CHƯƠNG 20: LÀ NGƯỜI PHỤ NỮ ĐẦU TIÊN CỦA ANH
CHƯƠNG 20: LÀ NGƯỜI PHỤ NỮ ĐẦU TIÊN CỦA ANH
“Hả?” Đan Diễn Vy quay sang nhìn Vũ Thư, nói với vẻ tràn đầy kinh ngạc: “Nhưng chẳng phải các cậu…”
Sau khi qua lại với Lục Trình Thiên được năm tháng thì Vũ Thư liền nói phải dẫn người ta về nhà mình, quả thật, ngày hôm sau cô ấy với Lục Trình Thiên cùng đến trường, sau đó cô ấy lặng lẽ nói cho Đan Diễn Vy biết, rằng cô ấy và Lục Trình Thiên đã làm chuyện đó rồi.
Khi đó đầu óc của Đan Diễn Vy hoàn toàn bối rối, trong lòng rất khó chịu, ê ẩm.
Mãi cho tới sau này khi Lục Trình Thiên uống say, anh ôm cô nhưng lại gọi tên của Vũ Thư, Đan Diễn Vy đã cảm thấy rất buồn lòng.
Người đàn ông mà cô yêu như thế, nhưng lại chẳng có chút nào thuộc về cô cả.
“Thật ra thì…chúng tớ chưa làm gì hết.” Vũ Thư do dự, vẫn là nói ra: “Ai ngờ lúc đó bố mẹ tớ đột nhiên quay về mà hiệu quả cách âm của nhà tớ lại không tốt cho nên tớ và anh Thiên không làm chuyện đó nữa.”
Đan Diễn Vy không ngờ mọi chuyện lại như vậy, cô sửng sốt hồi lâu: “Vậy tại sao cậu lại…”
“Chẳng phải là vì tớ sợ cậu cười tớ sao!” Vũ Thư lầu bầu, buồn buồn nói: “Tớ có nói với cậu là tớ nhất định sẽ ‘chiếm’ được anh Thiên, nhưng chỉ vì bố mẹ tớ quay về mà chuyện đó không thành, tớ mà nói với cậu thì chẳng phải sẽ bị cậu cười chê sao!”
“...”
Đan Diễn Vy bỗng nhiên nhớ lại lần đầu tiên, Lục Trình Thiên quả thật có chút vụng về, không khống chế được sức mạnh khiến cô ê ẩm suốt hai ngày, cô vẫn luôn cho rằng do anh ấy uống say nên mới vậy, chứ cũng không nghĩ nhiều.
Vậy ra cô là người phụ nữ đầu tiên của Lục Trình Thiên à?
Nghĩ tới những thứ này, tâm trạng của Đan Diễn Vy cuối cùng cũng khá hơn nhiều, không kiềm chế được mà bật cười.
Thật ra thì cũng không có gì phải buồn cả, người đàn ông đó không yêu cô nhưng chí ít thì cô vẫn là người phụ nữ đầu tiên với anh, hơn nữa suốt ba năm qua ở chung với cô, anh chưa từng qua lại dây dưa với người phụ nữ nào khác, như vậy cô đã rất mãn nguyện rồi.
Vũ Thư nghe thấy tiếng cười của Đan Diễn Vy, cho là cô đang cười chê mình, nhất thời không vui: “Tớ biết cậu sẽ cười nhạo tớ mà, Vy Vy, cậu đúng là không ý tứ gì cả, biết sớm tớ đã không kể lại với cậu rồi.”
Đan Diễn Vy bị cô ấy chọc lét cười không ngừng đành cầu xin cô ấy: “Không có, tớ đâu có cười cậu, cậu đừng chọc lét nữa.”
“Cậu đúng là đang cười tớ, cười tớ vô dụng có đúng hay không?”
“Không có, ha ha ha, cậu đừng chọc lét.”
“Ồ?” Vũ Thư hình như đụng trúng thứ gì đó liền ngừng lại, vừa kinh ngạc vừa tò mò hỏi: “Vy Vy, bụng cậu có vết sẹo phải không, tớ vừa sờ thấy.”
“Không, không có.” Đan Diễn Vy đẩy tay của cô ấy ra.
