó vẫn chẳng cải thiện được gì cả. Nhờ thầy cô khuyên thì cũng chả tốt hơn là bao.
Ai cũng bất lực, nhưng đây là chuyện nhà người ta nên mình làm gì có cơ hội xen vào. Thế là mặc xác luôn.
Đoàn Thính Lăng cười cười, lấy bút ra ghi chép. Kha Triệt thở dài, đổi đề tài: “Lâu rồi mới gặp, một lát nữa tôi mời ông một dĩa cơm.”
“À mà thôi, căn tin bán dở ẹt, đợi ra về đi. Hôm nay mang không nhiều tiền, xài đủ không nhỉ...”
“Lớp trưởng!” cô Phương gõ gõ bàn “Lúc bình thường thấy ngoan ngoãn nghiêm túc lắm mà, đến khi thằng Lăng có mặt cái xí xô xí xào thế”
“Bạn thân thì nó phải khác chứ cô.”
“Cùng tần số, cùng tần số.”
“Huynh đệ kết nghĩa vườn đào!”
Cả lớp nhốn nháo hết cả lên, trêu chọc đến mức mặt Kha Triệt cũng lạnh tanh.
Cô Phương cười, lấy thước gõ gõ bàn: “Được rồi, mấy anh chị im lặng dùm tôi.”
Đoàn Thính Lăng nín cười, ho khan vài cái rồi chân thành nói với tên bạn chí cốt: “I love you too much, my best friend.”
Kha Triệt liếc cậu một cái, mỉm cười: “Câm mồm.”
...
Cái nắng giữa trưa không chói chang gay gắt mà khá ấm áp. Tiếng trống tan học vừa lên học sinh đã ùa ra khỏi trường như thú xổng chuồng, chỉ mới mấy phút trôi qua mà cả sân trường im phăng phắc. Đoàn Thính Lăng vừa hát vài câu vừa chậm rãi đạp xe ra cổng trường, Kha Triệt chạy theo đạp song song với cậu.
Y nghĩ một lúc thì mở miệng: “Đến cái quán gần cái trường giàu sụ kia đi.”
Đoàn Thính Lăng lập tức phản đối kịch liệt: “Con lạy cha, chỗ đó mắc thấy mẹ bà. Hay...”
“Không.” Kha Triệt với tay vỗ ‘bộp' lên vai cậu, kiên quyết “Mắc nhưng ngon, còn an toàn vệ sinh nữa. Ông cứ ăn mấy quán vỉa hè có ngày ngộ độc chết đó.”
Thấy cậu định nói tiếp, y liền chặn miệng: “Lo hát của ông đi, đừng nói nữa.”
Đoàn Thính Lăng thở dài thườn thượt, vô cùng nghe lời mà nhả vài bản nhạc buồn.
Ngôi trường giàu sụ được đề cập là một trường trung học tư thục dành cho con ông cháu cha. Nghe nói hầu hết người trong đó không giàu thì cũng có địa vị, đều là bọn sinh ra đã ở vạch đích. Kha Triệt từng suýt phải vào đó nhưng không thành, vì y đã từ chối được.
Cả hai một trước một sau chạy dưới hàng cây xanh mát mẻ. Dọc đường đến nơi họ bắt gặp vài người mặc đồng phục trông rất ‘quý tộc', khác hẳn với bộ đồng phục áo sơ mi quần tây bình dân của trường họ.
Người giàu đúng là có đủ thứ trò ha, Đoàn Thính Lăng cảm thán.
Trong lúc cậu lơ đãng không chú ý xung quanh thì một cuốn sách gì đó rơi xuống đường trước mặt, Đoàn Thính Lăng theo bản năng bẻ tay lái né đi rồi tự làm bản thân ngã xe.
“Rầm!”
Kha Triệt hú hồn, chống xe lại rồi nhanh chóng đến đỡ cậu: “Có sao không?”
