Chương 61: Tình cờ hay cố ý?
Trời trong nắng nhẹ, sớm mai hồng, khởi đầu một ngày mới vô cùng đẹp đẽ. Hải Vinh ngước nhìn mây trời nhẹ bay, nhất thời thở khì một hơi, tựa như gánh nặng bấy lâu đã theo gió bụi mà cuốn trôi hết.
Anh đứng dưới cổng Tân Minh, chờ đợi người con gái thời gian qua đã cùng anh cực khổ, cùng anh dãi dầu, vượt qua hết thảy những khó khăn, để có thể tiến đến thành công như ngày hôm nay.
Ngày 31 tháng Tám là ngày trọng đại, đánh dấu cột mốc quan trọng trong sự nghiệp của Hải Vinh, vậy nên Minh Anh nghĩ mình không thể qua loa. Cô đã tất bật chuẩn bị từ sáng sớm, thế mà vẫn không kịp.
"Anh đến rồi à?"
Hải Vinh một thân vận vest đen, chân mang giày da, kết hợp với mái tóc xoăn màu đen tuyền tự nhiên làm tăng độ lãng tử của anh thêm năm mươi phần trăm. Chiếc cà vạt màu lam đậm phối với chiếc ghim vàng đắc giá do chính tay cô chọn lựa, vẻ đẹp nam tính lịch lãm của một quý ông hiện lên trước mắt như mĩ quan hoàn hảo ngàn năm có một. Chiếc mũi thẳng dài, đôi mắt híp quen thuộc, hàng chân mày rậm rạp ngự trên vầng trán sáng lạn, ngũ quan chia rẽ thì không mấy đặc sắc, nhưng khi kết hợp vào cùng với nhau lại cho ra một mĩ nam tuấn tú không ai bằng.
Minh Anh vừa nhìn đã phải thẫn thờ rất lâu. Cái vẻ đẹp này có lẽ đã là của cô kể từ bảy năm trước rồi.
Hải Vinh bước tới, chìa tay ra đón lấy cô, nụ cười anh hiền hòa ấm ấp: "Cảm giác như anh đang đón dâu vậy."
"..."
"Hôm nay em đẹp lắm."
Đã là lần thứ hai anh khen ngợi cô như thế rồi: "Bình thường thì em xấu à?"
"Không đẹp bằng hôm nay."
"..." Minh Anh hít một hơi sâu, cố nén cơn giận xuống. Mẹ, mãi vẫn không rút được kinh nghiệm. Cái tay này ngoài cô ra thì đúng là chẳng có ma nào thèm.
"Anh có gửi thiếp mời cho chú Văn..."
Minh Anh nghe thấy thì trầm ngâm, nhớ đến cuộc đối thoại không mấy vui vẻ dăm bữa trước, cùng với thông tin chưa được kiểm chứng nhưng âm điệu đáng tin kia, tâm tình hơi xáo trộn.
Hải Vinh nhìn Minh Anh qua kính chiếu hậu trong xe, môi hé ra từng chữ: "Chú Văn không thích anh lắm."
"Vậy sao?"
"..."
"Sao anh lại nói vậy?"
"..."
"Anh đã gặp cha em rồi à?"
"Ừ."
"Khi nào vậy?"
"Cũng lâu rồi."
Thái độ của Hải Vinh không đúng lắm, mà biểu cảm của Minh Anh lại càng không đúng. Hải Vinh lần lựa nói: "Có phải em đã biết chú Văn không thích anh ngay từ đầu không?"
"..."
Khoảng lặng đột nhiên xuất hiện, vào ngày vui vẻ thế này, tâm tình xấu xí đáng lý không nên có. Minh Anh cười cười xí xóa: "Nói chuyện đó làm gì? Cha em có thích anh hay không là chuyện của ông ấy. Anh lo học thuộc lòng bài phát biểu hôm nay đi."
Hải Vinh cắn môi, miên miết rồi thủng thẳng đáp: "Có gì nói đó, không cần phải học."
Biểu tình trên mặt Hải Vinh càng lúc càng thấy sai, Minh Anh sợ anh để tâm việc cha cô không thích anh nên đánh trống lãng liên tù tì. Thế nhưng, cô cảm giác như anh đang che giấu cô chuyện gì đó. Thái độ của anh giống như có điều muốn nói, mà cứ day môi mãi không chịu nói, cô cũng đành thôi. Nếu là chuyện về con gái của chủ tịch Thái thì cô biết rồi. Tuy vậy, anh mà có nhắc tới... chắc cô sẽ giả vờ ngạc nhiên.
"Kiến Ninh có đến không?"
"Có."
"Không thấy hổ thẹn à?"
Hải Vinh làm điệu bất đắc dĩ: "Chỉ là một bữa cơm hơi linh đình thôi."
Minh Anh đổi giọng điệu: "Anh mà không mời, thì người hổ thẹn lại là anh."
"Hừm, cần gì..."
"Tuy Kiến Ninh bây giờ bản tính rong chơi khác xưa hoàn toàn, nhưng cũng là em trai anh."
"Không phải nó rong chơi. Nó chỉ tính sai một bước thôi."
"Chuyện gì?"
"Chuyện của nó, anh cũng không muốn nhắc."
"Anh vừa nhắc còn gì?"
"..."
