Chương 188: Nhớ lại
Thấy hắn ta không có dấu hiệu buông bỏ mình ra, cô lại tiếp tục nói
Anh không thích... thì mặc kệ tôi đi, mau bỏ ra...
Chủ tịch vẫn cứng rắn giữ chặt, nếu cô vợ nhỏ này lại làm bậy thì hắn không giữ nỗi bình tĩnh mất
Tiếng gõ cửa từ bên ngoài vang lên, hắn cất cao giọng
Vào đi
Lục Nhất Dương- bác sĩ riêng của bang chủ nhanh chóng đi vào, cũng không quên cằn nhằn
Chủ tịch à, thế lực anh lớn mà ngay cả 1 bác sĩ cũng không tìm được hay sao. Cứ phải gọi tôi đến, đã tan làm từ lâu rồi có biết không hả?
Người khác tôi không yên tâm, tôi sẽ thưởng riêng cho nên cậu mau chóng khám cho vợ tôi đi
Đúng là phiền phức
Cậu ta lẩm nhẩm câu than vãn quen thuộc
Bạch Dạ Phi Ưng tức giận đến mức cắn răng nghiến lợi. Cái giọng điệu chán ghét này nếu nói ra bên ngoài đây là thuộc hạ thì ai dám tin?
Anh trai hắn lại giữ tên này bên cạnh, nếu không phải vì đang cần dùng thì hắn đã sớm tiễn tên này lên thiên đàng rồi
Sau khi đã khám xong, cậu ta cũng không quên tặng vài câu chữ gửi gắm tâm tư
Hạ dược mạnh như vậy đúng là không phải người, sẽ không phải là ngài chứ, chủ tịch?
Hắn lườm cậu 1 cái sau đó thở dài không nói gì
Lục Nhất Dương cũng không muốn đôi co, cậu nhanh chóng đi ra ngoài. Không quên tìm kiếm lão đại của mình mà than khổ, còn đòi tăng lương
Nhìn người con gái đang nằm trên giường, hắn vuốt ve cái má nhỏ, ngồi trầm lặng ở bên cạnh hồi lâu
________
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô ngồi ngây ngốc hồi lâu
Nhớ đến bản thân mình đêm qua trong lòng chỉ muốn chết quách cho xong
Sao cô có thể làm ra loại chuyện xấu hổ đó, còn cầu xin hắn cùng mình...
Oa! Bọn họ cũng đã làm vài chuyện không được trong sáng cho lắm
Lạc Y Y à, sao mày lại không biết kìm chế bản thân vậy chứ?
Mày muốn nam nhân đến điên rồi hay sao?
Huhu, bây giờ còn mặt mũi đâu mà đối diện với hắn đây?
Cô nhốt mình trong phòng, vò đầu bức tóc, trùm chăn suy sụp. Ai oán tự trách chính mình
Cho đến khi đói bụng không chịu được nữa, mới ngại ngùng vứt bỏ thể diện mà đi ra khỏi phòng
Sâu trong nội tâm không ngừng an ủi chính mình
Không sao, hôm qua phần lớn là do cô bị hạ thuốc. Đầu óc không thanh tỉnh cũng chẳng phải chuyện lạ
Những lúc bình thường cô đâu có hành động thiếu suy nghĩ. Là do thuốc mà, đâu trách cô được
Đúng! Cho nên nếu có gặp phải hắn, chỉ cần tỏ ra bình thường là được
Lạc Y Y xuống nhà ăn, nhìn thấy tiểu An đang ngồi bên cạnh Phi Yến ăn rất ngoan. Bóng dáng to lớn cường tráng ngồi im lặng ở 1 góc, trên người vẫn toát lên khí chất sang trọng
Ký ức đêm qua lại hiện lên, khiến cô luống cuống
Mau bình tĩnh đi, Lạc Y Y... chẳng có gì to tác, cứ việc cư xử giống thường ngày là được mà!
Cô liền theo kế hoạch, giả vờ không để ý ngồi xuống ăn. Khoảnh khắc đó, hắn lại đứng lên không nói không rằng đi ra ngoài mất
Y Y nhìn bàn ăn phong phú trước mắt, lấy 1 miếng thịt cho vào miệng
Lúc nãy cô rất đói mà, sao bây giờ lại thấy chẳng buồn ăn
Hắn ta như vậy... là vì hôm qua đạt được ý định rồi cho nên mới không thèm để tâm nữa đúng không?
Việc hắn bảo yêu cô, cũng chỉ là vì muốn cô ngoan ngoãn cùng hắn làm loại chuyện đó
Xong rồi thì vứt bỏ
Hừ! Đàn ông trên đời này đúng là giống nhau, chẳng ai tốt cả!!!
Lạc Y Y bỏ miếng thịt đang ăn dở xuống đĩa, không hiểu sao trong lòng lại có cảm giác mất mác
Lúc nãy đang ăn, điện thoại có tin nhắn cho nên hắn cũng chẳng chú ý gì nhiều liền đi ra ngoài
Bạch Dạ Phi Ưng lái xe rời khỏi biệt thự đi đến Hắc bang, nhìn thấy Triệu Thế Dinh bị trói, toàn thân đều là vết thương. Hắn cũng chẳng dấy lên chút lòng trắc ẩn nào
Ba mẹ của tên đó cũng có mặt, nhìn thấy hắn đến. Người thì trách mắng, người thì khóc lóc cầu xin
Phi Ưng à, Thế Dinh nó nhất thời hồ đồ thôi, con đâu cần phải trừng phạt như thế. Dù sao cũng là máu mủ ruột thịt
Nếu không phải vì nó là họ hàng thì tôi đã tiễn nó xuống địa ngục vào đêm qua rồi
Hắn lạnh lùng nói
Anh không thích... thì mặc kệ tôi đi, mau bỏ ra...
