Chương 189: Cảnh cáo của ác ma
Sao... sao con có thể nói ra được những lời như vậy chứ?
Ba mẹ tên đó tức giận lên tiếng
Hắn đối với những kẻ tự xưng là họ hàng này đã sớm chán ghét từ lâu
Triệu Thế Dinh này ganh tỵ gia đình hắn có quyền có thế. Hầu hết những người phụ nữ trước đây hắn qua lại, tên này đều sẽ tìm cách giành lấy rồi hả hê đi rêu rao khắp nơi
Tuyên bố những gì Nhị thiếu có, thì Triệu Thế Dinh cũng phải có cho bằng được
Bạch Dạ Phi Ưng lúc đó mà nói, phụ nữ hắn không thiếu, chẳng qua chỉ để giải quyết nhu cầu
Cứ nghĩ thời gian qua lâu ai cũng sẽ trưởng thành, nhưng cái tên rẻ rách này lại cứ chứng nào tật nấy
Dám động vào vợ hắn, thì có nằm mơ hắn cũng không tha
Nó hạ thuốc vợ tôi thì được... còn tôi nói động vài câu thì là quá đáng sao?
Hắn sắc lạnh nhìn cái tên thảm hại bị đánh tơi tả. Cảnh tượng đêm qua lại ùa về
Động chân động tay với vợ hắn cũng là ý đồ từ trước. Nếu không phải hôm qua hắn đến đó thì tên khốn này sẽ làm ra loại chuyện gì tiếp đây?
Triệu Thế Dinh thấy ánh mắt muốn giết người của hắn thì liền run sợ
Cứ nghĩ hắn lấy vợ là vì đã lỡ có con, muốn che mắt thiên hạ... ai mà ngờ hắn đối với vợ mình lại thương yêu như bảo bối
Nhưng cha mẹ còn ở đây, hắn sẽ không dám làm gì đâu, tuyệt đối không...
Phi Ưng à... em con cũng là nhất thời làm bậy thôi, con hãy bỏ qua cho nó đi...
Vậy thì sau khi cắt bỏ xong, tôi cũng nói bản thân là nhất thời làm bậy, mong cô chú bỏ qua...
Hắn giơ tay ra hiệu, anh trai mình ngồi trên ghế cũng nhanh chóng lệnh cho thuộc hạ kéo tên bầm dập phía dưới đứng dậy mặc kệ đối phương gào thét
Không! Cái người dám làm bậy sao, bỏ ra! Mau bỏ ra! Ba mẹ, mau cứu con đi, tên khốn Bạch Dạ Phi Ưng... mày dám đối với tao như vậy sao. Nếu mày dám làm gì tao, thì tao sẽ đến nhà... tìm vợ mày rồi.. hự...
Chưa kịp để tên đốn mạc nào đó nói dứt câu, hắn đi đến vung cú đấm trời giáng vào bụng làm tên đó đau muốn bất tỉnh
Giọng nói tựa như ác ma dưới địa ngục khiến cho 2 người cô chú kia cũng chẳng dám hó hé lời nào
Mày còn dám nhắc đến vợ tao? Nếu mày vẫn chưa từ bỏ cái suy nghĩ ghê tởm trong đầu thì để tao giúp mày 1 tay. Sau khi loại bỏ cái thứ mầm móng tai hoạ giữa chân... tứ chi tao cũng sẽ giúp mày loại bỏ, nhổ sạch sẽ răng trong mồm rồi tống mày vào bệnh viện. Hằng ngày sẽ cho người đến kiểm tra sức khoẻ đều đặn đến khi màu tắt thở mới thôi
Mày... mày...