Minh Anh bĩu môi, ghét nhất mấy người khơi chuyện xong lại bỏ xó. Khác nào đồ ăn ngon mà chỉ được ngửi chứ không được ăn.
"Em cảm thấy Kiến Ninh và anh không còn thân thiết như ngày xưa nữa."
Minh Anh bỏ qua một nhịp cũng không thấy Hải Vinh tiếp lời, anh đáp lại cô bằng sự trầm ngâm. Cô thở dài nói tiếp:
"Ngay cả anh em một nhà còn không được gắn bó, thì đòi hỏi bạn bè hàn gắn như xưa là vô cùng bất khả thi."
"Chẳng qua là do những thứ đó bớt quan trọng đi nhiều khi bị tiền bạc chi phối."
"..."
"Anh em thì anh em, không có tiền thì anh em cùng chết đói."
"Ý anh là tiền bạc quan trọng hơn anh em?"
"Không phải cái nào quan trọng hơn, mà là không có thời gian để vun đắp."
Minh Anh phì cười: "Vậy mà anh vẫn có thời gian vun đắp tình cảm với em đấy thôi."
Hải Vinh liếc xéo ai đó, mặt không hề cười, nhưng đuôi mắt ẩn hiện nét vui vẻ yêu chiều, nhịp trống lãng vang lên đì đùng:
"Lâu rồi không thấy em bâng quơ như vậy."
"Em chỉ tiện thể nhắc đến một chút."
"Nếu em đang rảnh thì giúp anh sửa lại bài phát biểu đi."
"Sao lúc nãy anh nói có gì nói đó?"
"Em làm anh phân tâm. Bây giờ không có gì để nói luôn rồi."
"..." Mẹ, chơi mà chơi đổ thừa.
Khi khách mời đến đông đủ, Hải Vinh đã lên bục phát biểu, Minh Anh được mời ngồi vào hàng ghế danh dự, An Nhi được bố trí ngồi ở khu khách mời đặc biệt, thì Ngọc Lam mới lọ mọ tìm tới.
Theo kế hoạch ban đầu thì An Nhi sẽ đến đón cô nàng, nhưng giữa chừng xảy ra trục trặc, Ngọc Lam phải xử lý xong công việc đột xuất mới đến được, An Nhi đành chuyển sang kế hoạch ban sơ là sánh đôi cùng sếp tổng đến đây.
Xung quanh không khí hết sức trang trọng, ai nấy đều dồn sự chú ý vào sân khấu, nơi Hải Vinh – Tổng giám đốc của công ty Đại Dương, chủ nhiệm dự án Nghiên cứu hệ thống vận dụng công nghệ sản xuất mới của công ty Thái Hà, đang tiến hành lễ thành lập thành lập Công Ty Kỹ Thuật Công Nghệ Đại Dương.
Ngọc Lam có chút lạc lõng, bởi vì cô chưa từng tham dự những buổi tiệc có tính chất uy nghiêm đến như vậy. Trước đây, khi Minh Anh lên chức, cô không có dịp chiêm ngưỡng khoảnh khắc huy hoàng của bạn mình, nên không hề biết lễ nhậm chức của người đứng đầu một doanh nghiệp lớn lại oai phong lẫm liệt đến mức này. Cô không tìm cách ngồi vào chỗ đã được xếp sẵn ở bên cạnh An Nhi, mà chỉ lẳng lặng đứng từ xa, quan sát mọi thứ có phần mới lạ này.
Đương lúc suy nghĩ vẩn vơ, một bàn tay nóng hổi đặt vào chiếc vai trần khiến Ngọc Lam giật bắn cả người, loạng choạng xém ngã vì hốt hoảng lùi về sau.
Ngọc Lam vận chiếc váy màu trắng muốt trễ vai vô cùng tôn dáng, chính vì lẽ đó mà bàn tay kia có thể trực tiếp chạm vào chiếc vai không phòng bị của cô.
Chủ nhân của bàn tay kia tự nhận thấy mình thất lễ, ngay lập tức rụt tay lại, cho vào túi quần, cúi đầu nhìn cô gái thân quen, thấp hơn mình một cái đầu đang rụt rè e ấp:
"Ngọc Lam...?"
Thanh âm quen thuộc này dù cho hàng trăm năm nữa qua đi thì Ngọc Lam vẫn có thể dễ dàng nhận ra: "Kiến Ninh?"
Kiến Ninh mỉm cười, cởi chiếc áo vest màu xám trắng trên người, thuần thục khoác lên người Ngọc Lam, che đi đôi vai trắng ngần quyến rũ kia: "Ở đây bật điều hòa thấp quá, coi chừng bị lạnh."
Một cuộc gặp gỡ vô tình, vậy mà cũng khiến tim người xao xuyến. Đã bảy năm trôi qua, Ngọc Lam mới tìm lại được cảm xúc này. Hàng tá ký ức năm cũ tìm về, nhồi nhét tràn đầy trong trí óc, bất giác, cả người Ngọc Lam như chết lặng. Cảm giác vừa vui, vừa đau đớn này, thật khó tả.
Ngọc Lam gượng cười, sờ vào chiếc áo vest vẫn còn hơi ấm, khẽ nói: "Cảm ơn."
Bảy năm không gặp, với Ngọc Lam là sự xa cách thâm trầm, với Kiến Ninh lại như một khoảng trời xa xôi nhưng không hề xa lạ: "Chỗ ngồi của em ở đằng kia, để anh đưa em qua đó."