Cậu lấy lại tinh thần, nói ‘không sao' rồi liếc qua chỗ vỉa hè đang có nhóm người ‘quý tộc' tụm năm tụm ba không biết làm gì. Đoàn Thính Lăng ngồi dậy, tiện tay nhặt luôn thứ hại mình. Định lên tiếng hỏi thì bị Kha Triệt bóp mỏ lại liếc mắt cảnh cáo.
Tên này rất chín chắn, làm việc gì cũng có nguyên do nên dù cậu có khó hiểu thì vẫn làm theo. Đoàn Thính Lăng đặt cuốn sổ xuống rồi leo lên xe chạy đi, khóe mắt nhìn thấy một bóng dáng khá quen nhưng cũng chả để ý nhiều.
Quán ăn kế bên trường giàu sụ tất nhiên cũng rất gì và này nọ. Sạch sẽ, thoáng mát, đến nhân viên cũng như nhà hàng 5 sao.
Hai thằng chọn bàn gần cửa sổ rồi đặt mông xuống gọi món. Đoàn Thính Lăng không có việc gì làm liền lấy tập ra vẽ vẽ viết viết gì đó, Kha Triệt nghiêng đầu nhìn thì thấy được vài nốt nhạc.
Thằng lai Tây này từ trước đến nay rất thích âm nhạc, ngày nào không hát thì ngày đó bị đau họng tắt tiếng. Mỗi lần đến sinh nhật y cậu đều tự viết một bài hát để tặng.
Tài năng ngút trời, đáng tiếc là không có chỗ phát huy.
Kha Triệt thở dài, hơi thất thần nhìn chằm chằm bàn tay đang viết thoăn thoắt rồi bỗng nghe tiếng cậu vang lên: “Hồi nãy sao thế?”
Y khựng lại một chút rồi đáp: “Mấy sở thích bại hoại của người giàu ấy mà, đừng quan tâm.”
“Là cái gì? Kể nghe chơi đi.”
Lúc đầu Kha Triệt ngậm miệng không nói, nhưng do bị đá ghế liên tục mà bất đắc dĩ kể ra: “Ỷ đông hiếp yếu, bạo lực học đường.”
Đoàn Thính Lăng hơi nhíu mày.
Biết ngay mà, tên anh hùng chính nghĩa này làm sao mà bỏ mặc chuyện ác xảy ra được, Kha Triệt nghĩ thầm.
Y nhanh chóng khuyên nhủ: “Ông giận tôi cũng được, dù sao thì tôi chỉ muốn tốt cho ông thôi. Cứ mặc kệ bọn lồi lõm đó đi, ông không dây vào được đâu.”
Thật ra thì Đoàn Thính Lăng cũng không rảnh hơi lo chuyện bao đồng tới vậy, chỉ khi xảy ra trước mặt thì cậu mới quản, còn mắt không thấy thì cứ bỏ qua. Chuyện lúc nãy qua thì cũng qua rồi.
Cậu xoay bút, cười ‘ha hả': “Làm gì mà kì thị thế? Ông cũng là thiếu gia nhà giàu đó.”
“Ở đâu cũng có người this người that, đừng vơ đũa cả nắm chớ, tội người ta.”
Trong lúc đang nói chuyện thì phục vụ đã bưng món lên. Đoàn Thính Lăng tuy chê mắc nhưng hương vị ở đây thực sự không chê vào đâu được, đúng câu tiền nào của nấy. Cậu ngửi mùi thơm lừng tỏa ra, nhanh chóng buông vở xuống ăn ào ào. Còn Kha Triệt thì chính là đại thiếu gia hàng thật giá thật, ăn rất từ tốn. Nguyên nhân chủ yếu là không có khẩu vị và kén ăn.