Vũ Thư không chịu buông tha: “Chắc chắn là có, tớ vừa mới sờ thấy mà.” Vừa nói cô ấy vừa định bật đèn lên, Đan Diễn Vy không thể làm gì khác hơn là kéo lấy tay của cô ấy, nhắm mắt nói: “Đúng vậy, tớ từng mổ...”
“Cậu cũng biết là lúc mới bắt đầu đi làm, giờ giấc của tớ không cố định, nên ăn cơm không đúng giờ, đến lúc bụng đau đến mức chết đi sống lại phải tới bệnh viện thì mới phát hiện ra là bị viêm ruột thừa, mổ xong thì phải nằm ở nhà rất lâu, ngày nào cũng chỉ được húp cháo trắng.”
“Tớ xin lỗi.” Vũ Thư lại gần ôm lấy Đan Diễn Vy, áy náy nói: “Lúc đó cuộc sống ở nước ngoài của tớ cũng không được ổn cho lắm, cho nên không liên lạc với cậu, không biết cậu lại xảy ra chuyện này.”
“Không sao đâu!” Đan Diễn Vy cười nói: “Chẳng qua là viêm ruột thừa thôi, cũng không phải vấn đề lớn gì, cậu căng thẳng làm gì?”
Vũ Thư liền hừ: “Đúng rồi, nếu đau lòng thì cũng phải là Hà Cảnh Quân đau lòng mới đúng, cậu cần tớ làm gì!”
“Ngủ đi, ngày mai không phải là muốn đi vườn ăn quả chơi sao?”
Sáng hôm sau, Đan Diễn Vy dậy thật sớm chuẩn bị đồ ăn sáng. Cô tự nhào bột làm bánh bao, cháo trắng nấu vừa đậm đà vừa thơm, mùi vị rất hợp với những món ăn giản dị của nhà nông, nhưng bữa sáng này có khi còn ngon hơn cả những thứ ở thành phố kia.
Vũ Thư cảm thán thời tiết này quá đẹp, ăn sáng xong thì chạy lên lầu thay một cái váy khác.
Vũ Thư đội một cái mũ che nắng bằng sợi cói rất đẹp, gương mặt nhỏ nhắn thanh tú, lúc nào cũng giữ nụ cười sáng lạng trên môi, khiến người ta cảm thấy cô ấy rất tự tin lại còn dạn dĩ, vô cùng thú vị, làm Đan Diễn Vy rất là ngưỡng mộ.
“Hả?” Đan Diễn Vy quay sang nhìn Vũ Thư, nói với vẻ tràn đầy kinh ngạc: “Nhưng chẳng phải các cậu…”
Sau khi qua lại với Lục Trình Thiên được năm tháng thì Vũ Thư liền nói phải dẫn người ta về nhà mình, quả thật, ngày hôm sau cô ấy với Lục Trình Thiên cùng đến trường, sau đó cô ấy lặng lẽ nói cho Đan Diễn Vy biết, rằng cô ấy và Lục Trình Thiên đã làm chuyện đó rồi.
Khi đó đầu óc của Đan Diễn Vy hoàn toàn bối rối, trong lòng rất khó chịu, ê ẩm.
Mãi cho tới sau này khi Lục Trình Thiên uống say, anh ôm cô nhưng lại gọi tên của Vũ Thư, Đan Diễn Vy đã cảm thấy rất buồn lòng.
Người đàn ông mà cô yêu như thế, nhưng lại chẳng có chút nào thuộc về cô cả.
“Thật ra thì…chúng tớ chưa làm gì hết.” Vũ Thư do dự, vẫn là nói ra: “Ai ngờ lúc đó bố mẹ tớ đột nhiên quay về mà hiệu quả cách âm của nhà tớ lại không tốt cho nên tớ và anh Thiên không làm chuyện đó nữa.”
Đan Diễn Vy không ngờ mọi chuyện lại như vậy, cô sửng sốt hồi lâu: “Vậy tại sao cậu lại…”
“Chẳng phải là vì tớ sợ cậu cười tớ sao!” Vũ Thư lầu bầu, buồn buồn nói: “Tớ có nói với cậu là tớ nhất định sẽ ‘chiếm’ được anh Thiên, nhưng chỉ vì bố mẹ tớ quay về mà chuyện đó không thành, tớ mà nói với cậu thì chẳng phải sẽ bị cậu cười chê sao!”
“...”
