Chương 30
Tan học.
Hạ An và Duy Khải về nhà đúng lúc mẹ định đem cơm trưa ra tiệm cho dượng Hải.
Cơm canh thì đã nấu xong xuôi hết rồi, nên bảo Hạ An và Duy Khải tự dọn ra bàn mà ăn, không cần đợi bà về.
Đợi Hạ An gật đầu xong rồi bà mới đi.
Trong lúc dọn đồ ăn ra, Hạ An lại vì suy nghĩ đến chuyện Duy Khải thích cô mà không tập trung, thế là đã vô tình làm rơi cái đĩa xuống đất.
Duy Khải vì nghe được tiếng động mà chạy vội vào nhà bếp thì thấy Hạ An đang chuẩn bị cúi xuống nhặt mấy mảnh vỡ dưới đất.
Anh đi lại chỗ Hạ An, miệng không ngừng nói:" Sao cậu lại bất cẩn nhưng thế? Đầu óc để ở đâu vậy? Có bị sao không? " Anh lo lắng kiểm tra xem tay chân của Hạ An có bị thương chỗ nào không.
Hạ An chợt nhớ tới lời của Thiên Trang nói, một chàng trai khi thích cậu sẽ luôn quan tâm đến cậu.
Có phải, chàng trai đó sẽ để cậu ở một vị trí quan trọng trong trái tim, không ai có thể so sánh được với cậu. Cậu là nhất, là ngọc ngà châu báu trong lòng của anh ta?
Đấy là yêu có phải không?
Hạ An lắc đầu:" Tôi không sao, cậu ra chỗ khác đi để tôi dọn. "
Mặt mày Duy Khải liền nhăn nhó:" Thôi, cậu đi qua bên kia ngồi yên một chỗ đi! Để tôi dọn, mắc công để cậu dọn một hồi bị đứt tay nữa. "
Hạ An không đồng ý:" Không cần đâu, cậu cứ để tôi dọn. "
Chưa kịp nói hết câu Hạ An đã bị Duy Khải quát:" Còn cãi? "
Hạ An không dám giành nữa mà đứng ở một góc của nhà bếp nhìn Duy Khải dọn dẹp.
Bất chợt cô nhớ đến những ngày đầu khi gặp anh, tính tình của anh rất hay khó chịu, rất hung dữ.
Bây giờ quả thật đôi lúc vẫn còn quát cô nhưng đã đỡ hơn rất nhiều rồi, không còn cái kiểu quát mắng vô cớ nữa. ??a?g gì mà ha? ha? thế [ t??mt?? ???.v? ]
" Một chàng trai có thể thích cậu đến mức sẽ bằng lòng thay đổi bản thân mình vì cậu."
Không chỉ thay đổi về tính cách mà ngoại hình cũng đã khác xưa rồi, không còn cái bộ dạng khiến người ta sợ chạy mất dép nữa.
Cô nhớ có một lần, rất lâu rồi, Duy Khải đã hỏi cô thích mẫu người bạn trai như thế nào. Lúc đó, cô đã nói với anh là không biết, là cô không biết thật trong đầu cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương với một ai đó. Một phần là vì tự ti bản thân mình ít nói, mà con trai sẽ thường thích mấy bạn nữ lanh lợi, hoạt bát, thường hay làm nũng nhưng cô thì không. Vả lại, cô cảm thấy bản thân mình không có điểm gì nổi bật để được người ta yêu thích cả.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ yêu đương với một ai đó.
Và cô còn nhớ rất rõ tại thời điểm đó, cô có hâm mộ một bạn học giỏi trong lớp chỉ là thấy bạn ấy học giỏi nên ngưỡng mộ thôi không có ý gì hết.
Thì Duy Khải lại tưởng rằng là cô thích cậu bạn đó, anh bức xúc chỉ thẳng vào cậu ta và nói với cô rằng " Giống nó phải không? " và thế là từ đó về sau, anh học ngày học đêm, từ một Duy Khải hạng 40, học lực khá chỉ biết lười biếng ngủ gật trong lớp bị thầy cô la rầy suốt đã trở thành một cậu học sinh giỏi.
Nghĩ đến đây, Hạ An cảm thấy có chút mắc cười.
Đúng là ngốc nghếch thật!
Đâu phải chỉ cần học giỏi là cô sẽ thích đâu.
Hạ An không nhịn được mà nhìn Duy Khải rồi mỉm cười.
Vừa đúng lúc, Duy Khải quay qua nhìn thấy, anh hỏi:" Cậu cười cái gì? "
Hạ An vội lắc đầu chối " Không có ", thật sự không dám nói là cười vì cái suy nghĩ ngốc nghếch của anh ta đâu.
Duy Khải khẽ thở dài hệt như ông cụ già khó tính:" Ừ, cậu thì hay rồi, biết tôi lo cho cậu nên cố tình bày trò chọc tôi chứ gì? "
Hạ An ngây người, bình thường khi nghe mấy câu đại loại như này của Duy Khải cô chỉ nghĩ là anh đang nói đùa thôi, không phải thật nên cũng không quan tâm.
Nhưng bây giờ nghe thì lại có chút… ngại ngùng.
Và ngay sau đó cô liền chạy ra khỏi nhà bếp, không thể tiếp tục ở đây được nữa!