Đến khi Đoàn Thính Lăng ăn xong xuôi tu nước ừng ực thì dĩa của y vẫn chỉ mới vơi phân nửa. Thấy thế cậu ngả người về sau, nghiêng đầu dựa tường, lười biếng mở miệng: “Triệt ơi Triệt à, ông ăn lâu quá.”
Kha Triệt trông gương mặt mơ màng của cậu thì uống một hớp nước, bảo: “Ngủ đi.”
Đoàn Thính Lăng đang định nhắm mắt thì tiếng chuông điện thoại reo lên, Kha Triệt nhìn số lạ hoắc thì hơi chần chừ. Chưa kịp nghĩ nhiều thì thằng bạn đã bấm nhận luôn rồi, y chỉ đành ‘alo' một cái.
“À, anh Triệt. Em là Vũ Thư đây, anh hai em có bên đó không ạ?”
“Có.” Y nhướng người đẩy vai tên nằm dài trên cửa sổ “Em gái ông.”
Đoàn Thính Lăng tỉnh táo lại, nhận lấy điện thoại: “Anh đây, có chuyện gì không?”
Đoàn Vũ Thư ngồi kế phòng bảo vệ nhìn sân trường vắng tanh không một bóng người trước mặt, đè lại bụng đang cồn cào bình tĩnh trả lời: “Anh đến đón em được không?”
Cậu vừa nghe đã biết ngay ba mẹ nuôi mình lại bỏ cô bé rồi, liền đứng dậy bảo ‘anh đến ngay' rồi trả điện thoại cho Kha Triệt, tức tốc dọn đồ. Trước khi đi còn không quên vỗ đầu y một cái: “Ăn nhanh lên đi ông cố, chiều cậu còn đi học nữa mà.”
Kha Triệt nhìn bóng dáng hớt ha hớt hải của cậu thì nghi ngờ sờ lên đầu, lấy xuống một mớ tiền. Y thầm nghĩ ‘quả nhiên' rồi nhỏ giọng: “Thằng chó này...”
Bầu trời nắng mới nãy không biết từ lúc nào đã giăng kín mây đen. Đoàn Thính Lăng đạp xe như điên trở về đường cũ, khi quẹo cua thì bất ngờ gặp người quen.
Là thằng đập rắn.
Định lướt qua luôn nhưng tai nạn bất ngờ xảy ra. Tên đó không biết có bị ngáo không mà như không thấy có xe đang chạy đến, cứ thế mà bước qua đường. Đoàn Thính Lăng cả kinh, nghiêng tay lái sang một bên làm một người một xe ngã sõng soài giữa đường.
Nhọ kinh khủng! Cái xe xài gần 5 năm của cậu trong một ngày mà ngã tận hai lần.
Cậu nhanh chóng ngồi dậy, cau chặt mày ngó ra sau nhìn tên hâm kia. Nhưng xui thay... thằng đó đang nằm úp mặt bất động tại chỗ.
Do trời sắp mưa cộng thêm là khu phố cũ toàn cây xanh nên hiện tại chẳng thấy bóng người nào. Đoàn Thính Lăng đành phải lê thân tàn đến xem tình hình tên đầu xỏ.
Cậu lay lay hắn: “Nè! Có sao không? Định ăn vạ hả? Nói trước là tôi không có tiền đâu.”
May mắn là không phải ăn vạ. Tên đầu xỏ giật giật tay rồi từ từ chống người lên. Bữa hổm tối quá không thèm nhìn kĩ, nay nhìn lại thì phát hiện tên này hốc hác kinh.
Cứ như thằng nghiện không có tiền mua thuốc vậy.
Tiếng chất vấn nhất thời kẹt cứng, đặc biệt là khi nghe tiếng ‘ọt ọt' ầm trời khiến người ta thương xót. Đoàn Thính Lăng nhìn trời rồi lại nhìn hắn, không do dự lâu mà ỷ vào hình thể cao lớn liền cặp nách hắn như em bé rồi bỏ lên vỉa hè.