Ngọc Lam vội vàng khước từ, mắt hướng về Hải Vinh đang còn bận thuyết trình trên sân khấu: "Chắc cũng sắp xong rồi."
Ngần ấy năm chờ đợi, cuối cùng cũng chờ đợi được ngày gặp lại nhau. Tình thế tuy có chút gượng ép, nhưng Ngọc Lam vẫn cảm thấy thỏa mãn sự đợi chờ. Cô không hờn trách Kiến Ninh không tìm cô, cũng không trách anh ngày xưa ra đi không một câu giã biệt. Bởi cô hiểu, vạn vật trên đời đều do duyên số mà gặp gỡ, cũng do duyên số mà rời xa. Cuộc gặp gỡ tình cờ này cũng coi như là duyên số sắp đặt, để về sau cô chẳng cần mong chờ gì nữa.
Ngọc Lam quay người đi, che dấu sự xúc động trên gương mặt, lòng dạ đau đớn tơi bời, cắn răng chịu đựng. Trong phút chốc, cô thầm nghĩ rằng, giá như để cô mỏi mòn thêm vài ba chục năm nữa, còn hơn là cuộc chạm mặt vô tình, như khơi lại vết thương đã âm ỉ bảy năm qua, bây giờ càng thêm đau đớn.
Kiến Ninh chạm vào cánh tay cô, lay nhẹ: "Em không muốn gặp lại anh à?"
"..."
"Chúng ta ra bên ngoài nói chuyện đi. Anh muốn giải thích với em một chút."
Hàng ghế danh dự được bố trí ngay dưới sân khấu, đối xứng với hàng khách mời đặc biệt, tạo thành hình chữ V, tầm nhìn hướng xuống khách mời. Khách mời khá đông, phóng viên và nhà báo chen chúc chật cả kháng phòng, nhưng Minh Anh vẫn nhìn thấy được Ngọc Lam và Kiến Ninh đang di chuyển ra bên ngoài, còn lôi lôi kéo kéo, hành vi ám muội cực kỳ.
Minh Anh quay sang tìm kiếm ánh nhìn của An Nhi, phát hiện cô nàng kia đang cắm đầu ghi chép cái gì đó, chẳng màng đến thế sự xung quanh thì thở dài. Đã là người trưởng thành, việc của ai người nấy quản, nhưng sự thật là Minh Anh chưa từng ngừng lo lắng cho Ngọc Lam. Bản tính cô nàng khép nép è dè, luôn sợ người khác thất vọng và khó chịu, trước nay luôn không biết từ chối ai bao giờ. Điều này cực kỳ đáng lo ngại.
Suy nghĩ đôi chút, Minh Anh quyết định rời khỏi chỗ ngồi, len lén đi theo hai người họ. Không phải cô nhiều chuyện, thích xen vào chuyện người khác, mà là cô lo lắng bạn cô sẽ bị tay sát gái đội lốt thiếu niên ấm áp năm xưa chăn dắt thôi.
Hơn nữa cô biết rõ tình cảm của Ngọc Lam đặt ở đâu. Cô không buông xuống được thì Ngọc Lam lại càng không. Cô có thể tin vào sự lựa chọn của mình, nhưng Ngọc Lam thì không thể. Kiến Ninh hiện tại sớm đã không còn là Dương Kiến Ninh của bảy năm trước. Người hiện tại có thể đem lại hạnh phúc cho bạn cô chỉ có Khải Lộc mà thôi. Cô dám cam đoan điều đó.
Kiến Ninh kéo tay Ngọc Lam ra ngoài hành lang, đi đến cuối dãy bị khuất bởi lối dẫn đi lên cầu thang, cách xa nơi diễn ra buổi lễ, không còn nghe thấy âm thanh gì từ đó phát ra nữa. Ngọc Lam tự thấy đi đủ xa, cô khựng lại, giật tay về: "Tới đây được rồi."
Ánh mắt Kiến Ninh đảo quanh, sau thì nhìn Ngọc Lam từ trên xuống dưới, âm thầm đánh giá một lượt. Cô vẫn như năm xưa, luôn dè dặt, thu mình. Đến ngước nhìn anh cũng chẳng dám. Kiến Ninh khẽ cười, chọc hai tay vào túi, giở giọng trêu ghẹo cô:
"Em lo sợ điều gì? Em sợ anh sẽ ức hiếp em à?"
"..."
"Ở dưới đất có gì đáng nhìn thế?"
Ngọc Lam từ từ ngẩng mặt lên, bắt gặp ánh mắt trêu hoa ghẹo nguyệt thì lại cúi đầu: "Đừng có nhìn em như vậy."
"Em vẫn xinh đẹp như xưa." Dừng một lát, anh nói: "Không, so với năm xưa thì em đẹp hơn rất nhiều."
Hai má Ngọc Lam đỏ như váng chiều, gằng giọng: "Đừng có nói chuyện kiểu đó nữa."
"Anh nói thật mà."
"Anh muốn nói chuyện gì thì mau nói đi. Lễ nhậm chức sắp diễn ra rồi."
