CHƯƠNG 14: GHEN TỴ
CHƯƠNG 14: GHEN TỴ
Không biết có phải là ảo giác của Đan Diễn Vy hay không, cô luôn cảm thấy tầm mắt của người đàn ông này luôn khóa chặt trên người mình, cả người rất mất tự nhiên, quả thực giống như ngồi trên bàn chông, không dám ngẩng đầu lên.
Cua hồ Dương Trừng không những lớn hơn mà cách hấp cũng rất ngon. Bọn họ gọi tám con, để vỉ hấp chừng mười phút là chín, ăn chấm với nước chấm đặc biệt của nhà hàng ngon vô cùng.
Đan Diễn Vy không quen để cho người khác làm hết mọi thứ, cô muốn mình tự gỡ thịt cua, Hà Cảnh Quân lại cười nói: “Em xem Vũ Thư người ta đều là để Lục Trình Thiên gỡ cua dùm, Vy Vy, em để anh thể hiện một chút được không?”
“Thì thế!” Vũ Thư ăn thịt cua của Lục Trình Thiên gỡ, ậm ờ lại vẻ đúng lý hợp tình nói: “Cậu cứ để anh ta gỡ cho, những lúc này là lúc để bạn trai phát huy tác dụng.”
Đan Diễn Vy mỉm cười, bỏ tay ra để Hà Cảnh Quân làm.
Vũ Thư rất hoạt bát, thích tán gẫu, tiếng cười của cô ấy khiến cho Đan Diễn Vy không nhịn được nhìn qua, thì thấy nửa người Vũ Thư dựa trên cánh tay Lục Trình Thiên không biết đang nói gì với anh, cuối cùng còn cười khanh khách.
Trên môi Lục Trình Thiên mang theo ý cười như có như không, giống như tâm trạng không tệ lắm, cúi đầu xử lý con cua, đôi bàn tay thon dài đẹp đẽ kia Đan Diễn Vy đã nhìn qua vô số lần nhưng giờ nhìn lại vẫn khiến mắt cô hơi đau xót.
Hai người ở bên nhau hơn ba năm, cơ bản lúc đến nhà Lục Trình Thiên thì Đan Diễn Vy đều sẽ chủ động nấu cơm, cô nhớ kỹ anh thích món gì, dù là món hải sản có khó xử lý hơn nữa cô vẫn mua về làm cho anh ăn.
Nhưng ở bên cạnh anh lâu như thế, anh cũng chưa từng chu đáo chăm sóc cô như vậy. Một lần duy nhất là do cô lúc dùng dao không cẩn thận cứa trúng tay, sau đó anh bóc bưởi, đút cho cô ăn.
Chỉ một lần đó đã khiến cô cảm động rất lâu, nhưng cô lại không biết người đàn ông này không phải không dịu dàng, chỉ là phần dịu dàng này dành cho người đặc biệt, mà cô rõ ràng không phải là người đặc biệt đó, cô chỉ là nhân vật phụ mà thôi.
Trong lòng Đan Diễn Vy hơi chua xót, khó chịu, cô cúi đầu uống nước cam, sợ người khác nhìn ra được điều gì.
Chẳng phải cô nên chúc phúc cho Vũ Thư sao? Cô đang không cam lòng cái gì?
“Vy Vy, Vy Vy?” Vũ Thư dùng tay quơ quơ trước mặt Đan Diễn Vy, lúc thấy Đan Diễn Vy ánh mắt mờ mịt nhìn lên, cô ấy trề môi nói: “Có phải gần đây áp lực công việc của cậu rất lớn không? Sao cậu cứ thừ người hoài vậy?”
“Chắc thế.” Đan Diễn Vy cười gượng hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì tớ định hỏi cuối tuần cậu và Hà Cảnh Quân có muốn ra ngoài chơi không?” Vũ Thư dựa sát vào Lục Trình Thiên, vẻ mặt ngọt ngào: “Vụ án trong tay anh Thiên cũng đã xử lý xong, vừa vặn anh ấy có thời gian ra ngoài chơi với tớ.”