Tên này vẫn còn ngơ ngác ngỡ ngàng như mới từ cung trăng rớt xuống, mắt không có tiêu cự nhìn trong không trung.
Này chắc đói đến ngu ha?
Cởi balo ra đeo trước ngực rồi lục lọi kiếm một thứ. Khi tiếng sấm ‘đùng đùng' vang lên thì cuối cùng cũng tìm thấy. Đoàn Thính Lăng không nói gì mà dúi vào tay hắn rồi xoay người leo lên xe, ngồi trên đó cười híp mắt: “Coi như giúp người làm niềm vui đi, vào mái hiên trú nhanh, lát mưa liền đấy.”
Dứt câu liền nhổng mông lên mà chạy vèo đi. Người đứng ở vỉa hè bấy giờ mới chậm rãi chuyển mắt sang hình bóng đang nhỏ dần kia rồi lại nhìn xuống tay mình.
Là... kẹo trái cây.
Cô Phương mang cặp sách tiến vào lớp học cuối hành lang. Căn phòng mới giây trước ồn ào như cái chợ giây sau đã im phăng phắc, nghiêm chỉnh đứng chào. Khi đứng lên bục giảng thì việc đầu tiên là liếc ở cuối lớp, thấy một chỗ trống thì bất mãn: “Hươu cao cổ lại nghỉ nữa hả?”
Lớp trưởng kiêm bạn cùng bàn của người được điểm danh ngó ngó ngoài hành lang rồi trả lời: “Dạ đang vô.”
Vừa dứt lời thì Đoàn Thính Lăng đi từ cửa sau vào rồi hai ba bước nhảy đến chỗ của mình, đứng thẳng người như không có chuyện gì. Cô Phương trừng mắt nhìn nhưng cũng không nói gì, xoay người đến bàn giáo viên.
Cậu ngồi phịch xuống, dựa ra sau như không xương: “Kha Triệt ới, cho xem chung với.”
Kha Triệt như đã quen, kéo sách đến giữa bàn rồi ngứa tay xoa cái đầu quăn của cậu: “Bị bả bắt đi làm nữa à?”
Vào năm lớp 10, Kha Triệt từ nơi khác chuyển đến đây sống với ông bà, tính cách thì ngoài thân thiện trong xa cách nên quan hệ với ai cũng rất nửa vời. Dù vậy, không hiểu sao Đoàn Thính Lăng vẫn có thể 'vinh dự' được kết bạn với y, đã thế còn rất thân thiết. Vì có tâm tư rất nhạy bén, qua vài lần tìm hiểu y liền biết cậu thường xuyên nghỉ học là vì phải đi phụ làm việc.
Có lần Kha Triệt chờ trước cửa để đi chung đến trường thì nghe thấy tiếng cãi vã của gia đình họ, kì kèo qua lại lâu đến mức làm cả hai trễ học phải viết kiểm điểm. Y cũng bất bình giùm, thử thương lượng giúp thì bị chửi ngược một trận, sau đó vẫn chẳng cải thiện được gì cả. Nhờ thầy cô khuyên thì cũng chả tốt hơn là bao.
Ai cũng bất lực, nhưng đây là chuyện nhà người ta nên mình làm gì có cơ hội xen vào. Thế là mặc xác luôn.
Đoàn Thính Lăng cười cười, lấy bút ra ghi chép. Kha Triệt thở dài, đổi đề tài: “Lâu rồi mới gặp, một lát nữa tôi mời ông một dĩa cơm.”
“À mà thôi, căn tin bán dở ẹt, đợi ra về đi. Hôm nay mang không nhiều tiền, xài đủ không nhỉ...”
“Lớp trưởng!” cô Phương gõ gõ bàn “Lúc bình thường thấy ngoan ngoãn nghiêm túc lắm mà, đến khi thằng Lăng có mặt cái xí xô xí xào thế”
“Bạn thân thì nó phải khác chứ cô.”