Kiến Ninh tằng hắng đôi lần, hạ giọng nghiêm túc, thái độ khác hẳn khi nãy: "Xin lỗi em. Năm xưa không kịp nói lời tạm biệt. Bây giờ anh ở đây xin lỗi em. Có thể em đã giận anh, nhưng khi ấy kể cả anh và anh Vinh đều là bất đắc dĩ. Nguyên do có lẽ em đã biết rồi. Mọi thứ hiện tại chắc không còn quan trọng nữa, tuy vậy anh vẫn cảm thấy nên xin lỗi em một câu. Chúng ta gặp lại nhau cũng thôi cảnh khuất tất giận hờn."
Cảm giác thật trơ trọi.
Minh Anh cách một bức tường, nghe rõ mồn một, chỉ cảm thấy Kiến Ninh này so với năm xưa đã không còn tồn đọng một chút gì. Cứ như hai người khác nhau hoàn toàn. Nếu là Kiến Ninh của bảy năm trước, nhất định sẽ không nói năng kiểu cạn tàu ráo máng như vậy. Một người luôn thấu hiểu cảm xúc của người khác đã biến thành một kẻ áp đặt suy nghĩ lên người khác. Minh Anh thấp thỏm lo sợ người bạn nhẹ dạ cả tin của mình sẽ gật đầu cảm thông, tha thứ cho Kiến Ninh mà không chút nghi ngờ gì.
"Bảy năm rồi, không nên nhắc lại thì hơn." Giọng Ngọc Lam chậm rãi vang lên.
"Anh có thể xem như em đã tha thứ cho anh rồi không?"
"Cũng chẳng có lỗi phải gì. Em hiểu anh là bất đắc dĩ."
Minh Anh rất muốn nhào ra bóp cổ bạn mình một cái, nhưng bằng tinh thần thép, cô đã tự níu chân mình nán lại ít phút chờ diễn biến tiếp theo. Cô muốn nghe xem Kiến Ninh có thể khua môi múa mép cỡ nào, và bạn Ngọc Lam của chúng ta sẽ còn ngu ngốc được đến mức nào.
"Bảy năm qua em sống có tốt không?"
"Cũng ổn."
Nội tâm Minh Anh gào thét, con mẹ nó, phải là 'Rất tốt' chứ, 'Cũng ổn' là cái mẹ gì? Nó muốn cầu xin sự thương cảm từ người đã vứt bỏ nó không chút luyến lưu à?
"Anh đã nhiều lần muốn đến tìm em, nhưng lại sợ làm xáo trộn cuộc sống của em. Khi nãy nhìn thấy em, anh không tự chủ được nên mới lỗ mãng như vậy..." Âm điệu giảm dần, khuôn mặt Kiến Ninh bỗng dưng trầm uất.
Kiểu lời thoại phim truyền hình chiếu đầy trên TV này Minh Anh đã nghe đến mòn cả tai, bây giờ nghe chính miệng người bạn cũ của mình nói ra, lại còn là nói với bạn thân mình, cô thật muốn ói quá đi. Cái giọng điệu xạo ke như vậy, nói với chó nó còn chả tin.
"Không sao đâu. Nếu đã như vậy, chúng ta cứ coi như xóa bỏ hiểu lầm, vẫn là bạn bè như trước."
Minh Anh: "..."
Kiến Ninh nở nụ cười tươi, chiếc răng khểnh đặc trưng khiến anh thăng hạng nhan sắc lên gấp rưỡi. Ngọc Lam vừa nhìn lại nhớ đến lần đầu gặp gỡ của rất lâu về trước, cô cũng vì nụ cười này mà cảm mến anh. Nghĩ lại thì, thời gian trôi qua nhanh, chỉ có ký ức trong cô là chậm, đã bao mùa lá rơi, vẫn chưa có chi tiết nào trong những phần ký ức đó phai màu.
Ở một nơi nào đó, Khải Lộc đang bận rộn miệt mài với công việc khảo sát và báo cáo, bỗng nhiên mắt phải của anh giật giật liên tục năm bảy cái. Cả người lo lắng bất an, chẳng biết là chuyện gì. Nhớ đến Ngọc Lam một mình đi dự tiệc, anh lại thấy không yên tâm.
Chuông đổ rất lâu vẫn không có người bắt máy, Khải Lộc như bị kim châm, cả người dúc dích, không yên một chỗ.
"An Nhi, Ngọc Lam đã đến chưa?" Quá bất an nên Khải Lộc quyết định gọi điện thoại cho 'kiêm bảo mẫu'.
"Hình như đến rồi. Hồi nãy thấy nó đứng lơ ngơ ở trong sảnh." Quay sang không thấy Minh Anh đâu, cô nói tiếp: "Chắc nó với Minh Anh đi đâu rồi, bây giờ không thấy nữa. Sao vậy? Anh gọi nó không được à?"
"Ừ, gọi không bắt máy."
"Hồi sáng nó chạy tới Spa có việc gấp, chắc gấp quá bỏ quên điện thoại lại rồi. Nó cũng tới đây rồi, anh yên tâm đi. Lát nữa gặp tôi sẽ gọi cho anh hay."
Khải Lộc yên tâm phần nào, muốn nhờ An Nhi tìm Ngọc Lam ngay lập tức, nhưng sợ phiền hà, nên đành thôi. Bản thân anh không thể sắp xếp công việc để tháp tùng cô ấy đến buổi tiệc, anh thấy rất có lỗi, không thể làm ra vẻ thêm nữa. Anh cảm ơn An Nhi dăm ba câu rồi tắt máy. Tuy vậy trong lòng vẫn không cam tâm. Công việc này níu chân anh nặng quá.