Triệu Thế Dinh run lẩy bẩy, thân dưới không khống chế mà bĩnh ra tại đó. Ba mẹ tên đó cũng sợ đến mức té xuống sàn
Bạch Dạ Phi Ưng rút con dao đi đến gần, nước mắt nước mũi không ngừng trào ra kèm theo âm thanh nài nỉ van xin khẩn thiết
Anh... anh họ... em... em sai rồi, em không nên có ý nghĩ đê tiện mất hết nhân tính đó với chị dâu. Sau này em không dám nữa, không bao giờ dám nữa. Anh tha cho em lần này đi, cầu xin anh...
Nhị thiếu ngày càng đến gần, tên đó không chịu được sức ép khủng khiếp mà hắn tạo nên. Chưa gì đã ngất
Nhìn thấy đối phương mất đi ý thức, hắn cất con dao vào túi áo
Xoay người rời đi, trước khi ra khỏi cửa còn không quên cảnh cáo
Sau này chỉ cần nó dám bén mảng đến thành phố này, mặc kệ là lý do gì... thì tôi cũng sẽ khiến cho nó giống như mô tả ban nãy
Bạch Dạ Phi Long thấy em mình rời đi, ảo não lắc đầu
Em trai đúng là lương thiện quá rồi. Nếu là con thì ngay cả xương cũng chẳng giữ lại... để cho kẻ thù có thể trở mình là điều vô cùng ngu ngốc. Cô chú thấy... có đúng không?
Bang chủ cười nhạt rời đi, để lại cả nhà 3 người đang run rẩy ngồi dưới đất
Sau khi đã giải quyết được mối lo ngại, hắn trở về nhà. Trên gương mặt lộ rõ sự mệt mỏi
Nhìn thấu con trai đang cùng em gái nhảy nhót ở phòng khách, hắn đi đến ôm lấy cục cưng bé nhỏ muốn cảm nhận chút an ủi, thở dài hỏi
Cô ấy đã dậy chưa, Phi Yến
Tam tiểu thư gương mặt hiện lên 2 chữ khó hiểu, khoanh tay trước ngực rồi nói
Anh bị mắc chứng hay quên rồi hả, chị Y Y lúc sáng đã dậy còn ra ngoài ăn sáng với chúng ta mà
Ba mẹ tên đó tức giận lên tiếng
Hắn đối với những kẻ tự xưng là họ hàng này đã sớm chán ghét từ lâu
Triệu Thế Dinh này ganh tỵ gia đình hắn có quyền có thế. Hầu hết những người phụ nữ trước đây hắn qua lại, tên này đều sẽ tìm cách giành lấy rồi hả hê đi rêu rao khắp nơi
Tuyên bố những gì Nhị thiếu có, thì Triệu Thế Dinh cũng phải có cho bằng được
Bạch Dạ Phi Ưng lúc đó mà nói, phụ nữ hắn không thiếu, chẳng qua chỉ để giải quyết nhu cầu
Cứ nghĩ thời gian qua lâu ai cũng sẽ trưởng thành, nhưng cái tên rẻ rách này lại cứ chứng nào tật nấy
Dám động vào vợ hắn, thì có nằm mơ hắn cũng không tha
Nó hạ thuốc vợ tôi thì được... còn tôi nói động vài câu thì là quá đáng sao?
Hắn sắc lạnh nhìn cái tên thảm hại bị đánh tơi tả. Cảnh tượng đêm qua lại ùa về
Động chân động tay với vợ hắn cũng là ý đồ từ trước. Nếu không phải hôm qua hắn đến đó thì tên khốn này sẽ làm ra loại chuyện gì tiếp đây?
Triệu Thế Dinh thấy ánh mắt muốn giết người của hắn thì liền run sợ
Cứ nghĩ hắn lấy vợ là vì đã lỡ có con, muốn che mắt thiên hạ... ai mà ngờ hắn đối với vợ mình lại thương yêu như bảo bối
Nhưng cha mẹ còn ở đây, hắn sẽ không dám làm gì đâu, tuyệt đối không...
Phi Ưng à... em con cũng là nhất thời làm bậy thôi, con hãy bỏ qua cho nó đi...