“Cùng tần số, cùng tần số.”
“Huynh đệ kết nghĩa vườn đào!”
Cả lớp nhốn nháo hết cả lên, trêu chọc đến mức mặt Kha Triệt cũng lạnh tanh.
Cô Phương cười, lấy thước gõ gõ bàn: “Được rồi, mấy anh chị im lặng dùm tôi.”
Đoàn Thính Lăng nín cười, ho khan vài cái rồi chân thành nói với tên bạn chí cốt: “I love you too much, my best friend.”
Kha Triệt liếc cậu một cái, mỉm cười: “Câm mồm.”
...
Cái nắng giữa trưa không chói chang gay gắt mà khá ấm áp. Tiếng trống tan học vừa lên học sinh đã ùa ra khỏi trường như thú xổng chuồng, chỉ mới mấy phút trôi qua mà cả sân trường im phăng phắc. Đoàn Thính Lăng vừa hát vài câu vừa chậm rãi đạp xe ra cổng trường, Kha Triệt chạy theo đạp song song với cậu.
Y nghĩ một lúc thì mở miệng: “Đến cái quán gần cái trường giàu sụ kia đi.”
Đoàn Thính Lăng lập tức phản đối kịch liệt: “Con lạy cha, chỗ đó mắc thấy mẹ bà. Hay...”
“Không.” Kha Triệt với tay vỗ ‘bộp' lên vai cậu, kiên quyết “Mắc nhưng ngon, còn an toàn vệ sinh nữa. Ông cứ ăn mấy quán vỉa hè có ngày ngộ độc chết đó.”
Thấy cậu định nói tiếp, y liền chặn miệng: “Lo hát của ông đi, đừng nói nữa.”
Đoàn Thính Lăng thở dài thườn thượt, vô cùng nghe lời mà nhả vài bản nhạc buồn.
Ngôi trường giàu sụ được đề cập là một trường trung học tư thục dành cho con ông cháu cha. Nghe nói hầu hết người trong đó không giàu thì cũng có địa vị, đều là bọn sinh ra đã ở vạch đích. Kha Triệt từng suýt phải vào đó nhưng không thành, vì y đã từ chối được.
Cả hai một trước một sau chạy dưới hàng cây xanh mát mẻ. Dọc đường đến nơi họ bắt gặp vài người mặc đồng phục trông rất ‘quý tộc', khác hẳn với bộ đồng phục áo sơ mi quần tây bình dân của trường họ.
Người giàu đúng là có đủ thứ trò ha, Đoàn Thính Lăng cảm thán.
Trong lúc cậu lơ đãng không chú ý xung quanh thì một cuốn sách gì đó rơi xuống đường trước mặt, Đoàn Thính Lăng theo bản năng bẻ tay lái né đi rồi tự làm bản thân ngã xe.
“Rầm!”
Kha Triệt hú hồn, chống xe lại rồi nhanh chóng đến đỡ cậu: “Có sao không?”
Cậu lấy lại tinh thần, nói ‘không sao' rồi liếc qua chỗ vỉa hè đang có nhóm người ‘quý tộc' tụm năm tụm ba không biết làm gì. Đoàn Thính Lăng ngồi dậy, tiện tay nhặt luôn thứ hại mình. Định lên tiếng hỏi thì bị Kha Triệt bóp mỏ lại liếc mắt cảnh cáo.
Tên này rất chín chắn, làm việc gì cũng có nguyên do nên dù cậu có khó hiểu thì vẫn làm theo. Đoàn Thính Lăng đặt cuốn sổ xuống rồi leo lên xe chạy đi, khóe mắt nhìn thấy một bóng dáng khá quen nhưng cũng chả để ý nhiều.
Quán ăn kế bên trường giàu sụ tất nhiên cũng rất gì và này nọ. Sạch sẽ, thoáng mát, đến nhân viên cũng như nhà hàng 5 sao.