Hạ An và Duy Khải về nhà đúng lúc mẹ định đem cơm trưa ra tiệm cho dượng Hải.
Cơm canh thì đã nấu xong xuôi hết rồi, nên bảo Hạ An và Duy Khải tự dọn ra bàn mà ăn, không cần đợi bà về.
Đợi Hạ An gật đầu xong rồi bà mới đi.
Trong lúc dọn đồ ăn ra, Hạ An lại vì suy nghĩ đến chuyện Duy Khải thích cô mà không tập trung, thế là đã vô tình làm rơi cái đĩa xuống đất.
Duy Khải vì nghe được tiếng động mà chạy vội vào nhà bếp thì thấy Hạ An đang chuẩn bị cúi xuống nhặt mấy mảnh vỡ dưới đất.
Anh đi lại chỗ Hạ An, miệng không ngừng nói:" Sao cậu lại bất cẩn nhưng thế? Đầu óc để ở đâu vậy? Có bị sao không? " Anh lo lắng kiểm tra xem tay chân của Hạ An có bị thương chỗ nào không.
Hạ An chợt nhớ tới lời của Thiên Trang nói, một chàng trai khi thích cậu sẽ luôn quan tâm đến cậu.
Có phải, chàng trai đó sẽ để cậu ở một vị trí quan trọng trong trái tim, không ai có thể so sánh được với cậu. Cậu là nhất, là ngọc ngà châu báu trong lòng của anh ta?
Đấy là yêu có phải không?
Hạ An lắc đầu:" Tôi không sao, cậu ra chỗ khác đi để tôi dọn. "
Mặt mày Duy Khải liền nhăn nhó:" Thôi, cậu đi qua bên kia ngồi yên một chỗ đi! Để tôi dọn, mắc công để cậu dọn một hồi bị đứt tay nữa. "
Hạ An không đồng ý:" Không cần đâu, cậu cứ để tôi dọn. "
Chưa kịp nói hết câu Hạ An đã bị Duy Khải quát:" Còn cãi? "
Hạ An không dám giành nữa mà đứng ở một góc của nhà bếp nhìn Duy Khải dọn dẹp.
Bất chợt cô nhớ đến những ngày đầu khi gặp anh, tính tình của anh rất hay khó chịu, rất hung dữ.
Bây giờ quả thật đôi lúc vẫn còn quát cô nhưng đã đỡ hơn rất nhiều rồi, không còn cái kiểu quát mắng vô cớ nữa. ??a?g gì mà ha? ha? thế [ t??mt?? ???.v? ]
" Một chàng trai có thể thích cậu đến mức sẽ bằng lòng thay đổi bản thân mình vì cậu."
Không chỉ thay đổi về tính cách mà ngoại hình cũng đã khác xưa rồi, không còn cái bộ dạng khiến người ta sợ chạy mất dép nữa.
Cô nhớ có một lần, rất lâu rồi, Duy Khải đã hỏi cô thích mẫu người bạn trai như thế nào. Lúc đó, cô đã nói với anh là không biết, là cô không biết thật trong đầu cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương với một ai đó. Một phần là vì tự ti bản thân mình ít nói, mà con trai sẽ thường thích mấy bạn nữ lanh lợi, hoạt bát, thường hay làm nũng nhưng cô thì không. Vả lại, cô cảm thấy bản thân mình không có điểm gì nổi bật để được người ta yêu thích cả.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ yêu đương với một ai đó.
Và cô còn nhớ rất rõ tại thời điểm đó, cô có hâm mộ một bạn học giỏi trong lớp chỉ là thấy bạn ấy học giỏi nên ngưỡng mộ thôi không có ý gì hết.
Thì Duy Khải lại tưởng rằng là cô thích cậu bạn đó, anh bức xúc chỉ thẳng vào cậu ta và nói với cô rằng " Giống nó phải không? " và thế là từ đó về sau, anh học ngày học đêm, từ một Duy Khải hạng 40, học lực khá chỉ biết lười biếng ngủ gật trong lớp bị thầy cô la rầy suốt đã trở thành một cậu học sinh giỏi.
Nghĩ đến đây, Hạ An cảm thấy có chút mắc cười.
Đúng là ngốc nghếch thật!
Đâu phải chỉ cần học giỏi là cô sẽ thích đâu.
Hạ An không nhịn được mà nhìn Duy Khải rồi mỉm cười.
Vừa đúng lúc, Duy Khải quay qua nhìn thấy, anh hỏi:" Cậu cười cái gì? "
Hạ An vội lắc đầu chối " Không có ", thật sự không dám nói là cười vì cái suy nghĩ ngốc nghếch của anh ta đâu.
Duy Khải khẽ thở dài hệt như ông cụ già khó tính:" Ừ, cậu thì hay rồi, biết tôi lo cho cậu nên cố tình bày trò chọc tôi chứ gì? "
Hạ An ngây người, bình thường khi nghe mấy câu đại loại như này của Duy Khải cô chỉ nghĩ là anh đang nói đùa thôi, không phải thật nên cũng không quan tâm.
Nhưng bây giờ nghe thì lại có chút… ngại ngùng.
Và ngay sau đó cô liền chạy ra khỏi nhà bếp, không thể tiếp tục ở đây được nữa!