Vậy thì sau khi cắt bỏ xong, tôi cũng nói bản thân là nhất thời làm bậy, mong cô chú bỏ qua...
Hắn giơ tay ra hiệu, anh trai mình ngồi trên ghế cũng nhanh chóng lệnh cho thuộc hạ kéo tên bầm dập phía dưới đứng dậy mặc kệ đối phương gào thét
Không! Cái người dám làm bậy sao, bỏ ra! Mau bỏ ra! Ba mẹ, mau cứu con đi, tên khốn Bạch Dạ Phi Ưng... mày dám đối với tao như vậy sao. Nếu mày dám làm gì tao, thì tao sẽ đến nhà... tìm vợ mày rồi.. hự...
Chưa kịp để tên đốn mạc nào đó nói dứt câu, hắn đi đến vung cú đấm trời giáng vào bụng làm tên đó đau muốn bất tỉnh
Giọng nói tựa như ác ma dưới địa ngục khiến cho 2 người cô chú kia cũng chẳng dám hó hé lời nào
Mày còn dám nhắc đến vợ tao? Nếu mày vẫn chưa từ bỏ cái suy nghĩ ghê tởm trong đầu thì để tao giúp mày 1 tay. Sau khi loại bỏ cái thứ mầm móng tai hoạ giữa chân... tứ chi tao cũng sẽ giúp mày loại bỏ, nhổ sạch sẽ răng trong mồm rồi tống mày vào bệnh viện. Hằng ngày sẽ cho người đến kiểm tra sức khoẻ đều đặn đến khi màu tắt thở mới thôi
Mày... mày...
Triệu Thế Dinh run lẩy bẩy, thân dưới không khống chế mà bĩnh ra tại đó. Ba mẹ tên đó cũng sợ đến mức té xuống sàn
Bạch Dạ Phi Ưng rút con dao đi đến gần, nước mắt nước mũi không ngừng trào ra kèm theo âm thanh nài nỉ van xin khẩn thiết
Anh... anh họ... em... em sai rồi, em không nên có ý nghĩ đê tiện mất hết nhân tính đó với chị dâu. Sau này em không dám nữa, không bao giờ dám nữa. Anh tha cho em lần này đi, cầu xin anh...
Nhị thiếu ngày càng đến gần, tên đó không chịu được sức ép khủng khiếp mà hắn tạo nên. Chưa gì đã ngất
Nhìn thấy đối phương mất đi ý thức, hắn cất con dao vào túi áo
Xoay người rời đi, trước khi ra khỏi cửa còn không quên cảnh cáo
Sau này chỉ cần nó dám bén mảng đến thành phố này, mặc kệ là lý do gì... thì tôi cũng sẽ khiến cho nó giống như mô tả ban nãy
Bạch Dạ Phi Long thấy em mình rời đi, ảo não lắc đầu
Em trai đúng là lương thiện quá rồi. Nếu là con thì ngay cả xương cũng chẳng giữ lại... để cho kẻ thù có thể trở mình là điều vô cùng ngu ngốc. Cô chú thấy... có đúng không?
Bang chủ cười nhạt rời đi, để lại cả nhà 3 người đang run rẩy ngồi dưới đất
Sau khi đã giải quyết được mối lo ngại, hắn trở về nhà. Trên gương mặt lộ rõ sự mệt mỏi
Nhìn thấu con trai đang cùng em gái nhảy nhót ở phòng khách, hắn đi đến ôm lấy cục cưng bé nhỏ muốn cảm nhận chút an ủi, thở dài hỏi
Cô ấy đã dậy chưa, Phi Yến
Tam tiểu thư gương mặt hiện lên 2 chữ khó hiểu, khoanh tay trước ngực rồi nói
Anh bị mắc chứng hay quên rồi hả, chị Y Y lúc sáng đã dậy còn ra ngoài ăn sáng với chúng ta mà