Hai thằng chọn bàn gần cửa sổ rồi đặt mông xuống gọi món. Đoàn Thính Lăng không có việc gì làm liền lấy tập ra vẽ vẽ viết viết gì đó, Kha Triệt nghiêng đầu nhìn thì thấy được vài nốt nhạc.
Thằng lai Tây này từ trước đến nay rất thích âm nhạc, ngày nào không hát thì ngày đó bị đau họng tắt tiếng. Mỗi lần đến sinh nhật y cậu đều tự viết một bài hát để tặng.
Tài năng ngút trời, đáng tiếc là không có chỗ phát huy.
Kha Triệt thở dài, hơi thất thần nhìn chằm chằm bàn tay đang viết thoăn thoắt rồi bỗng nghe tiếng cậu vang lên: “Hồi nãy sao thế?”
Y khựng lại một chút rồi đáp: “Mấy sở thích bại hoại của người giàu ấy mà, đừng quan tâm.”
“Là cái gì? Kể nghe chơi đi.”
Lúc đầu Kha Triệt ngậm miệng không nói, nhưng do bị đá ghế liên tục mà bất đắc dĩ kể ra: “Ỷ đông hiếp yếu, bạo lực học đường.”
Đoàn Thính Lăng hơi nhíu mày.
Biết ngay mà, tên anh hùng chính nghĩa này làm sao mà bỏ mặc chuyện ác xảy ra được, Kha Triệt nghĩ thầm.
Y nhanh chóng khuyên nhủ: “Ông giận tôi cũng được, dù sao thì tôi chỉ muốn tốt cho ông thôi. Cứ mặc kệ bọn lồi lõm đó đi, ông không dây vào được đâu.”
Thật ra thì Đoàn Thính Lăng cũng không rảnh hơi lo chuyện bao đồng tới vậy, chỉ khi xảy ra trước mặt thì cậu mới quản, còn mắt không thấy thì cứ bỏ qua. Chuyện lúc nãy qua thì cũng qua rồi.
Cậu xoay bút, cười ‘ha hả': “Làm gì mà kì thị thế? Ông cũng là thiếu gia nhà giàu đó.”
“Ở đâu cũng có người this người that, đừng vơ đũa cả nắm chớ, tội người ta.”
Trong lúc đang nói chuyện thì phục vụ đã bưng món lên. Đoàn Thính Lăng tuy chê mắc nhưng hương vị ở đây thực sự không chê vào đâu được, đúng câu tiền nào của nấy. Cậu ngửi mùi thơm lừng tỏa ra, nhanh chóng buông vở xuống ăn ào ào. Còn Kha Triệt thì chính là đại thiếu gia hàng thật giá thật, ăn rất từ tốn. Nguyên nhân chủ yếu là không có khẩu vị và kén ăn.
Đến khi Đoàn Thính Lăng ăn xong xuôi tu nước ừng ực thì dĩa của y vẫn chỉ mới vơi phân nửa. Thấy thế cậu ngả người về sau, nghiêng đầu dựa tường, lười biếng mở miệng: “Triệt ơi Triệt à, ông ăn lâu quá.”
Kha Triệt trông gương mặt mơ màng của cậu thì uống một hớp nước, bảo: “Ngủ đi.”
Đoàn Thính Lăng đang định nhắm mắt thì tiếng chuông điện thoại reo lên, Kha Triệt nhìn số lạ hoắc thì hơi chần chừ. Chưa kịp nghĩ nhiều thì thằng bạn đã bấm nhận luôn rồi, y chỉ đành ‘alo' một cái.
“À, anh Triệt. Em là Vũ Thư đây, anh hai em có bên đó không ạ?”
“Có.” Y nhướng người đẩy vai tên nằm dài trên cửa sổ “Em gái ông.”
Đoàn Thính Lăng tỉnh táo lại, nhận lấy điện thoại: “Anh đây, có chuyện gì không?”