Anh đứng dưới cổng Tân Minh, chờ đợi người con gái thời gian qua đã cùng anh cực khổ, cùng anh dãi dầu, vượt qua hết thảy những khó khăn, để có thể tiến đến thành công như ngày hôm nay.
Ngày 31 tháng Tám là ngày trọng đại, đánh dấu cột mốc quan trọng trong sự nghiệp của Hải Vinh, vậy nên Minh Anh nghĩ mình không thể qua loa. Cô đã tất bật chuẩn bị từ sáng sớm, thế mà vẫn không kịp.
"Anh đến rồi à?"
Hải Vinh một thân vận vest đen, chân mang giày da, kết hợp với mái tóc xoăn màu đen tuyền tự nhiên làm tăng độ lãng tử của anh thêm năm mươi phần trăm. Chiếc cà vạt màu lam đậm phối với chiếc ghim vàng đắc giá do chính tay cô chọn lựa, vẻ đẹp nam tính lịch lãm của một quý ông hiện lên trước mắt như mĩ quan hoàn hảo ngàn năm có một. Chiếc mũi thẳng dài, đôi mắt híp quen thuộc, hàng chân mày rậm rạp ngự trên vầng trán sáng lạn, ngũ quan chia rẽ thì không mấy đặc sắc, nhưng khi kết hợp vào cùng với nhau lại cho ra một mĩ nam tuấn tú không ai bằng.
Minh Anh vừa nhìn đã phải thẫn thờ rất lâu. Cái vẻ đẹp này có lẽ đã là của cô kể từ bảy năm trước rồi.
Hải Vinh bước tới, chìa tay ra đón lấy cô, nụ cười anh hiền hòa ấm ấp: "Cảm giác như anh đang đón dâu vậy."
"..."
"Hôm nay em đẹp lắm."
Đã là lần thứ hai anh khen ngợi cô như thế rồi: "Bình thường thì em xấu à?"
"Không đẹp bằng hôm nay."
"..." Minh Anh hít một hơi sâu, cố nén cơn giận xuống. Mẹ, mãi vẫn không rút được kinh nghiệm. Cái tay này ngoài cô ra thì đúng là chẳng có ma nào thèm.
"Anh có gửi thiếp mời cho chú Văn..."
Minh Anh nghe thấy thì trầm ngâm, nhớ đến cuộc đối thoại không mấy vui vẻ dăm bữa trước, cùng với thông tin chưa được kiểm chứng nhưng âm điệu đáng tin kia, tâm tình hơi xáo trộn.
Hải Vinh nhìn Minh Anh qua kính chiếu hậu trong xe, môi hé ra từng chữ: "Chú Văn không thích anh lắm."
"Vậy sao?"
"..."
"Sao anh lại nói vậy?"
"..."
"Anh đã gặp cha em rồi à?"
"Ừ."
"Khi nào vậy?"
"Cũng lâu rồi."
Thái độ của Hải Vinh không đúng lắm, mà biểu cảm của Minh Anh lại càng không đúng. Hải Vinh lần lựa nói: "Có phải em đã biết chú Văn không thích anh ngay từ đầu không?"
"..."
Khoảng lặng đột nhiên xuất hiện, vào ngày vui vẻ thế này, tâm tình xấu xí đáng lý không nên có. Minh Anh cười cười xí xóa: "Nói chuyện đó làm gì? Cha em có thích anh hay không là chuyện của ông ấy. Anh lo học thuộc lòng bài phát biểu hôm nay đi."
Hải Vinh cắn môi, miên miết rồi thủng thẳng đáp: "Có gì nói đó, không cần phải học."
Biểu tình trên mặt Hải Vinh càng lúc càng thấy sai, Minh Anh sợ anh để tâm việc cha cô không thích anh nên đánh trống lãng liên tù tì. Thế nhưng, cô cảm giác như anh đang che giấu cô chuyện gì đó. Thái độ của anh giống như có điều muốn nói, mà cứ day môi mãi không chịu nói, cô cũng đành thôi. Nếu là chuyện về con gái của chủ tịch Thái thì cô biết rồi. Tuy vậy, anh mà có nhắc tới... chắc cô sẽ giả vờ ngạc nhiên.
"Kiến Ninh có đến không?"
"Có."
"Không thấy hổ thẹn à?"
Hải Vinh làm điệu bất đắc dĩ: "Chỉ là một bữa cơm hơi linh đình thôi."
Minh Anh đổi giọng điệu: "Anh mà không mời, thì người hổ thẹn lại là anh."
"Hừm, cần gì..."
"Tuy Kiến Ninh bây giờ bản tính rong chơi khác xưa hoàn toàn, nhưng cũng là em trai anh."
"Không phải nó rong chơi. Nó chỉ tính sai một bước thôi."
"Chuyện gì?"
"Chuyện của nó, anh cũng không muốn nhắc."
"Anh vừa nhắc còn gì?"
"..."
Minh Anh bĩu môi, ghét nhất mấy người khơi chuyện xong lại bỏ xó. Khác nào đồ ăn ngon mà chỉ được ngửi chứ không được ăn.
