CHƯƠNG 13: GẶP NHAU LÚC ĐI ĂN
CHƯƠNG 13: GẶP NHAU LÚC ĐI ĂN
“Được, anh tới đón em.”
Hà Cảnh Quân ở Ngọc Loan Viên, một tiểu khu xa hoa có hồ nước lớn, khung cảnh rất đẹp, buổi tối có thể chậm rãi tản bộ dọc theo hồ nước, anh ta mua một căn nhà có hai phòng trong tiểu khu.
Lúc đợi đồ đóng gói chuyển tới, Hà Cảnh Quân giúp Đan Diễn Vy dọn dẹp, Đan Diễn Vy chạy đi chợ mua thức ăn, làm bữa trưa đơn giản ba món xào một món canh.
Hà Cảnh Quân ăn đến no nê, cười nói: “Bạn gái anh nấu ăn ngon quá, sau này không cần ăn đồ bên ngoài nữa rồi.”
Đan Diễn Vy mỉm cười: “Sau này bảo đảm em sẽ nuôi anh mập lên!”
Hai người ai cũng đều có công việc, có điều thời gian nghỉ ngơi cũng không lệch nhau lắm, tháng ngày ấm áp mà yên tĩnh. Thỉnh thoảng Đan Diễn Vy cũng trở về cửa hàng xem, cô sẽ giúp đỡ nhân viên cửa hàng dọn dẹp nhà kho, chờ sau khi Hà Cảnh Quân tới đón thì hai người cùng đi ra ngoài đi dạo phố.
Thường xuyên qua lại, mấy người trong cửa hàng đều biết Đan Diễn Vy có bạn trai. Không chỉ đẹp trai mà nghe nói anh ấy còn là người đại diện đầu tư rất lợi hại, ai nấy đều vô cùng ngưỡng mộ Đan Diễn Vy, đòi ăn cỗ cưới của cô.
Hà Cảnh Quân vô cùng hào phóng, lúc đến đón Đan Diễn Vy anh ta mang theo vài hộp socola hiệu Debauve & Gallais. Mấy cô gái thấy thế kêu hò reo, chúc anh ta và Đan Diễn Vy sống tới răng long bạc đầu.
Đan Diễn Vy cực kỳ buồn cười, lúc đi ra ngoài mới không nhịn được nói: “Anh không cần tốn kém vậy đâu?”
“Là của khách hàng tặng, anh còn để lại vài hộp.” Hà Cảnh Quân cười nói, xoa đầu Đan Diễn Vy: “Em yên tâm đi, địa vị của những người khác trong lòng anh không ai sánh nổi người bạn gái là em đâu.”
Đan Diễn Vy mỉm cười.
Hà Cảnh Quân nói tối nay sẽ dẫn Đan Diễn Vy đi ăn thử cua ở hồ Dương Trừng, lái xe thẳng ra vùng ngoại ô phía tây.
Nhà hàng có món cua này được xây dựng trên hồ sen, mùa này hoa nở ngập tràn, mùi thơm nức mũi. Bởi vì Hà Cảnh Quân là bạn của ông chủ ở đây nên đặt được một vị trí đẹp ở ngoài trời.
Không nghĩ tới hai người vừa theo chân người phục vụ đến chỗ ngồi thì bất ngờ gặp Vũ Thư và Lục Trình Thiên.
“Ồ, Vy Vy?” Vũ Thư lập tức chạy tới, huơ huơ di động trong tay cười hì hì nói: “Tớ vừa định gọi điện thoại mời cậu tới đây ăn cua, không ngờ cậu và anh Hà Cảnh Quân cũng đến, đúng là trùng hợp!”
Hà Cảnh Quân đưa tay kéo Đan Diễn Vy vào lòng rồi nói: “Đúng vậy, thật trùng hợp.”
“Làm gì đấy, bạn gái anh chẳng phải cũng là bạn thân của tôi sao, anh ôm chặt như thế làm gì chứ?” Vũ Thư cười mắng, không cam lòng yếu thế kéo Đan Diễn Vy đến bên cạnh mình: “Vy Vy, chúng ta sang bàn tớ ngồi!”