“Tớ…”
“Được, vừa vặn tôi và Vy Vy cũng đều rảnh rỗi.” Đan Diễn Vy vừa khó khăn nói được một chữ thì Hà Cảnh Quân ở bên cạnh đã cười đồng ý, nói: “Rất vinh hạnh có cơ hội cùng ra ngoài chơi với hai người.”
“Quá tốt rồi!” Vũ Thư vui vẻ không thôi nói: “Tớ còn lo lắng hai ngươi không có thời gian đấy! Đúng rồi, Vy Vy bây giờ cậu đang ở đâu? Có cần lúc đó tớ và anh Thiên đi đón cậu không?”
Hà Cảnh Quân để thịt cua đã gỡ xong vào bát của Đan Diễn Vy, thờ ơ nói: “Bây giờ Vy Vy đang ở cùng tôi.”
“Ồ?” Có lẽ là đáp án này quá mức kinh thiên động địa khiến Vũ Thư trực tiếp ngây ra.
Đan Diễn Vy có thể cảm giác được lúc Hà Cảnh Quân nói ra lời này thì sắc mặt của người đàn ông đối diện lập tức trầm xuống, cô mới vừa ngẩng đầu lên đã chạm phải cặp mắt sắc bén lạnh lẽo kia, tựa hồ như đang chất vấn cái gì, cô chột dạ càng cúi đầu thấp hơn.
“Ôi, như thế thì tốt quá!” Qua một lúc Vũ Thư cũng hồi thần lại, cô ấy liếc Lục Trình Thiên một cái, lầu bầu nói: “Anh Thiên nói anh ấy ngủ không sâu, nên không cho tớ qua đêm ở nhà anh ấy.”
“Công việc của luật sư Lục quá bận rộn, đại khái mỗi ngày thần kinh đều căng thẳng cho nên có thể hiểu được.”
Hà Cảnh Quân cười nói, kéo tay Đan Diễn Vy, nắm thật chặt nói: “Có điều bạn gái của tôi nấu ăn rất ngon, hơn nữa tôi cũng không yên lòng mỗi ngày sau khi tan làm để cô ấy một mình đi trên đường tối về nhà, nên ở cùng tôi là tốt nhất.”
Không biết có phải là ảo giác của Đan Diễn Vy hay không, cô luôn cảm thấy tầm mắt của người đàn ông này luôn khóa chặt trên người mình, cả người rất mất tự nhiên, quả thực giống như ngồi trên bàn chông, không dám ngẩng đầu lên.
Cua hồ Dương Trừng không những lớn hơn mà cách hấp cũng rất ngon. Bọn họ gọi tám con, để vỉ hấp chừng mười phút là chín, ăn chấm với nước chấm đặc biệt của nhà hàng ngon vô cùng.
Đan Diễn Vy không quen để cho người khác làm hết mọi thứ, cô muốn mình tự gỡ thịt cua, Hà Cảnh Quân lại cười nói: “Em xem Vũ Thư người ta đều là để Lục Trình Thiên gỡ cua dùm, Vy Vy, em để anh thể hiện một chút được không?”
“Thì thế!” Vũ Thư ăn thịt cua của Lục Trình Thiên gỡ, ậm ờ lại vẻ đúng lý hợp tình nói: “Cậu cứ để anh ta gỡ cho, những lúc này là lúc để bạn trai phát huy tác dụng.”
Đan Diễn Vy mỉm cười, bỏ tay ra để Hà Cảnh Quân làm.
Vũ Thư rất hoạt bát, thích tán gẫu, tiếng cười của cô ấy khiến cho Đan Diễn Vy không nhịn được nhìn qua, thì thấy nửa người Vũ Thư dựa trên cánh tay Lục Trình Thiên không biết đang nói gì với anh, cuối cùng còn cười khanh khách.
Trên môi Lục Trình Thiên mang theo ý cười như có như không, giống như tâm trạng không tệ lắm, cúi đầu xử lý con cua, đôi bàn tay thon dài đẹp đẽ kia Đan Diễn Vy đã nhìn qua vô số lần nhưng giờ nhìn lại vẫn khiến mắt cô hơi đau xót.