"Em cảm thấy Kiến Ninh và anh không còn thân thiết như ngày xưa nữa."
Minh Anh bỏ qua một nhịp cũng không thấy Hải Vinh tiếp lời, anh đáp lại cô bằng sự trầm ngâm. Cô thở dài nói tiếp:
"Ngay cả anh em một nhà còn không được gắn bó, thì đòi hỏi bạn bè hàn gắn như xưa là vô cùng bất khả thi."
"Chẳng qua là do những thứ đó bớt quan trọng đi nhiều khi bị tiền bạc chi phối."
"..."
"Anh em thì anh em, không có tiền thì anh em cùng chết đói."
"Ý anh là tiền bạc quan trọng hơn anh em?"
"Không phải cái nào quan trọng hơn, mà là không có thời gian để vun đắp."
Minh Anh phì cười: "Vậy mà anh vẫn có thời gian vun đắp tình cảm với em đấy thôi."
Hải Vinh liếc xéo ai đó, mặt không hề cười, nhưng đuôi mắt ẩn hiện nét vui vẻ yêu chiều, nhịp trống lãng vang lên đì đùng:
"Lâu rồi không thấy em bâng quơ như vậy."
"Em chỉ tiện thể nhắc đến một chút."
"Nếu em đang rảnh thì giúp anh sửa lại bài phát biểu đi."
"Sao lúc nãy anh nói có gì nói đó?"
"Em làm anh phân tâm. Bây giờ không có gì để nói luôn rồi."
"..." Mẹ, chơi mà chơi đổ thừa.
Khi khách mời đến đông đủ, Hải Vinh đã lên bục phát biểu, Minh Anh được mời ngồi vào hàng ghế danh dự, An Nhi được bố trí ngồi ở khu khách mời đặc biệt, thì Ngọc Lam mới lọ mọ tìm tới.
Theo kế hoạch ban đầu thì An Nhi sẽ đến đón cô nàng, nhưng giữa chừng xảy ra trục trặc, Ngọc Lam phải xử lý xong công việc đột xuất mới đến được, An Nhi đành chuyển sang kế hoạch ban sơ là sánh đôi cùng sếp tổng đến đây.
Xung quanh không khí hết sức trang trọng, ai nấy đều dồn sự chú ý vào sân khấu, nơi Hải Vinh – Tổng giám đốc của công ty Đại Dương, chủ nhiệm dự án Nghiên cứu hệ thống vận dụng công nghệ sản xuất mới của công ty Thái Hà, đang tiến hành lễ thành lập thành lập Công Ty Kỹ Thuật Công Nghệ Đại Dương.
Ngọc Lam có chút lạc lõng, bởi vì cô chưa từng tham dự những buổi tiệc có tính chất uy nghiêm đến như vậy. Trước đây, khi Minh Anh lên chức, cô không có dịp chiêm ngưỡng khoảnh khắc huy hoàng của bạn mình, nên không hề biết lễ nhậm chức của người đứng đầu một doanh nghiệp lớn lại oai phong lẫm liệt đến mức này. Cô không tìm cách ngồi vào chỗ đã được xếp sẵn ở bên cạnh An Nhi, mà chỉ lẳng lặng đứng từ xa, quan sát mọi thứ có phần mới lạ này.
Đương lúc suy nghĩ vẩn vơ, một bàn tay nóng hổi đặt vào chiếc vai trần khiến Ngọc Lam giật bắn cả người, loạng choạng xém ngã vì hốt hoảng lùi về sau.
Ngọc Lam vận chiếc váy màu trắng muốt trễ vai vô cùng tôn dáng, chính vì lẽ đó mà bàn tay kia có thể trực tiếp chạm vào chiếc vai không phòng bị của cô.
Chủ nhân của bàn tay kia tự nhận thấy mình thất lễ, ngay lập tức rụt tay lại, cho vào túi quần, cúi đầu nhìn cô gái thân quen, thấp hơn mình một cái đầu đang rụt rè e ấp:
"Ngọc Lam...?"
Thanh âm quen thuộc này dù cho hàng trăm năm nữa qua đi thì Ngọc Lam vẫn có thể dễ dàng nhận ra: "Kiến Ninh?"
Kiến Ninh mỉm cười, cởi chiếc áo vest màu xám trắng trên người, thuần thục khoác lên người Ngọc Lam, che đi đôi vai trắng ngần quyến rũ kia: "Ở đây bật điều hòa thấp quá, coi chừng bị lạnh."
Một cuộc gặp gỡ vô tình, vậy mà cũng khiến tim người xao xuyến. Đã bảy năm trôi qua, Ngọc Lam mới tìm lại được cảm xúc này. Hàng tá ký ức năm cũ tìm về, nhồi nhét tràn đầy trong trí óc, bất giác, cả người Ngọc Lam như chết lặng. Cảm giác vừa vui, vừa đau đớn này, thật khó tả.
Ngọc Lam gượng cười, sờ vào chiếc áo vest vẫn còn hơi ấm, khẽ nói: "Cảm ơn."
Bảy năm không gặp, với Ngọc Lam là sự xa cách thâm trầm, với Kiến Ninh lại như một khoảng trời xa xôi nhưng không hề xa lạ: "Chỗ ngồi của em ở đằng kia, để anh đưa em qua đó."
