Chương 190: Khó chịu
Hắn không nói gì, đứng lên xoa xoa huyệt thái dương
Có biết chị dâu em ở đâu không?
Hình như đang ở ngoài vườn
Tam tiểu thư lên tiếng, nhìn anh mình xoay lưng rời khỏi cơ mặt cô có chút biến dạng
Theo đuổi người ta đã khó khăn, bây giờ còn mắc bệnh tuổi già thế này thì đúng là thảm rồi
Bạch Dạ Phi Ưng ra ngoài vườn chẳng thấy người đâu, đi 1 vòng quanh hoa viên mới thấy cô đang ngồi trên xích đu. Nhìn bóng lưng cô đơn hắn có chút đau lòng
Lạc Y Y đung đưa qua lại trên xích đu nhỏ, bản thân dâng lên cỗ máy khó chịu
Rốt cuộc cô bị làm sao thế?
Sao lại ngồi đây? Em đang gặp chuyện gì không vui sao?
Hắn tiến đến nhẹ nhàng, cử chỉ có chút lúng túng. Có lẽ vì sợ sẽ doạ đến cô
Lạc Y Y nhớ lại cảnh tượng đêm qua, lúng túng xoay mặt đi nơi khát. Lại nhớ đến lúc sáng hắn không chú ý đến mình, ai oán trả lời
Không liên quan đến anh
Hắn cười khổ, chuyện đêm qua cũng không phải lỗi của hắn mà. Chủ tịch thật oan ức, nhưng cũng đành chịu thôi
Hắn buồn bã đi vào trong nhà, cô thấy vậy càng thẹn hơn. Đúng là đạt được mục đích thì không còn ân cần nữa
Đêm đó, cô ôm chăn gối sang phòng khác, hệt như cô gái nhỏ mới lớn đang giận hờn
Nhân lúc hắn đang tắm, nhắn nhủ với bảo bảo
Tiểu An, hôm nay con cùng ba ngủ ở đây, mẹ có việc phải làm
Mẹ hông muốn ngủ với tiểu An nữa sao? bé đưa ánh mắt hệt cún con về phía mẹ. Lời nói mang chút nũng nịu cùng uất ức
Lạc Y Y xoa đầu con trai
Tiểu bảo ngoan, ngày mai mẹ sẽ đưa con đi ăn gà rán
Bạch Dạ Lạc An không muốn ngủ mà không có mẹ, nhưng bé phải ngoan thì mẹ mới thương, lưu luyến cúi đầu
Cô đi ra ngoài, sang phòng bên cạnh
Đêm nay không muốn nhìn thấy mặt hắn nữa
Bạch Dạ Phi Ưng tắm xong, mặc áo choàng tắm đi ra ngoài. Chỉ thấy tiểu bảo bảo nhỏ bé ngồi trên giường, hắn đi đến hỏi nhỏ
Tiểu An... sao con không ở cùng mẹ?
Mẹ hôm nay hông ngủ ở đây, mẹ có việc gòi
Hắn nghe thấy cô muốn ngủ riêng liền dỗ dành con trai
An An ngoan, hôm nay con ngủ với cô út, baba sang dỗ dành để mama nguôi giận, được không?
Baba chọc mama giận ư? - Cậu nhóc mếu máo
Baba xấu xa!!!
Chủ tịch nghe thấy lời oán trách của con mình, bất lực thật sự. Hắn cũng không muốn làm cho vợ mình giận, chuyện này cũng là thất sách nha
Tiểu An ngoan, baba không tốt, baba làm cho mama giận, baba sai rồi. Con hãy cho baba 1 cơ hội để chuộc lỗi, được không?
Mama hông hết giận, con hông thương baba nữa**
Bé nói xong cũng không làm khó gì, bắt buộc hắn bế mình sang phòng cô út
Tam tiểu thư đang chìm vào giấc ngủ, bị quấy rầy liền cảm thấy không vui. Là kẻ nào dám phá hỏng giấc mơ đẹp của cô? Chán sống rồi!