Đan Diễn Vy bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là để Vũ Thư kéo mình sang bàn bên đó. Sau khi đi vào, cô lơ đãng đụng phải ánh mắt của anh. Ánh mắt lạnh lẽo của anh khiến Đan Diễn Vy run lên, hơi hoảng hốt quay đầu qua một bên.
Đúng vậy, chỉ có hai tuần ngắn ngủi không gặp anh, sao cô có thể dễ dàng quên mất anh chứ?
Vũ Thư ngồi sát bên Đan Diễn Vy, cô ấy nói rất thích ăn cua, thừa dịp Lục Trình Thiên thong thả mới năn nỉ anh dẫn tới đây, Hà Cảnh Quân cười nói tiếp: “Vậy sao, vừa vặn Vy Vy cũng thích ăn vì thế tôi dẫn cô ấy tới đây.”
“Ồ, thật à?” Vũ Thư kinh ngạc, nhìn Đan Diễn Vy: “Nhưng mà Vy Vy, cậu nói cậu không thích ăn cua mà nhỉ?”
“Cô ấy không thích khi nào chứ, chỉ là vì ăn cua khó bóc mà thôi, hơn nữa còn bẩn tay.” Hà Cảnh Quân nói xong, còn chu đáo đặt khăn ăn lên đùi Đan Diễn Vy: “Lúc cô ăn có Lục Trình Thiên giúp đỡ đương nhiên là không lĩnh hội được rồi.”
Vũ Thư lườm nguýt Hà Cảnh Quân: “Này này, Hà Cảnh Quân nếu như anh còn như thế, có tin tôi cướp Vy Vy lại không? Anh cứ chọc tôi mãi, muốn bị ăn đánh hả?!”
Đan Diễn Vy mím môi cười: “Được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa.”
“Vẫn là Vy Vy tốt nhất, đứng về phía tớ…” Vũ Thư hừ hừ, kéo cánh tay của Đan Diễn Vy làm nũng, còn nói lần sau rảnh rỗi sẽ tự mình dẫn Đan Diễn Vy đến ăn, giúp cô gỡ thịt cua, khiến Đan Diễn Vy cực kỳ buồn cười.
Toàn bộ cuộc nói chuyện đó, Lục Trình Thiên không tham gia câu nào, môi mỏng hơi nhếch lên yên tĩnh ngồi bên cạnh.
“Được, anh tới đón em.”
Hà Cảnh Quân ở Ngọc Loan Viên, một tiểu khu xa hoa có hồ nước lớn, khung cảnh rất đẹp, buổi tối có thể chậm rãi tản bộ dọc theo hồ nước, anh ta mua một căn nhà có hai phòng trong tiểu khu.
Lúc đợi đồ đóng gói chuyển tới, Hà Cảnh Quân giúp Đan Diễn Vy dọn dẹp, Đan Diễn Vy chạy đi chợ mua thức ăn, làm bữa trưa đơn giản ba món xào một món canh.
Hà Cảnh Quân ăn đến no nê, cười nói: “Bạn gái anh nấu ăn ngon quá, sau này không cần ăn đồ bên ngoài nữa rồi.”
Đan Diễn Vy mỉm cười: “Sau này bảo đảm em sẽ nuôi anh mập lên!”
Hai người ai cũng đều có công việc, có điều thời gian nghỉ ngơi cũng không lệch nhau lắm, tháng ngày ấm áp mà yên tĩnh. Thỉnh thoảng Đan Diễn Vy cũng trở về cửa hàng xem, cô sẽ giúp đỡ nhân viên cửa hàng dọn dẹp nhà kho, chờ sau khi Hà Cảnh Quân tới đón thì hai người cùng đi ra ngoài đi dạo phố.
Thường xuyên qua lại, mấy người trong cửa hàng đều biết Đan Diễn Vy có bạn trai. Không chỉ đẹp trai mà nghe nói anh ấy còn là người đại diện đầu tư rất lợi hại, ai nấy đều vô cùng ngưỡng mộ Đan Diễn Vy, đòi ăn cỗ cưới của cô.
Hà Cảnh Quân vô cùng hào phóng, lúc đến đón Đan Diễn Vy anh ta mang theo vài hộp socola hiệu Debauve & Gallais. Mấy cô gái thấy thế kêu hò reo, chúc anh ta và Đan Diễn Vy sống tới răng long bạc đầu.