Ngọc Lam vội vàng khước từ, mắt hướng về Hải Vinh đang còn bận thuyết trình trên sân khấu: "Chắc cũng sắp xong rồi."
Ngần ấy năm chờ đợi, cuối cùng cũng chờ đợi được ngày gặp lại nhau. Tình thế tuy có chút gượng ép, nhưng Ngọc Lam vẫn cảm thấy thỏa mãn sự đợi chờ. Cô không hờn trách Kiến Ninh không tìm cô, cũng không trách anh ngày xưa ra đi không một câu giã biệt. Bởi cô hiểu, vạn vật trên đời đều do duyên số mà gặp gỡ, cũng do duyên số mà rời xa. Cuộc gặp gỡ tình cờ này cũng coi như là duyên số sắp đặt, để về sau cô chẳng cần mong chờ gì nữa.
Ngọc Lam quay người đi, che dấu sự xúc động trên gương mặt, lòng dạ đau đớn tơi bời, cắn răng chịu đựng. Trong phút chốc, cô thầm nghĩ rằng, giá như để cô mỏi mòn thêm vài ba chục năm nữa, còn hơn là cuộc chạm mặt vô tình, như khơi lại vết thương đã âm ỉ bảy năm qua, bây giờ càng thêm đau đớn.
Kiến Ninh chạm vào cánh tay cô, lay nhẹ: "Em không muốn gặp lại anh à?"
"..."
"Chúng ta ra bên ngoài nói chuyện đi. Anh muốn giải thích với em một chút."
Hàng ghế danh dự được bố trí ngay dưới sân khấu, đối xứng với hàng khách mời đặc biệt, tạo thành hình chữ V, tầm nhìn hướng xuống khách mời. Khách mời khá đông, phóng viên và nhà báo chen chúc chật cả kháng phòng, nhưng Minh Anh vẫn nhìn thấy được Ngọc Lam và Kiến Ninh đang di chuyển ra bên ngoài, còn lôi lôi kéo kéo, hành vi ám muội cực kỳ.
Minh Anh quay sang tìm kiếm ánh nhìn của An Nhi, phát hiện cô nàng kia đang cắm đầu ghi chép cái gì đó, chẳng màng đến thế sự xung quanh thì thở dài. Đã là người trưởng thành, việc của ai người nấy quản, nhưng sự thật là Minh Anh chưa từng ngừng lo lắng cho Ngọc Lam. Bản tính cô nàng khép nép è dè, luôn sợ người khác thất vọng và khó chịu, trước nay luôn không biết từ chối ai bao giờ. Điều này cực kỳ đáng lo ngại.
Suy nghĩ đôi chút, Minh Anh quyết định rời khỏi chỗ ngồi, len lén đi theo hai người họ. Không phải cô nhiều chuyện, thích xen vào chuyện người khác, mà là cô lo lắng bạn cô sẽ bị tay sát gái đội lốt thiếu niên ấm áp năm xưa chăn dắt thôi.
Hơn nữa cô biết rõ tình cảm của Ngọc Lam đặt ở đâu. Cô không buông xuống được thì Ngọc Lam lại càng không. Cô có thể tin vào sự lựa chọn của mình, nhưng Ngọc Lam thì không thể. Kiến Ninh hiện tại sớm đã không còn là Dương Kiến Ninh của bảy năm trước. Người hiện tại có thể đem lại hạnh phúc cho bạn cô chỉ có Khải Lộc mà thôi. Cô dám cam đoan điều đó.
Kiến Ninh kéo tay Ngọc Lam ra ngoài hành lang, đi đến cuối dãy bị khuất bởi lối dẫn đi lên cầu thang, cách xa nơi diễn ra buổi lễ, không còn nghe thấy âm thanh gì từ đó phát ra nữa. Ngọc Lam tự thấy đi đủ xa, cô khựng lại, giật tay về: "Tới đây được rồi."
Ánh mắt Kiến Ninh đảo quanh, sau thì nhìn Ngọc Lam từ trên xuống dưới, âm thầm đánh giá một lượt. Cô vẫn như năm xưa, luôn dè dặt, thu mình. Đến ngước nhìn anh cũng chẳng dám. Kiến Ninh khẽ cười, chọc hai tay vào túi, giở giọng trêu ghẹo cô:
"Em lo sợ điều gì? Em sợ anh sẽ ức hiếp em à?"
"..."
"Ở dưới đất có gì đáng nhìn thế?"
Ngọc Lam từ từ ngẩng mặt lên, bắt gặp ánh mắt trêu hoa ghẹo nguyệt thì lại cúi đầu: "Đừng có nhìn em như vậy."
"Em vẫn xinh đẹp như xưa." Dừng một lát, anh nói: "Không, so với năm xưa thì em đẹp hơn rất nhiều."
Hai má Ngọc Lam đỏ như váng chiều, gằng giọng: "Đừng có nói chuyện kiểu đó nữa."
"Anh nói thật mà."
"Anh muốn nói chuyện gì thì mau nói đi. Lễ nhậm chức sắp diễn ra rồi."
Kiến Ninh tằng hắng đôi lần, hạ giọng nghiêm túc, thái độ khác hẳn khi nãy: "Xin lỗi em. Năm xưa không kịp nói lời tạm biệt. Bây giờ anh ở đây xin lỗi em. Có thể em đã giận anh, nhưng khi ấy kể cả anh và anh Vinh đều là bất đắc dĩ. Nguyên do có lẽ em đã biết rồi. Mọi thứ hiện tại chắc không còn quan trọng nữa, tuy vậy anh vẫn cảm thấy nên xin lỗi em một câu. Chúng ta gặp lại nhau cũng thôi cảnh khuất tất giận hờn."