Đan Diễn Vy bỗng nhiên nhớ lại lần đầu tiên, Lục Trình Thiên quả thật có chút vụng về, không khống chế được sức mạnh khiến cô ê ẩm suốt hai ngày, cô vẫn luôn cho rằng do anh ấy uống say nên mới vậy, chứ cũng không nghĩ nhiều.
Vậy ra cô là người phụ nữ đầu tiên của Lục Trình Thiên à?
Nghĩ tới những thứ này, tâm trạng của Đan Diễn Vy cuối cùng cũng khá hơn nhiều, không kiềm chế được mà bật cười.
Thật ra thì cũng không có gì phải buồn cả, người đàn ông đó không yêu cô nhưng chí ít thì cô vẫn là người phụ nữ đầu tiên với anh, hơn nữa suốt ba năm qua ở chung với cô, anh chưa từng qua lại dây dưa với người phụ nữ nào khác, như vậy cô đã rất mãn nguyện rồi.
Vũ Thư nghe thấy tiếng cười của Đan Diễn Vy, cho là cô đang cười chê mình, nhất thời không vui: “Tớ biết cậu sẽ cười nhạo tớ mà, Vy Vy, cậu đúng là không ý tứ gì cả, biết sớm tớ đã không kể lại với cậu rồi.”
Đan Diễn Vy bị cô ấy chọc lét cười không ngừng đành cầu xin cô ấy: “Không có, tớ đâu có cười cậu, cậu đừng chọc lét nữa.”
“Cậu đúng là đang cười tớ, cười tớ vô dụng có đúng hay không?”
“Không có, ha ha ha, cậu đừng chọc lét.”
“Ồ?” Vũ Thư hình như đụng trúng thứ gì đó liền ngừng lại, vừa kinh ngạc vừa tò mò hỏi: “Vy Vy, bụng cậu có vết sẹo phải không, tớ vừa sờ thấy.”
“Không, không có.” Đan Diễn Vy đẩy tay của cô ấy ra.
Vũ Thư không chịu buông tha: “Chắc chắn là có, tớ vừa mới sờ thấy mà.” Vừa nói cô ấy vừa định bật đèn lên, Đan Diễn Vy không thể làm gì khác hơn là kéo lấy tay của cô ấy, nhắm mắt nói: “Đúng vậy, tớ từng mổ...”
“Cậu cũng biết là lúc mới bắt đầu đi làm, giờ giấc của tớ không cố định, nên ăn cơm không đúng giờ, đến lúc bụng đau đến mức chết đi sống lại phải tới bệnh viện thì mới phát hiện ra là bị viêm ruột thừa, mổ xong thì phải nằm ở nhà rất lâu, ngày nào cũng chỉ được húp cháo trắng.”
“Tớ xin lỗi.” Vũ Thư lại gần ôm lấy Đan Diễn Vy, áy náy nói: “Lúc đó cuộc sống ở nước ngoài của tớ cũng không được ổn cho lắm, cho nên không liên lạc với cậu, không biết cậu lại xảy ra chuyện này.”
“Không sao đâu!” Đan Diễn Vy cười nói: “Chẳng qua là viêm ruột thừa thôi, cũng không phải vấn đề lớn gì, cậu căng thẳng làm gì?”
Vũ Thư liền hừ: “Đúng rồi, nếu đau lòng thì cũng phải là Hà Cảnh Quân đau lòng mới đúng, cậu cần tớ làm gì!”
“Ngủ đi, ngày mai không phải là muốn đi vườn ăn quả chơi sao?”
Sáng hôm sau, Đan Diễn Vy dậy thật sớm chuẩn bị đồ ăn sáng. Cô tự nhào bột làm bánh bao, cháo trắng nấu vừa đậm đà vừa thơm, mùi vị rất hợp với những món ăn giản dị của nhà nông, nhưng bữa sáng này có khi còn ngon hơn cả những thứ ở thành phố kia.
Vũ Thư cảm thán thời tiết này quá đẹp, ăn sáng xong thì chạy lên lầu thay một cái váy khác.
Vũ Thư đội một cái mũ che nắng bằng sợi cói rất đẹp, gương mặt nhỏ nhắn thanh tú, lúc nào cũng giữ nụ cười sáng lạng trên môi, khiến người ta cảm thấy cô ấy rất tự tin lại còn dạn dĩ, vô cùng thú vị, làm Đan Diễn Vy rất là ngưỡng mộ.