Hai người ở bên nhau hơn ba năm, cơ bản lúc đến nhà Lục Trình Thiên thì Đan Diễn Vy đều sẽ chủ động nấu cơm, cô nhớ kỹ anh thích món gì, dù là món hải sản có khó xử lý hơn nữa cô vẫn mua về làm cho anh ăn.
Nhưng ở bên cạnh anh lâu như thế, anh cũng chưa từng chu đáo chăm sóc cô như vậy. Một lần duy nhất là do cô lúc dùng dao không cẩn thận cứa trúng tay, sau đó anh bóc bưởi, đút cho cô ăn.
Chỉ một lần đó đã khiến cô cảm động rất lâu, nhưng cô lại không biết người đàn ông này không phải không dịu dàng, chỉ là phần dịu dàng này dành cho người đặc biệt, mà cô rõ ràng không phải là người đặc biệt đó, cô chỉ là nhân vật phụ mà thôi.
Trong lòng Đan Diễn Vy hơi chua xót, khó chịu, cô cúi đầu uống nước cam, sợ người khác nhìn ra được điều gì.
Chẳng phải cô nên chúc phúc cho Vũ Thư sao? Cô đang không cam lòng cái gì?
“Vy Vy, Vy Vy?” Vũ Thư dùng tay quơ quơ trước mặt Đan Diễn Vy, lúc thấy Đan Diễn Vy ánh mắt mờ mịt nhìn lên, cô ấy trề môi nói: “Có phải gần đây áp lực công việc của cậu rất lớn không? Sao cậu cứ thừ người hoài vậy?”
“Chắc thế.” Đan Diễn Vy cười gượng hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì tớ định hỏi cuối tuần cậu và Hà Cảnh Quân có muốn ra ngoài chơi không?” Vũ Thư dựa sát vào Lục Trình Thiên, vẻ mặt ngọt ngào: “Vụ án trong tay anh Thiên cũng đã xử lý xong, vừa vặn anh ấy có thời gian ra ngoài chơi với tớ.”
“Tớ…”
“Được, vừa vặn tôi và Vy Vy cũng đều rảnh rỗi.” Đan Diễn Vy vừa khó khăn nói được một chữ thì Hà Cảnh Quân ở bên cạnh đã cười đồng ý, nói: “Rất vinh hạnh có cơ hội cùng ra ngoài chơi với hai người.”
“Quá tốt rồi!” Vũ Thư vui vẻ không thôi nói: “Tớ còn lo lắng hai ngươi không có thời gian đấy! Đúng rồi, Vy Vy bây giờ cậu đang ở đâu? Có cần lúc đó tớ và anh Thiên đi đón cậu không?”
Hà Cảnh Quân để thịt cua đã gỡ xong vào bát của Đan Diễn Vy, thờ ơ nói: “Bây giờ Vy Vy đang ở cùng tôi.”
“Ồ?” Có lẽ là đáp án này quá mức kinh thiên động địa khiến Vũ Thư trực tiếp ngây ra.
Đan Diễn Vy có thể cảm giác được lúc Hà Cảnh Quân nói ra lời này thì sắc mặt của người đàn ông đối diện lập tức trầm xuống, cô mới vừa ngẩng đầu lên đã chạm phải cặp mắt sắc bén lạnh lẽo kia, tựa hồ như đang chất vấn cái gì, cô chột dạ càng cúi đầu thấp hơn.
“Ôi, như thế thì tốt quá!” Qua một lúc Vũ Thư cũng hồi thần lại, cô ấy liếc Lục Trình Thiên một cái, lầu bầu nói: “Anh Thiên nói anh ấy ngủ không sâu, nên không cho tớ qua đêm ở nhà anh ấy.”
“Công việc của luật sư Lục quá bận rộn, đại khái mỗi ngày thần kinh đều căng thẳng cho nên có thể hiểu được.”
Hà Cảnh Quân cười nói, kéo tay Đan Diễn Vy, nắm thật chặt nói: “Có điều bạn gái của tôi nấu ăn rất ngon, hơn nữa tôi cũng không yên lòng mỗi ngày sau khi tan làm để cô ấy một mình đi trên đường tối về nhà, nên ở cùng tôi là tốt nhất.”