Ai ngờ mở cửa ra, lại là tiểu thiên thần bé bỏng
Hắn đưa tiểu An cho em gái mình rồi nói
Hôm nay nhờ em giúp trông coi tiểu bảo
Được thôi, không vấn đề
Nói xong, cô đóng cửa
Lạc Y Y nằm trên giường lăn qua lộn lại khó chịu muốn chết. Mỗi tháng khi đến kỳ, cô sẽ tạm ngủ riêng để tránh làm phiền con trai đang ngủ
Trong phòng ngủ của họ, hắn có chuẩn bị thêm 1 cái giường để cô có thể ở gần con
Nhưng hôm nay, trong người cô lại đau hơn mọi kỳ. Lại không muốn nhìn thấy mặt hắn, cho nên đành đi sang phòng khác
Cô nằm trên giường, quằng quại ôm bụng không ngủ được. Bây giờ đang khát nước nhưng bụng dưới quặng đau, 2 chân run rẩy không thể xuống giường
Xem ra... đêm nay không thể ngủ được rồi
Bạch Dạ Phi Ưng bước vào phòng, thấy cô nét mặt nhăn nhó, nước mắt cũng trào ra. Không nghĩ ngợi liền phóng như tên đến bên cạnh
Y Y... em không sao chứ?
Cô cố gắng mở mắt ra nhìn hắn, trong lòng tràn đầy oán giận, nhìn cô ổn chỗ nào mà còn hỏi nữa?
Ưn...
Cô không khống chế, khẽ than đau
Biết rằng việc này là sinh lý, không liên quan tới hắn. Nhưng cơn đau và sự bất mãn lúc sáng làm cho cô muốn giận cá chém thớt
Bạch Dạ Phi Ưng suy nghĩ đôi chút, nhớ đến hôm nay có lẽ là nguyệt sự của cô. Liền nhanh chóng đi ra ngoài
Lạc Y Y nức nở, rõ ràng biết cô đang khó chịu... còn nhắm mắt làm ngơ, huhu... đúng là tên xấu xaaaaa
Có biết chị dâu em ở đâu không?
Hình như đang ở ngoài vườn
Tam tiểu thư lên tiếng, nhìn anh mình xoay lưng rời khỏi cơ mặt cô có chút biến dạng
Theo đuổi người ta đã khó khăn, bây giờ còn mắc bệnh tuổi già thế này thì đúng là thảm rồi
Bạch Dạ Phi Ưng ra ngoài vườn chẳng thấy người đâu, đi 1 vòng quanh hoa viên mới thấy cô đang ngồi trên xích đu. Nhìn bóng lưng cô đơn hắn có chút đau lòng
Lạc Y Y đung đưa qua lại trên xích đu nhỏ, bản thân dâng lên cỗ máy khó chịu
Rốt cuộc cô bị làm sao thế?
Sao lại ngồi đây? Em đang gặp chuyện gì không vui sao?
Hắn tiến đến nhẹ nhàng, cử chỉ có chút lúng túng. Có lẽ vì sợ sẽ doạ đến cô
Lạc Y Y nhớ lại cảnh tượng đêm qua, lúng túng xoay mặt đi nơi khát. Lại nhớ đến lúc sáng hắn không chú ý đến mình, ai oán trả lời
Không liên quan đến anh
Hắn cười khổ, chuyện đêm qua cũng không phải lỗi của hắn mà. Chủ tịch thật oan ức, nhưng cũng đành chịu thôi
Hắn buồn bã đi vào trong nhà, cô thấy vậy càng thẹn hơn. Đúng là đạt được mục đích thì không còn ân cần nữa
Đêm đó, cô ôm chăn gối sang phòng khác, hệt như cô gái nhỏ mới lớn đang giận hờn
Nhân lúc hắn đang tắm, nhắn nhủ với bảo bảo
Tiểu An, hôm nay con cùng ba ngủ ở đây, mẹ có việc phải làm
Mẹ hông muốn ngủ với tiểu An nữa sao? bé đưa ánh mắt hệt cún con về phía mẹ. Lời nói mang chút nũng nịu cùng uất ức
Lạc Y Y xoa đầu con trai
Tiểu bảo ngoan, ngày mai mẹ sẽ đưa con đi ăn gà rán
Bạch Dạ Lạc An không muốn ngủ mà không có mẹ, nhưng bé phải ngoan thì mẹ mới thương, lưu luyến cúi đầu
Cô đi ra ngoài, sang phòng bên cạnh
Đêm nay không muốn nhìn thấy mặt hắn nữa
Bạch Dạ Phi Ưng tắm xong, mặc áo choàng tắm đi ra ngoài. Chỉ thấy tiểu bảo bảo nhỏ bé ngồi trên giường, hắn đi đến hỏi nhỏ
Tiểu An... sao con không ở cùng mẹ?