Chủ tịch vẫn cứng rắn giữ chặt, nếu cô vợ nhỏ này lại làm bậy thì hắn không giữ nỗi bình tĩnh mất
Tiếng gõ cửa từ bên ngoài vang lên, hắn cất cao giọng
Vào đi
Lục Nhất Dương- bác sĩ riêng của bang chủ nhanh chóng đi vào, cũng không quên cằn nhằn
Chủ tịch à, thế lực anh lớn mà ngay cả 1 bác sĩ cũng không tìm được hay sao. Cứ phải gọi tôi đến, đã tan làm từ lâu rồi có biết không hả?
Người khác tôi không yên tâm, tôi sẽ thưởng riêng cho nên cậu mau chóng khám cho vợ tôi đi
Đúng là phiền phức
Cậu ta lẩm nhẩm câu than vãn quen thuộc
Bạch Dạ Phi Ưng tức giận đến mức cắn răng nghiến lợi. Cái giọng điệu chán ghét này nếu nói ra bên ngoài đây là thuộc hạ thì ai dám tin?
Anh trai hắn lại giữ tên này bên cạnh, nếu không phải vì đang cần dùng thì hắn đã sớm tiễn tên này lên thiên đàng rồi
Sau khi đã khám xong, cậu ta cũng không quên tặng vài câu chữ gửi gắm tâm tư
Hạ dược mạnh như vậy đúng là không phải người, sẽ không phải là ngài chứ, chủ tịch?
Hắn lườm cậu 1 cái sau đó thở dài không nói gì
Lục Nhất Dương cũng không muốn đôi co, cậu nhanh chóng đi ra ngoài. Không quên tìm kiếm lão đại của mình mà than khổ, còn đòi tăng lương
Nhìn người con gái đang nằm trên giường, hắn vuốt ve cái má nhỏ, ngồi trầm lặng ở bên cạnh hồi lâu
________
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô ngồi ngây ngốc hồi lâu
Nhớ đến bản thân mình đêm qua trong lòng chỉ muốn chết quách cho xong
Sao cô có thể làm ra loại chuyện xấu hổ đó, còn cầu xin hắn cùng mình...
Oa! Bọn họ cũng đã làm vài chuyện không được trong sáng cho lắm
Lạc Y Y à, sao mày lại không biết kìm chế bản thân vậy chứ?
Mày muốn nam nhân đến điên rồi hay sao?
Huhu, bây giờ còn mặt mũi đâu mà đối diện với hắn đây?
Cô nhốt mình trong phòng, vò đầu bức tóc, trùm chăn suy sụp. Ai oán tự trách chính mình
Cho đến khi đói bụng không chịu được nữa, mới ngại ngùng vứt bỏ thể diện mà đi ra khỏi phòng
Sâu trong nội tâm không ngừng an ủi chính mình
Không sao, hôm qua phần lớn là do cô bị hạ thuốc. Đầu óc không thanh tỉnh cũng chẳng phải chuyện lạ
Những lúc bình thường cô đâu có hành động thiếu suy nghĩ. Là do thuốc mà, đâu trách cô được
Đúng! Cho nên nếu có gặp phải hắn, chỉ cần tỏ ra bình thường là được
Lạc Y Y xuống nhà ăn, nhìn thấy tiểu An đang ngồi bên cạnh Phi Yến ăn rất ngoan. Bóng dáng to lớn cường tráng ngồi im lặng ở 1 góc, trên người vẫn toát lên khí chất sang trọng
Ký ức đêm qua lại hiện lên, khiến cô luống cuống
Mau bình tĩnh đi, Lạc Y Y... chẳng có gì to tác, cứ việc cư xử giống thường ngày là được mà!
Cô liền theo kế hoạch, giả vờ không để ý ngồi xuống ăn. Khoảnh khắc đó, hắn lại đứng lên không nói không rằng đi ra ngoài mất
Y Y nhìn bàn ăn phong phú trước mắt, lấy 1 miếng thịt cho vào miệng
Lúc nãy cô rất đói mà, sao bây giờ lại thấy chẳng buồn ăn
Hắn ta như vậy... là vì hôm qua đạt được ý định rồi cho nên mới không thèm để tâm nữa đúng không?
Việc hắn bảo yêu cô, cũng chỉ là vì muốn cô ngoan ngoãn cùng hắn làm loại chuyện đó
Xong rồi thì vứt bỏ
Hừ! Đàn ông trên đời này đúng là giống nhau, chẳng ai tốt cả!!!
Lạc Y Y bỏ miếng thịt đang ăn dở xuống đĩa, không hiểu sao trong lòng lại có cảm giác mất mác
Lúc nãy đang ăn, điện thoại có tin nhắn cho nên hắn cũng chẳng chú ý gì nhiều liền đi ra ngoài
Bạch Dạ Phi Ưng lái xe rời khỏi biệt thự đi đến Hắc bang, nhìn thấy Triệu Thế Dinh bị trói, toàn thân đều là vết thương. Hắn cũng chẳng dấy lên chút lòng trắc ẩn nào
Ba mẹ của tên đó cũng có mặt, nhìn thấy hắn đến. Người thì trách mắng, người thì khóc lóc cầu xin
Phi Ưng à, Thế Dinh nó nhất thời hồ đồ thôi, con đâu cần phải trừng phạt như thế. Dù sao cũng là máu mủ ruột thịt
Nếu không phải vì nó là họ hàng thì tôi đã tiễn nó xuống địa ngục vào đêm qua rồi
Hắn lạnh lùng nói