Đoàn Vũ Thư ngồi kế phòng bảo vệ nhìn sân trường vắng tanh không một bóng người trước mặt, đè lại bụng đang cồn cào bình tĩnh trả lời: “Anh đến đón em được không?”
Cậu vừa nghe đã biết ngay ba mẹ nuôi mình lại bỏ cô bé rồi, liền đứng dậy bảo ‘anh đến ngay' rồi trả điện thoại cho Kha Triệt, tức tốc dọn đồ. Trước khi đi còn không quên vỗ đầu y một cái: “Ăn nhanh lên đi ông cố, chiều cậu còn đi học nữa mà.”
Kha Triệt nhìn bóng dáng hớt ha hớt hải của cậu thì nghi ngờ sờ lên đầu, lấy xuống một mớ tiền. Y thầm nghĩ ‘quả nhiên' rồi nhỏ giọng: “Thằng chó này...”
Bầu trời nắng mới nãy không biết từ lúc nào đã giăng kín mây đen. Đoàn Thính Lăng đạp xe như điên trở về đường cũ, khi quẹo cua thì bất ngờ gặp người quen.
Là thằng đập rắn.
Định lướt qua luôn nhưng tai nạn bất ngờ xảy ra. Tên đó không biết có bị ngáo không mà như không thấy có xe đang chạy đến, cứ thế mà bước qua đường. Đoàn Thính Lăng cả kinh, nghiêng tay lái sang một bên làm một người một xe ngã sõng soài giữa đường.
Nhọ kinh khủng! Cái xe xài gần 5 năm của cậu trong một ngày mà ngã tận hai lần.
Cậu nhanh chóng ngồi dậy, cau chặt mày ngó ra sau nhìn tên hâm kia. Nhưng xui thay... thằng đó đang nằm úp mặt bất động tại chỗ.
Do trời sắp mưa cộng thêm là khu phố cũ toàn cây xanh nên hiện tại chẳng thấy bóng người nào. Đoàn Thính Lăng đành phải lê thân tàn đến xem tình hình tên đầu xỏ.
Cậu lay lay hắn: “Nè! Có sao không? Định ăn vạ hả? Nói trước là tôi không có tiền đâu.”
May mắn là không phải ăn vạ. Tên đầu xỏ giật giật tay rồi từ từ chống người lên. Bữa hổm tối quá không thèm nhìn kĩ, nay nhìn lại thì phát hiện tên này hốc hác kinh.
Cứ như thằng nghiện không có tiền mua thuốc vậy.
Tiếng chất vấn nhất thời kẹt cứng, đặc biệt là khi nghe tiếng ‘ọt ọt' ầm trời khiến người ta thương xót. Đoàn Thính Lăng nhìn trời rồi lại nhìn hắn, không do dự lâu mà ỷ vào hình thể cao lớn liền cặp nách hắn như em bé rồi bỏ lên vỉa hè.
Tên này vẫn còn ngơ ngác ngỡ ngàng như mới từ cung trăng rớt xuống, mắt không có tiêu cự nhìn trong không trung.
Này chắc đói đến ngu ha?
Cởi balo ra đeo trước ngực rồi lục lọi kiếm một thứ. Khi tiếng sấm ‘đùng đùng' vang lên thì cuối cùng cũng tìm thấy. Đoàn Thính Lăng không nói gì mà dúi vào tay hắn rồi xoay người leo lên xe, ngồi trên đó cười híp mắt: “Coi như giúp người làm niềm vui đi, vào mái hiên trú nhanh, lát mưa liền đấy.”
Dứt câu liền nhổng mông lên mà chạy vèo đi. Người đứng ở vỉa hè bấy giờ mới chậm rãi chuyển mắt sang hình bóng đang nhỏ dần kia rồi lại nhìn xuống tay mình.
Là... kẹo trái cây.