Cảm giác thật trơ trọi.
Minh Anh cách một bức tường, nghe rõ mồn một, chỉ cảm thấy Kiến Ninh này so với năm xưa đã không còn tồn đọng một chút gì. Cứ như hai người khác nhau hoàn toàn. Nếu là Kiến Ninh của bảy năm trước, nhất định sẽ không nói năng kiểu cạn tàu ráo máng như vậy. Một người luôn thấu hiểu cảm xúc của người khác đã biến thành một kẻ áp đặt suy nghĩ lên người khác. Minh Anh thấp thỏm lo sợ người bạn nhẹ dạ cả tin của mình sẽ gật đầu cảm thông, tha thứ cho Kiến Ninh mà không chút nghi ngờ gì.
"Bảy năm rồi, không nên nhắc lại thì hơn." Giọng Ngọc Lam chậm rãi vang lên.
"Anh có thể xem như em đã tha thứ cho anh rồi không?"
"Cũng chẳng có lỗi phải gì. Em hiểu anh là bất đắc dĩ."
Minh Anh rất muốn nhào ra bóp cổ bạn mình một cái, nhưng bằng tinh thần thép, cô đã tự níu chân mình nán lại ít phút chờ diễn biến tiếp theo. Cô muốn nghe xem Kiến Ninh có thể khua môi múa mép cỡ nào, và bạn Ngọc Lam của chúng ta sẽ còn ngu ngốc được đến mức nào.
"Bảy năm qua em sống có tốt không?"
"Cũng ổn."
Nội tâm Minh Anh gào thét, con mẹ nó, phải là 'Rất tốt' chứ, 'Cũng ổn' là cái mẹ gì? Nó muốn cầu xin sự thương cảm từ người đã vứt bỏ nó không chút luyến lưu à?
"Anh đã nhiều lần muốn đến tìm em, nhưng lại sợ làm xáo trộn cuộc sống của em. Khi nãy nhìn thấy em, anh không tự chủ được nên mới lỗ mãng như vậy..." Âm điệu giảm dần, khuôn mặt Kiến Ninh bỗng dưng trầm uất.
Kiểu lời thoại phim truyền hình chiếu đầy trên TV này Minh Anh đã nghe đến mòn cả tai, bây giờ nghe chính miệng người bạn cũ của mình nói ra, lại còn là nói với bạn thân mình, cô thật muốn ói quá đi. Cái giọng điệu xạo ke như vậy, nói với chó nó còn chả tin.
"Không sao đâu. Nếu đã như vậy, chúng ta cứ coi như xóa bỏ hiểu lầm, vẫn là bạn bè như trước."
Minh Anh: "..."
Kiến Ninh nở nụ cười tươi, chiếc răng khểnh đặc trưng khiến anh thăng hạng nhan sắc lên gấp rưỡi. Ngọc Lam vừa nhìn lại nhớ đến lần đầu gặp gỡ của rất lâu về trước, cô cũng vì nụ cười này mà cảm mến anh. Nghĩ lại thì, thời gian trôi qua nhanh, chỉ có ký ức trong cô là chậm, đã bao mùa lá rơi, vẫn chưa có chi tiết nào trong những phần ký ức đó phai màu.
Ở một nơi nào đó, Khải Lộc đang bận rộn miệt mài với công việc khảo sát và báo cáo, bỗng nhiên mắt phải của anh giật giật liên tục năm bảy cái. Cả người lo lắng bất an, chẳng biết là chuyện gì. Nhớ đến Ngọc Lam một mình đi dự tiệc, anh lại thấy không yên tâm.
Chuông đổ rất lâu vẫn không có người bắt máy, Khải Lộc như bị kim châm, cả người dúc dích, không yên một chỗ.
"An Nhi, Ngọc Lam đã đến chưa?" Quá bất an nên Khải Lộc quyết định gọi điện thoại cho 'kiêm bảo mẫu'.
"Hình như đến rồi. Hồi nãy thấy nó đứng lơ ngơ ở trong sảnh." Quay sang không thấy Minh Anh đâu, cô nói tiếp: "Chắc nó với Minh Anh đi đâu rồi, bây giờ không thấy nữa. Sao vậy? Anh gọi nó không được à?"
"Ừ, gọi không bắt máy."
"Hồi sáng nó chạy tới Spa có việc gấp, chắc gấp quá bỏ quên điện thoại lại rồi. Nó cũng tới đây rồi, anh yên tâm đi. Lát nữa gặp tôi sẽ gọi cho anh hay."
Khải Lộc yên tâm phần nào, muốn nhờ An Nhi tìm Ngọc Lam ngay lập tức, nhưng sợ phiền hà, nên đành thôi. Bản thân anh không thể sắp xếp công việc để tháp tùng cô ấy đến buổi tiệc, anh thấy rất có lỗi, không thể làm ra vẻ thêm nữa. Anh cảm ơn An Nhi dăm ba câu rồi tắt máy. Tuy vậy trong lòng vẫn không cam tâm. Công việc này níu chân anh nặng quá.