Đan Diễn Vy cực kỳ buồn cười, lúc đi ra ngoài mới không nhịn được nói: “Anh không cần tốn kém vậy đâu?”
“Là của khách hàng tặng, anh còn để lại vài hộp.” Hà Cảnh Quân cười nói, xoa đầu Đan Diễn Vy: “Em yên tâm đi, địa vị của những người khác trong lòng anh không ai sánh nổi người bạn gái là em đâu.”
Đan Diễn Vy mỉm cười.
Hà Cảnh Quân nói tối nay sẽ dẫn Đan Diễn Vy đi ăn thử cua ở hồ Dương Trừng, lái xe thẳng ra vùng ngoại ô phía tây.
Nhà hàng có món cua này được xây dựng trên hồ sen, mùa này hoa nở ngập tràn, mùi thơm nức mũi. Bởi vì Hà Cảnh Quân là bạn của ông chủ ở đây nên đặt được một vị trí đẹp ở ngoài trời.
Không nghĩ tới hai người vừa theo chân người phục vụ đến chỗ ngồi thì bất ngờ gặp Vũ Thư và Lục Trình Thiên.
“Ồ, Vy Vy?” Vũ Thư lập tức chạy tới, huơ huơ di động trong tay cười hì hì nói: “Tớ vừa định gọi điện thoại mời cậu tới đây ăn cua, không ngờ cậu và anh Hà Cảnh Quân cũng đến, đúng là trùng hợp!”
Hà Cảnh Quân đưa tay kéo Đan Diễn Vy vào lòng rồi nói: “Đúng vậy, thật trùng hợp.”
“Làm gì đấy, bạn gái anh chẳng phải cũng là bạn thân của tôi sao, anh ôm chặt như thế làm gì chứ?” Vũ Thư cười mắng, không cam lòng yếu thế kéo Đan Diễn Vy đến bên cạnh mình: “Vy Vy, chúng ta sang bàn tớ ngồi!”
Đan Diễn Vy bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là để Vũ Thư kéo mình sang bàn bên đó. Sau khi đi vào, cô lơ đãng đụng phải ánh mắt của anh. Ánh mắt lạnh lẽo của anh khiến Đan Diễn Vy run lên, hơi hoảng hốt quay đầu qua một bên.
Đúng vậy, chỉ có hai tuần ngắn ngủi không gặp anh, sao cô có thể dễ dàng quên mất anh chứ?
Vũ Thư ngồi sát bên Đan Diễn Vy, cô ấy nói rất thích ăn cua, thừa dịp Lục Trình Thiên thong thả mới năn nỉ anh dẫn tới đây, Hà Cảnh Quân cười nói tiếp: “Vậy sao, vừa vặn Vy Vy cũng thích ăn vì thế tôi dẫn cô ấy tới đây.”
“Ồ, thật à?” Vũ Thư kinh ngạc, nhìn Đan Diễn Vy: “Nhưng mà Vy Vy, cậu nói cậu không thích ăn cua mà nhỉ?”
“Cô ấy không thích khi nào chứ, chỉ là vì ăn cua khó bóc mà thôi, hơn nữa còn bẩn tay.” Hà Cảnh Quân nói xong, còn chu đáo đặt khăn ăn lên đùi Đan Diễn Vy: “Lúc cô ăn có Lục Trình Thiên giúp đỡ đương nhiên là không lĩnh hội được rồi.”
Vũ Thư lườm nguýt Hà Cảnh Quân: “Này này, Hà Cảnh Quân nếu như anh còn như thế, có tin tôi cướp Vy Vy lại không? Anh cứ chọc tôi mãi, muốn bị ăn đánh hả?!”
Đan Diễn Vy mím môi cười: “Được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa.”
“Vẫn là Vy Vy tốt nhất, đứng về phía tớ…” Vũ Thư hừ hừ, kéo cánh tay của Đan Diễn Vy làm nũng, còn nói lần sau rảnh rỗi sẽ tự mình dẫn Đan Diễn Vy đến ăn, giúp cô gỡ thịt cua, khiến Đan Diễn Vy cực kỳ buồn cười.
Toàn bộ cuộc nói chuyện đó, Lục Trình Thiên không tham gia câu nào, môi mỏng hơi nhếch lên yên tĩnh ngồi bên cạnh.