Mẹ hôm nay hông ngủ ở đây, mẹ có việc gòi
Hắn nghe thấy cô muốn ngủ riêng liền dỗ dành con trai
An An ngoan, hôm nay con ngủ với cô út, baba sang dỗ dành để mama nguôi giận, được không?
Baba chọc mama giận ư? - Cậu nhóc mếu máo
Baba xấu xa!!!
Chủ tịch nghe thấy lời oán trách của con mình, bất lực thật sự. Hắn cũng không muốn làm cho vợ mình giận, chuyện này cũng là thất sách nha
Tiểu An ngoan, baba không tốt, baba làm cho mama giận, baba sai rồi. Con hãy cho baba 1 cơ hội để chuộc lỗi, được không?
Mama hông hết giận, con hông thương baba nữa**
Bé nói xong cũng không làm khó gì, bắt buộc hắn bế mình sang phòng cô út
Tam tiểu thư đang chìm vào giấc ngủ, bị quấy rầy liền cảm thấy không vui. Là kẻ nào dám phá hỏng giấc mơ đẹp của cô? Chán sống rồi!
Ai ngờ mở cửa ra, lại là tiểu thiên thần bé bỏng
Hắn đưa tiểu An cho em gái mình rồi nói
Hôm nay nhờ em giúp trông coi tiểu bảo
Được thôi, không vấn đề
Nói xong, cô đóng cửa
Lạc Y Y nằm trên giường lăn qua lộn lại khó chịu muốn chết. Mỗi tháng khi đến kỳ, cô sẽ tạm ngủ riêng để tránh làm phiền con trai đang ngủ
Trong phòng ngủ của họ, hắn có chuẩn bị thêm 1 cái giường để cô có thể ở gần con
Nhưng hôm nay, trong người cô lại đau hơn mọi kỳ. Lại không muốn nhìn thấy mặt hắn, cho nên đành đi sang phòng khác
Cô nằm trên giường, quằng quại ôm bụng không ngủ được. Bây giờ đang khát nước nhưng bụng dưới quặng đau, 2 chân run rẩy không thể xuống giường
Xem ra... đêm nay không thể ngủ được rồi
Bạch Dạ Phi Ưng bước vào phòng, thấy cô nét mặt nhăn nhó, nước mắt cũng trào ra. Không nghĩ ngợi liền phóng như tên đến bên cạnh
Y Y... em không sao chứ?
Cô cố gắng mở mắt ra nhìn hắn, trong lòng tràn đầy oán giận, nhìn cô ổn chỗ nào mà còn hỏi nữa?
Ưn...
Cô không khống chế, khẽ than đau
Biết rằng việc này là sinh lý, không liên quan tới hắn. Nhưng cơn đau và sự bất mãn lúc sáng làm cho cô muốn giận cá chém thớt
Bạch Dạ Phi Ưng suy nghĩ đôi chút, nhớ đến hôm nay có lẽ là nguyệt sự của cô. Liền nhanh chóng đi ra ngoài
Lạc Y Y nức nở, rõ ràng biết cô đang khó chịu... còn nhắm mắt làm ngơ, huhu... đúng là tên xấu xaaaaa